Cẩm Y Vệ

Chương 1



Hồng Vũ năm thứ năm, Yến vương Chu Lệ bắc chinh, đánh bại  Khoách Khuếch Thiếp Mộc Nhĩ tại Khắc Lỗ Luân hà.

Người Nguyên hoảng hốt rút lui, tàn sát mười sáu bộ tộc du mục tại bờ sông, giữa bộ tộc Thác Bạt của Đột Quyết chợt nghe có tiếng khóc không dứt, Chu Lệ lần theo tiếng khóc, tìm thấy được một nam hài, đặt tên là Thác Bạt Phong.

Hồng Vũ năm thứ tám, Từ Thiên Đức thu quân, dọc đường núi Không Động, gặp vân du lão đạo. [vân du: dạo chơi, từ này thường dùng cho lão đạo sĩ hoặc hòa thượng].

Lão đạo mời hắn đánh cờ, trong lúc Từ Đạt đánh cờ thì nhận được thư nhà từ ngàn dặm xa xôi gửi đến: viết rằng người thiếp đã lâm bồn, sinh được một nam hài, Từ Đạt lão có được đứa con, mừng rỡ đến cực điểm, thỉnh lão đạo ban danh cho con mình. [Từ Đạt tự là Từ Thiên Đức]

Liền được toại nguyện, gọi là Từ Vân Khởi.

Hồng Vũ năm thứ mười ba, Chu Nguyên Chương giết Hồ Duy Dung.

Hồng Vũ năm thứ mười bảy, Chu Nguyên Chương giết Từ Đạt.

Hồng Vũ năm thứ hai mươi ba, Chu Nguyên Chương giết Lý Thiện Trường, diệt sạch tam tộc.

Hồng Vũ năm thứ hai mươi lăm, Chu Nguyên Chương giết Chu Đức Hưng.

Hồng Vũ năm thứ hai mươi bảy, Chu Nguyên Chương giết Dĩnh quốc công Phó Hữu Đức.

Hồng Vũ năm thứ hai mươi tám, Chu Nguyên Chương giết Tống quốc công Phùng Thắng, đến đây thì khai quốc lục công tất cả đều vong mạng. [khai quốc lục công: ý chỉ sáu người cùng góp phần khai quốc bên trên]

Hồng Vũ năm thứ hai mươi lăm, thái tử Chu Tiêu mất.

—–—–

Mơ vàng rực rỡ, Nam Kinh vào giữa hạ.

Đại môn Vũ Yên Lâu đóng chặt, Thiên môn mở ra, cung nhân tiến xuất, một cỗ mã xa dừng lại trong con hẻm nhỏ, đàn trúc trên lầu truyền đi, xen lẫn tiếng nữ tử cười nói dịu dàng.

Vân Khởi hơi nghiêng người, từ trong hẻm đi ra, tiện tay phủi phủi bụi dính trên hắc tụ* xuống, ngước đầu nhìn lên lầu hai. [*tay áo đen]

“…Chủ sự uống thêm chén nữa”

“…Nhỏ giọng…Không cần gọi ưng khuyển…” [ưng khuyển: ý chỉ tay sai]

Vân Khởi một cước đạp lên vách tường trong con hẻm chật hẹp, nhảy lên đỉnh mã xa, vịn hồng lan* Yên Vũ Lâu, nhanh như cắt trở mình một cái nhảy vút lên lầu hai, tiện đà khom người, tản đi tư thế xông lên, một gối bình ổn rơi xuống. [*lan can sơn đỏ]

Thuận thế giơ tay lên, cố định lại dãy tơ trên chiếc mũ thị vệ không cho nó rơi xuống, nín thở.

Vân Khởi lắc mình vào phòng, trên cửa có khắc hai chữ “Xuân Lan”, nhìn quét qua bốn phía, nghe có tiếng bước chân đến, liền ngay tại chỗ lăn một vòng, trốn vào gầm giường.

Chốc lát sau nam nhân một tay bưng chén rượu, tay kia ôm hồng bài Xuân Lan của Yên Hoa Lâu, hi hi ha ha đi vào, Xuân Lan cười duyên nói: “Chủ sự uống xong chén này rồi trở về đi thôi, đang có quốc tang, vạn nhất để đám đại gia cẩm y vệ bắt được thì…”

“Không sao không sao ______” Nam nhân say khướt nói: “Quản cái khỉ gió gì Thái tử đã chết hay Hoàng thượng đã chết chứ, bổn quan bất quá cũng chỉ là lục phẩm…Đến đến đến, đến trên giường hàn huyên…”

Nam nhân kia mở miệng “ai” thở dài một cái, ôm Xuân Lan lăn lên giường.

Vân Khởi nằm dưới gầm giường, nghe tiếng ván giường vang lên chi nha chi nha không ngừng, đợi đến chán muốn chết một hồi, cho đến khi nam nhân kia làm xong việc, bắt đầu ngáy khò khò, Vân Khởi mới tâm bất tại yên mà giũ y tụ, xuất ra một thanh tiểu đao bằng thép bạc, nhìn cũng không thèm nhìn, trở tay sờ soạng trên giường.

Giữa năm ngón tay thon dài lộ ra lưỡi đao rộng hai thốn*, nhẹ nhàng vẽ một nhát lên cổ nam nhân kia, nam nhân ngay tức thì tỉnh giấc, ngồi dậy che cái cổ, ô ô kêu to mấy tiếng, giữa cổ máu tươi cuồng phun, giãy giụa muốn xuống giường, mấy phen vô lực, lại nặng nề ngã xuống gối. [*tấc, 10 phân = 1 tấc]

Xuân Lan trên giường bất thình lình bị phun cho một đầu đầy máu, che cái yếm ngồi dậy, thét to: “Lại là ngươi! Tới đây lúc nào thế hả?!”

Vân Khởi bèn nhảy ra, chắp tay áo, đáp: “Lúc ngươi gảy cầm ấy”

Xuân Lan vội vàng lôi quần áo dưới đất lên, cả giận nói: “Ngươi…Từ Vân Khởi! Tháng này ngươi đã giết chết hết ba người trên giường của lão nương rồi_____! Đã hết chưa hay là còn nữa hả?”

Vân Khởi rút ra một phong thiếp tử, ném lên bàn, đáp: “Trong lúc quốc tang, lại lưu luyến hoa nhai liễu hạng, Hoàng thượng ra lệnh gặp là giết, ta không tha được. Sĩ đầu giá thiếp còn bỏ trống, đợi người của binh bộ tới nhận tử thi rồi, ngươi điền tên của hắn vào là được.” [giá thiếp: thiệp của vua, sĩ đầu: nơi ghi tên người nhận trên thiếp]

Xuân Lan nheo mắt, đánh giá Vân Khởi hồi lâu, đột nhiên nói: “Cô nãi nãi vốn định chuốc say cứu hắn một mạng, người này rốt cuộc là đã cản đường của ai?”

Vân Khởi cười cười, khoát tay không nói, ném một nén bạc lên bàn đáp: “Nữ nhân, chớ có hỏi nhiều, tiền này ngươi giữ lại để đổi sàng đan trướng tử, tháng này sẽ không tới” [sàng đan trướng tử: grab giường và màn mùng]

Xuân Lan cả giận nói: “Tháng này cũng đã 28 rồi, ngươi mà tới nữa, lão nương còn làm ăn được chắc!”

Vân Khởi huýt sáo, nhảy ra lan can, vạt bào khâm hắc sắc viền kim trong gió tung bay, tiêu thất vô tung.

Xuân Lan đợi một lúc, nghĩ thầm người đã đi xa, nổi lên một hồi lâu tâm tình, thất thanh hét to: “Giết người rồi _____!”

—————

Vân Khởi trực tiếp dọc theo phía tây con phố đi tới, tiện tay bẻ nhánh cây, vung tới vung lui, tiến vào Thiên môn nhập cung, trở về chỗ ở của cẩm y vệ _____ trước cửa hồng tất tiểu lâu treo dãy lụa màu trắng.

Thời kì Hồng Vũ, Cẩm y vệ thiết biên chế tám người một đội, sáu đội luân phiên, thêm hai tên chính – phó sử, tổng cộng có năm mươi người.

Năm mươi người này đều thân cao thước tám trở lên, diện dung anh tuấn, thị vệ cẩm y hoa phục trụ trong đại viện, trừ bỏ trị ban*, liền tùy thời  nghe Chu Nguyên Chương sai phái. [*trực ban]

Vào lúc quá ngọ, thị vệ chưa đến phiên trực vừa rời giường, múc nước rửa mặt ở trong viện, thấy Vân Khởi hồi viện, rối rít chào hỏi.

“Phó sử sớm”

Vân Khởi thuận miệng đáp lại, hướng tới một gã thị vệ đang ngồi ôm đầu gối trên mái hiên nhà nói: “Vinh Khánh! Sao còn mặc Phi ngư phục? Xuống dưới thay hắc phục đi.” 



Thị vệ tên Vinh Khánh ngoảnh mặt về phía Vân Khởi cười nói: “Sáng sớm đi làm gì vậy, trên tụ* thấm ướt một mảng lớn” [*tay áo]

Vân Khởi vung tụ tử, lưu lại một vệt màu đỏ trên nền gạch thanh thạch*. [*đá xanh]

Vinh Khánh nhất thời nhíu mày nói: “Lại giết người?”

Vân Khởi không đáp, hỏi ngược lại: “ Lão Bạt đâu?”

Quang Vinh Khánh nói: “Ngâm trong nồi”

Vân Khởi buồn bực nói: “Vào đó khi nào?”

Vinh Khánh hừ hừ nói: “Chân trước hạ nồi, ngươi chân sau liền trở về, hỏa thiêu chính vượng, chưa đến nửa canh giờ sẽ không ra”* [*đoạn này ý nói anh Phong đang ngâm mình trong bồn nước, phía dưới để lửa vừa giữ cho nước luôn ấm, nên tác giả mới nói ‘ngâm nước trong nồi’].

Vân Khởi đứng tại chỗ nghĩ ngợi một lát, vốn định đợi chút nữa, lại thấy tụ tử đầy máu, đành phải bước đến viện đông của tiểu lâu.

Bên trong táo đường hơi nước mờ mịt, Vân Khởi thoát ngoa giải đái*, mở rộng thị vệ hắc phục, đem vũ quan** ném sang một bên, trên bạch sắc đan y xuất hiện một mảnh tử hắc thật to. [táo đường: phòng tắm; *ngoa: đôi ủng, đái: thắt lưng; **mão]

Thác Bạt Phong đối lưng Vân Khởi, nửa nằm ngâm mình trong táo trì, sống lưng màu đồng cổ gắn đầy vết thương lộ ra trên mặt nước, Thác Bạt Phong lạnh lùng nói: “Sáng sớm tìm không thấy người, nguyên là đi ra ngoài, một trận máu tanh, giết ai đó” [táo trì: bệ tắm]

Vân Khởi giải hạ bạch y, cuốn cuốn, ném tới trước người Thác Bạt Phong, bạch y nhiễm huyết tràn ra một mảnh màu đỏ, sau đó nhảy vào trong nước nóng, thở ra, nói: “Chủ sự bộ binh, lục phẩm, trong lúc quốc tang lại vào thanh lâu…”

Thác Bạt Phong nói: “Bao nhiêu tiền?”

Vân Khởi đáp: “Mười lượng bạc. Ta dù sao cũng đợi hắn xong chuyện mới xuống tay, chết trên cái bụng nhỏ của hồng bài, cũng coi như không oan”

Thác Bạt Phong nghiêng đầu, đánh giá Vân Khởi, hoài nghi nói: “Người nào lại ra tay hào phóng như vậy?”

Vân Khởi nói: “Chức chủ sự kia tuy nhỏ nhưng phì, không biết bao nhiêu người dòm ngó, năm sáu con mắt tha thiết mong chờ hắn chết, chung quy là do xui xẻo”

Thác Bạt Phong nói: “Cầm lấy tạo giác, lại đây ngồi xuống, trên lưng dính máu, sư huynh tẩy rửa cho ngươi”[tạo giác: xà phòng]

Lúc này chỉ nghe tiếng nước vang lên, hai người đều bị nhiệt khí mãn trì hun đến hô hấp khẽ dồn dập, Thác Bạt Phong ôm Vân Khởi, để cho hắn ngồi giữa hai chân mình, ngón tay xoa nắn trên bả vai hắn chốc lát, nói: “Thính giả có phần”

Vân Khởi lười biếng nói: “Chà lưng thôi lại muốn năm lượng bạc?”

Thác Bạt Phong không đáp, Vân Khởi bật cười, chợt nghiêm mặt nói: “Chính sử đại nhân, phiền thỉnh tay chớ sờ loạn”

Vân Khởi đang muốn đứng dậy, yết hầu trong nháy mắt bị cánh tay cường kiện của Thác Bạt Phong bóp chặt, một hơi nghẹn trong lòng ngực, ngẩng đầu vọng hướng trần nhà ẩm ướt.

Thác Bạt Phong thổi một hơi nhiệt khí vào tai Vân Khởi, thấp giọng nói: “Còn thuận đường phiêu* một phen?” [*là phiêu kỹ á]

Vân Khởi thúc khủy tay ra phía sau, Thác Bạt Phong không tránh không né, trúng một cú giữa sườn, ăn đau rên rỉ một tiếng, buông lỏng Vân Khởi ra.

Vân Khởi ho khan vài tiếng, đáp: “Đã tiêu sạch từ lâu, lần tới thỉnh sớm”

Thác Bạt Phong mỉm cười, theo Vân Khởi ra khỏi táo trì, hai người đứng trước tấm gương đặt trên mặt đất, thân thể xích lõa của Thác Bạt Phong giống như một đầu báo săn kiện mỹ, cơ thịt sung mãn lực lượng cùng cảm giác bạo phát, nhưng Vân Khởi lại tự cố tự địa** mặc lý y*** vào, cũng không thèm nhìn hắn một cái [*không quan tâm đến phản ứng của người khác, làm theo ý mình; ***lý y: áo trong]

Ngón tay thon dài của Thác Bạt Phong tách ra, ấn lên sống lưng Vân Khởi, sau đó một tay vòng qua eo hắn nói: “Mọi cẩm y vệ đều mang thương tích trên người, ngươi lại bì kiền nhục tịnh*. Kiêu ngạo thái quá không tốt, coi chừng bị côn tử” [*da nhẵn thịt trơn, ý nói không tỳ vết]

Vân Khởi khiêu khích nhìn Thác Bạt Phong xích thân lõa thể trong gương đồng, nhướng mày giễu cợt: “Ngươi bỏ được?” Vừa dứt lời trở tay đâm vào song nhãn Thác Bạt Phong. 



Thác Bạt Phong buông tay chống đỡ, Vân Khởi đem thị vệ phục dính máu ném vào trong mộc dũng, gật gật đầu, xoay người rời đi.

Cẩm y vệ tiền thân là “Nghi loan ti”, còn được xưng là “Cẩm y thân quân đô chỉ huy sử ti”, do Chu Nguyên Chương tự mình thiết lập vào Hồng Vũ nguyên niên*, cai quản dưới biên chế bất định, trước đây cho dù thành viên cẩm y vệ cực ít, nhưng đều được sàng lọc nghiêm khắc, trăm người chọn một, tuyển nam tử từ hai mươi lăm tuổi trở xuống: bốn hạng mục võ công – tài văn – dáng vẻ – vóc người thiếu một thứ cũng không được. [*năm đầu]

Trong cung Cẩm y vệ chức trách đa dạng, vừa đảm nhiệm nghi trượng đội* trước điện của Chu Nguyên Chương, lại nghe hoàng đế trực tiếp sai khiến, tự do lui tới đi lại trong cung, không cần phải thông truyền, loại chức quan này trước giờ cực nhiều miêu nị**. [*đội danh dự; **ý nói có nhiều scandal]

Chu Nguyên Chương vì muốn ngăn công miêu nhi thâu tinh, đặc biệt lập quy củ, Cẩm y vệ trong thời gian tại chức: một không được phép vào thanh lâu, hai không được cùng hậu cung phi tử mắt đi mày lại, liếc mắt đưa tình. [công miêu nhi thâu tinh: mèo đực trộm thịt]

Người phạm vào hai điều này, tru cửu tộc.

Ngoài cung có rất nhiều chuyện không sạch sẽ, Thái Tổ đương nhiên cũng không dễ dàng mà phê bình suy xét. 



Có thể lý giải, vạn nhất tên Cẩm y vệ kia có chút ‘nỗi niềm khó nói’, truyền cho hậu phi khác, Hoàng thượng lại không biết tình hình mà lật đúng bài tử của nàng ta…Như thế một truyền mười, mười truyền trăm, ba nghìn hậu cung không chừng đều dính phải cái ‘nỗi khổ không tiện nói ra’ ấy, ngay cả đại thần trong triều cũng chưa chắc tránh khỏi, thậm chí cả đại thần phu nhân cũng gặp nguy hiểm [clover: mình nói chút, đoạn này ý nói nếu 1 cẩm y vệ nào đó mắc bệnh ‘khó nói’ xxx với phi tử của hoàng thượng, hoàng thượng ko biết lại tình cờ chọn nàng đó thị tẩm, thì từ đó bệnh sẽ lây tùm lum (@_@)]

Dứt khoát một đám thị vệ vô luận bao nhiêu tuổi, không được gần nữ sắc, đợi sau khi từ nhậm muốn phiêu muốn thú* tùy ý lo liệu, miễn cho sự tình rối rắm. [*cưới vợ]

Điều này đúng là làm khổ bọn thị vệ đang trong thời kì huyết khí phương cương, đặc biệt là chỉ huy chính sử Thác Bạt Phong hai mươi tuổi đứng đầu.

Một bọn nam nhân suốt ngày trụ trong đại viện, trừ bỏ chờ đợi ngày nào đó hoàng đế tâm huyết dâng trào,loạn điểm uyên ương* phối cho cái tức phụ* ra, thì cũng không thể trông mong gì được. [*tùy tiện se duyên; **người vợ]

Dĩ nhiên, Thác Bạt Phong cũng không cần vợ.

Vân Khởi còn có thể chấp nhận được, dù sao cũng chỉ mới có mười bảy tuổi. Giờ phút này trong tụ tử hắn đang cất giấu một vật, thay một thân thị vệ phục kiền tịnh, băng qua hoa viên, đi về hướng Nhân Đức điện, tới trước thư phòng Thái tử liền dừng bước lại.

Cách song cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy bên trong phòng có một người ngồi, đang miệt mài viết cái gì đó. 



Vân Khởi ở ngoài cửa sổ khẽ gõ nhẹ ba cái, nói: “Hoàng tôn”

Chu Duẫn Văn ngẩng đầu lên nói: “Vân ca nhi!”

Vân Khởi chính là nhi tử của Từ Đạt, Từ Đạt cùng thế hệ với Chu Nguyên Chương, trưởng nữ lại gả cho Chu Lệ, luận về bối phận, Chu Duẫn Văn ngược lại phải gọi hắn là thúc, song tuổi tác hai người lại tương cận nhau, Vân Khởi cũng tùy ý Chu Duẫn Văn muốn gọi gì thì gọi, nói: “Đồ vật mà ngươi muốn mua đây”

Chu Duẫn Văn định ra mở cửa, Vân Khởi lại nói: “Nhận ngoài cửa sổ là được rồi”

Chu Duẫn Văn nói: “<>?”

Vân Khởi đáp: “Không biết chữ, chẳng biết có đúng là đồ bỏ “Nước rửa thuyền”* của ngươi không, lại nhìn thử một chút” [*nguyên văn 水洗船 (shùi xì chuán): Nước rửa thuyền; 水浒传 (shùi hu chuán): Thủy Hử truyện: Vân Khởi cố tình đọc sai tên truyện để chọc Chu Duẫn Văn thôi]

Chu Duẫn Văn cười cười, nhận lấy sách lật ra, trang sách ố vàng, dường như có niên đại rất xưa, đùng là bản sao do dân gian thuyết thư tiên sinh* cuối thời nhà Nguyên lưu lại. [*tiên sinh kể chuyện]

Vân Khởi đương nhiên biết chữ, chỉ là muốn pha trò cho hắn vui vẻ, lại móc một cái hộp gỗ nhỏ đưa qua, nói: “Còn mua thêm một khối thủy tinh Tây Vực, ban đêm dưới ánh đèn dùng nhìn xuyên qua, tránh tổn thương mắt” 



Chu Duẫn Văn đột nhiên gặp tang cha nên cũng không vực dậy nổi tinh thần, buồn bã ỉu xìu mà nói cám ơn Vân Khởi.

Vân Khởi nhìn vào trong mắt, biết tâm tình hắn không tốt, liền nói: “Hôm nay đi ra ngoài, gặp được vài chuyện vui, kể cho ngươi nghe nha?”

Nói xong Vân Khởi đứng ngoài cửa sổ kể: “Buổi sáng ta đi Vũ Yên Lâu bắt chủ sự bộ binh, gia hỏa kia chết đến nơi rồi, mà còn ôm cô nương thở hổn hển hổn hển, lật tới lăn đi…”

Chu Duẫn Văn vừa nghe liền thấy thích thú, hỏi: “Bắt được không?”

Vân Khởi sát hữu giới sự nói: “Bắt rất khó khăn…Nghe Vân ca nói đã, chủ sự thoát sạch nằm úp sấp ở trên giường…” Nói xong vén tụ lấy tay hướng về song cách, duỗi thực trung nhị chỉ* hai bên bàn tay ra động động, học bộ dáng dấp của hai tiểu nhân, liền biểu diễn nói: [*ngón trỏ và ngón giữa]

“Nam nhân kia lăn lại đây như vầy, hồng bài cô nương lại áp qua như thế kia…”

“Một người hai tay kéo…Người kia lại như vậy…Hai cái chân kẹp lại…”

Chu Duẫn Văn bị chọc bật cười lên.

Vân Khởi thu tay trở về, mỉm cười nói: “Cười là tốt rồi, đừng suốt ngày kìm nén mà tổn thương thân thể. Đi đây, chớ để Thái phó lật tạp thư, ca không rảnh giúp ngươi gách trách nhiệm” [tạp thư: sách tạp nham]

Vân Khởi đang muốn rời đi, chợt nghe xa xa có người nói: “Mai táng còn chưa qua, có chuyện gì mà xôn xao như vậy?!”

Vân Khởi thầm nghĩ không tốt, vội vàng ra hiệu Hoàng tôn chạy trở về giấu đồ, chỉ thấy cuối đình lang có một người sải bước đến, đầu phi ma, một thân trang phục trắng toát*, trách mắng: “Ai cho ngươi tới thư phòng Thái tử?” [*ý chỉ đồ tang]

Người nọ chính là đương triều thái phó Hoàng Tử Trừng, Chu Duẫn Văn thấy Hoàng Tử Trừng, tựa như chuột gặp mèo, sợ đến trong phòng bút giá phiên nghiên mực đảo, binh binh bang bang một trận loạn xạ, Vân Khởi lại tiến lên mấy bước, cản bên ngoài thư phòng, chắp tay cười nói với Hoàng Tử Trừng: “Kiến quá Thái phó”

Hoàng Tử Trừng năm nay hơn ba mươi tuổi, tướng mạo mảnh khảnh, lúc này giận đỏ mặt nói: “Lại là ngươi! Cẩm y vệ vô sự thì không được phép vào hậu cung, hơn nữa trong lúc quốc tang cần phải thay hắc phục, Từ Vân Khởi, hiện tại ngươi một thân hoa phục tới gặp Hoàng tôn là có dụng ý gì? Theo ta đi gặp Thác Bạt Phong!”

Vân Khởi cười nói: “Thái phó bớt giận, chính sử đang trong phiên trực, lúc này hẳn là ở trên điện, tiểu nhân đang muốn đi thay, thuận đường nhìn qua Hoàng tôn một chút, không bằng ta cùng Thái phó đi chung?”

Hoàng Tử Trừng bị lôi đi một đoàn, chút chuyện nhỏ này, vô luận thế nào cũng không nên náo loạn trước mặt Chu Nguyên Chương, Hoàng Tử Trừng lại nói: “Hoàng tôn phải chịu tang cha, như cắt thịt khoét xương, đau đớn tâm can cũng là lẽ thường tình. Không bi không thảm sẽ không phải là hiếu tử! Ngươi tới quan tâm là có dụng ý gì? Phó sứ đâu? Gọi phó sử Cẩm y vệ của ngươi tới đây!”

Vân Khởi suy nghĩ một chút, nói: “Thật không đúng dịp rồi! Phó sử mấy ngày trước vừa tá chức, hồi gia thành thân rồi”

Hoàng Tử Trừng cả giận nói: “Chớ có lừa gạt ta, tân nhậm phó sử là người phương nào? Chuyện hôm nay không bỏ qua được, ngươi lập tức cùng ta chờ ở đây, truyền người đi gọi…”

Vân Khởi thành khẩn nói: “Tân nhậm phó sử là…”

Hoàng Tử Trừng: “?”

Vân Khởi: “…Ta”

Hoàng Tử Trừng: “…”

Hoàng Tử Trừng hít sâu mấy cái, định tìm lời giáo huấn một trận, đúng lúc đó lại có mấy tên Cẩm y vệ đi qua, chính là Vinh Khánh cùng ba tên cẩm y vệ kề vai sát cánh, thấy Vân Khởi bèn gật đầu chào hỏi.

“Phó sử hảo, hắc hắc”

Vân Khởi nói: “Nghiêm túc một chút!”

Bọn Cẩm y vệ không hẹn mà cùng nghiêm mặt nói: “Phó sử hảo, hắc hắc hắc ______”

Trong phòng truyền ra tiếng cười kìm nén một cách khổ sở của Chu Duẫn Văn, Vân Khởi nói: “Tiểu nhân cút ngay đây, cùng Thái phó cút…, cùng Thái phó đi gặp Hoàng thượng?” Nói xong vội vàng chộp bả vai một tên thị vệ chuồn đi.

Bọn thị vệ chuyển qua hành lang gấp khúc mới cười một trận, Vinh Khánh hỏi: “Thái phó dài dòng kia lại giáo huấn ngươi một trận”

Vân Khởi giễu cợt nói: “Tại hắn cô đơn buồn chán quá đó mà”

Đang nói chuyện thì mọi người đã đi tới nghị sự đình, Thác Bạt Phong đứng ở ngoài đình, nhãn vọng nhật quỹ*, khi thấy Vân Khởi liền biến sắc nói: “Ngươi…Sao không đổi hắc phục?” [*đồng hồ nhật quỹ (dựa vào bóng của mặt trời để ước lượng giờ giấc)]

Vân Khởi lúc này mới phát giác hắc phục dính máu, giặt xong vẫn chưa khô, còn đang mặc Phi ngư phục đã đi tới đây rồi, nếu không được Thác Bạt Phong cảnh báo, vào đình chắc chắn sẽ bị lôi ra ngoài đánh chết tại chỗ. Suýt nữa phạm sai lầm lớn rồi, vội hỏi: “Giờ nào rồi? Ta lập tức trở về mượn một bộ”

Thác Bạt Phong nói: “Giờ Mùi, không còn kịp nữa rồi” Nói xong kéo Vân Khởi ẩn náo phía sau cột, rồi đưa tay giải lĩnh khấu của mình. [lĩnh khấu: nút trên cổ áo]

Vân Khởi lập tức hiểu ý, bèn xả khai yêu đái, hai người trao đổi thị vệ phục sau cột.

Thác Bạt Phong nhận lấy Phi ngư phục nhưng không mặc lên người, mà lại cúi đầu cài y khấu, thắt đai lưng lại cho Vân Khởi, phân phó: “Hôm nay sắc mặt Hoàng thượng không tốt, e là muốn động đình trượng đánh ngôn quan*, ngươi nghe…” [*Giám quan (quan giám sát) cùng gián quan (quan ngự sử) thời cổ đại gộp chung xưng là thai gián, thường gọi ngôn quan. Giám quan thay mặt vua giám sát các cấp quan lại (tai mắt); gián quan trực tiếp chỉ ra khuyết điểm của vua, cũng có quyền cải chính quan lại ]

Vân Khởi nói: “Lại muốn động đình trượng?”

Thác Bạt Phong nói: “Thụy hiệu của Thái tử, bất quá chỉ là tăng mấy chữ giảm mấy chữ…Có một ngôn quan, tên là Hoán Trang Lộc, thê nhi vừa mới sai người biếu ngân lượng, để cho người chấp chưởng đình trượng kia nhẹ tay chút, đừng làm tổn thương gân cốt…” [Thụy hiệu: danh hiệu sau khi chết của người trong hoàng tộc]

Vân Khởi trào nói: “Ai thu ngân lượng thì đi mà tìm kẻ đó”

Cánh tay Thác Bạt Phong nắm lại thật chặc, hắng giọng, hơi cúi đầu nói: “Sư huynh thu ngân lượng”

Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong trầm mặc nhìn nhau, vóc người Thác Bạt Phong cao to, cao hơn Vân Khởi nửa cái đầu, một thân đan y trắng như tuyết đầu mùa, tôn lên cái cổ da thịt màu đồng kiền tịnh.

Thân thể hai người áp vào một chỗ, hô hấp kề sát nhau, hơi thở lần lượt thay đổi, đôi môi cơ hồ như sắp chạm vào nhau.

Bì cổ* “đông” vang lên một tiếng nhỏ, ra hiệu Cẩm y vệ hoán ban, Thác Bạt Phong buông tay, đưa mắt nhìn Vân Khởi tiến vào nghị sự đình. [*trống da]

Tám tên cẩm y vệ đều nhịp bước chân, ba bước đến nơi, thị vệ vốn đang làm nhiệm vụ khom người, chuyển ra sau cột, dọc theo Thiên môn rời đi.

Vân Khởi hô hấp nhẹ nhàng, mắt xem mũi, mũi nhìn tâm, đứng ở một bên long án của Chu Nguyên Chương, dư quang khóe mắt bắt giữ nhất cử nhất động của Chu Nguyên Chương.

Râu tóc Chu Nguyên Chương đều bạc trắng, hai mắt vẩn đục, lộ vẻ bị đả kích rất nhiều đối với cái chết của Chu Tiêu.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cuối cùng cũng khiến quân chủ lãnh khốc vô tình này lộ ra nguyên hình, lọt vào mắt Vân Khởi, bất quá cũng chỉ là một người xế chiều tuổi già sức yếu mà thôi.

Chu Nguyên Chương nâng bút, cho trảm thủ những kẻ có tên trong danh sách một vòng, sau đó ho khan mấy tiếng.

Ti giám vội vàng nâng khăn đưa qua, đồng thời đi đến khẽ xoa bóp thắt lưng Chu Nguyên Chương.

Trong điện hai danh đại thần quỳ thẳng tắp, một danh ngôn quan, một danh văn thần, sắc mặt hai người đều rét lạnh, giống như đã sớm quỳ dưới đất mấy canh giờ rồi, mồ hôi thấm ướt một vũng lớn phía sau lưng quan phục, còn có mồ hôi hột dọc hai bên má lăn ròng ròng rơi xuống đất.

Chu Nguyên Chương làm như không thấy, uống một ngụm trà, nói: “Vân Khởi”

Vân Khởi trong lòng sợ hãi, đáp: “Có thần”
Bình Luận (0)
Comment