Cẩm Y Vệ

Chương 1000

Vào thời này bất kể in sách hay mua sách cũng là gánh nặng không nhỏ, Lý Thời Trân ở lại Nam Kinh đến nay đã mấy năm, năm mươi hai cuốn Bản Thảo Cương Mục chỉ ra được bốn mươi mấy cuốn, còn chừng mười cuốn vẫn chưa in xong. Mà Tú Tài nghèo giống như Từ Quang Khải chỉ có thể nhờ vào mượn sách, chép sách, mua một ít sách thô sơ rẻ tiền mà đọc. Bộ sách được in ấn hoàn mỹ cao cấp như vậy, trong mắt người đọc sách chân chính quả thật còn có sức hấp dẫn hơn cả mỹ nữ tuyệt thế.

Từ Quang Khải mừng rỡ vô cùng đang muốn đưa tay ra, bỗng nhiên lại do dự. Thi Hương sắp tới, nếu đã quyết định hồi hương ứng thí vậy nên khổ luyện Tứ Thư Ngũ Kinh, luyện một chút bát cỗ văn chương, nếu bây giờ lại đắm chìm trong những tạp học này...

Tần Lâm đưa tay ra, nụ cười khả ái tựa như ma quỷ cám dỗ:

- Chẳng lẽ Từ tiên sinh đã xem hết số sách này của bản đốc rồi sao, nào lại đây, không cần khách sáo, chỉ việc lấy xem.

Từ Quang Khải cũng không nhịn được nữa, mượn hai quyển của Tần Lâm. Y tự nhủ trong lòng: hai quyển, chỉ xem hai quyển, sau đó sẽ phải toàn tâm toàn ý luyện bát cỗ văn chương, chuẩn bị ứng thí.

Lúc rời đi, đáng thương cho Từ Quang Khải cũng không chú ý khóe miệng Tần Lâm hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười xấu xa mời cá vào rọ.

Quả nhiên Từ Quang Khải không mượn sách thì thôi, một khi đã mượn thì không thể nào cưỡng lại được nữa. Y đắm chìm trong đại dương kiến thức hấp thu như đói khát, dù là đã nhiều lần tự cảnh cáo mình không thể đắm chìm trong đó, nhưng lại không thể tự chủ được. Mỗi lần quyết định dối gạt mình, tự nhủ ngày mai sẽ gác lại tạp học đổi sang xem bát cỗ, kết quả ngày mai lại hẹn ngày mai nữa, mượn hết quyển này hết quyển khác, bất kể thế nào cũng không thể dứt bỏ.

Từ Quang Khải vô cùng đau khổ phát hiện ngày thi Hương tới càng gần, nhưng y không xem được một thiên bát cỗ văn nào. Trong đầu toàn là toán học nông học thiên văn địa lý, lấy trạng thái như vậy đi ứng thí thật sự là một chuyện buồn cười.

Rõ ràng Tần Lâm đã cho y hỏa bài Đông Xưởng, lại giỏi đoán ý người trả trước tiền lương, Từ Quang Khải có thể ứng thí, thu xếp nhà cửa yên ổn là không sai. Nhưng y cứ mãi trì hoãn không chịu xuôi Nam, thư phòng Tần Lâm giống như bảo khố khiến cho y không cách nào dứt bỏ, mỗi ngày tới chỗ Tần Lâm trả sách lại mượn sách, chẳng qua là thỉnh thoảng ngây người nhìn trời qua cửa sổ ở phòng mình.

- Tên này xong đời.

Nữ binh Giáp đưa ra kết luận vô cùng chắc chắn.

Nữ binh Ất cũng nói:

- Nếu y có thể thi đậu Cử Nhân, ta có thể viết tên mình ngược lại.

- Từ tiên sinh thật đáng thương...

Nữ binh Bính lộ vẻ vô cùng thương hại.

- Tần Đốc Chủ quá độc ác, tại sao hắn, hắn lại đối với Từ tiên sinh như vậy?

Ánh mắt Tiểu Đinh chợt lóe, đột nhiên sắc mặt xám ngắt muốn nói lại thôi, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì không nên nghĩ...

Cuối cùng đến ngày ghi danh thi Hương, rốt cục Từ Quang Khải bị thực tế đánh ngã, y buộc phải thừa nhận mình không thể nào hồi hương ứng thí, vì vậy bèn trả lại truyền dịch hỏa bài cho Tần Lâm.

- Học trò muốn đem vợ con già trẻ tới nơi này.

Từ Quang Khải nói với Tần Lâm, lại áy náy nói:

- Đáng tiếc đã cô phụ hảo ý của Đốc Chủ, cuối cùng không thể hồi hương ứng thí.

- Không quan trọng.

Tần Lâm cười hắc hắc an ủi y, rơi vào trong bẫy rập của Đốc Chủ, có lẽ Từ Quang Khải vĩnh viễn không có cơ hội đi ứng thí.

-----------

Gió Thu vừa nổi, phủ đệ của Tần Đốc Chủ ở hẻm Thảo Mạo trở nên nhộn nhịp trước đó chưa từng có. Bất kể là bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh hay là thân binh thị vệ bên cạnh Tần Lâm, hay các nha hoàn Cát Phương Thái Bình ai nấy đều bận rộn, nhưng lại tỏ ra rất vui vẻ.

Trước đây Từ Đại tiểu thư hay cỡi ngựa đi săn, hiện tại lại ngoan ngoãn ở trong phủ không đi đâu cả. Các nữ binh của nàng cũng không ra khỏi cửa, Tây giáo trường nhất thời thiếu đi cảnh tượng các bóng hồng đua ngựa nhộn nhịp. Các phu nhân tiểu thư thường lui tới nữ y quán Cận Đại cũng phát hiện nữ y tiên Lý Thanh Đại đã có nhiều ngày không tới, có nữ y sinh khác thay nàng tọa đường hội chẩn.

Ngay cả Tần Lâm Tần Đốc Chủ uy chấn kinh hoa cũng có chừng mấy ngày không tới Đông Xưởng làm việc, hết thảy sự vụ thông thưởng đều vứt cho tứ đại hãn tướng Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu, Lưu Tam Đao, Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền. Liên tục nhiều ngày ẩn cư không ra như vậy khiến cho nhân vật các phái, nhất là Trương Kình, Lưu Thủ Hữu và cựu đảng thanh lưu cẩn thận đề phòng hơn gấp bội so với ngày thường, e sợ Tần Lâm đang súc lực chờ phát, sẽ khởi sự với khí thế như lôi đình vạn quân.

Bọn họ không biết vào giờ phút này Tần Đốc Chủ đang ở hậu viện của mình, đi tới đi lui không ngừng giống như một đứa trẻ, hai tay xoa xoa liên hồi. Khí độ danh thần, uy nghi Đốc Chủ gì đó thảy đều ném hết ra ngoài chín tầng mây, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trời, thỉnh thoảng lộ vẻ lo lắng ngơ ngác, bộ dáng thấp thỏm bất an khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải buồn cười.

Vô tình chưa chắc chân hào kiệt, thương con ai bảo chẳng trượng phu, Tần Lâm sắp sửa làm cha đương nhiên phải khẩn trương. Hắn cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể thở một cách bình thường.

Lục Viễn Chí ở bên cạnh phụng bồi hắn, tay mập nung núc khoác vai hắn nói:

- Tần ca, không có chuyện gì đâu, sư muội có thủ đoạn thế nào, có thể nói là dễ như trở bàn tay.

- Hừ, đến phiên Trương Tiểu Hoa, e rằng ngươi còn lo hơn cả ta.

Tần Lâm thở dài, Trương Tiểu Hoa chính là nữ binh Giáp, hắn lại vỗ vỗ tay tên mập:

- Mau lấy giò heo ra, đè ta không thoải mái.

Thật ra không phải là tay tên mập nặng nề, mà là trong lòng Tần Lâm nặng nề, nên dù chỉ một cánh tay nhẹ bổng đặt trên vai hắn cũng cảm thấy nặng.

Oa... Chợt một thanh âm trẻ con khóc vang lên từ phòng sinh, bọn nha hoàn hầu hạ cùng kêu lên:

- Sinh rồi!

Lục Viễn Chí đang muốn chúc mừng Tần Lâm, chợt thấy vị Đốc Chủ Đại nhân này chạy đi thật nhanh, khiến cho y sợ hết hồn.

Tần Lâm không để ý nữ binh ngăn trở, vọt vào phòng sinh nhanh như gió lốc. Đầu tiên nhìn thấy Trương Tử Huyên trên giường đổ mồ hôi đầm đìa, thấy sắc mặt nàng tái nhợt nhắm mắt lại, vội vàng hỏi Thanh Đại:

- Sao rồi, Tử Huyên tỷ tỷ như thế nào rồi?

- Mẹ con bình an.

Thanh Đại mím cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ, trước kia nàng cũng từng đỡ đẻ cho người khác, nhưng hiển nhiên ý nghĩa lần này lại khác.

- Chỉ biết lo lắng cho Tử Huyên muội muội của chàng, cũng không hỏi thăm con trai mình!

Từ Tân Di bĩu môi, vỗ Tần Lâm một cái, nàng đang ôm đứa trẻ trong lòng.

Tự nhiên Từ Đại tiểu thư không phải là ghen thật, tuy rằng tính nàng cẩu thả đã quen nhưng sống lâu trong nhà quyền quý, thường thấy dang vẻ của các thúc bá huynh đệ khi vợ mình sinh con, câu nói đầu tiên nhất định là hỏi nam hay nữ. Tần Lâm lại hỏi Trương Tử Huyên có bình yên hay không, quả thật bất đồng với người khác.

Gả cho nam nhân này thật là xứng đáng!

Đứa bé sơ sinh được quấn trong tã, được Từ Tân Di ôm trong lòng, còn chưa mở mắt ra, sau khi há miệng khóc một trận bèn ngủ thật say. Tần Lâm quan sát con trai mình, da dẻ hồng hào, má phính mịn màng, đầu mày cuối mắt loáng thoáng giống như mình và Trương Tử Huyên.

Đây chính là con trai ta ư?

Nó chính là con trai mình!

Hạnh phúc lần đầu làm cha tràn đầy trong lòng Tần Lâm, hắn nhẹ nhàng cúi xuống, dùng chóp mũi cọ cọ vào làn da mềm mại mịn màng trên gương mặt nhỏ nhắn của nó.

Giáp Ất Bính Đinh bận rộn lui tới hầu hạ, sau khi xong xuôi mọi chuyện, cả bọn tò mò chen chúc xúm lại xem đứa trẻ.

Nữ binh Giáp quan sát đứa trẻ, sau đó nói với giọng chắc nịch:

- Lỗ mũi giống như Trương phu nhân, vừa thẳng vừa cao.

Nữ binh Ất tỏ vẻ tán thành, lại nói:

- Mắt vừa đen vừa sáng, lông mi thật dài, giống phu nhân như khuôn đúc.

- Mọi người xem đầu nó tóc nhiều thật đẹp, cũng giống như phu nhân…

Nữ binh Bính ngạc nhiên khen ngợi, quả thật trẻ con thông thường tóc rất thưa thớt, nhưng tóc của đứa trẻ này vừa mềm mại lại vừa dày.

Vốn Tần Lâm rất vui vẻ, lúc này có vẻ không vui:

- Này, vì sao ưu điểm nào cũng giống mẹ nó, không có điểm nào giống ta vậy?

Tiểu Đinh cắn đầu ngón tay, cẩn thận nhìn đứa trẻ, sau đó nhìn Tần Lâm từ đầu tới chân một lượt, yếu ớt nói:

- Dường như nụ cười xấu xa của nó có hơi giống Đại nhân ngài…

Lúc này đứa trẻ đang ngủ say trong lòng Từ Tân Di, xem bộ ngực êm ái của Từ Đại tiểu thư là giường ngủ. Chẳng những nó không khóc nữa, cái miệng nhỏ nhắn còn khẽ nhếch giống như đang cười, khóe miệng còn dính chút nước dãi trong suốt, dáng vẻ như một tên tiểu bại hoại.

Không nói thì thôi, tiểu Đinh vừa nói, mọi người càng nhìn càng cảm thấy rất giống Tần Lâm, không nhịn được bật cười.

Tần Lâm ngửa mặt lên trời thở dài, rốt cuộc vẫn có ưu điểm của ta, mặc dù ưu điểm này có vẻ hơi quá đáng…

Tuy rằng tiếng cười mọi người rất nhỏ nhưng Trương Tử Huyên lại bị đánh thức, thanh âm có hơi khàn khàn:

- Từ tỷ tỷ, đem con trai cho muội xem thử.

Thanh Đại đỡ Trương Tử Huyên nhổm dậy, kê hai cái gối dưới lưng nàng. Sau đó Từ Tân Di nhẹ nhàng đặt đứa trẻ bên cạnh nàng, có vẻ hết sức lưu luyến.

Tuy rằng thời gian trước Từ Đại tiểu thư vì mình chưa thể hoài thai mà có hơi bực bội, nhưng bản tâm nàng lại thiện lương. Lúc này nhìn thấy tiểu Tần Lâm ngây thơ đáng yêu đang rúc thân thể ấm áp vào ngực mình, trong lòng lại cảm thấy thương yêu khôn tả.

Trương Tử Huyên cảm kích nhìn về phía Thanh Đại và Từ Tân Di cười cười, lúc này mới dịu dàng nhìn con trai, vẻ mặt ôn nhuận mà tường hòa, đưa tay vuốt tóc mai ướt đẫm mồ hôi, cũng không ngẩng đầu lên hỏi:

- Tần huynh, huynh đặt tên cho con là gì vậy?

Ặc… Tần Lâm lập tức á khẩu nghẹn lời, mấy ngày gần đây hắn bận rộn đủ chuyện, lại khẩn trương chuyện Trương Tử Huyên sinh con, không hề nghĩ tới chuyện đặt tên cho con mình.

- Hừ, bêu xấu rồi phải không?

Từ Tân Di cười xấu xa bên tai Tần Lâm.

Thanh Đại chun mũi, thè lưỡi:

- Tần ca ca, thật ngu ngốc!

Tần Lâm gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:

- Đúng, đúng vậy, ta thật đúng là ngốc.

Rốt cục Trương Tử Huyên ngẩng đầu lên, mặc dù mỏi mệt nhưng mắt nàng vẫn sâu thẳm như đầm nước trong veo, liếc hắn một cái, không nhịn được bật cười khúc khích:

- Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của huynh kìa…

Tần Lâm cũng coi như nhanh trí, cười cợt nhả nói:

- Ta thật sự bất học vô thuật, không thể nghĩ ra được tên gì hay ho cho con mình. Bất quá mẫu thân nó có bản lãnh, là thiên kim tướng phủ, gia học uyên nguyên, nếu không phải là thân nữ nhi, dù là mười tám Trạng Nguyên cũng có thể thi đỗ. Nhờ nàng đặt tên cho nó chẳng phải hay hơn ta sao?!

- Huynh thật là kém cỏi…

Trương Tử Huyên bấm đầu ngón tay tính toán một chút, khẽ cau mày liễu:

- Tính theo bát tự của nó, đứa nhỏ này Ngũ Hành thiếu Thủy, phải đặt tên có bộ Thủy mới được.

- Tần Giang?

Tần Lâm lập tức nói một hơi:

- Chúng ta quen biết ở trên sông lớn, ngoại công quá cố của nó có hiệu là Giang Lăng tướng công, không bằng kêu Tần Giang đi!

Trương Tử Huyên nghĩ ngợi chốc lát, lắc đầu một cái:

- Không tốt, Giang tượng trưng cho lưu động, tên như vậy e rằng sau này nó sẽ lang bạt kỳ hồ, hơn nữa huynh quên rằng lần đó trên sông có…

Cũng phải, Tần Lâm gãi đầu một cái, đúng là lần ấy hắn kết duyên với Trương Tử Huyên trên sông, nhưng cũng gặp phải thây trôi, rất là xui xẻo.

- Trạch (đầm).

Trương Tử Huyên tỏ ra khẳng định nói:

- Giang Lăng vào thời cổ chính là Vân Mộng trạch, trạch có nước, có khí ẩm ướt hòa hợp, đại cát.

Từ Tân Di cũng nói:

- Mưa móc ân trạch, chữ Trạch này hay lắm.

- Hay lắm!

Thanh Đại vỗ tay vui mừng nói:

- Trung dược cũng có vị Nhũ Hương rất trân quý, còn gọi là Thiên Trạch Hương, quả thật rất cát lợi!

Tần Lâm vỗ tay một cái:

- Hay, cứ gọi là Tần Trạch đi. Đứa nhỏ này thiếu thủy, hỏa nặng, gương mặt hồng hồng, vậy đặt nhũ danh cho nó là Hỏa Oa đi!

Đại danh Tần Trạch, nhũ danh Hỏa Oa, ý nghĩa cũng rất tốt.

Tất cả mọi người đều vui mừng thay Tần Lâm, đây là đứa trẻ sinh ra đầu tiên trong phủ hắn, tất cả mọi người đều hết sức tò mò, xúm xít lại bàn tán sôi nổi.

Chỉ có Trương Tử Huyên nghe thấy hai chữ Hỏa Oa chợt cắn cắn đôi môi, sau đó thần sắc mơ màng, không biết đang suy nghĩ gì.

- Tử Huyên tỷ tỷ, tỷ mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa đứa nhỏ thức dậy muội sẽ gọi tỷ.

Thanh Đại hầu hạ Trương Tử Huyên nằm xuống trở lại, sau đó đắp chăn cho nàng.

Chân mày Trương Tử Huyên giãn ra, mím môi toát ra vẻ như cười như không: ý trời! Tần Trạch, nhũ danh Hỏa Oa, năm xưa Văn Vương diễn sáu mươi bốn quẻ Chu Dịch, quẻ thứ bốn mươi chín là Trạch Hỏa Cách, thượng thượng đại cát, quẻ tượng là... Thuận lòng trời ứng lòng người!

-----------

Sau khi con trai Tần Trạch ra đời, Tần Lâm vui vẻ thoải mái mấy ngày, đường đường Đốc Chủ Đông Xưởng biến thành nam nhân suốt ngày ru rú trong nhà, ở nhà bầu bạn với lão bà hài tử.

Bất quá cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Đông Xưởng nhận được tình báo từ các loại đường tắt, bọn Cố Hiến Thành bởi vì Liên Chí Thanh chết đi mà mất hết thể diện, xếp cờ im trống, nhưng bọn Lưu Thủ Hữu, Trương Kình, Khâu Tranh lại rục rịch muốn động.

Nói cho cùng, Đốc Chủ Đông Xưởng mang lại áp lực cho người ta thật sự quá lớn. Bây giờ Tần Lâm bên trong kết giao Trương Thành, bên ngoài là Tổng Đốc Đông Xưởng, năm lần bảy lượt xuất thủ, lần nào cũng làm dấy lên phong ba bão táp. Cho nên Trương Kình, Lưu Thủ Hữu tuyệt không tin hắn sẽ dừng tay, hai bên đã sớm thế thành nước lửa, cũng chỉ có thể đấu một mất một còn.

Ôi, Trương Ty Lễ, Lưu Đô Đốc, các ngươi cần gì như vậy…

Cho thêm ta một năm, một năm... Trịnh Trinh hẳn không nhịn được nữa…

Tần Lâm tính toán, hắn dùng thân phận võ thần chấp chưởng Đông Xưởng, thật sự là lấy được thực quyền, chuyện này quả thật là cá biệt vi phạm quy chế triều Đại Minh. Cũng khó trách thế lực các phái đều cố ý nhắm vào Tần Lâm, mà thanh lưu cựu đảng coi hắn là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt.
Bình Luận (0)
Comment