Cẩm Tú Điền Viên Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 19

Phượng Chỉ U cảm nhận được từng trận sát khí, quay đầu lại liền phát hiện Túc Tử Thần không vui đứng ở cửa, con ngươi nàng lóe lên, sau đó đi qua, chui vào trong lòng Túc Tử Thần, sung sướng nói: "Phu quân chàng về rồi."

Nàng vừa dứt lời, thì nhìn thấy một đám người đi theo phía sau hắn, trong đó dẫn đầu chính là Ngô Lệ Lệ.

Túc Tử Thần nhíu mày, lại thấy nàng nháy mắt với mình, chớp chớp mắt liền lạnh nhạt gật đầu: "Ừ."

Nói xong, tiện tay ôm nàng vào trong ngực, thân thể Phượng Chỉ U sững lại, chẳng qua là rất nhanh đã khôi phục lại như ban đầu, sau đó cười hi ha nhìn về phía Lý Tam.

"Lý đại ca, đây là phu quân ta, là chàng đã đưa cho nương ta năm mươi lượng bạc để mua ta."

Ngô Lệ Lệ cũng không nghe thấy bọn họ nói chuyện, chỉ thấy hai người ôm ôm ấp ấp, đáy lòng ghen tị vặn vẹo, nàng ta lập tức chỉ vào Phượng Chỉ U, nói với mọi người: "Đó cháu không nói sai chứ? Đã ôm ấp với nhau như thế rồi, các thẩm nhìn xem này thì còn ra thể thống gì nữa."


Hàn Vạn Hương gật đầu phụ họa: "Nữ nhân hoang đường này không nên ở trong thôn chúng ta, nhưng mà không thể không nói, bộ dạng của nam nhân này cũng thật tuấn tú, từ khi ta có trí nhờ, chưa từng thấy qua ai tuấn tú như vậy."

Ngô Lệ Lệ ghen tị không lên tiếng, ngược lại là Lý Tam, thấy hai người bọn họ thân mật như thế, không tức giận ngược lại cười nói: "Vương thị, bà được lắm, năm mươi lượng bạc thu được đâu rồi?"

Vương thị tức giận run rẩy, chỉ vào Phượng Chỉ U, chửi ầm lên: "Phượng Chỉ U, đồ đê tiện nhà ngươi! Ngươi không lo sống cho tốt, hiện tại lại lôi một nam nhân hoang dã về lừa ta! Sau này ngươi phải gả cho Tam gia, mà giờ ngươi đang làm gì vậy hả!"

Đối với một nam nhân như vậy, Phượng Chỉ Minh cũng mang vẻ mặt xấu hổ: "Muội muội, muội có thể làm ra chuyện như vậy sao? Chuyện này làm Phượng gia chúng ta mất hết mặt mũi rồi đó!"

Phượng Chỉ U nhìn vẻ mặt lo lắng của đại cả, lên tiếng an ủi nói: "Ca, muội chỉ mong có thể sống, những thứ khác cũng không nghĩ đến, còn mong ca ca thông cảm."

Phượng Chỉ Minh thở dài một hơi, trong lòng sao có thể không biết nỗi khổ của muội muội, trong nhà có một nam nhân chiếu cố, cũng không đến mức chết đói.

Sau đó hắn ta không nói nữa, chuyện này xem như Phượng Chỉ Minh đã đồng ý rồi.

Lúc này Phượng Chỉ U dùng vẻ mặt vô tội nhìn Vương thị: "Nương, người đã bán con bán cho phu quân, giờ lại tới chỉ trích con? Người không phải là vì phu quân con cho người nhiều bạc, mới đồng ý để cho con ở cùng một chỗ với chàng sao! Còn vây khốn để con và phu quân phải ở trong cái nhà rách nát này, không phải là còn muốn tiền sao, nương! Lương tâm con người phải ngay thẳng, như này thì cũng thôi đi, nhưng sao nương lại lừa gạt Lý đại ca như vậy?"

Mấy phụ nhân bên ngoài nghe thấy, thế càng thêm kinh ngạc: "Chẳng lẽ không phải nam nhân hoang dã nào, mà là Vương thị kia thấy tiền sáng mắt nên gả Phượng Chỉ U cho hắn ta?"


Ngô Lệ Lệ tức giận nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất: "Tôi nhổ vào! Một nam nhân kia anh tuấn như vậy, bỏ ra những năm mươi lượng bạc mua vợ, đã có tiền như thế, sao lại chọn loại mặt hàng như Phượng Chỉ U này chứ?!"

"Nhưng Phượng Chỉ U rất đẹp, hắn ta là người từ bên ngoài đến, sao có thể biết chuyện của Phượng Chỉ U và Lý Tam."

Lý Tam giận dữ, tặng thêm cho Vương thị một cước: "Đồ khốn kiếp này, xem ta làm thịt bà như thế nào."

Nói xong từ thì lấy từ trong ngực ra một thanh chủy thủ.

Phượng Chỉ U sốt ruột, vội vàng mở miệng: "Lý đại ca ngươi cũng không thể làm như vậy a! Giết người sẽ phải đền mạng, huống hồ nếu giết nương ta giết rồi thì ai trả lại bạc cho ngươi? Nương ta sẽ cho ngươi thêm một ít tiền lãi không được sao! Có phải không nương!"

Lý Tam sửng sốt, nhất thời cảm thấy lời Phượng Chỉ U nói rất có lý, hung tợn nhìn về phía Vương thị.


Vương thị tức giận thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu già, hai mắt đỏ quạch, đồ đê tiện! Đồ đê tiện chết tiệt! Bà vậy mà lại thua trong tay đồ đê tiện kia! Nhưng nhìn thấy thanh chủy thủ Lý Tam còn cầm trong tay, bà...... bà......

Chỉ thấy bà ta liên tục gật đầu: "Ta sẽ đưa thêm lãi cho Tam gia, tha mạng a Tam gia......"

Lý Tam đảo mắt, cầm chủy thủ lắc qua lắc lại, nhìn Vương thị sợ tới mức mặt trắng bệch, hắn cười hắc hắc: "Vậy được rồi, đưa cho ta năm mươi lượng đi."

Năm mươi lượng?!

Vương thị thiếu chút nữa bị dọa ngất xỉu, lảo đảo bò đến trước mặt Lý Tam, kéo ống quần Lý Tam: "Tam gia! Ngài đây là muốn giết cả nhà ta rồi, ta cũng không có năm mươi lượng a...... Đây không phải muốn mạng già này của ta sao, Tam gia, cầu ngài giơ cao đánh khẽ bớt chút lãi đi! Ta cầu ngài, dập đầu với ngài."

Bình Luận (0)
Comment