Cẩm Y Vệ

Chương 9



Trong phòng giam âm u, Vân Khởi cùng Thác Bạt Phong ngồi dựa lưng vào vách tường ẩm ướt.

Cẩm y vệ chính phó sử bị giam trong hai tù thất sát cạnh nhau, sau lưng là tường gạch phủ đầy rêu xanh.

Thác Bạt Phong vươn tay ra lưới sắt bên ngoài phòng giam, hướng sau lưng sờ soạn, mò mẫm vô mục đích khắp nơi một hồi, Vân Khởi vươn tay ra, cùng hắn nắm lấy.

Thác Bạt Phong hờ hững nói: “Lá gan ghê gớm thật, mới vừa rồi định ném thiền dực đao vào Hoàng thượng?”

Vân Khởi mỉm cười đáp: “Cam lòng bị đoạt mạng, cũng phải đem Hoàng đế kéo xuống ngựa”

Ngón tay Thác Bạt Phong mở ra, cùng Vân Khởi mất tự nhiên mà đan chéo vào nhau, lại nói: “Ngươi không sợ bị giết cửu tộc?”

Vân Khởi cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay Thác Bạt Phong, đáp: “Hắn không dám giết cửu tộc ta…Hoàng thân quốc thích, theo lý chỉ giết một người”

Thác Bạt Phong không vui nói: “Cho nên ngươi liền…”

Vân Khởi “Ân” một tiếng: “Dù sao vô luận có như thế nào, Hoàng thượng cũng sẽ giết ta, không bằng ta ngang nhiên phạm thượng ngay trên triều đình hành thích vua, rồi ngươi đánh gục ta…”

“Như thế, đợi sau khi ta chết, địa vị của ngươi liền vững chắc, công lao hộ chủ chắc chắn sẽ được ban thiết khoán, Duẫn Văn sau này cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi”

Tay Thác Bạt Phong vận sức nắm khiến Vân Khởi đau nhói, Vân Khởi vừa cười vừa nói: “Sư ca, Hoàng thượng bất quá cũng chỉ giam ngươi mấy ngày, chờ ta chết, ngươi sẽ được ra ngoài. Cái rương trong phòng có một trăm hai mươi lượng, liền thuộc về ngươi a”

Thác Bạt Phong trầm mặc không lên tiếng, Vân Khởi lại nói tiếp: “Lần trước ta vào phòng ngươi, lấy đi hai miếng…”

Nói chưa xong, ngoài lao truyền tới cước bộ vội vã, chìa khóa trên thắt lưng ngục tốt đinh đương kêu vang, Thác Bạt Phong đột nhiên xoay người, gắt gao nắm chặt tay Vân Khởi, đem hắn kéo sát tới áp vào song sắt, quát: “Không_____! Không!”

Nửa bả vai Vân Khởi bị kéo dán sát vào khung sắt, mặt nghiêng áp vào tường đá ẩm ướt lạnh như băng, hai mắt nhắm lại. Run giọng nói: “Sư ca, Vân Khởi đi đây…”

Thác Bạt Phong nháy mắt như dã thú nổi điên mãnh liệt đập mạnh cửa lao, khàn cả giọng quát: “Đừng giết hắn! Cho ta diện thánh! Để ta chết_____!”

“Làm gì vậy?” Chu Lệ đột nhiên quan sát, mạc danh kì diệu nhìn Vân Khởi  cùng Thác Bạt Phong: “Sư huynh đệ luyện công?”

Hai người cùng sửng sốt.

Chu Lệ phân phó: “Mở cửa mở cửa. Tiểu cữu tử, sao ngươi lại bị giam vào đây vậy?”

Vân Khởi không hiểu ra sao nói: “Hiện nay thế nào rồi?”

Ngục tốt kia không ngừng tìm chìa khóa, bị bàn tay Chu Lệ tát một cái vào sau ót, Chu Lệ cả giận nói: “Cút!” Tiện tay chộp lấy chìa khóa, cửa lao vững chắc mở ra, nắm bả vai Vân Khởi, để cho hắn đi ra ngoài, rồi nói: “Phong nhi trước nán lại trong ngục vài ngày”

Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm, một sự mệt mỏi không nói ra lời bao phủ toàn thân, Chu Lệ đã nói như vậy, đoán chắc sẽ không có chuyện gì.

Vân Khởi khom người ra khỏi phòng giam, Chu Lệ phía sau nhặt rơm ra trên vai, trên người ra cho hắn, lại phủi phủi bụi, Vân Khởi cách chấn song nói với Thác Bạt Phong: “Ta đây…Trước đi xem một chút”

Ánh mắt Thác Bạt Phong hiện lên thần sắc nan giải, bình tĩnh nhìn Chu Lệ.

Chu Lệ nói: “Vừa rồi Duẫn Văn túc trực bên linh cữu thì bất tĩnh, hiện…không biết như thế nào, giống như là mê sảng rồi, Hoàng thượng bảo ta dẫn ngươi vào xem”

Vân Khởi hướng Thác Bạt Phong nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Thác Bạt Phong nói: “Yến vương, ngươi cần phải đứng ra đảm bảo, Vân Khởi sẽ không xảy ra việc gì”

Chu Lệ cùng Thác Bạt Phong nhìn nhau trong chốc lát, gật đầu.

Thác Bạt Phong lại nói: “Ngươi nói”

Chu Lệ nói: “Phong nhi chớ lo lắng, Vân Khởi sẽ không có việc gì” Xong không nhiều lời nữa, nhượng Vân Khởi ra khỏi phòng giam.

Thác Bạt Phong tại hành lang gấp khúc trống trãi bỗng nhiên nói một câu:

“Vân Khởi, tạm biệt”

Vân Khởi đứng tại ngõ vào chiếu ngục*, trong lòng đột nhiên bị câu nói kia quất một cái. [*nhà tù]

Vân Khởi quay đầu lại, nhíu mày nói: “Có ý gì?”. Lúc đang xoay người lại bị Chu Lệ dắt đi, Chu Lệ luôn miệng nói: “Đừng dài dòng nữa, đi mau, Hoàng thượng đang chờ!”

Thác Bạt Phong ngơ ngác đưa mắt nhìn Vân Khởi và Chu Lệ rời đi.

Sau khi Vân Khởi rời đi, không tới nửa khắc, ngoài chiếu ngục một người đi vào, mặc một thân binh phục thuộc Yến vương phủ, trong tay bưng mâm gỗ.

Trong mâm đặt một bầu rượu và một cái chén.

Chu Lệ mang Vân Khởi vội vã kéo vào Duyên Hòa điện, đêm đã tối đen, trong điện đèn đốm sáng rực, ngoài điện người đứng đầy đất, Chu Duẫn Văn nằm trên giường, tứ chi co quắp, miệng trào bọt mép, vẫn lẩm bẩm gì đó không rõ.

“Bị trúng tà lúc nào?” Vân Khởi quát lên: “Đều tránh ra, cho ta nhìn!”

Tiểu thái giám dưới đất lắp bắp nói: “Mới vừa rồi…Hoàng tôn đi…đi canh giữ vĩ thất, lệnh…lệnh chúng nô tài tránh ra, đốt…đốt chỉ tiễn trong điện…Linh hồn liền một đường bay ra ngự hoa viên…Đứng vững trên tường, thăng thiên…”

Vân Khởi lòng như lửa đốt, chỉ cho rằng Duẫn Văn bày mưu giúp mình và Thác Bạt Phong thoát thân, không ngờ lại đụng phải tà ma thật! Nhìn tư thế chỉ e bất hảo, liền trầm thanh hỏi: “Ngự y đâu?!”

Chu Lệ đáp: “Hoàng thượng mang theo ngự ý đến nhưng vừa mới đi rồi. Ngự y nói nhìn không ra kì hoặc, nói quỷ thần…”

Vân Khởi kéo Hoàng Tử Trừng ra, tiến lên phía trước, mở mí mắt Chu Duẫn Văn ra nhìn một chút.

Trên người Chu Duẫn Văn có hương thơm.

“Hoàng tôn? Ta là Vân ca nhi, ngươi nhận ra ta không?” Vân Khởi nóng ruột hỏi, lại duỗi tay bắt mạch Chu Duẫn Văn.

Chu Duẫn Văn “Ô ô” mấy tiếng, nắm y tụ Vân Khởi, Vân Khởi chưa từng thấy qua người bị nhập tà, chuyện quỷ hồn lấy mạng cũng không tin lắm, lui một vạn bước nói, Chu Tiêu chính là thân phụ Duẫn Văn, cho dù có biến thành quỷ, sao lại đi hại con mình?

Vân Khởi cúi đầu dò xét hơi thở của Chu Duẫn Văn, dán sát xuống, Chu Duẫn Văn cực kì khó khăn thở ra một hơi hương ngọt, Vân Khởi trong nháy mắt liền hiểu.

Đây là trúng độc_____!

Vân Khởi không kịp suy xét kỹ lưỡng nữa, liền quát lên: “không phải là gặp tà! Đi tìm thái y, lấy ngân châm cùng hỏa bình lại đây!”

Đang lúc nói chuyện Vân Khởi giật khăn, luống cuống tay chân lau sạch ô vật trong miệng Chu Duẫn Văn, thở mạnh không khí trong phổi ra, ngón tay bóp chặt lỗ mũi Chu Duẫn Văn, đột nhiên cúi người, dùng đôi môi lấp kín môi Chu Duẫn Văn.

Ngay sau đó Vân Khởi đem hết toàn lực hấp khí, sắc mặt Chu Duẫn Văn nhất thời trắng bệch, chúng thái giám cùng kêu lên sợ hãi.

Vân Khởi cùng Duẫn Văn tách ra, Chu Duẫn Văn ở trên giường, Vân Khởi quỳ trên mặt đất, đều cùng ho khan mãnh liệt.

Vân Khởi thở dốc chốc lát, ho ra một búng máu bọt, rồi lại nhào tới bên giường, đè chặt Chu Duẫn Văn đang không ngừng co giật trên giường.

Như thế lặp lại mấy lần, thần sắc tro tàn trên mặt Chu Duẫn Văn đã rút đi, khôi phục một chút sinh khí, Chu Lệ mang theo một đoàn ngự y vội vã chạy về điện, thấy Vân Khởi cùng Chu Duẫn Văn môi dán môi, trong nháy mắt biến sắc.

Vân Khởi quay đầu, khóe miệng vẫn ho ra tơ máu, nói: “Mau cầm ngân châm tới_____!”

Chu Nguyên Chương xanh mặt, đứng cách đó không xa lẳng lặng nhìn Vân Khởi.

Vân Khởi nhận ngân châm, hơ trên hỏa bình chốc lát, nắm tay Chu Duẫn Văn lên, nói: “Duẫn Văn_____!”

Tiện đà đem ngân châm kia đâm vào khe hở dưới móng tay Chu Duẫn Văn.

Chu Duẫn Văn mở to đôi mắt trống rỗng, “Hát” một tiếng hút khí đau đớn, ho ra một ngụm máu.

“Duẫn Văn!” Vân Khởi đột nhiên cắm cây châm thứ hai vào, Chu Duẫn Văn “A” kêu to một tiếng! Bắt đầu điên cuồng hô hấp.

Con ngươi rã rời của Chu Duẫn Văn khôi phục thần thái, kinh ngạc nhìn Vân Khởi, suy yếu vô cùng. Sau đó gật đầu, giọng nói khàn khàn khô khan.

“Vân…Vân…”

Vân Khởi thở phào nhẹ nhõm, ý bảo đừng nói nữa, ôm Chu Duẫn Văn, để cho hắn ngủ ổn. Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng.

Vân Khởi thối lui, các ngự y như ong vỡ tổ trên mặt đất, kiểm tra bệnh tình Chu Duẫn Văn.

Chu Nguyên Chương tới chậm một bước, đang muốn mở miệng hỏi thăm, Chu Lệ lại nói: “Vân Khởi, ngươi không có chuyện gì chứ?”

Vân Khởi không ngừng ho khan, chỉ cảm thấy khói độc trong người Chu Duẫn Văn thật là bá đạo, trong lúc nhất thời nói không được nửa câu, chỉ đành phải ấn lấy phổi, chỉ chỉ ra ngoài điện, Chu Lệ bước lên phía trước đỡ, nói: “Truyền ngự y xem cho ngươi?”

Chu Nguyên Chương trầm giọng nói: “Để cho hắn ra ngoài thở mạnh vài hơi, sau đó hỏi tiếp chuyện kì hoặc này”

Vân Khởi gật đầu, rồi tránh Chu Lệ, hướng Chu Nguyên Chương quỳ rạp người xuống, rồi lảo đảo ra khỏi Duyên Hòa điện, đi về phía ngự hoa viên.

Hô hấp kiểu trúng độc, khói độc…Vân Khởi tựa vào giả sơn, thở dốc từng ngụm lớn trong chốc lát, trong đầu khôi phục thanh tỉnh, nheo hai mắt lại.

Hiện chỉ có mình hắn biết Duẫn Văn là trúng độc, chứ không phải gặp tà, chuyện gì đã xảy ra? Có người muốn mưu sát Hoàng tôn?! Hít khói độc trong linh đường như thế nào?

Vân Khởi đi về phía ngự hoa viên khác gần linh đường, thấy chung quanh hỗn độn, có vẻ sau khi Chu Duẫn Văn té xỉu thì không ai chú ý tới chỗ này.

Một gã thái giám đang quét dọn linh đường, cước bộ phù phiếm, gió thu thổi tới, tro lửa trong thiết dũng*bay lên, cuốn về phía sau ngọc quan bạch sa liêm**. [*thùng sắt dùng để đốt rác, **quan tài ngọc phủ lụa trắng]

Trong một khắc Vân Khởi đi vào trong linh đường, ngửi thấy một cổ hương ngọt, chính là mùi khói độc trên người Chu Duẫn Văn.

Một mảnh chỉ tiễn bị gió cuốn bay ra ngự hoa viên, tay chân Vân Khởi nhất thời lạnh như băng, tiến lên tóm lấy tiểu thái giám nói: “Xế chiều lúc Hoàng tôn túc trực bên linh cửu, ai đã tới?!”

Tiểu thái giám kia ngân ngẩn cả người, nơm nớp lo sợ nghẹn ra một câu:

“Cẩm…Cẩm y vệ chính sử đến nhìn qua linh đường”

Chu Lệ đánh rơi một tờ chỉ tiễn tại góc tường…Thác Bạt Phong ôm một chồng giấy giấu bên trong phòng…Chu Duẫn Văn đốt chỉ tiễn bái tế…Trong nháy mắt vô số chi tiết bị bỏ qua đồng loạt thanh thanh sở sở kết nối cùng một chỗ. Hợp thành một đầu mối rõ ràng.

Vân Khởi trong khoảnh khắc xoay người, chạy về phía chiếu ngục.

Song sắt phát ra một tiếng vang thật lớn, Vân Khởi quát: “Lão Bạt!”

Thác Bạt Phong đưa lưng về phía cửa lao, cuộn mình trên mặt đất, nghe thấy tiếng Vân Khởi, bả vai hơi co lại, giống như là muốn quay đầu, nhưg rồi lại khó khăn nhịn xuống.

“Chỉ tiễn là do ngươi đặt ở linh đường?!” Vân Khởi lạnh lùng nói: “Là tỷ phu ta giao cho ngươi?!”

“Ngươi tại sao muốn mưu sát Duẫn Văn!”

“Trả lời ta_____!”

Thác Bạt Phong đứt quãng nói: “Yến Vương…Tộc ta có ân…”

Vân Khởi khó mà tin được, thân thể cao lớn của Thác Bạt Phong dườg như thập phần sợ hãi, cuộn thành một đoàn, không ngừng run rẩy, còn dồn dập thở gấp.

Vân Khởi quát: “Ta nhìn lầm ngươi!”

Vân Khởi chợt rút bội đao bên thắt lưng ra, nổi điên hướng về phía song sắt mãnh liệt chém. Quát: “Thác Bạt Phong_____! Ngươi chịu chết đi!”

“Vân Khởi…Vân…Đừng đi!” Thác Bạt Phong suy yếu khẩn cầu.

Nước mắt lăn xuống trên gương mặt Vân Khởi, thở dài một tiếng, vứt bội đao, lẩm bẩm nói: “Sao có thể như vậy…Tỷ phu của ta…Ta…Sư ca, chúng ta xong rồi”

Thác Bạt Phong kịch liệt ho mấy tiếng, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi, nói: “Hoàng tôn…Đã chết sao?”

Vân Khởi đờ đẫn nói: “Không có. Ta đã cứu sống hắn rồi, một khi Hoàng thượng truy cứu tới, mọi người sẽ phải cùng chết”

“Các ngươi điên hết rồi sao!” Vân Khởi nắm song sắt mãnh liệt lay động: “Đều điên cả rồi_____!”

Thác Bạt Phong run rẩy một trận, đầu cúi thấp xuống.

Vân Khởi hít sâu một hơi, đột nhiên nhận thấy một tia bất ổn.

Mình trong chiếu ngục này ngây người đã một hồi lâu, sao không có ai?! Ngục tốt đi đâu rồi?!

Vân Khởi vội vàng quay đầu tìm kiếm, thi thể ngục tốt mở to hai mắt, nằm dưới bàn, Vân Khởi nháy mắt lạnh sống lưng, nghĩ tới kết quả xấu nhất kia.

“Lão Bạt!” Vân Khởi quay đầu nhì về phía phòng giam.

Hắn không nghe Thác Bạt Phong trả lời.

Vân Khởi lục chìa khóa hông ngục tốt, mở cửa lao nhốt Thác Bạt Phong ra, run rẩy lật người Thác Bạt Phong lại, run giọng gọi: “Sư ca…”

“Sư ca?”

Thác Bạt Phong nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh, đôi môi xám lại vì kịch độc, Vân Khởi nhặt chén rượu rơi dưới rơm lên, lấy ngón tay chấm vào, hướng về ngọn đèn hôn ám tuyệt vọng nhìn.

Hạc đĩnh hồng.

———————

Mười bảy năm trước, Không Động sơn.

Từ Đạt niên du hoa giáp*, quân phục giáp thép hớn hở vì có được nhi tử. [*trên 60 tuổi]

Người đánh cờ kia là một lão đạo, áo đạo dính đầy dầu mỡ lôi thôi, nhưng dung mạo lại là tiên phong đạo cốt.

Lão đạo nhân thanh âm vang vọng: “Liền gọi là “Vân Khởi” được không? Hành đáo thủy cùng xử, tọa khán vân khởi thì*. Người này về sau nhiều đất dụng võ, tiếp thu lời dạy dỗ của ngươi thì thiên hạ sơn trọng thủy phục**, số kiếp liễu rũ hoa cười” [*Đi theo nguồn nước đổ, ngồi ngắm mây trời bay (trích trong bài thơ Trung Nam biệt nghiệp <<終南別業>> của Vương Duy); **núi xem trọng nước thuần phục]

Từ Đạt hiểu ý cười nói: “Vân Khởi, tên rất hay, chưa được thỉnh giáo tiên hiệu đạo trưởng”

Lão đạo mỉm cười, có vẻ suy nghĩ đến điều gì, từ trong ngực lấy ra một bao giấy, đặt lên bàn cờ, đáp: “Bần đạo vốn không có đạo hiệu, tục gia họ Trương”

“Trương đạo trưởng, đây là…” Từ Đạt ngạc nhiên nói.

Lão đạo vuốt râu cười nói: “Đây là vật tiên sư tặng ta, bên trong có một viên thiếu lâm bí dược “ Khô vinh tạo hóa hoàn”,  một ấn tín hô phong hoán vũ, còn có bảo đao thượng cổ, gọi là “Thiền dực” dài hai thốn, xuy mao đoạn phát*, chém sắt như chém bùn. Tam bảo này trong tay ta, đều không được trọng dụng, liền tặng cho tiểu nhi nhà ngươi, coi như là có duyên” [*thổi một sợi tóc qua thì tóc sẽ đứt, ý nói cực kỳ sắc bén(nguồn chú giải)]

——————

“Khô vinh…tạo hóa hoàn”

Vân Khởi ôm lấy nửa thân thể Thác Bạt Phong, cởi dây đỏ trên thắt lưng, lấy bao bố thiếp thân nhỏ nhất ra.

Hắn lấy lá bùa trong bao vải ố vàng mở ra, tiện tay ném sang một bên, lá bùa bao lấy một dược hoàn đen nhánh, sau đó uy dược đó cho Thác Bạt Phong, vô ý thức gắt gao cúi người, ôm cổ của hắn, tiến tới trước mũi hắn.

Hơi thở Thác Bạt Phong như tơ nhện mong manh, qua hồi lâu, thân thể lạnh như băng bắt đầu ấm dần lên, Vân Khởi chỉ cảm thấy một trận mỏi mệt đột nhiên kéo đến bao phủ cả người.

Xa xa truyền đến tiếng trống canh đánh thức hắn.

Vân Khởi vội vàng đứng lên, đem Thác Bạt Phong lên lưng, cố hết sức cõng hắn, đi ra khỏi chiếu ngục, trong ngự hoa viên trống vắng, yên tĩnh không tiếng động, tim Vân Khởi đập kịch liệt, mấy phen suýt chút nữa đã nhảy vọt khỏi cổ họng.

Hắn xuyên qua đêm tối, đi thẳng tới cung phía tây trong triều.

“Sư ca…?” Vân Khởi run giọng gọi.

“Ân” Thác Bạt Phong thấp giọng hồi đáp, hơi thở khôi phục ấm áp, khẽ hô hấp bên gáy Vân Khởi.

Vân Khởi nhẹ nhàng thở ra, cứu sống người rồi, kế tiếp đi đâu đây?

Hắn còn chưa nghĩ kỹ, chỉ biết Thác Bạt Phong nếu còn ở trong cung chắc chắn sẽ bị giết, chuyện này một khi bị vạch trần, liền sẽ là một cột đại án dính líu vô số người…Mù quáng mà đi tới, bỗng nhiên phát hiện, mình cõng Thác Bạt Phong, trở lại đại viện Cẩm y vệ.
Bình Luận (0)
Comment