Cẩm Y Vệ

Chương 572

Hoắc Trọng Lâu đưa móng tay giống như móng ưng ra gãi đầu thật mạnh. Tên này chỉ giỏi luyện võ công, là kẻ không rành chuyện phong tình, ấp úng nói:

- Nàng nói chúc ta lên đường xuôi gió, quan vận hanh thông, lại lấy hai trăm lượng bạc tặng làm lộ phí.

- Nàng có nhắn tin miệng gì, hoặc gởi thứ gì cho ta chăng?

Rốt cục Tần Lâm lộ ra đuôi sói, lúng túng hỏi:

- Năm nay là năm đại triều kiến, nàng phái ai tới kinh sư?

Hoắc Trọng Lâu suy nghĩ một chút, rất kiên quyết lắc đầu, quả quyết Kim Anh Cơ không nói với y chuyện gì khác, cũng không gởi bất cứ thứ gì cho Tần Lâm.

Biết chuyện như vậy, Tần Lâm có vẻ buồn bực sờ sờ cằm.

Năm Vạn Lịch thứ chín là thời hạn đại triều kiến, các quốc gia phiên thuộc như Lưu Cầu, Thổ Lỗ Phiên, Thiên Phương, Tát Mã Nhi Hãn, Lỗ Mê, Cáp Mật, Tây Tạng… sẽ cho sứ giả tới triều kiến, đương nhiên Thổ Ty các nơi cũng không ngoại lệ. Kim Anh Cơ đã thụ phong là Doanh Châu Trưởng Quan Ty, dựa theo lệ thường cũng phải phái người tới triều kiến.

Ít ngày trước Tần Lâm lặng lẽ viết thư gởi đi, hỏi nàng có tới hay không, lại bị Kim Anh Cơ gởi thơ hồi âm giễu cợt một phen, nói mới mở thị trường ở bán đảo Trung Nam, bận rộn vô cùng, nhất định phải trấn giữ Hàng Châu, không thể đích thân tới được.

Tần Lâm buồn bực một hồi, chợt nhớ tới Hoắc Trọng Lâu từ Hàng Châu tới đây nhất định sẽ từ biệt Kim Anh Cơ, cho nên hỏi thử xem nàng có đổi ý hay không.

Kết quả vẫn làm cho người ta thất vọng, Kim Anh Cơ hoàn toàn không có đề cập bất kỳ chuyện gì liên quan tới triều kiến với Hoắc Trọng Lâu.

- Hừ, chẳng lẽ phương thuốc nở ngực và điều hòa kinh nguyệt của ta tới nay vẫn chưa sinh ra tác dụng gì sao?

Tần Lâm không khỏi ác ý nguyền rủa.

-----------

Năm Vạn Lịch thứ chín là năm đại triều kiến của Đại Minh, các phiên thuộc quốc vương, các Thổ Ty hoặc là tự mình vào triều, hoặc là sai phái cống sứ vào kinh trình lên các loại cống phẩm, tỏ lòng thần phục trung thành với thiên triều.

Cái gọi là quốc thái dân an phải có Tứ Di tới triều kiến, bất kể là Vạn Lịch Hoàng đế mới vừa trưởng thành, hy vọng lấy tư thái chí cao vô thượng quân lâm vạn bang, hay là Trương Cư Chính đang ra sức đẩy mạnh triều chính mới, có ý đồ mượn chuyện này bày ra khí tượng trung hưng đều có luận điệu rất cao, hy vọng làm cho lần đại triều kiến này trở thành một phen thịnh hội biểu diễn quốc uy, để làm phấn chấn lòng người.

Lễ bộ điều khiển toàn cục, Hội Đồng quán phụ trách tiếp đãi cống sứ, Hồng Lư Tự tổ chức buổi lễ triều kiến, Thuận Thiên phủ cùng Ngũ Thành Binh Mã ty duy trì trị an kinh sư... Các nha môn đều vận chuyển hết tốc lực vây quanh đại triều kiến, quan viên của các nha môn ‘nước trong’ vốn rất thanh nhàn, hiện tại cũng bận rộn vắt giò lên cổ, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải kiểm tra cẩn thận, e sợ xảy ra sơ suất làm mất quốc uy của thiên triều.

- Quả thật giống như thế vận hội Olympic 2008!

Tần Lâm làm việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, thấy công văn các nha môn đưa tới nườm nượp như vậy, nhất thời có cảm giác như đã qua một kiếp người.

Lục Viễn Chí chớp chớp mắt không hiểu hỏi:

- Hội gì chứ?

- Ta nói là đại hội triều kiến...

Tần Lâm khẽ mỉm cười.

Công văn chất đống như núi trên bàn, lượng công việc của Tần Lâm tăng lên gấp bội, đây là một trong kết quả chuyện gần đây tăng cường công tác bảo vệ an toàn kinh sư.

Trong khoảng thời gian này, lục tục đã có sứ giả triều cống đến kinh sư, người ngoại tộc kỳ trang dị phục ngoài đường càng ngày càng nhiều.

Phiên thuộc quốc và các Thổ Ty dưới quyền triều Đại Minh quả thật rất nhiều, Liêu Đông Triều Tiên, Đông Hải Lưu Cầu, Xiêm La, Giản Bộ Trại bán đảo Trung Nam, Tây Tạng Tuyết Vực cao nguyên, Tát Mã Nhĩ Hãn Trung Á, Thiên Phương quốc bán đảo A Lạp Bá, Lỗ Mật quốc Tiểu Á Tế Á...

Những quốc gia này đến triều Đại Minh xa gần bất đồng, có quốc gia đi đường thủy, có quốc gia đi đường bộ, thời gian đến kinh sư có trước có sau. Mặc dù cách triều kiến còn có một tháng, nhưng đã có không ít cống sứ tiến vào Hội Đồng quán.

Các cống sứ ngôn ngữ không thông, phong tục khác nhau, xung đột giữa các quốc gia với nhau cũng không ít, nói không chừng sẽ xảy ra đánh nhau. Ngoài ra bọn họ giao dịch cùng quan thương dân chúng kinh sư, thỉnh thoảng cũng sẽ sinh ra tranh chấp.

Vì vậy, Bắc Trấn Phủ Ty tương đương với Cục tình báo trung ương gánh vác trách nhiệm cũng nặng nề hơn, phải bảo đảm đại hội triều kiến diễn ra thuận lợi, không thể xảy ra bất kỳ sơ suất nào.

Những quốc gia Lưu Cầu, Xiêm La này xưa nay ngoan ngoãn, cũng còn dễ đối phó, những quốc gia như Tây Tạng, Cáp Mật xưa nay vẫn thích đấu dũng đấu trí, Tần Lâm phải tăng cường bố trí đối ứng, phòng bị bọn họ gây ra chuyện.

Chiều hôm đó nha môn tán đường (hết giờ làm), Tần Lâm cùng Hồng Dương Thiện và mấy tên đường thượng quan cẩm y mới đầu phục cười cười nói nói vui vẻ đi ra ngoài.

Cẩm y Đô Đốc Lưu Thủ Hữu cũng từ Bạch Hổ đại đường đi ra, một đám đường thượng quan giống như chúng tinh phủng nguyệt vây quanh.

Hai đám người gặp nhau ở cửa chính nha môn Cẩm Y Vệ, phân tách nhau rõ ràng, chỉ chuyện trò vui vẻ với người phe mình, đối với người phe khác coi như không thấy.

- Hừ, chỉ là nhất thời may mắn đắc chí, rốt cục sẽ không tồn tại lâu dài!

Lưu Thủ Hữu nhìn Tần Lâm thân mặc mãng bào, lưng đeo cửu long ngọc đái, trong lòng vừa đố kỵ vừa oán hận.

Mấy tên tâm phúc Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân vội vàng phụ họa:

- Vậy thì đã sao, Lưu Đô Đốc danh thần thế gia, đời đời chịu ân nước, cũng không phải là loại người may mắn có thể sánh bằng.

Mấy tên đường thượng quan phe Tần Lâm sắc mặt tỏ ra khó coi, Hồng Dương Thiện đang định tìm lời phản kích, lại bị Tần Lâm khoát tay ngăn lại.

Thì ra lần này tiêu diệt Bạch Liên Bắc tông, Lưu Thủ Hữu phụ trách tảo thanh các phân đà truyền giáo ở các địa phương Bảo Định, Vũ Thanh… cũng đã lập công. Y đã là chính nhất phẩm vũ chức Tả Đô Đốc, không thể nào thăng lên nữa, nên được gia huân là Trụ Quốc, vị thứ cao hơn Thượng Hộ Quân của Tần Lâm.

Vì vậy Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân thuộc hệ chính Lưu Thủ Hữu lại bắt đầu tỏ ra tự cao tự đại, cảm thấy mặc dù Tần Lâm giản tại đế tâm, nhưng dù sao căn cơ vẫn còn nông cạn, thâm niên còn thấp, so với Lưu Đô Đốc của mình căn cơ thâm sâu rộng lớn còn kém rất xa.

Đúng là như vậy, nhìn lại trong nha môn Cẩm Y Vệ, số đường thượng quan đi theo Tần Lâm tính cả Hồng Dương Thiện trong đó chỉ có bốn người, bên Lưu Thủ Hữu lại là đầu người lố nhố, chen chúc đông nghịt.

Bên Lưu Thủ Hữu lại có người cười nói:

- Các vị đồng liêu, các ngươi có biết trước đó vài ngày Hình bộ Nghiêm lão Thượng Thư thượng tấu tấu chương đạn hặc Tần tướng quân, tấu chương thượng tấu kia là vị Đại nhân nào mang đi gặp bệ hạ hay không?

- Vị nào vậy?

Tất cả đường thượng quan cẩm y đều dựng đứng lỗ tai, ngay cả mấy vị bên phe Tần Lâm cũng không ngoại lệ.

Bàng Thanh cười ha hả thốt ra bốn chữ:

- Giang Lăng tướng công!

Ầm một tiếng vang lên, giống như giữa đất bằng nổ tung một quả bom, tất cả mọi người biết Nghiêm Thanh thượng tấu đạn hặc Tần Lâm, tấu chương bị cho vào sọt rác, Tần Lâm không bị giáng mà còn được thăng quan. Nhưng vừa rồi nghe Nghiêm Thanh nói mới biết, tấu chương thượng tấu kia lại là Trương Cư Chính cầm đi gặp bệ hạ.

Trương Cư Chính cầm tấu chương đạn hặc Tần Lâm đi tìm bệ hạ, dụng ý rất rõ ràng, không có khả năng là muốn bảo cử Tần Lâm. Mặc dù cuối cùng không giáng ngược lại thăng chức, cũng chỉ là kết quả do Vạn Lịch đế kiên trì.

Nói như vậy, Trương Cư Chính đã không còn coi trọng Tần Lâm nữa rồi! Hừ hừ, triều cục hôm nay là quyền thế Tướng gia vượt quá quyền bệ hạ, Trương Cư Chính muốn chỉnh trị Tần Lâm, Vạn Lịch bảo vệ được hắn một lần, còn có thể bảo vệ được lần sau nữa sao?

Nghĩ đến điểm này, tất cả đường thượng quan cẩm y hệ phái Lưu Thủ Hữu đều phấn chấn tinh thần, bản thân Lưu Đô Đốc lại càng cực kỳ đắc ý. Ngày hôm qua y đi tướng phủ đưa một phần lễ vật trọng hậu, nghe giọng điệu Trương Cư Chính quả thật là hết sức nể mặt y.

Tần Lâm mỉm cười không nói, âm thầm quan sát thủ hạ, vẻ mặt Hồng Dương Thiện tỏ ra xem thường, nhưng mấy tên đường thượng quan mới về đầu phục hoặc nhiều hoặc ít có vẻ tiếc nuối.

- Bây giờ thừa dịp trời còn sớm, chúng ta đi Tiện Nghi phường ăn một bữa, kế tiếp chuyện an bài đại triều kiến, mọi người sẽ bận rộn vô cùng…

Tần Lâm cố ý không phản bác lời của phe Lưu Thủ Hữu, mà là lớn tiếng mời bọn thủ hạ.

Tên này hoảng hốt trong lòng cho nên vội vàng lung lạc thuộc hạ, dẹp yên lòng người sao? Lưu Thủ Hữu không khỏi âm thầm cười lạnh, lòng nói cố nhiên tên họ Tần là có chút bản lãnh, cũng hết sức may mắn, nhưng dù sao thiếu niên đắc chí, so với lão hồ ly tâm kế thâm sâu, lăn lộn nhiều năm trong chốn quan trường như y quả thật còn kém xa.

Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân cầm đầu một đám đường thượng quan cẩm y cũng chậm bước chân, ai nấy nhìn nhau cười to không có hảo ý, chờ xem Tần Lâm bêu xấu.

Mấy vị huynh đệ Hồng Dương Thiện, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực dĩ nhiên là ầm ầm đáp ứng, cười ha hả muốn quấy rầy Tần trưởng quan. Cho dù là Điêu Thế Quý, Hoa Đắc Quan cũng không hề tỏ ra do dự, duy chỉ có trong ba tên đường thượng quan mới gia nhập, có một tên gọi là Hứa Tiến tỏ vẻ do dự.

Lưu Thủ Hữu thấy vậy trong lòng vui như mở hội, hừ mũi một tiếng thật lớn, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Tiến.

Nhất thời trán Hứa Tiến toát ra từng giọt mồ hôi to chừng hạt đậu, y vừa lau mồ hôi vừa ấp úng nói:

- Bẩm, bẩm Tần trưởng quan, tiểu nhi tử hạ quan sinh bệnh, hạ quan…

Ha ha ha... Đám đường thượng quan cẩm y dưới quyền Lưu Thủ Hữu bật cười ầm, ánh mắt nhìn về phía Tần Lâm lộ rõ vẻ giễu cợt.

Chợt có người cất giọng ồm ồm nói:

- Lão Hứa, ngươi làm như vậy coi được sao? Trưởng quan cho mời, ta cầu còn không được, tiểu nhi tử ngã bệnh ngươi trở về cũng không có tác dụng gì, ngươi cũng không phải là thầy thuốc.

Người vừa nói là một vị đường thượng quan cẩm y khác bên phe Tần Lâm, thân hình cao to, mặt vuông tai to, gọi là Mã Bân, đảm nhiệm chức Chỉ Huy Đồng Tri Cẩm Y Vệ.

- Chuyện này...

Hứa Tiến do dự một lúc, cuối cùng vẫn hướng về phía Tần Lâm chắp tay liên tiếp:

- Xin lỗi, thật là không phải...

- Vô tình chưa chắc chân hào kiệt, thương con chẳng lẽ bất trượng phu...

Tần Lâm cười híp mắt phất tay một cái:

- Nếu tiểu nhi của Hứa Chỉ Huy có bệnh, bản quan sẽ tới nhà ngươi một chuyến. Sư đệ ta Lục Viễn Chí nhiều năm trước bái sư Đại Minh thần y Lý Thời Trân, y thuật siêu quần, còn giỏi hơn y sư thông thường ở kinh sư ba phần. Để y chẩn bệnh cho công tử của Hứa Chỉ Huy cũng có thể tránh cho y lâm bệnh kéo dài, khiến cho ngươi phải nhọc lòng lo lắng.

Tần trưởng quan vô cùng nhân nghĩa! Mã Bân thầm than trong lòng một tiếng, ai mà không biết ngọn cỏ đầu tường Hứa Tiến này chỉ là mượn cớ rút lui, e rằng y vừa xoay người sẽ lập tức chạy sang phe Lưu Thủ Hữu. Kết quả không những Tần trưởng quan không vạch trần ngay mặt, còn nói phái người xem bệnh cho con trai y, phần tâm ý này quả thật cực kỳ khó được.

Đường thượng quan bên Lưu Thủ Hữu, trừ mấy tên tâm phúc như Trương Chiêu, Bàng Thanh, Phùng Hân… phần lớn người khác cũng dần dần thu nụ cười lại, Lưu Đô Đốc tự cho mình rất cao, chưa từng quan tâm thuộc hạ giống như Tần trưởng quan. Nếu như đổi chỗ hai người bọn họ với nhau, gặp phải chuyện như vừa rồi, nhất định Lưu Đô Đốc sẽ làm cho Hứa Tiến mất hết thể diện trước mặt mọi người.

Sắc mặt Hứa Tiến thay đổi mấy lần, y lại nghĩ không phải là Tần Lâm nhân nghĩa, mà là cân nhắc nếu để Tần Lâm tới nhà thấy tiểu nhi tử của y cũng không có ngã bệnh, vậy lời nói láo của mình sẽ bị vạch trần.

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ngượng ngùng nói:

- Tạ Tần trưởng quan quan tâm, chẳng qua là khuyển tử đã mời danh y điều trị, cũng không dám phiền Tần trưởng quan cùng Lục huynh đệ! Hạ quan, hạ quan thất bồi...

Chắp tay một cái, Hứa Tiến lủi mất nhanh như thỏ.

- Lão Hứa này thật là…

Mã Bân thở dài, cực kỳ xấu hổ nhìn Tần Lâm.

Tần Lâm tỏ vẻ không sao cả, giả làm như không hiểu dụng ý Hứa Tiến, chẳng qua chỉ cười ha hả:

- Đi, các huynh đệ, đi Tiện Nghi phường ăn vịt quay!

Tần Lâm có tiền, chẳng lẽ Lưu Thủ Hữu không có, y cũng cất tiếng cười ha hả với đám đường thượng quan cẩm y phe mình:

- Người ta đi Tiện Nghi phường, chúng ta đi Bát Tiên tửu lâu, hôm nay không say không về!

Không ít ỏi như người bên Tần Lâm, đường thượng quan cẩm y dưới quyền Lưu Thủ Hữu có tới mấy chục người, trong đó cũng có vài người còn có việc khác gấp gáp. Nhưng nhìn lại sắc mặt của Lưu Đô Đốc, suy nghĩ lại một chút chuyện mới vừa rồi cũng chỉ có thể nhắm mắt liều mình bồi quân tử, ngoan ngoãn không dám từ chối.

Vừa ra cửa nha môn, hai nhóm người ai đi đường nấy.

Tần Lâm đi được hai bước chợt xoay người lại vỗ vỗ vai Mã Bân, cười híp mắt nói:

- Lão Mã, không tệ!

Mã Bân không hề tỏ ra kinh sợ vì được quá yêu, mà là cười khổ nói:

- Lão Hứa chính là kẻ có tính đứng núi này trông núi nọ, xin Tần trưởng quan ngài đừng so đo với y.

- Mọi người ai có duyên phận nấy...

Tần Lâm tỏ vẻ không sao cả.

Mã Bân thở dài trong lòng, giống như Hứa Tiến còn hay ho gì nữa. Chắc chắn Tần trưởng quan sẽ không dùng y, nhưng phe Lưu Đô Đốc mãnh tướng như mây, ai lại quan tâm tới ngọn cỏ đầu tường như y vậy, rốt cục cả hai bên đều không nhận.

Mọi người không rõ nội tình, thật sự cho là Tần Lâm và đế sư Thủ Phụ không hòa thuận với nhau, vốn là bình thời cười cười nói nói, lúc này ngay cả giọng nói cũng giảm thấp xuống mấy phần, tình cảnh không khỏi có chút uể oải.

Tần Lâm ngược lại không thấy có gì là kỳ quái, chuyện trong quan trường chính là dáng vẻ này, đây gọi là chủ lo thần nhục, chủ nhục thần chết, đặt trong một hệ phái cũng là như vậy.

Bình Luận (0)
Comment