Mà võ công của y cao, hung danh cực thịnh, nhất định là đối tượng đầu tiên bị hoài nghi, cho nên Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn lại đi tới nhà gỗ vào sau canh một làm ra tiếng động, giả như tiếng đánh nhau, để ngụy tạo chứng cứ Y Hạ Quỷ Khanh không có mặt ở hiện trường.
Người Nhật Bản vào nhà cởi giày dép để lại bên ngoài đã là thói quen sinh hoạt mấy chục năm thâm căn cố đế, Quy Bản Vũ Phu dùng hành động chứng minh điểm này, quả nhiên Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cũng không ngoại lệ. Trước khi y vào nhà theo thói quen cởi guốc, chỉ mang vớ không cẩn thận đạp lên giọt máu kia, lau nó sạch khỏi sàn nhà dính trên vớ, từ đó trở thành chứng cứ chí mạng.
- Không, không thể nào!
Tiểu Điểu Hoàn dùng tiếng Nhật tuyệt vọng gào thét, y tuyệt đối không tin ngay cả vớ dính vào vết máu mình cũng không phát giác, làm thế nào Tần Lâm có thể nghĩ ra?
Phảng phất nghe hiểu đối phương gào lên tuyệt vọng, Tần Lâm cười lấy ra đầu mối mà mình vừa mới tìm được, một sợi dây gai màu trắng nhìn rất tầm thường:
- Mao Hải Phong thân mặc áo xám, quần màu đen cùng giày lông cừu, nhưng mới vừa rồi bản quan tìm được cái này trên sàn nhà.
- Như vậy, Y Hạ tiên sinh...
Tần Lâm lè lưỡi liếm liếm bị đôi môi gió biển thổi phát khô, nhìn chằm chằm Y Hạ Quỷ Khanh.
Giữa tiếng cười lạnh, Y Hạ Quỷ Khanh ném một vật xuống đất nhanh như điện chớp, chợt ánh lửa lóe lên khói mù bốc lên, trong khói mù có một đạo ô quang bắn ra như điện xẹt.
Biến cố xảy ra quá nhanh, sau khi Y Hạ Quỷ Khanh ném ra đạn khói, đám hải thương ở gần rối rít tránh lui, thế cục hỗn loạn không chịu nổi.
Thượng Nhẫn Y Hạ Lưu hung danh vang dậy, phe Tần Lâm đã sớm đề phòng y nổi hung phản kháng, Hoắc Trọng Lâu lập tức tiến lên một bước hộ vệ trước người Tần Lâm, song chưởng thành trảo giao nhau trước ngực, mắt ưng lấp lóe tinh quang.
Kim Anh Cơ cũng khẽ uốn mình về phía sau, ống tay áo phất phơ, thân hình yểu điệu dùng tư thế tuyệt đẹp như tiên nữ bay trên trời dời đi ba thước.
Không ai ngờ được đạo ô quang đáng sợ kia cũng không bắn về phía Tần Lâm hay Kim Anh Cơ, mà là nhắm thẳng vào cổ Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn.
Đáng thương Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn đang bị Ngưu Đại Lực nắm lại hai chân xách lên, hoàn toàn không có cách nào tránh né, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạo ô quang kia bắn tới.
Tiếng phập của ám khí cắm ngập vào thịt khẽ vang, từ cổ họng đến ngực bụng Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn trong nháy mắt trúng bốn năm mũi phi tiêu. Những phi tiêu này vô cùng sắc bén, ánh lên màu đen bóng, rõ ràng đã được bôi kịch độc thấy máu lập tức tắt thở.
- Y Hạ Quỷ Khanh, bát dát...
Sắc mặt của Tiểu Điểu Hoàn trở nên bầm đen với tốc độ mắt thường có thể thấy được, độc dược ăn mòn thần kinh đau đớn khiến cho y giãy dụa co quắp. Chỉ trong thoáng chốc ánh mắt mờ đi không còn sức sống, trở nên màu trắng đục giống như cá chết.
Cho dù là khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn cũng không nghĩ tới mình sẽ chết thảm trong tay đồng bạn.
Mặc dù Ngưu Đại Lực trời sanh thần lực, nhưng dù sao cũng không phải là võ lâm cao thủ, phản ứng hơi chậm một bước, tù binh trong tay liền biến thành người chết. Y giận đến nỗi kêu lên oa oa, dứt khoát vung thi thể Tiểu Điểu Hoàn làm thành tấm thuẫn, cất tiếng gào thét như hổ gầm phóng về phía luồng khói mù nơi Y Hạ Quỷ Khanh ẩn thân.
Cùng lúc đó Hoắc Trọng Lâu cũng triển khai thân hình, đạp vào cột vài bước phi thân lên nóc nhà gần đó, song trảo sắc bén giơ ra, dùng tư thế như đại bàng giương cánh lăng không công kích vào đám khói mù Y Hạ Quỷ Khanh ẩn thân, khí thế hết sức sắc bén.
Trong khói mù truyền ra tiếng cười quái dị thê lương, lại là một chuỗi ô quang bắn ra, tốc độ nhanh như điện, quỹ tích phi hành vào ban đêm càng khó có thể nắm bắt. Chỉ có dưới ánh đèn lửa chiếu rọi hiện lên một chuỗi ô quang chói mắt, để lại từng đạo tàn ảnh kinh khủng.
Phi tiêu hình sao năm cánh của Y Hạ Thượng Nhẫn có kịch độc, Hoắc Trọng Lâu không dám coi thường, song trảo múa tít trước người hóa thành một lưới trảo màu vàng, tiếng móng tay xé gió mang theo tiếng rít sắc bén chói tai, một tràng tiếng leng keng vang lên, lập tức đánh bay phi tiêu của đối phương.
Ngưu Đại Lực càng thuận tiện hơn, giơ thi thể Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn quét loạn ở trước người, phi tiêu bắn vào thi thể tên tử quỷ xui xẻo này, tiếng lợi khí cắm vào xương thịt phập phập khiến cho người ta cảm thấy ê răng. Bất quá người chết vô tri vô giác, Tiểu Điểu Hoàn đã chết dưới phi tiêu của Y Hạ Quỷ Khanh, hẳn là sau khi chết cũng không ngại hứng thêm mấy mũi như vậy nữa, cũng giống như heo chết không sợ nước sôi.
Khoảng cách chỉ là mấy trượng, một đòn Y Hạ Quỷ Khanh không trúng đích, hai vị cao thủ đã xông vào trong khói mù.
Ngưu Đại Lực ỷ vào thần lực trời sinh múa tít thi thể Tiểu Điểu Hoàn, một chiêu Hoành Tảo Thiên Quân quét ngang hông công kích. Thân y cao tay dài, cộng thêm độ dài thi thể, khiến cho bên trong chu vi một trượng kình phong gào thét. Trảo Hoắc Trọng Lâu mang theo tiếng rít gió chói tai, tạo ra đạo đạo tàn ảnh trong đám khói, bàn tay nổi gân xanh, móng tay sắc bén hiện lên ánh vàng óng ánh, có uy lực làm nát đá tan vàng.
Nhìn hai cao thủ này phối hợp công kích một đòn tất sát, cho dù là cao thủ đỉnh cấp trên giang hồ ắt cũng phải táng mạng đương trường.
Làm người ta vạn phần kinh ngạc chính là, Ngưu Đại Lực múa thi thể to như vậy lại đánh trật đích, xuyên qua đám khói mù không chút trở ngại. Hoắc Trọng Lâu xuất ra Ưng Trảo Liên Hoàn Tam Thập Lục Sát, lại không chạm được tới vạt áo đối phương.
Chuyện kỳ quái chính là Ngưu Đại Lực chỉ ỷ vào thần lực, không phải là cao thủ chân chính cũng không nói. Nhưng Hoắc Trọng Lâu là một đời Ưng Trảo Vương, Ưng Trảo công thi triển ra trảo ảnh trùng trùng giống như thiên la địa võng, cho dù là con ruồi cũng khó chạy trốn, làm sao Y Hạ Quỷ Khanh có thể may mắn còn sống sót?
Gió biển thổi qua, khói mù tản đi, tại chỗ trống trơn, không còn thấy bóng Y Hạ Quỷ Khanh.
- Đây là Hỏa Độn thuật của nhẫn giả (ninja) Y Hạ Lưu!
Quy Bản Vũ Phu lộ vẻ khẩn trương cầm đao canh giữ ở trước người chủ nhân Kim Anh Cơ:
- Không nghĩ tới Y Hạ Quỷ Khanh lại luyện thành Ngũ Hành độn thuật, các vị cẩn thận đề phòng!
Truyền thuyết sau khi Y Hạ Lưu luyện thành Ngũ Hành độn thuật, có Ngũ Hành độn pháp Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, một khi phát động có uy lực quỷ thần khó lường, không phải là người phàm có thể ngăn cản, dĩ nhiên hạng người bình thường cũng không cách nào luyện thành. Gần trăm năm qua chưa nghe nói nhẫn giả nào có bản lãnh này, cho nên Quy Bản Vũ Phu nói ra ba chữ Hỏa Độn thuật, các vị Ngũ Phong hải thương nhất thời cả kinh thất sắc.
Chỉ có Tần Lâm tỏ ra không hề sợ hãi, khóe miệng còn mang theo nụ cười có vài phần giễu cợt:
- Cái gì Ngũ Hành độn thuật, bất quá là yêu ma quỷ quái mà thôi! Chung quanh đèn đuốc chiếu rọi sáng sủa như vậy, Y Hạ Quỷ Khanh cũng không thể trốn xa, hãy xem bản quan phá kỹ xảo nho nhỏ của y.
Cái gọi là Ngũ Hành độn thuật có thể lừa gạt được người khác, không lừa được Tần Lâm mắt thần như điện, hắn mượn ánh sáng đèn đuốc có thể quan sát dấu chân trên mặt cát.
Ánh mắt sắc bén xuyên thủng khói mù dày đặc, từ trong đám dấu chân hỗn loạn trên mặt đất tìm ra được dấu chân thuộc về Y Hạ Quỷ Khanh. Sau đó dựa theo thứ tự trước sau ướm chân lên suy ra tư thế, căn cứ phương hướng dấu chân cùng góc độ dùng sức, trong đầu lập tức hiện lên động tác liên hoàn của chủ nhân dấu chân:
Ở nơi tối nhất dưới mái hiên, dấu chân có hình giống như chữ bát tách ra là nơi Y Hạ Quỷ Khanh đứng từ nãy giờ, rìa mép dấu chân mơ hồ không rõ là do đứng thẳng trong thời gian dài, trọng tâm thân thể con người không ngừng chếch đi một cách tự nhiên, bắp thịt chân hoạt động để tránh cho mỏi mệt.
Trước mặt có dấu chân trái bước ra, bên phải phía trước cách đó không xa vẫn còn dấu vết lưu huỳnh cháy xém, thể hiện động tác Y Hạ Quỷ Khanh bước ra một chân, ném đạn khói xuống đất.
Tiếp theo là dấu nửa trước bàn chân phải ấn xuống đất, chính là vào lúc này, Y Hạ Quỷ Khanh phát lực ấn mạnh xuống đất, trầm eo vặn lưng, mượn lực xoay tròn bắn chuỗi phi tiêu ra giết chết Đảo Tân Tiểu Điểu Hoàn.
Tiếp tục xoay vòng, Tần Lâm tìm được dấu vết hai nửa bàn chân trước ở góc độ vị trí bất đồng, chính là động tác Y Hạ Quỷ Khanh bắn phi tiêu về phía Hoắc Trọng Lâu và Ngưu Đại Lực.
Cuối cùng, ánh mắt Tần Lâm lóe ra ngọn lửa sâu kín, dừng ở hai dấu chân cuối cùng có thể tìm được trên mặt đất. Đây cơ hồ là hai dấu chân song song với nhau, phần gót ấn xuống rất sâu, mà phần chân trước có dấu vết đất cát rất nhỏ bị bắn ra xung quanh. Bất kể là hướng của bản thân dấu chân hay là dấu ma sát bên trong dấu chân đều giống như đèn sáng trong bóng tối, chỉ về một hướng hết sức rõ ràng…
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Tần Lâm xem xong dấu chân bất quá thời gian ba lần hô hấp, hắn cười khành khạch nhìn chăm chú vào một vị trí tối tăm bên dưới mái hiên:
- Các huynh đệ, lấy điểu thương ra, bản quan cũng muốn xem thử rốt cục vị nhẫn giả Y Hạ Lưu này có thể nhịn đến khi nào?
Mọi người nhìn chằm chằm vào vị trí kia, bóng tối u ám không thể thấy được gì, nhìn qua chỉ giống như mái hiên trống trải không có vật gì, căn bản cũng không có người nấp ở đó.
Mấy huynh đệ Cẩm Y Vệ nghi hoặc giơ điểu thương lên, lúc này Nhật Bản cũng có không ít người sử dụng thiết pháo (Hỏa Thằng thương kiểu Nhật, cũng không phải là đại pháo thật), dưới quyền Kim Anh Cơ cũng có người giơ thiết pháo nhắm ngay hướng kia.
Hoắc Trọng Lâu, Ngưu Đại Lực cũng dốc hết toàn bộ tinh thần chăm chú đề phòng ép tới, mặc dù bọn họ vẫn không phát hiện tung tích địch nhân, nhưng bọn họ tin tưởng Tần Lâm không có chút nghi ngờ nào.
Y Hạ Quỷ Khanh cũng không chạy xa, Ngũ Hành độn thuật cũng không có lợi hại như trong truyền thuyết, các loại pháp thuật mượn bóng trăng mà đi, bay trên trời chui xuống đất gì đó chỉ có Tôn Hầu Tử trong truyện mới có thể làm được.
Trên thực tế cái gọi là độn thuật của nhẫn giả, tỷ như độn thủy thật ra chính là kỹ xảo bơi lội, lặn xuống nước, độn thổ chính là đào hầm ẩn thân, đào địa đạo nghe lén. Vì người ngoài không hiểu cho nên thấy hết sức thần kỳ, một khi vạch trần ra lập tức không đáng một đồng.
Bây giờ Y Hạ Quỷ Khanh treo ngược núp ở phía dưới mái hiên, sở dĩ không có bất kỳ người nào có thể phát hiện, ngoại trừ hoàn cảnh xung quanh sơn đen và bóng tối ra, y còn cầm trong tay một mảnh vải bố xám đen che đậy thân thể, hơn nữa phối hợp khéo léo với hoàn cảnh tối tăm bên dưới mái hiên, tạo thành một chướng nhãn pháp.
- Trời ơi, vì sao kỳ thuật nhẫn giả Y Hạ Lưu ta gặp phải người của thượng bang thiên triều lại không còn linh nghiệm như vậy?
Bị Tần Lâm một lời vạch trần chỗ ẩn thân, Y Hạ Quỷ Khanh khóc không ra nước mắt.
Không biết làm sao, chỉ đành phải liều mạng!
Một tiếng quỷ kêu vang lên, một mảnh vải bố xám đen phía dưới mái hiên bay ra. Đám điểu thương thủ, thiết pháo thủ vốn là khẩn trương rối rít nổ súng, bắn cho mảnh vải bố kia nổ tung trên không trung, vải vụn bay như bươm bướm.
Nhưng vào lúc này, Y Hạ Quỷ Khanh lặng lẽ không tiếng động xông ra, nhẫn đao nhỏ ngắn trong tay đâm thẳng vào cổ họng Ngưu Đại Lực, trên lưỡi đao óng ánh hào quang xám đen, cũng đã được bôi kịch độc thấy máu lập tức tắt thở.
Ngưu Đại Lực sớm có đề phòng, thổ khí như sấm sét vung thi thể Tiểu Điểu Hoàn đập tới. Y Hạ Quỷ Khanh đang ở giữa không trung biến chiêu không dễ, một đao đâm vào trước ngực thi thể, nhẫn đao đâm ngập vào trong thi thể, trong lúc nhất thời không rút ra được.
Hoắc Trọng Lâu điểm mũi chân, thi triển khinh công vòng tránh thi thể, từ bên cạnh vung trảo chộp tới, Y Hạ Quỷ Khanh muốn nghênh đón nhưng không còn kịp nữa. Chỉ nghe tiếng trảo sắc bén xé rách da, đâm vào bắp thịt, ma sát với xương cốt làm người ta không rét mà run, Y Hạ Quỷ Khanh lập tức cảm thấy trên đầu vai truyền tới một trận đau nhức.
Hoắc Trọng Lâu một đòn đắc thủ cũng không chút dung tình, vận khởi Đại Lực Ưng Trảo Công khổ tu hai mươi năm bóp thật mạnh một cái. Chỉ nghe tiếng răng rắc vang lên, xương tỳ bà Y Hạ Quỷ Khanh liền bị bóp vỡ, nửa người mềm nhũn rũ xuống, cũng không còn sử xuất được chút lực đạo nào nữa, thân võ công này coi như hoàn toàn bị phế.
- Hay!
Tần Lâm là người thứ nhất vỗ tay khen hay, cười khanh khách nói:
- Bắt sống cường địch, lão Hoắc lại lập một công lớn!
Hoắc Trọng Lâu vứt Y Hạ Quỷ Khanh xuống đất, tay còn dính máu tươi ròng ròng ôm quyền thi lễ Tần Lâm:
- Toàn do Tần tướng quân mưu trí tuyệt luân, mắt thần như điện, đây gọi là công người công chó. Tần tướng quân mới là người lập công, Hoắc mỗ bất quá là tay sai dưới trướng, tuyệt không dám kiêu ngạo giành công.
Mọi người Ngũ Phong hải thương thấy Hoắc Trọng Lâu bắt Y Hạ Quỷ Khanh, võ công siêu tuyệt, đều âm thầm bội phục không thôi. Nhưng không ngờ y lại tự xưng là tay sai dưới trướng Tần Lâm, ai nấy không khỏi tặc lưỡi khen thầm: lai lịch vị Phó Thiên Hộ Cẩm Y Vệ này thật là lớn, khiến cho một đời ưng khuyển Đông Xưởng bất khả nhất thế cũng phải cúi mình.
Đang định thẩm vấn Y Hạ Quỷ Khanh, chợt thấy người này giãy dụa co quắp đau đớn dưới đất, thân thể vặn vẹo giống như con chó ghẻ đợi làm thịt, sắc mặt cũng càng ngày càng xanh, đảo mắt đã đi đời nhà ma.
Chẳng lẽ y uống thuốc độc tự vận?
Tần Lâm thở dài một hơi, chỉ chỉ tay của Hoắc Trọng Lâu:
- Lão Hoắc ngươi đi rửa tay đi thôi, mới vừa rồi ngươi đánh bay phi tiêu của y, móng tay đã dính kịch độc!
Hoắc Trọng Lâu vội vàng đi rửa tay, cho dù là võ công của y cao hơn nữa cũng sợ độc dược.
Kim Anh Cơ không nói nửa lời liền sai người bắt Diệp Ma, lần này tất cả tâm phúc của lão đều khép nép chịu phục, ngay cả Y Hạ Quỷ Khanh cũng bị đánh chết, dưới đám đông hải thương trợn mắt nhìn, không có bất kỳ người nào dám phản kháng.