Cẩm Y Chi Hạ

Chương 89

Dương Nhạc chạy đến bên giường đỡ A Nhuệ ngồi dậy, thủ pháp của hắn tuy không như Sầm Thọ, nhưng cũng giải quyết xong mọi chuyện cho A Nhuệ.

"Thuần Vu cô nương, người tại sao lại ở chỗ này?" Sầm Thọ vốn muốn tiến đến đỡ cô nương ngồi dậy, nhưng nghĩ lại nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các, e sợ có nhiều bất tiện, chỉ đành gồng tay đứng đó.

Kim Hạ vội vàng đỡ Thuần Vu Mẫn, tiện thể thay cô nương sửa soạn lại y phục.

"Hắn, hắn... Hắn là ai?" Thuần Vu Mẫn sợ hãi không thôi:"Hắn rốt cuộc là người hay là quỷ?"

"Là người, tất nhiên là người." Kim Hạ giải thích cho nàng hiểu:"Cô nương nhìn thấy chân của hắn, thì chắc chắn là người."

Sầm Thọ ở bên lườm một cái.

Nghe vậy, Thuần Vu Mẫn tinh thần hơi ổn định lại:"Vậy hắn rốt cuộc là ai?"

"Chuyện này nói rất dài dòng, chỗ này cũng không phải nơi nói chuyện này, nếu cô nương không để ý, chúng ta ra tiểu viện uống chén trà nóng, từ từ nói chuyện." Kim Hạ đưa đũa cho Sầm Thọ:"Trong bếp, ta đã sắc thuốc lại thành một chén, ngươi múc cho cẩn thận kẻo làm đổ."

"Ngươi.... "

Có Thuần Vu Mẫn ở đây, Sầm Thọ giận mà không dám nói gì, tức giận cầm đũa đi vào bếp.

Trong tiểu viện có một cái đình, nhỏ mà tinh tế,Kim Hạ dìu Thuần Vu Mẫn đến ngồi trong đình, lại còn mang trà nóng đến, cho cô nương tâm trạng ổn định.

Thuần Vu Mẫn uống mấy nhấp nước trà, liền không nhịn được hỏi:"Hắn rốt cuộc là người ở phương nào? Sao bộ dạng lại như thế này?"

"Cô nương, người biết được ta là Lục Phiến Môn bộ khoái có phải hay không?" Kim Hạ không đáp, ngược lại cười híp mắt hỏi ngược lại nàng

Thuần Vu Mẫn gật đầu.

Kim Hạ lúc này mới nói tiếp:"Kỳ thực ở trong kinh thành, Lục Phiến Môn cùng Cẩm Y Vệ trước đến giờ là nước giếng không dám phạm phải nước sông, ta lần này cùng Lục đại nhân đồng hành, cũng là vì đúng lúc thiếu người nên mới điều tạm đến đây, bằng không chuyện của Cẩm Y Vệ, mặc dù là Lục Phiến Môn cũng chưa bao giờ dám hỏi qua. Cô nương có thể hiểu rõ ý ta rồi phải không?"

Thuần Vu Mẫn hơi run hỏi:"Ngươi là muốn ta đừng hỏi có phải hay không?"

"Không hổ là tiểu thư khuê các, quả nhiên là thông minh nhanh trí. Quả thật nếu cô nương không biết, trái lại đối với người lại càng tốt hơn. Chuyện của Cẩm Y Vệ chung quy nếu là biết được càng nhiều càng nguy hiểm." Kim Hạ nhẹ nhàng hù dọa nàng, sau đó lại nói:"Cô nương xem, người là biểu muội của Lục đại nhân, thân phận cao quý, bọn ta còn phải bảo vệ, chăm sóc cho cô nương có phải hay không? Vì vậy, sau này ở gian phòng đó, cô nương cũng đừng vào, xem như chưa từng thấy qua, cũng không nên cùng người khác nhắc đến chuyện này, như vậy bọn ta mới yên tâm được, Lục đại nhân cũng yên tâm hơn, có đúng hay không? "

Bị cô nương làm khó có chút bối rối, có điều đại khái ý tứ Thuần Vu Mẫn nghe đã hiểu được phần nào, chỉ là nhắc nhở nàng không được hỏi đến chuyện này, cũng xem như nàng chưa thấy qua chuyện này.

"Ta hiểu." Nàng nhẹ giọng nói

Kim Hạ vui mừng, tiếp theo lại căn dặn nàng:"Với ma ma hay nha hoàn của người cũng tuyệt đối đừng nhắc đến mới được."

"Ta biết rồi." Thuần Vu Mẫn nhấp uống chén trà, ôn nhu nhỏ nhẹ nói:"Các ngươi đều là người làm quốc công đại sự, ta tuy không giúp được gì, nhưng lại không muốn mọi chuyện xấu đi."

"Cô nương đã nói quá lời rồi." Thuần Vu Mẫn là người tri thức hiểu lễ nghĩa như vậy, cũng làm cho Kim Hạ cảm thấy có một chút hổ thẹn, liền lập tức nói lãng sang chuyện khác:"Thuần Vu cô nương quê nhà ở nơi nào?"

"Ta là người Chiết Giang ở gần sông Tân Hà."

"Ở gần sông Tân Hà...." Kim Hạ trong đầu ngẫm nghĩ:"Vậy thì muốn đến được đó còn cần chút thời gian đây. Quê nhà hiện nay có ai đang ở đó?"

"Vị bác cả nhà ta vẫn còn đang ở trong thành."

"Sao, vị bác cả nhà cô nương làm nghề gì vậy?"

Kim Hạ với bản năng là bộ khoái, nói chuyện phiếm với nhau nói một câu lại hỏi một câu. Cũng may Thuần Vu Mẫn tính tình tốt bụng, mời nàng nói ra từng người trong nhà, mỗi một câu đều thành thật trả lời. Hai người nói chuyện không được bao lâu, Kim Hạ liền hiểu rõ họ hàng mấy đời thân thích của nàng.

Nha hoàn nghe thấy tiếng trò chuyện mà tìm tới:"Thì ra là cô nương ở đây. Cô nương có đói bụng hay không. Điểm tâm ở đây là nổi danh nhất, ta gọi hầu bàn mang đến cho cô nương dùng thử."

"Đúng đúng, ta ở kinh thành nghe nói ở Hàng Châu có bánh Quế Hoa Cao làm rất ngon, nơi khác làm mùi vị không như vậy, chỉ tiếc là chưa từng thử qua." Kim Hạ ánh mắt sáng lên.

Thuần Vu Mẫn cười nói:"Vậy thì tốt, để chủ quán mang một chút đến đây, hai ta cùng nếm thử." Dứt lời cô nương liền quay sang dặn dò nha hoàn, nha hoàn thì lại không tỏ ra vui vẻ, liếc xéo Kim Hạ một chút rồi mới đi.

"Đại Dương nhà ta rất giỏi việc nấu nướng, ta gọi hắn tới thử."

Nói xong Kim Hạ liền kéo Dương Nhạc đến đó. Lúc đầu Dương Nhạc không hiểu chuyện gì, ngơ ngác liền đi theo, lát sau nhìn thấy Thuần Vu Mẫn đang ở đó liền vội ngừng bước.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Hắn hỏi Kim Hạ

"Tất nhiên là chuyện tốt, Quế Hoa Cao ở Hàng Châu, không phải ngươi cũng rất muốn nếm thử một lần sao?"

Nếu là từ trước đến nay tất nhiên không ngại gì, chỉ là Thuần Vu Mẫn nói thế nào cũng là tiểu thư khuê các, Dương Nhạc cảm thấy có nhiều bất tiện, từ chối nói:"Sau này hãy nói đi."

Vừa đúng lúc, nha hoàn bưng khay đến tiểu viện, một đĩa bánh Quế Hoa Cao, và một vài món khác cũng được đem đến.

"Thuần Vu cô nương cũng khách khí mà mời chúng ta, chỉ có một mình ngươi là nam nhân nhăn nhó cái gì." Kim Hạ kéo Dương Nhạc vào trong đình, đẩy hắn ngồi xuống, vui vẻ nhìn về phía khay bánh mà trong lòng thở dài:"Đại Dương, ngươi xem. Món bánh này làm thật tinh xảo, đẹp mắt."

Không nói đến những thứ khác, chỉ cần nói đến Quế Hoa Cao tuy là ở kinh thành Dương Nhạc chưa từng thấy qua. Mỗi miếng đều được làm thành đóa hoa năm cánh, được chia làm hai tầng, tầng trên làm thật lộng lẫy, tầng dưới thì lớp bột trắng muốt, chỉ cần nhìn thôi là cảm thấy đẹp mắt.

Dương Nhạc định cầm lên xem thử, trong lòng cũng âm thầm than thở, nhớ tới Thuần Vu cô nương vẫn chưa động, vội nhường cho nói:"Cô nương trước hết xin mời."

Thuần Vu Mẫn cười mỉm nói:"Dương đại ca không cần khách khí."

Hai người còn đang nhường cho nhau, Kim Hạ đã từ lâu thưởng thức nó một cách ngon lành:"Quả thật là ngon, bánh cũng không ngọt lắm không chút nào thấy chán."

Dương Nhạc vội lấy một miếng cắn thử, cẩn thận thưởng thức, lúc trước ta còn tưởng họ dùng sữa đặc, thì ra là dùng gia tương (sữa làm từ dừa), vị ngọt khoan khoái, vị hoa quế thơm dịu, chẳng trách khi ăn trong miệng lại chẳng buồn ngán.

Thuần Vu Mẫn không ngờ hắn một người cao lớn thô kệch như vậy mới thử một lần lại quan sát kĩ càng như vậy, bộ khoái mà cũng tinh thông việc này, không khỏi nhìn hắn chằm chằm.

"Ngươi mau xin học cách làm, để sau này về kinh thành còn có thể ăn được." Kim Hạ sau khi ăn hai miếng Quế Hoa Cao, lại quay sang hai món còn lại.

Dương Nhạc lắc đầu:"Ngươi tưởng gia tương dễ có được lắm sao, chính là học xong rồi cũng vô dụng."

Ở cửa tiểu viện, tiểu nhị đưa vào một đại đội người vào trong, còn có nhiều rương hòm mang đến và có một kiệu lớn cũng được đưa vào. Hai cỗ kiệu phải miễn cưỡng lắm mới chen được vào trong sân. Tiểu viện này vốn cũng chẳng lớn, nhất thời trở nên đông người đến vậy.

Kim Hạ vội nuốt miếng bánh đang ăn, tò mò quan sát bọn họ.

Người cầm đầu, đầu quấn khăn, hình như là chủ quán, quay đầu nhìn thấy Dương Nhạc cùng Kim Hạ quan gia, vội vã cười chắp tay nói:"Hai vị quan gia, trên đường đã vất vả nhiều rồi."

Kim Hạ chắp tay đáp lễ:"Cũng không quá cực khổ đâu, xin hỏi các ngươi đây là?"

"À, bọn ta chính là tôi tớ phụng mệnh do tổng đốc sai bảo, chỉ lo lắng rằng Lục đại nhân cùng chư vị quan gia đến ở đây, sinh hoạt hằng ngày có nhiều bất tiện, vì lẽ đó bọn ta mang đến cho các vị một chút đồ dùng thường dùng."

Tên đội khăn này vừa cười, thể diện tràn đầy hòa khí, cư xử rất phải phép.

Kim Hạ còn chưa đáp lại, liền thấy Sầm Thọ vội vã chạy tới.

"Các ngươi là những người nào?" Sầm Thọ vừa mở miệng thì lại quát mắng

Tên đội khăn đem lời vừa nói với Kim Hạ, nói cho Sầm Thọ nghe một lần nữa, cũng không chờ cho Sầm Thọ trả lời, liền quay người ra lệnh cho người hầu mang tất cả đồ vào trong.

"Chờ đã..." Sầm Thọ vội vàng ngăn lại:"Đại công tử nhà ta trước mắt không ở đây, những thứ này bọn ta không thể nhận, các người đều mang về đi."

Tên đội khăn cười nói:"Lục đại nhân bây giờ đang cùng Hồ đô đốc cùng nhau đàm luận công sự, ta chính là được ra mệnh lệnh, các ngươi yên tâm nhận lấy."

Trong lời nói ý tứ của hắn, Lục Dịch dường như đã biết được việc này, Sầm Thọ ngây cả người: Nếu là đại công tử đã đồng ý, lại nên làm thế nào cho phải? Huống hồ đối phương là Hồ đô đốc, vô luận như thế nào cũng không thể đắc tội...

Thời điểm hắn ngây người đứng đó, tên đội khăn đã dẫn cả đám người thối lui ra ngoài, chỉ để lại đồ đạc cùng hai cỗ kiệu rồi rời đi hết.

"Hình như bên trong kiệu có người phải không?"

Kim Hạ thực sự hiếu kỳ, vòng qua mấy rương hòm đồ, tiến lên muốn xốc màn kiệu xem thử, ngón tay vừa mới chạm bức màn, trong chớp mắt liền bị người bên trong vén lên, một nữ tử xinh đẹp ăn mặc bộ xiêm y màu đỏ nhạt lượn lờ đi ra ngoài kiệu hướng mọi người mỉm cười, cử chỉ yêu kiều, trong cỗ kiệu còn lại, là một vị nữ tử mặc bộ xiêm y được làm từ cây tử đinh hương, khuôn mặt xinh đẹp, yểu điệu thướt tha.

"Ngươi...Các ngươi lại là người nào?" Sầm Thọ cau mày hỏi

"Ta là Liên Liên."

"Ta là Tư Tư....Bọn ta là tới hầu hạ Lục đại nhân."

Hai người cùng nhau đồng thanh đáp, hiếm thấy giọng nói như là chim hoàng oanh, nghe thật êm tai.

"Các ngươi nhanh về đi, đại công tử nhà ta không cần các ngươi." Sầm Thọ xưa nay không muốn cùng nữ tử dây dưa, phiền phức, huống hồ là loại nữ tử mảnh mai, yếu đuối, đánh không được mắng cũng không được, chỉ làm cho hắn thêm đau đầu.

"Bọn ta được đưa đến đây, liền đã là người của Lục đại nhân, tiểu ca ca ngươi bảo bọn ta phải đi đâu bây giờ? Không phải là muốn bọn ta ngủ ngoài đường đêm nay chứ?" Liên Liên cô nương nũng nịu nói.

Đang nói chuyện, hai người bọn họ đã tự ý bước vào trong, Sầm Thọ vội vã ngăn lại ở phía trước

"Đại công tử vẫn chưa đồng ý, không cho hai người các ngươi tiến vào trong." Hắn nói

"Tiểu ca ca tâm địa quá cứng nhắc, không cho bọn ta vào, là muốn chúng ta đứng phạt ở đây sao?" Tư Tư nửa giận nửa cằn nhằn.

Sầm Thọ cũng không nhìn bộ dạng của hai nàng, mặt không chút thay đổi nói:"Nói chung chính là không thể vào."

Ba người bọn họ lại vướng vào sự hỗn loạn không rõ, Kim Hạ ở bên nhìn chỉ muốn cười, Thuần Vu Mẫn như vậy mà vẫn chưa gặp loại nữ tử nào như vậy, chỉ mở mắt to nhìn chằm chằm các nàng, chỉ có Dương Nhạc là nhíu mày, khẽ đến bên tai Kim Hạ nhỏ giọng:"A Nhuệ đang ở đây, hai người này mà vào trong thật, có thể là cực kỳ phiền phức."

"Ta cũng biết được, vì lẽ đó Sầm Thọ nhất định sẽ không cho hai cô nương ấy vào."

Mắt thấy Liên Liên tay vuốt ve vai của Sầm Thọ, hắn thì đời này không muốn cùng nữ tử động thủ một lần, không động võ mà chỉ tránh thân thể sang một bên, Kim Hạ nhìn thẳng lắc đầu, cao giọng nói:"Hai vị tỷ tỷ, hà tất gì cùng hắn tính toán, lại đây ngồi xuống, uống chén trà đi..."

Liên Liên cùng Tư Tư quay đầu nhìn về phía Kim Hạ, bởi vì không biết rõ Kim Hạ rốt cuộc là thân phận nào, đều ngẩn người.

Trong xóm làng chơi ở kinh thành, ở đây thường thường cũng là nơi nhiều manh mối nhất, Kim Hạ thân là bộ khoái, ở mấy chỗ lầu xanh lui tới đều là chuyện thường, cùng những loại nữ tử này đều là quen việc. Kim Hạ cười híp mắt lập tức đi tới, kéo cánh tay của Liên Liên:"Tỷ tỷ còn không thấy sao, chính hắn cũng không làm chủ được, lại lo lắng Lục đại nhân trở về trách phạt. Hai vị ngồi ở đây nghỉ chân một lát, chờ Lục đại nhân trở về, còn sợ không vào được hay sao?"

Sầm Thọ ở bên nghe Kim Hạ nói vậy, hừ lạnh một tiếng, cũng may Kim Hạ thay hắn giải vây, cũng không nói gì thêm.
Bình Luận (0)
Comment