EDIT+BETA: TRÔI
Đường Cẩm Thư một đêm chưa về nhà, sáng sớm ngày thứ hai thức dậy, lâu bên trong sớm đã trống không,đến cả Mạn Châu cũng không thấy bóng dáng đâu.
"Công tử ngươi tỉnh?" Ngoài cửa có thị nữ bưng điểm tâm đi tới,một đĩa một đĩa được đặt trên bàn, điểm tâm còn lại được để trong một chiếc lồng nhỏ, bên trong có bánh ngọt,bánh trưng, bánh bơ, đều là những thứ Đường Cẩm Thư thường ăn.
Thị nữ nói: " bây giờ quán rượu đã bị bại lộ, công chúa sợ là sẽ không về Trường An, trước khi đi cố ý căn dặn chúng ta chuẩn bị những thứ này, công tử ăn xong liền có thể rời đi."
Đường Cẩm Thư nhìn cái bàn kia nửa ngày, ngực nhâm nhẩm đau. Hắn thở dài một hơi, vung tay áo ngồi xuống:"Vậy liền làm phiền cô nương thay ta hướng công chúa nói tiếng "Nàng đi bảo trọng"".
"Tất nhiên rồi". Thị nữ thối lui đến một bên.
Một bàn thức nhắm, mới đến buổi trưa mà có bộ dáng cực kì độc đáo, mùa hè cảm giác oi bức khó chịu, hai người mỗi người mang tâm sự riêng, nữ nhân trầm thấp cúi thấp đầu, một bộ dáng cung kính thuận theo, ngược lại là Đường Cẩm Thư còn mang theo một ít hào hứng, gắp khối thịt trên đĩa, tinh tế nếm nếm, trực tiếp lắc đầu hành và gừng cho quá nhiều, làm mất đi mùi hương của thịt.
Ăn xong hắn đặt đũa xuống, vẫn không quên nhắc nhở: "Cô nương lần sau cần phải nhắc đầu bếp nhớ cho kĩ, thịt muối muốn ngon tốt nhất nên cắt phiến mỏng, dùng dầu rán đến khi thịt mang màu kim vàng óng, rau khi xào nên lật đi lật lại sẽ giòn hơn, ướp gia vị vẫn phải giữ được độ tươi ngon của thức ăn, những cái khác như canh và cháo cũng không tệ."
"Dạ." Thị nữ lễ phép thu dọn cái bàn: "Xe ngựa dưới lầu đã được chuẩn bị, công tử tùy thời đều có thể rời đi."
Đường Cẩm Thư nghĩ nghĩ,"Thế các ngươi đến cùng là thuộc về Hoa phố, hay vẫn là thuộc về Liễu ngõ hẻm, nếu là Liễu ngõ hẻm, ta có thể đến đây bất cứ lúc nào, nhưng nếu là Hoa phố, thì đôi chân này của ta sẽ bị phụ than đánh gãy."
Thị nữ khì khì một tiếng, cuối cùng nhịn không được bật cười, lập tức bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều, Đường Cẩm Thư rút ra cây quạt, ung dung quạt:"Ngươi trở về nói với Mạn Châu, ta cùng nàng ở giữa vốn dĩ không đến nước này, ta vẫn là mình trở về thì tốt hơn."
Nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ còn lại nha đầu còn đứng trong phòng, hồi tưởng đến những lời đối phương vừa mới nói.
Đường Cẩm Thư đi ra đường, xa xa liền trông thấy Hoàng thành một đống người tập hợp một chỗ líu ríu, lao nhao không biết thảo luận cái gì, tìm người qua đường hỏi, thế mới biết là năm nay khoa khảo sớm thả bảng, lúc này thí sinh đều tại trên bảng tìm tên của mình.
Có người chỉ nhìn một chút liền ngất đi, có người cười to ba tiếng nhịn không được đắc ý, Đường Cẩm Thư thở dài, nói: "Đời người ngắn hay khổ, hà tất phải qua cái này?"
Ngay sau đó có người ở bên cạnh lạnh lùng trả lời một câu: "Xem ra Đường công tử chưa nghe nói qua, có câu nói □□ "phong đắc ý mã đề tật, nhất nhật khán tẫn trường an hoa."(gió làm ngựa chạy nhanh, một ngày nhìn hết hoa thành Trường An)
Đường Cẩm Thư không chút nghĩ ngợi nói: "Cái này tháng sáu trời chính là lúc hoa thành Trường An nở, không nói đến một ngàn loại cũng phải có mấy trăm đóa, muốn một ngày xem hết hẳn là không có khả năng."
Hắn nói xong quay đầu lại, nhìn thây đôi mắt đối phương cười cong lại, lập tức lui về phía sau một bước, xoay người, khom người: "Ta nói là ai có bản lãnh lớn như vậy, nguyên lai là Diêu công tử tự mình giá lâm nơi đây, tại hạ thực sự thất lễ, nếu là Diêu công tử muốn nhìn, đừng nói một ngày, chính là cho tới trưa vậy cũng khẳng định là có thể xem hết."
"Ngươi..." Diêu Thành trợn mắt nhìn hắn, nửa ngày cũng không có nói được một câu, đành phải nắm chặt nắm đấm mới nhịn xuống không có đánh vào mặt người kia.
Trường An trong triều trọng thần đều là được tôn sung phóng khoái, bên ngoài rất ít khicó lễ nghi quân thần, hết lần này tới lần khác Diêu Thành luôn luôn đề xướng danh sĩ, giống Đường Cẩm Thư tùy ý vô lễ là vô luận như thế nào đều nói không ra miệng, bởi vậy Đường Cẩm Thư mỗi lần nhìn thấy hắn đều trên miệng trêu đùa một phen, để Diêu Thành hận đến tận xương tủy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, sống lưng thẳng tắp, con mắt híp lại nhìn qua Đường Cẩm Thư: " Hôm qua nghe nói Đường công tử một đêm đều không có về nhà, hôm nay sáng sớm ra đường, nghĩ đến không phải nhìn không trúng bảng, mà là thừa dịp Đường đại nhân đang ở trong triều mà trốn về nhà trước chứ?"
"Trượt? chữ này rât không tốt." Đường Cẩm Thư nói " Không lịch sự."
Diêu Thành cũng là nhi tử Thừa tướng gia, nếu là dăm ba câu liền có thể kích thích đến hắn, cũng uổng phí những năm tháng học đường, hắn cười: "Còn nhớ rõ năm ngoái bài thi Đường huynh bị gió cuốn bay, liên tiếp đuổi theo mấy dặm cũng không thấy tung tích, bây giờ nhìn lại, thật có cảm giác thời gian trôi thật nhanh."
Đường Cẩm Thư lạnh lùng nói: "Có câu nói là niên niên tuế tuế quyển tương tự, tuế tuế niên niên nhân dã đồng ( từng năm từng năm giống như một quyển sách, con người cũng như vậy), đây là nhân gian đại hỉ sự, Diêu huynh ngươi làm sao thương cảm?"
Diêu Thành tức giận đến mặt xám tro, năm ngoái khoa khảo hắn cũng đã tham gia, lại bởi vì ngoài ý muốn mà bỏ lỡ cơ hội, biết rõ Đường Cẩm Thư là châm chọc, do thân phận hạn chế không tốt để phát tác, Diêu Thành suýt nữa ngất đi, lưu lại một câu: "Vậy chúc Đường huynh trúng Kim Bảng" liền vội vàng mang theo tùy tùng rời đi.
Con mắt Đường Cẩm Thư không biết nhìn về nơi nào "Thật đáng tiếc trời không tốt, càng làm ta muốn lưu lại tại đây."
Về đến nhà đã gần đến buổi trưa, hạ nhân trong phủ đang bận chuẩn bị bữa trưa, nhìn thấy Đường Cẩm Thư không khỏi vui mừng, chạy đến nói: "Công tử, hôm nay là ngày tốt đẹp công bố danh sách trúng tuyển!
Đường Cẩm Thư sờ mũi một cái ừ một tiếng, nói: "Không cần chuẩn bị cho ta ăn trưa, ta đến phòng mẫu thân."
Đường Thị mười sáu tuổi gả vào Đường gia, theo Đường Trung Kính cùng nhau dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng lại thẳng đến ba mươi dưới gối mới có một hài tử, về sau them một đứa nữa là Đường Cẩm Thư. Có lẽ là đã trải qua sóng to gió lớn, bây giờ hai đứa con trai cũng đã trưởng thành, nàng cũng thong dong hiền hoà ở một nơi thanh tịnh trong phủ, thỉnh thoảng một mình ngắm hoa xem cỏ, tu thân dưỡng tính.
Đường Cẩm Thư đi vào viện tử, liền thấy Đào Diệp ghé vào đầu gối Đường Thị cầm khăn tay khóc sướt mướt, Đường Thị thấy Đường Cẩm Thư cũng quăng tới một ánh mắt trách cứ, cũng làm cho Đường Cẩm Thư không biết mình sai cái gì, đành phải đi đến thi lễ một cái, nói: "Cẩm Thư, thỉnh an mẫu thân."
Đào Diệp vừa nghe thấy thanh âm Đường Cẩm Thư khóc càng lớn tiếng hơn: "Hảo hài tử, đứng lên đi." Đường Thị nói, mắt nhìn Đào Diệp, âm thanh dịu dàng nhắc nhở: "Ngươi cũng thật sự là, một đêm không về cũng không nói trước, làm dọa sợ Đào Diệp."
Đường Cẩm Thư nhận tội: "Là hài nhi không tốt, tham uống mấy chén liền quên mất thời gian."
Đào Diệp lúc này mới đem đầu từ trên gối Đường Thị dậy, ôm chặt lấy Đường Cẩm Thư: "Công tử... Ta còn tưởng rằng ngươi thi không tốt, nhất thời nghĩ quẩn liền... Liền một thắt cổ tự sát!"
"Nếu ta muốn cắt cổ, ba năm trước đây liền đã làm, còn cần chờ tới bây giờ sao?" Đường Cẩm Thư vỗ vỗ đầu của nàng, nhìn Đào Diệp còn khóc kịch liệt, nước mắt nước mũi một mạch cọ tại trước ngực mình, liền nói: "Ngươi thật là, công tử ta không phải hảo hảo đứng ở chỗ này sao? Ngươi cư như vậy khóc, ta sẽ liền nghĩ quẩn."
Đào Diệp lúc này mới thu lại nước mắt, Đường Cẩm Thư khuôn mặt nhỏ khóc đến đỏ bừng, thay nàng lau một cái, bật cười nói "Thật đúng là tiểu nhân khó nuôi mà."
" Công tử nói ta là tiểu nhân, ô ô ô... "Đào Diệp ngửa cổ một cái lại muốn khóc.
"Đùa ngươi thôi." Đường Cẩm Thư ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu của nàng: "ta mới là tiểu nhân, ta là tiểu nhân cũng có thể chứ?"
Hắn cười nhẹ nhàng, Đường Thị bị chọc cười, Đào Diệp đi theo cũng nín khóc mỉm cười, Đường Cẩm Thư nhìn hai người thần sắc tốt, lúc này mới đứng dậy.
Đường Thị truyền hạ nhân đến, phân phó chuẩn bị mấy món ăn, ba người trong sân thưởng sẽ ngắm hoa có, Đường Cẩm Thư dựa nghiêng cây cột ở hành lang ung dung nhìn trời, đột nhiên nghe hạ nhân đến báo nói là lão gia cùng Nhị phu nhân trở về, lúc này mới đi ra ngoài.
Đường Trung Kính tại triều làm quan nhiều năm, tự có một cỗ khí độ uy nghi, nhìn thấy Đường Cẩm Thư liền hừ lạnh một tiếng nói: "Ngươi còn biết đường trở về."
Đường Cẩm Thư tự biết khó cãi, chỉ nhàn nhạt quỳ xuống nói: "Hài nhi biết sai."
"Biết sai?" Đường Trung Kính hừ lạnh một tiếng "Ngươi tự biết ngươi không phải cốt nhục ta thân sinh, ta Đường gia nuôi ngươi mấy năm nay, bây giờ nhà cũng không trở về, chỉ muốn làm một người nhàn hạ a?"
Lão gia, tội gì vì việc này mà sinh khí" Nhị phu nhân kia tên gọi Xuân Kiều, người cũng như tên, kiều diễm như hoa, nàng mở miệng nói: " Vẫn là mau gọi lão tam đứng lên đi, tỷ tỷ từ trước đến nay thương nhất lão tam, lão gia làm như vậy tỷ tỷ cũng đau lòng."
"Hừ, ta xem là bởi vì cái gọi có mẫu tất có tử." Đường Trung Kính quét mắt nhìn hắn một cái, ngữ khí lại chậm lại chút, hỏi: "Những ngày này Vinh nhi có tin tức gì?"
"Ai nha, Vinh nhi hắn viết thư nhà, nói là đợi đến tháng sau liền từ Tô Châu tuần tra trở về. Ngươi cũng biết đứa nhỏ này luôn luôn nhu thuận hiểu chuyện, dù ở bên ngoài công vụ đầy mình, vẫn là đối với thân thể lão gia ngày ngày lo lắng, thật không có biện pháp."
Xuân Kiều vừa nói một bên nở nụ cười, tuy là vẻ mặt hiền hòa, nhưng ánh mắt kia nhìn qua Đường Cẩm Thư lại giống như đang khiêu khích.
" Đúng vậy a, một nghĩa tử chính thất nhận nuôi, với bên ngoài nói đến dễ nghe đi nữa, cuối cùng cũng không được tính là chính thống, bây giờ Đường Thị hoa tàn ít bướm(người phụ nữ bị ruồng bỏ, như viên ngọc không đáng giá), Đường Cẩm Thư lại như vậy bất tranh khí, coi như còn cótriều đình làm chỗ dựa, đến cùng vẫn kém Đường Vinh nhà nàng quang vinh chính đại, ăn mặc sung sướng.
Lại nhìn Đường Cẩm Thư mặc cho nàng châm chọc, không nói câu nào, Đường Trung Kính không khỏi càng thêm nổi giận, tiện tay cầm lấy cái chén ở trên bàn quăng ra, Đường Cẩm Thư không kịp trốn tránh, ly liền đúng lúc đập trúng trán của hắn, nước trà từ trên mặt chảy xuống, làn da hắn vốn trắng nõn, nước trà kia nóng hổi, thoáng chốc trên trán Đường Cẩm Thư liền nhiễm một vết máu.
Đường Trung Kính ngay cả mắt cũng không nháy, chỉ vứt xuống một câu: "Đợi chút nữa xem bảng, ngươi gọi hạ nhân đi thay ngươi xem một chút a, cũng không cần lộ ra, tránh đến lúc đó lại làm cho ta mất mặt xấu hổ." Nói xong liền rời đi.
Đường Trung Kính chân trước rời đi, chân sau Đào Diệp liền nhanh chóng vọt vào, nhìn trên mặt Đường Cẩm Thư bị thương, nhịn không được đã ủy khuất: " Công tử vốn dĩ đang êm đẹp, ngươi tại sao lại khiến lão gia tức giận?"
Xuân Kiều kia tại phủ ngang ngược càn rỡ, một tay che trời, Đường Thị từ trước đến nay đều nén giận, bây giờ nhìn hắn chủ tớ hai người nghèo túng, trong lòng liền đắc ý hơn, một tay chống eo, một tay nâng cây trâm trên tóc, nhỏ giọng nói: "Cũng không đúng vậy a? Có ít người a, sinh ra chính là khiến người khác chán ghét."
"Ngươi nói bậy!" Đào Diệp tức giận đứng lên, "Công tử có bản lĩnh người, các ngươi làm như vậy giẫm đạp lên hắn, chờ hắn một ngày kia được...
Đang nói thì bên ngoài một tiểu nô tài chạy vào liền bịch quỳ xuống, thở không ra hơi nói: "Bên trong... Trúng!"
"Đây là vừa gặp quỷ sao?" Xuân Kiều cau mày: "Ngươi vừa nói, bên trong cái gì?"
"Thiếu gia... Là Tam thiếu gia!" Tiểu nô tài vui vẻ nói: "Tam thiếu gia trúng bảng rồi!"