Cẩm Y Vệ

Chương 1093

Lộ Vương Chu Dực Lưu là lúc vào cung triều kiến mẫu hậu mới thuận tiện thăm muội muội một chút. Sau đó nhân tiện y lại đưa ra vấn đề Vệ Huy vương phủ khai chi thật lớn, số tiền được cấp không đủ sử dụng, chọc cho Lý Thái hậu bực mình một trận, nhưng cuối cùng vẫn không trách cứ đứa con trai này.

Vương Hoàng hậu trước kia có quan hệ rất tốt với Vĩnh Ninh chỉ tới một lần rồi không xuất hiện nữa. Vương Cung Phi dẫn theo Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc cũng tới một lần, nữ nhân hiền lành này ngược lại có rơi nước mắt vì Vĩnh Ninh, đáng tiếc nàng ở trong cung không được ai thương đến, cũng không giúp được gì.

Duy chỉ có quý phi Trịnh nương nương trước kia vô cùng ngang ngược, lần này chợt có thái độ ngược với bình thường tới chỗ Vĩnh Ninh ba lần. Lần nào nào cũng nắm lấy tay Vĩnh Ninh than ngắn thở dài, trong lời nói còn làm như vô ý nhắc tới Tần Lâm, khiến cho bọn cung nữ Tích Họa vô cùng kinh ngạc, không biết rốt cuộc Trịnh nương nương muốn làm gì.

Xế trưa hôm ấy, trên bầu trời mây đen giăng đầy, sắc mặt bọn cung nữ thái giám ra ra vào vào tiểu viện các Vĩnh Ninh Công chúa ở còn nặng nề hơn cả mây đen, ai nấy đều tỏ vẻ buồn bã.

Vị Công chúa như hoa như ngọc này vừa dịu dàng lại hiền lành, đối xử hạ nhân rất tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ vô cùng, từ trước tới nay chưa từng nổi giận với ai. Trong nhà người nào xảy ra chuyện, nhất định nàng sẽ lấy ra một phần từ trong số tiền son phấn ít ỏi của mình giúp cho.

- Vị Công chúa thiện lương hiền hành không chọc giận ai, ai ai cũng mến như vậy, vì sao lại hồng nhan bạc mệnh?! Đầu tiên là gặp phải một tên Phò mã bệnh lao lòng dạ xấu xa, hại nàng mang tiếng quả phụ. Thái hậu nương nương thương nàng, cho đi theo Từ Đại tiểu thư ra ngoài giải sầu một chút, hai năm qua vất vả lắm mới nguôi được nỗi buồn, khí sắc tốt hơn một chút. Vốn cứ ngỡ rằng nàng sẽ sống vui vẻ tiếp tục như vậy, không ngờ rằng đột nhiên lâm bệnh nặng tới mức này.

- Ôi, trong Tử Cấm thành có rất ít vị chủ nhân tốt như Công chúa…

Bên ngoài chân tường, một tên tiểu thái giám khoác áo bào lam giấu hai tay trong tay áo, lắc đầu thở dài.

Bên cạnh có một tên tiểu thái giám khoác áo bào lam khác lạnh tới nỗi mũi đỏ bừng, nước mũi sụt sịt:

- Lần trước, lần trước cha ta ngã gảy chân, Công chúa biết liền phát cho ba lượng bạc, khi đó ta bất quá chỉ là quét sân bên ngoài, ngay cả mặt Công chúa cũng không có phúc khí nhìn thấy. Tìm đâu ra vị chủ nhân tốt như vậy, nếu như được, bảo ta lãnh bệnh thay nàng ta cũng cam tâm tình nguyện. 

Đồng bạn bĩu môi:

- Hừ, ngươi không sợ chết sao?

Tiểu thái giám mũi đỏ cười lúng túng:

- Công chúa cao quý biết bao, thân ta chẳng đáng mấy đồng, dù có bệnh thay cũng không thể chết được.

Đồng bạn cười vỗ y một cái, chợt hơi biến sắc mặt, vốn là sắc mặt tự nhiên buông lỏng trở nên có hơi căng thẳng.

Một tên thái giám thân mặc thanh bào, mặt dài như quả bí đao đang đủng đỉnh đi tới. Các tiểu thái giám này nhận ra y, là Tiểu Phúc Tử rất đắc lực bên người Trương Kình Trương Ty Lễ.

- Thỉnh an Phúc công công! 

Hai tên tiểu thái giám vội vàng hành lễ.

Tiểu Phúc Tử khoát khoát tay, chờ hai tên tiểu thái giám cúi đầu xuống bèn thuận thế đưa tay giấu trong ống tay áo ra, trên đó có hai thỏi vàng sáng chói.

- Phúc công công, đây là…? 

Hai tiểu thái giám vừa mừng vừa sợ.

Tiểu Phúc Tử kê vào tai nói nhỏ, vẻ mặt hai tiểu thái giám thay đổi liên tục, do dự vài lần rốt cục gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ trở lại bên ngoài chân tường, nhìn chung quanh một chút, đưa một cái bọc giấy nhỏ tới tay Tiểu Phúc Tử.

Cân nhắc bọc giấy một chút, Tiểu Phúc Tử cười gật đầu một cái, nghênh ngang mà đi.

Không bao lâu sau, bọc giấy nhỏ này đã được đưa vào mật thất chưởng ấn thái giám Ty Lễ giám, nội đình tổng quản Trương Kình. Trừ Trương Kình ra còn có một vị Hồ thần y đầu đội Ngõa Lăng mão đang nơm nớp đứng khom người, là được mời từ dân gian tới.

Mới ban đầu Trương Kình cũng không nghi ngờ gì, Vĩnh Ninh là một tiểu cô nương yếu ớt, ở trong tuyết lâu như vậy ngã bệnh không kỳ quái, không ngã bệnh mới kỳ quái.

Nhưng rốt cuộc Trương Ty Lễ không phải là nhân vật tầm thường, dần dần lại nghi thần nghi quỷ. Tần Lâm được xưng đệ nhất dũng sĩ quốc triều, có sự tích anh dũng ngăn voi cứu giá, nếu hắn và Vĩnh Ninh ở cả đêm trong động, không biết hắn sẽ giở ra trò quỷ gì…

Càng nghĩ càng sinh nghi, nhưng phái người dò xét lại không vào được nội viện Vĩnh Ninh. Thái y nói nghiêm ngặt đề phòng phong tà, không phải là chí thân không thể vào bên trong, ngay cả Trương Ty Lễ cũng bị ngăn lại bên ngoài, vì vậy mới có chuyện hôm nay.

Trương Kình cười âm lãnh giao bọc giấy cho Hồ thần y:

- Hồ tiên sinh quan sát cẩn thận xem số thuốc này có dược tính như thế nào. Nếu như có gì sơ xuất, nhà ta cũng không cần nhiều lời với lão làm gì!

- Tiểu nhân dè dặt, tiểu nhân dè dặt. 

Hồ thần y run rẩy nơm nớp nhận lấy bọc giấy, mở ra mang về phía ánh sáng cửa sổ nhìn kỹ.

Thì ra là cặn thuốc đã được nấu xong, Hồ thần y dùng đầu ngón tay bới bới, miệng lẩm bẩm:

- Tử tô, kết ngạnh, phòng phong, kinh giới, tính năng mát, thanh phế bình suyễn, dùng cho cảm mạo uất mà hóa nhiệt, chính là thuốc đối chứng, dược tính bình hòa không có gì nổi bật…

Trương Kình nghe đến đó, chân mày hơi nhíu lại.

Chợt Hồ thần y nói:

- Ủa, còn có thuốc đại bổ như nhân sâm, lộc nhung, thiên ma, tuyết cáp… bực này, Công chúa hư không chịu bổ, tựa hồ không nên dùng thuốc như vậy, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn lại có ích lợi gì? Ôi chao, lắm mồm, lắm mồm, thất kính, thất kính!

Hồ thần y tát vào mặt mình mấy cái, mới nhớ người bệnh không ai xa lạ, là thân muội muội một mẹ đồng bào đương triều thiên tử, cho dù là dùng thiên niên nhân sâm giữ mạng cũng là chuyện đương nhiên.

Sắc mặt âm trầm của Trương Kình trở nên dễ coi hơn rất nhiều.

Hồ thần y tiếp tục xem tiếp, đột nhiên gấp gáp tới mức giậm chân:

- Còn có ma hoàng, chỉ thực! Thân thể dương suy âm hư, hư hàn của Công chúa làm sao có thể chịu đựng loại thuốc mạnh như hổ như lang này! Là vị lang… à không, vị đại phu nào dùng thuốc cao minh như vậy?! Công chúa bệnh thời kỳ chót, mạo hiểm thử một lần cũng dễ hiểu.

Vốn là Hồ thần y muốn mắng lang băm, lời lên đến miệng lại nghĩ tới kẻ kê thuốc chữa bệnh cho Công chúa nhất định là cao thủ tiền bối Thái Y viện, như vậy dùng thuốc nhất định là có đạo lý trong đó. Mình không thể dùng lời bừa bãi chỉ trích, bèn nói xuôi theo, ý là dù sao cũng không cứu sống được nữa, dùng loại thuốc mạnh như hổ lang thử một chút cũng được.

Nụ cười trên mặt Trương Kình đã không cần che giấu, y cười dặn dò Tiểu Phúc Tử: 

- Người đâu, đưa Hồ tiên sinh ra cung, thưởng cho lão năm mươi lượng bạc.

- Tạ công công ban thưởng! 

Hồ thần y như vừa dỡ được tảng đá trong lòng, mới vừa rồi mồ hôi lạnh sau lưng toát ra đầm đìa, thưởng năm mươi lượng bạc cũng không đáng giá gì. 

Lão cũng không nhìn, hoặc là nhìn thấy cũng không chú ý, lúc Trương Kình nói chuyện đồng thời chuyển động một chiếc ban chỉ Hán ngọc trên ngón tay cái tay phải. Tiểu Phúc Tử nhất thời tâm lĩnh thần hội, cười hì hì nhìn Hồ thần y, đáy mắt thoáng qua một tia hung quang.

Người nhà Hồ thần y từ nay trở đi không hề gặp lại lão nữa.
Bình Luận (0)
Comment