Nếu nói trấn Thanh Sơn có gì nổi tiếng nhất, thì phải nhắc tối món đậu hũ của phường đậu hũ Hạ gia! Hạ gia làm đậu hũ vừa mịn vừa nhẵn, vừa mềm vừa non, tựa như bàn tay nhỏ bé đang sắp xếp đậu hũ trước mắt, vừa trắng vừa mịn, thật muốn sờ một cái...
Bộp! Một cái xẻng gỗ đánh vào móng vuốt nào đó đang có hạnh kiểm xấu.
Hạ Tiểu Muội hai tay chống nạnh, mắt hạnh trợn tròn, lạnh lùng nói, "Trương mặt rỗ, rút cái chân gà của ngươi lại cho lão nương! Ngay cả đậu hũ của lão nương còn dám ăn! Không muốn sống hả!"
Ánh mắt mọi người đều ném lên cái tay đỏ ửng vừa bị cái xẻng gỗ đập của Trương mặt rỗ, tay kia vừa xấu vừa gầy, hết sức nhỏ dài, y như cái chân gà! Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Trương mặt rỗ tức giận rút tay về, nghiêng mắt ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Hạ Tiểu Muội chẳng phải ngươi bán đậu hũ sao? Không ăn đậu hũ của ngươi thì ăn đậu hũ của ai đây? Mọi người nói có đúng không?"
Những lời này của hắn ý vị sâu xa, tất cả mọi người đều bày ra bộ dáng ‘chúng ta hiểu rõ’ cười ầm, Trương mặt rỗ cười khà khà, nghiêng mắt cố ý đảo qua bộ ngực cao vút của Hạ Tiểu Muội.
Hạ Tiểu Muội năm nay mười bảy tuổi là một tiểu mỹ nhân hàng đầu của trấn Thanh Sơn, khuôn mặt nhỏ nhắn to cỡ bàn tay, còn có dáng dấp động lòng người, nhìn thế nào cũng thấy xinh đẹp. Đôi mắt hạnh long lanh, khiến người ta yêu thích nói không nên lời, vóc người thanh thoát, nhưng tính khí lại không được tốt lắm. Mười năm trước nàng theo cha xuống núi tới trấn Thanh Sơn cư ngụ, mở phường đậu hũ, không được mấy năm cha nàng chết, từ đấy nàng trở thành đương gia của phường đậu hũ Hạ gia, mọi người tặng cho nàng một biệt hiệu rất tục rất tục, nhưng có hàm nghĩa sâu xa chính là: Tây Thi đậu hũ*.
*Tây Thi đậu hũ ám chỉ người đẹp nhưng ăn nói chua ngoa.
Không ít người trong trấn đều đánh chủ ý với nàng, cưới một tiểu mỹ nhân, còn được tặng một phường đậu hũ có thể hái ra tiền, ai chẳng vui chớ? Chỉ là tính tình Hạ Tiểu Muội thực sự quá mạnh mẽ, người bình thường không khuất phục nổi.
Ngoài sáng đánh chủ ý không được, cũng chỉ có thể ở trong tối, một đại cô nương như nàng phải xuất đầu lộ diện bán buôn tránh không được sẽ gặp phải chuyện này, mỗi ngày trước cửa phường đậu hũ Hạ gia nhất định sẽ trình diễn một màn ‘mỹ nữ bị đùa giỡn’ và ‘làm sao đối phó với sắc lang’ có thể làm thành bài giảng dạy học.
Lúc này, Hạ Tiểu Muội nhìn Trương mặt rỗ cười lạnh, "Có giỏi thì qua đây.’
Trương mặt rỗ đắc ý cười, vươn tay sắp bắt được bàn tay ngọc ngà của Hạ Tiểu Muội, bộp! Một lần nữa, xẻng gỗ chuyên dụng cho đậu hũ đập lên tay hắn, lần này Hạ Tiểu Muội không khách khí, cầm xẻng gỗ không chỉ đập tay Trương mặt rỗ, mà còn dùng sức đập lên đầu hắn, vừa đánh vừa mắng, "Cho ngươi sỗ sàng nè! Cho ngươi giở trò nè! Lão nương đánh chết tên khốn khiếp như ngươi!"
Trương mặt rỗ đã hơn năm mươi, nhưng không phải là một lão già không nên nết sao? Lão bị đánh chạy trối chết, thoáng chốc trở nên hung ác, cố gắng vùng lên mặc dù đã bị đánh hai lần nhưng vẫn muốn xông tới tóm Hạ Tiểu Muội, có điều thân thể Hạ Tiểu Muội mềm mại, chợt lách sang một bên, tất cả mọi người cười ha hả đứng bên cạnh xem cảnh tượng Hạ Tiểu Muội điên cuồng đánh Trương mặt rỗ.
Hiện tại có người lắc đầu cảm khái, "Lại một người không biết sống chết!"
Ai chẳng biết Hạ Tiểu Muội không chọc được? Tự làm bậy không thể sống mà!
Trương mặt rỗ không chống đỡ nổi, vừa chạy vừa gào thét, còn không quên phóng một câu ngoan độc, "Hạ Tiểu Muội, ngươi là đồ nữ nhân chanh chua! Lão tử quyền rủa ngươi không gả được! Đồ cọp mẹ! Ai ui..."
Hạ Tiểu Muội trừng mắt hạnh, phồng má, xì một tiếng khinh miệt, khẽ quát, "Lão già khốn kiếp! Ngươi quản được lão nương gả ra ngoài sao!"
Cầm xẻng gỗ xoay người, Hạ Tiểu Muội thở phì phò về phường đậu hũ.
Trong đám người còn có mấy kẻ chảy nước miếng nhìn chòng chọc Hạ Tiểu Muội vì tức giận mà bộ ngực phập phồng, "Đẹp quá à!"
Mỗi ngày nhiều kẻ khốn kiếp như Trương mặt rỗ càng tới càng nhiều! Không cần tới bờ biển, cũng có thể thấy cái gì gọi là ‘Ba đào hùng dũng*’ rồi!
*ám chỉ mấy cô nương ngực to phập phồng như làn sóng nhấp nhô, ngược lại nam nhân ví là... nhất trụ kình thiên...
Hạ Tiểu Muội cầm ván cửa chuẩn bị đóng cửa, một đám nam nhân phần phật vây lại.
"Tiểu Muội à, sao đóng cửa nhanh vậy?"
"Đúng, không còn đậu hũ bán nữa..."
Hạ Tiểu Muội nhìn một đám nam nhân trước mắt thiếu chút nữa chảy cả nước miếng, gắng sức lắp cửa, "Ngày mai trở lại đi! Tâm trạng lão nương hôm nay không tốt!"
Đuổi một đám ruồi nhặng đi rồi, Hạ Tiểu Muội cố sức đóng cửa lại, nhìn đậu hũ trên bàn, liếc mắt, còn bán thì bán thứ gì? Lúc mở hàng chỉ một canh giờ đậu hũ đã bán sạch, một đám nam nhân ngu ngốc không biết xấu hổ!
Nhìn phường đậu hũ Hạ gia đóng cửa, thị vệ cầm đầu và bọn thị vệ nhìn nhau, sau đó hắn xoay đầu mờ mịt nhìn Thẩm Gia Cẩm, "Thẩm đại nhân, ngày mai bọn ta thực sự phải..." Nữ nhân này dũng mãnh quá...
Thẩm Gia Cẩm gật đầu, vẻ mặt hứng thú nhìn phường đậu hũ Hạ gia, vuốt cái cằm trơn bóng tấm tắc khen, "Không sai, không sai."
Thị vệ cầm đầu cười khổ, ‘không sai’ rốt cuộc trả lời vấn đề của hắn? Hay nói cô nương đanh đá kia?
"Mai phải làm theo lời ta nói, ba ngày sau các ngươi hồi kinh, bẩm báo hoàng thượng, bảo đồ cứ giao cho ta, để hắn yên tâm." Thẩm Gia Cẩm xoay người đi xa, một đám thị vệ vội vàng đuổi theo.
Ánh mắt thị vệ cầm đầu sáng lên, "Thẩm đại nhân đã biết tăm tích của bảo đồ?"
Thẩm Gia Cẩm khó hiểu nhìn thị vệ cầm đầu, "Lúc nào ta nói ta biết tăm tích của bảo đồ?"
"..."
"Bảo đồ cứ giao cho ta, chẳng lẽ hoàng thượng không yên tâm ư?" Thẩm Gia Cẩm bày ra vẻ mặt vô tội.
Thị vệ cầm đầu lúc này đã rút ra được một chân lý sâu sắc: Hắn và Thẩm đại nhân cực kỳ khó giao tiếp!
Hạ Tiểu Muội nhanh chóng bỏ số đậu hũ còn lại trên thớt vào nồi trở mặt rồi xào lại một chút, thêm dầu, cho hành lá tạo hương, rắc gia vị, món ăn đậu hũ xào hành lá nổi tiếng đã làm xong.
Ăn đậu hũ xào hành lá, kết hợp với một bát canh đậu hũ, lại thêm một bát tàu hũ nóng hừng hực, Hạ Tiểu Muội vuốt cái bụng tròn trịa cảm thán, ít nhiều gì nhà mình cũng là phường đậu hũ, nếu không sao mỗi ngày đều có nhiều đậu hũ ăn vậy chứ!
Sờ làn da trắng nõn, mịn màng của bản thân, Hạ Tiểu Muội tự trải nghiệm, ăn nhiều đậu hũ, thực sự tốt cho da nha!
Ăn cơm xong, Hạ Tiểu Muội bắt đầu vo rửa đậu nành, khí trời dần trở lạnh, nàng muốn làm một chút tương đậu để bán. Bọc kỹ đậu nành đã xay nát thành khối, treo toàn bộ chúng trên tường, chỉ chờ lên men xong liền lấy ra làm tương đậu.
Hạ Tiểu Muội lại đặt toàn bộ đậu nành còn dư lên cối đá từ từ xay, mỗi ngày đậu hũ đem bán đều nhất định phải làm vậy.
Làm xong đậu hũ, Hạ Tiểu Muội thấy sắc trời còn sớm, bèn lấy một tấm vải mới ra may y phục cho mình, buổi tối liền ngủ.
Trong quán trọ, phòng chữ Thiên số một.
"Chỉ có mấy thứ này?" Thẩm Gia Cẩm ngồi trước bàn, nghe người đưa tin báo cáo.
Mỗ thị vệ gật đầu, "Thuộc hạ ở trên cây cách sân Hạ gia không xa nhìn thấy hiện giờ, Hạ Tiểu Muội quả thực ngoại trừ làm đậu hũ đều không làm gì khác cả."
Thẩm Gia Cẩm khẽ híp đôi mắt phượng hẹp dài, gật đầu, "Làm tốt lắm."
Mỗ thị vệ âm thầm cao hứng một chút, nhưng vẫn theo lệ hỏi một câu, "Đại nhân còn có gì phân phó nữa không?"
Thẩm Gia Cẩm thoáng suy nghĩ, "Tổng quản của các ngươi sao thông minh vậy, biết phòng chữ Thiên số một sát vách với phòng chữ Địa số một?" Người bình thường không phải đều chọn phòng chữ Thiên số hai ư?
Mỗ thị vệ nghẹn họng, "Khụ khụ, đó là do đại nhân của thuộc hạ sớm đã hỏi thăm chưởng quỹ."
Thẩm Gia Cẩm tán dương gật đầu, "Đại nội thị vệ làm việc, đúng là chu toàn. Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Mỗ thị vệ lặng lẽ ra khỏi cửa, sau đó ở trong lòng thay mặt thị vệ cầm đầu rơi lệ, thực ra... thị vệ cầm đầu cảm thấy bản thân không có cách nào giao tiếp với Thẩm Gia Cẩm, mới chọn gian phòng chữ Địa số một, vốn nghĩ Thiên Địa hẳn phải cách nhau xa nhất, ai ngờ phòng chữ Địa số một lại sát vách với phòng chữ Thiên số một chứ!
Thị vệ cầm đầu hết sức căm hận ngồi trước bàn trong phòng chữ Địa số một nhìn chưởng quỹ rót trà, chưởng quỹ bị nhìn cả người đều tê dại. Thế này là thế nào, ai nói cho bọn hắn biết phòng chữ Thiên số một không làm hàng xóm với phòng chữ Địa số một chứ?
Ngày hôm sau, Hạ Tiểu Muội như thường lệ mở cửa buôn bán, hôm nay có chút không giống ngày thường, bên ngoài tiệm có một kẻ xa lạ dáo dát nhìn mà chẳng biết đang nhìn gì.
Hạ Tiểu Muội liếc mắt một cái, chắc là kẻ nào đó ở trong thôn hoặc trấn được tam cô lục bài giới thiệu qua đây vụng trộm nhìn nàng rồi, thật vô vị!
Thị vệ Giáp bèn thò đầu ra ngoài, lần nữa xác định tất cả tình huống của Hạ Tiểu Muội đều bình thường.
"Ba, hai, một! Hành động!"
Thị vệ cầm đầu ra lệnh, bắt đầu hành động!
Chỉ thấy thị vệ cầm đầu mặc cẩm bào, vểnh mông đi đường, nghiêng đầu, khóe miệng còn ngậm một nhánh cỏ đuôi chó. Phía sau còn dẫn theo thị vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh mặc thường phục, bày ra bộ dáng đại gia, mà thường phục của đám thị vệ Giáp, Ất, Bính, Đinh quên giặt sạch, quát tháo ầm ĩ đuổi bọn ruồi nhặng bưu xung quanh, vì để đại gia của bọn họ thuận lợi, không không không, là thị vệ cầm đầu giả làm đại gia tiếp cận. Thị vệ cầm đầu hiên ngang bước tới phường đậu hũ Hạ gia, dùng ánh mắt cực kỳ cực kỳ khinh thường nhìn Hạ Tiểu Muội.
"Ôi! Mỹ nữ, bán đậu hũ à?"
Lời vừa nói ra, thị vệ cầm đầu đã bị chính mình khinh bỉ, khóe mắt đảo qua, nhìn nét mặt của Giáp, Ất, Bính, Đinh, cũng biết bản thân bị bọn họ ghét bỏ rồi, không được, nhiệm vụ! Phải nhẫn! Trên đầu chữ Nhẫn có một con dao, chuyên khoét tim!
Hạ Tiểu Muội nhìn thế trận, cầm xẻng gỗ trong tay, cười lạnh, "Hóa ra ánh mắt của gia không được tốt lắm, phường đậu hũ này không bán đậu hũ thì bán cái gì? Bán ngươi à?"
Mọi người cười ầm lên, thị vệ cầm đầu giống như không nghe thấy, tiếp tục lời thoại đã học thuộc.
"Ôi! Mỹ nữ, gia mời ngươi uống trà nhé!"
"Không rảnh!"
Hạ Tiểu Muội trả lời rất lưu loát sạch sẽ, hoàn toàn không muốn dây dưa với kẻ trước mắt!
Thị vệ cầm đầu nháy mắt với người bên cạnh, lặng lẽ khom người hỏi thị vệ phía sau, "Câu tiếp theo là gì?"
Thị vệ nhỏ giọng nhắc nhở, "Là nếu không theo gia, gia bèn đập cửa tiệm của ngươi!"
Thị vệ cầm đầu tiếp thu, nhìn Hạ Tiểu Muội nói tiếp, "Là nếu không theo gia, gia bèn đập cửa tiệm của ngươi!"
Vừa nói xong thấy hình như không đúng, khẽ quay đầu nhìn mặt bọn Giáp, Ất, Bính, Đinh đã viết đầy mấy chữ to đùng: Ngươi ngốc thật!
Cũng may Hạ Tiểu Muội chỉ lo lấy lá sen bọc đậu hũ cho người khác, không nghe thấy thị vệ cầm đầu nói.
Thị vệ cầm đầu hắng giọng, lớn tiếng quát, "Nếu không theo gia! Gia bèn đập cửa tiệm của ngươi!" Nói xong còn bày ra bộ dáng không phá tiệm sẽ không bỏ qua, người chung quanh vừa trông thấy, ồ một tiếng rồi chạy ra xa.
Lúc này cứng rắn hơn, xem Hạ Tiểu Muội giải quyết thế nào!
Hai tay Hạ Tiểu Muội chống lên bàn, cười lạnh, "Lão nương không theo! Có bản lĩnh thì ngươi đập đi!"
Thị vệ cầm đầu thoáng nhìn, vâng, đã ra dấu với bên kia, thấy bên kia đã chuẩn bị xong, hắn bèn lớn tiếng vén tay áo, phun nhánh cỏ đuôi chó nơi khóe miệng, ra vẻ muốn phá tiệm, "Các huynh đệ, nữ nhân này rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt! Phá tiệm!"
Bọn họ vừa từ từ vén tay áo, vừa chờ anh hùng cứu mỹ nhân xuất hiện.
Ba, hai, một!
"Dừng tay!"
Thị vệ cầm đầu thở phào nhẹ nhõm, phối hợp rất tốt, thời gian vừa khớp!
Thị vệ cầm đầu nhanh chóng khôi phục bộ dáng đại gia vểnh mông, thế đứng nghiêng đầu, lấy ra một nhánh cỏ đuôi chó trong tay áo ngậm ở khóe miệng, hỏi, "Tiểu tử, ngươi từ đâu chui ra? Dám phá đám chuyện tốt của gia!"
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục cười thoải mái.