Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 14

Ăn xong cơm chiều, Dương thị theo thường lệ ở phòng bếp đem toàn bộ bát đũa thu thập thỏa đáng, mặt không chút thay đổi trở lại tây sương phòng, Quân Chính Dân đang ở ngồi ghế ở dưới đất đốt kháng. (QA: Lão cha này không bao giờ biết bảo vệ vợ con cả! Ta thật sâu sắc mà khinh bỉ lão!)

“Tố Lan, nàng đã trở lại, ăn no không? Ta đem bánh Dao Nhi đưa hâm nóng lên, nàng lại ăn một chút.” Khi cơm chiều, Quân Chính Dân ở bên trong, hiển nhiên là nghe được thanh âm ở bên ngoài, rồi sau đó đến câu nói kia của nương hắn, làm cho lòng Quân Chính Dân đều đau đến ra máu, chỉ hận không thể lao tới, đem thê tử kéo trở về, hảo hảo bảo vệ. (QA: Tiếc là thực tế đâu có làm được! Khinh bỉ!)

Nhưng là hắn không thể, không nói là lão gia tử bởi vì nghe được tên Quân Dao liền đen mặt, hắn lao ra, thì có thể cùng mẹ ruột mình ầm ỹ lên? Nói vậy, bọn họ liền thật sự sẽ bị đuổi ra nước suối thôn. (QA: không ầm ĩ vs mẹ ruột chẳng lẽ không ầm ĩ vs con mụ Đại tẩu kia được chắc!?)

Dương thị không nói gì, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nghiêm mặt vén rèm vải đi vào phòng trong, bỏ giày lên kháng, né ở trong góc, ánh mắt không có tiêu cự, không biết suy nghĩ cái gì.

Quân Chính Dân nhìn vẻ mặt khác thường kia của thê tử, lo lắng đi đến, ngồi vào trên kháng, nhìn nàng, thật cẩn thận hỏi: “Tố lan, nàng không sao chứ? Nếu trong lòng không thoải mái, liền đánh ta.”

“Đánh ngươi có ích lợi gì a.” Qua một lúc lâu sau, Dương thị mới khẽ thở dài.

“Vậy nàng cũng không thể nghẹn như vậy a. Vạn nhất nghẹn hỏng thân mình, thì không đáng.” Quân Chính Dân trong lòng là tự trách, bốn năm trước không bảo hộ được nữ nhi, trong bốn năm này không bảo hộ được thê tử, nhưng là hắn cũng thật sự không có biện pháp, chỉ có thể ở ngày thường giúp đỡ nàng nhiều một chút.

“…” Dương thị nhìn trượng phu, há mồm, lặp lại vài lần, rốt cục thì cũng không nói gì ra miệng.

Quân Chính Dân nắm tay nàng, chạm đến vết chai trong lòng bàn tay, một trận hoảng hốt, do nhớ rõ hai mươi năm trước lần đầu tiên hắn nắm bàn tay này, non mịn mềm mại, chỉ một chút khiến cho hắn tâm đều mềm nhũn, nhưng là nhìn xem hiện tại, còn chưa tới mùa đông cũng đã nứt ra, trong lòng bàn tay lại thật dày vết chai.

“Tố Lan, nàng nói đi, đừng buồn ở trong lòng.”

Dương Tố Lan nhìn trượng phu mình, tuy rằng nhiều năm như vậy nàng vẫn sống không vui, thực vất vả, nhưng là chỉ cần mỗi lần nhìn đến mặt của trượng phu, liền cảm thấy thực ấm áp, thực kiên định, nếu không là vì hắn, nàng còn không biết có thể kiên trì nữa hay không.

Rốt cục, nàng cố lấy dũng khí, nói ra lời nói trong lòng, “Dân ca, chúng ta phân ra đi sống một mình đi, chẳng sợ cha mẹ cái gì cũng không cho chúng ta, ta cũng nguyện ý. Dân ca, ta cảm thấy ta là thật sự kiên trì không nổi nữa.”

Quân gia chính là một cái lồng giam lớn, đem nàng khi còn sống đều nhốt ở trong này, mà chuyện tình của Quân Dao thì giống như một mỗi lửa dẫn, đem tâm muốn tránh thoát kia của nàng, kích thích tỉnh ngộ.

Bốn năm, từ ngày đó nữ nhi bị đuổi ra khỏi Quân gia, nàng đã muốn nói những lời này, nhưng là lại bởi vì trượng phu, nàng mỗi ngày đều chịu đựng, trời biết nàng còn có thể chịu đựng bao lâu.

Quân Chính Dân có phần há hốc mồm, hắn chưa từng nghĩ tới, tương lai một ngày nào đó, chính thê tử ôn nhu hiền lành của hắn sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời ánh mắt trừng lớn như mắt trâu vậy, phá hủy bố cục ngũ quan.

“Tố Lan, ngươi… Nói gì?” Thanh âm của hắn mang theo run run.

Dương Tố Lan nhìn bộ dáng trượng phu, ngực một trận đau xót, có thể nói ra câu nói kia nàng cũng là dùng hết khí lực toàn thân, nhưng là nếu đã mở đầu, nàng lại không thể cứ như vậy quên đi, ai biết về sau còn có cơ hội nói hay không.

“Ta nói, chúng ta ở riêng đi thôi.”

Quân Chính Dân lần này là nghe rõ rồi chứ, nhìn vẻ mặt thống khổ kia của thê tử, trong lòng đại nam nhân này cũng khó chịu giống như vị đao khoét, “Tố Lan, cha mẹ là không có khả năng đồng ý chúng ta ở riêng đi.”

Dương Tố Lan chua sót cười, lắc đầu mặc cho nước mắt theo hai má có chút vòng vọt chảy xuống.

“Tố Lan, nàng đừng khổ sở, sự tình hôm nay đều do ta, là ta không bảo vệ nàng tốt.” Hắn thở dài thật mạnh, xoa xoa tay che kín vết chai kia của thê tử, ôn nhu nói: “Chỉ là hiện tại không phải thời điểm, không có cơ hội gì, cho dù là nói thẳng ra, cha cũng sẽ không đáp ứng, chúng ta chờ một chút xem được không?”

Dương thị chỉ có thể gật đầu, không gật đầu còn có thể như thế nào, trong lời nói của Quân Chính Dân nói thực thấu đáo, chỉ cần lão gia tử không đồng ý ở riêng, bọn họ liền vô luận như thế nào cũng không thể phân ra đi, bắt đầu từ sự kiện kia của Quân Dao vào bốn năm trước, lão gia tử cũng không đem Tam phòng bọn họ làm gì, chỉ đem Quân Dao đuổi ra. (QA: Như thế mà còn nói là k làm gì? Nhà có cha mẹ vs đứa con mà đứa con bị đuổi ra còn kêu là k đem bọn họ làm gì?!!! Ta thực ức chế mà! Nữ chính cũng là nạn nhân chứ đâu phải lẳng lơ gì chứ! Có cái gia đình ntn thì thà k có còn hơn!)

Mà Dương thị hiểu được, trượng phu của mình là một người con có hiếu, hôm nay có thể cùng nàng nói ra lời nói này, cũng là làm cho hắn rất khó xử, nàng làm sao có thể đem hắn bức thật chặt.

Quân Dao nơi này, bởi vì đem bánh rán hành lúc giữa trưa toàn bộ cho Dương thị, cho nên trong nhà cũng lại không có gì, chỉ là nàng cũng muốn đem ẩm thực mà mình biết, dùng nguyên liệu hiện có làm ra các loại mỹ vị, cho hai hài tử của mình nhấm nháp.

Tại phòng bếp, Quân Dao nhào bột mỳ, vừa nhào vừa nói thầm: nàng đây là từ lúc ban đầu là uể oải đến hiện tại lại là hưng phấn là chuyện gì xảy ra? Đây xem như là nàng đang khoe khoang văn minh mấy ngàn năm lịch sử kia sao? Đời trước không có huynh đệ tỷ muội, thậm chí ngay cả bằng hữu cũng gần như không có, mà hiện tại có thể sống nhàn nhã tự tại như vậy, còn có thể có một đôi bánh bao đáng yêu vờn quanh bên người, đây quả thực chính là giấc mộng đời trước của nàng a, chẳng qua thiếu một người nam nhân mà thôi.

Nghĩ đến đây, Quân Dao không thể không cố gắng cướp đoạt tin tức trong đầu, nghĩ xem có thể tìm được về một chút tin tức của cha đứa nhỏ hay không, nhưng là mặc cho nàng nghĩ gần như muốn vỡ đầu, thủy chung chỉ là một chút như vậy: trên một cái đường nhỏ giữa ngọn núi không tính là rộng, đúng là thời gian giữa trưa thu hoạch vụ thu, một cô gái non nớt ôm cái giỏ thong thả đi trở về nhà, nhưng là khi lại xuyên qua một chỗ hai bên đều là ngô, bị người ta trực tiếp gõ choáng váng, thời điểm tỉnh lại lần nữa, dưới thân là phiến đá, trên người là nam tử thân thể nóng rực, tiếng thở gấp  ồ ồ của nam nhân cùng một cỗ hương hoa mai lành lạnh hòa vào nhau, còn có một câu của người nọ trước khi đi “Xử lý sạch sẽ”.

Tay nhào bột mỹ, lập tức dừng lại.

“Xử lý sạch sẽ?” Nàng nhíu chặt mày, thanh âm lộ ra lạnh lùng yêu mị như vậy, “Ha ha, xử lý sạch sẽ? Hay cho một câu xử lý sạch sẽ!”

Nếu nàng không đoán sai, lúc ấy cái nam nhân kia là trúng mị dược, nhu cầu cấp bách một nữ nhân tới giải dược, nếu không một cái nam nhân có cái loại mùi hương thanh nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng này, làm sao có thể bắt đi một cái thôn cô để tằng tịu với nhau. (QA: Đọc từ tằng tựu mà đồ mổ hôi lạnh a! -_-!!!)

“Mẫu thân, tối hôm nay chúng ta sẽ ăn cái gì nha?” Xảo Nhi vọt vào phòng bếp, phía sau Vô Ưu cũng chậm rãi đi vào, trong tay còn cầm nấm dại đã rửa thực sạch sẽ.

“A, rửa xong? Xảo Nhi thật giỏi, buổi tối chúng ta ăn thủy tiên bao, ăn ngon lắm nga.” Ngồi xổm người xuống, xoa xoa bọt nước trên mặt cho tiểu nữ nhi, điểm tiểu mũi của nàng nói.

“Vậy Xảo Nhi giúp mẫu thân được không?” Tiểu cô nương mặc váy hoa ngắn nhỏ nền màu trắng mộc mạc, sùng bái nhìn mẫu thân mình, luôn cảm thấy mẫu thân thật là lợi hại nga, từ sau khi mẫu thân hết bệnh, nàng cùng ca ca không phải chịu đói nữa, còn là ăn no ăn no, ăn mặc ấm áp, tuyệt quá.

Đem bột mỳ đã nhào tốt đặt ở trong chậu, nàng đem nấm dại băm, hơn nữa đồ gia vị, quấy tốt, sau đó dùng chày cán bột đem bột nhão lúc trước cắt thành những phần bằng nhau, mỗi một cái chỉ lớn bằng lòng bàn tay, dùng chày cán bột đem một đám đè cho bằng, lại nhét nhân bánh  vào, nắm da lại mọt cái, sau đó ngón cái cùng ngón trỏ linh hoạt lay lay, rất nhanh một cái banh bao nhỏ lớn bằng lòng bàn tay liền xuất hiện ở trên mặt thớt, Xảo Nhi thấy thẳng hô đẹp mặt. (QA: Này sao giống làm sủi cảo vậy nhỉ!?)

Như thế lặp lại thiệt nhiều lần, trên mặt thớt không lớn đã có khoảng ba mươi cái bánh bao nhỏ, giống như búp bê trắng trắng mập mập vậy, ngồi ngồi ở chỗ kia.

Quân Dao đốt nóng nồi, đổ dầu vào, sau đó dùng lửa nhỏ chậm rãi đem nướng nóng, lức sau từ giữa bánh bao nhỏ, nhất thời một cỗ hương vị hỗn hợp tản ra, lan tràn ở toàn bộ phòng bếp nhỏ, làm cho Xảo Nhi cùng Vô Ưu ở một bên cũng không khỏi nhếch môi vui vẻ cười, nghĩ buổi tối lại có đồ ăn ngon.

Đem mỗi một cái bánh bao nhỏ đều nhuốm màu, Quân Dao thế này mới thêm nước vào, hơi rắc chút muối ăn, ngồi xổm trước miệng bếp, thêm một bó củi lớn vào.

Nửa giờ sau, trên kháng nóng hầm hập, ba mẹ con đã ngồi ở trước bàn ăn trước mặt là thủy tiên bao, hương vị kia, hương khí phả vào mũi, làm cho hai tiểu gia hỏa kia nhịn không được chảy nước miếng, nhưng là cũng không dám hạ miệng, đơn giản là vừa mới bắt đầu Xảo Nhi vừa nhịn không được, đã cắn xuống, nóng khiến nàng thiếu chút nữa thì khóc ra.

“Mẫu thân, hiện tại tốt lắm sao?” Xảo Nhi lại một lần nữa hỏi, này đã là một lần trong số mấy mươi lần.

Quân Dao dùng chiếc đũa đem thủy tiên bao trong bát của Xảo Nhi theo chỗ nếp gấp, mở ra, cười nói: “Xem con nhớ kỹ chưa kìa, gấp gáp như vậy, con nếm thử một miếng.”

Xảo Nhi nghe được có thể ăn, dùng chiếc đũa lay khối bánh bao bị đâm kia cắn xuống một miếng, da rất mỏng nhưng lại có lực, mà nhân là nấm dại, bên trong nhiều nước lại tươi mới, về phần nước chảy ra từ nhân bánh cùng nước canh, ăn đến miệng, lại làm cho tiểu nha đầu Xảo Nhi ngay cả đầu lưỡi đều thiếu chút nữa nuốt xuống đi.

Sau khi cơm chiều kết thúc, hai tiểu gia hỏa kia ăn đến bụng đều phồng lên, dứt khoát không thể động, nằm ở trên kháng không ngừng kêu thảm, Quân Dao thiếu chút nữa là cười ra. Xem ra đêm nay hai tiểu gia hỏa kia tất phải ngủ trễ một chút, miễn cho rối loạn tiêu hóa.

Sáng sớm, ánh nắng màu vàng xuyên thấu qua song cửa sổ chiếu vào trên chăn, lưu lại nhiều điểm sáng vỡ vụn, xinh đẹp lại ưu thương.

Quân Dao rửa mặt xong, trở lại phòng trong, hai tiểu gia hỏa kia còn đang vù vù ngủ say.

Nàng tiến lên, nhẹ nhàng đánh thức Vô Ưu, nhìn bộ dáng còn buồn ngủ của hắn, tâm đều phải nhộn nhạo lên.

“Mẫu thân, ta lập tức liền thức dậy.” Vô Ưu mê man hé mắt nhìn Quân Dao, ngốc hồ hồ nói.

“Không cần, con tiếp tục ngủ, trong nồi trong phòng bếp, nương đã hâm nóng bánh bao đêm qua cho các con, chờ con cùng muội muội ngủ đủ rồi thì thức dậy ăn chút, cho dù là để tới giữa trưa cũng không có vấn đề gì, nếu không nóng thì nhóm lửa hâm nóng một lần nữa, hiện tại thời tiết lạnh, không thể ăn đồ lạnh, miễn cho làm hỏng bụng. Mẫu thân muốn đi ngọn núi hái món ăn thôn quê, để cho lần sau thời điểm đi họp chợ, cầm đổi tiền, con cứ cùng muội muội ở nhà giữ nhà, biết không?” Quân Dao lo lắng cho hai hài tử, nói liên miên cằn nhằn.

Vô Ưu vừa nghe mẫu thân muốn một mình vào núi, nhất thời chu công lập tức bị hắn chém ra xa tám ngàn dặm, vén chăn lên muốn mặc quần áo, lại bị Quân Dao ngăn lại, đem hắn một phen nhét vào ổ chăn, dịch tốt góc chăn.

“Con không cần thức dậy, ngủ nhiều một chút, hơn nữa nếu con theo ta đi, muội muội làm sao bây giờ, một mình nương cũng không có việc gì.”

“Nhưng là mẫu thân, ta lo lắng cho người.” Mắt to màu đen của Vô ưu, toát ra bất an thực rõ ràng.

Ánh mắt này, tuy rằng non nớt, lại thiếu chút nữa đem nước mắt Quân Dao bức ra được, nàng đã có bao lâu không ai quan tâm mình như thế, là có bao lâu không có cảm nhận được ấm áp muốn khóc rống này.

Thân thể phụ nhân, nhẹ nhàng ở trên trán con hôn xuống, đứng dậy cười nói: “Con có cái cần lo lắng, mẫu thân là người lớn, nhưng thật ra con, trong nhà hôm nay chính là muốn giao cho con tiểu nam tử hán này, cũng không thể làm cho mẫu thân lo lắng, biết không?”

Nhìn ánh mắt ôn nhu như nước kia của Quân Dao, Vo Ưu nhịn không được ở trong ổ chăn nắm chặt nắm tay, cố gắng nghiêm túc nói: “Ân, mẫu thân cứ yên tâm đi, ta sẽ chiếu cố tốt muội muội.”

“Ân, ta đây liền đi, con ngủ đi.” Quân Dao sửa sang lại một chút chăn vốn là thực kín cho Xảo Nhi, thế này mới vén rèm cửa lên, đi ra ngoài.

Nghe được thanh âm đóng cửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Ưu mang theo tươi cười hạnh phúc, xoay người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực khi ngủ kia của muội muội, rốt cục thì lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment