Bây giờ Đông Xưởng đã đưa ra một vị Chưởng Hình Thiên Hộ, một vị Lý Hình Bá Hộ, đều là thân tín của Phùng Bảo, như vậy dựa theo quy củ bất thành văn, đến phiên bên Cẩm Y Vệ nên đưa ra người tin cẩn của Trương Cư Chính rồi.
Phùng Bang Ninh đột nhiên nhảy ra tỏ vẻ anh dũng muốn tham dự phá án, liền phá hư quy tắc ngầm, không khác nào không nể mặt Trương Cư Chính, cũng không nể mặt cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu này.
Cho nên con ngươi của Lưu Thủ Hữu chuyển một cái, chuẩn bị không mặn không lạt nói mấy câu, khiến cho Phùng Bang Ninh không xuống đài được.
Kết quả ngược lại Đông Xưởng có tới hai vị giành trước, Từ Tước là tâm phúc của Phùng Bảo, cũng không quá mức khách sáo đối với vị điệt nhi này của chủ nhân:
- Phùng trưởng quan, chuyện này ngoại quan loáng thoáng đem đầu mâu chỉ hướng Phùng Ty Lễ, bên Đông Xưởng có ta cùng Trần Lý Hình cũng đủ rồi, ngươi xem có nên tạm thời tránh ra hay không?
Trần Ứng Phượng ở trong phe Phùng Bảo địa vị thấp hơn nhiều, khẩu khí cũng khách sáo hơn, dáng vẻ sinh ra vốn một bộ hung thần ác sát, nhưng càng muốn giả làm tư văn, cắn văn nhai chữ nói:
- Lấy ngu kiến của ty chức, Phùng trưởng quan ở Nam Trấn Phủ Ty sự vụ phức tạp, đồng dạng là tận trung vương sự. Nam Trấn Phủ Ty một khắc cũng không thể thiếu Phùng trưởng quan, cho nên chuyện tra án này nên giao cho người khác làm thôi!
Dứt lời, hai vị đều nhìn Phùng Bang Ninh nháy mắt, bọn họ cũng không nghĩ tra án đều là hệ chính của Phùng Bảo, tra được thì dễ nói, tra không ra kết quả lý tưởng, đến lúc đó người nào chịu trách nhiệm? Vạn nhất kết quả bất lợi đối với Trương Cư Chính, tướng phủ lại không người chứng kiến, hai bên làm sao giao phó đây?
Phùng Bang Ninh không phải là đứa ngốc, lập tức ngửi được mùi, cũng may Trần Ứng Phượng đã bắc thang hạ đài sẵn cho hắn, chỉ cần nói Nam Trấn Phủ Ty sự vụ phức tạp không cách nào phân thân, sẽ nhân cơ hội rút về.
Không ngờ lúc này Tần Lâm đứng ở phía sau hắn, đột nhiên cười hừ một tiếng từ trong lỗ mũi. Tiếng cười kia vô cùng nhỏ, người khác đều không nghe được, chỉ có lỗ tai của Phùng Bang Ninh cách khoảng cách gần là nghe rõ ràng: vừa khinh bỉ lại coi thường, quả thật khinh bỉ hắn tới cực điểm.
Phùng Bang Ninh thiếu niên đắc chí, ỷ vào chỗ dựa của bá phụ, cho tới bây giờ không gặp qua khó khăn thất bại nào, muốn cùng Tần Lâm đối chọi đấu tranh, nhưng xuất sư bất lợi, cả một chuyện sửa nha thự bị Tần Lâm chiếm hết danh tiếng rồi, khiến cho hắn vô cùng mất mặt, vừa đố kỵ vừa hận, thủy chung nghiên cứu làm thế nào để hung hăng chỉnh trị Tần Lâm một phen, mới có thể tiêu được mối hận trong lòng.
Nghe tiếng cười tràn đầy vẻ khinh bỉ của Tần Lâm, phổi Phùng Bang Ninh cũng sắp nổ lên vì tức, cũng không kịp nhớ nhiều nữa, tiến lên một bước, chắp tay nói với Lưu Thủ Hữu:
- Lưu Đô Đốc, hạ quan nguyện lập quân lệnh trạng, tất phá án này!
Lưu Thủ Hữu trong mắt hàn mang chợt lóe, thầm nói: chính ngươi tự tìm cái chết, không oán ta được.
Từ Tước, Trần Ứng Phượng còn muốn khuyên nữa, Lưu Thủ Hữu chợt tươi cười rạng rỡ, cực kỳ nhiệt tình hướng về phía Phùng Bang Ninh chắp tay:
- Phùng Chỉ Huy chịu bỏ sức làm việc vua, thật là quốc gia đại hạnh, may mắn lớn của Cẩm Y Vệ nha môn chúng ta. Trên Bạch Hổ đại đường, nhất thời tuyển chọn kẻ sáng giá cũng chỉ có Phùng Chỉ Huy cùng Tần Chỉ Huy là hai vị thiếu niên anh hùng, nào nào nào, Tần Chỉ Huy cũng tới đây, lần này hai vị liên thủ nhau ra sức, nhất định có thể phá được án này, tìm về quốc bảo!
Đây là lần thứ hai Lưu Thủ Hữu nói đến chuyện tuyển chọn người sáng giá, Tần Lâm cũng không thoái thác như lần đầu tiên, trong ánh mắt chán ghét của Phùng Bang Ninh, không thèm nhường nhịn đi lên sóng vai cùng hắn, nhìn về phía Lưu Thủ Hữu chắp tay:
- Lưu Đô Đốc khen quá lời, hạ quan không dám nhận lãnh. Chuyện phá án thì hạ quan có chút đạo hạnh thấp kém như vậy, nên phải theo Phùng Chỉ Huy đi một chuyến, vạn nhất người có sơ thất gì, cũng tiện ở bên cạnh giúp đỡ, tránh làm mất mặt mũi của Cẩm Y Vệ thiên tử thân quân ta.
Lời nói này Tần Lâm có ý tứ, giống như nếu hắn không đi, Phùng Bang Ninh sẽ phải chịu mất mặt lớn lắm vậy, nhất thời khiến cho các vị đường thượng quan trên Bạch Hổ đại đường nháy nhó lẫn nhau, chẳng qua là ngại phiền mặt mũi không bật cười mà thôi.
- Ngươi!
Phùng Bang Ninh giận đến sắc mặt xanh đen, chỉ Tần Lâm định ngoác miệng mắng to.
- Được rồi được rồi...
Lưu Thủ Hữu không đợi hắn phát tác, trước tiên nghiêm sắc mặt:
- Hai vị thiếu niên anh kiệt, luôn luôn lấy tinh thần đoàn kết làm trên hết. Tần Chỉ Huy cũng là vì hảo tâm, Phùng Chỉ Huy không nên quá so đo.
Lưu Thủ Hữu chưởng quản chuyện của Cẩm Y Vệ, lĩnh hàm Tả Đô Đốc Thái Tử Thái Phó, cho dù Phùng Bang Ninh kiêu căng ngang ngược cũng không dám cải vã cùng hắn ở giữa đình, không thể làm gì khác hơn là im hơi lặng tiếng, trợn hai mắt nhìn chăm chú vào Tần Lâm, thở hồng hộc giống như con cóc lớn vậy.
- Hừ, hai vị Đông Xưởng xử lý án đều là gia nô của bá phụ ta, còn sợ không chỉnh trị được gã nhà quê ngươi sao.
Phùng Bang Ninh nghiên cứu làm thế nào trả thù Tần Lâm.
Tần Lâm nheo mắt lại, như cười như không liếc hắn một cái: thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào, không phải là lão tử không cho ngươi cơ hội, ngược lại họ Phùng từ ngày lão tử đến đảm nhiệm Nam Trấn Phủ Ty liền trợn mắt nhướng mày. Ta không cho ngươi chút màu sắc để xem thử, ắt không biết được Mã vương gia có ba con mắt, lần này phải khiến cho ngươi không chết cũng lột da.
Phùng Bang Ninh bất ngờ gia nhập vào, khiến cho Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng cũng vô cùng bất đắc dĩ. Nhưng cuối cùng hai người bọn hắn chẳng qua là hạ nhân của Phùng Bảo, ít nhất thân phận trước mặt Phùng Bảo cùng thiếu gia Phùng Bang Ninh này phải kém một bậc, cho nên cũng không có được biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn là hàn huyên mấy câu cùng hai vị đường thượng quan cẩm y mới gia nhập, lại nói lời cám ơn với Lưu Thủ Hữu sau đó cáo từ, bốn người cùng đi đến nha thự Nam Trấn Phủ Ty ngồi xuống thương nghị vụ án.
Tần Lâm cười híp mắt cười nói hàn huyên cùng hai vị Đông Xưởng đại lão. Phùng Bang Ninh rất khinh thường chỉ điểm Tào Hưng Vượng bưng trà rót nước, bày ra dáng vẻ Phó chủ nhân, không thèm để ý tới Tần Lâm.
Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng biết rõ Tần Lâm trong bốn người đang phá án này trên thực tế đại diện cho Giang Lăng tướng phủ, cho nên không dám không theo thực mà trả lời, cũng không bày ra dáng vẻ của đại lão Đông Xưởng.
Lý Vĩ gây ồn ào đòi Thanh Minh Thượng Hà Đồ, trong cung tiến hành kéo lưới điều tra, trên văn thư ghi chép bức họa này là còn trong cung, thế mà không biết vì sao tìm mãi vẫn không tìm được.
Lúc này nội quan giám có vị thái giám họ Hồ đột nhiên nhớ lại, nói là những năm Long Khánh bức họa này cũng đã được ban cho Thành Quốc Công Chu Hi Trung. Qua hắn nhắc nhở, Phùng Bảo cùng mấy vị Đại thái giám khác ở hiện trường năm đó đều nhớ lại chuyện này, nói hơn phân nửa bức họa đã thưởng cho người, chẳng qua là trên văn điệp chuyển giao ghi chép thiếu sót mà thôi.
Nguyên là chưởng ấn thái giám Ty Lễ Giám, Đông Xưởng Đốc Công Phùng Bảo cũng lên tiếng, chuyện này hoàn toàn có thể đến đây chấm dứt, còn ai dám nói một chữ không?
Vừa khéo Vũ Thanh Bá Lý Vĩ mắt thấy một vạn lượng hoàng kim tới tay lại bay đi, cảm giác đúng thật là ngứa ngáy trong lòng, nhịn không được lại chạy đến Thành Quốc Công phủ đi hỏi chuyện này, ý tứ là muốn mua Thanh Minh Thượng Hà Đồ về, chuyển tay kiếm một số lớn.
Chu Hi Trung trong thời Vạn Lịch đã chết rồi, con trai cũng chết sớm, bây giờ chủ nhân của Quốc Công phủ là cháu trai Chu Ứng Trinh của ông ta, còn chưa tập tước.
Nghe nói Lý Vĩ tới, Chu Ứng Trinh vô cùng kinh hãi, nói ông nội ta năm đó sau khi cầu danh họa, còn chưa kịp đi lĩnh, Long Khánh gia lại đột nhiên băng hà, Không lâu sau tân hoàng lên ngôi, bận rộn loạn loạn đến giữa tháng bảy, kết quả ông nội ta cũng bệnh chết, từ đầu đến cuối liền không cầm được qua bức họa này!
Lý Vĩ lập tức nhảy lên cao tám trượng, lại đi tìm con gái khóc lóc cầu xin.
Từ Thánh Lý Thái hậu bị chuyện này huyên náo rất phiền lòng, cộng thêm bên ngoài triều quan văn phản đối triều chính mới đua nhau dâng thư đạn hặc Hộ bộ Thượng Thư Trương Học Nhan, trong lúc nhất thời có khí thế mưa to gió lớn sắp kéo tới. Vì vậy nàng vội vàng xuống ý chỉ, bảo Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ điều tra kỹ chuyện này.
- Tần trưởng quan, ngươi xem bây giờ chính là cục diện như vậy...
Từ Tước nghĩ ngợi, xòe tay ra:
- Theo bản quan xem xét, chỉ sợ chuyện còn phải truy tố đến yếu nhân trong cung của Long Khánh hoàng gia trong lúc băng hà kia.
Trần Ứng Phượng cũng thấp giọng:
- Trần Hồng, Mạnh Trùng, dưới mông đều không sạch sẽ!
Trần Hồng, Mạnh Trùng kia theo thứ tự là Đại thái giám Ty Lễ Giám trước khi Phùng Bảo thượng vị, là một đảng của tiền nhậm Thủ Phụ Cao Củng. Ý tứ của Từ Tước, Trần Ứng Phượng chính là giá họa tội trộm bảo này lên trên người của hai tên này, rửa sạch cho Phùng Bảo cùng Trương Cư Chính.
- Hai vị quyền hoạn này đã miễn chức lâu rồi, nói là bọn họ trộm, sợ là khó làm cho kẻ dưới phục tùng?!
Tần Lâm cau mày, trầm ngâm không quyết.
Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng ngơ ngác nhìn nhau, tự nhủ Tần Lâm không biết điều. Bây giờ cũng chỉ có biện pháp này là dễ dàng nhất để giải thoát cho Thủ Phụ đế sư cùng Phùng Ty Lễ mà thôi.
- Tần Chỉ Huy, nếu là ngươi sợ không thể phục chúng, hắc hắc hắc hắc, dù sao Đông Xưởng ta cũng có biện pháp làm cho vụ án này có bằng chứng như núi...
Trần Ứng Phượng bóp đầu ngón tay lách cách vang dội, trên mặt hung tướng tất lộ.
Hình tấn ép cung, đánh cho khai nhận ra? Tần Lâm cười lắc đầu một cái:
- Nói như vậy, không tìm được tranh trở về, chúng ta giao phó thế nào đây?!
- Ách...
Trần Ứng Phượng bị nghẹn họng một cái, biết Tần Lâm nói có đạo lý, không cách nào phản bác.
Án mất trộm không giống án giết người. Tỷ như vụ án giết người, đánh cho khai nhận, tùy tiện đổ thừa hung khí cho nghi phạm, là sợi dây siết chết hay là thái đao giết người, như vậy sẽ xử lý hết sức dễ dàng. Còn án mất trộm này thì phải tìm được tang vật, muốn cứng rắn đánh cho hai lão thái giám hết thời chiêu nhận đã trộm bảo thì dễ dàng, nhưng đi đâu tìm cho được quốc bảo như Thanh Minh Thượng Hà Đồ về giao nộp đây?!
Trong bụng Từ Tước cực kỳ không vui, lại không nông cạn giống như Trần Ứng Phượng vậy. Dù sao Tần Lâm trong tổ chuyên án bốn người này trên thực tế đại diện cho Trương Cư Chính, cũng không thể không nể mặt. Hắn liền nhìn Phùng Bang Ninh nháy mắt, chậm rãi uống trà nói:
- Phúc đồ này giá trị rất cao, không chừng là Trần Hồng, Mạnh Trùng không tự mình cất giấu, mà có lẽ chuyển bán cho người khác. Điều này cũng có thể, nếu là ra khỏi hải ngoại, hiển nhiên không chỗ truy xét...
Không ngờ tới, Phùng Bang Ninh lại không giúp đỡ hai vị Đông Xưởng nói chuyện, mà là âm dương quái khí nói:
- Tần Chỉ Huy vừa có tám nghìn đại bản lãnh, muốn làm án này có gì khó khăn? Chúng ta lần này nhất định phải điều tra kỹ vụ án, khiến cho người ngoài tâm phục khẩu phục.
Thì ra Phùng Bang Ninh chỉ sợ vụ án làm theo biện pháp của Từ Tước, Trần Ứng Phượng, toàn là dùng độc hình, khoái đao chém loạn ma, dù không tìm được đồ cũng có thể nói là bán ra hải ngoại, người chết không đối chứng. Tần Lâm sẽ dễ dàng phá được vụ án, tự dưng được công lao, chẳng phải là quá tiện nghi hắn sao?
Tần Lâm nhìn thần sắc của Phùng Bang Ninh, giống như nhìn một con heo ngu xuẩn không chịu nổi, còn tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, trên thực tế loại người này ngu dốt vô cùng. Bụng hắn sắp cười đau cả ruột, nhưng mặt cũng không lộ vẻ gì khác thường, nghĩa chính từ nghiêm nói:
- Phùng Chỉ Huy nói phải, chúng ta phải nên công bình chấp pháp, không chỉ bắt được thiết tặc, hơn nữa còn phải lấy được tang vật. Đây mới gọi là đại hoạch toàn thắng!
Phùng Bang Ninh là cháu ruột của Phùng Bảo, Tần Lâm là đại diện Trương Cư Chính, hai người bọn họ đều nói muốn điều tra công bình tỉ mỉ. Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng không thể làm gì hơn, liền đề nghị trước hết bắt đầu tra từ quy trình giao tiếp giữa quan viên kinh bạn Hộ bộ và trong cung.
Nhưng Tần Lâm đưa tay ngăn lại, ung dung tự tại nói:
- Vụ án rốt cuộc như thế nào, rốt cuộc bức tranh có thưởng cho Thành Quốc Công hay không, chúng ta phải tỉ mỉ cẩn thận, đi tới phủ của Thành Quốc Công cẩn thận tra một chút, ít nhất trước tiên xác định hướng đi của tranh.
Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng liếc mắt nhìn nhau, hơi có chút không giải thích được, đều nói vị Tần trưởng quan này có khả năng thẩm âm đoạn dương, sao lại vào lúc này lại hồ đồ như vậy?
Cháu ruột của Thành Quốc Công chính miệng nói tranh không tới tay hắn, trong cung ngự dụng giám cũng không có thủ tục ghi chép giao tiếp tương ứng, xem như đúng như ghi chép tranh còn ở trong cung. Mấy Đại thái giám bao gồm cả Phùng Bảo sau đó cũng nhớ lại, năm đó quả thật chẳng qua là Long Khánh hoàng gia lỡ miệng đáp ứng, cũng chưa hoàn thành thủ tục bàn giao.
Như vậy chính là ba mặt đối chứng, nhân chứng vật chứng đều xong rồi, còn tra làm gì nữa? Cho dù hai vị đại lão Đông Xưởng này làm qua vụ án hàng vạn vạn ngàn ngàn, phía dưới tay oan hồn thiên thiên vạn vạn, lúc này cũng không hiểu trong bụng của Tần Lâm muốn làm cái gì.
Khóe miệng Phùng Bang Ninh sắp nhếch tới trên mũi, cảm thấy Tần Lâm phá án bất quá chỉ như vậy, hừ lạnh một tiếng:
- Nếu Tần Chỉ Huy không ngại vất vả, chúng ta hãy đi theo một chuyến coi như thế nào? Đều là ra sức vì việc vua mà!
Tần Lâm mang theo Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực, phía sau Phùng Bang Ninh thì có Tào Hưng Vượng đi theo. Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng mang theo thật nhiều Đương Đầu, sai dịch Đông Xưởng. Đoàn người mênh mông cuồn cuộn chạy tới phủ của Thành Quốc Công.
Lúc trước Thành Quốc Công Chu Năng là đại công thần của Chu Lệ trong loạn Tĩnh Nạn cướp lấy ngôi vị Hoàng đế, coi như là quốc công cực kỳ hiển hách, đời trước là Chu Thời Thái sau khi nhận thụ phong mấy tháng là chết, không làm gì nổi bật.