Có kẻ quá tham luyến công danh bèn tìm đủ đường lối hỏi thăm được Tần Đốc Chủ trẻ tuổi háo sắc, bèn bỏ ra một khoản không nhỏ mua cô nương Dương Châu gầy ốm về, chuẩn bị dâng lên lấy lòng hắn, làm tảng đá lót đường cho mình tiến thân.
Cũng may ngày tháng còn dài, những chuyện này cũng có thể từ từ chuẩn bị...
Từ Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản, Tuần Án Ngự Sử Tô Tán trở xuống, ai nấy đều bấm đầu ngón tay tính thời gian. Tính ra Tần Đốc Chủ xuôi Nam dọc đường sẽ hết sức rình rang, liệu hắn đang lúc thiếu niên đắc chí tâm khí cực cao, nhất định sẽ bày ra nghi thức Khâm Sai uy phong lẫm lẫm.
Khác với lần trước bị cách chức lưu đày nếm mùi đau khổ, đây mới là lần đầu lấy thân phận Khâm Sai ra kinh đi xa, hẳn là sẽ có yêu cầu không nhỏ, dọc trên đường đi vừa mềm vừa cứng nhất định cũng sẽ vơ vét đôi chút. Theo như lệ thường mà tính toán, chưa tới hai tháng cũng sẽ không thể đặt chân tới đất Vân Nam này.
Còn nữa, có câu nói thật hay, dù là quan thanh như nước, cũng có lại trơn như lươn, lại có câu Diêm Vương dễ xử, tiểu quỷ khó lường. Cho dù là Tần Đốc Chủ thiếu niên ý khí, không cần giở ra uy phong, nhưng đám tùy viên thủ hạ của hắn cũng đã từng theo chân hắn nếm mùi đau khổ, chẳng lẽ lại không thò tay ra kiếm chút ít bù lại?! Đến lúc đó sợ rằng Tần Đốc Chủ cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Cho nên quan trường Vân Nam hết sức tự tin, chuẩn bị kỹ càng từng bước, phải làm cho mọi sự đâu vào đấy mới được.
Chẳng ai nghĩ tới Tần Đốc Chủ như mọc thêm hai cánh, chạy tới Vân Nam nhanh như điện chớp, hơn nữa ngày thứ nhất nhập cảnh đã ra một đòn phủ đầu, không chút lưu tình lấy xuống mũ ô sa Tri Châu Cô Ích.
Nhất thời quan trường Vân Nam bị dọa sợ run, văn từ Bố Chính Sứ trở xuống, võ từ Đô Chỉ Huy Sứ trở xuống, tất cả đều vừa phái người nhà tâm phúc cỡi khoái mã suốt đêm chạy tới Cô Ích châu hỏi thăm tin tức, vừa ở trong thành vội vàng chuẩn bị nghênh đón Khâm Sai: bày trí hành dinh Khâm Sai, chọn mua sơn hào hải vị, mời cao thủ đầu bếp... Ngay cả gánh hát cũng chuẩn bị ba đoàn.
Những quan viên khác cũng không nói, Tri Phủ Vân Nam thủ phủ, Tri Huyện Côn Minh thủ huyện, hai vị này mệt mỏi rã rời. (đời Minh địa khu Vân Nam lớn hơn bây giờ nhiều lắm, bao hàm một ít nước láng giềng Đông Nam Á, sau đó thủ phủ cũng gọi là Vân Nam phủ, tương đương với Côn Minh thị hiện đại, thủ huyện là Côn Minh huyện. Cho nên có Tuần Phủ Vân Nam, Vân Nam Bố Chính Sứ cấp tỉnh, cũng có Tri Phủ Vân Nam cấp phủ.)
Người phái đi Cô Ích châu hỏi thăm tin tức chưa kịp hồi báo, ngược lại Tri Phủ Khúc Tĩnh biết rất rõ ràng tâm tính nóng nảy của cấp trên và đồng liêu, cho khoái mã cấp báo truyền tới tin tức không ngừng. Nói sau khi Khâm Sai Tần Đốc Chủ lập uy ở Cô Ích châu cũng không ở lâu, nghỉ ngơi một đêm bèn chạy tới Khúc Tĩnh phủ thành, tiếp theo ngựa không ngừng vó lại chạy tới Côn Minh, bây giờ bản phủ đang theo hầu, xin các vị tiên sinh yên tâm.
Nhất thời Tri Phủ Khúc Tĩnh được cấp trên và đồng liêu hết lời khen ngợi, phảng phất trở thành cứu tinh của quan trường Vân Nam...
Tần Lâm từ Lục Lương châu, Nghi Lương huyện chạy một mạch thẳng tới Côn Minh, phủ châu huyện dọc đường không ngừng ra đón, lại cấp báo tin tức không ngừng tới Côn Minh.
Tần Đốc Chủ tới thật là nhanh!
Đám quan viên Côn Minh canh thời gian chuẩn xác, vào ngày Tần Lâm tới, quan viên toàn thành ra khỏi thành mười dặm hướng Đông Nam, chờ bên cạnh quan đạo từ Nghi Lương tới.
Mười dặm trường đình xây trên bờ hồ, chúng văn võ quan viên theo như phẩm cấp thứ tự sắp xếp, được bọn người làm chuẩn bị băng ghế mà ngồi uống trà nghỉ ngơi, chờ vị Tần Khâm Sai sắp tới kia.
Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản hàm Phó Đô Ngự Sử dĩ nhiên đứng đầu, sau đó là quan viên ba ty Bố Án Đô, Tuần Án Ngự Sử, Tri Phủ Vân Nam… Quan viên lớn nhỏ đều ngồi ngay thẳng, lúc nói chuyện với nhau cũng nói lời nhỏ nhẹ, thỉnh thoảng nhìn về phương xa, chờ Khâm Sai vừa đến sẽ xếp hàng chào đón.
Bất quá quan viên lớn nhất Vân Nam cũng không ở trong đám quan viên, Kiềm Quốc Công đời này Mộc Xương Tộ là người duy nhất đợi ở bên trong trường đình.
Trong trường đình trải thảm đỏ thêu chỉ vàng nổi bật, bốn bề treo màn trướng, bên trong lư hương bằng đồng tía đốt long não hương thượng hạng thơm ngát. Ở giữa bày một chiếc ghế nằm bằng trúc, Mộc Xương Tộ đang thoải mái nằm đó, bốn tên thị nữ đầu tóc búi cao đang vừa quạt vừa rót rượu cho y.
Không cần người khác khích bác ly gián, Mộc Xương Tộ cũng đã rất không ưa Tần Lâm.
Kiềm Quốc Công đời trước, cũng chính là cha y Mộc Triều Bật kiêu xa dâm dật, hoành hành bất pháp, bị Trương Cư Chính thiết pháp bắt lấy, giam lỏng. Mặc dù Mộc Xương Tộ vì vậy mà được thừa kế tước vị phụ thân sớm, nhưng cũng mất hết thể diện, cho nên oán hận Trương Cư Chính tới cực điểm.
Mọi người đều biết Tần Lâm là con rể Trương Cư Chính, có liên hệ mập mờ với Giang Lăng đảng, chuyện này đã làm cho Mộc Xương Tộ hết sức kiêng kỵ. Lại thêm lần này Tần Lâm vừa đến Vân Nam đã truất phế Tri Châu Cô Ích không khách sáo chút nào. Trong mắt Mộc Xương Tộ, hành động như vậy quả thật chẳng khác nào khiêu khích.
Cho nên y cố ý muốn ra vẻ không thèm quan tâm trước mặt văn võ quan viên Vân Nam, để cho bọn họ thấy Mộc gia ta cũng không sợ Tần Lâm. Triều đình cho phép Mộc gia ta vĩnh viễn trấn Vân Nam, nơi này là địa bàn của ta!
Quả nhiên văn võ quan viên ném tới ánh mắt có hâm mộ cũng có kính sợ, làm cho Mộc Xương Tộ cảm thấy hết sức đắc ý.
Nhiêu Nhân Khản đưa mắt trao đổi với Tô Tán: xem ra không cần chúng ta phải lên tiếng khích bác, Kiềm Quốc Công sẽ trở mặt xích mích với Tần Đốc Chủ.
Tô Tán cười cười, chợt đứng lên đi vào trường đình, thu nụ cười trên mặt lại rất nhanh, đổi thành dáng vẻ lo lắng trùng trùng.
Thời này văn quý võ tiện, chức quyền Tuần Án Ngự Sử lại rất lớn, cho nên dù chỉ là một quan văn thất phẩm, Mộc Xương Tộ cũng rất nể mặt y, từ ghế nằm ngồi thẳng người dậy, mời y vào bên trong đàm luận.
- Tô lão đệ, vì sao lại nhăn nhó khổ sở như vậy?
Mộc Xương Tộ hùng dũng khoát khoát tay:
- Chỉ là một tên Khâm Sai mà thôi, không có gì đâu. Nếu hắn thức thời thì tốt, nếu không thức thời, bản Quốc Công sẽ thưa kiện hắn ra trước ngự tiền.
Tô Tán vái dài sát đất:
- Học trò không lo lắng cho mình, mà lo cho Quốc Công gia.
- Sao?
Mộc Xương Tộ trố mắt nhìn.
- Tần Khâm Sai phụng chỉ tới đây, lần trước chiến cuộc Vân Nam bất lợi, mất Thi Điện huyện, nếu hắn khư khư bám lấy chuyện này, e rằng…
Tô Tán nói tới đây trở nên ngập ngừng muốn nói lại thôi, nhìn bốn phía một chút, lại chắp tay một cái:
- Tựa hồ Quốc Công gia không thích hợp khoe khoang quá mức như vậy… Hạ quan nghe nói vị Tần Đốc Chủ này tâm tính thiếu niên, cực kỳ tranh cường háo thắng, từ hành động của hắn ở Cô Ích châu cũng có thể thấy được. Vì quan trường Vân Nam, cũng vì Quốc Công gia, nên nhường hắn ba phần là hơn!
Bốp! Mộc Xương Tộ mặt đỏ tới mang tai, vỗ một cái thật mạnh vào tay vịn ghế nằm, quắc mắt một cái đứng lên:
- Tô tiên sinh, đa tạ hảo ý của ngươi lần này, nhưng bản Quốc Công cũng không phải là cục bột mặc cho người ta vo tròn bóp méo thế nào cũng được, hắn không thể hù dọa được ta! Các ngươi sợ hắn, bản Quốc Công không sợ, hơn nữa khuyên các ngươi cũng không cần sợ!
Tô Tán liên tục ‘hết lời khuyên nhủ’, thế nhưng Mộc Xương Tộ hậm hực hoàn toàn không nghe, y chỉ đành phải chắp tay một cái, khom người lui ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ Mộc Xương Tộ nổi trận lôi đình, khóe miệng Tô Tán lộ ra một nụ cười lạnh. Tên Mộc Xương Tộ này ngoài cứng trong mềm, hữu danh vô thực, trên thực tế chính là loại người ngu ngốc thích hư trương thanh thế. Bằng không năm xưa đã không bị Trương Cư Chính hù dọa, ngoan ngoãn để cho người ta bắt phụ thân mình đi.
Trớ trêu thay thứ người như thế sợ nhất người khác xem thường, một khi bị người khích tướng sẽ nhảy vọt lên cao tám trượng, kêu la lớn tiếng hơn bất kỳ ai khác, giống như toàn thân trên dưới mọc đầy gai.
Nhiêu Nhân Khản đã nhìn rõ hết chuyện Tô Tán vừa làm, chờ y trở lại trong đội ngũ quan viên, tranh thủ tới gần thấp giọng cười nói:
- Tô hiền đệ thật là thủ đoạn.
- Chỉ là loại người ăn trên ngồi trốc đã quen, không đáng kể gì.
Tô Tán cười cười.
Quả thật là như vậy, bây giờ Mộc Xương Tộ đã bị Tô Tán chọc giận, một mình ngồi trên ghế nằm hậm hực buồn bực. Vốn là y đang chuẩn bị chờ Tần Lâm hiện thân sẽ lập tức đi ra ngoài trường đình, dẫn dắt văn võ quan viên Vân Nam nghênh tiếp, nhưng bây giờ đã thay đổi chủ ý.
Dù là đúng như Tô Tán phán đoán, Mộc Xương Tộ hung hăng nhưng nhát gan, nhưng tối thiểu hiện tại y cũng có gan va chạm với Khâm Sai. Thế gian đã mất Trương Cư Chính, còn ai có thể làm gì được Mộc Vương phủ!?
- Tới, tới rồi!
Binh sĩ truyền tin chạy tới, bụi mù cuồn cuộn, từ xa đã khản cổ kêu to.
Các quan viên bị nắng ấm Vân Quý cao nguyên phơi đến nỗi mơ màng buồn ngủ, nhất thời phấn chấn tinh thần, rối rít đứng dậy, ai nấy dựa theo quan vị và phẩm cấp mà xếp hàng ngay ngắn.
Thật là nhanh! Sau khi binh sĩ truyền tin tối đa thời gian tàn hai nén nhang, chỉ thấy mặt Đông phương hướng Nghi Lương có một đám bụi phóng lên cao, đang chạy tới phía này thật nhanh.
Đám bụi kia không lớn lắm, nhưng đặc biệt cao, Đô Chỉ Huy Sứ Vân Nam có kinh nghiệm, lập tức nói cho đồng liêu:
- Đám bụi này hẹp mà cao, là hơn mười người phóng ngựa rất nhanh tạo nên. Ủa, Khâm Sai đại thần lòng như lửa đốt vậy sao?
Đại Minh quan trường chú trọng lễ nghi tôn ty, phải ung dung không vội vã, áo mão cân đai tề chỉnh phất phơ, trong lúc cười nói diệt giặc tan thành mây khói, đây mới là có khí phái. Khâm Sai đại thần chạy mồ hôi chảy ướt lưng, vậy chẳng khác nào binh sĩ tầm thường.
Rốt cuộc là tâm tính thiếu niên, làm việc quá mức nóng nảy.
Rất nhanh các quan viên Vân Nam đã đưa ra phán đoán của mình.
Nói tới nói lui, nên làm gì thì phải làm, đợi đến khi đám bụi mù kia tới gần, các quan viên Vân Nam cũng đã xếp hàng xong, chỉ còn thiếu Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ vẫn còn nằm trong lương đình an nhiên bất động.
Đại đa số quan viên còn chưa kịp suy nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì, Tần Lâm đã cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy chạy tới trước mặt. Chỉ thấy cẩm bào ngọc đái hắn dính đầy bụi, ngựa chạy mồ hôi ướt đẫm, gương mặt trẻ tuổi lộ ra anh khí bức người dưới ánh mặt trời chói chang của Vân Quý cao nguyên.
Ánh mắt Tần Lâm đảo qua, liền nhìn thấy người mặc bào phục quan văn tam phẩm là Tuần Phủ Vân Nam Nhiêu Nhân Khản hàm Phó Đô Ngự Sử, Tuần Án Vân Nam Tô Tán đội Giải Trĩ quan, bổ phục Giải Trĩ, cùng với các quan viên Bố Chính Sứ, Án Sát Sứ, Đô Chỉ Huy Sứ vân vân.
Bất quá trong đám y quan cầm thú này vẫn còn thiếu một người, đó chính là Tổng Binh Vân Nam Kiềm Quốc Công Mộc Xương Tộ đeo bổ phục Kỳ Lân hoặc là Bạch Trạch.
Cảm giác được ánh mắt nghi ngờ của Tần Lâm, Nhiêu Nhân Khản cũng không vội vàng giải thích, mà là lộ ra vẻ không thể làm gì, đưa mắt nhìn sang trường đình.
Tần Lâm theo ánh mắt của lão nhìn sang, lập tức hiểu bảy tám phần, ánh mắt tựa hồ bị mặt trời làm chói, khẽ nheo lại.
Mộc Xương Tộ để Tần Lâm chờ trong khoảng thời gian uống cạn chén trà, lúc này mới lệnh cho thị nữ cuốn rèm lên, khệnh khạng từ trong lương đình đi ra, nhìn về phía hắn chắp tay một cái:
- Ôi chao, bản Quốc Công không biết Khâm Sai tới nhanh như vậy, vẫn còn đang ngủ gục. Chậc chậc, Khâm Sai đại thần chạy còn nhanh hơn cả binh sĩ truyền tin, quả thật là chuyên cần với nước, hiếm có hiếm có!
Những lời nói kháy này chọc cho quan viên Vân Nam ai nấy cười thầm trong bụng: đúng vậy, Khâm Sai đại thần phải có dáng vẻ Khâm Sai đại thần, làm việc ung dung không vội vã mới gọi là khí độ đại thần. Cỡi trên lưng ngựa chạy một mạch như điên tới tìm chúng ta, như vậy còn ra thể thống gì?
Tần Lâm cũng không có vẻ tức giận, nhảy xuống lưng ngựa, nhìn Mộc Xương Tộ chắp tay một cái:
- Tưởng vị này chính là Kiềm Quốc Công trấn thủ Vân Nam… Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, Mộc gia thật sự là trụ cột trời Nam của quốc triều, hôm nay gặp mặt, quả nhiên phong thái Quốc Công hết sức phi phàm.
Thấy Tần Lâm tỏ vẻ rộng rãi không chấp nhất, Mộc Xương Tộ càng thêm phách lối, cười cười quan sát hắn một lượt từ trên xuống dưới, gật đầu một cái giống như tiền bối khen ngợi hậu bối. Sau đó mới dẫn dắt văn võ quan viên Vân Nam dâng hương đảnh lễ, cung thỉnh thánh an.
- Thánh cung an.
Tần Lâm dứt lời, cười hai tay đỡ hờ, mời các quan viên đứng dậy.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cười lạnh không ngừng: vào lúc này muốn thi triển thủ đoạn lung lạc ư, muộn rồi! Sớm biết như vậy, lúc ngươi ở Cô Ích châu đừng hiếp người quá đáng, cần gì chạy tới đây nhanh như vậy, rõ ràng là manh tâm bất lương!
Cừu hận giữa Mộc Xương Tộ và Trương Cư Chính rất sâu, cũng không phải là ngươi cúi thấp đầu sẽ êm xuôi, chúng ta chờ xem tuồng hay.
Suy nghĩ như vậy, tâm trạng Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán từ u ám đã trở nên tươi sáng.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực theo Tần Lâm tới cũng không nói, Tôn Thừa Tông và Từ Quang Khải âm thầm kinh ngạc. Tần Đốc Chủ ở kinh thành không chịu nhường người ta nửa bước, dọc trên đường tới đây cũng hành sự cương quyết dứt khoát, vì sao tới đây lại dùng thủ đoạn mềm dẻo lôi kéo Mộc Xương Tộ?!
Tần Lâm tựa hồ hoàn toàn không biết, cười cười nói nói với các quan viên Vân Nam, trên đường trở về Côn Minh tranh thủ lặng lẽ hỏi Nhiêu Nhân Khản về tình huống chiến cuộc Côn Minh.
Tới rồi! Nhiêu Nhân Khản lập tức căng thẳng trong lòng, căn dặn kiệu phu đi song song với kiệu Tần Lâm, thấp giọng nói:
- Không dối gạt Đốc Chủ, bản Đô Đường đem hết toàn lực tiếp ứng tiền tuyến, lại liên tiếp thúc giục xuất binh, nhưng Kiềm Quốc Công lại ra sức tránh né, chậm chạp không chịu đem binh cứu viện. Rốt cục nguyên nhân là vì sao, mong rằng Đốc Chủ minh giám.