Cẩm Tú Đích Nữ

Chương 77

An Tuyết Oánh lôi kéo Vân Khanh đi từng bước về phía, mở miệng nói: "Tổ mẫu."

Vân Khanh liền biết vị ngồi trên chính là lão thái quân của phủ Ninh Quốc Công, buông tay đang nắm của hai người ra, đi từng bước về phía trước, hào phóng tự nhiên chỉnh đốn vạt áo hành lễ nói: "Thỉnh an lão thái quân, lão thái quân vạn phúc, thỉnh an phu nhân, phu nhân vạn phúc."

Tri Phủ phu nhân đã từng gặp Vân Khanh, cười nói: "Vân Khanh đến đây." Tiếp theo quay đầu nói với lão thái quân: "Đây là tiểu thư Thẩm phủ, cùng học với Tuyết Oánh ở Bạch Hạc thư viện."

Lão thái quân gật đầu nói: "Là nữ nhi của Thẩm gia sao, mau đứng lên cho ta xem."

An Tuyết Oánh liền lôi kéo Vân Khanh đứng trước mặt lão thái quân, kiếp trước Vân Khanh từng nghe nói về vị lão thái quân này, là người rất hòa nhã, cũng yêu thương cháu trai cháu gái, liền ngẩng đầu lên cười với lão thái quân.

"Là đứa trẻ xinh xắn, nếu ở kinh thành cũng xem như đã trưởng thành." Lão thái quân đánh giá thiếu nữ trước mặt, thấy nàng tự nhiên hào phóng, không hề co cóng chân tay giữa một đám tiểu thư nhà quan, giơ tay nhấc chân đều thong dong bình tĩnh, trong mắt liền mang theo một tia tán thưởng, lại nhìn ăn mặc của nàng, quần áo không loá mắt lại có vẻ vô cùng khéo léo, sẽ không bị mai một bên trong các thiếu nữ ăn mặc chải chuốt, cũng không khiến người quá chú ý, đoạt đi phong thái của chủ nhân, hiển nhiên là tiểu thư khuê các được dạy dỗ gia giáo và lễ nghi, liền thật lòng khen ngợi.

"Đúng vậy, mẫu thân nàng là đích nữ* của Tạ đại danh nho." Tri Phủ phu nhân cười nói.

*đích nữ, đích tử: con trưởng, con của vợ cả; thứ nữ, thứ tử: con thứ, con của thiếp thất; đại danh nho: nhà nổi danh, có nhiều người đỗ tú tài

Hôm nay Tri Phủ phu nhân mặc một áo choàng không bâu màu hồng Hải Đường thêu hoa văn hình hoa sen, váy dài màu hồng hạnh thêu hoa văn mây vàng, búi tóc trên đầu vấn cao, cài trâm vàng khảm ngọc, trên cổ tay đeo đôi vòng ngọc phỉ thúy, trước ngực còn đeo một cái khóa vàng ròng khảm châu báu, thật quý khí bức người.

Vân Khanh vẫn duy trì nụ cười, biết bà đang cất nhắc thân phận của mình trước mặt lão thái quân, dù sao người có thể cùng An Tuyết Oánh chơi đùa thân thiết, nếu lại là con gái của thương nhân, nói không chừng lão thái quân sẽ cảm thấy An Tuyết Oánh không có mắt chọn bạn, chọn phải người có thân phận hạ tiện.

Nhưng lão thái quân lại không vì nghe những lời này mà thái độ có sự khác biệt, bà nhìn người căn cứ vào khí chất của bản thân họ mà nhận xét, có một số người mặc dù là gia thế rất tốt, lại nhỏ nhen hẹp hòi, cười nói: "Khó trách, nhưng trổ mã lại có vài phần tương tự ngoại tổ mẫu của nàng, nói sao ta lại thấy có vài phần quen thuộc." Nói xong, liền cởi từ trên cổ tay ra một vòng tay phỉ thúy xanh ngắt đeo lên tay Vân Khanh, Vân Khanh vội vàng tạ lễ.

"Nhớ rõ trước kia, còn cùng ngoại tổ mẫu ngươi gặp nhau, không ngờ thời gian mới đó đã trôi qua, cháu gái của bà ấy lại đứng ở trước mặt của ta."

Lúc này một thiếu nữ ước chừng mười lăm tuổi ngồi bên cạnh lão thái quân cũng mở miệng nói: "Theo như tổ mẫu nói, dù con và Tuyết Nhi muội muội đứng trước mặt người, người đều xem như không thấy."

Vân Khanh nhìn lại, thấy nữ tử kia mặc mộc bộ áo đơn lụa mỏng xanh ngọc thêu hoa lan ánh vàng, mặc váy thêu hình hoa hồng, búi tóc hình tròn, bên trên cài trâm vàng phía cuối có treo ngọc trai, trên lỗ tai đeo một đôi khuyên tai phỉ thúy màu hồng hình giọt nước, mặt như trăng tròn, lông mày cong cong, đồ trang sức trang nhã điêu khắc tinh xảo, khiến ngũ quan vốn xuất chúng càng thêm xinh đẹp, lúc cười rộ lên giống như một đóa hoa hồng nở rộ ở khóe môi, vô cùng động lòng người.

Lúc này An Tuyết Oánh vội vàng giới thiệu: "Đây là nhị đường tỷ của ta, lần này nàng ấy cùng tổ mẫu đến Dương Châu."

Khóe môi nữ tử kia ôm lấy ý cười, lại nói không quá thân thiện: "Vị này là?"

Đối với dáng vẻ này nọ của tiểu thư danh môn, Vân Khanh cũng quen rồi, nàng cũng không hy vọng xa vời lần đầu tiên người ta gặp nàng sẽ tăng thêm nhiệt tình nói chuyện với nàng, liền mỉm cười, nói: "Vân Khanh của Thẩm thị, bái kiến tỷ tỷ."

"Ta tên là An Ngọc Oánh." Nữ tử kia cười thản nhiên, cũng tự giới thiệu.

Vân Khanh nghe vậy, cả người liền cứng đờ, An Ngọc Oánh, lúc nghe tới tên này, nàng mới nhớ tới, sườn phi của Tứ hoàng tử - An Ngọc Oánh, tài nữ tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành, người vẫn ái mộ Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn mấy năm mà chưa từng được đáp lại chút nào, lợi dụng thân phận đích thứ nữ (con thứ của vợ cả) của Ninh Quốc Công, gả cho Tứ hoàng tử làm sườn phi, cuối cùng sau khi Tứ hoàng tử lên ngôi, nàng ta liền được phong làm Quý Phi, đứng đầu trong bốn vị hoàng phi.

Không ngờ về sau cùng quản lý hậu cung, liền ngay cả hoàng hậu cũng tôn trọng nàng ta ba phần, nay lại đứng trước mặt nàng ta, vẫn là một tiểu nữ nhi ngây thơ.

Nàng nhất thời có chút giật mình, cho đến khi An Tuyết Oánh ở một bên nhẹ nhàng đẩy đẩy nàng, nàng mới hồi phục tinh thần lại, may mà không để người ta phát hiện vẻ khác thường, cười cười với An Tuyết Oánh.

An Ngọc Oánh ngồi bên trên, thu động tác nhỏ của hai người vào đáy mắt, lúc nàng ta mới tới, An Tuyết Oánh cũng không biểu hiện ra nhiều vui mừng, nhưng con gái nhà thương nhân trước mắt này vừa vào, An Tuyết Oánh lại lộ vẻ chờ đợi, đứng bên ngoài đón, nàng ta là một đường tỷ hoàng thân quốc thích lại không bằng một con gái nhà thương nhân, thật sự có chút khiến nàng ta không thoải mái, liền mở miệng nói: "Tuyết Oánh muội muội thật bất công, vừa nhìn thấy Thẩm tiểu thư liền chạy tới, quăng hết chúng ta qua một bên." Khi nàng nói lời này thì trên mặt lộ ý cười, bộ dáng tiểu nữ nhi ghen tỵ trêu ghẹo, những người khác nghe cũng nở nụ cười.

Chỉ Vân Khanh nghĩ nàng có quan hệ với Tứ hoàng tử, trong lòng liền không nghe ra ý tứ ngây thơ gì, con ngươi như chứa một lớp ánh sáng, bắn về phía An Ngọc Oánh, cái nhìn kia, lại khiến trong lòng An Ngọc Oánh nhảy dựng, ngay cả ý cười đều cứng lại trên mặt.

Nàng ta và Thẩm Vân Khanh lần đầu tiên gặp mặt, vì sao ánh mắt kia giống như đã từng biết nàng ta thật lâu, bất quá nàng ta lại phản ứng cực nhanh, trước tiên ổn định tinh thần: "Thẩm tiểu thư nhìn ta như vậy, chẳng lẽ đã từng gặp qua?"

Vân Khanh đã sớm phục hồi tinh thần lại, cũng lộ vẻ tươi cười nói: "Sao có thể, ta là lần đầu tiên nhìn thấy mỹ nhân tỷ tỷ như thế, nhất thời liền ngây dại, mỹ nhân như tỷ tỷ, cũng chỉ có tiểu thư An gia mới có khí thế đó, toàn bộ thành Dương Châu cũng khó gặp được mấy người."

Phóng tầm mắt khắp thành Dương Châu, cũng không có mấy người có địa vị tôn kính như Ninh Quốc Công, một câu nói kia của Vân Khanh đã thổi phồng An Ngọc Oánh, sau đó lại ẩn ý thổi phồng An Tuyết Oánh cùng các tiểu thư An gia khác trong phòng, An Ngọc Oánh không khỏi có vài phần đánh giá với người thiếu nữ trước mặt này, cũng mang theo ý cười có hai phần thật lòng, nói: "Khó trách dọc đường đi Tuyết Oánh muội muội luôn nói về ngươi, quả nhiên là cái miệng ngậm mật." Nói xong, ánh mắt lại liếc về phía bên phải, vô cùng thẹn thùng cúi thấp đầu.

Lúc này Vân Khanh mới phát hiện trong phòng chẳng những có nữ tử, hai hàng ghế trên bên tay phải, còn ngồi ba nam tử.

Dừng trong mắt nàng trước tiên là áo bào dài trắng như tuyết tay áo rộng rũ xuống, đó là gã âm hồn không tan kia, mặc kệ trời sáng hay đêm tối đều sẽ xuất hiện trước mặt nàng - Ngự Phượng Đàn!

Chỉ thấy một tay chống cằm, khuỷu tay chống lên tay vịn bằng gỗ lê màu vàng, nghiêng đầu, một mái tóc đen theo cánh tay hắn kéo dài xuống, phủ toàn bộ tay áo màu trắng thành màu đen, khiến người ta không nhịn được muốn giơ tay sờ một cái xem thử cảm xúc có tốt đẹp như đang nhìn thấy hay không, một tay khác cầm chén trà không ngừng xoay xoay, dáng vẻ tự nhiên, một đôi mắt hẹp bay xéo sắp chạm tóc mai, lại ẩn chứa ý cười trêu tức, lông mi dài dày vẽ thêm màu đen làm sáng lên ánh nhìn trong mắt, mang theo thứ ánh sáng khiến người ta trầm mê.

Đây là lần thứ ba Vân Khanh nhìn thấy hắn, nhưng lại chưa bao giờ thấy hắn mặc áo gấm sáng như ngọc như thế, tôn thêm vàng ngọc, toàn thân lại lộ ra một cỗ quý khí trời sinh, không cần chút đồ trang sức làm nền.

Rốt cuộc cũng là con cháu do vương phủ bồi dưỡng ra, mặc dù lười nhác phóng đãng, cái loại khí chất đã có sẵn trong xương vẫn tự phát ra.

Vân Khanh đón nhận ánh mắt hắn, lại không rõ rốt cuộc là hắn nhìn mình, hay là nhìn chỗ mà mọi người đều nhìn đến, bất quá, nghi ngờ của nàng lúc này có thể sáng tỏ. Kiếp trước An Ngọc Oánh chưa từng đến thành Dương Châu, nguyên nhân kiếp này đến đây, chính là bởi Cẩn Vương thế tử Ngự Phượng Đàn.

Không ngờ cảm tình của thiếu nữ lại chấp nhất như thế, liền từ kinh thành đuổi tới Dương Châu, cũng không biết Ngự Phượng Đàn thương hương tiếc ngọc này có bị cảm động hay không.

Nàng thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn sang bên cạnh, chạm vào một người mặc áo màu lam cổ tròn cà sa, trên hông đeo dây lưng màu đen thêu chỉ vàng, sắc mặt hiền hòa, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng hiền lành - đó là Cảnh Hựu Thần, xem ra sau khi hắn đến Dương Châu, cũng tới thăm viếng Tri Phủ Dương Châu, hai chiếc xe ngựa ngừng bên ngoài kia là của hai người bọn họ.

Ngồi phía sau lại còn có một người khác, ước chừng mười tám tuổi, giữa trán mang theo thần sắc lạnh như băng, trong hai tròng mắt tựa hồ còn có lệ khí ngăn người ngoài ngàn dặm, trong đôi mắt màu đen của hắn giống như có bão táp tụ tập, lúc nào cũng có thể bộc phát, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhạt, tựa hồ cũng là vì tăng thêm vẻ thờ ơ và lạnh lẽo trên cả người hắn, mặc dù hắn anh tuấn tuấn mỹ, cũng không có nữ tử dám tới gần hắn.

Tuy rằng chưa từng gặp hắn, nhưng ấn tượng của Vân Khanh đối với hắn rất sâu sắc, hắn là huynh trưởng cùng cha khác mẹ với An Tuyết Oánh, An Sơ Dương, một cái tên như ánh mặt trời sáng lạn, mà nam tử này lại lạnh như băng.
Bình Luận (0)
Comment