Cẩm Tú Mộ Phần

Chương 13

Ngày đó trời lác đác mưa nhỏ, mưa bụi mịt mờ còn chưa tan đi.Trên giường bóng người khẽ động, Đường Cẩm Thư chống thân thể lên.Nửa đêm cửa sổ mở để mưa bụi hắt vào, mang theo khí lạnh cùng ẩm ướt, Đường Cẩm Thư nhịn không được che miệng ho khan.

"Thu Thiền." Hắn gọi, thấy cửa gỗ khẽ động, một thân ảnh sắc vàng nhẹ nhàng đi vào.

"Hôm nay sao Hoàng Thượng đến sớm vậy?" Đường Cẩm Thư hỏi.

"Tối hôm qua phê tấu chương một đêm, lúc xong thì trời cũng sáng rồi, liền muốn ghé thăm ngươi một chút."Dứt lời nhíu mày, nhìn qua mấy vệt nước mưa bên bệ của sổ, nói: "Đám cẩu nô tài này, chút chuyện như vậy cũng làm không được, quả nhiên là vô dụng."

Đường Cẩm Thư trở mình: "Trách bọn họ làm gì, đêm qua bảo họ rời đi, chỉ để lại mỗi mình Thu Thiền."

An Cảnh sau khi nghe xong nở nụ cười, tính toán: "Khó được ngày lành như Thất Xảo, để cho bọn họ ra ngoài chơi một chút cũng được."

Dứt lời đứng dậy khép lại cửa sổ, tại trên bàn rót một chén nước ấm đặt lên lòng bàn tay của hắn: "Không phải đã nói hôm nay xuất cung sao?"

Đường Cẩm Thư ngáp một cái: "Vậy sao, tối qua Hoàng Thượng nói nghiêm túc?"

"Ta sáng sớm đã gọi Trần Thăng chuẩn bị thường phục." An Cảnh nói: "Thu Thiền đều đang chờ ở ngoài cung, trẫm khi nào lại nói đùa?"

Trong ngực bỗng trở nên ấm áp, Đường Cẩm Thư chỉ miễn cưỡng mở miệng: "Không đi."

"Vậy tùy ngươi." An Cảnh nói, kéo bờ vai của hắn lại, nửa nằm cùng hắn một chỗ.

Đường Cẩm Thư hoảng sợ toàn thân giật mình, hô một câu buông ra, liền bị người kia chế ngụ cổ tay. Sợi tóc hai người do lăn lộn mà quấn chung một chỗ, rối tung trên chiếc giường trắng như tuyết: "Nếu có thể thả, đã sớm thả, làm sao có thể xảy ra tình cảnh như hôm nay?"

Đang muốn mở miệng, An Cảnh lại nói: "Đừng nhúc nhích."

Đường Cẩm Thư không còn dám loạn động.

Người kia đem mặt chôn ở cổ của hắn: "Đừng nhúc nhích... Ta rất mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

"Ôm ta thì có ích gì?" Đường Cẩm Thư nhắm mắt, tự lẩm bẩm: "Chợ hoa, láng giềng, Đường gia..."

Trở về không được.

Đột nhiên có người gõ cửa: "Hoàng thượng, xe ngựa đã chuẩn bị."

An Cảnh đứng dậy, thấy người kia lông mi ươn ướt nhẹ nhàng rủ xuống.

An Cảnh vuốt mái tóc thật dài của hắn: "Cẩm Thư, ngươi tin ta, lần này ta chỉ muốn ngươi cao hứng, sẽ không ở bên ngoài làm ngươi thấy khó xử."

Hai người thay y phục thường ngày, Đường Cẩm Thư mặc một lam bào,anh tuấn tiêu sái, An Cảnh một thân hắc bào vẫn là quý khí khó nén, Trần Thăng nhìn thấy liền nói: "Thần chưa từng thấy công tử cùng Hoàng Thượng mặc qua trang phục này, quả là giống như Thiên Tiên."

Tựa như cái gì cũng chưa từng xảy ra, Trường An vẫn làTrường An khi đó,một đầu rộng lớn dài đến tận cuối phố, những vũ điệu uyển chuyển, người đông như nước.

Một trận gió lạnh thổi qua mang theo tiếng vang sào sạt của cây lá, bắt đầu một trận mưa. Hai người đứng trên tầng cao nhất của đỉnh lâu.

"Lúc trước ta thế nhưng chưa từng chú ý, Trường An lại náo nhiệt như vậy.

Đường Cẩm Thư nhìn về phía xa: "Ngươi nhìn quá cao, sao có thể nhìn thấy khói lửa phồn hoa tại thế gian này."

Đột nhiên những cánh hoa rơi từ trên trời bay xuống, dấu hiệu sắp mưa mang theo mùi hương dìu dịu của cánh hoa: "Công tử, Hoàng Thượng, đợi chút nữa đến Hoa phố du ngoạn.Đó cũng là nơi có vị trí quan sát tốt nhất." Trần Thăng vui tươi hớn hở nói.

Người kia liền nhíu mày: "Hoàng cái gì mà hoàng, nói thêm một chữ nữa, trẫm lập tức cắt đầu lưỡi của ngươi."

Trần Thăng vội vàng ngậm miệng lại, thầm nghĩ chữ này không phải Hoàng Thượng ngươi trước kia đề ra sao, Đường Cẩm Thư bật cười. Nụ cười này giống như trăng thanh gió mát, có một không hai, mang theo cỗ vị không giống người thường.

Hai người ngồi xuống bên bàn, trên đường tấp nập người, hội đèn lồng hôm qua so với hiện tại cũng không bằng. Cảnh người chèo thuyền huýt một tiếng sao, mối tình thầm kín của người thiếu nữ lập tức cách lớp son phấn mà mặt đỏ bừng, làm cho lòng người sinh mỹ hảo.

Trong quán rượu tiểu nhị chạy tới: "Hai vị khách quan, ăn gì?"

Con ngươi Trần Thăng đảo một vòng: " Hai vị gia gia của chúng ta mới đi ngang qua, chưa quen cuộc sống nơi đây, ngươi thử đề cử vài món đi."

"Ai nha khách quan." Tiểu nhị vỗ menu, "Ngài đã đến địa phương này, làm gì có người nào không biết tại thành Trường An này đỉnh lâu của chúng ta là nơi tốt nhất, không chỉ có thể trông thấy toàn thành, ngắm cảnh đẹp, mà nếu là may mắn, còn có thể gặp được Trường An tứ đại tài tử danh chấn tứ phương.

"A?" An Cảnh để đũa xuống, tựa hồ rất có hứng thú: "Trường An tứ đại tài tử?"

" Đúng vậy a, bốn vị này đều rất phong lưu, còn có người dùng năm câu thơ để làm chứng." Tiểu nhị kia nói: "Không tin, ta ngaam cho ngài một bài?"

"Ngươi ngâm đi."

Tiểu nhị hắng giọng một cái: "Phía Bắc dựng nên một Diêu Phủ..."

Đường Cẩm Thư ngay lập tức bị sặc: "Diêu Thành?"

" Diêu đại công tử thuở nhỏ biết văn tập võ, học phú ngũ xa, trên thông thiên văn, dưới thông địa lý..."

"Thôi thôi." Đường Cẩm Thư liên tục khoát tay, cười nói: "Ta thấy ngươi nên nói một chút về ba người còn lại đi."

"ba người còn lại a" tiểu nhị gõ bát đũa: "Thành Nam có Đổng Vạn Hương, đầu tây kỳ thánh là Lục Bách Lý. Chính là hai vị khác Đổng công tử cùng Lục công tử, Đổng công tử họa kỹ tại Trường An chúng ta chính là đứng đầu, dưới ngòi bút bất luận vẽ cái gì đều giống như vật sống, Lục công tử tên giống như thơ, đánh cờ chính là nhất. Về phần thành đông a, thành đông cùng với nơi khác không giống nhau lắm."

"Tại sao lại không giống nhau?" Trần Thăng hỏi.

"Ngài hãy nghe kỹ cuối cùng hai câu cuối cùng này." Tiểu nhị nói: "Đãn văn giai kỳ diêu tương tống, tử khanh tâm bỉ thiên hạ trọng."(Chỉ nghe tin cưới liền cách xa, tâm Tử Khanh nặng với thiên hạ.)

Tử Khanh là tên tự Đường Cẩm Thư, Đường Cẩm Thư sau khi nghe xong liền phun trà, bị sặc đến cả khuôn mặt đỏ bừng.

Cái này thơ không phải để khen hắn, chỉ nói đừng nhìn nửa đời tú lệ, người này lại tâm tư thâm trầm, ý chí thiên hạ.

Nơi xa có mấy người thi hứng đại phát, hắn thấy hắn phun trà, ba người lập tức nhìn lại, thật vừa đúng lúc, chính là kia thanh danh xa chấn Diêu Thành, Lục Bách Lý, Đổng Vạn Hương.

Ở trước mặt mọi người làm ra phản ứng này, cho dù là ai cũng không nhịn được. Lục Bách Lý trước mặt tất cả mọi người cao giọng nói: "Làm sao, các hạ đối với câu đối trên của ta có ý kiến gì sao?"

Đường Cẩm Thư vội vàng dùng cây quạt che mặt: "Không có gì, không có gì."

An Cảnh cao giọng: "Trong lâu ồn ào ta nghe không rõ, các hạ nói tới chính là câu đối nói?"

Lục Bách Lý nghe xong tức giận, ngẩng đầu nói: "Ta đề vế trên là: thủy để nguyệt vi thiên thượng nguyệt. (trăng trên mặt nước là trời có trăng)

Đường Cẩm Thư không chút nghĩ ngợi: "nhãn trung nhân thị diện tiền nhân(trong mắt người là trước mặt người)."

Hắn vốn là tùy ý nói, ai ngờ lại khiến Lục Bách Lý nghe thấy sinh lòng hiếu kì, vội nói: "Ba đời Hạ-Thương-Chu."

Đường Cẩm Thư bi ết mình lỡ lời, nhìn mọi người nhìn chằm chằm mình, nếu không đối vế trên thì không đúng, mà không nhận cũng không được, chỉ liều mạng dùng cây quạt che khuất đầu, nhắm mắt nói: "Tứ thi phong nhã tụng. (tứ thơ phong nhã tụng*)

*Thơ Tụng trong Kinh thi.

"Lục thủy bản vô ưu, nhân phong trứu diện." (nước biếc vốn vô tư, vì gió mà nhăn mặt.)

"Thanh sơn bất lão, vi tuyết bạch đầu."(Núi xanh vốn không già, vì tuyết mà trắng đầu.)

Lục Bách Lý vỗ bàn: "Thu nhị xuyên, bài bát trận, lục xuất thất cầm, ngũ trượng nguyên tiền điểm tứ thập cửu trản minh đăng, nhất tâm chích vi thù tam cố!" (Dùng hai vùng, bày tám trận, sáu ra bảy bắt, đất năm trượng trước khi ngọn đèn sáng trong 49 giờ, chỉ vì thù ba cố)

Đường Cẩm Thư liếc mắt một cái ngoài cửa sổ: "Thủ tây thục, định nam man, đông hòa bắc cự, trung quân trướng lý biến kim mộc thổ khuê hào quái, thủy diện thiên năng dụng hỏa công."(Thủ phía tây, bình định phía nam, phía đông cùng phía bắc chống đối nhau, trung quân trong trướng chơi quẻ Kim, Mộc, Thổ trên khuê hào, mặt nước có thể sử dụng Hỏa công) (cái này mình dịch theo ý hiểu thôi.)

"Hảo!" Mọi người vỗ tay tán thưởng.

Vế trên là mười số thứ tự, vế dưới lại đem Đông Tây Nam Bắc Trung cùng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ vận dụng tự nhiên, như thể Gia Cát Khổng Minh một đời công tích nhẹ nhõm khảm vào, thực sự xảo diệu.

Lục Bách Lý chắp tay: "Các hạ tài hoa hơn người, Bách Lý chân thành bội phục, hôm nay đã được thụ giáo."

Đường Cẩm Thư nghe xong vui vẻ, ngược lại không biết Lục Bách Lý vẫn là hạng người khiêm tốn hiếu học. Nếu Diêu thành đi tới, chắc chắn có thể từ tướng mạo và giọng nói mà nhận ra hắn ba phần, ai ngờ Diêu thành uống đến say mèm, đầu nằm sấp trên bàn rượu cũng không ngẩng lên được, một bên say, một bên vui tươi hớn hở kêu một tiếng "hảo".

"Ai nha ta nói vị công tử này" tiểu nhị vui vẻ nói: "Không nên trông mặt mà bắt hình dong."

Đường Cẩm Thư cũng vui vẻ nói: "Ngươi nói như thế chắc hẳn sẽ không nhận không ít bạt tai của các cô nương!"

"Ngài nhìn ta" tiểu nhị gãi gãi đầu: "Ta chính là không biết nói chuyện, vốn định mở tửu lâu, tưởng tượng cái miệng này sẽ đem tất cả mọi người đuổi đi a? Cũng coi như thôi, bất quá lời nói đi cũng phải nói lại, bây giờ thấy công tử hai người, cảm giác thật hợp ý."

An Cảnh cười một tiếng, Trần Thăng liền lặng lẽ đem bạc ném vào túi của hắn.

Đường Cẩm Thư thấy tiểu nhị không cảm giác được, thấy hắn không biết có nên hay không biểu hiện ra ngoài, muốn cười không dám cười bộ dáng coi thật thú vị, thế là từ trên bàn cầm lên cái bút, nói: "Ta tặng cho ngươi một thứ đáng giá."

Dứt lời chấm bút, du long tẩu phượng đề bài thơ, viết xuống ba chữ Đường Cẩm Thư. Nhìn trái phải một chút lại cảm giác thiếu thứ gì, nháy nháy mắt, từ trong ống tay áo móc ra ấn tỉ ấn đến nửa ngày.

Làm sao, tiểu nhị cả kinh trợn mắt há hốc mồm, Đường Cẩm Thư cười dịu dàng nói: "Ba chữ này bù đắp cho tiền cái bàn thịt rượu không?"

Tiểu nhị tiến tới quan sát: "Ân... Giống như là bút tích thực."

Mắt thấy đã tối, Trần Thăng khuyên nhủ,"Giờ đã không còn sớm nữa, tí nữa nhiều người đến cẩn thận sẽ có phiền phức."

"Không sao." An Cảnh nhàn nhạt đưa tay, "Chúng ta theo hắn đi, nếu ở ngoài cung mà sống không được khoái hoạt, thì không phải là Đường cẩm thư."
Bình Luận (0)
Comment