Cẩm Y Vệ

Chương 515

Toàn trường ồn ào một trận, ai nấy đều biết Chu Dụ Đức nói như vậy có nghĩa gì, mấy vị trưởng giả cao niên nhảy dựng lên chỉ y giận quát:

- Chu Dụ Đức, ngươi điên rồi sao, ông cháu Chu Lão Hàm có thù gì với ngươi, vì sao ngươi lại hại chết bọn họ?

- Uổng cho ngươi còn là Đại sư huynh Văn Hương môn, ngày ngày thắp hương bái Phật khuyên người hướng thiện, không nghĩ tới ngươi khẩu Phật tâm xà, lòng dạ ác độc như vậy.

Hai tay Tần Lâm đè xuống, hắng giọng nói:

- Chư vị chớ nên nóng nảy, để bản quan thuật lại vụ án một lần, giải khai tất cả bí ẩn trong vụ này.

Bịt ống khói là trò đùa ác của một vài đứa trẻ thôn quê, thường là khiến cho khói bay mù mịt đầy nhà, khiến cho người trong nhà tức tối thóa mạ.

Nhưng vì sao trò đùa ác này lại trờ thành thủ đoạn giết người?

Đầu tiên Chu Dụ Đức cùng Chu Mãn Hưng chính là lợi dụng con sóc làm tòng phạm, đem sợi dây theo ống khói vào nhà, theo cửa chui ra ngoài, sau đó buộc ở đầu dây một chiếc khăn vải bằng nút thắt có thể cởi ra dễ dàng.

Sau đó bọn họ bỏ khăn lau vào miệng ống khói, đứng ngoài cửa kéo dây, tính toán chiều dài dây tới vị trí khăn lau bên trong ống khói, đến chỗ muốn nó dừng lại sẽ ra sức kéo mạnh một cái, nút thắt sút ra, dây được kéo ra ngoài, khăn lau nằm lại đó, ngăn chặn miệng ống khói.

Đúng vậy, bình thời cửa sổ mở ra, khói bị chặn lại tối đa chỉ khiến cho trong nhà dày đặc khói, khiến cho người trong nhà bị sặc.

Nhưng nhà Chu Lão Hàm được xây theo kiểu tường gạch mái bằng thường thấy ở khu vực này, vô cùng kín đáo không giống như nhà mái ngói có nhiều khe hở. Ngoài ra Kế Châu mùa Đông giá rét, cửa sổ đều được đóng chặt từ bên trong, chỉ cần hung phạm khép thật chặt cửa nhà lại, khe hở đút lọt nắm tay kia biến mất, cả nhà sẽ hoàn toàn kín mít, không thể trao đổi không khí với bên ngoài.

Lúc ấy củi trong bục ngủ vẫn còn đang cháy, vì vậy trong hoàn cảnh thiếu Oxy đã sinh ra thật nhiều khí than củi, cũng là monooxide carbon, làm cho hai ông cháu trúng độc mà chết trong giấc ngủ.

Tần Lâm nói xong cặn kẽ quá trình án phát, toàn trường yên lặng như tờ, thần sắc hắn uy nghiêm nhìn chằm chằm Chu Dụ Đức:

- Về phần tại sao vị Chu Lý Trưởng này muốn hành hung giết người, ta nghĩ có liên quan không ít tới chuyện Chu Lão Hàm hay nói có quen biết với ta, cũng có liên hệ với chuyện Vương Tri Châu khai triển thanh tra ruộng đất thu thuế. Rốt cuộc như thế nào, hừ hừ, chúng ta mời Chu Lý Trưởng giải đáp nghi ngờ cho các vị hương thân!

Ánh mắt ác độc của Chu Dụ Đức quan sát Tần Lâm, mới vừa nghe đến Tần Lâm kể lại quá trình án phát giống như tận mắt chứng kiến, y thật sự có chút không phục:

- Tần tướng quân, tiểu nhân nhận tội phục pháp, chỉ có một câu muốn hỏi ngươi. Đó chính là ngài đã nghi ngờ tiểu nhân từ lúc nào, không phải là ngài cố ý giả vờ bất mãn với Vương Tri Châu chứ?

- Từ bắt đầu gặp mặt...

Tần Lâm cười cười chế nhạo:

- Ngươi tự cho là mình thông minh, ta dẫn dắt thật nhiều thủ hạ Cẩm Y Hiệu Úy chạy tới, dân chúng đều rất kinh ngạc, duy chỉ có ngươi tỏ vẻ hết sức bình thản giống như là chuyện đương nhiên, có vẻ như đã liệu trước là ta sắp tới. Một vị Lý Trưởng lại bỏ mặc Tri Châu sang bên không thèm lý tới, chỉ lo đối đáp với Cẩm Y Vệ, chuyện này lại càng thêm khả nghi. Kể từ lúc đó bản quan đã gia tăng lưu ý, đương nhiên sau đó ngươi lộ ra sơ hở càng ngày càng nhiều.

Cơ quan tính hết quá thông minh, sai lầm một bước mất tính mạng.

Chu Dụ Đức tự cho là mưu kế kín đáo, hao tâm tổn huyết bày ra kế một hòn đá hạ ba con chim, nhưng ở giai đoạn đầu tiên giết người giá họa đã bị Tần Lâm phá được, tất cả bố trí sau đó đều uổng phí tâm cơ.

- Ta phạm sai lầm lớn nhất chính là đánh giá thấp ngươi, Tần trưởng quan...

Chu Dụ Đức lắc đầu thở dài, cảm thấy ngực đau nhói:

- Vốn cho là ngươi thiếu niên đắc chí, bất quá là chỉ có hư danh, không nghĩ tới trong số những kẻ nổi danh không có ai kém cỏi, quả thật mắt thần như điện!

Tần Lâm khẽ nhếch môi, trên mặt lộ ra nụ cười giễu cợt:

- Quá khen, thẹn không dám nhận.

Dứt lời Tần Lâm liền đưa tay ra làm hiệu mời, tưởng vào tình cảnh hiện tại, Chu Dụ Đức cũng không cần giấu diếm gì nữa. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Chu Dụ Đức gật đầu một cái, thành thật nói:

- Lời ngươi nói quả thật giống như tận mắt nhìn thấy. Không sai, tối hôm qua chính là ta cùng Chu Mãn Hưng đã hạ thủ. Trước hết chúng ta trộm khăn lau của Chu gia, sau đó thừa dịp nửa đêm thế lửa trong bục ngủ đã trở nên yếu đi, ống khói không còn nóng, cho con sóc chui vào ống khói để mang dây theo, sau đó chui ra cửa, chúng ta cột khăn lau vào đầu dây kéo chặn lại ống khói. Ha ha ha, chỉ là chút lửa tàn không cháy hết kia đã hủy đi tính mạng của một già một trẻ này.

Có những thời điểm sinh mạng sẽ trở nên vô cùng yếu đuối, đừng nói là chút lửa tàn ra oxide carbon có thể độc chết người, Tần Lâm ở đời sau đã từng xử lý vụ án, vào mùa Đông người bị hại ở trong xe taxi kín mít dùng máy sưởi ấm cầm tay đốt ít than. Chỉ mấy cục than to chừng đầu ngón tay đã lấy đi tính mạng của thiếu nữ xinh tươi mơn mởn.

Nếu Chu Dụ Đức đã thừa nhận đồng lõa với Chu Mãn Hưng giết người, vụ án coi như nước cạn lòi đá, bất quá Tần Lâm cũng không chịu nhẹ nhàng bỏ qua cho, mà là nhìn chằm chằm y:

- Hai ông cháu Chu Lão Hàm cùng Cẩu Đản không tranh chấp với đời, Chu Dụ Đức ngươi cũng đừng nói là mưu đồ vài mẫu ruộng cằn của bọn họ cho nên mới giết người cướp của?!

Bị ánh mắt Tần Lâm phảng phất có thể xuyên thấu linh hồn nhìn chăm chú, Chu Dụ Đức chỉ cảm thấy mình không còn chỗ nào lẩn trốn, hung hăng cắn răng, nói ra hết thảy:

- Tần tướng quân cần gì biết rõ còn hỏi? Không sai, ngay từ đầu ngươi đã nhìn ra, ta chính là muốn mượn tay ngươi lật đổ Vương Tượng Càn này.

Dứt lời y giơ hai ngón tay trỏ giữa chỉ thẳng vào mặt Vương Tượng Càn với vẻ căm hận.

Vương Tượng Càn bị y dọa sợ hết hồn, trong lòng thầm kêu may mắn, lại âm thầm cảm kích Tần Lâm, nếu như không phải là vị Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ chưởng Bắc Trấn Phủ Ty này tra rõ chân tướng, Tri Châu Đại lão gia y chắc chắn sẽ lãnh tội danh "tàn ngược hại dân". Suy nghĩ một chút Vương Tượng Càn cũng hiểu tại sao Chu Dụ Đức muốn hại mình.

Chu Dụ Đức cung khai không kiêng kỵ gì, y là Đại sư huynh thần đàn của Văn Hương môn ở Kế Châu, chẳng những Chu gia trang, cho dù là rất nhiều ruộng đất gần đó hương dân đầu hiến cho Văn Hương môn cũng thuộc sự trông coi của y, nhận được rất nhiều ích lợi từ trong đó.

Vương Tượng Càn nhậm chức Tri Châu Kế Châu, lập tức dứt khoát đo đạc lại ruộng đất, truy thu thuế thiếu, không mở ra một góc lưới cho ruộng đất mà dân chúng đầu hiến cho Văn Hương môn giống như trước kia nữa. Vị Tri Châu Đại lão gia này lại là người nóng tính, cho nên đã phát sinh xung đột với Văn Hương môn.

Vì chinh thu thuế, Vương Tượng Càn liền dẫn theo nha dịch đập hủy thần đàn Văn Hương môn, phá hủy tượng Phật bọn họ thờ phụng…

Vì vậy Vương Tượng Càn liền trở thành cái gai trong mắt Chu Dụ Đức, nhưng dù sao đối phương là Tri Châu Đại lão gia, sau lưng còn có Vương thị có danh vọng cực cao trong sĩ lâm ở Sơn Đông, làm sao có thể lật đổ một cách dễ dàng?

Đợi đến Tần Lâm tới nơi đây, Chu Dụ Đức lập tức bày mưu kế.

- Ta chính là muốn mượn tay của Tần trưởng quan ngươi, lật đổ Tri Châu Vương Tượng Càn!

Cơ mặt Chu Dụ Đức giật giật, gằn giọng nói:

- Ai bảo y đối nghịch với ta nhiều lần. Nếu Tần trưởng quan ngươi tay mắt thông thiên, ngay cả Kế Liêu Tổng Đốc cũng có thể lật đổ, nếu ông cháu Chu Lão Hàm có quen biết với ngươi, nếu như bọn họ chết oan chết uổng, vậy nhất định ngươi sẽ báo thù cho bọn họ, lật đổ Vương Tượng Càn này. Chỉ tiếc, chỉ tiếc thất bại trong gang tấc...

Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân bởi vì ta mà chết, Tần Lâm nghĩ đến Chu Lão Hàm chất phác trung hậu, Cẩu Đản ngây thơ đáng yêu, ánh mắt liền trở nên sắc bén như đao, nhìn chằm chằm Chu Dụ Đức:

- Ngươi muốn đấu với Vương Tượng Càn là chuyện của ngươi, cho dù là dính dấp đến bản quan cũng có thể mở một góc lưới. Nhưng ngươi lại lấy sinh mạng người vô tội làm bàn đạp có ý đồ chọc giận bản quan, được, coi như ngươi đã thành công, bản quan quyết không tha cho ngươi!

Các hương thân xung quanh nghe những lời bừng bừng chính khí của Tần Lâm, tất cả đều cất tiếng khen hay. Còn có người chỉ Chu Dụ Đức lăng mạ, nói y mặt người lòng thú, không bằng cầm thú, Chu Dụ Đức chẳng qua chỉ cười lạnh không ngừng, dáng vẻ như heo chết không sợ nước sôi.

Ánh mắt Tần Lâm khẽ híp lại, cảm thấy có chỗ nào không đúng. Lúc mới vừa gặp mặt Chu Dụ Đức có vẻ tâm cơ sâu xa thâm trầm, sau khi bị khám phá lại trợn tròn mắt, khóe miệng giật giật, có vẻ phản ứng quá lớn. Chẳng lẽ là tự biết khó thoát khỏi cái chết, dứt khoát liều một phen?

Suy nghĩ một chút nguồn cơn, Tần Lâm hỏi bằng giọng giễu cợt:

- Thật sự chỉ là muốn lợi dụng bản quan, ông cháu Chu Lão Hàm thôi sao, e rằng không chỉ có như vậy. Các vị hương thân, sau khi Chu Lão Hàm từ kinh sư trở về nói cái gì, làm chuyện gì, đã làm cho Chu Dụ Đức cực kỳ tức giận? Xin các vị hãy nhớ lại thật kỹ!

Một vị đại thẩm đột nhiên kêu lên:

- Đúng rồi, Lão Hàm thúc nói lão sẽ không tin cái gì Văn Hương môn, Phật Di Lặc nữa, chỉ thờ trường sinh lộc vị của Tần trưởng quan ngài!

Một vị lão tiều phu khác ngang hông đeo búa đốn củi, vai đeo dây thừng cũng nói:

- Hôm trước ta nghe lão nói Chu Dụ Đức khẩu Phật tâm xà, tương lai nhất định mời Tần trưởng quan tới xử trí y, khi đó tiểu nhân còn chưa tin, hôm nay mới biết quả nhiên Lão Hàm ca nói không sai!

Dân chúng mồm năm miệng mười nói ra nội tình, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ xuống giọt giọt, sắc mặt càng ngày càng trở nên hết sức khó coi. Thình lình y gân cổ tức tối gào thét:

- Không sai, chính là Chu Lão Hàm nói hươu nói vượn khắp nơi, làm hại hương thân lòng người bàng hoàng. Nếu như mọi người không tin Văn Hương môn ta, còn ai chịu đầu hiến ruộng đất, ai chịu cúng tiền hương hỏa nữa? Cắt đứt tài lộ cũng chẳng khác nào giết phụ mẫu, lão không thể trách ta lòng dạ độc ác.

Tất cả các hương thân nghe vậy ngẩn người, nếu như trước đó bọn họ chỉ căm phẫn một mình Chu Dụ Đức, như vậy hiện tại tín ngưỡng đối với Văn Hương môn đã dần dần dao động, thậm chí là sụp đổ ầm ầm.

- Hừ, lão nương không tin Văn Hương môn quỷ quái gì đó.

Vị đại thẩm vừa rồi nhổ toẹt xuống đất một cái:

- Trong miếu Quan Âm phía Tây thành thờ Bồ Tát, trong Tam Thanh quán phía Đông thành thờ Lão Quân, ở đâu mà không có thần Phật, cần gì tin Văn Hương môn này.

Các hương dân rối rít nói:

- Đúng vậy, thì ra bọn họ vì muốn vơ vét tài sản, ngay cả loại chuyện giết người diệt khẩu cũng có thể làm được, sau này ta sẽ không tin bọn họ nữa.

- Bị lừa gạt một lần là đủ, chỉ có kẻ ngốc mới mắc bẫy thêm lần nữa.

Vương Tượng Càn thấy vậy trợn mắt há mồm. Trước đây không lâu lúc y đi thu thuế, những hương dân này nói là y cạo vàng trên mặt tượng Phật, lòng tham không đáy, nói y bất kính thần Phật, tương lai ắt bị trời đánh ngũ lôi. Cho dù là y nhậm chức Tri Huyện Văn Hỷ huyện ở Sơn Đông cũng coi như là một năng lại, nhưng đến Kế Châu lại bó tay bó chân, thế nào cũng không thi triển được.

Lần này may quá, Tần Lâm chỉ nói hời hợt vài câu đã bức Vương Tượng Càn nói ra chân tướng, từ nay những hương dân này không còn tin vào Văn Hương môn nữa, Tri Châu Đại lão gia y cũng bớt được rất nhiều công sức.

- Tần trưởng quan, đa tạ!

Vương Tượng Càn nhìn Tần Lâm chắp tay cảm tạ, chẳng qua là trên mặt vẫn có vẻ ngượng ngùng.

- Chỉ là một cái nhấc tay, không đáng kể gì.

Tần Lâm cười cười, cũng không dài dòng với Vương Tượng Càn nữa, lệnh cho Cẩm Y Hiệu Úy trói gô hai tên hung thủ Chu Dụ Đức và Chu Mãn Hưng lại, mình dẫn người đi bắt đồng đảng của Chu Dụ Đức.

Chu Dụ Đức ra sức giảo biện:

- Tiểu nhân tự làm tự chịu, cũng không có đồng đảng gì, Tần trưởng quan không nên làm liên lụy người khác!

Tần Lâm cười hì hì vỗ vỗ mặt của Chu Dụ Đức, gằn giọng nói:

- Ngươi cho rằng có thể giấu giếm được bản quan sao? Bản quan đến Kế Châu, trước đó chỉ đưa giá thiếp cho cẩm y Bá Hộ đóng trú bản châu, thử hỏi ngươi là từ đâu mà nhận được tin tức biết bản quan muốn tới, từ đó bày mưu dùng tánh mạng ông cháu Chu Lão Hàm chọc giận bản quan, thay các ngươi trừ đi Tri Châu Vương Tượng Càn?

- Ta... Ta...

Chu Dụ Đức ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng nản chí ủ rũ cúi đầu.

Cẩm y Bá Hộ Trần Hoạn Chương bản châu, chắc chắn có qua lại với Chu Dụ Đức.

Tần Lâm lưu lại Thích Kim dẫn dắt sĩ binh biên quân canh giữ Chu Dụ Đức, Chu Mãn Hưng, còn mình dẫn Cẩm Y Hiệu Úy trở về Kế Châu.

Lục Viễn Chí phụng bồi Tần Lâm lên xe ngựa, vô cùng cao hứng nói:

- Nhờ có Tần ca mắt thần như điện, mới dễ dàng phá được vụ án này. Đúng lý ra Chu Dụ Đức kia cũng vô cùng giảo hoạt, kế sách giết người giá họa, khích bác ly gián rất xảo diệu, đến cuối cùng toàn là nói láo, nếu không nhờ Tần ca làm sao có thể ép y nói thật mọi chuyện.

Nói thật mọi chuyện? Tần Lâm cau mày, mơ hồ cảm thấy mới vừa rồi lời nói cử chỉ Chu Dụ Đức tựa hồ còn cất giấu gì đó, trong lời nói của dân chúng cũng còn mơ hồ ẩn giấu gì đó.

Bất quá bắt nội gian quan trọng hơn, nơi này cách Kế Châu thành không phải là rất xa, nếu là Trần Hoạn Chương nghe tiếng bỏ chạy, hoặc là gây ra chuyện gì khác, vậy càng phiền phức, cho nên trước hết hãy bắt y lại rồi hãy nói.

Tần Lâm vội vã bắt nội gian, cũng không có chú ý tới từ khi nghe được ba chữ Văn Hương môn từ trong miệng dân chúng, A Sa liền trở nên trầm mặc ít nói, sau khi lên xe cũng ôm Đại Hoàng núp trong một góc xe ngựa, không biết đang suy nghĩ những gì.

Bình Luận (0)
Comment