Ngay đêm đó ngủ lại một đêm ở nhà cữu cữu Thanh Đại, sáng sớm ngày thứ hai lại là Giáp Ất Bính Đinh chèo thuyền, thuyền nhanh như bay thuận dòng mà xuống, nháy mắt đã tới bến thuyền nhỏ bên ngoài Kỳ Châu thành.
Tần Lâm đuổi những người còn lại về y quán trước, hắn đơn độc một mình đi tới cửa nhỏ phía Tây Kinh Vương phủ. Quả nhiên như ước định từ trước, có một tiểu hoạn quan vàng vọt gầy gò đang ngồi bên trong, vốn tỏ ra vô cùng uể oải, nhưng vừa nhìn thấy Tần Lâm lập tức hai mắt sáng ngời.
Tần Lâm giơ tay trái ra, tiểu hoạn quan kia liền gật đầu một cái, bước nhanh đi vào trong Vương phủ, Tần Lâm đi vào quán trà đối diện bên đường, lên lầu tìm một phòng riêng vào đó.
Không đợi bao lâu, Trương Tiểu Dương mặc một thân y phục người hầu đi tới, sắc mặt thắc thỏm không yên, trong lòng lại tràn trề hy vọng. Y vừa đóng cửa phòng đã lập tức dập đầu với Tần Lâm, sau khi đứng lên liền hỏi:
- Thay chủ nhân nhà ta vấn an Tần công tử, chuyện kia đã có manh mối gì chưa?
Nếu chỉ giúp cho Chu Do Phiền thoát khỏi tội danh, thoát ra khỏi khốn cảnh bị giáng xuống làm con thứ, với chứng cứ hiện tại đã có thể làm được. Số tháng của thai nhi không phù hợp với thời gian mà Quách Mi Mi được điều tới chỗ Chu Do Phiền.
Chu Do Phiền chỉ cần kết quả này đã đủ, nhưng Tần Lâm cũng không thỏa mãn. Hắn muốn mượn bản án này tìm hiểu tỉ mỉ quá trình xảy ra vụ án, nhờ đó thực hiện mục tiêu của mình.
Cho nên hắn lắc đầu nói với Trương Tiểu Dương:
- Đã có chút manh mối, nhưng muốn hoàn toàn tra rõ vụ án giải oan cho chủ nhân ngươi, còn thiếu một ít chứng cứ.
Trương Tiểu Dương không hề thất vọng mà tỏ ra vui mừng, dù chưa phá án nhưng đã có manh mối, cuối cùng có thể an ủi Chu Do Phiền.
Tần Lâm lại nói:
- Mi Mi đã từng về nhà thăm người thân, là ai an bài? Một thị nữ về nhà phải có hoạn quan, Hiệu Úy đi theo hay sao?
- Bẩm công tử, bình thường thị nữ về nhà thăm người thân chắc là sẽ không có hoạn quan, Hiệu Úy hộ tống...
Trương Tiểu Dương nhớ lại một hồi, sau đó khẳng định nói:
- Tiểu nhân nhớ là Hoàng phi phân phó hai người Thừa Phụng Ty, bốn người Nghi Vệ Ty, lúc ấy mấy vị công công Thừa Phụng Ty còn nói Quách Mi Mi này quả thật không hề để lộ ra ngoài, nhãn quang chúng ta vô cùng lão luyện lại không nhìn ra nàng nịnh hót Hoàng nương nương thế nào.
Tần Lâm đuổi Trương Tiểu Dương đi, từ từ uống nước trà, khóe miệng lộ ra nụ cười mang ý vị sâu xa, hắn đã có được câu trả lời mình muốn.
-----------
Trở lại y quán, Tần Lâm chạy tới tiệm thuốc Thanh Đại, hắn xoa xoa tay, toét miệng cười hăng hắc, nói muốn lấy một ít đan hoàn đi lừa gạt Kinh Vương.
Thanh Đại vừa nghe liền bĩu môi không đáp ứng:
- Tần Đại ca lại muốn trêu cợt người, ngay cả lão thiên tuế cũng muốn trêu chọc, huynh thật là nghịch ngợm.
Vốn ra trong lòng thiếu nữ là một lão nhân hiền hòa đáng mến, chẳng qua là bản năng cảm thấy Tần Lâm không nên lừa gạt trêu chọc người ta.
Nhưng Chu chưởng quỹ bên cạnh vểnh tai nghe bị dọa sợ không nhẹ, đi tới khuyên nhủ:
- Lừa gạt thiên tuế gia là tội danh chém đầu! Tần ca nhi cũng không nên dính vào, cho dù ngươi là Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, tra ra cũng sẽ xui xẻo.
Tần Lâm bật cười ha hả, thầm nhủ có tin ta bắt chước Tế Công lấy nê hoàn (bùn đất) trên người xuống, Kinh Vương cũng hết sức tin không nghi ngờ nuốt xuống chăng?
Hắn liền giải thích cùng Thanh Đại, Chu chưởng quỹ, cũng không phải là muốn lừa gạt Kinh Vương, chẳng qua là lấy chút đan dược già trẻ đều thích hợp, uống vào sẽ không chết người. Hắn không mang đồ chết người ra đùa cợt, giống như Đại Lực hoàn bán ngoài đường phố, mang tới cho Kinh Vương là được. xem tại TruyenFull.vn
Nghe vậy, Chu chưởng quỹ trầm ngâm hồi lâu, hết sức cẩn thận nói:
- Lục Vị Địa Hoàng hoàn có được chăng?
Thanh Đại biết Tần Lâm không hiểu, giải thích cho hắn:
- Tần Đại ca, thứ thuốc này dùng sáu loại dược liệu Thục Địa Hoàng, Sơn Thù Du, Mẫu Đơn Bì, Sơn Dược, Phục Linh, Trạch Tả phối hợp mà thành, có thể trị thận âm hao tổn, váng đầu ù tai, lưng gối run rẩy, nhức mình nóng lạnh… Cho dù là không có bệnh gì cũng có hiệu quả cường kiện thân thể, chỉ là không thể uống quá nhiều, hơn nữa người sợ lạnh, đờm nhiều ẩm thấp không thể uống.
Tần Lâm gật đầu một cái, dặn dò Chu chưởng quỹ giảm bớt một nửa các loại dược vật Lục Vị Địa Hoàng hoàn, tránh cho Kinh Vương uống quá nhiều. Ngoài ra tới giai đoạn nghiền thuốc trước khi làm thành hoàn hãy cho người tới gọi hắn, hắn còn muốn cho thêm vào một loại bí dược độc môn.
Thì ra là như vậy, Chu chưởng quỹ nhất thời yên tâm, thầm nói nhất định vị bí dược độc môn kia của Tần Lâm có công hiệu hết sức thần kỳ, chỉ cần thêm vào công thức điều chế Lục Vị Địa Hoàng hoàn bình thường có thể sinh ra kỳ hiệu, cho nên hắn mới dám mang đi hiến tặng cho Kinh Vương thiên tuế.
Tần Lâm cùng Thanh Đại trở về hậu viện chờ một hồi, người làm dược phòng tới báo cáo thuốc đã nghiền xong, chỉ chờ hắn thêm bí dược độc môn vào sẽ điều hòa thành hoàn.
Hai người đi tới tiệm thuốc, lại thấy Lý Thời Trân đã chờ ở nơi đó, Chu chưởng quỹ khom người đứng ở bên cạnh, nhất định là y đã ngấm ngầm báo cáo.
- Gia gia, người tới tiệm thuốc làm gì vậy?
Thanh Đại cười hì hì đi tới, vuốt chòm râu bạc của gia gia làm nũng.
Lý Thời Trân vốn là nghiêm mặt, bị nàng đùa nghịch cũng nở nụ cười:
- Tần thế điệt tôn thật không biết trời cao đất rộng, ngay cả Vương gia cũng dám đùa giỡn. Các ngươi chưa nắm vững vọng văn vấn thiết, biết mạch tượng thiên tuế như thế nào, âm dương có tương tế hay không, Ngũ Hành có điều hòa hay không…
Thanh Đại cúi đầu, nũng nịu nói:
- Gia gia, chúng con giảm bớt một nửa phân lượng Lục Vị Địa Hoàng hoàn, hữu ích vô hại, người cũng đừng trách Tần Đại ca nữa.
- Tên tiểu nha đầu này, chỉ biết giúp đỡ Tần Đại ca ngươi!
Lý Thời Trân không thể làm gì lắc đầu một cái, trừng mắt toét miệng với Tần Lâm, sau đó cầm bút lên sửa phương thuốc lại:
- Thiên tuế gia âm hư hỏa vượng, cần nhuận âm giảm hỏa, lão phu sẽ chỉnh sửa lại phương thuốc cho các con một chút. Thêm hai vị thuốc Tri Mẫu, Hoàng Bách, gia giảm cân lượng của sáu vị thuốc cũ… Được rồi, cứ bốc theo phương thuốc này, chắc chắn vạn vô nhất thất.
Thanh Đại cười khanh khách chuẩn bị lấy phương thuốc, Lý Thời Trân chợt giật lại:
- Chậm đã, không phải là Tần thế điệt tôn nói muốn thêm một vị bí dược sao, còn không mau lấy ra cho lão phu xem một chút?
Thì ra Chu chưởng quỹ đem chuyện này nói cho Lý Thời Trân biết, vị lão thần y này lập tức ngứa ngáy trong lòng. Cả đời lão thấm nhuần y học, nhưng phàm có vị thuốc gì nhất định phải biết rõ, nghe nói có loại thuốc nào mà bên trong Bản Thảo Cương Mục không có ghi lại, càng nghĩ hết biện pháp phải biết rõ dược tính, cho vào trong sách.
Lần này biết được Tần Lâm có vị bí dược có thể cho thêm vào Lục Vị Địa Hoàng hoàn, Lý Thời Trân đứng ngồi không yên, nếu không tìm hiểu rõ ràng e rằng tối nay sẽ không ngủ được.
Tần Lâm trầm ngâm một lúc, vẻ mặt hơi có chút cổ quái.
Chu chưởng quỹ hiểu sai ý, vội vàng lệnh cho các người làm, học đồ đều đi ra ngoài, bản thân mình cũng đi ra ngoài đóng cửa lại.
Tần Lâm dở khóc dở cười, còn do dự nữa chắc chắn sẽ bị hiểu lầm cố ý giấu giếm, vội vàng lấy trong ngực ra một vật nho nhỏ đưa cho Tần Lâm.
Lão thần y nhận lấy vật này, chỉ thấy không vàng không trắng giống như tảng đá, lão ngửi ngửi một hồi, lại liếm một cái, suy nghĩ hồi lâu mới xác định, đây chính là một cục đá vôi.
- Đá vôi, cay, nồng, có độc, bên ngoài dùng trị phong nha sưng thũng, nổi ban, rôm sảy, trùng cắn…
Lý Thời Trân đầu óc mơ hồ:
- Vậy Tần thế điệt tôn cho nó vào trong hoàn thuốc sẽ có tác dụng gì?
Thanh Đại bĩu môi, đôi mắt trong veo trợn to nhìn Tần Lâm một cái, cảm thấy hắn lấy đá vôi cho Kinh Vương uống quả thật là quá đáng.
Tần Lâm cười vui vẻ, thành phần đá vôi là Carbonate Calci, cho nó vào trong thuốc thứ nhất có thể giúp cho lão Kinh Vương bổ sung Calci, người lớn tuổi hay thiếu thứ này. Thứ hai cũng tiện cho người khác không phát hiện ra trong thuốc của mình có bao nhiêu vị thuốc, tránh bị lộ tẩy.
Hắn nhìn Lý Thời Trân chắp tay:
- Bẩm thái thế thúc, đá vôi có tác dụng bồi bổ xương cốt, Kinh Vương tuổi tác đã cao, cho thêm đá vôi vào thuốc rất có ích cho y.
Lý Thời Trân trầm ngâm nói:
- Đá vôi có tác dụng bồi bổ xương cốt ư, con nghe ai nói vậy?
Tần Lâm gãi đầu chốc lát, nghiêm trang nói:
- Lúc thế điệt tôn ở Hán Dương, cách vách có một lão đầu tử, vốn là đi vài bước liền than mỏi chân đau lưng, không biết từ đâu lấy được phương thuốc uống loại đá vôi thực phẩm ăn được, bèn làm theo. Kể từ đó lưng không còn đau chân không còn mỏi, đi một hơi lên tới lầu năm…
Dứt lời Tần Lâm vội vàng dừng lại, suýt chút nữa thuận miệng nói câu "lừa một hơi được tới năm lần" ra.
- Năm tầng lầu? Hoàng Hạc lâu ư?
Lý Thời Trân cảm thán nói:
- Vậy chân lão quả thật hết sức cường tráng.
Thời này nhà ở phổ biến chỉ có trệt, chỉ có nhà mặt tiền đường mới có hai tầng, ba tầng đã là hiếm thấy, nếu không phải Vũ Xương có Hoàng Hạc lâu, Tần Lâm đã lộ tẩy lập tức.
Lý Thời Trân rất tin không nghi ngờ Tần Lâm, trong Bản Thảo Cương Mục có không ít thảo dược cùng cách dùng là lão tìm cầu được từ trong dân gian, cũng không cảm thấy quá kỳ quái. Lão đã quyết định sau khi thử nghiệm sẽ thêm vào trong sách quan điểm "đá vôi giúp tráng kiện xương cốt".
- Đúng rồi...
Tần Lâm nói với Lý Thời Trân đang hào hứng:
- Mỗi ngày dùng không được vượt qua hai phân, nếu không có nguy cơ mắc thạch lâm chứng (sỏi thận).
Lý Thời Trân mừng rỡ:
- Khổng Phu tử nói "nếu như lễ tiêu vong, ra dân gian tìm cầu", y dược cũng phải tìm cầu ở dân gian. Thời cổ có Thần Nông Thường Bách Thảo, hôm nay phương thuốc dân gian cũng rất nhiều, có lẽ trong lúc vô tình phát hiện phương thuốc nho nhỏ là có thể tạo phúc thương sinh!
Sau khi Lý Thời Trân đi rồi, Tần Lâm bèn nghiền nát đá vôi, trộn vào trong thuốc. Sau đó gọi bọn Chu chưởng quỹ và người làm đi vào, điều hòa thuốc bột thành dược hoàn, dùng giấy sáp gói lại.
Tần Lâm lại bỏ năm mươi lượng bạc mua một chiếc hộp ngọc xanh cổ kính ở cửa hàng châu báu, bỏ dược hoàn vào trong, cảm thấy bố trí rất chu đáo, lúc này mới cầm trên tay đi thẳng tới Kinh Vương phủ.
Cửa chính Kinh Vương phủ đã có rất nhiều người đứng đợi từ sớm, có quan viên châu huyện tới bái phỏng, có nho lâm sĩ tử muốn tới kiếm tiền, trên tay ai nấy không phải là bái thiếp cầu kiến cũng là thơ văn. Nhưng đám kiêu bộc đứng trên thềm đá vương phủ thật cao đều ngước mặt nhìn trời, không thèm liếc qua bọn họ lần nào.
Tần Lâm cầm hộp ngọc từ trong ngõ hẻm đi ra, đi về phía cửa vương phủ.
- Này này, tiểu tử kia, ta kêu ngươi đó!
Mấy tên sĩ tử đội khăn giậm chân gọi Tần Lâm:
- Chuyện gì cũng có trước có sau, ngươi muốn làm thơ hát xướng với thế tử hay cầu kiến Vương gia, xếp hàng đi!
Tần Lâm cười cười, cũng không đáp lời.
Bọn họ không biết hoạn quan Thừa Phụng Ty, Nghi Vệ Ty Hiệu Úy trực nhật nơi đại môn từ rất xa đã nhận ra là Tần công tử lần trước thiên tuế gia mở trung môn tiễn đưa lại tới. Lập tức ai nấy nhanh nhẹn chạy xuống thềm, có người khom lưng cúi đầu chào hỏi, có kẻ chạy như bay vào thông báo, có người vội vàng mang ghế, bưng trà rót nước cho Tần Lâm, bận rộn không ngừng.
Mấy sĩ tử mới vừa rồi gào thét kia nhất thời náo loạn không có tác dụng, đỏ mặt nép vào trong bụi rậm.
Sau đó liền nghe đại môn vương phủ ken két mở ra, Uy Linh chân nhân đạo bào phất trần đi trước, Kinh Vương thiên tuế mặt mũi tươi cười ra đón:
- Tần Đại sư tiên ban giáng lâm, khiến cho tệ phủ nhà cỏ huy hoàng!
Lúc này mọi người mới biết thì ra vị Tần công tử này cũng là người trong Đạo môn.
- Hừ, không hỏi thương sinh hỏi quỷ thần...
Ngoài cửa một vị thư sinh phất tay áo bỏ đi:
- Cao Phàn Long ta không thèm đứng chung hàng ngũ với loại người như thế!
Dĩ nhiên Tần Lâm không biết cảnh tượng phát sinh sau lưng, người tự xưng Cao Phàn Long hiện tại căn bản không cách nào đưa tới sự chú ý của hắn.
Đi vào phòng khách vương phủ phân chủ khách ngồi xuống, hàn huyên mấy câu Tần Lâm liền đưa hộp ngọc cho Kinh Vương:
- Đan dược lần trước hứa với Vương gia chính là cái này, tuy không thể thành tiên đạo, nhưng cũng có thể cường thân kiện thể.
Kinh Vương vui mừng:
- Tốt lắm, mỗi ngày tiểu vương sẽ uống mười viên.
Tần Lâm toát mồ hôi, lòng nói như vậy chắc chắn ngươi sẽ kết sỏi thận, vội vàng nói cho y biết mỗi ngày chỉ uống một hoàn.
Dường như Hoàng phi đang lo lắng cái gì, Tần Lâm chỉ ngồi trong sảnh thời gian một nén nhang, nàng cũng mang theo hương phong vào trong sảnh.
Tần Lâm chú ý giữa Hoàng phi cùng Uy Linh Tiên trao đổi vài ánh mắt, thần sắc Hoàng phi có vẻ rất không vui, mà Uy Linh Tiên là tỏ vẻ không thể làm gì. Mặc dù vẻ mặt biến hóa hai người cực kỳ kín đáo, nhưng không giấu giếm được Tần Lâm nhiều năm chuyên điều tra án mạng, giỏi về quan sát sắc diện đoán ý.
- Ôi chao, Vương gia cho thiếp xem thử đan dược thế nào!
Hoàng phi làm nũng nói, lấy một viên trong tay Kinh Vương, mang ra nhìn kỹ một chút, chợt bật cười khanh khách:
- Đây không phải là Tần Đại sư muốn đùa giỡn hay sao, rõ ràng chính là Lục Vị Địa Hoàng hoàn. Vương gia, Tần Đại sư đùa giỡn với ngài…
Kinh Vương hơi biến sắc mặt, cầm viên thuốc nhìn một chút, ngửi một cái, lại đưa cho Uy Linh Tiên:
- Uy Linh chân nhân, Tần Đại sư thật sự đùa giỡn với cô gia hay sao?
Không khí trong đại sảnh lập tức trở nên ngưng trọng.
Uy Linh Tiên nhìn Tần Lâm một chút, lại nhìn Kinh Vương một chút, do dự không nói lời nào.
Hoàng phi lặng lẽ ra dấu tay.
Uy Linh Tiên cắn răng, nghiêm nghị nói:
- Quả thật rất giống Lục Vị Địa Hoàng hoàn, bất quá...
Sắc mặt của Kinh Vương lập tức thay đổi trở nên khó coi.
Hoàng phi vui mừng ra mặt, những ngày qua bởi vì chuyện Chu Do Phiền ngủ với thiếp của cha, bại hoại luân thường, thiên tuế gia cũng đã tức giận không ít, hiện tại tên họ Tần kia còn dám tới lừa gạt y, có thể có kết quả tốt sao?
Hoàng phi liên tục cười lạnh, nhìn chằm chằm Tần Lâm như mèo vờn chuột.