Tần Lâm đối đáp phản kích, hai mắt đang khép hờ chợt mở bừng, bắn ra hàn quang sắc bén như dao, khiến cho Dương Triệu phải giật nảy mình nhất thời không nói ra lời.
Triệu Sư Thần thấy đông chủ lỡ lời vội vàng giúp đỡ, gân cổ sài lang:
- E rằng đạn hặc không phải là vì công nghĩa mà vì tư oán, nói như vậy có gì khác mấy chữ "Mạc tu hữu" của Tần Cối hãm hại trung lương?
- Đúng đúng đúng!
Dương Triệu được Triệu Sư Thần chỉ điểm cũng chợt hiểu ra, làm ra dáng vẻ hết mực trung thành:
- Bản quan ở biên thùy đã lâu, thù sâu tợ máu cùng tiểu Vương tử, Đổng Hồ Ly, chỉ là không biết kẻ nào có lòng ác độc như vậy, muốn làm chuyện người thân buồn đau, kẻ thù thống khoái này. Phải mời Cẩm Y Vệ điều tra ác nghịch gian đảng này mới được, Tần tướng quân, ngươi nói có phải thế không?!
Hay cho Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu, lời nói này chữ nào cũng có ý đồ, vô cùng lão luyện.
- Ha ha ha…
Từ Văn Trường chợt cất tiếng cười to, lộ vẻ cuồng ngạo.
Tần Lâm cùng Dương Triệu tranh nhau, Tằng Tỉnh Ngô không nói một lời, âm thầm xem sắc đoán ý, mãi đến lúc này mới cau mày lại:
- Không biết Từ lão tiên sinh có cao kiến gì, hạ quan rửa tai lắng nghe.
Từ Văn Trường vuốt chòm râu dê đen không ra đen vàng không ra vàng của mình, cười lạnh nói:
- Lão phu cười Triệu Sư Thần cuồng ngạo vô lễ, cười Dương Tổng Đốc dùng người không rõ. Đại Minh Hoàng đế anh minh thần võ như nhật nguyệt chiếu soi khắp thiên hạ, Trương Tướng gia nhìn rõ mọi việc được bốn phương kính ngưỡng, phái ba vị Khâm Sai đại thần tới đây điều tra đạn hặc chính là phụng chiếu triều đình. Triệu tiên sinh lại lấy chuyện cũ đời Tống "Mạc tu hữu" so sánh, thử hỏi trong thiên hạ hiện nay, rốt cục ai là Nhạc Phi, ai là Triệu Cấu, ai là…
Từ Văn Trường dừng một chút, lúc này mới thốt ra hai chữ cuối cùng với vẻ chưa tận hứng:
-… Tần Cối?
Giống như một tia sét vừa giáng xuống giữa trời quang, sắc mặt Triệu Sư Thần mới vừa dương dương đắc ý biến thành xanh đen, giống như gà bị cắt cổ họng hồi lâu không phát ra được thanh âm nào.
Y nói Tần Cối vốn là muốn vạch trần ý đồ của Tần Lâm, nhưng bị Từ Văn Trường nói như vậy, trở thành mắng đương kim triều đình vua là hôn quân, tướng là gian tướng. Lại thêm hiện tại Trương Cư Chính độc chưởng đại quyền, nho lâm thanh lưu vẫn gièm pha lão là gian tướng, thậm chí có người nói lão là Tần Cối đương triều.
Nếu như lời nói này thêm dầu thêm mỡ truyền tới tai Trương Cư Chính, không những Triệu Sư Thần phải xui xẻo, dù là Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu cũng không tốt lành gì. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Hiệp đầu tiên, Triệu Sư Thần đã bị Từ Văn Trường đánh cho không còn lực trả đòn.
Tần Lâm lặng lẽ dựng lên ngón tay cái về phía lão điên.
Dương Triệu hung hăng trợn mắt nhìn Triệu Sư Thần một cái, vội vàng giải thích:
- Triệu tiên sinh cũng không phải nói đương kim Thánh thượng cùng Trương Tướng gia, chẳng qua là chuyện xưa cổ nhân Tống triều.
Từ Văn Trường trợn trắng một cái:
- Mượn xưa nói nay, đây cũng là thường có.
Dương Triệu bị nghẹn nói không ra lời, hiểu được lão đầu tử này khó đối phó, không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói sang chuyện khác:
- Bản quan lệnh Lưu tiên sinh đem sổ sách qua đêm qua, không biết Từ lão tiên sinh có tìm được chỗ nào sai lầm hay không?
Lưu Lương Phụ cũng góp lời, đôi mắt chuột đảo tròn liên hồi:
- Từ lão tiền bối là bậc hành gia làm sổ sách, năm đó ở mạc phủ Hồ Tổng Đốc đã qua tay không biết bao nhiêu sổ sách lương hướng, vãn sinh là mạt học hậu tiến, kính xin lão tiên sinh chỉ giáo làm sổ sách nhiều hơn.
Nói đến sổ sách, Dương Triệu cùng hai vị Sư Gia của y lại trở nên không hề sợ hãi, bất kể nói thế nào, tranh bằng miệng lưỡi là tuyệt không thể nào lật đổ một vị trọng thần biên giới, cuối cùng phải có bằng cớ cụ thể mới nói chuyện.
- Thật bản lãnh, thật bản lãnh! Sổ sách này làm kín đáo giọt nước không lọt.
Từ Văn Trường giở sổ sách ra, tặc lưỡi ngợi khen:
- Chư vị hãy xem sổ sách do Lưu tiên sinh làm ra, chữ như châu ngọc, nét như sóng biếc nhẹ nhàng khoan khoái, chân chính thể chữ Nhan xinh đẹp. Hơn nữa cả quyển sổ không rơi vãi một giọt mực nào, không có cả một nét viết sai, ngay cả những lão Thư Bạn Hộ bộ cũng phải than thở tự thẹn không bằng. Chậc chậc, hơn mười vạn đại quân lương hướng chi ra, ngay cả một nét bôi xóa sửa chữa cũng không thấy, quả thật là chân bản lãnh!
Khác với phương thức ghi sổ bút toán kép (Double-entry bookkeeping) đời sau, thời này sử dụng xuất nhập trương mục tương đối nguyên thủy, dính đến thu chi lương hướng trên quy mô lớn nhất định sẽ có thật nhiều hạng mục tăng giảm. Tỷ như đầu năm theo như binh tịch sách hiệt phát lương hướng, nhưng thực tế điểm binh tới đầu mùa Thu mới có thể tiến hành, nhân số thực tế chắc chắn có chênh lệch với số trước đó, sẽ giảm bớt hoặc gia tăng.
Binh sĩ có mới vào thêm, có tử trận bệnh hoạn mà giảm đi, ngựa có bị sổng có mua mới, chức vụ tướng quân có cất nhắc có cách chức… Số lượng lương hướng ban đầu cũng phải điều chỉnh gia giảm, thể hiện trên sổ sách chính là bôi xóa sửa chữa, số lượng thường thường không ngừng xuất hiện sai lầm nhỏ.
Quyển sổ này của Lưu Lương Phụ quả thật làm kín kẽ nước chảy không lọt. Nhưng vốn trương mục biên giới không thể nào chính xác như vậy được, hạng mục trình diện Hộ bộ hàng năm luôn bị trả lại mấy lần.
Thế nhưng Lưu Lương Phụ của Kế Liêu Tổng Đốc phủ lại làm trương mục không chênh lệch một ly bạc nào, không có nét sửa chữa bôi xóa nào. Chỉ cần là người sống lâu ở biên giới đều biết, đây là thần tiên cũng không làm được.
Cho nên quyển sổ này nhất định là sổ giả ngụy tạo mà ra.
Trên mặt Lưu Lương Phụ lúc đỏ lúc trắng, không nghĩ tới Từ Văn Trường lão luyện già dặn như vậy, vạch trần lai lịch quyển sổ giả của y từ gốc rễ.
Dù sao Từ Văn Trường không có nắm giữ bằng cớ cụ thể, y vẫn còn cãi cối cãi chày:
- Tại hạ có mấy biện pháp làm sổ sách là do dị nhân truyền lại, cho dù là ghi chép nhiều hơn nữa cũng sẽ không có chút sai lầm nào. Từ lão tiên sinh lâu không có ở mạc phủ, không khỏi có chút cô lậu quả văn.
- Đúng vậy, lão phu kiến thức nông cạn, ngay cả sổ thật sổ giả cũng không phân biệt được.
Từ Văn Trường cười hăng hắc, ném sổ giả trả lại cho Lưu Lương Phụ, cố ý dùng thanh âm tất cả mọi người có thể nghe rõ nói:
- Bất quá sổ thật của ngươi, nhất là sổ bảo mệnh phải cất giấu cho kỹ, chỉ cần lơ là sơ suất e rằng sẽ có mối nguy đến tính mạng.
Cái gọi là sổ bảo mệnh, là Thiệu Hưng Sư Gia khi làm mạc tân làm sổ giả cho chủ nhân mình nhất định sẽ lưu lại, đây không chỉ là sổ thật, còn ghi lại chênh lệch giữa sổ thật và sổ giả, cũng chính là bằng chứng tham ô của Đông gia, là hộ thân phù bảo vệ tính mạng tương lai. Thậm chí có một số Sư Gia ác độc còn sẽ lợi dụng quyển sổ này bảo mệnh, sau khi bị cách chức sẽ dùng nó tống tiền Đông gia, giở trò kẻ xấu bắt chẹt lẫn nhau.
Mặc dù chuyện sổ bảo mệnh bất cứ Thiệu Hưng Sư Gia nào cũng hiểu được, nhưng Lưu Lương Phụ nghe thấy Từ Văn Trường vạch trần vẫn cảm thấy chột giạ, vội vàng nhặt sổ giả lên, cố ý làm như không nghe thấy.
Giao phong lần này mặc dù Tần Lâm đánh cho khí thế phe Dương Triệu giảm xuống không ít, nhưng vẫn không thể nào có được đột phá mang tính thực chất.
Càng về sau, Dương Triệu thỉnh thoảng mượn cử động nâng chén uống trà che giấu, len lén nhìn ra ngoài cửa. Tằng Tỉnh Ngô cũng gần như vậy, ngoài mặt giả như không có chuyện gì, nhưng Tần Lâm lại có thể nhìn ra y đang đợi cái gì.
Người khác có lẽ không rõ ràng lắm, dĩ nhiên Tần Lâm biết Tằng Thị Lang chờ cái gì, tính sơ thời gian cũng không còn nhiều lắm...
- Thịt kho Bát Tiên tửu lâu kinh sư, con bà nó mùi vị thật không tệ.
Có hai tên thám báo biên quân ở ngoài cửa lớn tiếng cười nói đi qua.
Chân mày Dương Triệu lập tức giãn ra, Triệu Sư Thần cùng Lưu Lương Phụ cũng nhìn nhau mà cười, có nghĩa là quân chỉ Trương Tướng gia sắp sửa đến.
Quả nhiên không ngoài sở liệu, một tên thân binh mặt lộ vẻ mệt mỏi phi ngựa thẳng vào hành dinh Khâm Sai, chỉ chốc lát sau tùy tùng của Tằng Tỉnh Ngô mang một phong thư tới trình lên cho chủ nhân.
Nụ cười Dương Triệu thoải mái mà khoái chí, ánh mắt nhìn Tần Lâm tràn đầy giễu cợt: ha ha ha, quân chỉ của Trương Tướng gia đã đến. Ngươi dám kéo da hổ Trương Tướng gia làm đại kỳ, cho là mượn danh nghĩa của tướng phủ, dựa vào thân phận Phó Khâm Sai đã muốn đối nghịch với lão phu sao? Nằm mơ đi! Trương Tướng gia, Tằng Thị Lang đều đứng về phía lão phu.
Thích Kế Quang càng như bị sét đánh, lão hết sức quen thuộc phong bì của phong thư này, bởi vì thư lui tới giữa đế sư Thủ Phụ Trương Cư Chính với lão chính là dùng loại phong bì này. Thư đế sư Thủ Phụ viết cho Tằng Thị Lang tuy rằng danh nghĩa là thư riêng, nhưng trên thực tế lại là quân chỉ có uy lực như sấm sét lôi đình. Cho dù là Đại Soái thống lĩnh đại quân biên giới như lão cũng tuyệt đối không cách nào kháng cự uy lực của nó!
Thời khắc quyết định vận mạng đã tới, là từ nay bình an vô sự tiếp tục ở lại biên giới ra sức vì nước, hay là không hiểu vì sao cuốn vào đảng tranh, rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục? Thích Kế Quang khí thôn vạn dặm như hổ như lang, lại không thể quyết định vận mạng của mình, có lẽ chính là nguyên nhân mà lão phải chạy đôn chạy đáo ủy khúc cầu toàn cầu cạnh khắp nơi.
Cùng thời khắc đó, Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ đều nhìn Tần Lâm cười hăng hắc vô cùng gian xảo. Mắt ong vò vẽ Triệu Sư Thần lóe hàn quang, nụ cười Lưu Lương Phụ còn bỉ ổi hơn cả chuột, bọn họ đều đang chờ xem chuyện cười, xem rốt cục họ Tần này xui xẻo tới mức nào, hậu quả chọc giận đế sư Thủ Phụ bất kỳ là ai cũng không gánh vác nổi.
Rốt cục Tằng Tỉnh Ngô một mực cung kính mở phong thư kia ra, chữ viết quen thuộc của Thủ Phụ đế sư lập tức đập vào mắt:
"Tam Tỉnh hiền đệ, đã xem thư tới, Bất Cốc đã dặn dò Tần Lâm trước, tùy cơ hành động…"
Quả nhiên, Trương Cư Chính có giao phó khác đối với Tần Lâm
Ánh mắt của Tằng Tỉnh Ngô lập tức híp lại, nhét phong thư này vào ngực, mặt không đổi sắc nói:
- Bản Khâm Sai cho là án này liên lụy rất rộng, vụ án cực kỳ trọng đại, chúng ta phụng chiếu triều đình tới đây vậy phải làm tròn chức trách, nếu có tệ nạn gì nhất định sẽ tra rõ nghiêm trị!
Lời của Tằng Tỉnh Ngô giống như đinh thép từng chữ từng câu đóng mạnh vào lòng Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ.
May là Dương Triệu chìm nổi quan trường nhiều năm, công phu hàm dưỡng cực tốt, lúc này cũng sợ đến phương tấc đại loạn, đôi mắt lộ vẻ cực kỳ sợ hãi: trời ơi, chẳng lẽ đế sư Thủ Phụ Trương Thái Nhạc đã từ bỏ ta?
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, trước mắt hiện ra gương mặt của Trương Tử Huyên hiện đầy rặng mây đỏ sau khi bị hắn hôn trộm...
Quân chỉ Đế sư Thủ Phụ đến, giống như một đạo sét đánh tan tác mây đen trên bầu trời Kế Liêu, mang đến cơ hội xoay chuyển tình thế cho Tần Lâm điều tra kỹ vụ án Dương Triệu tham ô lương hướng.
Kế Liêu Tổng Đốc Dương Triệu thế lực dây mơ rễ má uy chấn biên thùy, đến đây tao ngộ thách thức lớn nhất trong đời mình. Đến khi y phát hiện ra Trương Tướng gia, Giang Lăng đảng làm hậu thuẫn có thể vứt bỏ mình, mới đột nhiên phát hiện thế lực mình khổ tâm tổ chức bấy lâu nay, dưới bàn tay khổng lồ của Thủ Phụ đế sư không chịu nổi một đòn.
Thứ Phụ Tam Phụ trong nội các xưng là thuộc hạ của Trương Tướng gia, chưởng ấn Ty Lễ Giám là đồng minh của lão, Lý Thái hậu tín nhiệm có thừa, Vạn Lịch Hoàng đế là học sinh của lão, có năm trong Lục bộ Thượng Thư là Giang Lăng đảng. Ngay cả tiền nhậm Thủ Phụ Cao Các Lão cuồng vọng xưng "Thái tử mười tuổi làm sao trị thiên hạ" cũng không phải là đối thủ của lão, nếu là Trương Cư Chính cố ý đối phó Dương Triệu, vị Kế Liêu Tổng Đốc này không thể nào giãy dụa được dù chỉ một chút.
Không, không thể nào! Lão phu một mực ủng hộ triều chính mới, cố gắng hòa hợp với Giang Lăng đảng, Tướng gia không thể nào đột nhiên thay đổi thái độ, trong này nhất định có cái gì hiểu lầm!
Hiện tại trong lòng Dương Triệu rối như tơ vò, cho dù là y đa mưu túc trí vô cùng lão luyện, cũng bị đả kích trầm trọng xuất hiện đột ngột làm cho kinh hoảng thất thố.
Bất quá cho dù là y gian hoạt gấp mười lần cũng tuyệt đối không nghĩ tới cái gọi là quân chỉ đế sư cũng không phải là Trương Tướng gia tự tay viết, mà là thủ bút của Trương tiểu thư.
Tần Lâm chỉ nhìn về phía Dương Triệu liên tiếp cười gian, dáng vẻ có tính toán sẵn từ trước của hắn càng làm cho Tổng Đốc Đại nhân kinh hoảng trong lòng, không biết được rốt cục giữa Tần trưởng quan cùng Trương Tướng gia có cái gì, vì sao muốn đối phó mình như vậy.
Triệu Sư Thần cũng có hơi kinh hoảng, bất quá y là mạc tân, nếu như xảy ra chuyện chủ yếu là Dương Triệu xui xẻo, cho nên ngược lại tỉnh táo hơn một ít, thấp giọng nói:
- Đông chủ, trong thư của Trương Tướng gia gởi cho Tằng Khâm Sai nhất định có cái gì kỳ quặc. Rốt cục là chúng ta không cẩn thận đắc tội Thái Nhạc tướng công ở chỗ nào, hay là do tên họ Tần kia ngấm ngầm giở trò quỷ bên trong, hiện tại khoan vội, cho học sinh trở về từ từ tìm hiểu…
Dù sao Dương Triệu cũng lăn lộn trong quan trường đã lâu, dù vừa rồi chịu đả kích nặng nề nhưng được mạc tân chỉ điểm lập tức liền tỉnh táo lại, trong lòng cực kỳ bất mãn đối với Tằng Tỉnh Ngô nhưng ngoài mặt vẫn cười tươi, lấy cớ Tổng Đốc phủ có quân cơ hệ trọng, cáo từ rời đi.
Dương Triệu cùng Triệu Sư Thần, Lưu Lương Phụ mới vừa đi, Tần Lâm liền đi tới bên cạnh Thích Kế Quang, hết sức thành khẩn nói:
- Thích lão ca, quân chỉ Trương Tướng gia muốn chúng ta minh xét án này, lão ca chớ có băn khoăn gì cả, hãy nói ra hết thảy những gì mình biết, tự nhiên triều đình sẽ đem lại công bằng cho lão ca.
Đối với vị đại anh hùng chống Oa ủy khúc cầu toàn này, Tần Lâm hết sức muốn giúp lão. Nếu không phải là chính mắt thấy, chính tai nghe thấy, quả thật không thể tưởng tượng Thích Kế Quang tinh trung báo quốc lại chật vật, khổ cực như vậy.