Cẩm Tú Phong Hoa Chi Đệ Nhất Nông Gia Nữ

Chương 9

Bởi vì trong tay có bạc, Quân Dao bỗng cảm thấy sống lưng của mình thẳng lên, ngay sau đó liền vì ý tưởng này của mình, làm cho đầu đầy hắc tuyến.

Quả nhiên là như thế này a, thứ tiền này, mặc kệ là ở cổ đại hay là hiện đại, đều là trọng yếu giống nhau, định luật có tiền có thể sai ma khiến quỷ này, tuyệt đối là so với trân châu còn thật hơn.

Hơn nữa, sống một kiếp, nàng không phải là đối với điểm này thi hành triệt để sao.

Đối với Quân Dao tổng tài tập đế quốc mà nói, phàm là chuyện chỉ cần dùng để tiền có thể giải quyết cho tới bây giờ cũng không là việc khó, mà ở hiện đại ô uế hoành hành, vốn không có cái gì mà tiền không giải quyết được.

Chẳng qua chỉ là ba lượng bạc, đổi thành Mao gia gia cùng lắm cũng chỉ mấy ngàn khối, nàng khi nào thì tham tiền thành như vậy.

Bên này, hai tiểu gia hỏa kia còn đang bởi vì nhận được bạc mà hưng phấn, vừa rồi bọn họ cũng thấy, cái đĩnh bạc kia chính là trắng như tuyết trắng như tuyết.

“Mẫu thân, Xảo Nhi có thể ăn kẹo hoa quế sao?” Xảo Nhi không quên chuyện buổi sáng ở nhà mẫu thân nói, mua kẹo cho nàng ăn.

“Có thể.” Quân Dao nhìn tiểu nữ nhi trong tay, thực rõ ràng gật gật đầu.

Vô Ưu ở một bên nghe mẫu thân cùng muội muội nói chuyện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tuấn tú thủy chung mỉm cười.

Tứ khi Vô Ưu bắt đầu có hiểu biết, hắn cũng đã có thể từ thái độ ngôn ngữ cùng trong ánh mắt của những người chung quanh, dần dần hiểu được khó xử của mẫu thân mình, cũng hiểu được hắn không có phụ thân, mà đôi khi nhìn đứa nhỏ trong thôn đều có, chỉ duy nhất hắn không có, hắn liền đem chính mình trở thành nam tử hán duy nhất trong nhà, nhìn mẫu thân mỗi ngày vất vả thêu, đổi một chút tiền, đều là dùng ở trên người hắn cùng muội muội, tuy rằng mặc cũng không tốt, lại chưa từng bị đói bụng. Mấy ngày nay mẫu thân bị bệnh, đối với Vô Ưu mà nói cơ hồ chính là trời sụp, mấy ngày nay hắn tuy rằng thực cố gắng chiếu cố muội muội, nhưng là vẫn như trước biết mình để cho nàng đói bụng, hắn cảm nhận sâu sắc được mẫu thân không dễ dàng.

“Vô Ưu, con muốn mua cái gì không?” Quân Dao nhìn con trai bên tay trái, nhìn xuống hỏi.

Vô Ưu lại dứt khoát lắc đầu nói: “Không cần, mẫu thân mua cho chính mình một chút đi, con cái gì cũng không thiếu.”

“Vậy giấy và bút mực thì sao?” Quân Dao không có tỏ thái độ, chỉ lại hỏi một câu.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong câu đó, một đôi mắt to của bánh bao nhỏ bên người, nhất thời trừng lớn, ẩn ẩn có thần sắc kích động nhộn nhạo ở trong ánh mắt.

“Mẫu thân vẫn biết con thích.” Quân Dao cười đắc ý, dẫn hai người bọn họ, hướng về tiệm sách phía trước mà đi.

Tiệm sách gọi là Thanh Trần, rất có nhã ý. Chẳng qua bên trong cũng rất là im lặng, trừ bỏ lão giả râu tóc bạc phơ ở sau quầy, thì chỉ có một vị nam tử trung niên, ngồi ở vị trí chủ vị trong chính sảnh, trà thơm màu xanh, đàn hương phiêu miểu, giống như tiên nhân, không nhiễm bụi trần.

Quân Dao chỉ tùy ý nhìn nam tử trung niên đọc sách kia, bước đi đến trước mặt vị lão giả sau quầy kia, cười nói: “Vị tiên sinh này, nơi này của ngài có văn phòng tứ bảo không?” (Văn phòng tứ bảo: bút, mực, nghiên, giấy)

Lão giả nâng lên con ngươi đục ngầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Quân Dao một cái, nhìn thấy là một vị tiểu nương tử trẻ tuổi, nhất thời sắc mặt có chút không vui, nhưng vẫn là đi đến một cái tủ bên cạnh, lấy ra ba bộ văn phòng tứ bảo, để tới trước mặt nàng.

Quân Dao cầm lấy đến nhìn nhìn, nhất thời nhịn không được táp lưỡi.

Ánh mắt ước chừng quét một chút, nâng tay dừng ở phía trên hộp gấm bên tay trái, ngón trỏ nhẹ nhàng quét qua tại phía trên khối mực đen hình chữ nhật kia, ánh mắt vụt lên một chút kinh ngạc.

Nàng đối với mực cũng có nghiên cứu sơ qua, chế tác mực phải cực kỳ chú ý, mực thượng đẳng tinh tế, nồng đậm, có chứa một loại mùi mực thơm ngát làm cho người ta vui vẻ thoải mái, viết chữ lộ ra một cỗ mùi thơm ngát.

Mà mực đen trong bộ văn phòng tứ bảo thứ nhất này, đúng là mực Huy Châu chính tông cực kỳ nổi tiếng ở hiện đại, còn là thượng phẩm.

“Lão tiên sinh, một bộ này bao nhiêu tiền?” Nàng biết sẽ thực đắt, cho nên chính là hỏi giá một chút, nghĩ chờ về sau khi nào điều kiện trong nhà tốt hơn, nàng sẽ mua cho Vô Ưu một bộ.

Lão giả vuốt vuốt chòm râu, cất cao giọng nói: “Bốn mươi tám lượng.”

Lúc này không chỉ là hai cái tiểu gia hỏa kia, liền ngay cả Quân Dao đều ngây ngẩn cả người, bốn mươi tám lượng? Thực đắt a!

Lão giả nhìn đến thần sắc Quân Dao, ánh mắt hiện lên một chút trào phúng, một nữ nhân gia vọng tưởng tranh vào thế giới của nam nhân, hắn nghiên cứu nghiệp học nhiều năm như vậy, không muốn thấy nhất chính là nữ nhân gia vũ văn lộng mặc (múa chữ chơi mực, ta nghĩ ở đây là trào phúng nữ nhân học đòi nam nhân viết chữ làm thơ gì gì đó), ở trong lòng hắn, nữ tử không tài là đức, nên ở nhà giúp chồng dạy con.

Ai biết Quân Dao lại coi như không vậy, đối với lão tiên sinh ôn hòa cười nói: “Lão tiên sinh, người xem ta cũng là một nữ tử nghèo khổ, nay chẳng qua muốn vì khuyển tử mua một bộ văn phòng tứ bảo, lão tiên sinh là dòng dõi thư hương, nhất định là cực kỳ hiểu biết, chẳng biết có thể vì tiểu phụ nhân giới thiệu một bộ không.”

Lão giả lúc này mới nhìn thẳng vào Quân Dao, sau đó đứng lên, vươn qua quầy thấy một cái tiểu oa tử đứng ở bên người Quân Dao, phấn điêu ngọc trác, tuy rằng quần áo mộc mạc, lại cực kỳ sạch sẽ, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn đáng yêu kia, làm cho nét mặt già nua của lão giả nhất thời đỏ bừng, vừa rồi ông lại ở trước mặt tiểu oa nhi này tỏ thái độ như vậy, thực là thất thố, quá thất thố.

Lão giả vòng qua quầy, một lần nữa đi tìm một bộ, đặt ở trước mặt Quân Dao, cười nói: “Một bộ này là rẻ nhất, chỉ cần một lượng bạc, nhìn tiểu oa nhi tuổi vẫn nhỏ còn chưa có vỡ lòng, như vậy cũng rất thích hợp, về phần giấy, tuy rằng thô ráp nhưng cũng rất là thực dụng.”

Quân Dao vừa thấy giấy ở trong tay, đúng là thực thô ráp, hơn nữa mực kia cũng thực thô ráp, nhưng trong lòng cũng không có bài xích, dù sao tiền nào đồ nấy, không có tiền ngươi còn muốn mua được thứ tốt, kia quả thực chính là nằm mơ.

Quân Dao không do dự, lấy ra một nén bạc nhỏ đưa cho lão giả, sau đó đem bộ văn phòng tứ bảo kia đặt ở trong lòng Vô Ưu, dặn dò nói: “Đây là của con, đừng luyến tiếc dùng, chỉ cần Vô Ưu về sau thành tài, nương liền cao hứng.”

Vô Ưu cười tủm tỉm ôm bảo bối trong lòng, dùng sức gật gật đầu, nói: “Ân, Vô Ưu nhớ kỹ, về sau Vô Ưu chắc chắn sẽ dụng công đọc sách, khảo được công danh, làm cho nương trải qua ngày lành.”

Ai biết Quân Dao lại gõ đầu con, nói giỡn nói: “Ai nói cho con, thi đậu công danh có thể trải qua ngày lành a?”

Vô Ưu ôm này nọ đi theo mẫu thân đi ra ngoài, nghe được lời của nàng, nhất thời không rõ, hỏi: “Vậy Vo Ưu phải làm như thế nào?”

Quân Dao vừa đi vừa vuốt đầu con, lời nói thấm thía nói: “Có thể không uốn mình dưới người khác, đã có thể làm cho mẫu thân cao hứng.”

Đúng vậy, con của Quân Dao nàng, làm sao có thể uốn mình dưới người khác, tuy rằng đây là ở xã hội phong kiến cổ đại, vận mệnh mọi người hoàn toàn bị nắm giữ tại trong tay nam nhân ở địa vị cao kia, nhưng là nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể sống phong sinh thủy khởi (ý là sống vui vẻ, thoải mái), dù sao gặp phải nhà đế vương cũng không phải định luật của tất cả nữ tử xuyên qua, phải biết rằng nàng xuyên qua không phải trạch đấu, không phải cung đấu, mà là làm ruộng a.

Nói sau, nơi này cách kinh thành có xa lắm không, nàng căn bản là không biết, chẳng qua chỉ nhìn cảnh tượng tồi tàn như vậy của thôn Thủy Tuyền, nếu nói ở phụ cận kinh thành cũng quá vớ vẩn.

Vô Ưu nghiêng đầu nhỏ là nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng mới hướng về phía Quân Dao lộ ra một chút tươi cười cực kỳ đáng yêu, thanh âm thanh thúy nói: “Mẫu thân yên tâm, Vô Ưu hiểu được.”

“Hiểu được là tốt rồi, Vô Ưu của ta quả nhiên là một hài tử thông minh.” Quân Dao bị tươi cười của con chọc trúng, thiếu chút nữa là nhào lên, “Hiện tại, chúng ta phải đi mua chút đồ khác, mua kẹo hoa quế cho Xảo Nhi, sau đó chúng ta lại mua mấy bộ đệm chăn, buổi tối chúng ta có thể thoải thoải mái mái ngủ.”

“Nga, thật tốt quá thật tốt quá, có kẹo hoa quế, có chăn bông, còn có quần áo mới, mẫu thân là mẫu thân tốt nhất, Xảo Nhi rất thích mẫu thân.”

Tiểu nha đầu thực đáng yêu, cho dù là quần áo vải thô vá, vẫn như trước không ngăn được khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn kia, tuy rằng chỉ là thời gian vài ngày, nhưng dù sao xương cốt thân mình của tiểu hài tử tốt, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn đã hồng nhuận đáng yêu, tiếng cười truyền ra rất xa, làm cho không ít người đều nghe tiếng quay lại xem, nhìn thấy tiểu hài tử đáng yêu như vậy, cũng không khỏi lộ ra một chút cười.

Dẫn hai hài tử, Quân Dao ở trong cửa hàng ở Thanh Sơn trấn, ra ra vào vào, bận rộn không dứt ra được, chẳng qua chờ buổi trưa khi xuất hiện ở cổng chào, khiến cho mấy vị thôn dân thôn Thủy Tuyền chờ đợi, mí mắt kinh hoàng, không dám tin nhìn hết thảy trước mặt.

Chỉ trong thời gian một buổi sáng ngắn ngủn, ba mẹ con này vừa xuất hiện, liền mua nhiều đồ như vậy, lại thấy phía sau nàng có ba gã sai vặt đi theo, một người xách trong tay hai túi gạo bột mỳ, một người xách trong tay dầu muối, còn có một người trên lưng cõng một cái bao vải thật to, chính là đẹm chăn Quân Dao mua ở tiệm vải vóc, không nghĩ tới nơi đó có bán sẵn, nhìn độ dày đệm chăn vải dệt bông, đều là vô cùng tốt, làm cho Quân Dao rất là vừa lòng, cuối cùng dưới sự cò kè mặc cả của Quân Dao, Quân Dao lấy giá một lượng rưỡi mua xuống, mặt khác còn làm cho chủ quán phá lệ cho nàng thêm hai xấp vảo, một là hồng nhạt, một là màu lam, là làm quần áo cho hai hài tử.

Quân Thất gia tử lúc này đang ngồi xổm ở bên cạnh cổng chào xem xét lá cây thuốc lá, nhìn thấy Quân Dao trở về, mí mắt cũng không nhịn được lóe lóe, sau đó lộ ra một chút ý cười rất thản nhiên, rồi gõ tàn thuốc trong cái tẩu ra, đứng dậy đi tới nói: “Nếu đều đã trở lại, chúng ta trở về thôn.”

Trên đường trở về, như trước chỉ có Bình An tẩu tử cùng Quân Dao nói chuyện, mà trong lúc đó nàng cũng hỏi Quân Dao mua những cái gì vậy, Quân Dao chỉ cười nói chẳng qua là một ít đồ dùng hằng ngày, cũng không nói tỉ mỉ, mà Bình An tẩu tử cũng không ngại, liền cười dời đi đề tài.

Chờ trở lại thôn Thủy Tuyền, bởi vì nhà Quân Dao gia ở cách cửa thôn không xa, khoảng cách từ đường lớn tới nhà bọn họ cùng lắm chỉ mấy chục thước, rất gần, Quân Dao đem này nọ chuyển xuống xe, cho Quân Thất gia tử mười cái tiền đồng, nói là tiền chỗ cho những đồ này, Quân Thất gia tử muốn cự tuyệt, lại bị Bình An tẩu tử khuyên nhận, sau đó hướng Quân Dao xua tay, nói về sau có thời gian đến nhà bọn họ chơi, lúc này mới rời đi.

Chờ khi trở lại ngoài tiểu viện này, Quân Dao tựa hồ cảm thấy chẳng qua chỉ là thời gian một buổi sáng, đã có chút nhớ.

Mà Xảo Nhi càng hơn nữa, nàng cơ hồ là chân ngắn chạy vội vào trong phòng, hai ba bước trèo lên kháng, hướng về phía Quân Dao hô: “Mẫu thân, chúng ta trải đệm chăn lên a, được không?”

Quân Dao vốn định chờ buổi tối, dù sao này không còn sớm nhưng cũng không muộn, trải lên cũng không ngủ, nhưng là nhìn bộ dáng hưng trí bừng bừng kia của Xảo Nhi, không đành lòng làm cho nàng thất vọng, liền gật đầu đáp ứng.

Đệm chăn thực êm, màu sắc cũng thực không tồi, một bộ màu xanh lam, một bộ hồng nhạt, còn có một bộ màu xanh nhạt, Xảo Nhi chờ Quân Dao lấy ra xong, liền trực tiếp nhảy một cái, ngã vào trên bộ đệm hồng nhạt kia, thanh âm khanh khách thanh thúy, làm cho Quân Dao không khỏi lộ ra một chút tươi cười sủng nịch.

“Mẫu thân, thực êm a, thật thoải mái, mẫu thân người sờ sờ, có phải hay không a?” Nói xong lôi kéo tay Quân Dao, sờ lên bộ chăn hồng nhạt kia.

Quân Dao gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, thực êm, màu phấn hồng này về sau chính là của Xảo Nhi, hiện tại mẫu thân trải ra cho con, nếu Xảo Nhi mệt mỏi, có thể ngủ trước một lát a, chờ mẫu thân làm cơm xong lại kêu con được không?”

“Ân!”

Quân Dao tay chân lanh lẹ đem đệm chăn của hai hài tử trải tốt, sau đó bỏ đi áo ngoài cho Xảo Nhi, đem nàng nhét vào ổ chăn, cùng nàng thấp giọng nói một lát, liền thấy mắt to của tiểu nha đầu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng là hoàn toàn dính lại với nhau.

Nghĩ đến buổi sáng thức dậy sớm như vậy, Quân Dao đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, dịch dịch chăn cho nàng, tay chân nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.

Trong nhà chính, Vô Ưu ngồi chồm hỗm ở trên ghế, nhìn văn phòng tứ bảo trên bàn, một đôi mắt to sáng ngời, giống như hai ngôi sao nhỏ.

“Vo Ưu, con cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, chờ nương làm xong cơm kêu con thức dậy.”

Vô Ưu quay đầu nhìn mẫu thân, có chút ngượng ngùng cắn cắn môi, do dự một chút, lúc này mới gật đầu, “Vâng.”

Sau đó thấy hắn thật cẩn thận đem bút mực vân vân đặt vào trong hòm, rồi ôm vào trong phòng, phỏng chừng là bỏ vào trong tủ quần áo, Quân Dao cũng không nói cái gì, lắc đầu bật cười, xoay người vào phòng bếp.
Bình Luận (0)
Comment