Cẩm Y Vệ

Chương 668

Na Nhan Thiên Hộ lĩnh quân bèn trao đổi ánh mắt cùng các Bá Hộ. Đùa sao? Ba cái Vạn Nhân đội do Hoàng Đài Cát thân lĩnh núp ở Quy Hóa thành ngủ nướng, lại bảo chúng ta thay y đánh trận đầu, ai thật sự bán mạng thì đó là kẻ con bà nó ngốc!

- Xông lên, mau xông lên, quân lệnh của Đài Cát đại nhân, các ngươi dám...

Sứ giả múa may roi da mắng điên cuồng, nhưng mới vừa khạc ra mấy chữ liền bị một tiếng súng vang dội cắt đứt. Nơi Mi Tâm liền xuất hiện một cái lỗ tròn bằng đầu ngón tay, máu tươi phún ra, sau đó cứng đờ giống như một khúc gỗ lăn xuống ngựa.

Ngoài ba mươi bước, Tần Lâm thổi thổi họng súng đang bốc ra khói đen. Thậm chí hắn còn thảy khẩu Xế Điện Thương lên quay vòng vòng, vô cùng cuồng dã lãnh khốc múa ra một cái hoa súng.

Cũng có một số võ sĩ Mông Cổ giương cung lắp tên. Lục Viễn Chí đã dẫn các Hiệu Úy xông lên, bắn loạn một trận đùng đùng bằng bằng, bắn cho võ sĩ Mông Cổ giống như gián bị xịt thuốc đua nhau rớt xuống ngựa.

Trận hình của binh Mông Cổ xôn xao một trận, hiếm hoi lắm mới bắn ra một loạt mưa tên, cũng tạo thành sát thương cho cẩm y quan giáo.

Bất quá phần nhiều là không bắn tên mà là ghìm ngựa lui về phía sau, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Na Nhan Thiên Hộ: tối hôm qua chúng ta từ trong chăn ấm bò ra ngoài, không phải nói kỹ là chỉ dương công thôi sao? Vì sao lại đánh thật cùng quân Minh rồi? Thay Hoàng Đài Cát ra sức như vậy, bộ tộc chúng ta không thể nào!

Thanh niên trai tráng Mông Cổ thời chiến làm lính, thời bình làm dân, triệu tập vội vàng chiến sĩ các bộ tộc, căn bản là chưa thể làm xong công tác chuẩn bị chiến tranh. Có người còn suy nghĩ ở nhà con ngựa mẹ sắp sinh con ngựa con rồi, có người còn ràng buộc vợ con già trẻ, cũng không thiếu kẻ suy nghĩ mùa Thu sắp hết, phải từ từ chuẩn bị cỏ cho gia súc vượt qua mùa Đông...

Hoàng Đài Cát cũng không phải là thứ hiền lành gì, bộ tộc tổn thất quá lớn, nói không chừng sẽ bị y thâu tóm cả da lẫn xương.

Na Nhan Thiên Hộ do dự, nhìn sứ giả Hoàng Đài Cát bị bắn chết nằm trên đất, thậm chí mơ hồ có cảm giác giải thoát.

Cả một Thiên Nhân đội không biết phải làm sao, đua nhau ghìm ngựa lui về phía sau, trận hình mơ hồ có thế bị phong tỏa phá nát.

Thấy tình hình như vậy, tất cả biên quân thủ quan đều kinh hãi. Khâm Sai đại thần dẫn theo chừng năm mươi cẩm y quan giáo, xông ra liền ép một Thiên Nhân đội thiết kỵ Mông Cổ rối loạn trận cước, chẳng lẽ ông ta là thiên thần hạ phàm?

Còn đang kỳ quái, một đám tướng quân biên quân dẫn theo thân binh gia đinh, giống như phát điên từ ở dưới quan xông ra ngoài, ai nấy múa may đao thương, trong miệng la giết vang trời, ánh mắt đều đầy tia máu đỏ ngầu.

- Mẹ của ta ơi... Mông bọn họ bị lửa đốt rồi?

Tướng sĩ thủ quan ngơ ngác nhìn nhau, chưa từng nhìn thấy qua tướng quân của mình gấp gáp như vậy bao giờ.

Thấy mấy ngàn quân Minh tinh nhuệ chạy như điên ra, sự do dự của Na Nhan Thiên Hộ lập tức biến mất, trực tiếp quay đầu ngựa chạy:

- Chúng ta rút lui!

- Đi thong thả không tiễn!

Lúc này Tần Lâm ngược lại rất khách sáo.

Các huynh đệ Hiệu Úy ở trên lưng ngựa băng bó vết thương, có ba người bị trúng tên, thật may là đều không coi là nặng. 

Tham Tướng, Du Kích, Thủ Bị, Bả Tổng, chừng hơn ba mươi tướng quân lớn nhỏ, mỗi người mang theo gia đinh thân binh nhỏ thì hai ba mươi, nhiều thì một hai trăm, tổng cộng lại có hai ba ngàn người. Vào lúc này họ chỉ huy bộ hạ bốn phương tám hướng trước ngăn sau cản bảo vệ Tần Lâm thật nghiêm mật, e sợ cho Khâm Sai đại thần bị mất một cọng lông, mình sẽ phải chịu vạ ở trước mặt Trịnh Tổng Đốc.

- Tiểu nhân Phùng Thiên Tứ, Tham Tướng Đại Đồng trấn đông lộ, năm Vạn Lịch thứ năm gia tam phẩm Chỉ Huy Sứ, ra mắt Khâm Sai Tần tướng quân!

Tham Tướng cầm đầu ở trên lưng ngựa ôm quyền chào theo quân lễ báo ra lý lịch, trong miệng từ ngữ như nước thủy triều:

- Tần tướng quân đơn đao phó hội, đánh cho một Thiên Nhân đội Mông Cổ ôm đầu trốn như chuột, thật là chưa bao giờ nghe có vị dũng tướng như vậy, có thể nói là tường thành của quốc gia…

- Được rồi, được rồi!

Tần Lâm khoát khoát tay:

- Cũng nhờ chư vị lãnh binh kéo tới, mới hù dọa cho đám Thiên Nhân đội Mông Cổ đó cút đi, thủ hạ ta chỉ có chút người này sợ còn chưa đủ. Ừm, nếu ngươi khen bản quan là dũng tướng, có dám theo bản quan đi cứu Bạch Dương khẩu hay không?!

- Cái gì?

Mấy vị Du Kích, Thủ Bị bị dọa sợ đến sắc mặt biến hẳn. Thật vất vả lắm mới ngăn chận Khâm Sai lại, còn phải theo ông ta đi Bạch Dương khẩu nổi điên sao? Chúng ta biên quân liếm máu đầu đao, đánh giặc là nằm trong phận sự, nhưng vạn nhất Khâm Sai đại thần có mệnh hệ nào, mọi người gánh vác không nổi đâu!

Mấy tên Tham Tướng già cả lão luyện trong hàng ngũ lại nhìn ra manh mối, Phùng Thiên Tứ liền cùng mấy vị đồng liêu phẩm cấp nhìn nhau, nhất tề ôm quyền nói:

- Nguyện ra sức vì Khâm Sai Đại nhân!

- Được!

Tần Lâm ghìm ngựa giơ roi, tà tà chỉ một cái về phía Đông:

- Vậy chúng ta không trở về bên trong quan, mà từ ngoài quan đánh qua đó!

Má ơi, ngay cả sắc mặt của Phùng Thiên Tứ cũng có hơi trắng bệch. Lui về Hổ Dục khẩu, từ bên trong quan chạy tới Bạch Dương khẩu là một chuyện, trực tiếp từ ngoài quan đánh tới Bạch Dương khẩu lại là một chuyện khác.

Tần Lâm quát to một tiếng, roi ngựa nhẹ nhàng vụt một cái, Đạp Tuyết Ô Chuy khịt mũi phì phì, bốn vó tung bay xông ra ngoài.

Thôi đành vậy, đuổi theo đi thôi!

Chúng tướng quân hoảng hốt vội vàng huy binh đuổi theo, hộ vệ ở hai cánh, Phùng Thiên Tứ kêu to:

- Khâm Sai Đại nhân dừng bước, chúng ta tuân lệnh của ngài vậy. Ngài hãy tọa trấn trung quân đi, tránh cho có sơ thất gì...

Tần Lâm cười đểu một tiếng, quả thật ngoan ngoãn nghe theo, dẫn theo Cẩm Y Hiệu Úy đi ở vị trí trung ương của đại quân.

Trước Hổ Dục khẩu, thi thể đã bị binh Mông Cổ mang đi lúc rút lui, mặt đất chỉ lưu lại từng đống từng đống phân ngựa, cùng với mấy vết máu rải rác. Một cuộc đại chiến lại kết thúc đầu voi đuôi chuột như thế đấy.

Tất cả tướng sĩ thủ quan đều giống như đang ở trong mộng. Có người bấm mình một cái, lầm bầm nói:

- Tần Khâm Sai, không phải là Quan Vân Trường đơn đao phó hội chứ, cho dù là Triệu Tử Long ở cầu Trường Bản cũng toàn thân là gan!

Thiết giáp sương hàn, trường đao như tuyết, Tần Khâm Sai một thân toàn là ‘gan’ lại ở thời điểm địch quân ồ ạt xuôi Nam, dẫn nhân mã mênh mông cuồn cuộn chạy một vòng ở ngoài quan, hơn nữa lại không gặp phải bất kỳ sự ngăn trở nào, hết sức dễ dàng nào chạy tới Bạch Dương khẩu ở mặt Đông của Hổ Dục khẩu!

Trên đường cho dù có binh Mông Cổ rải rác, nhưng thấy đám đại đội quân Minh này, tất cả đều không có chút chiến ý, giục ngựa bỏ chạy không còn bóng dáng.

Ngạch Lễ Đồ đang chỉ huy đám con cháu chơi trò dương công, chợt nghe sau lưng có tiếng vó ngựa giống như sấm động kéo tới, xoay người lại nhìn, thấy hơn hai ngàn quân Minh không ngờ lại từ ngoài quan đánh giết tới.

Bình Luận (0)
Comment