Lưu Thủ Hữu còn chưa kịp phản bác, chợt nghe Từ Đình Phụ cất tiếng cười sang sảng:
- Ha ha, tiểu cô gia nói thật hay! Cô nương Từ gia ta gả ra ngoài toàn là gia phong nhất mạch Trung Sơn Vương truyền xuống, ngay cả Nhân Hiếu Văn Hoàng hậu cũng là như vậy, Lưu Đô Đốc cảm thấy có cái gì không ổn sao?
Nhân Hiếu Văn Hoàng hậu là nữ nhi của Từ Đạt, gả cho Yến Vương Chu Lệ cũng tức là Minh Thành Tổ sau này làm vợ.
Trong loạn Tĩnh Nạn, hai chú cháu Chu Lệ cùng Kiến Văn Đế tranh thiên hạ, trong một lần tình thế bất lợi, bị Kiến Văn Đế phái Đại tướng Lý Cảnh Long thống soái năm mươi vạn đại quân ép sát sào huyệt Bắc Bình. Trong lúc nguy nan Từ Hoàng hậu có phong thái của chồng mình dẫn theo con trai đích thân lên thành đốc chiến, bảo vệ chặt chẽ Bắc Bình thành, tạo nên căn cơ vững chắc cho thắng lợi cuối cùng của Chu Lệ, thậm chí trực tiếp ảnh hưởng tới khí vận hướng đi triều Đại Minh mấy trăm năm sau.
Nói Từ Tân Di cỡi ngựa đi săn chính là gia phong bất chính, vậy Từ hoàng hậu tự mình lên thành đốc chiến coi là thế nào?
Từ Đình Phụ giao roi lại cho thân binh, nhìn về phía Bắc chắp tay một cái, lấy danh hiệu vị lão tổ tông này ra, lại liếc mắt nhìn sang Lưu Thủ Hữu.
- Giỏi cho Đại điệt tử của ta, hỏi rất hay!
Từ Tân Di kiêu ngạo ưỡn ngực:
- Từ gia ta xuất tướng môn hổ nữ, lão cô nãi nãi Nhân Hiếu Văn Hoàng hậu nhất mạch truyền xuống! Lưu Đô Đốc ngươi có dám nói lão cô nãi nãi nhà ta không đúng hay không?
Lưu Thủ Hữu lập tức đỏ bừng mặt mũi, bị nghẹn trong cổ không nói nửa lời, trong lòng thầm nhủ thật là xui xẻo, vì sao lại quên đi chuyện như vậy…
Bắt đầu từ thời Minh Thành Tổ Chu Lệ, các đời hoàng thống cũng phải tính từ loạn Tĩnh Nạn, bởi vì Chu Nguyên Chương vốn là truyền ngôi vị Hoàng đế cho Kiến Văn Đế, nếu như phủ nhận Từ hoàng hậu thủ thành đốc chiến, chính là phủ nhận loạn Tĩnh Nạn. Chẳng lẽ bắt đầu từ Chu Lệ mãi cho đến Vạn Lịch, toàn thành là loạn thần tặc tử hay sao, con bà tên nào có gan dám nói lời này?!
Lưu Thủ Hữu nhất thời lỡ lời, lập tức bị nghẹn ngang trợn trừng mắt.
Thấy dáng vẻ chật vật của y, đám quan văn Trương Công Ngư, Hoàng Gia Thiện quay lưng cười trộm. Lưu Đô Đốc ngươi ỷ vào quyền thế Cẩm Y Vệ hoành hành ngang ngược, hắc hắc, hôm nay cũng nếm mùi đau khổ một lần.
Từ Tân Di vui vẻ, đấm cho Từ Đình Phụ một quyền:
- Đại điệt tử, coi như con có lương tâm, không uổng cô cô cùng lão chị dâu thương con.
Vị tiểu công gia Định Quốc Công phủ này đã hơn ba mươi tuổi, làm tới nhất phẩm Đô Đốc, bị Từ Đại tiểu thư đấm một quyền ngoài đường phố như vậy nhất thời toát mồ hôi trán, cơ mặt giật giật: trời ơi, chẳng trách nào phụ thân co đầu rút cổ bảo ta chạy tới đây chống đỡ. Ngay trước mặt nhiều văn võ quan viên như vậy, mặt mũi ta còn đâu…
Quả là như vậy, đám Từ Tước, Trần Ứng Phượng buồn cười lại không tiện cười, cũng nín nhịn khổ sở.
May nhờ Tần Lâm trợn mắt nhìn Từ Tân Di một cái, lại nhìn về phía Từ Đình Phụ cười nói:
- Đa tạ tiểu công gia trượng nghĩa chấp ngôn, xin bái lệnh tôn Định Quốc Công thay phu thê chúng ta.
Từ Đại tiểu thư không sợ trời không sợ đất, bị Tần Lâm đưa mắt nhìn một cái lập tức ngoan ngoãn lặng im không nói, đứng yên bên cạnh. Nhìn qua rõ ràng là một nữ tử vô cùng dịu dàng hiền thục, nào giống đại ma đầu số một Nam Kinh thành?
Kỳ quái thật, chư vị quan viên đều nhìn nhìn Tần Lâm, lòng nói hắn cũng không có ba đầu sáu tay, vì sao Từ Đại tiểu thư lại nghe lời của hắn như vậy?
Còn có Từ Tước, Trần Ứng Phượng hung hăng khinh bỉ Lưu Thủ Hữu một phen: con bà nó, Lưu Đô Đốc còn nói Tần trưởng quan không biết tề gia, quả thật là nói nhăng nói càn hết sức. Tần trưởng quan thật sự có bản lãnh này, đã sớm thu thập ổn thỏa lão bà lớn nhỏ, phòng ba phòng bốn trong nhà vô cùng ngoan ngoãn. Hừ, mấy ngày trước không phải là trong nhà Lưu Đô Đốc ngươi xảy ra chuyện ồn ào, thê thiếp tranh sủng ái, làm mất hết thể diện của ngươi sao?
Thấy hai vị đồng nghiệp Đông Xưởng ném tới ánh mắt hài hước, Lưu Thủ Hữu lại đỏ mặt, sờ vào vết thương trên cằm bị tiểu thiếp được mình sủng ái cào ra, lại nhìn sang Tần Lâm cùng Từ Tân Di, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Từ Đình Phụ thở phào nhẹ nhõm, tiểu cô cô nói hươu nói vượn khiến cho y thật sự muốn khóc, miệng xưng cô gia liên tiếp chắp tay thi lễ với Tần Lâm, trong lòng đã sớm phục sát đất: Tần cô gia, ngươi cưới vị cô nãi nãi nhà ta không chọc được này, thật sự là đại ân nhân chữ Thiên số một của hai phủ Ngụy, Định.
Từ hướng phố Kỳ Bàn, một cỗ kiệu màu lục đang vội vàng chạy về phía này, hai bên binh sĩ tiền hô hậu ủng.
Lưu Thủ Hữu thấy cỗ kiệu này nhất thời khôi phục tinh thần, bởi vì Hình bộ Thượng Thư Nghiêm Thanh bên trong kiệu là đối đầu của Tần Lâm, hơn nữa do vị cẩm y Đô Đốc là y phái người đi thông báo.
Từ trong kiệu bước xuống, Nghiêm Thanh phô bày sắc mặt của người chết ra, nhìn Lưu Thủ Hữu một cái sau đó lập tức vung tay áo lên:
- Chạy ngựa ngoài đường phố giữa kinh sư, ngang nhiên đụng chết người đi đường giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, há có thể dung túng cho quyền quý hoành hành ngang ngược?! Hoàng Huyện Lệnh, Trương Phủ Doãn, hai vị thân là quan phụ mẫu, vì sao không bắt phạm phụ lại?
Lần này Nghiêm lão Thượng Thư nói một phen nghĩa chính từ nghiêm, quả thật chính là Bao Công tái thế, Địch Nhân Kiệt sống lại, lập tức lấy được hảo cảm của rất nhiều người qua đường. Có không ít người cất tiếng khen hay, vì vậy gương mặt người chết của Nghiêm Thanh càng lộ ra vẻ đắc ý.
Hoàng Gia Thiện, Trương Quốc Ngạn ngơ ngác nhìn nhau, Từ Đình Phụ sạm đen gương mặt, vô cùng tức tối nhưng nhất thời không nghĩ ra lời gì phản bác.
Các quý tộc Mông Cổ nghe vậy càng phát ra tiếng kêu lớn, nói muốn nghiêm trị hung thủ, Hoàng Đài Cát biểu diễn còn cao hơn một bậc, khóc tới nỗi trời sầu đất thảm. Bạt Hợp Xích rút loan đao Đại Hãn ra gào thét:
- Nếu không có câu trả lời công bằng, ta trở về thảo nguyên điểm binh mã, phân thắng bại trên chiến trường.
Nghiêm Thanh bề ngoài thanh liêm chính trực, thật ra thì trong lòng âm hiểm độc ác, thấy vậy lại càng đổ dầu vào lửa, cố làm ra vẻ thương xót:
- Ôi, nếu chỉ vì bao che một nữ tử đến nỗi đoạn tuyệt phong cống, gây ra chiến họa, sẽ gây ra sinh linh đồ thán không biết bao nhiêu ở biên cương. Đêm trằn trọc, tướng quân tóc bạc, chinh phu khóc. Lời xưa nói không sai bao giờ!
Các quan viên cúi đầu bàn tán, dân chúng nghe nói sắp có chiến tranh cũng đổi sắc mặt.
Tần Lâm lên cơn giận dữ, Nghiêm Thanh làm như vậy quả thật quá ti tiện, tai nạn giao thông xảy ra chưa rõ đầu đuôi, đã bị lão chụp mũ tội danh đụng chết người đi đường. Dường như nếu không nghiêm trị Từ Tân Di nhất định sẽ là quan với quan bênh vực lẫn nhau, lại thuận nước đẩy thuyền, giúp Hoàng Đài Cát mang chuyện gây chiến ra hù dọa, chẳng phải là làm người thân đau, kẻ thù vui mừng sao?
Con ngươi Tần Lâm đảo vài vòng nảy ra kế sách, cười lạnh nhìn Trương Công Ngư nháy mắt, chỉ chỉ đám quý tộc Mông Cổ Hoàng Đài Cát, lại ho khan giũ giũ quan phục mình.
- Ặc, như vậy… giống như…
Trương Công Ngư ấp úng vài lời, rốt cục cuối cùng hội ý, lập tức tiến lên trước một bước, tay trái nắm quyền để ngang eo, tay phải run ống tay áo lên, giơ hai ngón trỏ giữa ra, sắc mặt hết sức uy nghiêm:
- Thánh hiền chú trọng đề phòng Tứ Di, phân biệt Tứ Di Hoa Hạ, cho nên Đại Minh ta đuổi Mông Nguyên, nhất thống giang sơn. Hôm nay vụ án chưa rõ, Nghiêm lão Thượng Thư không chịu tra rõ vụ án, ngược lại xử quyết không hợp lý. Vì quý phụ Mông Cổ này chết, bất kể chân tướng sự thật trước tiên muốn gia tội con dân Đại Minh ta, xin hỏi là có ý gì?
Hay! Trương Công Ngư nói những lời này thật sự là dõng dạc, động tác biểu lộ càng là thiên địa lập tâm, vì dân lập mệnh, có thể so với Vương Ngụy Chinh trực gián Đường Vương, cương chính thẳng thắn không xu nịnh.
Dân chúng ầm một tiếng khen hay, còn có thư sinh không sợ chuyện nói:
- Trương Đô Đường nói thật hay, vụ án còn chưa tra rõ, vì lấy lòng Thát Lỗ, vô duyên vô cớ đã trị tội tỷ muội Hán gia ta trước. Còn tưởng rằng hiện tại là thời triều Nguyên, Mông Cổ là chủ nhân đệ nhất đẳng, người Hán chúng ta là nô tài đệ tứ đẳng sao?
- Điêu dân, điêu dân!
Nghiêm Thanh giận đến sắc mặt tái xanh, loại người như lão quả thật không coi dân chúng ra gì, nghe theo lời lão thì cười vui, không theo lời lão chính là điêu dân, quả thật chính là chữ quan có hai cái miệng.
Nhất thời tiếng xì xào nổi lên bốn phía, chớ nói dân chúng dần dần nhận rõ mặt mũi thật của Nghiêm Thanh, ngay cả Trương Quốc Ngạn, Hoàng Gia Thiện cùng là quan văn cũng cau mày, cảm thấy Nghiêm Thanh làm quá đáng.
Nghiêm Thanh cũng hiểu được chúng giận khó phạm, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng lại, vẻ mặt rất là lúng túng.
Tần Lâm cười gian hắc hắc, trò trẻ, muốn chơi với ta sao? Nếu lão đã làm một, cũng đừng trách ta làm mười, lão dám chụp mũ tội danh đụng chết người đi đường cho lão bà ta, lão tử sẽ cho lão tội phân biệt Tứ Di Hoa Hạ, ai sợ ai?
Bọn Hoàng Đài Cát cũng không phải là ngu ngốc, thấy tình thế chuyển sang hướng có lợi cho Tần Lâm nhất thời lớn tiếng cổ vũ:
- Nếu không cho câu trả lời công bằng, chúng ta đi tới ngọ môn gặp Hoàng đế lão quan, tìm bọn họ nói lý. Nếu như muốn đánh, chúng ta trở về điểm binh!
Đây gọi là vừa kéo cờ lập tức có gió nổi lên, Lưu Thủ Hữu lập tức phối hợp, giả giọng chân thành khuyên nhủ Tần Lâm:
- Tần lão đệ, rốt cục là tôn phu nhân đụng chết nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, dù chưa tra rõ vụ án cũng phải có câu trả lời trước. Bằng không nếu như gây ra chiến họa biên cương, triều đình nhất định trách tội, lão ca ca cũng là vì tốt cho ngươi. Không bằng trước hết bắt tôn phu nhân lại, tốt xấu gì cũng làm ra vẻ cho người Mông Cổ xem…
Tần Lâm thật sự rất muốn tát một cái thật mạnh vào mặt Lưu Thủ Hữu, không hiểu vì sao mặt tên này lại lớn như vậy, làm hại tay lão tử ngứa ngáy.
- Ai muốn bắt tỷ muội ta? Hừ hừ, chỉ có người Mông Cổ biết đánh nhau, khi dễ Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty ta sao?
Kim Anh Cơ ngồi xe kéo đặc biệt triều đình ban cho đi tới, yểu điệu bước xuống, che miệng cười duyên nói:
- Lưu Đô Đốc, nếu như bản quan cũng bắt ngươi làm ra vẻ cho người khác xem thử, vậy ngươi có bằng lòng chăng?
Vào năm Gia Tĩnh có hai mối họa biên cương, một là Yêm Đáp Hãn phía Bắc, hai là Uông Trực duyên hải Đông Nam, so ra Uông Trực ảnh hưởng đến trọng địa tài phú Giang Nam, so với Yêm Đáp Hãn bị trường thành ngăn ở Tái Ngoại rõ ràng là mối họa tâm phúc.
Ai ai cũng có thể nghe được ý uy hiếp trong lời Kim Anh Cơ. Lưu Thủ Hữu lập tức váng đầu hoa mắt, âm thầm kêu khổ: đây mới là lo được bên này lại lo không xong bên kia, muốn mượn tay của người Mông Cổ cản Tần Lâm, Ngũ Phong hải thương lại không đáp ứng.
Chức cẩm y Đô Đốc của y dù mạnh tới mức nào cũng không thể vươn tay ra biển. Ngoài ra chiêu an Kim Anh Cơ, thực chính sách hành khai hải là một tay Trương Cư Chính tổ chức, hàng năm gia tăng rất nhiều bạc nộp thuế, Lý Thái hậu cùng Vạn Lịch cũng rất vui mừng.
Bị hỏi hết sức khó chịu, Lưu Thủ Hữu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói:
- Kim trưởng quan, nàng không nên ỷ mạnh đứng ra làm gì. Từ thị đụng chết Đức Mã phu nhân, có quan hệ gì với nàng?
Kim Anh Cơ chớp chớp mắt, nói dối mà không đỏ mặt:
- Từ phu nhân là tỷ muội khuê các của ta, hôm nay nàng đến chỗ bản quan mở hội khăn tay, dọc đường xảy ra chuyện, dĩ nhiên ta phải xen vào.
Dứt lời Kim Anh Cơ liền khoan thai uyển chuyển đi tới bên người Từ Tân Di, còn nhìn nàng chớp chớp mắt, lại nhìn sang Tần Lâm cau mũi. Hừ, bại hoại, đêm qua dùng sức mạnh như vậy, hại nô gia không ngồi ngựa được, cho nên mới tới chậm.
Dĩ nhiên Tần Lâm biết tại sao Kim Anh Cơ phải ngồi xe kéo, nở một nụ cười xấu xa.
Từ Tân Di cảm động không thôi, nắm lấy tay Kim Anh Cơ, hai người thật đúng là giống như tỷ muội khuê các, ừm, dường như nói vậy cũng không có gì sai.
Lưu Thủ Hữu vô cùng hối hận, nếu sớm biết như vậy, lúc trước mình đã không phái Tần Lâm điều tra vụ án ngân khố mất bạc.
Bất quá rất nhanh y lại dấy lên hy vọng mới, chư vị quan viên chậm chạp không tỏ thái độ cuối cùng, chỉ thị Tử Cấm thành đang mong đợi rốt cục đã tới.
Tới nhanh như vậy sao?
Nhìn thấy Văn Uyên các Đại Học Sĩ Lễ bộ Thượng Thư Thân Thời Hành ở phía trước, Ty Lễ Giám Bỉnh Bút thái giám Trương Kình theo sau, dần dần hộ vệ tùy tùng từ hướng Tử Cấm thành giục ngựa chạy tới, các vị quan viên hiện trường nhất tề lấy làm kinh hãi.
Hoàng quyền triều Minh bị không ít hạn chế, thánh chỉ Hoàng đế trực tiếp phát ra được gọi là trung chỉ, trên lý thuyết là không hợp pháp, quan viên có thể phản bác trả lại, không tuân theo. Đương nhiên trong đại đa số thời điểm, trăm quan đều nể mặt Hoàng đế, tuân chỉ làm theo.
Phàm phiếu nghĩ trải qua nội các, bản thân Hoàng đế hoặc là Ty Lễ Giám thụ quyền Hoàng đế phê hồng, sau đó chuyển trở về nội các phát đi Lục khoa, cuối cùng giao Trung Thư sao ra mới là thánh chỉ hợp pháp chính thức.
Trung chỉ chỉ có thể do thái giám ban truyền, chỉ có thánh chỉ phù hợp trình tự pháp định chính thức mới có quan văn ban chỉ, sự vụ cấp bậc hơi thấp cũng chỉ phái quan viên Hành Nhân ty cùng Bộ Đường ty. Hơi cao một chút sẽ sai phái quan viên cấp bậc Lục bộ thị lang, Thượng Thư, phái Các Thần (cách gọi khác của Đại Học Sĩ) ban chỉ, đó chính là thánh chỉ liên quan tới quân quốc trọng sự.
Hiện tại người tới ngoại trừ còn có nội các Tam Phụ Thân Thời Hành, cũng đã nói lên đạo thánh chỉ này là hoàn toàn hợp với trình tự pháp định, hơn nữa nội dung cực kỳ quan trọng.
Mấu chốt là từ lúc án phát đến bây giờ cũng chỉ chừng nửa canh giờ, không ngờ đạo thánh chỉ này đi qua các loại trình tự phiếu nghĩ, phê hồng, nội các phát Lục khoa sao chép, tốc độ cực nhanh, có thể nói là triều Minh coi trọng chuyện này tới mức nào.