Cẩm Y Vệ

Chương 565

Từ trước tới nay gần vua như gần cọp, khó mà suy đoán đế vương tâm thuật. Tuy rằng Vạn Lịch còn trẻ nhưng trời sinh tính cay nghiệt khắc bạc, thiên khích cố chấp, cho dù là người khác tốt tới mức nào cũng chỉ có thể đổi được lòng cảm kích nhất thời của y, nhưng nếu người khác làm trái ý y một chút, y sẽ ghi hận cả đời.

Trước mắt Tần Lâm được mặt rồng ưu ái, nhưng không bảo đảm rằng sẽ được giản tại đế tâm vĩnh viễn. Trong cung còn có trái bom hẹn giờ là Vương Hoàng hậu, đến lúc đó ai chết vào tay ai cũng còn chưa biết.

Tần Lâm cũng rất muốn vươn tay vào trong cung, nhưng dù sao Cẩm Y Vệ cũng là quan võ bên ngoài, không tiện liên quan tới quá nhiều chuyện trong cung. Nếu như làm quá lộ liễu sẽ dẫn tới triều đình nghi kỵ, vậy thì được không bằng mất.

Đoạn thời gian trước thương nghị cùng Từ Văn Trường, tình huống nhằm vào cung nội chủ yếu thông qua bốn con đường:

Thứ nhất là chú cháu Trương Thành, Trương Tiểu Dương, đây coi như là quan hệ liên minh tương đối chặt chẽ. Bất quá Trương Thành thân là Bỉnh Bút thái giám Ty Lễ Giám, cũng có dã tâm bừng bừng, cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Tình nghĩa chiến hữu với Trương Tiểu Dương tương lai có thể vượt qua được kiểm nghiệm của tranh chấp triều đình hay không, đây cũng là một vấn đề.

Thứ hai là Phùng Bảo, Tần Lâm cùng lão tựa như địch tựa như bạn, không phải là địch không phải là bạn, lúc có cùng chung ích lợi thì liên thủ, lúc sinh ra mâu thuẫn lại tranh đấu lẫn nhau. Thật ra Phùng Đốc Công không đáng tin cậy bằng chú cháu Trương gia.

Con đường thứ ba đã được xây dựng thông qua Lý Kiến Phương gần đây, đặc biệt nhằm vào thái giám thiếu hormone, dễ mắc chứng loãng xương để kinh doanh Cao Cái Phiến. Lý Kiến Phương là thúc thúc Thanh Đại, ở trong quan trường tự nhiên là theo hệ phái của Tần Lâm, từ khi Tần Lâm lấy được chức Viện Sứ Thái Y viện cho càng thêm trung thành với Tần Lâm hơn nữa.

Thông qua đám hoạn quan tán gẫu với nhau lúc chẩn bệnh bán thuốc, đương nhiên có thể biết được các tin tức trong cung. Nhưng đại đa số chỉ tiếp xúc được với bên ngoài, không có khả năng dễ dàng lấy được tin tức mật nòng cốt có giá trị cao.

Con đường thứ tư là nhờ vào tiểu di muội của Tần Lâm, Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh. Nhưng nàng ở trong cung rất ít được mẫu hậu cùng hoàng huynh quan tâm, biết tin tức cực kỳ có hạn, về phương diện thu thập tình báo chỉ có thể xem như có còn hơn không.

Nếu có đường tắt gì có thể trực tiếp chạm tới vị trí trung tâm trong cung, thông qua đó tiếp xúc được với một trong ba người Lý Thái hậu, Vạn Lịch hoặc là Vương Hoàng hậu, vậy thì hay quá…

Tần Lâm suy nghĩ như vậy.

Đi tới giao lộ con đường Đông Xưởng và hẻm Báo Phòng, chợt nghe hướng Đông Bắc tiếng người ồn ào huyên náo, Tần Lâm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bên phố Song Niễn người ta tấp nập.

Hắn hỏi thăm người đi đường, thì ra hôm nay chính là ngày Long Phúc tự tổ chức miếu hội.

Long Phúc tự tọa lạc ở bốn con phố lớn phía Tây, mới xây vào năm Cảnh Thái thứ ba triều Minh, là tự viện duy nhất trong kinh sư mà Lạt Ma và hòa thượng cùng nhau trú ngụ.

Long Phúc tự cử hành miếu hội đặc biệt náo nhiệt, trong miếu hội có thể mua được nhiều loại đặc sản, có thể ăn được nhiều món ăn vặt mang hương vị Bắc Kinh, có thể xem tuồng hát dân gian Bắc Kinh. Cho nên mỗi khi diễn ra miếu hội dân chúng kinh sư và bên ngoài thành đều chạy tới xem náo nhiệt, thỉnh thoảng còn có đạt quan hiển quý và sứ thần ngoại phiên tới tham gia.

Tần Lâm nhớ tới lúc trước còn ở Kỳ Châu, Thanh Đại rất thích những thức ăn vặt. Gần đây tâm trạng nàng không tốt, mua mấy món về cũng có thể giúp cho nàng vui vẻ hơn. Ngoài ra A Sa đặc biệt thích ăn đồ ngọt, vào miếu hội mua ít hạt dẻ, đậu phộng cho nó, nhất định nó sẽ rất thích.

Vì vậy Tần Lâm liền rẽ vào phố Song Niễn, đi tới Long Phúc tự.

Từ rất xa đã nhìn thấy một tòa miếu lớn tường đỏ ngói vàng, trên quảng trường trước cửa miếu người đông tấp nập, chen chúc chật như nêm. Nam nam nữ nữ già trẻ lớn bé không biết có bao nhiêu, người thổi đường, nặn tò he, bán đèn lồng, bánh kẹo… Đủ các loại hàng hóa nhiều màu sắc bày ra trên các quầy các sạp, khiến cho người ta phải hoa mắt.

Mấy vị đại thẩm bốn năm mươi tuổi đi ngang qua bên người Tần Lâm, trên đầu buộc vải xanh, chân quấn xà cạp, nhìn qua đã biết là nông phụ ngoại thành, tay xách cách loại thức ăn điểm tâm, rau dưa, cười cười nói nói rất vui vẻ.

Một vị đại thẩm cười hì hì chỉ đồng bạn mình đang xách mấy món điểm tâm:

- Chậc chậc, bánh tra, bánh bột lọc, váng sữa… tỷ mua nhiều điểm tâm như vậy định làm lễ hỏi cho tiểu Trụ tử hay sao?

Nông phụ xách theo điểm tâm tỏ vẻ vui mừng hớn hở lộ ra ngoài mặt:

- Đâu cần phải mời khách mới dùng tới? Năm nay chúng ta cũng tiết kiệm được vài đồng, phụ thân bọn nhỏ nói tiết Nguyên Tiêu cũng bắt chước theo quy củ của người trong thành, nhà mình nếm thử mấy món điểm tâm này, ha ha, nên ta cũng tiêu xài rộng rãi một phen.

Đại thẩm mang mấy món rau dưa cũng cười vui vẻ:

- Không phải vậy sao, người Uyển Bình huyện chúng ta có phúc, Hoàng Đại lão gia là một vị quan tốt không chê vào đâu được, thi hành triều chính mới, tiên pháp gì đó của Trương Tướng gia. Nhờ vậy thuế má của các hộ dân nghèo như chúng ta giảm được một khoản lớn, nhà nào cũng dư ra được vài đồng so với trước kia.

Mấy vị nông phụ cười cười nói nói đi xa, lời của các nàng bị Tần Lâm nghe một chữ không sót, khóe miệng hắn liền lộ ra nụ cười hiểu ý.

Nông phụ nói Nhất Điều Tiên Pháp của Trương Cư Chính là ‘tiên pháp gì đó’, sự thật cũng không sai. Trương Cư Chính đẩy mạnh triều chính mới, đo đạc rõ ràng số ruộng đất mà đám cường hào địa chủ gian lận, giảm bớt gánh nặng thuế má cho dân chúng nghèo khổ, đả kích nhà giàu cưỡng bách dân chúng đầu hiến ruộng đất, ra sức áp chế gồm thâu ruộng đất, có thể nói hết sức công bằng, công đạo ở tại lòng người.

Huyện Lệnh Uyển Bình Hoàng Gia Thiện là một thanh quan hiếm có, dốc hết sức mình đẩy mạnh triều chính mới, người Uyển Bình huyện dưới chân thiên tử khen ngợi không tiếc lời.

Triều chính mới của Trương Cư Chính triển khai toàn diện, Thích Kế Quang lại đại thắng ở Kế Trấn, triều Đại Minh san bằng nội ưu ngoại hoạn rất nhiều. Rõ ràng là cảnh tượng náo nhiệt của miếu hội Long Phúc tự năm nay cũng có mấy phần khí tượng trung hưng.

Nếu tính ra vụ án bạc ngân khố bị mất ở Dương Châu, chiêu an Ngũ Phong hải thương, mở ra hải cấm Đông Nam, trị thủy Hoàng Hà, moi ra đại tham quan Dương Triệu phá hoại biên phòng, đại thắng Kế Trấn… Thảy đều có Tần Lâm tham dự trong đó, thậm chí đưa đến tác dụng chủ yếu, cục diện trung hưng triều Đại Minh cũng có rất nhiều công lao của hắn trong đó.

Tâm trạng Tần Lâm nhất thời trở nên vui vẻ, đi dạo khắp nơi, xem chỗ này xem chỗ kia, mua mấy món ăn điểm tâm lặt vặt xách trên tay.

Chợt đám đông trước mặt xôn xao một trận, một đám đông người vây quanh kêu la ỏm tỏi, còn có người huýt sáo, đặc biệt khiến cho người ta chú ý.

Tần Lâm cảm thấy tò mò, bèn đi về phía đó.

Mặc dù đám đông vây quanh nước chảy không lọt, nhưng bên người Tần Lâm đi theo mấy tên thân binh Hiệu Úy võ nghệ cao cường phụ trách mở đường, cũng không thấy bọn họ chen chúc xô đẩy gì, người vây xem phía trước không đứng vững được, tự động tách ra hai bên, tránh ra một con đường cho Tần Lâm.

Đi tới nơi chỉ thấy trong đám người có mấy tên Lạt Ma đang cãi nhau sôi nổi với một vị cô nương trẻ tuổi, Tần Lâm nhất thời kinh ngạc: Ủa, vị này là Trịnh Trinh Trịnh cô nương từng có duyên gặp mặt hai lần, vì sao nàng lại cãi nhau với các Lạt Ma này?

Trịnh Trinh bị mấy Lạt Ma bám riết dây dưa không nghỉ, quả thật buồn bực khó chịu vô cùng.

Trong khoảng thời gian này quả thật nàng xui xẻo tới cực điểm. Bệnh của phụ thân trong nhà tốn tiền như nước, mời thầy thuốc không chỉ có đòi tiền xem bệnh, tới nhà chẩn bệnh đi qua một con đường tính thêm một lượng bạc, dùng thuốc không phải nhân sâm cũng là linh chi, đắt tới mức chết người.

Thế nhưng ca ca nàng lại không chịu ra sức lo toan, thời gian trước trúng phải quỷ kế của Ngô gia, thua cơ hồ hết sạch của cải trong nhà trên bàn đánh bạc. Thời gian gần đây tuy rằng không đánh bạc nữa, nhưng cả ngày nằm ở nhà giống như người mất hồn, hơi không như ý lập tức cãi vả với tẩu tẩu, không nghe thấy không hỏi tới chuyện làm ăn, bỏ mặc hết thảy cho vị muội muội chưa xuất giá như nàng.

Ngô gia bên kia ép sát từng bước, muốn đoạt sản nghiệp Trịnh gia, Trịnh Trinh càng ngày càng cảm thấy khó thở.

Không thể làm gì được, rốt cục nàng quyết định đi làm cung nữ.

Nếu nói cung nữ Tử Cấm thành giống như gia tộc nào đó có quyền có thế có thể nương nhờ, quả thật khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm. Bất quá ai dám bảo đảm cung nữ trẻ đẹp không có một ngày nào đó hấp dẫn ánh mắt Hoàng đế, cất cánh bay lên thành phượng hoàng? Cho nên chỉ cần nữ tử con nhà nghèo khổ đi làm cung nữ, trong mấy năm còn trẻ không ai dám khinh suất chọc tới nhà mẹ nàng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Đương nhiên cung nữ bên trong Tử Cấm thành hàng ngàn hàng vạn, có thể leo lên ngôi cao thành công có được mấy người, tuyệt đại đa số đều sống cả đời trong tịch mịch cô đơn.

Chẳng qua là Trịnh gia đã đến tình cảnh như thế, Trịnh Trinh bị buộc bất đắc dĩ cũng chỉ có con đường đi vào cung, tranh thủ giúp cho nhà mình một chút.

Nàng cũng không biết rằng con đường vào cung cũng không bằng phẳng chút nào.

Năm trước chọn tú nữ vào cung, nữ tử sắc đẹp kém hơn Trịnh Trinh, tính tình cũng không thông tuệ như nàng cũng được tuyển vào. Dù sao có tới hàng ngàn hàng vạn cung nữ, không thể nào ai ai cũng là thiên tư quốc sắc.

Đến phiên năm ngoái chọn tú nữ, Trịnh Trinh vội vàng chạy đi ghi danh, nhưng đến khâu cuối cùng trong việc chọn tú nữ, tức là kiểm tra thân thể, nàng ở nhà chờ mãi mà không được gọi. Cuối cùng nghe ngóng tin tức mới biết trong cung có chuyện gì xảy ra, Tử Cấm thành náo loạn, chuyện chọn tú nữ bị trì hoãn.

Gặp phải tình huống như vậy, Trịnh Trinh thật là dở khóc dở cười, cảm thấy có thể là mình quá mức xui xẻo. Vì vậy hôm nay Long Phúc tự tổ chức miếu hội, nàng liền tới dâng hương, hy vọng có thể thay đổi vận khí.

Kết quả dâng hương xong mới vừa đi ra cửa miếu, thình lình có mấy Lạt Ma đuổi theo ra, nói nàng trộm pháp khí trong miếu.

Đây mới là tai bay họa gió, Trịnh Trinh giận đến mặt đỏ tới mang tai, tính nàng trời sinh vốn đanh đá điêu ngoa, ngay trước nhiều người như vậy cũng không sợ thẹn thùng, chống nạnh cãi nhau với Lạt Ma kia:

- Mắt chó ngươi mù rồi sao, nhà ta là lò gốm Trịnh gia nổi danh bờ Đông sông hộ thành, chẳng lẽ đi trộm pháp khí rỉ sét của ngươi?

Lập tức có mấy vị đại thúc đại thẩm ở bên cạnh nói giúp:

- Đúng vậy, Trịnh gia mở lò gạch gốm sứ, trong nhà không thiếu tiền, sẽ không trộm pháp khí các ngươi, mấy vị cao tăng nhìn lầm rồi.

- Vậy cũng chưa chắc...

Trong đám người có kẻ mỏ nhọn tai khỉ, âm dương quái khí nói:

- Vị ca ca của Trịnh tiểu nương tử ăn chơi đánh bạc đã sớm vét sạch cả gia tài. Ngày hôm trước ta còn nhìn thấy Ngô công tử tới nhà nàng đòi nợ, nói không chừng Trịnh tiểu nương tử đột nhiên nghĩ quẩn…

Chuyện ca ca Trịnh gia ăn chơi đánh bạc có không ít người biết, nghe người này nói như vậy, mấy vị đại thúc đại thẩm mới vừa rồi nói giúp nàng lặng im không lên tiếng nữa.

Trịnh Trinh đùng đùng nổi giận, giậm chân nói:

- Cho dù là nhà ta nghèo hơn nữa, ta cũng sẽ không trộm đồ của người khác.

Mấy tên Lạt Ma mặc tăng bào để hở một bên vai, đầu đội mão Lạt Ma giống như cây chổi, một tên Lạt Ma cầm đầu vô cùng ranh ma láu lỉnh cười hì hì hành lễ với xung quanh:

- Các vị, pháp khí của chúng ta là một chuyển kinh đồng nho nhỏ chế tạo bằng vàng ròng, chỉ lớn hơn ngón tay một chút, vô cùng xinh đẹp, trên đó khảm trân châu đủ các màu sắc, giá trị không rẻ. Là sư đệ ta chính mắt nhìn thấy Trịnh cô nương lấy từ trên bàn thờ Phật xuống, giấu vào trong ngực.

Một tên Lạt Ma khác bề ngoài đần độn chấp tay hành lễ:

- Chúng ta tin Phật gia cho tới bây giờ không làm sai nói láo, đúng là tiểu tăng chính mắt nhìn thấy Trịnh cô nương đánh cắp chuyển kinh đồng.

- Nói bậy, nói bậy!

Trịnh Trinh gấp đến độ nước mắt cũng sắp rớt xuống, liên tiếp nói:

- Ta không có trộm chuyển kinh đồng, ta không có trộm.

Lạt Ma láu lỉnh nở một nụ cười gian rồi biến mất, rất nhanh lại giả bộ hết sức thật thà:

- Phật gia ở trên cao, Trịnh cô nương nhất thời sai lầm, chỉ cần giao ra bảo bối, chúng ta sẽ không so đo nữa.

Lại là tên mỏ nhọn tai khỉ kia trong đám đông kêu lên:

- Trịnh tiểu nương tử, nàng hãy giao bảo bối ra đây đi, Đức Lăng Đại sư đã nói sẽ không tính toán, nàng cần gì cố chấp như vậy?

- Trịnh cô nương, nếu còn không giao ra bảo bối, bần tăng vì hộ pháp, không thể làm gì khác hơn là phải ra tay lục soát thân thể nàng!

Lạt Ma láu lỉnh cười âm hiểm ép tới một bước.

Dân chúng vốn đang nửa tin nửa ngờ, thấy vậy nhất thời biết chuyện không đơn giản, đâu có chuyện khinh suất lục soát thân nữ tử trẻ tuổi như vậy?

Lạt Ma láu lỉnh gọi là Đức Lăng, là Đại Lạt Ma truyền kinh Long Phúc tự, triều Minh mượn Lạt Ma giáo lung lạc các phe thế lực Tây Tạng và Mông Cổ, cho nên cực kỳ ưu ái đối với bọn họ. Từ đó khiến cho những Lạt Ma này hoành hành bá đạo ở kinh sư, dân chúng tầm thường gặp phải đều giận mà không dám nói gì.

Trịnh Trinh tức tối nghẹn lời, nhìn nhìn mấy tên Lạt Ma đang cười xấu xa vây lại. Cho dù là không lục soát được gì, ban ngày ban mặt bị lục soát thân thể, danh tiết nàng hủy hết, còn nói gì chọn tú nữ vào cung?

- Các ngươi... Các ngươi còn có vương pháp không?

Trịnh Trinh kiễng chân lên xoay người nhìn về phía sau, thấy cách đó không xa có mấy tên nha dịch đội nón đỏ đen, nàng vội vàng lớn tiếng kêu:

- Mấy vị sai gia, mau tới đây, Lạt Ma khi hiếp nữ tử yếu ớt như ta...

Không kêu còn đỡ, vừa kêu mấy tên quan sai bỏ đi nhanh như làn khói.

Bình Luận (0)
Comment