Cẩm Tú Lương Duyên: Nông Môn Kiều Nữ

Chương 18

Chương 18 Đại Sơn giúp đỡ

Phiên bản Dịch · 866 chữ

"Thẩm, mặc dù không có bao nhiêu đất nhưng ngươi cũng phải tốn hơn nửa ngày để đào, mượn cày nhiều lắm là tốn khoảng nửa canh giờ liền có thể làm xong rồi." Vương tẩu tử có chút không đồng ý nói:" Nếu không thì như vậy đi thẩm à, vừa vặn hai ngày nay khẩu tử ( từ dùng để chỉ vợ/ chồng trong văn phong cổ đại nha ) nhà ta nhàn rỗi ở nhà. Ta trở về nhà kêu hắn kéo cày qua đây giúp ngươi cày đất lên,giữa trưa ngươi liền làm tạm cho hắn một bữa ăn, cũng để ngươi đỡ phải tốn nửa ngày để đào đến mù mắt làm lỡ thời gian. Ngươi xem có được không?"

Mời người khác bận rộn giúp đỡ một chút, lo cho hắn bữa cơm cảm tạ ở trong Diệp gia thôn này cũng không hề hiếm thấy.

Ban đầu Lý thị cũng tính toán như vậy nhưng hôm qua lo lắng hiện tại mỗi nhà mỗi hộ đều đang chuẩn bị cho mùa đông, vội đến chân không chạm đất, lại làm phiền người khác thì không tốt cũng chỉ có thể từ bỏ. Nếu như hiện tại Vương Quyên đã chủ động nói ra, Lý thị tự nhiên sẽ không khách khí với nàng nữa, dù sao cũng tiết kiệm không ít thời gian.


"Vậy được rồi, phiền phức cho Đại Sơn nhà ngươi." Lý thị cao hứng trả lời, cuối cùng lại khó hiểu hỏi thăm:" Có điều sao hôm nay Đại Sơn nhà ngươi lại ở nhà , không đi lên núi săn thú à?"

"Còn không phải vì chuyện mầm mống à, hôm trước ta và Cẩm nương cùng nhau đi mua vài loại rau cải, hai ngày này để hắn ở nhà hỗ trợ trồng trọt, hắn liền không lên núi săn thú nữa." Vương tẩu tử giải thích nguyên nhân, một bên vừa nói một bên bắt đầu đi ra ngoài, "Được, liền như vậy đi, ta trở về nói với Đại Sơn, các ngươi có bận rộn gì cứ làm."

"À, được, ngươi cũng nhanh đi đi." Lý thị vội vàng đáp.

Vương tẩu tử đi không bao lâu, Đại Sơn liền nắm trâu kéo lưỡi cày qua đây.

"Thẩm, ta qua rồi đây." Diệp Đại Sơn cách hàng rào hàm hậu gọi một tiếng, "đi vào chỗ nào a, có thể đi vào phía sau không?"


Lý thị mở giọng lên tiếng:" Có thể đi vào, hàng rào ở phía sau đã hủy đi rồi, liền từ phía sau đi lại đây đi, phiền phức cho ngươi rồi, Đại Sơn."

"Phiền phức gì đâu thẩm." Đại Sơn vội vàng kéo trâu đi về phía sau, " Ngươi đây dù sao cũng quản bữa cơm của ta chứ? Ta có nghe Quyên tử nói, trù nghệ của Cẩm nương rất tốt, hôm nay xem như là ta có lộc ăn rồi, trưa nay ngươi cũng ngàn vạn lần đừng chê ta ăn quá nhiều."

Diệp Cẩm nhịn không được cười nói:" Đại ca, ngươi đã nghe tẩu tử nói qua, ta liền đem chút tài năng cố gắng làm vài món ăn miễn cưỡng dùng tạm vậy, chỗ nào có thể xứng với danh trù nghệ? Trưa nay nếu ta làm không thể ăn được, ngươi ngàn vạn lần đừng chê bai, muốn trách ngươi quay về trách với tẩu tử đem ta ra khoa trương khen ngợi."

"Được, không trách không trách, chỉ cần có thể cho ta ăn no là được ." Diệp Đại Sơn đã đi vào cửa, nô đùa nói:" Hơn nữa, tẩu tử ngươi lợi hại như thế, ta cũng không dám trách nàng, bằng không trở nhà không thể không cho ta quỳ bàn tính."


Nghe đến đây, Diệp Cẩm không kiềm được phì một tiếng cười lên, Lý thị cũng buồn cười lắc đầu.

Nhắc tới Vương Quyên và Diệp Đại Sơn, có thể nói là nổi tiếng ân ái khắp mười tám dặm thôn quanh đây, hai ngươi từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm tốt. Sau khi làm phu thê, Diệp Đại Sơn cũng có tiếng sủng ái yêu thương thê tử. Người khác đều sợ sủng ái thê tử lên đầu liền mang danh sợ thê tử, hủy hoại thanh danh, mất thể diện, nhưng Diệp Đại Sơn thì ngược lại, không chỉ không có một chút để ý nào còn coi đây dường như là vinh dự vậy, thường xuyên tự mình nói đùa.

Cũng coi như là tổ tiên Vương Quyên tích đức, gặp được một nam nhân tốt như hắn, giỏi giang lại biết thương yêu, bà bà đi sớm, cha chồng hiểu rõ lí lẽ minh mẫn, ở trong thôn đúng là chọc không ít người đỏ mắt.
Có lúc Diệp Cẩm nhìn thấy hai người bọn họ đều cảm thấy hâm mộ.

Nếu như ở hiện đại, cũng không thể tìm được một nam nhân hiểu biết, thương yêu thê tử như thế này, khó có được ở cổ đại này không quan tâm ý nghĩ thế tục có thể gặp được người như vậy quả thật là may mắn.

Bình Luận (0)
Comment