Cẩm Y Vệ

Chương 563

- Ủa, đó không phải là chân thân Phật Di Lặc sao?

Có tín đồ tinh mắt nhìn thấy, tên mập mặc Phi Ngư phục bên người Tần Lâm rõ ràng chính là Phật Di Lặc giả trước đó.

- Không sai, chính là giả ra...

Tần Lâm đã đổi lại mãng bào ngọc đái, rõ ràng là đại quan triều đình, trước đây Văn Hương môn xây dựng đài cao làm pháp sự, lúc này trở thành võ đài của lão nhân gia.

Hắn đưa tay chỉ Lục Viễn Chí cười nói:

- Y là cẩm y quan giáo dưới quyền bản quan, cũng không phải là Phật Di Lặc gì cả, ngược lại gia đình y còn là giết heo, từ nhỏ đã cầm dao đồ tể.

Lục Viễn Chí cười ngây ngô, các tín đồ nhìn kỹ quả thật không thấy có chút Phật khí nào, trời ơi, chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt hay sao?

Tần Lâm ung dung điềm tĩnh, giải thích một lần toàn bộ tội ác của Bạch Liên Bắc tông, lại bắt trưởng lão phản bội, cung khai ra hết chuyện đối nghịch cùng triều đình, cấu kết Thát Lỗ xâm lược Đại Minh ngay trước mấy vạn tín đồ.

Những người dân dọc theo trường thành này hận nhất chính là cấu kết Thát Lỗ. Không vì nguyên nhân gì khác, chỉ cần Thát Lỗ đánh vỡ trường thành xâm nhập vào trong nước, bọn họ là những người đứng mũi chịu sào, nhà cửa bị hủy diệt, thân nhân bị tàn sát bắt bớ, đó là vô cùng thê thảm.

Nghe đến đó, các tín đồ như từ trong mộng mới tỉnh, chỉ đám người Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên bị trói gô tức giận thóa mạ, hận không được xông lên ăn tươi nuốt sống bọn họ.

Đám Hán gian Thạch Tự Nhiên bị trói gô không thể động đậy, miệng bị nhét giẻ chỉ có thể ú ớ. Từ giáo chủ cao cao tại thượng biến thành Hán gian bị mọi người thóa mạ, không thể làm gì khác hơn là ủ rũ cúi đầu chờ triều đình xử trí.

Tần Lâm dùng lời lẽ chân thành tha thiết nói một phen đạo lý cùng các tín đồ, cuối cùng vung tay lên, trừ nhân vật nòng cốt Bạch Liên Bắc tông Đại sư huynh truyền giáo trở lên ra, cho tất cả tín đồ bình thường trở về nhà.

Trên quảng trường tiếng hoan hô như sấm động, ai nấy cùng nhau hô Tần tướng quân đại từ đại bi, lần này cảm kích không phải là bị tà giáo lừa dối nữa, mà là xuất phát từ tận đáy lòng.

-----------

Bạch Liên Bắc tông nhất cử bị san bằng, hậu sự Thạch Phật khẩu giao cho quan phủ địa phương giải quyết, Thích Kế Quang dẫn dắt đại quân trở về Tam Truân Doanh, Tần Lâm dẫn dắt chúng cao thủ Xưởng Vệ áp giải đám tù binh Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên đắc thắng hồi triều.

Trong lúc Tần Lâm đại chiến Bạch Liên giáo ở Thạch Phật khẩu, đồng thời cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu tự mình chỉ huy thật nhiều cẩm y quan giáo diệt trừ toàn bộ phân đà hương đàn mượn Văn Hương môn ngụy trang, thật ra chính là Bạch Liên Bắc tông ở Bảo Định, Đại Đồng, Tuyên Phủ….

Có thể có một ít thành phần cấp trung cấp thấp Bạch Liên Bắc tông lọt lưới, nhưng sào huyệt Thạch Phật khẩu bị đào lên, tất cả nhân vật cao tầng bọn Thạch Tự Nhiên đều sa lưới, hương đàn truyền giáo các nơi bị phá hủy, cộng thêm Tần Lâm ép trưởng lão cung khai tội ác trước mặt mấy vạn tín đồ, nhổ sạch mầm mống đầu độc dân chúng của bọn họ, Bạch Liên Bắc tông hoặc là Văn Hương môn đã hoàn toàn không còn trên nhân thế.

Lúc Tần Lâm dẫn dắt quân ra kinh phải lén lén lút lút, chuyến này trở về hoàn toàn khác hẳn. Hắn nhốt bọn Thạch Tự Nhiên, Thạch Trung Thiên, Thạch Hiếu Hiền cùng Từ Hồng Nho ở trong tù xa, giương cờ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ nghênh ngang trở về.

Tất cả mọi người cỡi ngựa chạy nhanh trở về, bên trái sau lưng Từ Tước có một tên kỳ thủ tay cầm cờ xí màu đen thêu chỉ vàng ‘Đông tập sự Xưởng Chưởng Hình Thiên Hộ’, bên phải sau lưng Trần Ứng Phượng cũng có một tên kỳ thủ cầm cờ xí ‘Đông tập sự Xưởng Lý Hình Bá Hộ’.

Ở giữa có bốn lá đại kỳ đón gió tung bay, trên đó ghi ‘Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ’, ‘Chiêu Dũng tướng quân’, ‘Đốc Bắc Trấn Phủ Ty bạn sự quan giáo’, ‘Phụng chỉ đề điểm chiếu ngục’, chính là quan hàm danh hiệu của Tần Lâm Tần tướng quân được đương kim thánh thượng ưu ái, danh chấn kinh sư, làm quan chưa bao lâu đã thăng tới tam phẩm.

Rồng nhờ mây, hổ nhờ gió, có thật nhiều cao thủ Xưởng Vệ tiền hô hậu ủng, cao thủ đại nội Đông Xưởng đều đội mũ tròn, đi giày đen, mặc áo vải nâu, một mảng lớn đông như kiến, người người như lang như hổ, quan giáo Cẩm Y Vệ mặc Phi Ngư phục màu vàng sáng, lưng đeo Tú Xuân đao, đằng đằng sát khí.

Tâm trạng hai đại ma đầu Đông Xưởng Từ Tước và Trần Ứng Phượng đều rất tốt, mặc dù thiếu chút nữa bị Tần Lâm dưới tình thế cấp bách loạn súng bắn chết, nhưng Phùng Bảo Phùng Đốc Công cũng thường cho hai người bọn họ chịu hàm oan. Chỉ cần cuối cùng không bị mất mạng, còn lập được công lớn, hai vị này cũng cầm lên được để xuống được, bí quyết làm quan như vậy cũng không ra ngoài đạo làm người.

Trần Ứng Phượng phóng ngựa bôn ba, thè đầu lưỡi đỏ liếm môi một cái:

- Lần trước tra vụ án Tôn Hiểu Nhân giá họa, mặc dù chúng ta đều có phần, nhưng liên quan tới bí mật trong cung, chậc chậc, đáng tiếc...

Đáng tiếc đương nhiên là công lao, phải nói rằng phá được vụ án lớn như vậy, cho dù là thăng quan ba cấp cũng không quá đáng. Nhưng chuyện bí mật trong cung không có cách nào công bố ra ngoài, các vị có công cũng chỉ có thể tạm thời chịu nhịn một chút. Ngoại trừ Tần Lâm được ban mãng bào ngọc đái, Phùng Bảo, Từ Tước, Trần Ứng Phượng không được một sợi lông nào.

Vỗ vỗ vào bờ vai rắn chắc, Từ Tước cười nói:

- Lần này chúng ta dùng đao thương thật tiêu diệt Bạch Liên tà giáo Bắc tông, công lao đã hết sức rõ ràng, lão Trần, trở về hãy chờ thăng thưởng đi!

- Nếu nói thăng thưởng phải nói là công lao của vị trong xe ngựa phía sau này là lớn nhất, Đốc Công chúng ta cùng Lưu Đô Đốc cũng không đuổi kịp hắn!

Trần Ứng Phượng chỉ xe ngựa phía sau một cái, mặt hiện lên vẻ tham lam, không che giấu hâm mộ ghen tỵ chút nào.

- Còn có tiểu mỹ nhân xả thân bảo vệ!

Từ Tước cũng cười gian khành khạch, sắc mặt tràn đầy vẻ lạnh lẽo tịch mịch.

- Từ Đại ca, theo huynh...

Trần Ứng Phượng giảm thấp thanh âm xuống mấy phần:

- Ta thấy tiểu nha đầu kia có điều cổ quái, bị giáo chủ Ma giáo đánh một chưởng lại không mất mạng, chẳng lẽ là…

Từ Tước phì cười một tiếng:

- Tiểu nha đầu kia ư? Chúng ta cũng không nhìn ra nó thân mang võ công, chẳng lẽ ngươi muốn nói công lực của nó còn cao thâm hơn cả chúng ta, trừ phi nó bắt đầu luyện võ từ trong bụng mẹ. Ha ha ha, từ trước tới nay giáo chủ Ma giáo cũng chỉ đối nghịch với triều đình, giết một đứa trẻ như vậy cũng sẽ làm hỏng danh tiếng, cho nên mới tha cho nó một mạng.

Trần Ứng Phượng nghe vậy cảm thấy thoải mái, sờ sờ đầu:

- Ta đã nói rồi, hắc hắc... Như đã nói qua, họ Tần cùng tiểu mỹ nhân ngồi chung một xe, dọc trên con đường này diễm phúc vô biên!

Hai người lại liếc nhìn xe ngựa sau lưng, nháy nhó nhau cười, trong nụ cười đầy vẻ dâm tà.

Trong xe ngựa, lúc này Tần Lâm đang thi triển bản lãnh toàn thân dụ dỗ bé gái:

- A Sa ngoan, A Sa ngoan, ngoan ngoãn nghe lời thúc thúc, thúc thúc dẫn con đi xem cá vàng!

Tần trưởng quan của chúng ta đang cười nhăn nhúm cả mặt, nụ cười vừa xảo quyệt vừa nham hiểm giống như bà ngoại sói đang lừa gạt cô bé quàng khăn đỏ.

A Sa co rút trong chăn thật dày, hai tay nắm chặt mép chăn che gương mặt mịn màng trắng nõn hơn phân nửa, chỉ để lộ ra cặp mắt to đen đảo tròn liên hồi, lắc đầu quầy quậy như trống bỏi:

- Không muốn, không muốn đâu, Tần đại thúc thật đáng ghét!

- Thật không muốn sao?

Tần Lâm giả làm ra vẻ tức giận:

- Được, sau này ngươi không có hồ lô đường ăn nữa, bánh hoa quế, bánh đậu xanh không còn nữa, còn phải cho Thanh Đại tỷ tỷ cùng Tân Di tỷ tỷ ăn mặc cho ngươi thành Tiểu Công chúa!

Thật là vô sỉ, không ngờ rằng dùng thủ đoạn hèn hạ loại này...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Sa nhăn lại suy nghĩ, một lúc lâu sau chu miệng nói:

- Thật là đáng ghét, Tần đại thúc chỉ giỏi ức hiếp người ta, được rồi, nhịn ngươi một lần, coi như bị chó cắn.

- Vì muốn tốt cho ngươi còn bị xem thành chó cắn ư?

Tần Lâm nghiến răng nghiến lợi, đưa một chén thuốc đã nấu chín cho A Sa.

- Trời ơi, đắng quá…

A Sa miễn cưỡng uống xong, lập tức há miệng thở hồng hộc.

Không hề có chuyện tệ hại như hai vị cao thủ Đông Xưởng đã nghĩ. Đúng là dọc theo đường đi Tần Lâm cùng A Sa ngồi chung một xe, không dám cởi áo đích thân chăm sóc cho nó, nhưng đó là vì cảm kích tình nghĩa nó xả thân bảo vệ mình, nào có chuyện bậy bạ giống như hai tên khốn Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng tưởng tượng.

Tần Lâm nhìn chằm chằm A Sa, chính mắt thấy nó uống hết chén thuốc mới gật đầu một cái:

- Như vậy mới ngoan ngoãn, ngươi bị Bạch Liên giáo chủ đánh hộc máu, nếu không dưỡng thương cho thật tốt, tương lai thân thể sẽ rất dễ dàng ngã bệnh.

Trời ơi, A Sa rất thích thức ăn ngọt, ghét thuốc đắng, hiện tại chỉ cảm thấy từ miệng tới bụng đều đắng ngắt, thật là khó chịu vô cùng.

Thậm chí nó nghi ngờ không biết có phải Tần Lâm đã phát hiện ra thân phận nằm vùng của mình, cho nên cố ý dùng thuốc đắng chơi mình một vố hay không.

Lần này không có lỗi với Tần đại thúc, nhưng biết ăn nói thế nào với sư phụ đây? A Sa buồn bực gãi đầu, cảm thấy không chỉ có trong miệng mà trong lòng cũng đắng chát.

Không có biện pháp, bị Bạch Liên giáo chủ đánh hộc máu tại chỗ, A Sa lại không có khả năng nói cho Tần Lâm là được một chưởng sư phó đả thông kinh mạch ứ tắc, hữu ích vô hại. Cho nên nó nhất định phải tiếp nhận hảo ý của Tần Lâm, vẫn còn phải tiếp tục uống loại thuốc đắng nghét đáng ghét kia.

- A Sa ngươi yên tâm...

Tần Lâm thấy A Sa buồn bực, liền vỗ ngực ra vẻ gánh vác hết thảy:

- Trong nhà đại thúc thuốc gì cũng có, Lục Viễn Chí lại được thần y Lý Thời Trân thân truyền, dọc trên đường đi chúng ta uống phương thuốc do y kê. Đến khi về nhà nhờ Thanh Đại tỷ tỷ chẩn bệnh cho ngươi, uống thuốc bổ thêm mười ngày nửa tháng nữa, chắc chắn sẽ giúp cho A Sa ngoan tương lai khỏe mạnh vô cùng.

- Về nhà còn tiếp tục uống mười ngày nửa tháng sao?

A Sa lập tức kéo chăn trùm kín đầu:

- Tần đại thúc, ngươi cứ giết ta đi...

Trở lại kinh sư, chiến công Tần Lâm đã sớm tới tai thiên tử, căn bản không cần thiết tranh công với Từ Tước, Trần Ứng Phượng. Công việc giải phạm nhân Bạch Liên Bắc tông vào chiếu ngục, tiếp tục thẩm vấn cặn kẽ, hắn giao hết lại cho Hồng Dương Thiện và hai ma đầu Đông Xưởng, còn mình dẫn A Sa về nhà, bảo Thanh Đại xem thương thế cho nó.

Mùng Một tháng Giêng Phật Di Lặc đản sinh Tần Lâm phá án ở Thạch Phật khẩu, lúc trở lại kinh sư đã là mồng Tám tháng Giêng. Chỉ thấy cửa chính dán liễn Xuân đỏ chói, nét bút trên đó hùng mạnh hữu lực, nhất định là thủ bút của Từ Văn Trường. Dưới mái hiên treo đèn lồng màu đỏ và đèn tẩu mã, không khí vui vẻ ngập tràn.

Vừa đúng lúc Thanh Đại ở nhà, Tần Lâm không cho nha hoàn thông báo, lặng lẽ đi tới hậu hoa viên.

Nữ y tiên đang ngồi trên ghế mây, nàng mặc một chiếc áo bông màu lam nhạt thêu đầy những cánh hoa, tuy rằng áo bông rất dày nhưng cũng không che được đường cong lả lướt của mỹ nhân. Mái tóc đen như thác đổ được bới lên cao, cài bằng trâm gỗ trông hết sức xinh đẹp đáng yêu.

Bất quá vì sao làn thu thủy nàng như phủ một lớp sương mù, đôi môi mọng đỏ chu cao, cúi gằm đầu nhìn xuống đất tỏ vẻ buồn bã không vui như vậy?

Tần Lâm rón rén đi vòng qua từ phía sau lưng, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt bầu bĩnh chưa hết vẻ ngây thơ của Thanh Đại, hài hước nói:

- Tiểu sư tỷ, phải chăng là nhớ tới sư đệ?

Thanh Đại giống như chạm điện lui về phía sau tránh né, đến khi nghe ra thanh âm của Tần Lâm lập tức nhào vào lòng hắn giống như con chim nhỏ:

- A, Tần ca ca đã về rồi! Hừ, Tết nhất cũng không chịu ở nhà, đương nhiên là người ta nhớ huynh.

Không giống Từ Tân Di khẩu thị tâm phi, Thanh Đại vĩnh viễn tâm như pha lê, không hề che giấu tình cảm của mình với Tần Lâm.

Đưa tay vuốt ve đầu Thanh Đại, lại nhẹ nhàng ngậm rái tai trong suốt như ngọc của nàng, chọc cho nữ y tiên mặt đỏ tới mang tai, rốt cục bị nàng đưa tay đẩy ra, đỏ mặt trợn mắt nhìn hắn một cái:

- Tần ca ca thật là đáng ghét, ban ngày ban mặt, bị người nhìn thấy xấu hổ biết bao!

Tần Lâm cất tiếng cười ha hả, lúc này mới nói chuyện A Sa bị thương.

- Vì sao không nói sớm?

Thanh Đại không vui:

- Huynh còn tỏ ra vui vẻ như vậy, vạn nhất A Sa có cái gì...

Dứt lời Thanh Đại liền không để ý tới Tần Lâm nữa, bước chân vội vã đi về phía tiền sảnh.

Tần Lâm cười khổ sờ sờ mũi, lòng nói dọc trên đường đi đã mấy ngày, ta đã biết tình huống A Sa cũng không có gì đáng ngại, cần gì phải khẩn trương như vậy?

Mới đầu thấy A Sa hộc máu đúng là Tần Lâm có giật mình, nhưng sau đó trong mấy ngày ngồi cùng xe trở lại kinh sư, tiểu cô nương đã nhảy nhót khỏe mạnh, cho nên hắn không hề khẩn trương giống như Thanh Đại mới vừa nghe tin tức.

Thanh Đại vọng văn vấn thiết, kiểm tra cặn kẽ cho A Sa phát hiện cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

- Tình huống A Sa không tệ, không có nội thương gì.,,

Ngón tay bắt mạch của Thanh Đại rời khỏi cổ tay A Sa, lại nói:

- Nếu nói như vậy, giáo chủ Ma giáo kia cũng là một kẻ kiêu hùng không giết bừa bãi nữ tử và trẻ con.

- Đúng, đúng vậy…

A Sa cao hứng tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, vốn nó không hề bị thương, rốt cục lần này coi như được giải phóng:

- Ha ha, Tần đại thúc, rốt cục ta có thể không cần uống thuốc đắng của ngươi nữa!

Thanh Đại lại cười vỗ nó một cái:

- Tiểu nha đầu, nhỏ như vậy đã bị thương hộc máu cũng không phải là chuyện đùa, còn phải dùng thuốc bổ điều dưỡng thêm mấy ngày mới có thể bảo đảm không có hậu hoạn.

Cứu mạng... A Sa nhất thời biến thành quả bóng da xì hơi.

Đã trải qua Thanh Đại kiểm tra chứng thật A Sa không có gì đáng ngại, Tần Lâm bèn cho phép nó dắt Đại Hoàng đi chơi đùa với các nàng Giáp Ất Bính Đinh, Thị Kiếm.

Thanh Đại thấy Tần Lâm không có ý rời đi, mắt to lập tức chớp chớp liên hồi:

- Tần ca ca, huynh không đi nha môn sao? Ngoài ra bệ hạ trong cung có lẽ cũng đang chờ huynh vào phục mệnh. Muội nghe người khác nói gần vua như gần cọp, muốn giữ được mặt rồng ưu ái cũng không dễ dàng gì.

- Ta không đi đâu cả...

Tần Lâm ôn nhu nắm tay của Thanh Đại, nhìn thẳng vào mắt có vẻ tránh né của nàng:

- Hiện tại ta chỉ muốn ở đây với muội, tiểu ngốc, nàng mau nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì? Muội không gạt được Tần ca ca, đôi mắt của muội đã cho ta biết!

Quả thật là như vậy, tính tình Thanh Đại ruột để ngoài da, tất cả vui buồn không hề che giấu, ngay cả người lạ cũng không dễ gì giấu diếm, huống chi là Tần Lâm hiểu nàng rõ ràng như vậy.

- Không có... Không có gì...

Thanh Đại cúi đầu không dám nhìn Tần Lâm, thanh âm vừa gấp gáp lại ngượng ngùng.

- Tiểu ngốc này, có chuyện gì vậy…

Tần Lâm nhíu mày:

- Chẳng lẽ tiểu Thanh Đại còn không tin cả Tần ca ca sao? Nếu không nói, ca ca sẽ nổi giận đó.

- Muội… muội...

Thanh Đại ngẩng đầu lên, nhìn Tần Lâm, con ngươi phủ một lớp hơi nước.

- Để thiếp nói thay muội ấy.

Từ Tân Di sải bước từ bên ngoài tiến vào, sau lưng còn có Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh đi theo.

Dường như Từ Tân Di vừa ăn một thùng thuốc súng, nói một hơi như pháo liên thanh:

- Chính là vì chịu uất ức trong cung. Vào ngày mồng Một Tết mệnh phụ triều hạ, không ngờ rằng Vương Hoàng hậu kia không hài lòng muội ấy, còn… còn dùng lời lẽ chế giễu, ôi chao, tức chết ta rồi!

Chu Nghiêu Anh đi tới, hết sức dịu dàng vén áo thi lễ, nhỏ giọng nói:

- Hoàng tẩu nàng chính là người như vậy, ôi, Thanh Đại tỷ tỷ đừng nóng giận nữa, để muội thay mặt tỷ ấy xin lỗi tỷ vậy.

- Mắc mớ gì tới muội, chớ có chống chế thay hạng người như vậy!

Từ Tân Di chỉ vào đầu biểu muội một cái, sau đó chống nạnh thở hồng hộc vô cùng tức tối, kể lại đầu đuôi một lượt.

Tần Lâm vừa nghe lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Mỗi lần Tết đến văn võ bá quan kinh sư sẽ vào tham gia đại triều hội có Hoàng đế chủ trì ngày mồng Một Tết. Năm ngoái Tần Lâm đã tham gia, năm nay phải đi Thạch Phật khẩu phá án vào ngày mùng Một Phật đản, cho nên bỏ lỡ.

Mà tất cả nữ quyến quý thích cùng cáo mệnh phu nhân (nữ tử được triều đình phong tước quan) ở kinh, vào năm mới cũng phải vào cung triều hạ Hoàng hậu.

Năm ngoái ngày mồng Một Tết cáo mệnh Thanh Đại còn chưa kịp thời phát xuống. Năm nay theo Tần Lâm thăng quan, Thanh Đại nhận được triều đình cáo mệnh tam phẩm Thục Nhân, năm mới làm mệnh phụ sẽ phải vào cung triều hạ Hoàng hậu.

Vương Hoàng hậu đang dần dần được bà bà cùng trượng phu thương yêu hơn, nhưng bởi vì Tần Lâm điều tra phá án Tôn Hiểu Nhân lại trở nên thất sủng, ngược lại trút hết cơn giận lên đầu Tần Lâm, hận hắn tận xương tủy.

Nhưng Tần Lâm là Cẩm Y Vệ ngoại quan, không chỉ có được mặt rồng ưu ái, được Hoàng đế và Thái hậu tin tưởng rất sâu, còn là nhân vật đầu có sừng chân có gai, Vương Hoàng hậu muốn đối phó hắn cũng không tìm được chút sơ hở nào.

Đến phiên mệnh phụ vào cung, Vương Hoàng hậu lập tức trút lửa giận của mình lên đầu Thanh Đại. Tần Lâm không cần hỏi cũng biết nhất định tiểu nha đầu lúc ấy rất khó khăn, bị Hoàng hậu cao cao tại thượng chế giễu mà không có cách nào chống trả ngay trước nhiều nữ quyến mệnh phụ quý thích kinh sư như vậy …

- Được rồi được rồi, tiểu sư tỷ, Hoàng hậu có gì đặc biệt hơn người? Nàng mắng cứ mặc nàng, chúng ta chỉ xem như chó sủa là được…

Tần Lâm cười ha hả ôm Thanh Đại vào lòng, vỗ nhẹ vai của nàng.

Từ Tân Di thấy cảnh này đã quen, nhưng Chu Nghiêu Anh da mặt mỏng, lập tức đỏ bừng, không ngờ rằng tỷ phu không hề úy kỵ như vậy, bất quá phu thê bọn họ thật là ân ái mặn nồng.

- Ừm, vốn là, vốn là Thanh Đại cũng không so đo...

Thanh Đại suy nghĩ Vương Hoàng hậu biến thành con chó cũng cảm thấy thú vị, bất quá miệng mới vừa nhoẻn cười đã lập tức chu cao:

- Nhưng, nhưng ngay trước nhiều quý phu nhân như vậy, nàng hỏi có phải gia gia muội xuất thân du phương lang trung hay không, chỉ viết một quyển sách nhỏ đã thanh danh vang dậy như vậy. Còn nói muội mở y quán… bên trong y quán có ổn bà… khiến cho tất cả mọi người đều cười chúng ta, thật sự muội cảm thấy vô cùng uất ức…

Ổn bà là cách gọi khác của bà mụ, bất quá thời này bà mụ cũng không chỉ có đỡ đẻ, thường là còn kiêm chức nữ quan canh chừng nữ phạm nhân, buôn bán xuân dược, dắt mối, kết hợp nam nữ câu thông… Bên trong cái gọi là ba cô sáu bà bị khinh bỉ nhất.

Vương Hoàng hậu dám lấy lời này vũ nhục Thanh Đại ư?!

Tần Lâm nghe đến đó, ánh mắt lập tức híp lại, lóe ra hàn quang có thể làm cho bất luận kẻ nào rợn cả tóc gáy.

- Thanh Đại mở y quán hành y tế thế, cứu mạng biết bao sinh linh, Bản Thảo Cương Mục của gia gia Lý Thời Trân hoành tráng hùng vĩ như vậy, nàng ta có thể phỉ báng được sao?

Tần Lâm vỗ bàn một cái thật mạnh, nhìn về phương hướng Tử Cấm thành ở phía Bắc, cười lạnh nói:

- Phải làm cho nàng ta thân bại danh liệt, lưu truyền đời đời!

- Đúng vậy...

Từ Tân Di lớn tiếng nói:

- Thật ra thì những mệnh phụ kia trở về đều ôm bất bình thay Thanh Đại, còn có quý phụ chữa khỏi bệnh tới nữ y quán an ủi muội ấy. Bất quá ngại vì thân phận Vương Hoàng hậu, bọn họ không dám giúp đỡ ngay mặt. Hừ, công đạo tại lòng người, Vương Hoàng hậu làm như vậy, ta thấy sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị biếm vào lãnh cung!

- Biểu tỷ!

Chu Nghiêu Anh rất lo lắng nhìn Từ Tân Di.

Từ Đại tiểu thư không hề sợ hãi, khẽ bĩu môi:

- Muội thật nhát gan, Vương Hoàng hậu đánh chết Quế Hoa, muội lo sợ tới mức chết đi sống lại. Hừ, tương lai số phận nàng ta sẽ bị biếm vào lãnh cung, chẳng những ta phải nói, ta còn muốn chạy vào trong cung, tìm Thái hậu nương nương nói lý!

- Không cần!

Tần Lâm khoát tay áo một cái, liếm môi từ từ nghĩ ngợi.

- Chàng sợ Vương Hoàng hậu sao?

Từ Tân Di đang tức tối vô cùng, mở tròn mắt hạnh, khiêu khích nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm lắc đầu một cái:

- Không phải là ta sợ ấy nàng. Có câu nói sơ không bằng thân, cho dù là ngoài mặt Lý Thái hậu trách cứ Vương Hoàng hậu mấy câu, nhưng bất kể thế nào trong lòng vẫn muốn giúp con dâu, mà sẽ không giúp điệt nữ như muội. Rốt cục là chúng ta thiệt thòi, hơn nữa cũng không gãi ngứa được Vương Hoàng hậu, không được tác dụng gì.

Từ Tân Di nghe khẩu khí Tần Lâm, ngược lại mở mắt lớn hơn, chỉ vào mũi hắn:

- Chàng nói câu cuối cùng là có ý…

Ánh mắt Tần Lâm lóe ra hàn quang, thanh âm âm trầm đáng sợ:

- Đánh rắn phải đánh thất thốn, không đánh thì thôi, muốn đánh phải đánh cho nàng ta tổn thương tới gân cốt.

Từ Tân Di cũng hít sâu một hơi khí lạnh, tối đa nàng cũng chỉ muốn làm lớn chuyện lên để hả giận nhất thời, không hề nghĩ tới mình có thể làm gì được Vương Hoàng hậu cao cao tại thượng, nhưng nghe giọng điệu của Tần Lâm quả thật lợi hại hơn nhiều.

Bình Luận (0)
Comment