Tần Lâm vẫn không chịu bỏ qua, mặt không đổi sắc chắp tay một cái:
- Xin hỏi Lưu Đô Đốc, đối với vụ án còn có gì chỉ giáo chăng? Bản quan ở chỗ này rửa tai lắng nghe.
- Không có, không có...
Lưu Thủ Hữu hốt hoảng lắc đầu một cái, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, sau khi cáo từ liền vội vàng đi ra ngoài.
Trương Tôn Nghiêu càng thêm không chịu nổi, vấp ngã lộn mèo một cái trên bậc thềm vườn hoa, bước chân lảo đảo xông về phía trước, nhào vào trong một bụi cây, bị cành khô cào cho mặt mày trầy trụa.
Đám người Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân thấy vậy sắc mặt khó coi vô cùng, sau khi giậm chân một cái bèn buông tiếng than dài theo ở phía sau, cũng không quay đầu lại đi mất.
Hôm nay Lưu Thủ Hữu còn là cẩm y Đô Đốc, Trương Tôn Nghiêu còn chưởng Nam Trấn Phủ Ty, sau một đêm ai dám nói vẫn còn như vậy?!
Lạc Tư Cung chờ Lưu Thủ Hữu đi rồi, lúc này mới mặt đầy gió Xuân thi lễ với Tần Lâm:
- Tần Đốc Chủ xử án như thần, Lạc mỗ đã được kiến thức mấy phen, trong lòng thật sự bội phục vô cùng. Tương lai là thần tử cùng triều, đáp đền Ngô hoàng vạn tuế, mong rằng Đốc Chủ chỉ giáo nhiều hơn!
- Nói hay, nói hay lắm!
Tần Lâm gật đầu một cái, nói đầy ẩn ý, trong lòng thầm mắng một câu, con chó Lạc Tư Cung này trở mặt nhanh hơn bất kỳ ai khác, e rằng lần này chẳng những y sẽ không xui xẻo, còn có thể tiến thêm một bước.
Các quan văn trăm miệng một lời mắng to Trương Kình, Lưu Thủ Hữu lại dám làm hại huân quý quốc triều, quả thật là tội ác tày trời, đáng bị băm vằm thành muôn mảnh.
- Ngày mai tới ngọ môn thỉnh mệnh, tất mời bệ hạ diệt trừ gian nịnh!
Lưu Đình Lan căm phẫn bừng bừng.
- Chậm đã!
Tống Ứng Xương lên tiếng ngăn trở:
- Thiên Thai tiên sinh sắp sửa về kinh, lão nhân gia được cả triều ngưỡng vọng, đến lúc đó dẫn dắt chúng ta lấy chính chống tà, trừ gian vệ đạo, có thể đứng trên cao hô lên một tiếng, hết thảy hưởng ứng theo. Vì quốc triều tru lục gian tà, thiết nghĩ không thể hành sự sơ suất!
Các vị quan văn cùng kêu lên phụ họa:
- Không sai, Thời Tường huynh nói có lý.
Các quan văn rối rít cáo từ rời đi, còn có người bỏ ra vài giọt nước mắt trước thi thể Chu Ứng Trinh.
Tần Lâm hỏi Cát mụ mụ đòi nhạc tịch văn thư Đỗ Mỹ, ra lệnh tạm thời đưa nàng trở về phủ an trí, lại đi tới bên cạnh thi thể Chu Ứng Trinh, nhìn bạn cũ một lần cuối cùng:
- Chu huynh yên tâm lên đường, chỉ vài ngày nữa Tần mỗ sẽ báo thù tuyết hận cho ngươi, tống cổ đầu sỏ tội ác xuống địa ngục!
-----------
Mười dặm trường đình bên ngoài kinh sư tụ tập lọng quan nhiều như mây, vừa có đám cựu đảng thanh lưu Hình bộ Thượng Thư Vương Dụng Cấp, Lễ bộ Thị Lang Dư Mậu Học, Đại Lý tự Thiếu Khanh Triệu Ứng Nguyên, Hàn Lâm Biên Tu Ngô Trung Hành, Lại bộ Lang Trung Cố Hiến Thành, giám sát Ngự Sử Giang Đông Chi, cũng có đám môn nhân Tâm Học Binh bộ chủ sự Tống Ứng Xương, Cấp Sự Trung Trần Dữ Giao, giám sát Ngự Sử Chu Hi Đán, còn có môn sinh Thân Thời Hành Ngự Sử Trần Thượng Tượng, Cấp Sự Trung Nhâm Nhượng, tân nhậm Thiêm Đô Ngự Sử Vương Tượng Càn, cùng với rất nhiều võ quan.
Mọi người tại trường thân mặc quan phục chỉnh tề, ngực đeo bổ phục thêu phi cầm tẩu thú rực rỡ, chính gọi là y quan cầm thú.
Giờ phút này không khí cũng không thoải mái lắm mà tràn ngập cảm giác ngột ngạt. Mọi người nói chuyện với nhau toát ra vẻ căm phẫn buồn bực, giọng điệu càng ngày càng kích động, cho đến khi đồng bạn nhắc nhở mới hạ giọng xuống, sau đó không tự chủ được nhìn nhìn về phía Đông.
- Tới rồi, Thiên Thai tiên sinh tới rồi!
Không biết là ai tinh mắt nhìn thấy từ xa, bèn kêu lên một tiếng trong đám đông.
Người người ngẩng đầu nhìn về phía Đông, chỉ thấy trên Đại Vận Hà mới vừa tan băng không lâu có một chiếc thuyền sông cũ kỹ đang chậm rãi đi tới. Trên boong thuyền có vài người đang đứng, tất cả đều mặc áo xanh nón nhỏ, mặt đầy vẻ phong trần, y phục vá chằng vá đụp, không hề có dáng vẻ nghênh ngang kiêu ngạo của người làm quan.
Mũi thuyền treo một chiếc đèn lồng màu vàng, chỉ viết bốn chữ to ‘Thiên Thai lãm thắng’ nét bút mạnh mẽ. Bên dưới có một vị lão tiên sinh mặc bào xanh chít phương cân đang đứng chắp tay sau lưng, thân hình cao lớn tinh thần quắc thước, mặt vuông chữ Quốc tướng mạo đường đường, râu tóc trắng như trải qua sương nhuộm, đôi mắt không giận mà uy, tỏ ra vẻ thương nước thương dân, chính là Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng chúng quan chờ đợi đã lâu.
Giờ phút này Đông đi Xuân tới băng tan tuyết rã, cỏ hai bờ sông dần dần trở nên xanh tươi hơn. Chúng quan thấy vị Cảnh Đại tiên sinh này, tâm trạng cũng giống như thời tiết, quả thật là băng tuyết tan hết, ngày Xuân xanh tươi.
Vị Thiên Thai tiên này sinh không phải tầm thường, lão tiền bối Tiến Sĩ năm Gia Tĩnh ba mươi lăm, làm quan thanh chính thiết diện vô tư, ngay từ lúc gian tướng Nghiêm Tung hiển hách đã từng không sợ gian hiểm dứt khoát thượng thư đạn hặc Nghiêm đảng. Sau Nghiêm Tung bị bãi chức, năm Vạn Lịch được thăng làm Hữu Phó Đô Ngự Sử Nam Kinh, chúng quan đa phần a dua theo Trương Cư Chính, duy chỉ có lão nhiều lần gởi thư khuyên can, nói thẳng không ngại, không hề sợ sệt quyền thế Giang Lăng tướng công, Sau khi Trương Cư Chính chết đi để lại văn tập, Trương Mậu Tu tập kết xuất bản, người đời đọc được nội dung văn tập càng thêm sùng bái Cảnh Thiên Thai khí tiết cao xa.
Mấy năm trước Cảnh Định Hướng nhậm chức Tuần Phủ Phúc Kiến, khích lệ nông tang, phát triển hải mậu, ức chế hào cường, giúp cho dân chúng giàu mạnh, được xưng là Nam Thiên Nhất Trụ. Lại thêm tài học năm xe, sáng tác Băng Ngọc Đường Ngữ Lục, Thiên Thai văn tập nhị thập quyển và Thạc Phụ Bảo Giám Yếu Lãm, Tứ Khố Tổng Mục… tất cả đều được lưu hành rộng rãi.
Cho đến ngày nay, Thiên Thai tiên sinh Cảnh Định Hướng đã là Thái Sơn Bắc Đẩu trong thanh lưu, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học là chiến hữu thân mật với lão năm xưa đạn hặc Nghiêm đảng, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành là hậu sinh vãn bối của lão, bọn Thiêm Đô Ngự Sử Lưu Thể Đạo lại là môn sinh cố lại, chân chính được mọi người kính ngưỡng.
Hơn nữa đệ đệ lão Cảnh Định Lực đang nhậm chức Kế Liêu Tổng Đốc, tiết chế ba Tuần Phủ Thuận Thiên, Bảo Định, Liêu Đông, bốn Tổng Binh Kế Trấn, Liêu Đông, Xương Bình, Bảo Định, là phong cương đại lại tay cầm trọng quyền, cũng là một trợ lực rất lớn của lão tại triều đình.
Triệu Cẩm hiện đảm nhiệm chưởng viện Tả Đô Ngự Sử Đô Sát viện, tâm tính ung dung, tính khí hòa hoãn, cố nhiên là chính nhân quân tử, nhưng về mặt đạn hặc nịnh thần, tru lục gian tà lại còn kém không ít. Nếu không vì sao có bao nhiêu chuyện lạ cẩm y võ thần Tần Lâm xuất chưởng Đông Xưởng, gian phi mưu cầu phế trưởng lập ấu, Ty Lễ Giám Trương Kình, Cẩm Y Vệ Lưu Thủ Hữu cấu kết với nhau, hoành hành bất pháp mưu hại Thành Quốc Công vân vân?!
Thiên Thai tiên sinh tới, tất cả cùng theo, thanh lưu nhất mạch tất nhiên khí thế đại chấn, ắt sẽ quét sạch gian nịnh cả triều.
Xem thử, xem thử, Cảnh lão tiên sinh đi thuyền, dẫn người tỏ ra thanh bạch giản dị như vậy, lập tức thể hiện ra cảnh giới lão thần thanh chính ba triều tới cực độ, khiến cho người ta không thể không bội phục.
Chúng quan thảy đều tiến lên mấy bước nghênh đón, hướng về phía mũi thuyền tham bái:
- Lão hữu/môn sinh, nghênh đón Thiên Thai tiên sinh đã lâu ở chỗ này!
Cảnh Định Hướng cũng ở đầu thuyền đáp lễ, giọng nói như chuông đồng:
- Lão phu đi đã mấy năm, ở nơi biên thùy Nam Hải thường nhớ chư quân, hôm nay nhìn thấy dung nhan chư quân, biết rằng hết thảy một lòng, đám gian tà chỉ có thể đắc ý nhất thời, rốt cục cũng không thể làm nên chuyện. Triều cương có chư quân duy trì, Đại Minh may mắn quá mức, thiên hạ may mắn quá mức!
Mọi người nghe vậy đều sinh lòng kính ngưỡng, đây chính là không nghe thấy công danh phú quý, trước hỏi triều chính chính hay tà. Tấm lòng trung biểu lộ rất rõ ràng, ước chừng Phạm Trọng Yêm lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ bất quá cũng thế mà thôi.
Thuyền cặp bờ, tùy tùng tiến lên đỡ, Cảnh Định Hướng nhẹ nhàng hất ra, sải bước lên ván cầu. Chỉ thấy lão khoác bào xanh chít phương cân, tóc bạc mặt hồng hào, sắc mặt không giận mà oai, tay áo phất phơ tiến tới. Trong lòng chúng quan lập tức khen ngợi: hay cho một vị Thiên Thai tiên sinh, quả thật là trụ cột triều đình.
Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học tiến lên phía trước, một tả một hữu cầm tay vui vẻ trò chuyện với Cảnh Định Hướng.
Chỉ mới vài câu, Vương Dụng Cấp chợt lộ vẻ áy náy:
- Nghe lúc nãy Thiên Thai tiên sinh khen quá lời, thật sự thẹn không dám nhận. Hôm nay trong triều gian nịnh hoành hành, yêm đảng không chút kiêng kỵ, chúng ta bó tay không làm gì được…
Dư Mậu Học cũng đỏ bừng mặt mũi:
- Tần tặc nhiễu loạn triều cương, gian phi ý đồ phế trưởng lập ấu, hai người này cũng không nói, quyền yêm Trương Kình Ty Lễ Giám tội ác tày trời, bên trong kết hảo gian phi đầu độc thánh thông, bên ngoài cấu kết cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu, Đề Kỵ xuất kích, giương nanh múa vuốt khắp nơi. Thành Quốc Công tuy là huân quý nhưng có lòng theo phe chúng ta, không chịu a dua yêm đảng, ngày hôm trước nghịch tặc bất ngờ sai khiến yêm nhân tử sĩ hạ độc thủ mưu hại ở Quần Phương các...
Cảnh Định Hướng nghe đến đó, nhất thời thốt nhiên biến sắc, nổi giận xung thiên gạt tay của Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học ra:
- Há đâu có lý như vậy?! Minh Thụ, Hành Chi hai vị hiền đệ không phải là tượng đất, nghe được chuyện đại gian ác nghịch như thế, vì sao không tụ tập đám chính nhân quân tử chúng ta đứng ra tố cáo với triều đình?! Hiện tại nói ra trước mặt ngu huynh, thiết nghĩ chỉ cần là người có lòng, nghe thấy cũng không thể chịu được!
Đây quả thực là khí thế cắt bào đoạn nghĩa, vạch đất tuyệt giao, Vương Dụng Cấp, Dư Mậu Học vừa xấu hổ khó tả, lại cảm động vì Cảnh Định Hướng bừng bừng hạo nhiên chính khí, âm thầm nghĩ ngợi quả nhiên phải chờ lão tới mới có thể đối phó với đám gian nịnh.
Cố Hiến Thành vô cùng tinh minh khôn khéo, vội vàng tiến lên cứu viện:
- Thiên Thai tiên sinh, xin nghe tiểu tử một lời. Triều đình đại sự, quan hệ không cạn, không phải là một sớm một chiều là có thể quyết định được. Chúng ta vì chính đạo cố nhiên tan xương nát thịt hồn không sợ, thế nhưng muốn tru lục gian nịnh khuông phò chính đạo, vậy phải giữ lại tấm thân hữu dụng. Hôm nay yêm đảng hết sức phách lối, lại có gian phi tương trợ, cho nên Vương tiên sinh, Dư tiên sinh mới dừng mấy ngày mà đợi Thiên Thai tiên sinh vào kinh chủ trì đại cục. Hôm nay tiên sinh mang theo khí thế sấm sét lôi đình vượt qua vạn dặm vào kinh, chính khí tại thân, tà đạo lặn tiêu, làm việc như thế nào xin tiên sinh cứ quyết một lời, chúng ta xin nhất nhất tuân theo.
Sau khi nghe những lời này, thần sắc Cảnh Định Hướng trở nên hòa hoãn hơn, giương mắt nhìn Cố Hiến Thành một chút, cười nói:
- Vô Tích Cố Thúc Thời nói có lý.
Các vị quan viên có mặt tại trường trao đổi ánh mắt với nhau, tên Cố Hiến Thành này thật sự có bản lãnh, chẳng trách nào những năm gần đây thanh danh nổi trội.
Vương Dụng Cấp và Dư Mậu Học cũng tỏ lòng trung cho Cảnh Định Hướng thấy, nói tuyệt không phải sợ hãi quyền thế yêm đảng, hoặc chỉ biết bo bo giữ lấy thân, mà là phải đợi lão huynh tới chủ trì đại cục, vỗ ngực bảo đảm chỉ cần Cảnh huynh vung cánh tay hô lên, tự nhiên chúng ta ào ào hưởng ứng.
Trong đám người, Tống Ứng Xương dẫn đầu vung cánh tay hô to:
- Cảnh lão tiên sinh được cả triều kính ngưỡng, thiên tử cũng kính trọng xưa nay, hôm nay lấy khí thế như trời giáng phát ra oai lực như sấm sét, chúng ta hãy thừa cơ phấn chấn, nhất cử đánh tan quyền yêm Trương Kình và vây cánh của y!
Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực thấy Cố Hiến Thành và Tống Ứng Xương đều đứng ra lên tiếng cũng lục tục động thân ra, phục lạy nói:
- Chỉ chờ Thiên Thai tiên sinh ra một tiếng hiệu lệnh, chúng ta thề hưởng ứng, phò chính dẹp tà chẳng tiếc thân này!
Nhất thời quần tình kích động, ai nấy trở nên hăng máu như gà chọi, người người kính ngưỡng vô cùng nhìn Cảnh Định Hướng, có khí thế Thiên Thai bất xuất, khó gánh giang sơn.
Cảnh Định Hướng vung tay áo tay trái lên đặt sau lưng, tay phải giơ hai ngón trỏ giữa ra trỏ về phía Tử Cấm thành, giọng dõng dạc hào hùng hữu lực:
- Quốc triều nuôi sĩ hai trăm năm, trượng nghĩa tử tiết chính là hôm nay!
-----------
Ty Lễ Giám, khí trời đầu mùa Xuân, trong nha môn vẫn còn âm trầm lạnh lẽo như băng, tâm tình Trương Kình cũng hoàn toàn giống với khí trời. Y đang ngồi trong phòng của mình, ngây người nhìn chằm chằm chén trà trên bàn, hồi lâu không nhúc nhích, giống như có thể nhìn hoa nở ra từ chén trà kia.
Mấy tên tâm phúc Lưu Thủ Hữu, Trương Tôn Nghiêu, Trương Xuân Duệ, Chử Thái Lai, Hình Thượng Trí cũng không dễ chịu gì hơn, sắc mặt ai nấy lộ vẻ sầu thảm, thỉnh thoảng ngẩng đầu xem thử Trương Kình phát giác vị quyền yêm số một nội đình này đầu tóc bạc phơ, sắc mặt suy sụp, ước chừng già đi hơn mười tuổi so với trước đây chí khí bừng bừng.
Kẻ đầu não còn như vậy, làm sao bọn họ có thể tốt lành hơn?! Trong lòng ai nấy đang âm thầm nhẩm mấy chữ: cây ngã chim bay tứ tán.
Vào giờ phút này, ngay cả tiểu thái giám ân cần bôn tẩu ngày xưa cũng không thấy tiến vào. Trước mặt Trương Kình bày chén trà kia, trước đây lúc nào cũng sẽ thường đổi trà mới, không lạnh không nóng, nhưng bây giờ đã lạnh như băng cũng không ai để đổi.
Mắt thấy Trương Ty Lễ sắp xui xẻo, cần gì chạy tới xu phụng, tránh xa còn không kịp nữa là….
Trương Kình vươn tay ra quá dài, xâm hại đến quyền vị nội các, Thân Thời Hành đã có ý phản kích, yêm đảng hoành hành lại đắc tội thanh lưu văn thần. Vốn định bắt lại Bạch Liên giáo chủ, mượn tay Vương Hoàng hậu xoay người, vừa ủng lập Chu Thường Lạc làm Thái tử lấy được công ủng lập, lại bịt miệng được quan văn ngoại triều, củng cố quyền vị của mình.
Kết quả hết thảy chỉ là dã tràng xe cát, sai một nước thua cả bàn, bị dồn đến chân tường.
Ngàn vạn lần không nên bố trí ở Quần Phương các, âm thầm thu thập tâm phúc tử sĩ bí ẩn, giết chết Chu Ứng Trinh để giá họa Tần Lâm khuấy đục nước như vậy. Ai mà ngờ được Tần Lâm quả thật tra án như thần, không chỉ có bắt được hung thủ mà còn khám phá ra thân phận yêm nô.