Không hiểu sao Vương Ngôn Khanh cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, nàng đã mất đi ký ức, theo lý không nên có phản ứng lớn như vậy mới đúng.
Vương Ngôn Khanh nhìn chằm chằm về hướng giọng nói truyền đến, khẽ mím môi, im lặng không tiếng động.
Mặc dù tò mò, nàng cũng không vén rèm xe lên.
Lễ giáo Đại Minh nghiêm ngặt, đặc biệt nơi này lại là kinh thành, là nơi cực kỳ chú ý quy củ, nàng thân là nữ quyến, tuyệt đối không được tùy tiện vén rèm ở trên đường cái.
Lại nói, người tới không biết địch hay bạn, vì an toàn nàng cũng không thể tùy tiện lộ diện, để tránh mang đến phiền toái cho Nhị ca.
Phó Đình Châu tuy nói chuyện với Lục Hành nói chuyện, nhưng dư quang vẫn luôn chú ý về phía thùng xe.
Nhưng mà sau khi hắn nói xong, bên trong cũng không có động tĩnh khác lạ, trong lòng Phó Đình Châu không khỏi có chút thất vọng.
Lục Hành mỉm cười một cách khó hiểu, kìm nén cảm xúc có chút xao động bất an, nhàn nhạt gật đầu với Phó Đình Châu: "Hóa ra là Trấn Viễn Hầu.
Trấn Viễn Hầu không ở doanh trại luyện binh, tới nơi này làm cái gì?"
Ở trong xe, Vương Ngôn Khanh nghe được cái tên kia, đồng tử hơi giãn ra, ngoài ý muốn lại hiểu rõ.
Hóa ra là hắn, hóa ra người bên ngoài là Trấn Viễn Hầu Phó Đình Châu.
Khó trách nàng cảm thấy quen thuộc, giọng nói của kẻ thù, dù có mất trí nhớ thì nàng vẫn nhận ra.
Phó Đình Châu xuất hiện ở chỗ này, đương nhiên không phải trùng hợp.
Khanh Khanh đã mất tích nửa tháng nay, mấy ngày này Phó Đình Châu không buồn ăn uống, đêm không thể ngủ ngon, mà đầu sỏ gây tội gã Lục Hành này, đầu tiên là cho người trực tiếp tố cáo bắt giam một loạt quan viên, sau đó nghênh ngang đi Bảo Định phủ tra án.
Phó Đình Châu không tin Lục Hành sẽ quan tâm một một vụ án nhỏ ở nơi khác, cho dù Lục Hành thật sự đột nhiên nổi lên lương tâm, muốn vì dân giải oan, thì đây cũng chỉ là vụ án thông dâm đơn giản, hắn ta lại ở Bảo Định phủ tới gần mười ngày.
Phó Đình Châu xác thật không vừa mắt Lục Hành, nhưng vẫn phải thừa nhận năng lực làm việc của hắn.
Ở phương diện phá án hắn có thể coi là thiên tài, bất luận là án giết người, mưu tài, tìm người hay là nội đấu trong triều, chỉ cần giao vào tay hắn ta, hắn ta đều có thể phá được.
Cũng bởi vậy, hoàng đế mới thập phần tín nhiệm hắn ta, có chuyện gì cũng đều cho Lục Hành làm.
Lấy năng lực của Lục Hành, một án mạng bình thường phải điều tra lâu như vậy sao? Dù sao Phó Đình Châu đều không tin.
Môn sinh của thủ phụ còn bị giam ở trong nhà lao, Lục Hành lại ở thời điểm này chạy tới Bảo Định chỉ để tra một vụ án râu ria, còn vừa đi là đi gần mười ngày.
Phó Đình Châu không khỏi sinh nghi, đặc biệt không lâu trước đó, Khanh Khanh còn có khả năng bị Lục Hành bắt đi.
Thời gian trùng hợp như vậy, Phó Đình Châu không thể nào tin tưởng được.
Phó Đình Châu âm thầm đánh giá Lục Hành, trong lời nói cũng không có ý che giấu trực tiếp nhằm vào Lục Hành: "Lục đại nhân vừa đi một cái lại đi lâu như vậy, không biết nơi khác đã xảy ra đại án gì mà phải làm phiền Lục đại nhân tự thân xuất mã?"
"Không dám nhận." Lục Hành nhận thấy được tầm mắt của Phó Đình Châu, ý cười càng thêm đậm: "Ta chẳng qua là vì quân phân ưu, vì dân giải oan thôi, không so được với Trấn Viễn Hầu đang được trọng dụng.
Ta còn có công việc khác, không có thời gian ở bên ngoài chậm trễ, không biết, Trấn Viễn Hầu còn có chuyện gì không?"
Lục Hành giả vờ không biết, Phó Đình Châu cũng không khách khí nữa, trực tiếp đem tầm mắt phóng về phía xe ngựa, hỏi: "Bình thường Lục đại nhân đi tra án để ý nhất là phải làm việc nhanh chóng, lần này không biết vì sao lại mang theo chiếc xe ngựa?"
Lục Hành bình tĩnh, cười nói: "Đây là nội quyến Lục gia, để Trấn Viễn Hầu chê cười."
"Nội quyến?" Phó Đình Châu trào phúng cười một tiếng, hùng hổ doạ người nói: "Lục đại nhân nổi tiếng thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc, sao ta lại không biết, Lục đại nhân từ khi nào có nội quyến vậy?"
"Sự tình Trấn Viễn Hầu không biết có rất nhiều, đây là việc riêng của Lục mỗ, cũng không cần thiết phải báo cáo cho Trấn Viễn Hầu đúng không."
Phó Đình Châu nheo mắt, bản năng nói cho hắn biết trong chiếc xe ngựa có cổ quái, nếu hắn bỏ lỡ, chắc chắn sẽ hối hận cả đời.
Phó Đình Châu lãnh đạm nói: "Nguyên lai là nội quyến của Lục đại nhân.
Nói ra thật xấu hổ, Lục đại nhân chỉ hơn ta hai tuổi, ở chốn quan trường lại là tiền bối của ta.
Ta khâm phục Lục đại nhân đã lâu, không biết hôm nay có cơ hội bái kiến phu nhân tẩu tẩu không?"
Phó Đình Châu nói xong, phát hiện Lục Hành lại nhìn hắn cười.
Lục Hành tên này cười tuyệt đối không phải chuyện tốt, Phó Đình Châu bị ánh mắt này nhìn mà lông tơ dựng đứng, trong lòng còn có một loại cảm giác tức giận khi bị mạo phạm.
Phó Đình Châu trầm mặt, lạnh lùng nói: "Lục Chỉ Huy Thiêm Sự đây là có ý gì?"
Lục Hành nghe Phó Đình Châu gọi nàng là "Phu nhân tẩu tẩu" mà cả người cảm thấy cực kỳ thư thái, thống khoái.
Đôi mắt Lục Hành sáng ngời tinh nhuận, thản nhiên nhìn Phó Đình Châu, nhưng trong giọng nói làm kèm theo ý cười: "Ý tốt của Trấn Viễn Hầu ta nhận lấy, nhưng là, hôm nay Lục mỗ quả thật có việc khác, không tiện ở lâu, chuyện bái phỏng đợi ngày khác hẵn nhắc lại.
Trấn Viễn Hầu yên tâm, về sau sẽ có cơ hội thấy, chờ ngày Trấn Viễn Hầu tân hôn đại hỉ, ta tất sẽ tự mình dẫn nàng tới phủ, kính nhị vị một ly rượu mừng."
"Nếu Lục Thiêm Sự thích uống rượu, ta đây liền cho người chuẩn bị rượu ngon lâu năm.
Chọn ngày không bằng nhằm ngày, vì sao hôm nay lại không được?"
Lục Hành nhìn hắn, trong mắt lóe lên tia sáng thâm trầm u ám, đúng là đeo bám không buông: "Sao, Trấn Viễn Hầu còn muốn lục soát xe ngựa Lục gia?"
Phó Đình Châu lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Hành, Lục Hành trước sau đều mỉm cười, thong thả nhìn Phó Đình Châu.
Ở dưới chân kinh thành lại mạo phạm gia quyến Cẩm Y Vệ, đó là thật sự không muốn sống nữa, Phó Đình Châu cuối cùng lui một bước, nói: "Không dám.
Trách ta nóng vội, muốn chúc mừng Lục đại nhân ngay, nếu có gì mạo phạm, thỉnh đại nhân bao dung."
Người đi vào cổng thành thông báo đã trở lại, thủ vệ cửa thành nhanh chóng lui ra hai bên tạo lối đi, đám người Lục Hành có thể vào thành.
Lục Hành lập tức chỉnh đốn tư thế, ngón tay nắm lấy dây cương, nói: "Trấn Viễn Hầu vẫn còn trẻ nên đắc chí, nhưng ở chốn quan trường, đi được quá nhanh chưa chắc đã là chuyện tốt, Trấn Viễn Hầu tốt nhất tìm thời gian để từ từ suy ngẫm lại.
Lục mỗ đi trước một bước, cáo từ."
Lục Hành từ trên cao nhìn về phía Phó Đình Châu, sau đó dứt khoát quay đầu ngựa đi về phía cổng thành.
Trần Vũ Huyên vội vàng ôm quyền với Phó Đình Châu rồi vội vã đuổi theo, xe ngựa đằng sau cùng tùy tùng cũng bắt đầu di chuyển đuổi theo.
Lục Hành nói người khác tuổi trẻ bừa bãi, thật đúng là nực cười.
Phó Đình Châu ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích, nhìn đội ngũ Lục Hành từ từ đi qua trước mặt hắn.
Ngay khi chiếc xe ngựa chậm rãi đi ngang qua, Phó Đình Châu gắt gao nhìn chằm chằm màn xe, không bỏ qua một chút biến hóa nào.
Thế nhưng, màn xe trước sau đều rũ xuống, trong thùng xe cũng không có bất kỳ động tĩnh khác thường.
Phó Đình Châu nhíu mày, chẳng lẽ hắn đã đoán sai, Khanh Khanh không ở bên trong? Hắn không cam lòng, xoay người hướng về phía thùng xe cao giọng nói: "Tại hạ Phó Đình Châu, vấn an phu nhân, tiểu thư."
Phó Đình Châu nghĩ thầm nếu như Khanh Khanh bị bọn chúng khống chế, sau khi nghe được giọng nói của hắn, chắc chắn sẽ ra tín hiệu cho hắn.
Chỉ cần trong xe ngựa xuất hiện tiếng động tranh đấu hoặc âm thanh cầu cứu, dù cho có đắc tội hoàng thượng, hắn cũng phải liều mạng cướp xe cứu người.
Thế nhưng, chiếc xe ngựa kia lại yên lặng đi ngang qua, tựa như chỉ là một nữ quyến trong nội trạch chân chính hành giá, không được phép lộ mặt hay trò chuyện với ngoại nam, từ đầu tới cuối không có bất kỳ câu nào đáp lại.
Khi Phó Đình Châu nói chuyện, âm thanh không tính là thấp, rất nhiều người đều nghe thấy.
Đội ngũ trong Cẩm Y Vệ lộ ra vẻ mặt không vui, Trần Vũ Huyên cũng quay đầu lại nhìn, hạ giọng nói với Lục Hành: "Chỉ Huy Sứ, Trấn Viễn Hầu rốt cuộc muốn làm cái gì? Năm lần bảy lượt mạo phạm xe ngựa của nữ quyến, thật quá đáng."
Lục Hành cũng nghe thấy, hắn châm chọc mà cong môi, khinh thường nói: "Mặc kệ hắn đi, cũng chỉ là một gã hề đang nhảy nhót thôi."
Bình thường, sau khi Lục Hành từ bên ngoài trở về đều sẽ trực tiếp đi thẳng tới Vệ sở, nhưng hôm nay còn mang theo Vương Ngôn Khanh, hắn để Trần Vũ Huyên mang theo hồ sơ về Nam Trấn Phủ Tư trước, còn hắn thì quay đầu, đưa Vương Ngôn Khanh về phủ.
Hạ nhân nhanh nhẹn dỡ bỏ ngạch cửa, xe ngựa di chuyển vào Lục phủ, dừng ở trước *Nhị môn.
Vương Ngôn Khanh không cần nha hoàn nâng đỡ, tự mình nhấc làn váy đi xuống xe.
Nàng vừa thấy Lục Hành, lập tức cau mày khó chịu, cáo trạng với hắn: "Nhị ca, huynh nói không sai, người kia quả nhiên là kẻ vừa đê tiện lại vô phép."
*Nhị môn: cổng vào thứ hai sau cổng chính
Nơi này là nội viện Lục gia, không cần lo lắng sẽ bị người khác nghe thấy, cho nên Vương Ngôn Khanh không hề che giấu, trực tiếp chứng minh bản thân mình không thích Phó Đình Châu.
Lục Hành rõ ràng nghe được, lại còn làm bộ không biết, cố ý hỏi: "Muội nói ai?"
"Còn có thể là ai nữa?" Vương Ngôn Khanh tức giận đi đến bên cạnh Lục Hành, vừa đi vừa mắng: "Là tên Phó tặc kia.
Nào có ai ở trước cửa thành cố chấp không buông tha muốn xem nữ quyến nhà người khác? Huynh nói là đã cự tuyệt, thế nhưng hắn ta còn không thu liễm, ở trước xe ngựa của muội muốn cùng muội nói chuyện.
Muội lúc ấy bận tâm mặt mũi Nhị ca nên mới nhịn xuống, nếu còn có lần sau, muội tuyệt đối không tha cho tên cẩu tặc này."
Tâm tình Lục Hành lúc này phải nói là cực kỳ sảng khoái, thế nhưng bên ngoài lại làm bộ làm tịch khuyên nhủ Vương Ngôn Khanh: "Cách hành sự của hắn như vậy là không đúng, Khanh Khanh chớ có tức giận.
Hôm nay hắn không gặp được muội đã nổi điên như vậy, chờ ngày sau hắn gặp được, khẳng định nháo đến càng khó xem.
Tương lai hắn ta hồ ngôn loạn ngữ, Khanh Khanh chớ có tin lời hắn, biết không."
Vương Ngôn Khanh gật đầu, lúc trước Nhị ca nói Phó Đình Châu thấy nàng liền lì lợm la liếm, lúc ấy nàng còn không tin, nghĩ Nhị ca nói quá.
Không nghĩ tới hôm nay lại được chứng kiến, mới biết là thật.
Cuộc đối thoại của Lục Hành với Phó Đình Châu, Vương Ngôn Khanh cũng nghe được, nàng nghĩ đến Nhị ca nói chúc mừng Phó Đình Châu tân hôn, kỳ quái hỏi: "Nhị ca, hắn ta sắp thành hôn sao?"
Lục Hành không nói Phó Đình Châu còn phải giữ đạo hiếu cho tổ phụ, cho nên nói mơ hồ: "Nhanh thôi."
Vương Ngôn Khanh nghe xong càng thêm tức giận: "Vậy mà hắn còn dây dưa không thôi?"
"Đúng vậy, cho nên hắn ta muốn hưởng *tề nhân chi phúc, lấy muội về làm thiếp." Lục Hành cảm thấy phải bội phục chính mình, hắn thật đúng là thiên tài bịa chuyện, chỉ trong thời gian ngắn đã tạo ra lý do thoái thác, logic đều ăn khớp, thậm chí ngay cả phản ứng của Phó Đình Châu cũng có thể giải thích được.
Phó Đình Châu cũng không phải kẻ ngốc, Lục Hành biết không có cách nào có thể ngăn cản Vương Ngôn Khanh cùng Phó Đình Châu gặp mặt, vậy nên dứt khoát đi trước một bước đạp đổ hình tượng Phó Đình Châu, khiến hắn ở trong lòng Vương Ngôn Khanh hoàn toàn sụp đổ, dù cho sau này Phó Đình Châu có lấy ra được nhiều chứng cứ chứng minh hắn mới là dưỡng huynh của Vương Ngôn Khanh đi chăng nữa, Vương Ngôn Khanh cũng sẽ không tin.
*Tề nhân chi phúc: may mắn có được cả thê lẫn thiếp
Lục Hành trong lòng thán phục một hồi, nắm chặt tay Vương Ngôn Khanh tay, dịu dàng nói: "Đừng nghĩ về hắn ta nữa.
Muội đã ngồi xe cả ngày tời, hẳn là mệt mỏi rồi đúng không, muội trở về nghỉ một lát đi.
Ta đi Nam Trấn Phủ Tư nhìn một chút, đợi đến tối ta trở về thăm muội."
Vương Ngôn Khanh gật đầu, ngoan ngoãn mà thu hồi tay, nhìn theo Lục Hành rời đi: "Nhị ca, huynh mau đi đi.
Đi đường cẩn thận, về sớm một chút nhé."
Lục Hành đã đi rất xa, chợt quay đầu lại, nhìn thấy một hình bóng bạch sắc vẫn đứng ở dưới hành lang, nhận thấy được tầm mắt hắn còn phất phất tay với hắn.
Lục Hành khẽ cong môi, xoay người, đi nhanh ra ngoài.
Sau khi Lục Hành tới Nam Trấn Phủ Tư, người ở bên trong đều sắp phát điên rồi.
Quách Thao vừa thấy Lục Hành đến thì thở phào một hơi, vội ra đón: "Chỉ Huy Sứ, ngài cuối cùng đã trở lại.
Hôm nay thủ phụ lại phái người tới tạo áp lực, Triệu Hoài vẫn không chịu khai, làm sao bây giờ?"
"Những người khác thì sao, có moi ra được tin tức gì hữu dụng không?"
Quách Thao vội vàng đem những việc xảy ra trong khoảng thời gian này báo cáo một cách ngắn gọn với Lục Hành.
Lục Hành đi nhanh vào Nam Trấn Phủ Tư, chờ Quách Thao báo cáo xong, Lục Hành cũng đi tới cung điện nơi hắn làm việc: "Triệu Hoài cũng không phải kẻ gan dạ, hắn dám khiêu khích như vậy, hơn phân nửa có người đã truyền lời đảm bảo gì đó cho hắn.
Hừ, một đám bọn chúng cũng có cốt khí đấy chứ, bọn họ cho là hiểu rõ ta, biết ta sẽ không dám là gì bọn họ nên mới dám như vậy, cũng phải xem ta có cho phép hay không."
"Chỉ Huy Sứ, kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?"
"Cái gì cũng không cần làm, cứ duy trì nguyên dạng."
Quách Thao ngẩn ra, suýt nữa không theo kịp bước chân Lục Hành: "Gì cơ ạ?"
Lục Hành nhấc vạt áo, ngồi dựa vào ghế, không kiên nhẫn mà nới lỏng hộ giáp trên tay áo: "Tất cả hành động đều giữ nguyên không đổi, nên bỏ đói thì bỏ đói, nên hù dọa thì hù dọa.
Cứ như vậy, hắn sẽ cho rằng chúng ta chỉ có mấy chiêu lặp đi lặp lại này, không chiêu nào có thể đả động tới hắn.
Càng đe dọa hắn, nói không chừng hắn lại càng đắc ý, khiến cho hắn nới lỏng cảnh giác đi."
Quách Thao cau mày, nghĩ thầm đây có phải là biện pháp tra tấn người kiểu mới? Quách Thao thử hỏi: "Để hắn nới lỏng cảnh giác, sau đó thì sao ạ?"
Lục Hành buông tay áo, một đôi mắt màu hổ phách cười như không cười nhìn về phía Quách Thao: "Sau đó, có thể giết con dê béo này."
Quách Thao thấy dáng vẻ nắm chắc kia của Lục Hành, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống.
Chỉ Huy Sứ nói như vậy, tất nhiên đã có biện pháp, Quách Thao không hề phiền não, ôm quyền lui ra rồi đi an bài.
Hắn vừa mới đi được hai bước, bị Lục Hành gọi lại: "Đem tư liệu của đám người kia sửa sang lại một phần, trước giờ Tuất đưa cho ta.
Chủ yếu sửa sang lại của Triệu Hoài."
Quách Thao dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Lục Hành.
Đám người Triệu Hoài không phải Chỉ Huy Sứ quá rõ ràng rồi sao, vì sao còn muốn xem tư liệu bằng văn bản? Lục Hành lại chỉ nhìn hắn một cái, âm thầm tăng thêm ngữ khí: "Còn không mau đi?"
Quách Thao như ở trong mộng vừa tỉnh, vội vàng đồng ý.
Lục Hành nhẩm tính thời gian lên đường cùng thời gian ở Bảo Định phủ, tổng cộng là chín ngày dời kinh, chín ngày nói dài cũng không dài lắm, nhưng ở nơi nhiều chuyện như Cẩm Y Vệ đã đủ để tích góp được rất nhiều công vụ.
Lục Hành nghiêm túc lấy các công văn quan trọng cần xử lý trước, mặc dù tốc độ làm việc của hắn rất nhanh nhưng đợi đến khi lấy lại tinh thần, sắc trời bên ngoài cũng đã tối mịt.
Lý lịch của đám người Triệu Hoài đã đưa tới, Lục Hành nhìn lướt qua, đem những việc không thích hợp cho Vương Ngôn Khanh xem lấy ra, dùng mồi lửa thiêu hủy.
Hắn thiêu mười tới trang giấy, cuối cùng mới vừa lòng.
Lục Hành tiện tay mở phần công văn còn dư lại, đều là mấy việc chậm trễ mấy ngày nữa cũng không sao, hắn liền yên tâm thoải mái khép lại hồ sơ, bước ra khỏi phòng.
Khi Lục Hành đi ra ngoài, người trong Nam Trấn Phủ Tư đều thấy kỳ quái, sao hôm nay Chỉ Huy Sứ lại về sớm như vậy.
Lục Hành không để ý tới những tầm mắt đang nhìn trộm đó, dắt ngựa từ trong chuồng ra, đạp trên bóng đêm hồi phủ.
Sau khi Lục Hành hồi phủ, đèn ở chủ viện quả nhiên vẫn sáng.
Lần này hắn không *đại kinh tiểu quái nữa, lập tức đi đến chỗ ánh sáng.
*đại kinh tiểu quái: chuyện bé xé ra to, kiểu ngạc nhiên
Buổi chiều sau khi trở về, Vương Ngôn Khanh đã ngủ một giấc, sau đó tắm gội thay đổi y phục, tinh thần vô cùng thoải mái.
Nàng lại không ăn uống, ngồi ở trong phòng đợi Lục Hành trở về rồi cùng nhau dùng cơm.
Nàng nghe được bên ngoài có động tĩnh, lập tức buông đồ vật trong tay xuống, đứng dậy đi tới cửa.
Lục Hành vừa mới tới gần, vừa lúc nhìn thấy Vương Ngôn Khanh cầm theo đèn lồng nhỏ, từ trong phòng vén rèm ra: "Nhị ca, huynh đã về.".