Cẩm Y Vệ

Chương 622

Ha ha ha... Tần Lâm ngửa mặt lên trời cười to, hài hước nhìn Hoàng Đài Cát:

- Lão huynh, dường như đầu ngươi mọc sừng rồi…

Hoàng Đài Cát giận đến xanh cả mặt, thầm mắng Bạt Hợp Xích bịa ra lý do gì cũng được lại bịa ra lý do như vậy, quả thật khiến cho người ta tức tối.

Sắc mặt đám quý tộc Mông Cổ còn lại cũng không dễ coi chút nào, ai nấy bề ngoài tỏ ra nghiêm trang đứng đắn, nhưng trong lòng cười thầm không ngừng.

Kim Anh Cơ giơ ngọc thủ lên che miệng anh đào nhỏ, cười khanh khách:

- Hì hì, ở Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty chúng ta nào có chuyện như vậy, đã sớm bị ba đao sáu lỗ, ném xuống biển làm mồi cho cá rồi. Không nghĩ tới trên thảo nguyên Mông Cổ còn có loại chuyện như vậy.

- Không bằng cầm thú, không bằng cầm thú!

Từ Tân Di lớn tiếng thóa mạ.

Sắc mặt Hoàng Đài Cát phát xanh, bị mắng té tát như vậy cũng không cách nào phản bác, không thể làm gì khác hơn là nén giận nhìn về phía Thân Thời Hành thi lễ:

- Thân Các Lão, tội Bạt Hợp Xích đáng chết vạn lần, xin cho hạ quan mang y về, xử lý nghiêm minh trước mặt gia phụ.

Hừ, để cho ngươi mang y về ư? Tần Lâm không đợi Thân Thời Hành nói chuyện, tranh trước một bước nói:

- Vậy cũng không được, y phạm án ở kinh sư, sẽ phải dựa theo luật pháp Đại Minh xử trí. Tội phạm thượng, cưỡng gian rồi giết chết chủ mẫu, hẳn nên lăng trì xử tử.

A?! Bạt Hợp Xích trực tiếp hôn mê, Hoàng Đài Cát cũng hoàn toàn ngây người choáng váng, vốn muốn mang Bạt Hợp Xích trở về thả ra, không ngờ rằng lại bị lăng trì xử tử.

Thân Thời Hành cũng biết lúc này nên phối hợp với Tần Lâm, phu nhân Tần trưởng quan bị hãm hại, người ta thay triều đình tra rõ vụ án, hóa giải một trường bão táp phong ba thật to, bảo vệ cục diện hòa bình Yêm Đáp Hãn phong cống, bảo vệ buổi lễ đại triều hội thuận lợi tiến hành, đã là cố gắng hết sức. Nếu ngay cả Bạt Hợp Xích cũng thả, vậy không cho Tần trưởng quan, Từ phu nhân một câu trả lời công bằng sao?

Triều đình thống trị phiên thuộc, cũng chú trọng trong cương có nhu, sử dụng cả ân lẫn uy.

- Tần tướng quân nói chí phải, chư vị đã được triều đình ta sắc phong, coi như bị vương pháp thiên triều cai quản, Bạt Hợp Xích làm như vậy quả thật là đại nghịch bất đạo, phải bị xử theo mức hình phạt cao nhất ở kinh sư, lấy đó răn chúng!

Thân Thời Hành gằn giọng nói, lại vung mạnh ống tay áo, bày tỏ quyết tâm của lão không cho phép nghi ngờ.

- Bạt Hợp Xích, ngươi hại ta, ngươi hại ta!

Tổ Nhĩ Đan đột nhiên khóc rống lên, mềm nhũn co quắp dưới đất.

Tên này thật đáng thương, còn không biết thật ra thì Hoàng Đài Cát mới là chủ sử sau màn.

Bạt Hợp Xích mặt xám như tro tàn, không ngờ rằng mọi chuyện lại đi tới nước này. Thế nhưng bị tình thế bức bách, có gì oan uổng cũng chỉ có thể đi tố cáo với Diêm Vương gia.

- Đa tạ Tần trưởng quan tra rõ oan khuất, báo thù tuyết hận thay chuyết kinh!

Trước khi Hoàng Đài Cát đi, còn nhìn về phía Tần Lâm chắp tay một cái, chẳng qua là nụ cười trên mặt y quả thật khó coi hơn khóc gấp mười lần.

Thủ hạ đắc ý nhất bị Tần Lâm xử lăng trì, y lại không có bất kỳ biện pháp nào, ngay cả quý tộc Mông Cổ cùng Na Nhan võ sĩ đồng hành đều nhìn thấy rất rõ ràng, mặt của người thừa kế Yêm Đáp Hãn, Đại Đài Cát là y đã bị Tần Lâm đánh cho sưng như mặt heo.

Tần Lâm cười hăng hắc, tha cho ngươi tội chết, tội sống không thể tha được. Muốn hãm hại lão bà ta, chúng ta từ từ chơi đi.

- Hoàng Đài Cát, chúng ta sẽ mau chóng trói Bạt Hợp Xích đem ra pháp trường, đến lúc đó sẽ thông báo cho ngươi tới xem...

Tần Lâm vô cùng chân thành nói, thậm chí vỗ vỗ bả vai y tỏ vẻ an ủi:

- Đài Cát Đại nhân, xin bớt đau thương thuận theo biến cố.

Cơ mặt Hoàng Đài Cát không khống chế được giật giật vài cái, nỗi khó chịu trong lòng cũng không kém so với giết chết y là bao.

Chờ Hoàng Đài Cát đi mấy bước, Tần Lâm chợt bật cười ha hả:

- Đài Cát diệu kế gài tang vật, đã mất phu nhân lại hao binh!

Hừ hừ, tha cho ngươi một mạng, chẳng lẽ lão tử còn bị thua thiệt? Người chết là lão bà Hoàng Đài Cát, kẻ sắp bị lăng trì xử tử là tâm phúc Hoàng Đài Cát. Có bản lãnh làm như vậy vài lần nữa, Hoàng Đài Cát sẽ trở thành trắng tay xung quanh không còn ai, ha ha!

Hoàng Đài Cát chỉ cảm thấy cổ họng hơi ngọt, thân thể lảo đảo vài cái.

Nghiêm Thanh cùng Lưu Thủ Hữu tới đây thấy không còn vui thú gì nữa. Vốn tưởng rằng có thể trông thấy Tần Lâm bêu xấu một phen, không ngờ rằng cuối cùng là Hoàng Đài Cát đã mất phu nhân lại hao binh, khiến cho bọn họ cao hứng mà tới, mất hứng mà về.

Những quan viên quan hệ tốt với Tần Lâm như Từ Đình Phụ, Trương Công Ngư, Hoàng Gia Thiện lưu lại hàn huyên đôi câu, Tần Lâm cảm tạ hảo ý của bọn họ, mời hai ngày nữa đến phủ dự tiệc.

Trước khi Từ Tân Di cùng Kim Anh Cơ về nhà, Tần Lâm ghé đến bên tai hai nàng nói nhỏ:

- Hừ hừ, hai ả ngu đần lại dám lừa vi phu, quả thật lớn gan, chờ ta trở về thi hành gia pháp!

Sắc mặt hai vị mỹ nhân đỏ ửng, ngơ ngác nhìn nhau. Lúc này bọn họ tỷ tỷ muội muội vô cùng thân thiết, nhớ lại chuyện Thiên Hương các trước đây quả thật là xấu hổ ngượng ngùng.

Tần Lâm nhận thánh chỉ, không thể xong chuyện trở về nhà, phải theo Trương Kình, Thân Thời Hành trở về cung phục mệnh, Tần trưởng quan thở dài:

- Ôi, người trong giang hồ thân bất do kỷ, lúc nào nước nhà bình yên vô sự trí sĩ về quê, mới có thể được hưởng thanh phúc!

Trời ơi… Từ Tước cùng Trần Ứng Phượng còn chưa đi thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Tần trưởng quan đóng kịch nói những lời này quả thật khiến cho người ta á khẩu nghẹn lời, muốn lừa lão thần ba triều, nội các phụ thần ư, rõ ràng là làm quan mới vài năm đã đòi trí sĩ về quê!

Bất quá suy nghĩ lại một chút người ta đã làm tới chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty, vào cung gặp vua cũng giống như trở về nhà mình. Người khác cầu còn không được đi ngự tiền khoe công, hắn chỉ xem như ăn bữa cơm thường, hai vị đại Đương Đầu Từ, Trần cũng chỉ có thể có hâm mộ ghen tỵ.

Tần Lâm vào cung phục mệnh cũng không có trắc trở gì, Vạn Lịch Hoàng đế hết sức mừng rỡ:

- Trẫm đã nói Từ thị không có khả năng làm ra chuyện như vậy, Trương Kình, ngươi đi nói cho Thái hậu nương nương biết.

Trương Kình cười nịnh hót, dường như hết sức vui mừng thay Tần Lâm, trên thực tế trong bụng rất không thoải mái, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ở trước mặt Vạn Lịch chút nào.

Nói thế nào Từ Tân Di cũng là thân thích quốc triều, bàn về quan hệ người thân coi như là biểu tỷ họ xa của Vạn Lịch. Nếu như thật sự xảy ra chuyện nàng đụng chết thê tử cống sứ, Vạn Lịch cũng không đẹp mặt chút nào.

Vạn Lịch cười khanh khách lại hỏi:

- Trương tiên sinh, Bạt Hợp Xích kia thật là đáng hận, trẫm cảm thấy nên chuẩn tấu Tần ái khanh, đem y ra lăng trì xử tử.

Trương Cư Chính khẽ vuốt cằm, nhìn về phía Tần Lâm tỏ vẻ tán thưởng.

Tần Lâm nói tương đối mịt mờ, Vạn Lịch tư chất bình thường không nghe ra được. Nhưng Trương Cư Chính nghe hiểu rõ ràng, thì ra chẳng qua là Bạt Hợp Xích động thủ, sau lưng chính là Hoàng Đài Cát.

Yêm Đáp Hãn bệnh nặng, e rằng không còn sống bao lâu nữa, để cho Hoàng Đài Cát tới triều hội, mọi người đều hiểu được ẩn ý sâu xa trong đó, chính là xác định địa vị người thay thế mình.

Thế nhưng Hoàng Đài Cát là phe chủ chiến Mông Cổ, nhiều lần có ý khơi lên chiến họa biên cương. Trương Cư Chính cần một hoàn cảnh tương đối hòa bình để thúc đẩy cải cách triều chính mới, cho nên hết sức đau đầu.

Lần này Tần Lâm không chỉ đập nát khiêu khích của phe chủ chiến thành công, còn bắt được kiện tướng số một dưới quyền Hoàng Đài Cát là Bạt Hợp Xích một cách hợp tình hợp lý, để cho triều đình có thể danh chính ngôn thuận xử tử Bạt Hợp Xích, đã làm được điều tốt nhất mà Trương Cư Chính có thể tưởng tượng.

Trương Cư Chính cần hoàn cảnh hòa bình để thực hành cải cách, nhưng cũng không có nghĩa là lão đối ngoại mềm yếu. Xem thử vị Thủ Phụ có bàn tay sắt này sử dụng người thế nào: Thích lão hổ Thích Kế Quang đánh đâu thắng đó, Tằng Tỉnh Ngô từng dẹp yên loạn người Bặc, có người nào là hiền lành?

Nếu Vạn Lịch đã hỏi, Thủ Phụ đế sư hơi suy nghĩ một chút, rốt cục đưa ra quyết định:

- Lão thần cho là chiêu an cũng phải thi cả ân lẫn uy, Hoàng Đài Cát tỏ ra kiêu ngạo như vậy, nhưng rất có thể tiếp thay vị trí Yêm Đáp Hãn. Chúng ta không tiện phá hư đại cục phong cống Yêm Đáp Hãn, nhưng xử tử Bạt Hợp Xích, giết gà dọa khỉ đối với Hoàng Đài Cát là hoàn toàn có thể được!

Bạt Hợp Xích chết chắc, con ác lang Hoàng Đài Cát này cũng bị chém đứt một chân. Tần Lâm tưởng tượng đến lúc đó lăng trì xử tử Bạt Hợp Xích, nhất định phải mời Hoàng Đài Cát tới xem, đến lúc đó biểu lộ trên mặt y sẽ rất đặc sắc, ha ha ha…

- Tần trưởng quan đối phó người Di thật sự là rất có biện pháp, nước ta trong hơn trăm năm qua có rất ít năng thần như vậy.

Vạn Lịch chậc chậc cảm thán.

Tần Lâm tạo được cục diện này không dễ dàng, chiêu an Doanh Châu Tuyên Úy Sứ Ty, lại sửa trị phe chủ chiến Mông Cổ kiêu ngạo phách lối, ẩn ý trong lời này của bệ hạ đương nhiên là muốn thưởng.

Trương Cư Chính hơi rủ mắt nhìn xuống, cười cười nói:

- Tần tướng quân chiêu an thật là khổ cực, ngày hôm qua trắng đêm không hề trở về nhà, ở chỗ Ngũ Phong hải thương tuyên dương uy đức thiên triều ta với người Di. Ôi, tuy rằng Tần tướng quân còn trẻ nhưng phải chú ý thân thể, tương lai các ngươi quân thần tương đắc, còn phải phụ tá bệ hạ mấy chục năm nữa đó!

Trời ơi, không ngờ rằng lão cũng biết chuyện này! Cho dù là da mặt Tần trưởng quan chúng ta dày như tường thành, cứng như thép ròng, nhưng hiện tại bị Trương Cư Chính âm thầm vạch trần không khỏi cảm thấy nóng ran lên.

Trương Tướng gia oán niệm sâu nặng, lừa gạt nữ nhi Tử Huyên của lão cực khổ chờ hắn, trong nhà có đôi Nga Hoàng Nữ Anh thì thôi, đằng này lại thêm một Đông Hải yêu nữ, lúc nào mới yên chuyện?

Vạn Lịch lại không biết được ẩn ý trong lời nói của lão sư, thật sự cho rằng Tần Lâm vô cùng vất vả, vội vàng nói:

- Trương Thành, lấy ba gốc sâm Đông Sơn trăm năm ban cho Tần ái khanh. Trẫm dù thân cư đại nội, nhưng cũng hiểu được chiêu an người Di cực kỳ khổ cực. Năm đó Trương tiên sinh, Vương Tổng Đốc xử lý thành công Yêm Đáp Hãn phong cống, tốn bao nhiêu tâm huyết, mất bao nhiêu công phu thời gian?

Tần Lâm vội vàng tạ ơn, trong lòng thầm nhủ chiêu an như vậy quả thật phí công phu thời gian không ít, nhưng lại cũng không khổ cực chút nào, làm càng nhiều càng tốt.

Trương Cư Chính nghe vậy ngược lại dở khóc dở cười, Vạn Lịch nói những lời này vô tình mà trúng. Năm xưa lão phong cống Yêm Đáp Hãn, tốn công phu làm bao nhiêu chuyện mất rất nhiều thời gian, Tần Lâm chiêu an Ngũ Phong hải thương lại là chẳng mất chút công phu, quả thật là một viên phúc tướng.

Nhận ngự tứ ba gốc sâm Sơn Đông trăm năm, Tần Lâm cực kỳ khiêm tốn bẩm báo, nói chuyện lần này liên quan tới lão bà mình, mặc dù giải quyết vụ án viên mãn nhưng nếu triều đình lại phong thưởng cho mình, ắt không tránh khỏi người ngoài đàm tiếu.

Thật là trung thần! Cho dù là Vạn Lịch cẩn thận tới mức nào, vào lúc này cũng bị Tần Lâm làm cho cảm động. Trẻ tuổi, có bản lãnh, lại đặc biệt khiêm nhường cẩn thận biết tiến thối, giữ đạo thần tử nghiêm ngặt, thật sự là đáng quý.

Tần Lâm nói xong cũng muốn rời đi, không có nguyên nhân gì khác, bị nhạc phụ tương lai vạch trần chuyện đêm qua, cho dù là da mặt Tần trưởng quan chúng ta có dày thật nhưng cũng không chịu được.

Không ngờ rằng Vạn Lịch suy đi nghĩ lại, đột nhiên nói:

- Ái khanh nói, dĩ nhiên trẫm đồng ý, bất quá Từ thị bị tội đụng chết người oan uổng, vô cớ oan ức như vậy, triều đình không thể không có điều bày tỏ. Ừm, cha nàng Ngụy Quốc Công nhiều đời chịu ân nước, lại là giai thoại Nga Hoàng Nữ Anh cùng thờ một chồng, trẫm sẽ phá lệ đặc chỉ ân thưởng nàng nhị phẩm cáo mệnh vậy!

Lời vừa nói ra, Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành liền giật giật đôi môi, muốn khuyên can bệ hạ. Ngược lại không phải là bọn họ cố ý làm khó Vạn Lịch hoặc là Tần Lâm, mà là làm như vậy nghiêm khắc mà nói, không phù hợp tạo thành tông pháp chế gia đình, vi phạm lễ giáo Nho gia cùng nghi chế triều đình, phàm là người xuất thân sĩ lâm sẽ không tán thành.

Tần Lâm không thèm để ý, vốn hắn không hiểu rõ lắm những uẩn khúc trong Nho gia này, mang chức nhị phẩm cáo mệnh về có thể làm cho Từ Tân Di cao hứng một chút, như vậy là đủ. Thấy Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành tựa hồ không tán thành, trong bụng hắn không khỏi không vui.

Đúng vào lúc này, Trương Cư Chính đột nhiên hắng giọng nghiêm trang nói:

- Bệ hạ anh minh, cả nhà Từ thị đời đời chịu ân nước, Ngụy Quốc Công trấn thủ Nam Kinh có công với xã tắc, mặc dù đặc chỉ ân thưởng Từ thị cáo mệnh không hoàn toàn hợp với lễ giáo, nhưng cũng có thể thể hiện triều đình tin tưởng, thi ân cho trọng thần có công.

Thủ Phụ đế sư vừa mở miệng như vậy, Trương Tứ Duy cùng Thân Thời Hành lập tức chuyển ngay phương hướng, cùng kêu lên hẳn nên như vậy.

Vì chuyện nhỏ có cho đạo cáo mệnh này hay không, cần gì khổ sở tranh chấp với Thủ Phụ đương triều như vậy? Hơn nữa Từ Tân Di bị hãm hại, bị oan ức, đây là tình huống đặc biệt, cũng không phải là phá hư lễ giáo.

Lập tức cáo mệnh làm xong, giao nội các Trung Thư dệt tơ ngũ sắc thành thánh chỉ, lại đóng ấn lên đó, phái thái giám đi cùng Tần Lâm về nhà tuyên chỉ.

Người khác không hiểu rõ tại sao Trương Cư Chính lại đột nhiên tán thành cáo mệnh cho Từ Tân Di, Tần Lâm còn có thể không hiểu sao? Hắn giấu bàn tay trong ống tay áo vái vái lão Thái Sơn tương lai, miệng cười hì hì: tiểu tế xin có lễ!

Lần này đến phiên nét mặt già nua Trương Cư Chính ửng đỏ, nếu nữ nhi Từ gia đời đời chịu ân nước làm bình thê (triều đình cáo phong chỉ nhận chính thê, còn lại đều coi là thiếp), còn có thể được triều đình cáo phong là nhị phẩm phu nhân, vạn nhất tương lai nữ nhi Thủ Phụ đế sư ta đây... Bây giờ có cơ duyên xảo hợp mở ra tiền lệ, sau này sẽ dễ nói hơn.

Đáng thương lòng cha mẹ trong thiên hạ, đế sư Thủ Phụ Trương lão tiên sinh cũng không thể ngoại lệ!

Lát nữa tự có thái giám về đến nhà truyền chỉ, Tần Lâm tạ ơn thối lui ra. Hắn là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, có yêu bài xuyên cung bằng ngà voi, không cần thái giám dẫn dắt, chậm rãi đi ra hướng ngọ môn.

- Tần tướng quân xin dừng bước!

Thình lình một thanh âm nữ tử mềm mại vang lên, lại có vẻ dịu dàng, Tần Lâm quay đầu nhìn lại, chính là Trịnh Trinh đã lâu không gặp.

Mái tóc của nàng búi lên cao, cắm một chiếc trâm gỗ lộ vẻ thanh tao tú lệ, mặc một chiếc trường quần vải xanh hết sức đơn giản cũng không che giấu được thân hình kiều diễm. Toàn thân cao thấp cũng không có trang sức dư thừa, cũng rất có phong tình của tiểu thư lá ngọc cành vàng.

Tần Lâm thấy nàng vẫn mặc trang phục cung nữ bình thường, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hỏi:

- Trịnh cô nương, nàng đang phục dịch ở đâu vậy, đúng rồi, là Vĩnh Hòa cung.

Trịnh Trinh vui mừng trong lòng, thầm nói quả nhiên Tần tướng quân vẫn còn quan tâm ta, ngay cả ta ở cung nào cũng biết.

Nàng nào biết thật ra là Tần Lâm lo lắng cho hướng đi của quý phi nương nương tương lai, cho nên mới dò xét thông qua Trương Tiểu Dương.

- Là ở Vĩnh Hòa cung...

Trịnh Trinh cắn cắn đôi môi, sắc mặt ửng hồng:

- Mới vừa rồi nghe nói ngài vào cung, ta liền xin nghỉ tới đây... Cảm tạ, cảm tạ ngài báo thù trút giận thay nhà ta, trừng trị tên Ngô Đức kia.

Dứt lời, Trịnh Trinh liền yêu kiều khuất tất, vén áo thi lễ Tần Lâm.

Ngô Đức bị Đông Xưởng bắt đi, sống chết không rõ... Ừm, cụm từ ‘sống chết không rõ’ này trong Đông Xưởng thật ra chỉ có một nghĩa, nhân dân trên toàn thế giới đều hiểu. Cho dù là không chơi bịt mắt bắt dê cũng phải hít đất, chưa chắc được uống một hớp nước.

Tần Lâm nhìn nhìn Trịnh Trinh, trong lòng lại thầm than thở, nàng vào cung cũng đã được một thời gian, vì sao vẫn chưa dụ dỗ Vạn Lịch được vậy?

Tần Lâm biết Trịnh quý phi, nhưng hắn cũng không phải là máy vi tính, làm sao nhớ nổi Trịnh quý phi được sủng ái vào ngày tháng năm nào, không khỏi giơ tay gãi gãi đầu.

Trịnh Trinh nhìn dáng vẻ Tần Lâm không nhịn được bật cười, nhìn lại hắn mặc Giáng Sa bào, đầu đội ô sa giương cánh, lưng đeo ngọc đái, trong bụng lại cảm thấy ảm đạm: ôi, nếu sớm biết hắn thật là Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ...

Tần Lâm chỉ để ý suy nghĩ kế hoạch của mình, lẩm bẩm nói:

- Vị trí Vĩnh Hòa cung quá xa xôi, không tốt chút nào, ta phải nghĩ biện pháp cho nàng được điều đến Dưỡng Tâm điện hoặc là Từ Ninh cung phục vụ mới được.

Dưỡng Tâm điện, Từ Ninh cung? Ánh mắt của Trịnh Trinh lập tức sáng lên, Dưỡng Tâm điện là địa phương Vạn Lịch thường ở, Từ Ninh cung là tẩm cung của Từ Thánh Lý Thái hậu, bệ hạ cũng thường đi. Phàm là cung nữ có lòng trèo cao rất muốn tới mấy chỗ này, không phải là hai ngày trước có lời đồn đãi, nói một cung nữ họ Vương ở Từ Ninh cung được bệ hạ sủng ái sao?

Vốn là thấy Tần Lâm, Trịnh Trinh còn hơi có chút tiếc nuối, bây giờ lập tức bị nàng ném ra ngoài chín tầng mây, vô cùng khao khát hỏi tới:

- Tần tướng quân, ngài... ngài nói là sự thật sao?

- Đương nhiên…

Tần Lâm cười thầm trong lòng, nữ nhân này quả thật là kẻ trời sinh gây loạn lục cung, hắn vô cùng khẳng định nhìn nàng gật đầu:

- Yên tâm đi, vài ngày sau sẽ có tin tức.

Trịnh Trinh vui mừng quá đỗi, con ngươi xinh đẹp thông minh bừng bừng ý chí chiến đấu, mặc dù tuổi còn nhỏ quá, loáng thoáng có thể thấy được phong phạm quân lâm lục cung, mẫu nghi thiên hạ, đúng hơn là nét yêu mị gây họa lục cung, buông rèm nhiếp chính…

Hậu cung chân hoàn, hoàng phi khuynh thế gì đó cũng không bằng, Trịnh quý phi ta mới là Đắt Kỷ phục sinh, Điêu Thuyền tái thế, ha ha…

Trời ơi, khí thế thật là hùng mạnh! Tần Lâm vội vàng cáo từ rời đi, không tự chủ được nhìn lại Dưỡng Tâm điện mới vừa ra ngoài, Vạn Lịch đế gặp gỡ Trịnh Trinh, điển hình công yếu thủ mạnh.

Về đến nhà, Tần Lâm cố ý không nói tin tức tốt cho Từ Tân Di, chuẩn bị cho nàng một bất ngờ. Dù sao ba nữ nhân thành cái chợ, vào lúc này Từ Đại tiểu thư, Kim Anh Cơ cùng A Sa giống như ba con chim sẻ, ríu rít bàn tán không ngớt chuyện hôm nay, ai nấy tỏ ra vô cùng hưng phấn.

Nếu như Thanh Đại từ y quán trở về, lúc ấy đã có thể bày ra một bàn mạt chược.

Bất quá dường như có thứ gì kỳ quái trong đó… Tần Lâm nhìn nhìn A Sa.

Trong lòng vẫn còn có một mối nghi hoặc chưa giải được, hắn bèn đi tìm Từ Văn Trường, lão đầu nhi mấy ngày nay có điều cổ quái, không biết đang giở trò gì.

Từ Văn Trường không đi ra ngoài dạo chơi như thường ngày, cũng không ngủ say như chết, mà đang lật vài quyển sách xem xét ghi chú. Tần Lâm nhìn lướt qua tựa đề gồm có các quyển Hắc Thát Sự Lược, Mông Cổ bí sử, Mông Cổ Nguyên Lưu, Đại Hoàng Kim Chú… có quyển là Hán văn, có quyển là Mông Cổ văn, không ngờ rằng Từ lão đầu tử có thể xem hiểu chữ Mông Cổ vô cùng khó hiểu.

- Trời ơi, Từ tiên sinh chủ động phân ưu thay bản quan đó sao?!

Tần Lâm cười ha hả vỗ vỗ bàn.

Từ Văn Trường ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghi hoặc:

- Phân ưu, phân ưu gì vậy?

- Lão không biết sao?

Tần Lâm lấy làm kinh hãi, cẩn thận hỏi tới, từ sáng sớm tới giờ Từ Văn Trường ở trong phòng này cũng không có đi ra ngoài nửa bước, người khác sợ quấy rầy vị lão tiên sinh vang danh thiên hạ này đọc sách, cũng không ai nói cho lão biết chuyện đã xảy ra hôm nay.

Tần Lâm dở khóc dở cười, mới biết mình hiểu sai ý, lúc này mới kể lại chuyện của Hoàng Đài Cát cho Từ Văn Trường.

- Tên khốn Hoàng Đài Cát này, quả thật là lòng lang dạ sói!

Từ Văn Trường đùng đùng nổi giận, thổi râu nói:

- Y là con trưởng Yêm Đáp Hãn, thế lực lớn nhất, thủ hạ có năm vạn nhân mã, trên căn bản đã được định là người thừa kế Yêm Đáp Hãn trong nội bộ...

Tần Lâm khoát khoát tay:

- Ta đã biết những chuyện này, bất quá vẫn có điểm nghĩ không thông, vì sao y lại muốn giết chết Đức Mã phu nhân? Dĩ nhiên vu hãm Từ Tân Di để sửa trị bản quan, mượn cái chết Đức Mã sách động phe chủ chiến Mông Cổ cũng có chút đạo lý, nhưng vì chuyện này mà giết chết lão bà, cũng quá mức khác thường…

Từ Văn Trường nghe vậy vuốt chòm râu bạc, hồi lâu sau mới lộ ra vẻ mặt phức tạp than thở:

- Một đời anh hùng thảo nguyên Yêm Đáp Hãn, chỉ sợ không còn trên nhân thế được bao lâu, mấy năm trước ta ở biên quan đã nghe nói thân thể lão không tốt, kéo dài tới hôm nay…

Tần Lâm không nghe thì thôi, hiện tại nghe được càng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, lấy làm kỳ bèn hỏi:

- Ta cũng biết Yêm Đáp Hãn không còn sống bao lâu nữa, nhưng có liên quan gì tới chuyện Hoàng Đài Cát giết vợ?

- Trưởng quan cho là nam nhân Tái Ngoại sẽ có tình sâu ý nặng với nữ nhân giống như ngài sao?

Từ Văn Trường tức giận liếc mắt một cái, lại nâng chung trà lên uống một hơi.

Trời ơi… Tần Lâm nôn nóng, chộp lấy bộ râu bạc của Từ lão đầu:

- Từ lão đầu tử, có lời mau nói có rắm mau đánh, nếu còn úp mở nữa, đừng trách lão tử nhổ sạch mấy cọng lông chim của lão!

Bình Luận (0)
Comment