Khi ta về đến phòng mình, đêm đã rất khuya. Nghĩ lại chuyện tối nay gặp nhiều trắc trở như vậy, ta thấy nó tựa như một giấc mộng.
Ta cũng mệt quá rồi, vốn định rửa ráy rồi nghỉ ngơi. Ai ngờ vừa thắp đèn lên, quay người lại, liền trông thấy một mỹ nam tử đang ngồi nghiêng đầu trước tấm bình phong, lặng lẽ nhìn ta.
Là Dịch Thập Lục.
Ánh nến lung linh phản chiếu trên tấm bình phong, lại phản xạ vào đôi mắt sâu thẳm của Thập Lục. Ánh mắt Thập Lục lúc này sáng như sao trời, lặng lẽ nhìn về phía ta. Trong lòng ta run rẩy, kinh ngạc lùi về phía sau hai bước, chẳng lẽ ta lại vào nhầm phòng?
Thập Lục dường như nhìn rõ tâm tư của ta, cười nói: “Đây là phòng của bà bà.”
Ta nhìn trái nhìn phải, không sai, quả nhiên là phòng ta, nếu đã biết là phòng ta, vậy hắn nửa đêm khuya khoắt vào đây làm gì?
Ta sờ lại những nếp nhăn trên mặt, định thần, lạnh lùng “hừ” đáp: “Nửa đêm rồi, Thập Lục còn vào phòng lão thân làm gì?”
“Vì sao muộn thế này rồi mới về?” Thập Lục hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của ta, nói thẳng. Kì thực, mấy năm nay, tuy ta là chủ, Thập Lục là tớ, nhưng mọi chuyện của ta về cơ bản đều do Thập Lục lo liệu. Ngày thường cậu ta cũng cực kì quan tâm chăm sóc ta, ta mất tích cả nửa đêm, cậu ta hỏi như vậy, thực ra cũng rất bình thường.
Thế nhưng, ta tận mắt trông thấy cậu ta ở trong Hồng Tụ lầu, nghe thấy câu nói ấy, trong lòng ta liền cảm thấy bất bình. Tên tiểu tử này, nửa đêm đi chơi lầu xanh, thực không nhận ra, ngày thường trông có vẻ là một nam nhi đứng đắn, vậy mà cũng đến những nơi như vậy. Chẳng lẽ cậu ta cũng có người hẹn hò ở những nơi như thế?
Ta lạnh lùng liếc nhìn Thập Lục, đặt long đầu quải trượng tựa vào cạnh giường, chậm rãi ngồi xuống nói: “Ta đi đâu, lẽ nào Thập Lục lại không biết? Lẽ nào Thập Lục không nghe thấy bên ngoài đồn đại, nói Cơ bà bà của Tây Giang Nguyệt đến Hồng Tụ lầu tìm nam nhân?”
Ta nhớ rất rõ, vừa rồi ở trong Hồng Tụ lầu, khi những lời đồn đại kia được truyền ra, Thập Lục không hề lo lắng. Uổng cho cậu ta còn là thị vệ của ta kia đấy, không ngờ lại chẳng hề quan tâm đến ta như vậy.
Thập Lục nhìn ta, ánh mắt thâm u.
“Bà bà cũng nói đó chỉ là lời đồn đại đấy thôi. Hơn nữa, cho dù bà bà muốn tìm nam nhân, cũng chẳng cần phải đến những nơi như thế, bởi vì...” Thập Lục bỗng ngừng lời.
Sững người, ta có phần hồ đồ rồi.
Thập Lục như thế là có ý gì? Ý là kì thực cậu ta tin rằng ta sẽ đi tìm nam nhân, nhưng không cần phải đến những nơi như thế sao?
Ta còn đang mơ hồ, Thập Lục liền đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt ta, cúi đầu nhìn ta. Cậu ta từ từ giơ tay, vuốt lên mái đầu bạc của ta, khẽ nói: “Bởi vì, bà bà có ta.”
Ngữ khí của cậu ta tình tứ vô cùng, để người ngoài nghe thấy, chắc chắn sẽ cho rằng Cơ bà bà ta là một con trâu già thích gặm cỏ non, từ lâu đã hạ thủ với Thập Lục.
Ta thực sự e rằng cậu ta sẽ gỡ bộ tóc giả của ta ra mất, liền gạt tay cậu ta ra, lạnh lùng nói: “Đêm khuya rồi, Thập Lục đi nghỉ đi.”
Thập Lục hôm nay có vẻ kì lạ. Bỗng nhiên hắn cười, một người xưa nay lạnh lùng như cậu ta, nụ cười trong khoảnh khắc này trông càng rạng rỡ, khiến lòng ta rung động. Ta định gõ quải trượng như một thói quen, nhưng khi tay vừa cầm đến quải trượng, Thập Lục bỗng giơ tay tóm lấy vai ta, đè cả người ta về phía trước.
Cử chỉ đó hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta, ta không kịp đề phòng, bị Thập Lục ôm gọn vào lòng.
Thập Lục cúi đầu, đôi môi ghé sát bên tai ta, dịu dàng nói: “Nếu bà bà có thể đến Hồng Tụ lầu tìm nam nhân, sao lại không tìm Thập Lục?”
Ta ngẩn ra rồi. Ta thực sự ngẩn ra rồi. Một Thập Lục xưa nay lạnh lùng, ít nói, nghe lời ta răm rắp.
Cậu ta... cậu ta... đang chòng ghẹo ta! Không đúng, ta là một lão bà bà cơ mà!
“Vớ vẩn, ngươi...” Ta chưa nói hết, môi đã bị chặn lại.
Đoàng… Đầu óc lập tức trở nên mơ hồ.
Thập Lục, dám hôn ta, hôn một lão bà bà như ta?
Khoảnh khắc đó, trong đầu ta nảy ra một ý niệm: Thập Lục là kẻ ngốc, không, cậu ta điên rồi!