Tần Lâm càng ra vẻ đắc ý, di động thân thể đưa mặt tiến tới bên tai Bạch Sương Hoa, thổi hơi nóng vào tai nàng:
- Đúng đúng, lão bà tỷ tỷ đã cứu ta ở Xuyên Điền, tiểu sinh không biết lấy gì báo đáp, không thể làm gì khác hơn là lấy thân báo đáp!
Á... Bạch Sương Hoa kêu lên một tiếng thật nhỏ, bởi vì tên Tần Lâm này vô cùng dai dẳng, bám lấy nàng như bạch tuộc không buông, lại hoàn toàn không nói lý.
Nàng trợn trừng mắt, há mồm ra muốn phản bác, lại bị Tần Lâm ngậm môi anh đào vào miệng. Giáo chủ tỷ tỷ cũng chỉ có thể ư ử nỉ non, sắc băng hỏa trong đôi mắt dần dần rút lui, trở nên mê ly say lòng người, cuối cùng bị buộc đón nhận Tần Lâm lấy thân báo đáp...
-----------
Bọn Lý Kiến Trung, Tư Vong Ưu chờ Tần Lâm từ sớm ở phòng ngoài tiểu viện hành dinh. Dù sao hiện tại là thời chiến, mặc dù Mãng Ứng Lý tránh lui chín mươi dặm nhưng mọi người cũng không dám lơi lỏng.
Về phần Tần Lâm, thấy hôm qua hắn phi ngựa thật nhanh tới cứu viện, cũng là người công trung với nước, tự nhiên sẽ rời giường thật sớm xử lý công vụ.
Không ngờ rằng bọn họ đợi một lúc lâu, bình trà trước mặt Lý Kiến Trung đã châm thêm ba lần, uống không còn chút vị trà gì cả, mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Tần Đốc Chủ đâu.
Rốt cuộc người tuổi trẻ vẫn ham ngủ… Lý Kiến Trung khẽ lẩm bẩm, rất nhanh lại trở nên thoải mái: hôm qua phi ngựa một mạch thật nhiều, hẳn Đông sàng khoái tế của mình rất mệt, ngủ thêm một lúc cũng tốt.
Duy chỉ có Tư Vong Ưu một mực cúi đầu nhìn mũi chân, mắt thiếu nữ có hơi sưng lên, nhìn qua buồn bã không vui.
Rốt cục Tần Lâm cũng đi ra cười hì hì:
- Nhạc trượng Đại nhân, Tư tiểu thư chờ lâu, xin lỗi xin lỗi!
- Hiền tế khổ cực mấy ngày liên tiếp, để lão phu kê cho con một phương thuốc bồi bổ thân thể.
Lý Kiến Trung mỉm cười vuốt vuốt râu.
Tư Vong Ưu không nhịn được phì cười, sau đó nhìn chằm chằm Tần Lâm.
Tần Đốc Chủ Có tật giật mình, chỉ có thể cười xấu hổ liên tiếp, Thanh Đại không ghen chút nào, còn khuyên mình có cơ hội hảo hợp với Bạch tỷ tỷ thần công cái thế, tương lai bên người sẽ có thêm một trợ lực đáng kể, tránh cho sau này ra ngoài khiến cho nàng lo lắng đề phòng. Nhưng trước mặt nhạc phụ dù sao cũng ngượng ngùng xấu hổ.
Thầm mắng mình cầm thú, bất quá rất nhanh tên này lại cảm thấy thoải mái: may mắn không phải là không bằng cầm thú!
Mọi người hàn huyên đôi câu, dù sao thời chiến không cho phép khách sáo nhiều, chỉ chốc lát sau Tôn Thừa Tông liền đứng lên bẩm báo quân tình:
- Khải bẩm Tần Đốc Soái, Tham Tướng Vĩnh Xương Đặng Tử Long phụng quân chỉ Đốc Soái, từ Thuận Ninh phủ cầm binh Bắc thượng, trong quân có ba ngàn chiến binh tinh nhuệ, bảy ngàn phụ binh, toàn là tinh anh bách chiến. Sáng nay nhận được tin Đặng lão tướng quân cho khoái mã truyền báo, đại quân còn cách Bồ Man quan bốn mươi dặm hướng Đông Nam, đang chờ định đoạt!
Từ Quang Khải cũng đứng lên, hắng giọng nói:
- Kim Đằng Du Kích Lưu Đĩnh dẫn dắt năm ngàn chiến binh Xuyên quân, tám ngàn phụ binh từ Đại Lý xuôi Nam, đêm qua dựng trại ở Phượng Khê, cách hành dinh Đốc Soái ba mươi dặm, canh hai đã cho khoái mã báo lại, xin Đốc Soái định đoạt!
Tần Lâm mừng rỡ, hai lộ binh này tới thật là nhanh! Vốn là Vân Nam đường núi hiểm trở, đại quân đi được không quá bốn mươi dặm một ngày, cho là ít nhất ngày mai bọn họ mới đến, bây giờ tính ra tối hôm nay là có thể vào tới Bồ Man quan.
Mặc dù thoạt nhìn số lượng hai lộ binh cũng không nhiều, nhưng toàn là quân tinh nhuệ thân trải trăm trận. Xuyên quân dưới quyền Lưu Đĩnh còn là nòng cốt của quân phụ thân y Lưu Hiển năm xưa dưới quyền Tằng Tỉnh Ngô dẹp loạn người Bặc, kinh nghiệm chiến đấu ở vùng núi cực kỳ phong phú. Quân của Đặng Tử Long có lai lịch lớn hơn, là tinh nhuệ của Chiết binh từng được Du Đại Du, Thích Kế Quang huấn luyện, đánh giặc Oa lập được chiến công hiển hách.
Tần Lâm cười vỗ vỗ bàn:
- Binh quý thần tốc, hai vị tướng quân dẫn dắt đại quân ngày đêm kiêm trình chạy tới, quả thật là trung thành với nước hết lòng hết sức. Đến ngày khải hoàn bản Khâm Sai sẽ thỉnh công cho bọn họ.
Hai đường đại quân tới nhanh như vậy thật ra còn là vì nể mặt của Đốc Chủ, lấy thân phận Đề Đốc Đông Xưởng nhận chức Khâm Sai đốc sư quả thật là chuyện hãn hữu triều Đại Minh. Huống chi Tần Lâm ngựa không ngừng vó chạy tới Bồ Man quan, lập hành dinh Khâm Sai nơi này, tự nhiên hai đường đại quân phải chạy nhanh một chút tới bảo vệ hành dinh. Nếu không Tần Đốc Soái có sơ suất gì, cho dù là thắng trận, Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh cũng phải bị hạ ngục đợi tội.
Tuy rằng có không ít người hận Tần Lâm, nhưng người muốn bảo vệ hắn cũng không ít. Vạn nhất lão nhân gia thật sự xảy ra chuyện gì, Ngụy Quốc Công, Thân Các Lão, Triệu Đô Đường, tiểu Trương bạn bạn… chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình. Dù sao Đặng Tử Long, Lưu Đĩnh và quan quân lớn nhỏ dưới quyền bọn họ tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy.
Đâu chỉ có bấy nhiêu, các phủ châu huyện, các phiên thuộc Thổ Ty nhận được hịch văn cũng vội vội vàng vàng dẫn dắt viện binh chạy tới, địa phương chi ứng lương hướng, chinh phát dân phu, không dám chậm trễ chút nào.
Vị Khâm Sai Đốc Soái Tần Lâm này bày bố Bồ Man quan như vậy giống một khối nam châm cực lớn, lực lượng quân sự trong lãnh thổ Vân Nam bị sức hút cực mạnh, thi nhau kéo tới hành dinh Tần Đốc Soái.
Từ Quang Khải lại khẩn thiết nói:
- Có hai đường đại quân này, Khâm Sai có thể ung dung tiến binh, sẽ không cần lấy thân mạo hiểm nữa.
- Sẽ không có lần sau nữa!
Tần Lâm cười cười ha hả, biết Từ Quang Khải là vì thận trọng mới nói như vậy, vội vàng chuyển sang đề tài khác:
- Như vậy chúng ta nên cấp tốc tiến binh hay đợi đại quân tụ tập mới giáng một đòn lôi đình? Xin các vị cùng nhau thương nghị, Tư tiểu thư, muội quen thuộc tình huống Mãng Ứng Lý, hãy nói chúng ta nghe thử.
Tâm trạng vốn không tốt của Tư Vong Ưu bởi vì chiến cuộc chuyển biến tốt mà trở nên khá hơn, nàng cất giọng trong trẻo nói:
- Tần Đại ca, thật ra thì tên giặc Mãng Ứng Lý này cũng không có gì ghê gớm, quân Miến Điện được xưng mười vạn đại quân, cũng là do các Thổ Ty lãnh chúa phiên thuộc như Lão Qua, Man Mạc, Mộc Bang, Mạnh Định… góp lại mà thành. Quân chân chính thuộc về Đông Hu vương triều vẫn chưa tới năm vạn, trong đó chiến binh cũng chỉ có một vạn bảy tám ngàn. Năm xưa lúc gia phụ còn sống, chỉ một vạn binh Mạnh Dưỡng chúng ta dựa vào địa lợi là có thể thủ được, không sợ bọn chúng chút nào.
Nghĩ đến có thể đánh bại cừu địch Mãng Ứng Lý, đánh trở về Mạnh Dưỡng, tiểu cô nương tràn đầy mong đợi, ánh mắt như nước trong veo nhìn Tần Lâm thẳng tắp.
- Nói như vậy, hiện tại chúng ta nên cấp tốc tiến binh ư?
Tần Lâm cười híp mắt nhìn Tư Vong Ưu, cảm thấy bé gái nghiêm trang dõng dạc nói, dáng vẻ rất đáng yêu, giống như trẻ con làm ra vẻ người lớn.
Sắc mặt Tư Vong Ưu đỏ lên, vô cùng xấu hổ né tránh ánh mắt Tần Lâm.
Từ Quang Khải có ý kiến bất đồng:
- Gia Cát cả đời duy cẩn thận, theo ngu kiến của học trò chúng ta hãy đợi đại quân tụ tập, lấy quân của hai vị tướng quân Lưu, Đặng làm trung quân, quân đội Thổ Ty và các phủ châu huyện làm hai cánh, sau đó đánh từ từ từng bước một, vững chắc mà tiến, như vậy mới nắm được cơ hội tất thắng.
Tôn Thừa Tông lắc đầu một cái:
- Binh quý thần tốc, chiến lực quân ta mạnh hơn quân Miến Điện, phải thừa dịp tinh thần đối phương sa sút nhất cử đánh hạ chúng. Đốc Soái có hai vị tướng quân Lưu, Đặng đủ để giết địch lập công.
Tần Lâm mỉm cười không nói, chờ Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông tranh luận, thật ra thì trong lòng hắn đã sớm có suy tính, cố ý hỏi như vậy là có ý trui rèn thêm cho hai vị tuấn kiệt trẻ tuổi.
Khụ khụ, Tần Đốc Chủ, ngươi lớn tuổi lắm sao?
Tư Vong Ưu là con gái Thổ Ty, tuổi còn nhỏ. Lý Kiến Trung là một quan văn, thật ra thì không hiểu binh pháp, số Bả Tổng Thiên Tổng còn lại chức vị quá thấp, cũng chỉ có Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông tranh cãi với nhau.
Tần Lâm lắng nghe, hai người bọn họ đưa ra chiến lược cũng không tệ, chẳng qua là Từ Quang Khải thiên về chậm rãi vững chắc, Tôn Thừa Tông là tích cực tiến thủ.
Cuộc tranh luận này còn chưa ngã ngũ, Ngưu Đại Lực từ bên ngoài vội vàng tiến vào.
Hay cho một đại hán tựa như thiên thần… Mặc dù hôm qua bọn Lý Kiến Trung đã thấy Ngưu Đại Lực, lúc này vẫn âm thầm than thở.
Ngưu Đại Lực hôm qua giả Kiềm Quốc Công mặc kim khôi ngân giáp, hôm nay đã đổi ăn mặc của Khoa Quản Sự Đông Xưởng mão tròn áo nâu giày đen, đi tới quỳ xuống một chân:
- Khải bẩm Đốc Soái, Cao Minh Khiêm Cao Tri Phủ trong Bảo Sơn thành dẫn dắt chúng quan thân tới bái, Triệu ngoại thái phu nhân cũng cùng nữ nhân trong thành mang nước, rượu, bánh… tới khao quân.
Trong lúc nhất thời Tần Lâm vẫn chưa biết Triệu ngoại thái phu nhân là ai, ngược lại Lý Kiến Trung cười cười:
- Chuyết kinh cũng tới.
Lúc này Tần Lâm mới nhớ ra là mẫu thân của phu nhân Thanh Đại, nếu như mình có lão nương chính là thái phu nhân, thủ hạ xưng cha mẹ vợ mình, mới gọi là ngoại thái phu nhân.
Ngưu Đại Lực cũng coi như trong thô có tế, cách xưng hô hết sức rõ ràng.
- Nếu là như vậy, bản đốc sẽ ra ngoài tham kiến nhạc mẫu Đại nhân.
Tần Lâm cười lên đi ra ngoài, lại nhìn Lý Kiến Trung đưa tay ra hiệu mời:
- Nhạc trượng Đại nhân mời.
Lý Kiến Trung hơi cau mày, y là người thành thật, có lời muốn nói thẳng ra, nhưng con rể làm Đốc Chủ Đông Xưởng, địa vị quá cao, lại là lần đầu gặp mặt, khó tránh khỏi có chút khó mà nói ra miệng. Sau khi do dự lại nuốt lời trở vào miệng, theo Tần Lâm đi ra ngoài.
Từ Quang Khải, Tôn Thừa Tông chung sống vài ngày cùng Tần Lâm, hiểu được tính khí lão nhân gia, ngược lại cũng không cho là kỳ quái. Những thủ lĩnh nghĩa binh và Thiên Tổng Bả Tổng thấy vậy thè lưỡi thật dài: hôm qua còn nói hắn ngự hạ rộng rãi bao dung, hôm nay mới thấy được uy phong Đốc Chủ. Tốt xấu gì Cao Minh Khiêm cũng xuất thân Lưỡng Bảng nổi danh, chính tứ phẩm Tri Phủ, nhưng Tần Đốc Chủ không đề cập tới y nửa lời, chỉ nói đi đón nhạc mẫu Đại nhân mình!
-----------
Vóc người Cao Minh Khiêm trung bình không mập không gầy, chừng bốn mươi tuổi, mặt trắng râu đen rất có phong độ văn thần, đầu đội ô sa, mặc áo cổ tròn màu vàng, lưng đeo kim yêu đái. Toàn thân trên dưới sáng chói, có thể nhìn ra bộ quan phục này là lúc y bái kiến thượng quan mới cố ý mặc vào.
Một đám tạp quan và hương hoạn sĩ thân đi theo sau y, ai nấy khom người tươi cười nịnh nọt.
Trước mặt bọn họ, tiểu viện Tuần Kiểm ty ngày xưa đã biến thành hành dinh Khâm Sai, trước cửa dựng một cây cờ gấm Khâm Sai Đốc Soái một trượng tám thước. Hai bên là sai dịch Đông Xưởng mặc áo nâu đông đúc, ai nấy tay đè lên chuôi Tú Xuân đao bên hông, mắt trợn trừng đằng đằng sát khí.
Quả nhiên là Đốc Chủ Đông Xưởng, thật là uy phong, đầy sát khí, so sánh với văn thần đốc sư thật sự khác nhau như trời với vực.
Cho nên khi những sai dịch Đông Xưởng cản bọn họ lại, không cho phép bọn họ tự tiện tiến vào hành dinh, đám sĩ thân Vĩnh Xương phủ thường ngày vốn rất kiêu ngạo lại không tỏ ra bực tức, ngoan ngoãn chờ ở ngoài cửa, xúm quanh Cao Tri Phủ nhỏ giọng bàn tán.
- Tại hạ đã nghe ngóng rõ ràng, thì ra Lý Thông Phán chính là nhạc trượng của Tần Đốc Soái, chậc chậc, thật sự không ngờ…
Một tên sĩ thân vóc người mập mạp không ngừng phát ra tiếng khen ngợi. Theo dáng vẻ của y nếu như trong nhà có mười tám nữ nhi, chỉ hận không được gả hết tất cả cho Tần Lâm mới hả dạ.
Bất quá lời này cũng không sai, sĩ thân Vĩnh Xương phủ đều cảm thấy giật mình. Lý Thông Phán bất hiển sơn bất lộ thủy lại có con rể lai lịch lớn như vậy, thật là kỳ quái, vì sao y phải ở Vĩnh Xương hẻo lánh này?
Một sĩ thân khác thấy nụ cười Cao Minh Khiêm có vẻ miễn cưỡng, nhớ tới thời gian trước Cao Tri Phủ từng có bất đồng với Lý Thông Phán về việc chuẩn bị chiến tranh, bèn vội vàng cứu viện:
- Lý Thông Phán có công thủ Bồ Man quan, chuyện này không cần nói. Cao Tri Phủ tu sửa thành phòng, chuẩn bị lương thảo, chinh điều đinh tráng, cũng là thần tử có công, Tần Đốc Soái thấu hiểu mọi việc, tự nhiên sẽ thông cảm khổ tâm này.
Chúng sĩ thân liên tiếp khen phải, chỉ có số ít hào cường Vĩnh Xương phủ cảm niệm ân nghĩa Lý Kiến Trung, sai phái con em tổ chức nghĩa binh, đại đa số cũng không làm như vậy, mà là ủng hộ chút tiền lương, lúc này không khỏi có vẻ ngượng ngùng. May là những lời này của người kia đã cứu vớt danh dự cho mọi người.
Tu sửa thành phòng, chuẩn bị lương thảo, không có công lao cũng có khổ lao. Nhìn xem, Cao Tri Phủ cũng một mực giữ vững nụ cười, vân đạm phong khinh, đây mới là khí độ của văn thần.
Miệng Cao Minh Khiêm đáp lời ứng phó đám sĩ thân bản địa, trong lòng lại không thoải mái như biểu hiện ngoài mặt. Thỉnh thoảng y còn nhìn lại đám nữ tử đi theo sau, trong đó cũng có hai thiếp thất của y, lúc này đang hết sức nhỏ nhẹ nói chuyện với Triệu phu nhân.
Trong một phủ, Tri Phủ chính tứ phẩm, Đồng Tri chính ngũ phẩm, Thông Phán chính lục phẩm, hơn nữa Tri Phủ thông thường đều là xuất thân Lưỡng Bảng Tiến Sĩ, chỗ dựa lớn, cất nhắc cũng mau. Thông Phán kém hai phẩm cấp, thường thường còn là thân phận Cử Nhân, Cống Sinh, bình thời không cách nào sánh ngang được.
Cứ lấy hai thiếp thất trong phủ Cao Minh Khiêm mà nói, mặc dù bọn họ không phải là phu nhân chính thất nhưng ngày thường vẫn không coi Triệu phu nhân ra gì, vì thấy chức quan Lý Kiến Trung nhỏ, tiền đồ ảm đạm. Triệu phu nhân cũng có vẻ quê mùa, nhìn bề ngoài giống như nương tử của một nông dân, không hề có khí phái quan quyền chút nào.
Nhưng lúc này hai người bọn họ một tả một hữu dìu Triệu phu nhân, miệng nói huyên thuyên không ngớt, lộ vẻ lấy lòng rất rõ ràng.
Hai thiếp thất này lộ rõ tục khí, thật ra Triệu phu nhân hết sức không kiên nhẫn. Nhưng nàng cũng là người trung thực giống như phu quân, có câu nói đưa tay không đánh người cười, nàng cũng chỉ có thể cười đối phó mấy câu.