Chương 22 Buồn bực rối loạn
Cứ như vậy suốt cả buổi chiều trong lòng Tiêu Duyên cứ bất ổn, làm cái gì đều cũng không cảm thấy vừa ý, cuối cùng dứt khoát buông cung tên trong tay xuống.
Hắn đi trước mặt Tiêu Cẩn Du ngồi xuống sờ đầu:" Cẩn Du, ngươi có muốn. . . . . . đi tìm a di hôm qua đã đưa ngươi trở về nhà hay không?' Hắn thăm dò hỏi, vẻ mặt ôn nhu hiếm thấy, còn có chút . . . . . . . . không được tự nhiên.
Phải biết rằng mặc dù trong lòng Tiêu Duyên yêu thương Cẩn Du mười phần nhưng dù sao cũng là đại nam nhân lại còn do từ nhỏ đã ảnh hưởng phương thức giáo dục cuả Tiêu lão cha cho nên đối với hài tử cho dù không có thô bạo, gắt gỏng nhưng cũng là hoàn toàn qua loa đơn giản giống như con người của hắn.
Cẩn Du hoàn toàn bị vẻ mặt "ôn nhu" của phụ thân làm cho đầu nghiêng lệch về phía sau, ánh mắt to tròn chớp chớp suy nghĩ.
Hẳn là nên gật đầu chứ? Tiêu Duyên không xác định suy nghĩ.
Thoạt nhìn Cẩn Du có vẻ rất thích Diệp Cẩm, thời điểm trước kia hắn còn nói chuyện thì cũng không phản ứng với người khác, sau khi tới Diệp gia thôn càng cứ như thế, hoàn toàn kế thừa sự cao lãnh của huynh trưởng chỉ có Diệp Cẩm là ngoại lệ.
Tiêu Duyên mong chờ nhìn hắn.
Cứ như vậy, hai người một lớn một nhỏ một cao một lùn nhidn chằm chằm đối phương, trầm mặc. . . . . . . . . .
Cuối cùng, Cẩn Du gật đầu xác thật rất muốn đi tìm Diệp Cẩm.
Tiêu Duyên vừa lòng cười.
Lúc này hắn dẫn theo Cẩn Du đi tìm a di.
Mà ở bên kia Diệp Cẩm hoàn toàn không biết mình đã sớm bị bại lộ, lúc này đang cùng hai người Diệp Như và Diệp Cẩm bắt cua đến say mê, ba người cởi bỏ giày để chân không nhảy vào trong suối, hai giỏ trúc không sai biệt lắm rất nhanh liền đầy, trông thấy Tiêu Duyên đang dẫn tiểu Cẩn Du lắc lư đi tới, ba người rất kinh ngạc.
"A Như nhanh đi lấy giày mang vào." Diệp Cẩm sửng sốt ngay lập tức lên tiếng nhắc nhở Diệp Như, bản thân cũng nhanh nhẹn chạy lên bờ mang giày vào.
Cô nương gia ở cổ đại bình thương sẽ không cởi giày ở bên ngoài chỉ là vừa nãy bắt cua hăng say nên bọn họ không cẩn thận mà xem nhẹ.
Mặc dù ở địa phương xa xôi nhỏ bé này có nhiều quy củ như ở kinh thành nhưng thân thể của cô nương không thể để nam nhân nhìn thấy, ngay cả chân cũng không được bằng không thanh danh coi như không cần nữa rồi sau này rất khó gả ra ngoài. Diệp Cẩm không khỏi âm thầm thấy may mắn vì ở đây không có người khác nữa, người tới cũng không phải kẻ lạ mà là Tiêu Duyên.
Tuy rằng không quen biết nhiều nhưng Diệp Cẩm nghe người trong thôn nói Tiêu Duyên là người thành thật không thích nói chuyện, hai lần trước gặp mặt Diệp Cẩm thấy đúng là người khác nói không sai nếu như là tên vô lại nào đó trong thôn dù là không nhìn thấy phỏng chừng cũng sẽ bị nói thành đã thấy rồi.
Diệp Như nghe thấy Diệp Cẩm nhắc nhở lập tức hiểu ra nhanh nhẹn đi theo trèo lên bờ nhanh chóng mang giày vào đến khi mang vào xong xuôi hết lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Cẩm quay lại nhìn hướng Tiêu Duyên đi, chỉ thấy Tiêu Duyên đã ngừng chân, quay đầu qua một bên giống như . . . . . . . có chút xấu hổ, lại nhìn thấy mang tai hắn quả thật là nhiễm một tầng đỏ không được tự nhiên.
Diệp Cẩm thầm nghĩ không ngờ lại dễ dnagf xấu hổ như vậy nha.
Chẳng qua, nàng cảm thấy người này . . . . . . . . . có chút đáng yêu? Diệp Cẩm cảm thấy bản thân khó hiểu.
Tiểu Cẩn Du ngẩng đầu khó hiểu nhìn Tiêu Duyên dừng chân lại, Cẩn Du hoàn toàn không hiểu cái gì là nam nữ thụ thụ bất thân, chân của nữ hài tử không thể tùy tiện nhìn, đưa tay túm túm góc áo Tiêu Duyên, muốn lôi kéo hắn tiếp tục đi tới phía trước.
Cuối cùng kéo không nhúc nhích được, hắn dứt khoát lại một mình Tiêu Duyên đi tới phía Diệp Cẩm.
Diệp Cẩm nhìn thấy Cẩn Du một bước chân nhỏ nhắn đi về bên này, lo lắng hắn đi không xong nhịn không được khom lưng đưa tay đón lấy hắn:" Các ngươi thế nào lại đến đây?" Diệp Cẩm nhìn Cẩn Du hỏi.
Chẳng qua không cần đợi Cẩn Du dùng động tác để trả lời nàng, Tiêu Duyên đã ho khan hai tiếng " khụ khụ" cắt ngang lời nói giữa hai người bọn họ.
Hắn quay đầu nhìn nàng nói:" Bọn ta vừa mới . . . . . . . kỳ thật đã trông thấy ngươi đi qua đây, Cẩn Du muốn đi tìm ngươi, ta liền dẫn hắn qua đây."
Còn chưa nói xong Diệp Cẩm đã thấy hắn mở to mắt trong chớp lát khuôn mặt đỏ bừng lên.
- - - - - - - - - - - Lời nói với người xa lạ - - - - - - - - - - - - -
Tác giả: Tiêu Duyên oa oa, ngươi như thế nào lại khó chịu buồn bực có thật sự khỏe không? Hãm hại nhi tử của mình như thế có được không?
Tiểu Cẩn Du: Ta thật sự cái gì cũng không biết hết.
Bạn đang đọc CẨM TÚ LƯƠNG DUYÊN: NÔNG MÔN KIỀU NỮ của TỰ KIM PHI TẠC
Trước
Tiếp
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởiViTràPhiên bảnDịchThời gian16 ngày trướcLượt đọc19Ủng hộTặng Tử Linh Thạch
Báo Cáo Vấn Đề
Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.
2012-2021 TruyenYY.
Nội Quy
Riêng Tư
Bản Quyền
Giới Thiệu
Liên Hệ
Facebook