Tuy rằng mới nhìn thấy Hoàng Liên Tổ chiếm thượng phong trước Tần Lâm, Hoắc Trọng Lâu cũng không lấy làm cao hứng, ngược lại trong lòng có chút tức tối chua xót: ngay cả tên con nhà giàu phế vật như vậy cũng có thể cho họ Tần nếm mùi đau khổ, lão tử lại bị thua thiệt trên tay hắn, không khỏi cũng quá xui xẻo.
Cho nên lúc Tần Lâm tới gần, y nghiêng đầu nhìn lên trên bờ, chỉ hừ mũi một tiếng coi như chào hỏi.
Tần Lâm vẫy vẫy tay, Hoắc Trọng Lâu vốn không muốn nghe lệnh hắn, nhưng lại không nhịn được lòng hiếu kỳ bèn nghiêng người sang bên, đưa tai ra lắng nghe.
Tần Lâm nói thật thấp mấy câu, lại nhét thứ gì vào tay Hoắc Trọng Lâu, chợt Đông Xưởng Hoắc Đương Đầu cười híp mắt, gật đầu lia lịa.
Tay chèo quan thuyền vương phủ đông đảo, thuyền đi như bay, chỉ một canh giờ đã đi qua ba mươi dặm đường thủy, đến bến thuyền nhỏ bên ngoài Hồng gia trang. Đám thuyền phu lập tức lấy ra một số mảnh ván, khúc gỗ, mỗi chiếc thuyền đều ráp mấy mảnh ván cầu, để cho quý quan môn thuận tiện xuống thuyền.
Trên chiếc quan thuyền lớn nhất, Kinh Vương cùng Hoàng phi theo như lễ chế đi trước nhất, chuẩn bị theo tấm ván cầu lớn nhất được trải thảm lông xuống thuyền.
Hoàng Liên Tổ cũng xông tới, chuẩn bị đi theo sau lưng tỷ tỷ cùng xuống.
Không ngờ rằng hai người Tần Lâm cùng Uy Linh Tiên trước sau đi tới, Kinh Vương vừa thấy lập tức bỏ lại Hoàng phi bất kể, kéo hai vị này một tả một hữu, muốn chấp lễ đệ tử để cho hai người bọn họ xuống thuyền trước.
Hoàng Liên Tổ giận nhưng không làm gì được, không thể làm gì khác hơn là đi trở về bên cạnh một tấm ván cầu khác, đồng hành cùng chúng quan võ Nghi Vệ Ty. Chợt thấy Lục Viễn Chí, bốn nữ binh cũng đứng ở chỗ này, y dương dương đắc ý chen ra phía trước, đắc ý bỏ rơi những người này ở phía sau.
Nhưng khi tới sau lưng một người mặc áo màu nâu sẫm, đầu đội mũ đỉnh nhọn cũng không dám chen lên nữa, bởi vì người này là Đông Xưởng Hoắc Trọng Lâu Hoắc Đương Đầu. Chỉ có kẻ trong đầu có bệnh mới cạnh tranh với người của Đông Xưởng, mặc dù Hoàng Liên Tổ ỷ quyền ỷ thế kiêu căng phách lối, nhưng chưa tới mức điên rồ.
Bên kia Kinh Vương cùng Tần Lâm, Uy Linh Tiên cặp tay xuống thuyền, Hoàng phi cùng đội nghi thức theo sát phía sau, bên này quan võ cũng lục tục xuống thuyền, vương phủ Nghi Vệ đang cùng Hoắc Trọng Lâu nhường nhau. Dù sao khách mạnh không ép chủ, Nghi Vệ đi trước một người, Hoắc Trọng Lâu cũng chậm rãi theo sau.
Hoàng Liên Tổ là vị quan võ thứ ba xuống thuyền, y dương dương đắc ý quay đầu lại, cất tiếng huýt gió với tiểu Đinh còn rất ngây thơ, lúc này mới ung dung nhàn nhã cất bước lên ván cầu.
Không ngờ mới vừa đi mấy bước, ván cầu đột nhiên lay động, chỉ nghe một thanh âm rắc vang lên, bất ngờ gãy đôi.
Hoàng Liên Tổ không kịp đề phòng, bị dọa sợ đến nỗi kêu la ỏm tỏi, không giữ được thăng bằng, tay chân múa may loạn xạ ngã ùm xuống sông.
- Cứu mạng, cứu mạng!
Hoàng Liên Tổ lập tức lớn tiếng kêu cứu, y không biết bơi.
Mọi người trên thuyền trên bờ đều cả kinh ngây người, chỉ chốc lát sau đám thuyền phu vội vàng nhảy xuống nước cứu.
May là nước nơi này cạn, những thuyền phu này lại là hành gia trên Trường Giang, ai nấy đều là Lãng Lý Bạch Điều (biệt danh của Trương Thuận trong Thủy Hử), một lúc sau đã vớt được Hoàng Liên Tổ lên, mang lên trên bờ cho y ói nước ra.
Chỉ thấy tòng ngũ phẩm Nghi Vệ Phó Hoàng Liên Tổ Hoàng Đại nhân mũ miện đường hoàng uống một bụng nước, nằm trên bờ giống như con cóc ghẻ, bị người đè một cái phun ra một ngụm nước, nôn đến trời sầu đất thảm, toàn thân ướt sũng, chật vật tới cực điểm.
Thấy dáng vẻ của y như vậy, mọi người không khỏi âm thầm buồn cười, ngay cả Kinh Vương cũng vuốt râu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhưng ngại thể diện của Hoàng phi, cuối cùng không cười ra tiếng.
Một lúc lâu sau Hoàng Liên Tổ mới từ từ tỉnh lại, chỉ trách mình xui xẻo, ván cầu kia sớm không gãy muộn không gãy, lại gãy đúng vào lúc y đi lên.
Y không hề biết Tần Lâm cho Hoắc Trọng Lâu năm lượng vàng, mời vị cao thủ này âm thầm hạ thủ.
Quan nhỏ trong kinh triều Đại Minh rất khó sống, Nội Giám, Đông Xưởng cũng cùng một đạo lý. Cho ra bên ngoài làm giám thuế, giám quặng sẽ có thu nhập không ít, dù cầm quyền trong kinh sư cũng có thu nhập ba tiết hai kính. Chỉ có những tiểu quan kinh sư không cầm quyền, không gặp may, chỉ dựa vào chút bổng lộc ít ỏi, nghèo tới nỗi có khi phải mang khố đi cầm.
Hoắc Trọng Lâu ở trong nhóm này, y ỷ mình võ công cao cường, tính khí không tốt, không hiểu nịnh nọt lấy lòng cấp trên, lăn lộn nhiều năm ở Đông Xưởng vô cùng vất vả. Lần này cực khổ lắm mới được ra ngoài một chuyến, lại là đến Kinh Vương phủ tra án, chẳng lẽ còn trông cậy vào Kinh Vương thiên tuế sẽ hối lộ cho một Đương Đầu nho nhỏ như y? Tưởng làm xong chuyện này, bên vương phủ cũng chỉ theo như quy củ tặng mười, hai mươi lượng bạc làm lộ phí, trở về kinh sư trong nhà có thể dùng được bao lâu.
Vì vậy Tần Lâm chợt đưa cho y năm lượng vàng, tính ra là bốn mươi lượng bạc trắng, Hoắc Trọng Lâu hết sức mừng rỡ, cho Tần Lâm là đệ nhất tri kỷ bình sinh. Ngay cả mối nhục lần trước cũng đã quên đi hơn phân nửa, chỉ bảo y động tay chân vào ván cầu, đó là chuyện hết sức dễ dàng.
Hoắc Trọng Lâu đi ở phía trước, dưới bàn chân ngầm vận nội lực, từng bước một đạp cho ván cầu trở nên giòn, đến khi Hoàng Liên Tổ đi tới ngay giữa, vừa đúng rắc một tiếng gãy đôi.
Chuyện này trừ hai người Tần Lâm, Hoắc Trọng Lâu biết được, có lẽ cũng chỉ có bốn nữ binh nhìn ra mấy phần đầu mối, nép ở một bên cười khanh khách.
Mà Lục Viễn Chí thủy chung không hay biết gì, thấy Hoàng Liên Tổ ngã xuống, y vui mừng lớn tiếng nói:
- Đây mới là ác hữu ác báo, cũng không biết người này gieo họa cho bao nhiêu nữ tử lương gia, hôm nay Giang Long Vương muốn thu y, ngày mai Diêm Vương gia cũng sẽ không dung tha!
Hoàng Liên Tổ được đám thuyền phu am hiểu cấp cứu xoa bóp vốn đã khôi phục hơn phân nửa, chợt nghe Lục Viễn Chí nói những lời này, y ngẩn người ra, không tự chủ nhìn về phía Hồng gia trang một cái, trên mặt lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi thoáng qua.
Tần Lâm đã cùng Kinh Vương đồng loạt lên trên bờ, Hoàng phi quan tâm thương thế đệ đệ chạy tới tra xét, Tần Lâm liền thừa dịp không ai chú ý đưa mắt ra hiệu cho Uy Linh Tiên.
Uy Linh Tiên hội ý, lớn tiếng nói với Kinh Vương:
- Ủa, trang này có vẻ kỳ quái, trên ngọn núi hoang phía Bắc kia mơ hồ có điềm đại hung hiện ra, chẳng lẽ là có tà quỷ tác quái?
Hoàng Liên Tổ nghe vậy rùng mình một cái, vốn là sau khi rơi xuống nước sắc mặt đã tái nhợt, hiện tại đã pha thêm sắc xanh.
Kinh Vương di giá đến đây, không bao lâu sau Lý trưởng, chủ điền trang vắt giò lên cổ chạy tới. Lý trưởng là một tiểu địa chủ đầu đội mũ quả dưa, chủ điền trang là cữu cữu của Thanh Đại Triệu Hỷ Tài. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Triệu Hỷ Tài vừa gặp mặt liền dập đầu với Kinh Vương, sau đó nói một hơi:
- Thật là hay quá, có quý nhân to như Vương gia đến trang chúng ta, mẹ con quỷ kia còn có thể tác quái được sao?