Mắt của Trịnh Trinh đột nhiên híp lại:
- Chậm đã, huynh nói bên cạnh hắn có dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi, có phải thân hình thon thả cao ráo, mặt trái xoan, vai mỹ nhân, nói chuyện nhỏ giọng rất khó nghe, chưa nói đã thẹn thùng trước hay không?
- Đúng vậy!
Trịnh Quốc Thái không hiểu vì sao, lại nói bổ sung:
- Tiểu thư kia không giống muội muội của hắn, thái độ thân thiết giống như thiên kim tiểu thư nhà nào đó bị hắn dụ dỗ. Hừ, ta thấy họ Tần này cũng không phải là hạng tốt lành gì.
Trịnh Trinh cười, liếc mắt nhìn Thuận công công, y gật đầu một cái khẳng định.
Trịnh Quốc Thái còn tưởng rằng điêu trạng cáo đúng, vẫn còn đang hậm hực quạt gió thổi lửa:
- Con rùa Tần Lâm này còn luôn miệng nói là thay nương nương dạy ta. Há đâu có lý như vậy?! Hắn là ai, dựa vào cái gì thay nương nương dạy ta?
- Hắn nói như vậy sao?
Trịnh Trinh nâng chung trà lên, dùng nắp nhẹ nhàng gạt đi bọt vụn, sau đó cười cười:
- Như vậy, cứ coi như là muội để cho hắn dạy dỗ huynh đi.
Cái, cái gì? Đôi mắt sưng húp của Trịnh Quốc Thái suýt chút nữa lồi hẳn ra ngoài, quả thật không dám tin vào tai mình.
Trịnh Trinh chợt đặt mạnh chén trà xuống bàn:
- Ta bảo huynh đi tới Tần phủ phụ kinh thỉnh tội ngay bây giờ, có nghe thấy không?! Không hiểu vì sao vì sao bản cung lại có một vị ca ca như vậy, làm một hội hoa cũng không xong, thật là tức chết bản cung!
-----------
Trịnh Quốc Thái từ Tử Cấm thành đi ra, không, phải nói vừa rời đi Ninh Tú cung của Trịnh Trinh liền bị vô số ánh mắt ẩn trong bóng tối để ý chặt chẽ. Bây giờ nhất cử nhất động của vị quốc cựu gia này đều ảnh hưởng tới cán cân thăng bằng vô hình giữa các phái trong triều.
Sắc mặt Trịnh Quốc Thái cũng không tỏ ra hớn hở đắc ý vì sắp trả thù được Tần Lâm như mọi người dự đoán, ngược lại tỏ ra buồn bực cộng thêm vài phần bất đắc dĩ. Y đi bộ từ Tây Hoa môn ra cung, sau đó lên ngựa, được một đám tùy tùng tiền hô hậu ủng đi thẳng về phía Nam.
Hẻm Thảo Mạo Tây Trường An ở phía Nam, phủ đệ của Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm ở đó, chẳng lẽ là Trịnh Quốc Thái đi tới đó?!
Chỉ thấy Trịnh Quốc Thái đến cửa Tần phủ bèn xuống ngựa, lệnh tùy tùng đưa bái thiếp ra, sau đó tỏ vẻ buồn bực chờ ngoài cửa.
Chỉ chốc lát sau Tần phủ mở cửa ngách ra, Lục Viễn Chí mập mạp tiến ra mời. Trịnh Quốc Thái đầu tiên là không dám tin, tiếp theo thở dài, ủ rũ cúi đầu đi theo vào.
Đường đường quốc cựu gia, huynh trưởng của Trịnh nương nương được sủng ái khắp lục cung tới bái, Tần phủ chỉ mở cửa ngách, Tần Lâm lại không đích thân ra đón, khí phái thật lớn. Thế nhưng Trịnh Quốc Thái vốn quen kiêu ngạo ngang ngược, lần này lại thật sự im hơi lặng tiếng nhẫn nhịn.
Tùy tùng Trịnh gia chờ ở ngoài cửa Tần phủ, có kẻ chăm sóc cho đám ngựa, có người đi tới quán trà gần đó mua một ít điểm tâm.
Tên tùy tùng trình bái thiếp vừa rồi đi tới hàng ăn mua bánh nướng nổi danh kinh sư, lại mua thêm đậu hủ nóng đang ăn ngon lành, chợt có người vỗ vai vài cái.
Tuy rằng tên tùy tùng này tốt hơn bọn Quang gia một chút, nhưng cũng không phải là kẻ hiền, không quay đầu lại đã mắng lên:
- Con cháu loài rùa nào dám động gia gia như vậy… Ặc…
Lời kế tiếp bị ngăn trong cổ họng, sau đó nuốt trở vào bụng, bởi vì có một bàn tay từ phía sau đưa tới, lòng bàn tay có hai đĩnh vàng sáng chói bừng bừng, toát ra ánh sáng mê người dưới ánh đèn chiếu rọi.
Y nhìn theo cánh tay cầm vàng ngược trở lại, chỉ thấy một gương mặt không có gì nổi bật giữa đám đông người. Hiện tại gương mặt này đang tươi cười, rúc trong cổ bào phục màu xám.
- Lão gia nhà ta từ trong cung đi ra lập tức sa sầm nét mặt… trên bái thiếp viết bốn chữ phụ kinh thỉnh tội... Ngươi không được nói với người khác...
Chỉ chốc lát sau, tùy tùng lấy được vàng, người áo xám lấy được tin tức mình muốn.
Trịnh Quốc Thái hết sức buồn bực, được Lục Viễn Chí dẫn vào khách sảnh viện thứ hai của Tần Lâm. Trên Thái Sư ỷ gỗ trầm hương ở giữa, Tần Lâm đang tươi cười.
Lục Viễn Chí tự động lui ra.
Cũng không người thứ hai tại trường, tâm trạng Trịnh Quốc Thái hơi buông lỏng một chút, khẽ cắn răng một cái vái dài sát đất:
- Tần Đốc Chủ, Trịnh mỗ cuồng vọng, có nhiều chỗ đắc tội, xin Tần Đốc Chủ kiến lượng.
- Vì sao quốc cựu gia trước kiêu ngạo sau cung kính như vậy?
Tần Lâm chậm rãi đứng lên, hai tay đỡ Trịnh Quốc Thái đang cong lưng chín mươi độ đứng thẳng dậy, nhìn gương mặt bị đánh không còn ra hình người, đột nhiên cười ha hả.
Trịnh Quốc Thái nổi giận vô cùng, nhưng tính tình của y còn kém hai chữ cương cường thật xa, nghĩ đến mới vừa rồi muội muội nghiêm nghị khiển trách lại không còn chút giận dỗi nào nữa, lộ vẻ lúng túng nở một nụ cười khổ:
- Trịnh mỗ hành động càn rỡ, xá muội đã dạy dỗ qua, tương lai sẽ không dám làm bậy nữa… Tóm lại, bất kể Đốc Chủ có trách phạt gì, Trịnh mỗ đều nhất nhất lãnh giáo.
- Ha ha ha…
Tần Lâm cười tới nỗi không đứng thẳng người được, đưa tay ra vỗ mạnh vào vai Trịnh Quốc Thái:
- Tiểu Trịnh ơi Tiểu Trịnh, nếu ngươi hiểu rõ đại nghĩa như muội muội mình, bản đốc cần gì phải xuất thủ trừng phạt? Đến vào giờ phút này, trong lòng ngươi vẫn còn oán khí với bản đốc sao?
Trong đầu Trịnh Quốc Thái kêu đùng một tiếng, ánh mắt nhìn Tần Lâm tràn đầy vẻ không dám tin.
Tần Lâm cười thầm lắc đầu một cái, người ngu ngốc chính là người ngu ngốc, không trách Trịnh Trinh không dám nói chuyện cho vị ca ca này, nếu không còn không biết y sẽ gây ra bao nhiêu họa nữa.
Cứ lấy hội hoa lần này mà nói, bốn chữ ‘cùng vui với dân’ cũng không thể tùy tiện sử dụng. Tại sao không phải là Vạn Lịch cùng chính cung Vương hoàng hậu ban thưởng hội hoa, mà là muốn cùng Trịnh Trinh mượn tay Trịnh Quốc Thái tổ chức?
Cần phải biết từ ngôi cao chín bệ cho tới huyện nha nho nhỏ, khẩn yếu nhất chính là hai chữ tính toán. Tính toán ý cấp trên, tính toán lòng quân, bất kể là kẻ giảo hoạt sành sỏi như Thân Thời Hành, hay là quyền thần như Trương Cư Chính đều lãnh hội thật sâu hai chữ quan trọng này. Chỉ từ chuyện nhỏ hội hoa lần này là có thể thấy được điều đó.
Trong triều không có gì là chuyện nhỏ, có chuyện là thể diện bề ngoài, có chuyện là ẩn tình bên trong. Vạn Lịch cùng Trịnh Trinh có lòng phế trưởng lập ấu, mượn hội hoa ‘cùng vui với dân’ là thể diện, thử dò xét dư luận sĩ lâm và phản ứng dân gian là ẩn tình.
Buồn cười Trịnh Quốc Thái thật sự là người ngu ngốc, không ngờ rằng xem chuyện phụng chỉ cử hành hội hoa như trò đùa, mượn chuyện này hành động càn rỡ, khoe khoang Trịnh thị giàu sang, thuận tiện uy hiếp lợi dụ chiếm đoạt dân nữ, đại sự quan hệ tương lai cả nhà Trịnh thị giàu sang hoàn toàn trở thành trò đùa.
Không trách sau khi Trịnh Trinh biết nguồn cơn giận đến hộc máu, Tần Lâm dạy dỗ một chút vị ca ca chẳng ra gì này của nàng thật sự là giúp nàng rất nhiều, cảm tạ còn không kịp, làm sao có chuyện trả thù.
Đối với Tần Lâm, dù sao Trịnh Quốc Thái cũng chưa tới nỗi không chuyện ác nào mà không làm, trước khi Trịnh gia phát tích, tên này còn bị người khác ức hiếp, hiện tại có hành động như vậy cũng có hơn phân nửa là bị bọn Quang gia xúi giục.
Tần Lâm giết gà dọa khỉ, diệt trừ đám đám lưu manh ác ôn kia, bản thân Trịnh Quốc Thái chỉ là kẻ ngốc, tương lai không có tên vô lại nào giúp y, cũng sẽ không làm được chuyện xấu gì.
Coi như là trừ hại thay dân chúng kinh sư đi!
Cho dù là Trịnh Quốc Thái ngu như thế nào đi nữa, Tần Lâm nói tới mức này cộng thêm thái độ Trịnh Trinh, y cũng đã bừng tỉnh ngộ, nhìn Tần Lâm kinh ngạc:
- Thì ra, thì ra Tần Đốc Chủ và xá muội...
- Này, chớ nói lung tung!
Tần Lâm liền vội vàng đưa ngón tay lên trên môi ra hiệu chớ có nói to. Cái gì mà ta và muội muội ngươi, làm như giữa chúng ta có gian tình gì vậy…
Trịnh Quốc Thái vội vàng câm miệng, chỉ chốc lát sau lại thấp giọng:
- Từ nay về sau, Trịnh mỗ nhất nhất nghe theo lời Đốc Chủ. Đúng rồi, xá muội có câu này nhờ ta mang cho Đốc Chủ, nàng nói đã biết tâm ý của Đốc Chủ, nhất định sẽ giúp cho Đốc Chủ được như sở nguyện.
Tần Lâm cũng gật đầu một cái:
- Cũng thay ta hồi báo nương nương, chuyện quan hệ đến tương lai Trịnh gia giàu sang, Tần mỗ tất hết sức tương trợ.
Hai người nhìn nhau mà cười, đến đây mới gọi là không đánh nhau thì không quen biết.
Chỉ bất quá Tần Lâm biết rõ ràng suy nghĩ trong lòng Trịnh Trinh, quý phi nương nương hiểu lại hơi lệch một chút, lại trải qua tên ngu ngốc Trịnh Quốc Thái này kể lại, cũng không có nói rõ ràng là sau khi Trịnh Trinh nghe tin tức Tần Lâm và Vĩnh Ninh cùng du ngoạn Thích Cảnh viên, mới bảo y chuyển đạt những lời này.
- Như vậy, tại hạ lập tức cáo từ.
Trịnh Quốc Thái có được câu trả lời hài lòng chắc chắn, bèn chắp hai tay trước ngực thi lễ, quan sát thần sắc Tần Lâm, từ từ lui về phía sau từng bước một.
Theo suy nghĩ của y không đánh nhau thì không quen biết, nếu bây giờ hai bên đã thành đồng minh, thế nào Tần Lâm cũng sẽ tiễn mình một chút, hẳn cũng phải cho mình chút thể diện.
Không ngờ rằng Tần Lâm vẫn ngồi ngay ngắn trên Thái Sư ỷ, không thèm nhúc nhích, rõ ràng là không có ý đứng dậy tiễn khách.
Trịnh Quốc Thái gấp gáp lên, bất quá dù sao cả khuôn mặt y sưng giống như đầu heo, lúng túng như thế nào đi nữa cũng không nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng thẹn thùng lui ra ngoài cửa.
Lại nghe Tần Lâm bên trong sảnh nhàn nhạt nói:
- Rốt cục quan hệ giữa hai bên chúng ta thế nào không thể để cho người ngoài biết được. Thứ cho bản đốc không tiễn xa, sau khi quốc cựu ra cửa phải làm thế nào, hẳn không cần bản đốc chỉ dạy.
Lần này Trịnh Quốc Thái thật sự ngây người, hồi lâu mới nở nụ cười khổ, vỗ nhẹ hai lỗ tai mình: nói ngươi là người ngu ngốc thật đúng là người ngu ngốc, hai bên thành lập mật ước đồng minh vốn là chuyện cực kỳ bí mật, không thể để lộ quan hệ với người ngoài, phải làm thế nào để che mắt hết thảy.
Chỉ chốc lát sau, Trịnh Quốc Thái vẫn từ cửa ngách đi ra khỏi Tần phủ. Chân y mới vừa bước ra ngưỡng cửa, sau lưng Lục Viễn Chí liền cười lạnh hai tiếng, đóng sầm cửa ngách lại, suýt chút nữa đập trúng gáy quốc cựu gia.
Trịnh Quốc Thái thật sự lúng túng tới cực điểm, trên mặt chợt lóe khí xanh, quay đầu lại nhìn Tần phủ đang muốn há miệng mắng to, cổ họng giật giật mấy cái, cuối cùng vẫn im hơi lặng tiếng. Thế nhưng vẻ mặt buồn bực nhẫn nhịn của y, cho dù là kẻ đui mù cũng có thể biết rõ.
Hừ! Trịnh Quốc Thái hậm hực vung tay áo, lủi thủi lên ngựa rời đi.
Dưới màn đêm không biết bao nhiêu con mắt thấy được cảnh tượng này, Trịnh quốc cựu bị bức phải chạy tới Tần phủ phụ kinh thỉnh tội, nhất định Tần Lâm Tần trưởng quan đã ‘Lấy đức báo oán’. Không thấy sắc mặt quốc cựu gia lúc đi ra hay sao, quả thật đen sì như Côn Lôn Nô, còn sưng thành đầu heo.
Trong khách sảnh ngoại trừ Tần Lâm ra đã không còn một bóng người, đột nhiên hắn cất tiếng cười ha hả:
- Trịnh Quốc Thái đã đi, Tử Huyên còn không ra sao?
Trương Tử Huyên từ hậu đường ung dung tiến ra, đôi mắt sáng ngời, nụ cười toát ra vẻ nghịch ngợm, nhẹ nhàng liếc hắn một cái:
- Tần huynh hành sự càng ngày càng có phong thái của bậc kiêu hùng. Người ta thường nói Trịnh nương nương trong cung là gian phi, tiểu muội thấy huynh với nàng có thể coi là tri kỷ.
Tần Lâm cười to, ôm Trương Tử Huyên vào lòng, véo vào chóp mũi của nàng:
- Nói nhăng gì đó, nàng mới là gian phi của trẫm!
Trương Tử Huyên cũng không kém gì Trịnh Trinh…
-----------
Tử Cấm thành, Dưỡng Tâm điện, trời đã tối, chuông trống đã điểm canh đầu, Vạn Lịch, Các Thần và Lục bộ Cửu khanh vẫn còn thắp nến dạ đàm, thương nghị chuyện sau khi bình định Nam Cương lần này.
Miến Điện đã bình định, Mãng Ứng Lý, Nhạc Phượng bị bắt lại giải đến kinh sư, Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán bị giết, công việc xây dựng lại Vĩnh Xương, Thi Điện hậu chiến đang tiến hành đâu vào đấy. Vậy còn gì cần phải thương nghị nữa?!
Chính là chuyện thưởng cho công thần thế nào.
Chuyện này rất quan trọng.
Tần Lâm diệt địch quốc, bắt tù binh địch quả thật là công lao hiển hách, số một trong gần trăm năm qua. Thích Kế Quang bình Oa ngự khấu, đó là chống đỡ ngoại địch ở bản quốc, cũng chưa từng nhổ tận gốc giặc Oa. Vương Dương Minh bình loạn Ninh Vương, chỉ là nội đấu tranh đoạt đế vị giữa con cháu của lão Chu gia (Chu Nguyên Chương).
Đúng lý ra với công lao hiển hách như vậy, phong công phong hầu là chuyện đương nhiên. Nhớ khi xưa vào năm Thành Tổ, Tuyên Tông ba lần chinh phạt An Nam, xuất động Thành Quốc Công Chu Năng, Anh Quốc Công Trương Phụ. Rốt cục hao tổn mấy viên danh thần Đại tướng, trước sau tổn thất hơn mười vạn đại quân, cuối cùng vẫn đại bại.
Lấy chuyện này ra so sánh, chiến công của Tần Lâm phong Quốc Công không đáng kể gì.
Nhưng vấn đề là hiện tại hắn quá nổi bật, quá chói mắt.
Sau khi Trương Cư Chính chết giữa năm Vạn Lịch, quan liêu cẩu thả là bệnh chung của quan trường, được chăng hay chớ là lệ thường từ trên xuống dưới. Toàn bộ Đại Minh Vương triều từ thời trung hưng hùng mạnh dần dần đi về phía hủy diệt.
Duy chỉ có Tần Lâm như sao băng lướt ngang trời, Đông chiêu Ngũ Phong hải thương, Bắc định Thổ Mặc Xuyên, Tây thông con đường tơ lụa, Nam bình Đông Hu vương triều, thủ đoạn nửa tà nửa chính, hành động lại là thuận lòng trời ứng lòng người.
Một nhân vật cá biệt trong chốn quan trường lấy thân phận cẩm y võ thần khởi nghiệp như vậy, làm sao có thể không bị toàn bộ hệ thống vốn có nghi kỵ và bài xích?
Cây cao thì gió lớn.
Võ tướng tấn thăng, Binh bộ có quyền phát ngôn rất lớn. Chức Phương Thanh Lại ty Binh bộ phụ trách phán xét quân công, bất kể tướng sĩ lập công được Tần Lâm chuyên tấu bảo cử, hay tướng sĩ có công theo đại án bảo cử, về phán xét quân công đều được đặc biệt ưu tiên, không hề bị làm khó dễ giống như trước. Bọn họ cũng biết có Tần Đốc Chủ ở kinh, thật sự không cần thiết vì những chuyện nhỏ nhặt này mà trở mặt với hắn.
Hộ bộ tính toán khai chi quân phí lương hướng cũng thuận lợi khác hẳn bình thường. Đại quân chinh chiến bên ngoài, đi qua các địa phương có chỗ giá lương thực cao, có chỗ thấp, dọc đường chuyển vận khó lòng tránh khỏi hao tổn, tính toán cũng không thể nào chính xác.