- Trên đời thảy đều say chỉ mình ta tỉnh, ra sức cứu vãn tình thế, cứu vớt thế giới càng ngày càng trầm luân này, đó chính là đối địch với cả thiên hạ! Chuyện này năm xưa ngay cả Trương Thái Nhạc, Giang Lăng đảng cũng không làm được, ngươi muốn ngu thúc làm thế nào, cõi đời này có người nào có thể làm được?
Tần Lâm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng Thân Thời Hành:
- Chín năm trước Tần mỗ bắt đầu từ Kỳ Châu, sau đó dần dần chiêu Ngũ
Phong hải thương, định Mạc Nam Mông Cổ, khai con đường tơ lụa, bình Nam
Cương, chịu cả triều chỉ trích, thiên hạ thảy đều là địch, mỗi bước đi đều gặp phải chông gai, bất quá cho đến hôm nay không dám nói bại!
-----------
Thân lão tiên sinh muốn động thủ với Trương Ty Lễ!
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh cử hành văn hội nghênh Xuân ở Thích Cảnh viên, Ngự Sử Trần Thượng Tượng, Cấp Sự Trung Nhâm Nhượng hớn hở tới. Mọi người cũng biết đương triều Thủ Phụ, Thiếu Sư Trung Cực Điện Đại Học Sĩ Tả Trụ Quốc Thân Thời Hành đã không thể nhịn chưởng ấn Ty Lễ giám
Trương Kình được nữa.
Năm Vạn Lịch quan trường hết sức xa hoa, văn hội nghênh Xuân không đáng kể gì. Năm xưa Cao Củng Cao Các Lão vẫn hay thiết yến ở nhà, vui chơi thỏa thích suốt đêm với đồng liêu. Chu Ứng Trinh rất thích mời khách, đã cử hành văn hội như vậy không biết bao nhiêu lần, có rất nhiều văn nhân nhã sĩ trong kinh tới dự.
Nhưng cử hành văn hội vào thời khắc mấu chốt này, quả thật là ‘Túy ông chẳng phải say vì rượu, mà say vì non nước lao đao’.
Võ huân quý thích và thanh lưu văn thần đều đã xích mích với Trương
Kình, Chu Ứng Trinh cử hành văn hội cho mời sĩ lâm văn thần kinh sư, lòng Tư Mã Chiêu thế nào người đi đường ai cũng biết.
Trần Thượng Tượng, Nhâm Nhượng quan chức không lớn, nhưng thân phận hai người bọn họ lại không tầm thường, là môn sinh đắc ý thân cận nhất của
Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh.
Các quan viên dự văn hội trao đổi ánh mắt với nhau, kế tiếp nên làm thế nào, trong lòng ai nấy đều có một phen tính toán.
Quả nhiên từ mới bắt đầu đề tài của văn hội đã không phải là thơ từ vịnh Xuân ngâm Thu như thường lệ, sau khi làm qua quýt vài bài thơ càng ngày càng đề cập nhiều chuyện liên quan tới triều chính.
Chủ Sự Binh bộ Tống Ứng Xương lại đứng ra một lần nữa, phát pháo mở màn:
- Quyền yêm hoành hành, Đề Kỵ ngang ngược, cẩm y Lưu Đô Đốc xu phụ yêm đảng, ban ngày ban mặt lại tùy ý hoành hành, biến một cuộc thưởng tuyết nhã tập thành trò hề, không phải là làm nhục chúng ta sao?! Đây quả thật là chà đạp bọn sĩ đại phu chúng ta! Đây là nơi dưới chân thiên tử, vì sao lại có chuyện như vậy, chính nhân quân tử chúng ta thà chết chứ không chịu nhục!
Tống Ứng Xương mặt vuông râu tía, uy nghiêm như thần, nói những lời vừa rồi dõng dạc hùng hồn. Đám văn nhân nhã sĩ cùng kêu lên phụ họa, rối rít bày tỏ không đội chung trời với yêm đảng.
Lưu Đình Lan ra sức múa ống tay áo, lớn tiếng hô:
- Quyền yêm cấu kết gian phi, muốn đầu độc thánh thông, tiến hành phế trưởng lập ấu, tương lai lập công sẽ là một Triệu Đoan chuyên quyền triều chính khác. Chuyện quấy nhiễu thưởng tuyết nhã tập hôm đó là bắt chước Tần Triệu Cao chỉ hươu nói ngựa, muốn lấy thế đè ép huân thích và sĩ lâm. Đại Minh ta huy hoàng rực rỡ hai trăm năm, uy linh liệt tổ liệt tông ở trên cao, há đâu có chuyện như vậy, quả thật là bị trời cao ghét bỏ!
Bởi vì Tống Ứng Xương đã chỉ trích quyền yêm dung túng Đề Kỵ hoành hành, Lưu Đình Lan liền đưa chuyện này tiến một bước liên hệ với tranh quốc bản, trong lòng lại nhớ tới hai tiểu nha đầu kiều diễm động lòng người hôm trước. Y định lúc nào đó sẽ đi Vũ Xương Bá phủ thương lượng với Tần
Lâm một chút, mua hai nàng lại làm thiếp thất. Tưởng với địa vị một kẻ tính toán đại cục triều đình như Tần Bá gia, hai tiểu nữ tử mà thôi, hẳn sẽ không tới nỗi không đáp ứng.
Uổng cho Lưu Đình Lan còn mơ tưởng mộng đẹp giữa ban ngày, nếu y biết một trong hai tiểu nữ tử là giáo chủ Ma giáo đương đại, chắc chắn sẽ bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, lập tức tự cung gia nhập yêm đảng…
Bất quá Lưu Đình Lan liên hệ chuyện Lưu Thủ Hữu dẫn dắt cẩm y Đề Kỵ nhiễu loạn thưởng tuyết nhã tập với chuyện tranh quốc bản, lại thêm chuyện cử động Trương Kình thử dò xét, áp chế hệ phái phản đối trong triều gần đây, đã nói trúng tim đen của bọn sĩ lâm quân tử.
Triều Minh khác với các triều đại khác trong quá khứ, sau khi sách lập
Thái tử quá trẻ, thông thường cũng có thể bình an kế vị trở thành tân
Hoàng đế. Mà tập đoàn quan văn trong quá trình từ ủng lập Thái tử, dạy
Thái tử đến phò Thái tử lên ngôi đều giành lấy quyền lợi chính trị.
Tỷ như Cao Củng là Giảng quan (quan dạy học) trong Dụ Vương phủ, đến khi Dụ Vương biến thành Long Khánh đế, y cũng nương theo đó nhận chức Thủ
Phụ thuận lợi. Trương Cư Chính là lão sư Vạn Lịch đế, lúc Chu Dực Quân kế vị, còn ai có thể chống lại Nguyên Phụ Thiếu Sư Trương tiên sinh của
Hoàng đế chứ?!
Xuất phát từ duy trì Nho gia cương thường, trong cuộc tranh chấp Thái tử giữa Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc và Hoàng thứ tử Chu Thường Tuân, toàn bộ tập đoàn quan văn cơ hồ không cần suy nghĩ đứng về phía Hoàng trưởng tử.
Nếu như mưu đồ phế trưởng lập ấu của Trịnh Trinh và Trương Kình được như ý, sau khi Chu Thường Tuân kế vị, tất nhiên quyền lực hoạn quan nội đình tăng cường, các quan văn không được tân quân tín nhiệm sẽ tự xử thế nào?
Huống chi hành động phế trưởng lập ấu đã không còn giới hạn ở tranh chấp quyền lực nữa, mà là vi phạm Nho gia đạo thống mà các quan văn tôn thờ, làm dao động và tổn hại đến căn cơ toàn bộ tập đoàn quan văn.
Vốn là Trương Kình đã chuẩn bị xong, chờ sau khi bắt được Bạch Liên giáo chủ sẽ mượn tay Vương Hoàng hậu đối phó Tần Lâm, Trịnh Trinh. Còn y sẽ ủng lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc, như vậy vừa không đắc tội Vạn
Lịch, lại trấn an tập đoàn quan văn.
Nhưng các quan văn cũng không biết điểm ngoắt ngoéo này, mà sau khi Trương Kình hỏng chuyện cũng không dám nói ra.
Nhất thời quần tình kích động, trăm miệng một lời thóa mạ Trương Kình,
Lưu Thủ Hữu. Ai nói quan văn nho nhã, lúc này có không ít người tính tình thiên khích, nói đến mức mặt đỏ tới mang tai, còn vung tay không ngớt. Nếu Trương Kình có mặt ở nơi này, chắc chắn sẽ bị loạn quyền đánh chết.
Hình bộ Thị lang Khâu Tranh giả như đang đánh cờ với đồng liêu, vểnh tai nghe mọi người nói chuyện. Vốn y nhận lời mời của Chu Ứng Trinh tới dự văn hội là định giải thích đôi câu gián tiếp thay đồng minh Lưu Thủ Hữu, Trương Kình. Nhưng vừa thấy Trần Thượng Tượng, Nhâm Nhượng xuất hiện bèn quyết định quan sát một lúc xem sao, lúc này thấy tình thế như vậy vội vàng co rụt đầu lại làm bộ chuyên tâm đánh cờ, ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Giám sát Ngự Sử Giang Đông Chi nổi tiếng trong ngoài triều là hay thóa mạ phun người, hiện tại không dằn lòng được điên cuồng thóa mạ văng nước bọt trong đám người, dốc hết hỏa lực:
- Cương thường đảo ngược, yêm đảng hoành hành, muốn nhịn cũng không thể được! Chúng ta hãy tới quỳ trước cung dâng thư lên Hoàng thượng, khẩn cầu bệ hạ giết chết yêm hoạn, xua đuổi gian phi, sách lập Thái tử!
Không ít người cùng cất tiếng hưởng ứng.
Vào giờ phút này kẻ còn gắng giữ tỉnh táo có lẽ chỉ có Cố Hiến Thành được khen là thanh lưu văn đảm, y cũng không vội vàng phụ họa các bằng hữu, mà là cau mày nghĩ ngợi.
- Chậm đã!
Cố Hiến Thành đột nhiên kéo Dư Mậu Học lại, sau đó tụ họp nhóm bằng hữu
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lưu Đình Lan lại, lúc này mới hạ thấp giọng nói:
- Gian phi và Tần tặc vốn rất thân thiết, lần trước cố ý diễn trò, cẩm y võ thần Đề Đốc Đông Xưởng lại được phong Vũ Xương Bá, quả thật là cá biệt của quốc triều! Thành Quốc Công và Tần Lâm hơi có chút dính líu, trong thưởng tuyết nhã tập Lưu Thủ Hữu mang Đề Kỵ tới có lẽ là có chuyện gì khác. Ngao cò tương tranh, chúng ta hãy ung dung ngồi xem, làm ngư ông đắc lợi… Đương nhiên yêm hoạn Trương Kình thật đáng ghét, nhưng cũng không thể không đề phòng gian nịnh Tần Lâm!
Không thể không nói Cố Hiến Thành không hổ là đầu não tương lai của Đông Lâm đảng, tuy rằng phân tích này không trúng nhưng cũng không cách xa sự thật bao nhiêu.
Đáng tiếc hiện tại không ai tin!
- Thúc Thời huynh quá coi trọng Tần Lâm rồi…
Giang Đông Chi bĩu môi:
- Gần đây Đông Xưởng ngủ Đông, ngược lại Đề Kỵ hoành hành. Tần Lâm đã phong Bá, quan tới siêu phẩm, đỉnh điểm võ thần, hắn còn có thể có tâm tư gì chứ? Ngược lại Trương Kình trong kết gian phi, muốn phế trưởng lập ấu, làm Phùng Bảo thứ hai, thật sự là sâu mọt cực lớn của quốc triều, cũng là công địch của chúng ta!
Lưu Đình Lan cũng gật đầu khen phải:
- Đúng vậy, trước kia Cố huynh nói gian phi và Tần tặc diễn trò, bây giờ xem thử, rốt cuộc bọn họ vẫn trở nên xa lạ với nhau. Hừ, cái gì lễ kính công thần hiền phi, chỉ là đóng kịch mà thôi, rõ ràng là càng về sau càng xa cách với Tần Lâm.
Cái gọi là đảng tranh tức là một bên nói phải, bên kia bất kể trắng đen nhất định nói không phải. Trịnh Trinh đầu độc thánh thông muốn phế trưởng lập ấu, chính là gian phi ở trong mắt sĩ lâm quan văn, một gian phi như vậy lại có thể không thèm đếm xỉa tới huynh trưởng Trịnh Quốc
Thái bị Tần Lâm nện cho một trận. Hành động lấy đức báo oán loại này, đám sĩ lâm quân tử tự hỏi lòng cảm thấy ngay cả mình cũng không thể làm được, thế nhưng Trịnh Trinh lại có thể làm được, chuyện này thật sự khiến cho người ta phải ấm ức trong lòng.
Cho nên thay vì nói hiền phi bắt chước Tuyệt Anh hội Sở vương, bọn họ thà rằng tin tưởng Trịnh Trinh chẳng qua chỉ tạm thời ẩn nhẫn, thật ra thì đáy lòng vô cùng oán hận Tần Lâm. Sau đó hai người này càng ngày càng trở nên xa cách, lại càng ấn chứng phán đoán này.
Ở trong mắt các quan văn, kẻ cấu kết chặt chẽ với gian phi, muốn làm
Phùng Bảo thứ hai chính là Trương Kình Trương Ty Lễ, Tần Lâm cũng phải lui về phía sau.
Thành thật mà nói, Tần Lâm lấy cẩm y võ thần khởi nghiệp cố nhiên là cá biệt của quốc triều, nhưng trong lòng văn thần sợ rằng cừu hận với hắn vẫn kém xa không bằng cừu hận với quyền yêm. Quyền yêm có Vương Chấn,
Lưu Cẩn, Uông Trực, Phùng Bảo, võ thần nhờ nịnh nọt may mắn thăng tiến cũng chỉ có Giang Bân, Tiền Ninh, ảnh hưởng không thể sánh với chư vị yêm đảng công công. Ngoài ra vẫn là nhờ Chính Đức Hoàng đế cầm quyền
‘xuất chúng’, mới có võ thần nhờ nịnh nọt may mắn thăng tiến.
Kẻ tổ chức Chu Ứng Trinh thủy chung chưa từng phát biểu suy nghĩ trong lòng, bưng chén rượu nhẹ nhàng lắc lắc, hàn huyên chuyện gẫu với tân khách, nhân tiện nghe ngóng hết thảy lời bàn tán của bọn họ.
Càng nghe càng thêm bội phục Tần Lâm, Tần Bá gia tiến thối vô cùng chuẩn xác, sau khi lấy được tước vị Vũ Xương Bá liền bày ra dáng vẻ tâm nguyện bình sinh đã xong, từ nay ngồi hưởng vinh hoa phú quý, lại tỏ ra xa cách với Trịnh nương nương, không thèm quản tới chuyện tranh quốc bản, để cho Trương Ty Lễ nóng lòng tiến thủ xông lên trước nhất.
‘Người trù mưu tính kế sau lưng Tần Bá gia chắc là vị thiên kim tướng phủ kia… cho dù là Trương Giang Lăng không còn nữa nhưng vẫn là một ngọn núi cao ngất không thể vượt qua!’
Chu Ứng Trinh lặng lẽ khen ngợi trong lòng, lại thầm cảm thấy may mắn kết giao được một vị bằng hữu như Tần Lâm. Từ lúc trước nhà vắng vẻ đến bây giờ bằng hữu ngồi đầy, tuy rằng còn chưa vinh quang bằng gia gia năm xưa, nhưng đã cách xa một trời một vực với ban đầu mới vừa tập tước vô cùng vắng lạnh.
Nghe chư vị văn thần căm phẫn vô cùng, y đứng trong đình giữa Thích Cảnh viên, hai tay hơi đè xuống, hắng giọng nói:
- Ứng Trinh bị trong triều công kích, chư vị tiên sinh vẫn chịu tới dự hội giao du, Ứng Trinh vô cùng cảm kích! Hôm sau trong triều đình tự có công luận, kính xin chư vị tiên sinh tận tình đề đạt, làm nhiều thơ từ ứng cảnh, chớ phụ Đông đi Xuân tới thần quang tuyệt vời!
Chúng quan bật cười ha hả, cùng nhau nâng chén:
- Yêm đảng công kích Quốc Công gia, chúng ta lại biện bạch cho Quốc Công gia, hôm nay hãy vui say một phen.
Trương Kình chỉ điểm yêm đảng dưới quyền, Ngự Sử Vương Thuần Phác, Cấp
Sự Trung Trương Minh Trinh thượng thư nói Chu Ứng Trinh giao kết phỉ loại, nhắc lại chuyện truy đoạt tước Vương của Chu Hi Trung lúc trước.
Buồn cười lần trước chúng quan văn ra sức tán thành, lần này lại kiên định không dời đứng về phe Chu Ứng Trinh.
Trước khác nay khác, lật tay làm mây ngửa tay làm mưa, đây là chuyện bình thường trong quá trình đảng tranh.
Chúng quan văn cũng hiểu ý Chu Ứng Trinh, y thân là võ công huân quý thế tập, theo như quy chế không được tham dự chuyện Cửu Khanh. Đi dự văn hội do y tổ chức tốt nhất là điểm đến thì dừng, nếu còn gây ra lớn chuyện đi thẳng tới cửa cung dâng thư, e rằng Chu Ứng Trinh sẽ có phiền phức.
Cho nên Chu Ứng Trinh chỉ nói mình bị công kích, các quan văn cũng chỉ nói sẽ biện bạch thay y, không hề khai hỏa với Trương Kình nữa.
Tống Ứng Xương lớn tiếng nói:
- Các vị không cần tập trung vào nhất thời, Thiên Thai tiên sinh Cảnh
Tại Luân (Cảnh Định Hướng tự Tại Luân, người ta gọi là Thiên Thai tiên sinh) đã phụng chiếu xuất nhậm Hữu Đô Ngự Sử, lão nhân gia đức cao vọng trọng, đoan chính cương nghiêm bất dung gian tà, không bao lâu sau sẽ trở về kinh sư. Đến lúc đó mời Thiên Thai tiên sinh ra mặt, chúng ta cùng nhau đứng ra lên tiếng nói không sợ áp lực. Hôm nay hãy uống vui vẻ, không say không về!
- Không say không về!
Các tân khách lại nâng chén uống cạn.
Chu Ứng Trinh thân là chủ nhân rượu đến chén cạn, chỉ chốc lát sau đã uống tới mắt say nhập nhèm. Trong lúc mơ màng có gia tướng tới ghé vào tai y nói nhỏ mấy câu, sau đó dìu y đi ra cửa ngách.
Tần Lâm mặc áo xanh chít khăn vuông, mặc thường phục đang chờ ở đó.
Trong khoảnh khắc Chu Ứng Trinh nhìn thấy Tần Lâm đã tỉnh rượu hết bốn năm thành, tránh thoát hai tên gia tướng dìu đỡ, cười ha hả chắp tay một cái:
- May mắn, may mắn không làm nhục mệnh.
Tần Lâm vỗ vỗ bả vai y rất tùy ý:
- Tiểu Chu càng ngày càng linh lợi giỏi giang, khá lắm. Tươi tỉnh lên đi, cười một cái… Như vậy mới phải, nghĩ đến tiên Định Tương Vương ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ cảm thấy vui mừng.