Cẩm Y Vệ

Chương 289

- Đại ca, chúng ta nên tạm thời tránh lui, sau đó nghĩ biện pháp tố cáo tên ưng trảo kia!

Triệu Hải Mã ở bên cạnh khuyên nhủ.

Hải Sa hội dưới tay Trần Bạch Sa, thế lực ở trên đất bằng còn hơn cả Ngũ Phong hải thương, trên biển cũng coi như ngang ngửa, nghĩ biện pháp ám sát một tên quan Cẩm Y Vệ cũng không phải là việc khó gì. Mượn chỗ dựa sau lưng cũng có thể nghĩ biện pháp cách chức bắt giữ cẩm y quan này.

Nhưng quan là quan, dân là dân, bất kể thế lực sau lưng Trần Bạch Sa bao lớn, y cũng không dám đánh nhau cùng Cẩm Y Vệ ngoài đường phố. Đó chính là tội danh đánh quan tạo phản.

Đang không thể làm gì, trong lúc vô tình Trần Bạch Sa nhìn ra xa, chợt ánh mắt sáng lên, lại bước ra nghĩa chính từ nghiêm nói:

- Tuy Cẩm Y Vệ là thiên tử thân quân, nhưng cũng bị quốc pháp ước thúc, há có thể hoành hành không coi pháp kỷ ra gì? Vị cẩm y trưởng quan này, chẳng lẽ là tay ngươi cầm trọng quyền, Hàng Châu thành không ai có thể áp chế hay sao? Thế nhưng vẫn có người có thể trị tội ngươi!

Tần Lâm đang định chế giễu trả đũa, Kim Anh Cơ lại nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, gãi gãi lòng bàn tay, tranh trước nói:

- A, Trần Hội Thủ nói như thế, chắc là có vị cứu tinh nào tới sao?

- Ha ha ha…

Trần Bạch Sa phách lối cười như điên, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm.

Nơi xa có bốn người hai chủ hai tớ đang đi về phía này, không có thanh la mở đường, không treo đèn lồng quan hàm, hổ bài… Thế nhưng đám người đông đúc bất kể quan, lại, thương, dân tất cả đều tránh lui chín mươi dặm, mở ra cho bọn họ một con đường rộng ở giữa, quả thật là oai phong tới cực điểm.

Hai tên người hầu đi trước dẫn đường mặc trường sam màu đen, chân đi giày đế mềm, môi hồng răng trắng hết sức tuấn tú. Chỉ tiếc so với đám thiếu niên cùng tuổi, giữa hai hàng lông mày của họ lại có thêm mấy phần khí chí âm…

Phía sau hai vị chủ nhân, một người là một lão viên ngoại bề ngoài phúc hậu, mặt mũi trơn nhẵn không có một sợi râu, nhìn qua giống như một lão ma ma mặt mày hiền hòa. Người bên cạnh y hoàn toàn ngược lại, thân hình khôi ngô, hai tay vàng khè dài ngoẵng, mũi ưng mắt diều hâu. Người này có bộ râu quai nón tua tủa, giống như vô số mũi cương châm ghim trên mặt, hung tướng tất lộ, có thể làm cho trẻ con khóc đêm phải nín.

Khó trách Trần Bạch Sa tỏ ra mừng rỡ, thì ra người tới chính là tân nhậm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng Tri Hiếu Hoàng công công, cùng Hoắc Trọng Lâu Hoắc Đại Lãnh Ban Đông Xưởng phái trú Hàng Châu.

Trần Bạch Sa đã dâng tặng một vạn lượng bạc, lạy Hoàng Tri Hiếu làm cha nuôi, nghe nói chỗ dựa cha nuôi lão nhân gia ở trong cung là Bỉnh Bút Thái Giám Ty Lễ Giám, Chưởng Nội Quan Giám Trương Thành Trương công công, đây chính là nhân vật số hai kế dưới Chưởng Ấn Thái Giám Ty Lễ Giám Phùng Bảo trong cung. Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám ở Hàng Châu cũng là chức quan lớn ngồi ngang hàng cùng Bố Chính Sứ, Tri Phủ, Tuần Án, có cha nuôi lão nhân gia tương trợ, còn sợ không bắt được tên chó Cẩm Y Vệ kia sao?

Về phần vị Hoắc Lãnh Ban kia lại càng dễ nói, Cẩm Y Vệ tuần tra tập nã đại gian ác nghịch, Đông Xưởng lại đúng lúc là giám sát Cẩm Y Vệ, có lão nhân gia ở đây, chỉ có thể coi như họ Tần kia xui xẻo.

Trần Bạch Sa vội vàng chạy chậm tới, khom lưng mặt mũi tươi cười:

- Cha nuôi, con trai xin vấn an người. Con trông ngóng ngày đêm, không biết hôm nay trời nổi ngọn gió lành nào, rốt cục cũng thổi người và Hoắc Đại Lãnh Ban tới Hải Ninh.

Địa vị thay đổi khí chất, ăn uống thay đổi thể chất. Từ khi Hoàng công công làm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, uy nghiêm khí độ cũng đã có thêm ba phần, dùng giọng mũi cười hì hì nói:

- Ôi, con trai ta thật là hiếu thuận.

Làm con nuôi thái giám, người ngoài nhìn vào thấy buồn cười, bản thân Trần Bạch Sa lại cảm thấy vì được quá yêu mà sợ, ngay cả Nhị đương gia Triệu Hải Mã cũng dương dương đắc ý liếc Kim Anh Cơ một cái. Thế nào, Trần Đại ca ta có một vị cha nuôi cứng rắn như Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám Hoàng công công, sau khi Hàng Châu mở cảng, còn không phải là thiên hạ của Hải Sa hội chúng ta? Ngũ Phong hải thương các ngươi từ đâu tới hãy về lại nơi đó, thừa dịp sớm cút ngay!

Đám dân chúng vây xem cùng với kẻ hữu tâm ngoài xa âm thầm lặng lẽ chú ý bên này, đồng thời phát ra một tiếng than dài trong lòng.

Hải Sa hội ở Hàng Châu hết sức ngông cuồng phách lối, ép mua ép bán, một mặt cấu kết với quan phủ, một mặt cùng hung cực ác ép bức ngư dân, thợ đào mỏ cùng khách thương trung tiểu, thật là trời giận người oán.

Ngũ Phong hải thương nói chuyện hòa khí, mua bán công bình, ngay cả Đề Đốc Mân Chiết Hải Phòng Quân Vụ Chu Hoàn thề không đội chung trời cùng Ngũ Phong hải thương cũng không khỏi ta thán ‘Hàng Châu đãi khách như nhà, biết rõ hải tặc nhưng vì tham lợi, mặc tình cho chuyển hàng hóa, thu tiền hối lộ’. Cho nên dân chúng đều hy vọng Kim Anh Cơ có thể trở lại Hàng Châu thành, tương lai mua bán có lẽ đỡ bị bóc lột hơn phe của Trần Bạch Sa.

Không ngờ Trần Bạch Sa lại lạy Hoàng Tri Hiếu làm cha nuôi, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám chính là đại hoạn quan triều đình phái tới giám sát các hạng sự vụ Thị Bạc Ty, xử lý mọi chuyện thông thương, có y đứng ra thay Hải Sa hội, Ngũ Phong hải thương còn tranh cùng bọn họ thế nào được nữa?

Trong lòng Trần Bạch Sa đắc ý hết sức, liên tiếp gật đầu cúi người với Hoàng công công, cố ý giả bộ vẻ mặt ủ rũ như đưa đám.

Hoàng công công lập tức nhìn ra, kinh ngạc hỏi:

- Hài nhi ở Hàng Châu cũng coi là nhân vật có mặt mũi, người nào dám chọc tức con, vì sao giống như gà trống chọi thua như vậy?

Trần Bạch Sa nghe vậy đúng như mong muốn, hoa tay múa chân nói:

- May mà cha nuôi hiểu được, có một tên quan Cẩm Y Vệ gì đó hoành hành bá đạo ở đây đả thương công tử Lý Bố Chính. Hài nhi nhìn không thuận mắt bèn đứng ra nói vài lời công bằng, hắn đòi bắt hài nhi hạ thiên lao Bắc Trấn Phủ Ty.

- Cẩm Y Vệ nào dám vô lễ như vậy?

Hoàng công công nhàn nhạt giương lông mày lên, kỳ quái nói:

- Con không có báo danh hiệu cha nuôi ra sao?

- Báo... Báo rồi...

Trần Bạch Sa nhìn trộm sắc mặt Hoàng công công, nói chuyện ấp a ấp úng:

- Người nọ ô ngôn uế ngữ, hài nhi quả thật không... Không dám nói.

- Có cái gì cứ việc nói ra!

- Hài nhi không nói cũng được, ngay cả cha nuôi hắn cũng dám mắng, những lời đó quả thật quá khó nghe, đánh chết hài nhi cũng không dám nói với cha nuôi…

Trần Bạch Sa cố ý khích bác, phàm là thái giám đều có lòng nghi ngờ rất nặng, y càng nói mập mờ, Hoàng công công càng nghĩ nghiêm trọng. Nếu là mắng thái giám, ác độc nhất chính là mấy câu kia, còn có thể có câu gì khác?

Nhất thời da mặt trắng nõn giận đến đỏ lên, thanh âm Hoàng công công cũng trở nên the thé bén nhọn, kéo lấy ống tay áo Hoắc Trọng Lâu:

- Hoắc Lãnh Ban, ngài là người của Đông Xưởng, giám sát Cẩm Y Vệ chính là bổn phận của ngài, người nào to gan càn rỡ như vậy, ngươi phải kiểm tra thật kỹ một phen.

Hoắc Trọng Lâu cũng hé miệng, nở một nụ cười âm trầm:

- Ngay cả Hoàng công công ngài hắn cũng dám mắng, quả thật là gan chó tày trời. Đốc Công Đông Xưởng chúng ta cũng là nội quan, phải chăng là hắn cũng muốn mắng luôn?

Đi đi đi, Hoàng công công lập tức lôi Hoắc Trọng Lâu đi tới đình xem triều, quyết định dạy dỗ tên Cẩm Y Vệ xuất ngôn càn rỡ kia một phen.

Trần Bạch Sa cùng Triệu Hải Mã theo phía sau cáo mượn oai hùm, cảm giác được ánh mắt dân chúng nhìn mình toát ra vẻ kính sợ, đề phòng, hai người bọn họ chỉ cảm thấy trong lòng thư thái vô cùng. Hừ hừ, trong phủ Hàng Châu này, thậm chí bên trong Chiết Giang tỉnh, Hải Sa hội chúng ta vẫn là số một, Ngũ Phong hải thương gì đó cũng phải đứng qua một bên.

Hai vị trưởng quan Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ đứng sóng vai, tuy Tần trưởng quan không phải là quá mức anh tuấn tiêu sái, nhưng cũng vô cùng lỗi lạc, dáng vẻ tự nhiên toát ra thần uy lẫm lẫm. Kim trưởng quan yểu điệu thướt tha, eo như rắn nước, thân mặc quan phục lục phẩm của nam tử càng thêm ba phần mị lực, bảy phần xinh đẹp.

Gió biển thổi mái tóc tung bay, mùi thơm thoang thoảng trên người Kim Anh Cơ xông vào mũi Tần Lâm. Nhìn mấy người nơi xa giận đùng đùng đi tới, hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng.

Lý Giáp Lý Khôi Nguyên được mấy tên tôi tớ dìu, đưa tay lau máu mũi, oán hận nhìn chằm chằm Tần Lâm, hận không thể đẩy hắn xuống Tiền Đường, đổi lại là mình đứng bên cạnh Kim Anh Cơ. Thấy Kim Anh Cơ cùng Tần Lâm đứng gần nhau như vậy, hai người liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng còn viết vẽ gì đó trong lòng bàn tay, lửa ghen trong lòng y như bùng cháy, thở hổn hển chẳng khác nào dã thú bị thương.

Chờ xui xẻo đi, Đông Xưởng là đặc biệt giám sát Cẩm Y Vệ, Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám lại là Đại thái giám trong nội cung chỉ có vài người, hừ hừ, xem ngươi xui xẻo thế nào!

Lý Giáp đang tính toán sau khi Tần Lâm bị Đông Xưởng bắt lại, làm thế nào lo lót mua chuộc để vào đại lao làm nhục hắn một phen. Ngoài ra làm thế nào nghĩ cách thu mỹ nhân vào tay…

Trần Bạch Sa chạy chậm phía trước dẫn đường, dẫn cha nuôi và bằng hữu của y thẳng tới dưới đình xem triều. Sau đó y nhìn Tần Lâm cười lạnh một trận, phách lối giống như sói đói nhìn chằm chằm con cừu nhỏ, đưa tay chỉ Tần Lâm một cái:

- Cha nuôi, chính là con chó này ức hiếp hài nhi, còn dùng ô ngôn uế ngữ mắng lão nhân gia ngài

Lý Giáp cũng rên hừ hừ kể khổ luôn miệng:

- Hoàng công công, Hoắc Lãnh Ban, các vị xem tiểu điệt bị hắn đánh ra nông nỗi này… Tên này dám hành hung giữa ban ngày, như vậy còn có đạo lý hay không, có còn vương pháp hay không?

Lý Giáp lộ vẻ bi phẫn, ngày trước lúc y ức hiếp người khác, dung túng chó dữ cắn xé dân chúng vô tội, không hề nghĩ tới đạo lý vương pháp là gì. Nhưng đến khi y bị Tần Lâm đánh cho thành đầu heo, lại mang vương pháp ra treo trên khóe miệng.

Trần Bạch Sa đưa tay chỉ Tần Lâm một lúc lâu, nụ cười Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ lại không có chút biến hóa nào, thậm chí ánh mắt của Lục mập, Ngưu Đại Lực sau lưng nhìn y toát ra vài phần đùa cợt cùng thương hại, thái độ như vậy rõ ràng là đang xem một tên xuẩn ngốc diễn trò.

Ủa, vì sao cha nuôi không lên tiếng, chẳng lẽ bị chọc tức tới mức á khẩu nghẹn lời? Trần Bạch Sa buồn bực trong lòng, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy biểu lộ Hoàng công công vừa giống như khóc, vừa giống như cười, vừa vui mừng vừa lúng túng, sắc mặt thoạt xanh thoạt trắng giống như diễn trò, cũng không biết tại sao.

Hoắc Trọng Lâu cũng ngây người sợ run hồi lâu, tiếp theo thình lình xông nhanh lên phía trước.

Đại Lực Ưng Trảo công tung hoành giang hồ hai mươi năm hiếm gặp địch thủ, tên quan Cẩm Y Vệ này muốn nếm thử một chút mùi vị. Trần Bạch Sa cùng Triệu Hải Mã liếc mắt nhìn nhau, hai người đều cực kỳ hưng phấn.

Giết, giết, giết đi! Lý Giáp mừng rỡ giậm chân, hận Hoắc Lãnh Ban không xuất một chiêu Ưng Trảo công, trực tiếp bóp cho Thiên Linh Cái thủng năm lỗ máu, lấy não bên trong ra, y mới hả giận.

Dân chúng vây xem hoặc giả không hiểu, trong đó có mấy thương khách thường đi lại trên giang hồ đã sớm nghe Ưng Trảo Vương Hoắc Trọng Lâu uy danh hiển hách, thấy vậy đồng loạt giơ lên tay áo che kín mắt, không đành lòng thấy vị công tử áo xanh ra mặt thay dân chúng này bị thương dưới Ưng Trảo công.

Không ngờ rằng Hoắc Trọng Lâu vọt tới trước mặt Tần Lâm nhanh như cơn lốc, hai tay y không xuất ra Ưng Trảo công, mà là ôm quyền hành lễ, cong lưng đúng chín mươi độ, cười tới nỗi râu tua tủa như cương châm trên mặt cũng run lên:

- Hoắc mỗ tham kiến Tần trưởng quan. Từ khi tới Hàng Châu, Hoắc mỗ cùng Hoàng công công thường cảm niệm ân đức ngài, thường hay than thở không được theo hầu dưới trướng. Không ngờ rằng hôm nay gặp được kim diện trưởng quan, quả thật là trời cao rủ lòng thương xót.

A… làm sao có thể như vậy được?

Trong lúc nhất thời ánh mắt Trần Bạch Sa trở nên thẫn thờ, tim y bắt đầu chìm, chìm xuống…

Quả nhiên, Hoàng công công còn hơn cả Hoắc Trọng Lâu, y là thái giám nội đình, quỳ xuống đã sớm thành thói quen, cười hì hì đi tới dưới chân Tần Lâm, không nói hai lời liền dập đầu ba cái:

- Hoàng Tri Hiếu thay Trương công công vấn an ngài, Trương công công ở trong cung thường hay nhung nhớ, vẫn mong trưởng quan mạnh khỏe. Hôm nay gặp mặt anh phong nhuệ khí lại càng gia tăng hơn trước, nô tài sẽ khẩn cấp bẩm báo lên kinh sư, tưởng lão nhân gia biết được cũng sẽ hết sức vui mừng.

Trương công công trong miệng Hoàng công công là Trương Tiểu Dương, trên thực tế lấy thân phận địa vị Hoàng Tri Hiếu còn chưa có tư cách trực tiếp đối thoại cùng Bỉnh Bút Thái Giám Ty Lễ Giám, Chưởng Nội Quan Giám Trương Thành. Vị trí Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này của y là do Trương Tiểu Dương nhớ tới tình cũ, mới cầu xin thúc phụ y Trương Thành giùm, bên ngoài lại đồn đãi Trương Thành là chỗ dựa của y.

Thái giám tính tình âm hiểm hẹp hòi, có cừu oán với người nào nhất định phải trả thù gấp bội. Nhưng người nào có ân với mình, vậy cũng báo đáp gấp bội. Cả đời Trương Tiểu Dương trừ tiểu chủ nhân Chu Do Phiền ra, chỉ có mình Tần Lâm là ‘chiến hữu’ đã từng sóng vai tác chiến, tất nhiên bất cứ lúc nào cũng nhớ mãi không quên.

Khoan nói Hoàng công công đã được ích lợi rất nhiều từ Tần Lâm, Trương Tiểu Dương, nếu như hiện tại Tần Lâm bất mãn y, gởi một phong thơ cho Trương Tiểu Dương, tiểu Trương công công chỉ cần nói xấu vài câu bên tai lão Trương công công, chức Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám này của Hoàng Tri Hiếu coi như chấm dứt, làm sao y có thể bất kính với Tần Lâm?

Tần Lâm nở nụ cười khả ái nhìn chằm chằm Trần Bạch Sa, trong ánh mắt toát ra vẻ nghiền ngẫm.

Trần Bạch Sa vẫy đuôi ở trước mặt Hoàng công công, Hoàng công công, Hoắc Trọng Lâu lại nịnh hót lấy lòng Tần Lâm, trong lúc nhất thời Lý Giáp, Trần Bạch Sa và bọn bộ khoái ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu vì sao.

Tần Lâm cười đưa tay vỗ vỗ vai Hoắc Trọng Lâu, đối với Hoàng Tri Hiếu lại làm như không thấy, đưa mắt nhìn trời, mũi hừ lạnh nói:

- Kể từ khi Hoàng công công làm Đề Đốc Thị Bạc Thái Giám, quả nhiên uy phong lẫm lẫm, thu được đứa con nuôi này cũng rất khá.

Bình Luận (0)
Comment