Cẩm Y Vệ

Chương 603

Chỉ có thần tử tồn tại tranh chấp mới làm nổi bật quyền uy nhất ngôn cửu đỉnh của bậc đế vương. Nếu như văn võ cả triều đều đồng lòng giống như Giang Lăng đảng, bất kể Trương Cư Chính nói gì phía dưới đều là một mảnh ‘vi thần nhất trí’, Vạn Lịch làm Hoàng đế còn thú vị gì nữa?

- Được rồi được rồi…

Rốt cục Vạn Lịch lên tiếng, đưa tay ra khẽ đè xuống hờ, đợi đám triều thần lắng xuống mới nghiêm nghị nói:

- Nghiêm Thượng Thư không kiểm điểm lời nói mà thôi, cũng là lo lắng cho quốc triều, rốt cục cũng không phải là xấu xa gì. Trẫm cũng tin tưởng tính tình Tần tướng quân, bộ hạ Đông Hải Doanh Châu Kim thị vào thời tiên đế gia chính là cái họa tâm phúc Đại Minh ta, có thể chiêu an chính là công lao rất lớn, Tần tướng quân khéo léo chiêu an Tứ Di, trẫm cảm thấy rất an ủi.

Tần Lâm sớm biết Vạn Lịch sẽ không chân chính trừng phạt Nghiêm Thanh, dù sao lão cũng là lực lượng ít có trong triều kiềm chế Giang Lăng đảng. Hừ hừ, dám chọc tới ta, tương lai chúng ta từ từ chơi đi, lần này chỉ cho lão hứng vài cân nước bọt của đám ngôn quan, lần sau sẽ không dễ dàng như vậy nữa.

Nghiêm Thanh lau mồ hôi lạnh trên trán, nằm mơ cũng không nghĩ tới lần này chật vật như vậy.

Tần Lâm chờ Vạn Lịch nói xong, vội vàng giả bộ dáng vẻ cảm kích rơi nước mắt, cố gắng nặn ra mấy giọt nước mắt, tung hô vạn tuế:

- Tạ bệ hạ tín nhiệm! Vi thần thề gan óc lầy đất để báo ân bệ hạ trong muôn một!

Từ Văn Bích, Trương Cư Chính thấy Tần Lâm biểu diễn quá lố như vậy, đều cười khẩy không dứt.

Nhưng vốn Tần Lâm không phải gạt bọn họ, chỉ cần gạt Vạn Lịch là được.

Vạn Lịch vô cùng hài lòng gật đầu một cái:

- Tần ái khanh trung thành, trẫm đã biết. Kim thị kia uy chấn Đông Hải, khuất phục man di, chẳng lẽ Đại Minh ta lại keo kiệt sắc phong? Trương tiên sinh, theo ông nên phong chức quan gì cho nàng?

- Thần cho là Tuyên Úy Sứ sẽ vừa phải không quá đáng.

Trương Cư Chính mỉm cười đáp.

Vạn Lịch gật đầu một cái:

- Ừm, Tần tướng quân giỏi chiêu an Tứ Di, cứ để cho hắn và Trương Kình đi truyền chỉ ý của trẫm đi.

Tòng tam phẩm Tuyên Úy Sứ chính là chức quan Thổ Ty lớn nhất. Tần Lâm cười thầm, lòng nói lần này Kim Anh Cơ hẳn sẽ rất hài lòng, nàng tốt, ta cũng tốt...

-----------

Tào Bang chuẩn bị đình viện cho Kim Anh Cơ ở phía Tây Thập Sát Hải, phòng xá tường hồng ngói xanh, bốn bề liễu rủ, sóng nước lăn tăn, dù là kinh sư phía Bắc nhưng loáng thoáng có phong cảnh Giang Nam xưa.

- Người người đều nói Giang Nam đẹp, khách chơi muốn ở Giang Nam mãi. Nước xuân biếc như trời, thuyền ngủ tiếng mưa rơi. Bên lò người tựa nguyệt, tay trắng như sương tuyết.

Trong hoa viên sát bên cạnh Thập Sát Hải, Binh bộ Võ Tuyển Thanh Lại Ty Chủ Sự Cố Hiến Thành tay cầm quạt lông, đầu đội khăn xếp, cố làm ra vẻ tiêu sái ngâm tụng thơ cổ của tiền nhân. Khi y ngâm đến câu ‘Bên lò người tựa nguyệt, tay trắng như sương tuyết’, bèn cười khanh khách nhìn nhìn Kim Anh Cơ.

- Hay cho câu ‘tay trắng như sương tuyết’, tuy là tiền nhân đã làm nhưng ngâm vào hiện tại hợp tình hợp cảnh, lại do Cố đại tài tử danh chấn thiên hạ ngâm nga, lại càng lộ ra văn tài phong lưu.

Hộ bộ Chủ Sự Mạnh Hóa Lý, Thái Thường Bác Sĩ Ngụy Doãn Trung, Lại bộ Chủ Sự Lưu Đình Lan cùng kêu lên khen hay.

Nhưng trong lòng ba vị bằng hữu không phải là không kinh ngạc, Kim Anh Cơ là Doanh Châu Trưởng Quan Ty chính lục phẩm trưởng quan, trong câu thơ kia tả một nữ tử bán rượu, không khỏi có chút lôi thôi lếch thếch. Cố Hiến Thành bác cổ thông kim, đầy một bụng thi từ ca phú, vì sao lại chọn đúng bài này?

Đến khi nhìn thấy Cố Hiến Thành trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ hài hước, ba vị lão gia mơ hồ hiểu ra, bèn nhìn lại nữ chủ nhân những ngày gần đây danh chấn kinh sư.

Kim Anh Cơ cười nhàn nhạt, mặt trái xoan lộ ra má lúm đồng tiền quyến rũ, cũng rất là buồn bực liếc mắt Tôn chưởng quỹ Tào Bang: tại sao mời bốn tên chua lét như vậy tới đây?

Tôn chưởng quỹ cười đến nỗi mặt mũi nhăn nhúm, lão không hiểu thơ văn, cho nên không biết giữa chủ và khách đã có chuyện bằng mặt mà không bằng lòng.

Kim Anh Cơ vì mưu lấy triều đình gia phong, tạo thanh thế ở kinh sư, giao du rộng rãi, mở tiệc mời quan viên các phủ nha và hoàng thân quý thích tới dự, Tôn chưởng quỹ Tào Bang cũng thay nàng mời khách vài lần.

Cố Hiến Thành làm ra Tam Nguyên hội gì đó để mắng Trương Cư Chính, bị Tần Lâm gài bẫy, khiến cho giấc mộng chọn thứ cát sĩ, vào Hàn Lâm viện Tể Phụ hoàn toàn vỡ tan tành, chỉ đạt nhị giáp đệ nhị danh khuất thân làm chức Binh bộ Chủ Sự, coi như là xui xẻo vô cùng.

Bất quá cũng rất khéo, y phụng chức Võ Tuyển Thanh Lại Ty coi sóc chuyện tuyển thụ, thăng điều, tập thế, công thưởng… cho các chức quan Thổ Ty. Phàm là chín cấp quan Thổ Ty từ tòng tam phẩm tới tòng thất phẩm, đời đời theo như phong tục, bổ nhiệm con em, tộc thuộc, thê nữ, con rể, cháu ngoại thừa kế.

Tôn chưởng quỹ không biết rõ ràng gút mắc giữa bọn Tần Lâm, Kim Anh Cơ và Cố Hiến Thành, nghĩ rằng Võ Tuyển Thanh Lại Ty cũng là cơ quan mà Thổ Ty thừa tập và thăng thưởng phải trải qua, cho nên đặc biệt mời Cố Hiến Thành tới uống rượu, kết quả là hảo tâm lại gây ra chuyện xấu.

Cố Hiến Thành đã hơn ba mươi tuổi, trước đây là kẻ lớn tuổi nhất trong Kim Lăng Tứ công tử trong lớn tuổi nhất, tự xưng là chính nhân quân tử ngược lại không phải là phường háo sắc. Y nhận được lời mời bèn gọi thêm bằng hữu tới đây, mục đích lớn nhất chính là làm mất mặt của Tần Lâm.

Hừ hừ, không phải là họ Tần ngươi vô cùng kiêu ngạo sao, nữ nhân ngươi muốn thăng quan lại tới tìm ta. Hừ, cho dù là thanh thế của ngươi lớn tới mức nào, công văn xuất nhập cũng phải qua Võ Tuyển Thanh Lại Ty của ta. Hiện tại làm khó ngươi một chút, thử xem ngươi có đến cầu xin ta không?

Lần đầu y gặp Kim Anh Cơ chính là ở Thiên Hương các bên Tần Hoài hà Nam Kinh, câu ‘bên lò người tựa nguyệt’ rõ ràng là châm biếm Kim Anh Cơ đã từng gởi thân chốn thanh lâu.

Kim Anh Cơ giận dữ vô cùng, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, hơi nghĩ ngợi một chút bèn từ chủ vị đứng lên, nhẹ nhàng bước đi khoan thai yểu điệu, tới bên cạnh hai chậu quýt vàng bên trong đình viện.

Hai chậu quýt vàng này được mang tới từ Giang Nam, sau khi được nuôi dưỡng trong phòng ấm, cành lá tươi tốt, sinh ra rất nhiều trái màu vàng, vô cùng đẹp mắt.

- Giang Nam cây quýt trái hồng, mùa Đông mà lá xanh không úa tàn, phải nào đất ấm Giang Nam, mà do tính quýt chịu hàn tự nhiên.

Kim Anh Cơ khẽ hé đôi môi đỏ mọng, chậm rãi ngâm thơ, sau đó nhìn Cố Hiến Thành yêu kiều cười nói:

- Cùng là ngâm thơ từ Giang Nam, Cố Chủ Sự thích bài Bồ Tát Man của Vi Đoan Kỷ, bản quan lại thích bài Cảm Ngộ này của Trương Tử Thọ.

Vốn Cố Hiến Thành đang tươi cười, lần này biến sắc mặt, bọn Mạnh Hóa Lý, Lưu Đình Lan ngơ ngác nhìn nhau.

Cố Hiến Thành ngâm Bồ Tát Man giọng điệu khinh bạc, Kim Anh Cơ ngâm bài Cảm Ngộ lấy cây quýt để tỏ chí mình, trải qua mùa Đông lạnh lẽo vẫn xanh tươi, không sợ lạnh, có thể nói chí khí cao khiết, phong cách lại có phân ra cao thấp.

Huống chi tác giả Kim Anh Cơ điểm ra, lại có so sánh cao thấp.

Vi Trang tự Đoan Kỷ, trước là thần tử triều Đường, sau vào đất Thục phụ tá Vương Kiến. Sau khi Đường bị Chu Ôn diệt vong, Vi Trang ra sức khuyên Vương Kiến xưng đế thành lập Tiền Thục, sự nghiệp không nhỏ, nhưng cuối cùng vì chuyện một thân hai triều, Đường chưa mất đã qua Thục, cho nên khí tiết có điều khiếm khuyết.

Trương Cửu Linh tự Tử Thọ, cùng là đại thần Đường triều nhưng là một đời danh tướng chấp chính nghiêm chỉnh, chuyên cần liêm khiết, hết sức phụ tá Đường Huyền Tông, khai sáng một thời thịnh thế huy hoàng.

Cố Hiến Thành ngâm thơ Vi Trang thờ hai chúa, Kim Anh Cơ ngâm thơ của danh tướng Trương Cửu Linh, lập tức đã phân ra cao thấp.

- Không ngờ rằng nàng nhắm vào tác giả thơ từ, ta nhất thời lỡ lời…

Cố Hiến Thành vô cùng hối tiếc, thầm nói mới vừa rồi không nên ngâm thơ Vi Trang. Lần này không chế giễu được Kim Anh Cơ, ngược lại bị hai bạt tai thật đau vào mặt, khó chịu vô cùng.

Thơ từ của nữ nhân này thật là sắc bén. Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung, Lưu Đình Lan không thể làm gì bèn cười khổ, nhìn Cố Hiến Thành nếm mùi đau khổ lại không có cách gì cứu.

Triều Đại Minh lật đổ Mông Nguyên mà được nước, hết sức chú trọng trung hay gian, Hoa Hạ hay Tứ Di. Kim Anh Cơ lấy Trương Cửu Linh so với Vi Trang, chụp cái mũ to tướng nhất thời khiến cho bọn Cố Hiến Thành phải trợn mắt há mồm.

Cùng là quan lục phẩm, Cố Hiến Thành là Binh bộ Võ Tuyển Thanh Lại Ty Chủ Sự, Tiến Sĩ nhị giáp đệ nhị danh khoa Canh Thìn. Kim Anh Cơ chẳng qua là một quan Thổ Ty, vốn là Cố Hiến Thành có cảm giác rất ưu việt, nhận được lời mời liền cố ý tới đây, mượn Kim Anh Cơ để trút giận một phen.

Không ngờ rằng chưa kịp trút giận đã bị ngã đau một trận, nhất thời sắc mặt Cố Hiến Thành đỏ ửng, vứt phong độ quân tử bình thường vẫn giữ ra sau gáy, cười lạnh nói:

- Năm đó sơ ngộ cùng Kim trưởng quan ở Thiên Hương các Tần Hoài hà, không ngờ lại có hôm nay. Cố mỗ kim bảng đề danh, Kim trưởng quan cũng được chức Thổ Ty, nghiễm nhiên là mệnh quan triều đình, thật có thể nói là thế sự như cờ, khiến cho người ta không có cách nào dự liệu.

Quân tử không vạch chuyện riêng tư của người khác, huống chi đối phương còn là hạng nữ lưu, Cố Hiến Thành làm như vậy lộ ra vẻ hạ lưu.

Mạnh Hóa Lý, Ngụy Doãn Trung cũng vô cùng kinh hãi, theo như ý trong lời Cố Hiến Thành, năm xưa Kim trưởng quan còn ở trên Tần Hoài hà…

Mặt phấn của Kim Anh Cơ như phủ thêm một màn sương, ánh mắt lạnh như băng quét qua trên mặt Cố Hiến Thành, đang lúc người khác cho là nàng muốn nổi giận, không ngờ mỹ nhân thản nhiên cười một tiếng, che miệng nói:

- Năm đó có duyên gặp mặt một lần, không ngờ rằng Cố tiên sinh còn nhớ rõ ràng như thế, nếu không nhắc nhở, bản quan cũng đã quên. Thật là xấu hổ, năm xưa bản quan vì báo phụ thù mà gởi thân thanh lâu, thật may là mới tới Tần Hoài hà đã gặp một vị đại anh hùng đỉnh thiên lập địa, cho nên không để trong lòng hạng người nhãi nhép.

Không cần hỏi, đại anh hùng trong miệng Kim Anh Cơ dĩ nhiên là Tần Lâm, mà hạng người nhãi nhép không thể nghi ngờ chính là Cố Hiến Thành cùng những người khác. Lời nói này không chỉ nói rõ nàng mới tới Tần Hoài đã gặp phải Tần Lâm, nói rõ nàng cũng không phải là chân chính gởi thân thanh lâu, trong lời nói lại giải thích khéo léo, quả thật là nhất bên trọng nhất bên khinh.

Hai tên thị nữ thiếp thân phía sau nàng cười thầm, khinh thường nhìn Cố Hiến Thành: hừ, thuyền chủ chúng ta quả thật là từng ở Tần Hoài hà, nhưng cũng chấm trúng Tần Lâm Tần tướng quân, tên khốn ngươi là cái thá gì chứ?

Ba tên Ngụy Doãn Trung lập tức cau mày, vì báo phụ thù mà gởi thân thanh lâu chính là tròn đạo hiếu, liệt nữ thời xưa bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi, chẳng những không tính chuyện danh tiết, hơn nữa tương lai còn có thể danh lưu sử xanh. Cố Hiến Thành mang chuyện này ra nói không khỏi có vẻ hẹp hòi, lại bị chế nhạo ngược lại, chúng ta không thể nào giúp được…

Cố Hiến Thành bị chế giễu mấy lần liên tiếp, khiến cho mặt đỏ tới mang tai, đứng lên phất ống tay áo một cái:

- Hừ, ta cũng muốn xem thử anh hùng mà nàng nói…

Lời còn chưa dứt chợt nghe ngoài xa ồn ào một mảnh, Tần Lâm thân mặc mãng bào, đeo cửu long ngọc đái, ngồi Đạp Tuyết Ô Chuy chạy nhanh đến, tươi cười rạng rỡ, nhìn về phía Kim Anh Cơ định nói gì đó. Nhưng chợt thấy Cố Hiến Thành cũng có mặt ở chỗ này, lập tức hắn khẽ cau mày tỏ vẻ không vui.

- Cố Chủ Sự không phải là cười bản quan đã từng gởi thân thanh lâu sao, nếu như không phải là gởi thân Tần Hoài, vậy làm sao biết được ai là chân nam nhi, ai là anh hùng đương thế?

Kim Anh Cơ giương đôi mày liễu nghênh đón Tần Lâm, đầu mày cuối mắt lộ ra vẻ phong tình vô hạn.

Tần Lâm bật cười ha hả, không nghi ngờ chút nào, anh hùng trong mắt Kim Anh Cơ chính là bất tài tại hạ.

- Giỏi, giỏi lắm…

Cố Hiến Thành giận không chỗ phát tiết, y là Tiến Sĩ bị coi không ra gì, kẻ nịnh thần may mắn thăng quan như Tần Lâm lại được Kim Anh Cơ coi là chân nam nhi, y chỉ có thể lẩm bẩm trong miệng:

- Duy chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi, duy chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó nuôi…

Sắc mặt Tần Lâm nghiêm nghị, tỏ vẻ đường hoàng nói:

- Cố Chủ Sự, ngươi cũng không nên tin lời xằng bậy, Kim trưởng quan uy chấn lưỡng dương, ba mươi sáu đảo thảy đều cúi đầu khuất phục, triều đình đang muốn phong là Hải Đông Bình Phiên, há dung cho ngươi dùng lời bêu xấu như vậy?

- Lời này hơi quá rồi?!

Mạnh Hóa Lý chen lời nói.

- Lớn lối mà không biết thẹn.

Ngụy Doãn Trung vung tay áo.

- Cái gì Hải Đông Bình Phiên, quả thật là huênh hoang khoác lác.

Lưu Đình Lan lộ vẻ khinh bỉ.

Cố Hiến Thành cười suýt chút nữa rụng răng:

- Chỉ là lục phẩm Thổ Ty trưởng quan cũng xứng với bốn chữ Hải Đông Bình Phiên sao?

Mấy tên này còn đang cười vui vẻ, không biết Trương Kình dẫn theo đám thái giám cung nữ theo sau Tần Lâm, tay bưng thứ gì đó tới.

- Đây là...

Bọn Cố Hiến Thành ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nói không ổn.

Tần Lâm cười nói:

- Doanh Châu trưởng quan Trưởng Quan Ty Kim thị tiếp chỉ!

Đoán được hơn phân nửa là thăng chức, Kim Anh Cơ vui vẻ vô cùng, sai người bày hương án tiếp chỉ.

Tần Lâm lấy thánh chỉ ra, mở ra đọc to:

- Phụng Thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: Doanh Châu Kim thị, mộ đức vua ta, thành tâm quy phục, trung trinh tập hợp chư phiên Đông Doanh vào Trung Thổ triều kiến, Nam Hải từ nay không còn sóng gió, chẳng lẽ trẫm lại tiếc sắc phong? Đặc thăng Doanh Châu Trưởng Quan Ty là Tuyên Úy Sứ Ty, Kim thị là Tuyên Úy Sứ, gia Hoài Viễn Tướng Quân, ban cho Giáng Sa Bào, Phượng Sí Xung Thiên Quan, Đan Phượng Triều Dương Đái, lấy đo làm vinh sủng, đời đời là Hải Đông Bình Phiên, ban bố ân uy thiên triều ta với thiên đảo vạn quốc, phải gắng sức mà làm, khâm thử!

Kim Anh Cơ tạ ơn đứng lên, nhìn về phía Tần Lâm mỉm cười một tiếng.

Đám Cố Hiến Thành lập tức trợn tròn mắt, bọn họ mới chính lục phẩm, Kim Anh Cơ đã lên tới tòng tam phẩm, tuy nói văn võ khác đường nhưng cũng cảm thấy trên mặt nóng bừng bừng.

Bình Luận (0)
Comment