Thi Điện bị mất, cửa ngõ Vân Nam mở rộng ra, hai phủ Vĩnh Xương, Thuận Ninh sau lưng đã trở thành tuyến đầu, phơi mình ra trước mũi nhọn tấn công của quân Miến Điện. Dân chạy nạn Mang Thị, Thi Điện thảy đều tập trung về hai phủ này, trông cậy ở đó có thể chống lại quân Miến Điện khí thế hung hăng, thoát được tai họa lần này.
Quân Miến Điện đi đến đâu đốt giết bắt cướp đến đó, không chuyện ác nào không làm, quả thật san bằng mọi thứ, dân chúng Hán thổ không ai là không sợ.
Mãng Ứng Lý bị Tần Lâm tính kế, lợi dụng Xiêm La và Giản Bộ Trại kềm chế suốt bốn năm. Rốt cục sau khi chuẩn bị đầy đủ đột nhiên dốc hết binh lực toàn quốc sang xâm lấn, hai phủ Vĩnh Xương và Thuận Ninh không thể bảo đảm an toàn cho bọn họ.
Ở Bảo Sơn cách Thi Điện về phía Bắc tám mươi dặm, trú sở Vĩnh Xương phủ.
Vào tối mà Thi Điện bị mất, Tư Vong Ưu dẫn dắt Mạnh Dưỡng binh và một số dân chạy nạn tới Bảo Sơn. Trên đường núi tám mươi dặm rải rác rất nhiều dân chạy nạn, nàng điều phái binh đinh hộ tống dọc đường, lại sai phái sứ giả đi Thuận Ninh phủ ở một hướng khác, báo cáo chuyện quân tình khẩn cấp quân Miến Điện xâm lược.
Trước khi đám Mạnh Dưỡng binh rút lui đã trải qua mấy trường huyết chiến, dìu dắt dân chạy nạn già trẻ lớn bé cũng rất khổ cực. Lúc đến Bảo Sơn người mệt ngựa mỏi, ngay cả bước chân của bạch tượng Cảm Trụ cũng có vẻ hết sức nặng nề.
- Là ai?
Cửa núi nơi xa có người giương cung lắp tên quát hỏi, dưới ánh trăng có thể thấy được mơ hồ bọn họ mặc sắc phục dân tráng.
Tư Vong Ưu thấy là dân tráng, sai người đem đèn đuốc tới gần chiếu sáng gương mặt của nàng:
- Ta là Thổ Ty Mạnh Dưỡng Tư Vong Ưu, các ngươi là người dưới quyền vị lão gia nào?
Trong đám dân tráng có kẻ nhận ra Tư Vong Ưu, nhất thời thảy đều thở phào nhẹ nhõm, xoa tay hành lễ đáp:
- Vĩnh Xương Thông Phán Lý Đại nhân lệnh cho chúng ta thiết lập trạm canh ở nơi này. Tiểu thư dẫn theo rất nhiều binh đinh dân chúng là muốn đi đâu vậy?
Tư Vong Ưu nói tình huống tiền tuyến và Thi Điện nguy cấp, dân tráng nghe vậy kinh hãi, không dám chậm trễ chút nào phân ra hai người chạy thật nhanh trở về Bảo Sơn báo cáo. Số người còn lại cũng không dám buông lỏng, giương cung lắp tên, đao ra khỏi vỏ, giữ vững cảnh giác.
Đám võ sĩ Mạnh Dưỡng như Ngạt Nhân thấy vậy cũng có vẻ không cam lòng, kêu la chúng ta huyết chiến trở về, lại dẫn theo phụ lão hương thân chạy nạn, đi tới Thi Điện bị người hiểu lầm, đi tới Bảo Sơn lại bị xem là giặc, thật sự là quá mức thiệt thòi.
- Không nên nói như vậy.
Tên đầu lĩnh dân tráng cười bồi:
- Lý Thông Phán ra lệnh nghiêm cẩn, lại đồng cam cộng khổ với chúng ta, cho nên không dám có chút lười biếng. Về phần đắc tội chư vị, xin thứ lỗi, thứ lỗi!
Đám võ sĩ Mạnh Dưỡng uất ức không nơi phát tiết, còn muốn tiếp tục tranh cãi với đám dân tráng, Tư Vong Ưu ở trên lưng bạch tượng khoát khoát tay:
- Vị Đại ca này nói có lý, phải đề phòng nghiêm ngặt giống như Bảo Sơn này mới được. Nếu như nơi nào cũng lơi lỏng như Thi Điện, e rằng quân Mãng Ứng Lý đánh tới Côn Minh vẫn chưa dừng, chúng ta còn biết rút lui tới nơi nào?!
Các võ sĩ Mạnh Dưỡng lập tức im hơi lặng tiếng. Chủ nhân bọn họ nói như vậy không sai chút nào, dĩ nhiên họ hiểu đạo lý phòng thủ địch nhân nghiêm ngặt.
Mạnh Dưỡng Tư gia và Mãng Ứng Lý thù sâu như biển, Bảo Sơn thủ càng nghiêm mật càng tốt, tốt nhất làm cho Mãng Ứng Lý phải nếm mùi đau khổ.
Sau khoảng thời gian chừng ba nén nhang, có người từ đàng xa phi ngựa tới, đến ngoài mười mấy bước bèn xuống ngựa, thông truyền rằng Lý Đại nhân có lệnh, mời Tư tiểu thư và thuộc hạ vào trong thành.
Rốt cục bọn dân tráng nở một nụ cười, nhìn Tư Vong Ưu ôm quyền hành lễ, luôn miệng nói đắc tội.
Sau khi Tư Vong Ưu dẫn người qua, bọn dân tráng lại nắm chắc vũ khí, cảnh giác nhìn chằm chằm ra phương xa tối om. Có lẽ bọn họ chưa từng trải qua thử thách chiến tranh thật sự, nhưng ai nói bọn họ không phải là chiến sĩ hợp cách.
Bọn Tư Vong Ưu càng đi tới phủ thành càng cảm thấy kinh ngạc. Có binh sĩ canh tuần trên quan đạo, hai bên đồi thỉnh thoảng có dân tráng xuất thân thợ săn giương cung lắp tên, chỗ khẩn yếu còn bố trí vọng lâu, tiếng gõ nồi sắt thỉnh thoảng vang lên, cảnh báo khắp nơi, có vẻ đề phòng nghiêm mật.
Đương nhiên thợ săn canh tuần tuyệt đối không chuyên nghiệp như Dạ Bất Thu biên quân chín trọng trấn, binh sĩ cũng kém xa không tinh nhuệ hung hãn bằng đại quân triều đình trải qua rèn luyện nghiêm ngặt. Khôi giáp và vũ khí của bọn họ không đầy đủ, cờ xí, áo số cũng tạp nhạp vô cùng, có thể thấy được là tạm thời sung quân. Có lẽ trước đây không lâu bọn họ còn là nông phu, thợ săn, ngư phu, thời gian được triệu tập vào quân ngũ còn rất ít.
Nhưng thái độ mỗi tên binh tráng đều vô cùng nghiêm túc, duy trì lòng cảnh giác tuyệt đối, cho dù màn đêm đã sớm phủ xuống nhưng không có ai ngủ gà ngủ gật. Binh sĩ ở các trạm canh ngầm cố gắng chịu đựng muỗi Vân Nam cắn, không hề thốt ra nửa lời oán hận.
Nếu như có những vị tướng soái tài ba như Thích Kế Quang, Lý Như Tùng ở chỗ này, tự nhiên có thể chỉ ra rất nhiều chỗ không chuyên nghiệp của bọn họ, thậm chí là sai lầm. Tỷ như trạm canh ngầm không nên để bại lộ trên sườn núi, binh sĩ tuần đêm tốt nhất ba người một tổ, giữa mỗi tổ giãn ra khoảng cách... Nhưng trong mắt Tư Vong Ưu và Mạnh Dưỡng binh của nàng, binh sĩ Bảo Sơn đã làm tốt nhất có thể, nhất là nàng vừa từ chỗ Thi Điện đề phòng lơi lỏng chạy tới nơi này, hai địa phương trái ngược hết sức rõ ràng.
Tư Vong Ưu cảm thấy tò mò, không ngừng hỏi thăm quân Bảo Sơn xem vị Lý Thông Phán kia là thần thánh phương nào. Quân Bảo Sơn mồm năm miệng mười kể một hơi, có người nói vị Thông Phán Đại nhân này quan thanh như nước yêu dân như con, có người nói lúc nào y cũng đi đầu làm gương cho sĩ tốt. Còn có người nói y thuật y cao minh, giải quyết công vụ xong rảnh rỗi còn chữa bệnh cho dân chúng, được sĩ dân Bảo Sơn hết lòng ủng hộ.
Trong lúc Tư Vong Ưu còn đang hoang mang ngơ ngác, mọi người đã đi tới dưới Bảo Sơn thành, tòa thành này cũng không cao lớn, cũng chỉ quy mô hơn Thi Điện một chút. Nhưng trên đầu thành đèn đuốc sáng choang, chiếu rọi giống như ban ngày, thành lâu đứng đầy binh sĩ, các loại vật liệu như gỗ súc, đá tảng, dầu… đã được chuẩn bị sẵn sàng. Lại có thật nhiều dân phu bận rộn làm việc cả trên lẫn dưới thành, đào sâu thêm sông hộ thành, gia cố tường thành, sửa chữa khí giới thủ thành…
Tư Vong Ưu cỡi trên lưng bạch tượng, trợn tròn hai mắt quan sát bốn phía, không khỏi buông lời khen ngợi:
- Làm quan thủ mục nhất phương, xem ra Thông Phán Lý Đại nhân thật sự là một vị quan tốt, quan như vậy mà khuất tất làm Thông Phán ở Vĩnh Xương, triều đình thật sự không biết dùng người. Vì sao không tiến cử cho Đông Xưởng Tần tướng quân, nếu có thể cất nhắc y làm Tuần Phủ Vân Nam, Mãng Ứng Lý sẽ không thể hoành hành ngang ngược giống như hôm nay…
- Ha ha ha, Tư tiểu thư khen quá lời rồi, lệnh tôn Đại nhân huyết chiến hy sinh vì nước, hạ quan ngưỡng mộ vô cùng.
Bên trong đội ngũ dân phu gia cố tường thành chợt có một người đứng ra, nhìn về phía Tư Vong Ưu chắp tay cười nói:
- Lại nói, bất kể Tần tướng quân có thể cất nhắc hạ quan hay không, cho dù là có thể cất nhắc tựa hồ cũng không cần tiểu thư tiến cử, chỉ sợ bản quan còn quen thuộc hắn hơn cả tiểu thư.
Người này hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò trắng trẻo, cằm để râu ba chòm đen dày, nhìn qua rất có phong độ. Giờ phút này lại mặc y phục vải bố xanh hết sức tầm thường, tay áo xăn lên cao đến khuỷu, ống quần xăn lên quá gối, tay dính đầy đất, mới vừa rồi còn làm việc với các dân phu.
Tư Vong Ưu rất là giật mình, từ trước tới nay nàng chưa từng thấy qua quan nào như vậy, lấy làm kỳ bèn hỏi:
- Ngài chính là Lý Thông Phán ư, ngài quen biết Tần tướng quân sao?
Vị quan kia cười khanh khách nói:
- Đúng vậy, ta chính là Thông Phán Vĩnh Xương phủ Lý Kiến Trung, nếu như ngươi nói Tần tướng quân là Đốc Chủ Đông Xưởng hiện giờ, vậy y chính là hiền tế của bản quan.
Thì ra vị này là nhạc phụ của Tần Lâm, Lý Kiến Trung trưởng tử Lý Thời Trân, lấy thân phận Cử Nhân ra làm quan. Trước làm Tri Huyện Tứ Xuyên Bồng Khê, hiện tại thăng làm Thông Phán Vân Nam Vĩnh Xương phủ, quan văn chính lục phẩm.
Bất kể Bồng Khê hay là Vĩnh Xương, ở triều Minh thuộc về khu vực tương đối xa xôi hẻo lánh. Lý Kiến Trung lấy thân phận Cử Nhân ra làm quan cũng chỉ có thể vòng tới vòng lui ở những khu vực này, đã có nhiều năm chưa về nhà, mãi đến hôm nay vẫn chưa thấy mặt Tần Lâm lần nào./
Vốn với thân phận địa vị Tần Lâm, muốn chiếu ứng nhạc phụ đôi chút thật sự không khó, có lúc Thanh Đại cũng rất nhớ phụ thân. Nhưng Lý Kiến Trung làm quan thanh chính, thà rằng trấn thủ biên ải xa xôi tạo phúc cho dân chúng, chứ không chịu dựa vào quan hệ con rể mà thăng lên địa vị cao.
Tư Vong Ưu nghe nói là cha vợ Tần Lâm lập tức vui mừng vô hạn, từ trên lưng bạch tượng nhẹ nhàng nhảy xuống, đi tới hành lễ:
- Lý lão bá vạn phúc, điệt nữ xin có lễ! Hì hì, dung mạo Thanh Đại tỷ tỷ giống ngài như đúc.
Đúng là như vậy, với diện mạo của Lý Kiến Trung nếu cắm thêm một thanh trường kiếm trên lưng, tay cầm một cây phất trần sẽ trở nên giống nhau như đúc Lữ Đồng Tân trong miếu, cực kỳ tiên phong đạo cốt, là một trung niên anh tuấn, cho nên mới có một đứa con gái xinh đẹp như Thanh Đại.
Lý Kiến Trung đưa tay ra đỡ hờ, năm xưa lúc y rời quê nhà chạy ra ngoài làm quan, Thanh Đại còn nhỏ hơn Tư Vong Ưu hiện tại một hai tuổi, loáng thoáng có thể thấy được bóng dáng của con mình trên người Tư Vong Ưu. Lại nhớ tới nàng là hậu duệ trung lương, thái độ của Lý Kiến Trung tỏ ra hết sức hiền hòa:
- Tư tiểu thư xin đứng lên, bản quan bất quá chỉ làm chuyện trong bổn phận. Mà lệnh tôn vị quốc vong thân, tiểu thư lại nối tiếp tiền nhân, hai đời cha con giữ đất cho Trung Hoa, chuyện này mới thật sự khiến cho người ta vô cùng khâm phục.
Quân tình khẩn cấp, không cho phép khách sáo hàn huyên, Tư Vong Ưu nói qua loa vài câu bèn vội vàng kể lại tình huống Mang Thị, Thi Điện, lại báo cho Lý Kiến Trung biết Thi Điện vạn phần nguy cấp.
- Lý Đại nhân là Thông Phán bản phủ, sao không tăng cường đề phòng bên Thi Điện?
Tư Vong Ưu không hiểu chớp chớp mắt.
Dù sao nàng cũng chỉ là một Thổ Ty chốn biên thùy, làm sao biết được tình huống trong quan trường Đại Minh. Lý Kiến Trung chỉ có thể cười khổ, y là Thông Phán, nhưng Vĩnh Xương còn có Tri Phủ, Tri Huyện Thi Điện kia ỷ mình có Tri Phủ làm chỗ dựa, không coi mệnh lệnh của y ra gì.
Chính là vào giờ phút này, bên Bảo Sơn này cũng hoàn toàn dựa vào y chống đỡ, bằng không cục diện cũng không tốt lành gì hơn Thi Điện.
Dù sao Lý Kiến Trung cũng chịu ảnh hưởng sâu sắc của Nho gia, tự coi mình là sĩ đại phu, cũng không tiện nói những lời chán nản làm mất thể diện thiên triều với Tư Vong Ưu vốn có lòng hướng Trung Hoa, nhất thời trầm mặc không nói.
- Lão gia, vị này là…?
Một vị phu nhân dung mạo đoan chính, trâm gai quần vải dẫn dắt rất nhiều đầy tớ người làm, dân phụ mang theo đủ loại thức ăn đưa lên tường thành. Thấy Tư Vong Ưu xinh đẹp đáng yêu bèn hỏi Lý Kiến Trung.
- Nàng là nữ nhi còn sót lại của Mạnh Dưỡng Tư gia, cả nhà trung liệt, rất là đáng kính.
Lý Kiến Trung nói, người vừa hỏi chính là phu nhân y Triệu thị.
Trước kia Triệu thị đã nghe trượng phu nói qua chuyện xảy ra ở Mạnh Dưỡng, giờ phút này thấy Tư Vong Ưu là một bé gái đáng yêu như vậy, nhất thời sinh lòng thương mến, cũng bất chấp quá nhiều lập tức ôm nàng vào lòng:
- Đáng thương, cũng giống như Thanh Đại lúc chúng ta rời khỏi quê nhà, lại không còn phụ mẫu, còn phải ra sa trường đánh nhau với quân Miến Điện, trời già thật là tàn nhẫn…
Đã rất lâu Tư Vong Ưu chưa được hưởng tình cảm thương yêu của phụ mẫu, bị Triệu phu nhân ôm vào trong lòng cũng không giãy giụa, mắt đã hơi đỏ lên.
Mới đầu Lý Kiến Trung muốn uống quát ngăn phu nhân. Cần phải biết Tư gia thế tập Mạnh Dưỡng Tuyên Úy Sứ, bây giờ triều đình chưa sắc phong mà thôi, một khi sắc phong Tư Vong Ưu chính là Tuyên Úy Sứ chính tam phẩm, cũng không phải là bé gái tầm thường.
Nhưng thấy Tư Vong Ưu cũng không khước từ, Lý Kiến Trung nhất thời thở dài trong lòng, biết Tư Vong Ưu trường đồ bạt thiệp đã vô cùng lao khổ bèn bảo phu nhân đưa nàng về phủ nghỉ ngơi. Còn bản thân y triệu tập quan lại phủ huyện, an trí đám dân chạy nạn và Mạnh Dưỡng binh do Tư Vong Ưu dẫn tới.
Bận rộn đến nửa đêm, chợt có mấy kỵ sĩ từ trên quan đạo chạy nhanh đến, ai nấy chật vật không chịu nổi. Có người áo ướt đẫm máu, có kẻ lộ vẻ sợ hãi, bọn họ mang đến tin xấu đã nằm trong dự liệu: quân Miến Điện đã phá Thi Điện, đốt giết cướp bóc, cả Thi Điện thành đã trở thành Tu La địa ngục.
Đáng hận! Lý Kiến Trung nện mạnh một quyền lên tường thành, căm phẫn dâng lên tột độ.
-----------
Cùng lúc đó, trong phủ nha Vĩnh Xương phủ cũng đang ca múa trắng đêm, Tri Phủ Vĩnh Xương Cao Minh Khiêm Cao Đại nhân triệu tập thuộc hạ tâm phúc, sĩ thân bản địa cùng mấy vị Sư Gia thủ ở nhị đường uống rượu tìm vui. Còn có mấy tên ca kỹ bản địa ca múa giúp vui, càng lộ ra vẻ thoải mái hưởng thụ tột đỉnh.
Sau nửa đêm rồi, cao hứng thế nào đi nữa cũng có hơi uể oải, một tên mạc liêu kéo y phục che kín thân mình, cười khẩy nói:
- Lý Thông Phán kia quả thật đầu óc có vấn đề, Vĩnh Xương phủ chúng ta là địa phương nào chứ?! Từ khi đánh Mộc Vương bình Vân Nam đã không trải qua đao binh nữa, không ngờ rằng y lại nói hươu nói vượn, làm cho cấp trên hạ lệnh hại chúng ta phải trực suốt đêm, thật là khổ sở!
- Không thể nói như vậy, ăn lộc vua phải trung với vua, chúng ta phải có trách nhiệm giữ đất.
Cao Minh Khiêm cười ha hả, nhưng cũng không ngăn cản mạc liêu công kích Lý Kiến Trung.