Cẩm Tú Mỹ Nhân

Chương 22

"Ưm..." Thẩm Gia Cẩm ấn ấn giữa chân mày, đầu hắn đau muốn nứt ra, thân thể cũng uể oải khủng khiếp, chậm rãi mở mắt, đang muốn đứng dậy, lại cảm thấy một trần tê dại chua xót nơi cánh tay mình, khẽ xoay đầu, đập vào mắt hắn là khuôn mặt kiều mỵ lại quá đỗi quen thuộc.

Là Hạ Tiểu Muội.

Nàng còn chưa tỉnh, đang gối lên cánh tay Thẩm Gia Cẩm, ngọt ngào ngủ say như đứa bé. Thẩm Gia Cẩm ngắm dung nhan không màng danh lợi đang thiếp đi của nàng, dời tầm mắt xuống phía dưới, là thân thể trắng như tuyết, lả lướt tinh tế...

Toàn bộ ký ức hôm qua ập về, những chuyển động theo bản năng, những tiếng ngâm khẽ thở dốc, những đợt phóng thích... Từng màn từng màn một, hết thảy đều hiện lên trong đầu Thẩm Gia Cẩm.

...

Thẩm Gia Cẩm vô lực thở dài, tại sao có thể như vậy chứ? Sự việc phát triển đến bây giờ, toàn bộ không phải đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn sao? Duy chỉ có Hạ Tiểu Muội...

Hắn không muốn dây dưa như thế với Hạ Tiểu Muội, không phải không thích, chẳng qua lấy cá tính của hắn mà nói, bản thân bị người ta hạ dược, sau đó phát sinh quan hệ với Hạ Tiểu Muội, chuyện thế này, nghĩ đến cũng khiến hắn không có cách nào đối mặt nổi.

Vốn hắn muốn đợi sau khi sự việc kết thúc, hắn sẽ mời bà mối và dùng tam môi lục sính cưới Hạ Tiểu Muội qua cửa, với điều kiện tiên quyết là... Hạ Tiểu Muội sẽ không hận hắn.

Nhưng chuyện này, hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Mặc kệ nói thế nào đi nữa, hai người họ đã có quan hệ xác thịt, chuyện này không có cách nào chối cãi.

Chẳng qua chợt lóe lên trong lúc đó, Thẩm Gia Cẩm đã nghĩ rất nhiều cách, hắn có thể xác định tâm ý của hắn với Hạ Tiểu Muội, cũng có thể xác định hắn sẽ cùng Hạ Tiểu Muội trải qua cuộc đời này, chỉ cần Hạ Tiểu Muội nguyện ý.

Bất chợt, hắn cảm thấy sợ hãi, sợ hãi phản ứng của Hạ Tiểu Muội sau khi biết rõ chân tướng, nếu Hạ Tiểu Muội biết thân phận của hắn, biết dụng ý của hắn, thì có hận hắn không?

"Ưm..."

Hạ Tiểu Muội trở mình, cánh tay láng mịn khoát lên lồng ngực hắn, sau đó thân thể nàng cọ cọ, bộ ngực sữa cao vút chạm vào da thịt hắn. Thẩm Gia Cẩm bất đắc dĩ nhìn bên dưới trướng phồng, làm nhiều lần như vậy, không cần nữa đâu...

Cũng chẳng biết có phải ánh mắt của Thẩm Gia Cẩm quá nóng bỏng không, mà Hạ Tiểu Muội ưm một tiếng chậm rãi tỉnh lại, đầu tiên là hoảng sợ, sau khi nhìn rõ, bèn khiếp sợ rút hai tay mình về, kéo tấm chăn che trước ngực mình, trên mặt nổi hai rặng ửng hồng, ngượng ngùng không ngớt.

Thẩm Gia Cẩm thấy nàng thẹn thùng, trong lòng đột nhiên mềm mại hẳn, hắn kéo nàng qua, ôm vào lòng, nhẹ nhàng hỏi, "Đau không?"

Mặt Hạ Tiểu Muội đỏ như quả cà chua, nhưng vẫn cúi đầu, khẽ gật một cái, hiện nàng không dám động, bởi vì thân thể khẽ động, bên dưới sẽ đau rát, chắc là sưng rồi.

"Xin lỗi." Thẩm Gia Cẩm thở dài nói.

Hạ Tiểu Muội thoáng biến sắc, "Chàng... ta..."

Nàng lẩm bẩm, lại không biết nói gì cho phải.

Thẩm Gia Cẩm nhạy bén cảm nhận được tâm tình nàng biến hóa, vội vàng dùng lực ôm chặt nàng, "Tiểu Muội, chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ cưới nàng."

Vẻ mặt Hạ Tiểu Muội trong nháy mắt trở nên ảm đạm, "Bây giờ chúng ta không thể trở về trấn Thanh Sơn sao? Về trấn Thanh Sơn, chúng ta sẽ sống một cuộc sống qua ngày."

Thẩm Gia Cẩm siết chặt vòng tay, nhíu chặt mày, "Tiểu Muội, chờ một chút, rất nhanh thôi, việc này sẽ nhanh chóng kết thúc."

Không biết sao, trong lòng Hạ Tiểu Muội đột nhiên rất hoảng hốt, nàng cảm thấy nàng căn bản không thể đợi thêm được nữa, trong lòng nàng chua xót, hơi kích động nói, "Tại sao phải chờ chứ? Chúng ta về trấn Thanh Sơn đi, tiếp tục bán đậu hủ, cho dù không thể về trấn Thanh Sơn, chúng ta có thể về nhà chàng..." Bỗng nhiên nàng chợt nhớ, lần đầu tiên Thẩm Gia Cẩm xuất hiện, người ta gọi hắn là Cẩm Tú công tử.

Cẩm Tú công tử... Người bình thường không có danh xưng vậy. Nỗi bất an tiềm ẩn sau trong nội tâm lại xuất hiện, Thẩm Gia Cẩm rốt cuộc là người như thế nào?

"Có phải chàng ghét bỏ ta là thôn nữ không..." Hạ Tiểu Muội thoáng nghẹn ngào.

Thẩm Gia Cẩm nâng cằm nàng lên, trong mắt đều là đau lòng và bất đắc dĩ, "Tiểu Muội, nàng đừng nghĩ loạn, ta còn hai chuyện cuối cùng vẫn chưa làm, chỉ mấy ngày nữa thôi, sau khi làm xong, chúng ta sẽ về nhà."

Hạ Tiểu Muội xoay mặt đi, không nói thêm gì.

Sau cuộc hoan ái thâu đêm, đàm luận chủ đề như vậy, rất không thú vị, nhưng việc đời là thế, Hạ Tiểu Muội nàng cũng chỉ là một nữ tử bình thường, cũng sẽ lo lắng, cũng sẽ sợ hãi, sau khi trả giá bằng trinh tiết quý báu nhất của nữ tử, nàng hi vọng, chẳng qua là một phu quân đối tốt với nàng, và một cuộc sống bình an nhàn hạ mà thôi.

Bức họa mỹ nhân gì đó, giang hồ gì đó, toàn bộ đều không liên quan đến nàng, nàng chỉ muốn cùng thần kinh trở về trấn Thanh Sơn, tiếp tục bán đậu hũ.

Thẩm Gia Cẩm thở dài, xoay người xuống giường, mặc y phục tử tế, rồi đun nước nóng, lấy cái khăn đặt ngay đầu giường hâm nóng, sau đó cầm khăn phủ lên nơi riêng tư của nàng. Hạ Tiểu Muội dần dần nhắm mắt, khẽ thở phào, quả thực dễ chịu rất nhiều, chỉ là... chỉ là... xấu hổ muốn chết.

Gian phòng nhỏ này là Hạ Tiểu Muội thuê được, hai ngày kế tiếp, Hạ Tiểu Muội cũng không xuống giường, chẳng biết Thẩm Gia Cẩm lấy bình thuốc mỡ ở đâu, tỉ mỉ thoa lên chỗ đau còn lưu lại trên người nàng sau cơn hoan ái quá mức kịch liệt.

Hai người họ, cũng không nói về đề tài quay lại trấn Thanh Sơn nữa.

Ngày thứ ba, Hạ Tiểu Muội đã khá hơn nhiều, giữa hai chân cũng chẳng còn đau, ngoại trừ bước đi còn có chút trì trệ, thì mấy thứ khác đều ổn cả, vết bầm đen trên người đã sớm phai nhạt đi.

Sau khi Thẩm Gia Cẩm từ bên ngoài trở về còn mang theo một người, vậy mà lại là Liễu Thượng Huệ đã lâu không gặp.

Liễu Thượng Huệ rất cao hứng khi thấy nàng, "Tỷ tỷ!"

Hạ Tiểu Muội rất bất ngờ, "Tại sao ngươi ở chỗ này?"

Vẻ mặt Liễu Thượng Huệ hết sức phấn khởi liền nhanh chóng sa sút, "Đệ đánh mất bài tử, không thể về nhà."

Hạ Tiểu Muội tò mò hỏi, "Bài tử gì hở?"

Thẩm Gia Cẩm tiếp lời, "Trên người hắn vốn có một kim bài, chỉ là không biết tại sao lại tìm không thấy, lúc ta vừa ra ngoài liền gặp phải hắn, nên dẫn hắn về."

Liễu Thượng Huệ gật đầu liên tục, "Không có bài tử không thể về, đệ chẳng biết ném nó ở đâu rồi."

Lúc này, Hạ Tiểu Muội thoáng hoài nghi, sao mà trùng hợp vậy? Đúng lúc Liễu Thượng Huệ đánh mất bài tử, lại được Thẩm Gia Cẩm bắt gặp?

Chẳng qua hoài nghi thì hoài nghi, hai người trước mắt đều có bộ dáng thành khẩn, Hạ Tiểu Muội cũng không hỏi tiếp.

"Được rồi, hai ngày nữa Đồng Thành sẽ tổ chức đại hội võ lâm, hai người muốn đi xem không?" Liễu Thượng Huệ hưng phấn hỏi.

Thẩm Gia Cẩm bình tĩnh gật đầu, "Đương nhiên đi chứ."

"Nghe nói đại hội võ lâm có bảo vật! Lần này còn chọn võ lâm minh chủ nữa, người nào thắng, sẽ trở thành minh chủ võ lâm, có thể làm minh chủ, lại có bảo vật, chắc chắn sẽ quy tụ rất nhiều người."

Nét mặt Thẩm Gia Cẩm thoáng khó lường, "Người nhất định sẽ nhiều."

Không đúng, thật không bình thường, bộ dáng hai người kia nói chuyện thật giống nhau, Hạ Tiểu Muội rũ mặt xuống, nếu đây là một canh bạc, vậy nàng đã sớm mất lợi thế, nàng đang đánh cuộc, hơn nữa chỉ có thể cược giống nhau, đó chính là sự thật lòng của Thẩm Gia Cẩm.

Bên kia, Hác Phong Lưu nổi giận đùng đùng chất vấn hoa hồng đỏ, "Ngươi rốt cuộc đã cho Thẩm Cẩm uống thuốc gì?"

Vẻ mặt hoa hồng đỏ thương tâm, "Đương nhiên là mê hồn đan, thiếu chủ chẳng lẽ ngài không tin ta? Sau khi ăn mê hồn đan liền hôn mê bất tỉnh, lúc tỉnh lại, sẽ trở nên đặc biệt nóng nảy, chỉ cần khống chế dược tính là được."

"Nói càn!" Hác Phong Lưu vỗ một chưởng đánh nát cái bàn trước mặt.

"Ngươi cho hắn uống Đoàn tụ hoàn!"

Có trời mới biết sau khi hắn thấy nét mặt của Hạ Tiểu Muội tức giận bao nhiêu, rõ ràng là bộ dáng vừa trải việc đời, dung mạo đã mang theo nét phong tình, nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra!

Hoa hồng đỏ kinh hãi, "Sao có thể chứ!"

Toàn thân nàng đều cất giấu thuốc, lấy ra hai bình cẩn thận đếm một chút, cứ đếm như thế, chết tiệt, ngày đó chỉ chú ý việc thiếu chủ quá cao hứng, vậy mà đưa sai thuốc.

Hác Phong Lưu luôn quan sát nét mặt hoa hồng đỏ lúc này sắc mặt càng thêm khó coi, "Cút về Hác Vân Cốc, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta!"

"Thiếu chủ!" Hoa hồng đỏ kêu thê lương thảm thiết.

"Cút!" Hác Phong Lưu bóp nát cái chung trong tay.

Thẩm Gia Cẩm đáng hận!
Bình Luận (0)
Comment