Cẩm Y Vệ

Chương 924

Tây Diêu trấn ở bờ Nam Diêm Hồ, dưới chân Trung Điều sơn, cách Bồ Châu hơn một trăm dặm, dọc đường tới đó phải qua Giải Châu thành trước, lại qua Vương Quan cốc mới đến địa giới Bồ Châu.

Vương Quan cốc, dưới ánh trăng sáng tỏ, Doãn Tân Thương, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ Hiệu Úy đang giục ngựa chạy trên quan đạo. Bọn họ chạy với tốc độ không nhanh lắm bởi vì mấy tên thợ rèn không biết cỡi ngựa, chỉ có thể cỡi chung một ngựa với huynh đệ Hiệu Úy, ôm thật chặt eo kỵ sĩ mới giữ cho mình không ngã xuống.

Ngựa là loài gia súc quý, phải cho ăn lương thực như đậu, nuôi nó tốn công cực nhọc hao phí hơn xa nuôi lừa, cho dù là trâu bò cũng có nhiều tác dụng hơn. Cho nên trừ đạt quan hiển quý và quân đội dùng ngựa, còn có một ít hãng xe ngựa ra, dân gian rất ít dùng đến ngựa. Trông cậy thợ rèn biết cỡi ngựa không bằng trông cậy bọn họ biết thêu thùa.

May là như vậy, Thôi Bảo Trụ, Trương Hỏa Căn, Trần Kim Hòa cũng cực nhọc đến nỗi nổ đom đóm mắt, mé trong đùi đau rát, mông cũng ê ẩm vô cùng.

- Này, lão tử không phải là đại cô nương, ngươi sờ soạng gì vậy?

Cẩm y quan giáo cười lên thô tục, bọn họ là tinh nhuệ Bắc Trấn Phủ Ty, nếu không phải vì phá án đâu chịu ngồi chung một ngựa cùng mấy tên thợ rèn. Hiện tại thấy đối phương ôm chặt eo mình, không nhịn được đùa ác một câu như vậy.

Đùa ác như vậy dường như là sở trường của Tần Lâm Tần trưởng quan.

Thôi Bảo Trụ xanh cả mặt, nhếch môi lộ ra nụ cười khó coi:

- Trưởng quan, tiểu nhân thật sự là không biết cỡi ngựa, xin lỗi, xin lỗi!

Lục mập ở bên cạnh giật giây cương một cái, cười nói: 

- Rốt cục là quyển sổ ghi chi tiết xuất nhập chết người kia ở nơi nào, hiện tại các ngươi có thể nói ra được rồi. Cứ yên tâm, từ trước tới nay mập gia nói được là làm được, Tần trưởng quan hễ nói là làm, quyết sẽ không lừa gạt các ngươi.

Sắc mặt của Thôi Bảo Trụ càng trở nên khó coi, vô cùng khó xử cau mày, đỏ mặt nói: 

- Tôn quan nói đùa, bọn ta thật sự không biết, nếu như biết đã sớm nói ra, cần gì, cần gì bôn ba khổ cực như vậy… Cũng chính là Doãn tiên sinh nói Tần trưởng quan thần cơ diệu toán, bảo chúng tiểu nhân tới nói chuyện một phen xem thử có đầu mối gì không, nên mới theo các vị đi chuyến này. 

- Thôi được, không nói thì không nói! 

Lục Viễn Chí bĩu môi, những người này băn khoăn nhiều như vậy, đến khi gặp Tần ca cũng phải nói ra sự thật.

Thôi Bảo Trụ bất đắc dĩ cười cười, Trương Hỏa Căn, Trần Kim Hòa liếc mắt nhìn nhau, cũng cố gắng vắt óc nhớ lại, rốt cục là Hoắc Thiết Sơn đã giấu sổ ghi chi tiết ở nơi nào. Nếu như đến trước mặt Tần trưởng quan một lòng làm chủ thay chúng ta, hắn hỏi mà không biết, vậy thể diện của đám thợ rèn chúng ta còn đâu?! Chắc chắn sẽ khiến cho người ta coi thường…

Trong lòng Doãn Tân Thương không yên giật dây cương, lắc lắc đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Có lẽ y đang gẫm lại tin tức mà đám thợ rèn cho biết, cố gắng tìm được câu trả lời trước Tần Lâm. Nếu như có thể làm được, vậy sẽ có cảm giác rất thành tựu.

Mọi người giục ngựa chạy nhanh, trong lòng ai nấy đều có tâm sự riêng.

Vèo! Một mũi tên nhọn thình lình rít lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh bay ra, các huynh đệ Hiệu Úy theo bản năng né tránh, hoặc rút Tú Xuân đao ra gạt đỡ. Ba tên thợ rèn lại không có kinh nghiệm, chỉ có thể ngây người như tượng gỗ ngồi yên trên lưng ngựa.

- Này, ngươi làm sao vậy?

Một tên Cẩm Y Hiệu Úy vội vàng ấn vai Trương Hỏa Căn xuống, nhưng chợt nghe tiếng phập khiến cho người ta ê răng. Tên thợ rèn xấu số trúng một mũi tên vào ngực, đầu mũi tên sắc bén xuyên qua dưới xương bả vai ra.

- Không xong! 

Doãn Tân Thương buồn bực vô cùng, y từng phục kích thương đội Thiếu Sư phủ ở chỗ này, không nghĩ tới Thiếu Sư phủ cũng phục kích y ở chỗ này, trả thù ngày trước, quả thật là báo ứng khó chịu.

Ánh trăng sáng rỡ, lại toát ra sát ý trùng trùng. Bởi vì ánh trăng sáng tỏ chiếu rõ ràng bóng người ngựa lố nhố, tên bay từ trong rừng rậm ra nhắm vào bọn họ như mưa rào.

Trong rừng, khuôn mặt Triệu Phúc lộ vẻ hung tàn:

- Các huynh đệ, giết sạch đám chó này, Đại lão gia sẽ có trọng thưởng!

Thiếu Sư phủ đánh úp khiến cho Cẩm Y Vệ trở tay không kịp, đã chiếm được thượng phong.

Doãn Tân Thương tránh né mũi tên trên lưng ngựa, hung hăng cắn nát môi, cả ngày bắn nhạn lại bị nhạn mổ mù mắt, bất quá các ngươi vẫn còn ngây thơ lắm.

Làm sao bây giờ? Trong đêm trăng trúng phục kích, Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí đều hoảng hốt trong nháy mắt. Bất quá bọn họ trấn định lại rất nhanh, nằm trên lưng ngựa chờ đợi Doãn Tân Thương đưa ra quyết định, ai bảo Tần trưởng quan đã căn dặn chuyến này do Doãn tiên sinh làm chủ. Nếu đã bán mạng cho Tần Lâm, vào lúc này chỉ chờ xem họ Doãn thi triển tài nghệ thế nào.

- Một đám trẻ con cũng muốn giết Doãn mỗ ư?

Doãn Tân Thương cũng nằm trên lưng ngựa tránh né mũi tên, vẻ mặt tỏ ra hết sức khinh thường.

Quả thật là một đám trẻ con, bọn gia đinh hộ viện Thiếu Sư phủ hung hăng tàn độc thật, nhưng không biết chiến thuật chiến trận, phạm vào hai sai lầm căn bản: bắt giặc phải bắt tướng trước, bắn người phải bắn ngựa trước, bọn hộ viện lại chỉ lo nhắm bắn các kỵ sĩ trên lưng ngựa, hận không thể bắn một trận loạn tiễn biến bọn họ thành con nhím. Rốt cục lại vô tình bỏ qua không bắn tuấn mã mà bọn họ đang cỡi, chỉ có ít ỏi mấy mũi tên nỏ bắn trúng ngựa, có lẽ cũng một phần là vì giá trị những tuấn mã này không nhỏ.

Dù sao cũng là một bọn gia đinh tôi tớ, tầm nhìn vô cùng hạn hẹp.

Mấu chốt hơn chính là bọn họ chọn dùng nỏ máy quân dụng, mà không phải là cung tên có tốc độ bắn nhanh hơn.

Nỏ máy dĩ nhiên chính xác hơn cung tên, uy lực lớn hơn, một mũi tên nỏ có thể bắn xuyên tim người, triều đình cấm nỏ không cấm cung chính là vì thế. Thiếu Sư phủ buôn lậu thật nhiều vũ khí cấm, lúc đối mặt sinh tử tồn vong dĩ nhiên sẽ chọn loại vũ khí uy lực lớn nhất.

Bất quá sau khi nỏ máy bắn ra một mũi tên nhất định phải lắp tên lại lần nữa, điểm này giúp cho Doãn Tân Thương tranh thủ được chút thời gian.

Quả nhiên sau một đợt tên nỏ bay ra như mưa, tên nỏ bắn ra đã trở nên thưa thớt, từ bên trong rừng rậm tối om vang lên những tiếng căng dây nỏ băng băng.

Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí đều nhìn Doãn Tân Thương, trong đôi mắt của các huynh đệ Hiệu Úy cũng phun lửa giận, phải nên thừa dịp này xông tới tiêu diệt địch nhân, giết sạch đám chó chết tiệt kia mới được!

- Chạy, chạy về hướng Bắc! 

Doãn Tân Thương hét lớn một tiếng, vươn thẳng người lên trên lưng ngựa, hai tay chợt giật giây cương một cái, tuấn mã dưới chân lập tức bốn vó tung bay điên cuồng chạy về phía Bắc. 

Ặc... Chúng quan giáo á khẩu nghẹn lời, còn tưởng rằng Doãn tiên sinh có thần cơ diệu toán gì chứ, thì ra chỉ có một chữ chạy. Nếu y đã chạy, mọi người cũng chỉ có nước chạy theo. Thế nhưng mới vừa chạy được hơn hai mươi bước, đợt tên nỏ mới đã bắn tới vừa nhanh vừa dày. 

Đám cẩm y quan giáo giục ngựa chạy như điên, thỉnh thoảng vang lên tiếng tên cắm phập vào thịt, kẻ trúng tên vẫn nghiến chặt răng, nén tiếng kêu đau trong cổ họng, tiếp tục giục ngựa chạy như điên.

Lúc này đã cách rừng cây gần trăm bước, khoảng cách càng xa tốc độ tên nỏ càng giảm, gây ra thương vong đã không còn đáng sợ như đợt tên đầu tiên. Đám cẩm y quan giáo nhắm mắt lại chạy hơn hai mươi bước, tên nỏ đã khó mà bắn xuyên được nhuyễn giáp bọn họ mặc bên trong Phi Ngư phục.

Phù... Doãn Tân Thương thở dài một hơi, cho là chạy dễ dàng lắm sao, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, chạy thế nào, lúc nào chạy, chạy hướng nào, sau khi thoát làm thế nào phản kích… những chuyện này đều phải phí tâm tư tính toán. Cũng may đám tay sai Thiếu Sư phủ không biết pháp môn chiến trận, chỉ biết bắn tên ào ạt một cách ngu ngốc, lại đồng thời dừng lại lắp tên, nhờ vậy bọn họ mới có cơ hội chạy thoát. 

Nếu bọn họ biết phương pháp bắn luân phiên, chia thành từng nhóm bắn, luân phiên lắp tên, lúc ấy mưa tên sẽ không ngừng lại một giây nào, e rằng nơi này không có được mấy người chạy thoát.

Bất quá cũng phải nói rằng, lúc này phần lớn biên quân tinh nhuệ cũng không làm được chiến thuật phối hợp bắn tên nghiêm mật liên tục như vậy. Chỉ có xa doanh của Du Đại Du ở kinh sư, hoặc binh sĩ Kế Trấn của Thích Kế Quang mới có thể làm được. Nếu đám tay sai Thiếu Sư phủ cũng có thể bắn liên hoàn được như vậy, Du Long Thích Hổ cũng không còn đáng bao nhiêu tiền.

Nhìn lại đám cẩm y quan giáo có không ít người bị thương, nhìn sang Trương Hỏa Căn bị một mũi tên xuyên tim, rơi xuống ngựa tử vong xa xa, Doãn Tân Thương nở một nụ cười khổ. Vì đám thích khách Thiếu Sư phủ này khó tránh khỏi dùng khổ nhục kế, chẳng qua là sau khi trở về Bồ Châu…

Ngưng dòng suy nghĩ miên man lại, Doãn Tân Thương quất roi nhanh hơn, tiếp tục dẫn người bỏ chạy về phía Bắc.

Trong rừng cây, sắc mặt của Triệu Phúc hết sức khó coi, phi thân nhảy lên lưng ngựa, tức gần nổ phổi rống to:

- Đuổi theo, đuổi theo giết hết bọn họ! Bồ Châu ở mặt Tây Nam, bọn họ lại chạy về phía Bắc, nhất định là đã vô cùng kinh hãi, là dịp tốt để chúng ta nhất cử tru diệt. Các huynh đệ làm xong chuyện, mỗi người sẽ được thưởng trăm lượng bạc.

Thiếu Sư phủ phái ra chừng hơn trăm tên người làm hộ viện, hết thảy toàn là kẻ liều mạng. Nghe vậy ai nấy rối rít phi thân lên ngựa, gào thét xông ra khỏi rừng, giống như bầy sói truy kích theo sau đám cẩm y quan giáo đã chạy xa.

Triệu Phúc được đám hộ viện bảo vệ ở giữa, nhìn đám cẩm y quan giáo trước mặt càng ngày càng gần, nở một nụ cười gằn: đối phương còn có hai tên thợ rèn không biết cỡi ngựa, chỉ có thể ngồi chung ngựa với hai tên Cẩm Y Hiệu Úy, chuyện này khiến cho tốc độ cả bọn giảm đi. Buồn cười bọn họ đến hoàn cảnh này còn giả nhân giả nghĩa, không chịu vứt bỏ thợ rèn...

- Doãn tiên sinh, ta đây, ta đây không chịu đựng được nữa, ngài bỏ ta lại đây đi, trở về xin lỗi Tần trưởng quan thay ta…

Thôi Bảo Trụ thều thào yếu ớt nói, cánh tay y trúng một mũi tên, tuy thương thế không nặng nhưng vì phải ngồi chung ngựa với cẩm y quan giáo nên làm liên lụy tới tốc độ của mọi người.

Doãn Tân Thương quay đầu lại, lớn tiếng mắng:

- Tần trưởng quan ra lệnh cho ta là mang bọn ngươi trở về, cũng không phải là chạy trốn một mình! Kiên trì thêm chút nữa, Doãn mỗ tự có bố trí!

Đám ác nô Thiếu Sư phủ đuổi tới càng ngày càng gần, mắt thấy đã tiến vào tầm bắn của tên nỏ, tên nào tên nấy giơ nỏ lên, bật cười ha hả:

- Đám cẩu nô tài phía trước mau mau dừng ngựa, bằng không lão gia bắn thủng xương sống các ngươi!

Đến đây rốt cục Triệu Phúc thở phào nhẹ nhõm, xem ra tối nay đội cẩm y quan giáo này và mấy tên thợ rèn kia phải xuống âm tào địa phủ không sai.

Không ngờ đúng vào lúc này, tiếng vó ngựa rầm rập như sấm động vang lên từ phía Bắc. Triệu Phúc nghi hoặc trong lòng, giục ngựa chạy lên ngọn đồi nhỏ quan sát, nhất thời trợn mắt há mồm: chỉ thấy trên quan đạo phía Bắc xuất hiện một đội ngũ thật dài, không biết bao nhiêu binh mã đốt đèn đuốc sáng choang, như một con rồng dài uốn lượn đang tiến tới.

Đám cẩm y quan giáo đang bị truy đuổi càng cảm thấy nghi hoặc vô cùng, phía sau có truy binh, nếu như phía trước lại bị chặn đường, e rằng tính mạng mọi người phải để lại ở chỗ này. 

Chỉ thấy trong đội ngũ toàn là quan binh thân mặc uyên ương chiến y màu đỏ lửa, trường thương đại kích tua tủa như rừng, giơ đèn đuốc chiếu sáng rõ ràng, Viên tướng quân đi đầu mày rậm mắt to vóc người khôi vĩ, cỡi một con Hoàng Phiếu mã, nhìn đám cẩm y quan giáo cất tiếng hô như sấm:

- Phải chăng là cẩm y quan giáo dưới quyền Tần trưởng quan? Ta đây là Chỉ Huy Đồng Tri Giáng Châu vệ Lôi Bạo, phụng mệnh Trương Đô Đường điều tới cứu viện!

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực thở dài một cái, nhìn nhau, đều cảm thấy có vẻ kỳ quái: vì sao lần trước nhìn Lôi Bạo không cảm thấy thuận mắt như hôm nay vậy?

Trương Công Ngư hạ lệnh cho Lôi Bạo sớm mang số thợ rèn kia về Giáng Châu vệ, nhưng Doãn Tân Thương tính toán thời gian và lộ trình, thủy chung chạy trước quan quân Giáng Châu vệ hai ba mươi dặm, cho nên chúng quan giáo chưa từng gặp mặt Giáng Châu vệ, mãi tới bây giờ mới gặp.

Doãn Tân Thương bật cười ha hả, hắng giọng nói:

- Lôi Chỉ Huy cẩn thận, bọn phản nghịch phía sau chính là cừu nhân hại chết Âu Dương tướng quân các ngươi, đừng cho tên nào chạy thoát!

Lôi Bạo đáp ứng, biết những người này chính là gian tặc đồng đảng hại chết cấp trên kiêm bạn tốt Âu Dương Bằng, lập tức không cần khách sáo. Y quát to một tiếng như sấm nổ, vung trường thương sáng loáng trong tay lên, đám quan quân lập tức triển khai đội hình cánh nhạn trên quan đạo, trường thương đại kích, cung mạnh nỏ cứng như nước thủy triều ào ạt xông tới.

Bọn hộ viện Thiếu Sư phủ chỉ cảm thấy run lên bần bật. Bàn về võ lực cá nhân, có lẽ bọn họ cũng không kém đám tinh binh vệ sở kia, nhưng bất kể chế độ vệ sở sa sút tới mức nào, rốt cục vẫn là quan quân triều đình trải qua biên chế chính quy, Giáng Châu vệ lại được Âu Dương Bằng khổ tâm thao luyện, sức chiến đấu cũng kém không xa biên quân Tuyên Đại. Một khi bày ra chiến trận xung phong, đám người gia đinh hộ viện ô hợp như bọn chúng sao thể ngăn cản được.

Không ít tên chó săn liều mạng lúc này đã toát mồ hôi lạnh toàn thân, quay đầu ngựa muốn bỏ chạy.

Triệu Phúc còn có ý định chỉnh đốn trận thế quân mình, cất tiếng kêu to:

- Không nên tản ra chạy loạn, vào núi, vào núi đi, quan quân không dám... Ôi!

Triệu Phúc bất đắc dĩ ngậm miệng lại, bởi vì hơn trăm tên tay sai của mình đã bị quan quân đuổi chạy loạn tứ tán như đuổi dê, có người xuống ngựa, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ. Cũng có người múa may đao kiếm ngoan cố kháng cự, lại bị đồng thời bảy tám cây trường mâu đâm tới khiến cho thân thể thủng lỗ chỗ như tổ ong. Số còn lại vẫn giục ngựa chạy như điên, kỵ binh Giáng Châu vệ đuổi sát theo sau, giương cung nhất nhất bắn rơi xuống ngựa từng tên một.

Doãn Tân Thương thấy vậy không khỏi thở dài sâu kín, Âu Dương Bằng chết bởi âm mưu quỷ kế của Thiếu Sư phủ, nhưng tinh binh Giáng Châu vệ do y luyện được khi còn sống bây giờ lại báo thù cho y. Đây quả thật là Thiên Đạo tuần hoàn, báo ứng chẳng sai.

- Xong rồi, xong rồi! 

Sắc mặt Triệu Phúc xám như tro tàn, mắt thấy quan quân Giáng Châu vệ càng ép càng gần, đã không còn đường chạy nữa, y bèn rút cương đao bên hông ra đưa lên cổ cứa một cái, máu phun như suối, lập tức tắt thở.

Trương Thăng, Triệu Phúc, Tôn Hữu Đạo, Tào Tứ, bốn tên Đại quản gia đắc lực nhất của Thiếu Sư phủ đến đây đã họp mặt đầy đủ dưới âm tào địa phủ.

-----------

Sau nửa canh giờ, trạch viện Tần Lâm trong Bồ Châu thành được ánh đèn chiếu rọi sáng như ban ngày, Lôi Bạo dẫn quan quân Giáng Châu vệ đằng đằng sát khí vây bốn phía bên ngoài đề phòng. Bọn Ngạch Triều Ni Mã vốn đảm nhiệm hộ viện bị buộc vào bên trong tường viện, đám Lạt Ma có hơi bất mãn vì chuyện này, nhưng cũng không thể làm gì được.

- Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật! 

Uy Đức Pháp Vương đã khôi phục năm thành công lực, nhìn hộ viện gia đinh Thiếu Sư phủ bị trói gô như đòn bánh tét quỳ trong sân, chỉ cảm thấy toát mồ hôi lạnh toàn thân. Nếu lão đi theo Trương Doãn Linh Trương Tứ Duy cùng một con đường, chỉ sợ cũng sẽ không có kết quả gì tốt. Hôm nay bọn họ là tù binh của Tần Lâm, còn mình là thượng tân, khác nhau như trời với vực.

Lão lừa trọc thầm tính toán trong lòng, những ngày qua đám đồ đệ của mình sung làm hộ vệ cho Tần Lâm, tương lai sẽ mang tới nhiều ích lợi hơn nữa, hẳn Tần trưởng quan cũng sẽ giơ cao đánh khẽ. Thiện tai, không chọc vào Tần trưởng quan được...

Doãn Tân Thương đắc thắng trở về, lại bắt được đám phản nghịch Thiếu Sư phủ, đúng lý ra nên đắc ý mới phải. Nhưng y dẫn theo đám người Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vừa đi vào viện, lập tức quỳ sụp xuống trên bậc thềm.

- Doãn tiên sinh, ngươi làm gì vậy? 

Ngưu Đại Lực và Lục Viễn Chí đều luống cuống tay chân, đang muốn đỡ y dậy, lại bị Doãn Tân Thương dùng ánh mắt nghiêm nghị ngăn lại.

Tần Lâm cũng không tiến ra nghênh tiếp, hắn chắp tay sau lưng đứng ở trong sảnh, mặt trầm như nước, Trương Tử Huyên ngồi ở bên cạnh, không nói một lời.

Doãn Tân Thương nhìn bóng lưng Tần Lâm trong sảnh, hắng giọng nói:

- Doãn Tân Thương tự tiện làm chủ, dùng khổ nhục kế dẫn dụ phản nghịch Thiếu Sư phủ, thợ rèn Trương Hỏa Căn trúng tên bỏ mình, bốn tên cẩm y quan giáo bị thương, xin Tần trưởng quan trách phạt!

Thì ra là như vậy! Vốn là Ngưu Đại Lực, Lục Viễn Chí và các vị quan giáo có điều nghi vấn, nhưng dọc đường không kịp ngẫm nghĩ mà thôi, lúc này chợt hiểu ra, Không trách quan quân Giáng Châu vệ sớm không đến muộn không tới, là bởi vì Doãn Tân Thương muốn dùng khổ nhục kế dụ cho Thiếu Sư phủ mai phục, lúc này mới một mực bị bỏ rơi ở phía sau hai ba mươi dặm!

Đúng lý ra đám cẩm y quan giáo có hơi căm hận Doãn Tân Thương, thế nhưng nhìn thấy y quỳ gối trên thềm, tỏ vẻ trung thành cảnh cảnh với Tần Lâm, trong lòng mọi người lập tức trở nên mềm lại.

Tần Lâm đột nhiên xoay người lại, hung hăng nhìn chằm chằm Doãn Tân Thương, gằn giọng nói:

- Doãn tiên sinh, ngươi hành sự hết sức tàn độc mà nôn nóng! Đâu cần ngươi tự tác chủ trương thi hành khổ nhục kế gì đó, chẳng lẽ lão tử không tìm được tội chứng của bọn Thiếu Sư phủ sao? Những huynh đệ này đã đi theo lão tử từ Nam Kinh, thậm chí Kỳ Châu, dù cắt đứt xương cũng còn dính gân, ngươi cả gan lấy bọn họ làm mồi nhử ư?!

Lúc nói những lời này, ánh mắt Tần Lâm nhìn lướt qua mặt đám cẩm y quan giáo, khiến cho trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm động run rẩy đôi môi.

Đột nhiên Tần Lâm rút Thất Tinh bảo kiếm bên hông ra, hù dọa khiến cho Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực vội vàng xông lên:

- Không nên, không nên làm như vậy, Doãn tiên sinh cũng chỉ có lòng tốt…

Tần Lâm cầm kiếm vung lên, nhất thời chém rụng một góc bàn, sau đó hậm hực nhìn chằm chằm Doãn Tân Thương:

- May là lần này không có huynh đệ nào mất mạng, bằng không ngươi sẽ được thử xem rốt cục bảo kiếm của Tần mỗ có sắc bén hay không, có chém đầu ngươi được không!

- Tần huynh, đối phó Thiếu Sư phủ mới là chuyện cấp bách trước mắt, Doãn tiên sinh cũng chỉ vì lòng tốt, bất quá thủ đoạn hơi tàn nhẫn một chút…

Trương Tử Huyên dứt lời, lại giơ tay ra đỡ hờ:

- Doãn tiên sinh, sau này không được nôn nóng như vậy nữa, đứng lên đi!

Doãn Tân Thương thở dài, mặc cho Lục Viễn Chí Ngưu Đại Lực đỡ mình dậy, mắt nhìn Tần Lâm và Trương Tử Huyên á khẩu nghẹn lời. Chuyện này là do hai người bọn họ làm, hiện tại lại mang Doãn mỗ ra thóa mạ như vậy, thôi được, để ta đóng vai ác nhân vậy…

Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ Hiệu Úy lại có hảo cảm hơn với Doãn Tân Thương, phủi bụi trên đầu gối cho y, vô hình chung hai bên trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

Tần Lâm nhìn Doãn Tân Thương cười thầm, hình ảnh của Tần trưởng quan ta chói lọi tới mức nào, chuyện khổ nhục kế như vậy đương nhiên phải nhờ ngươi đóng vai ác. Huống chi những huynh đệ này của ta đã theo ta từ Kỳ Châu từ Nam Kinh, ngươi muốn giành được hảo cảm của bọn họ, hòa đồng cùng bọn họ, không chịu thiệt thòi một chút sao được? Ta cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi…

Trương Tử Huyên cũng len lén cười xấu xa, tuy rằng vẫn còn nghiêm mặt nhưng khóe miệng đã khẽ nhếch.

Doãn Tân Thương không thể làm gì, thầm than trong lòng một tiếng: dường như càng ngày Tần trưởng quan càng giống một gian hùng, thiên kim tướng phủ cũng càng ngày càng đen tối…

Chỉ bằng vào tội Thiếu Sư phủ xuất động rất nhiều nhân thủ, phản kích truy sát cẩm y quan giáo và thợ rèn cũng đã vô cùng nghiêm trọng, có thể định tội bọn họ.

Đáng tiếc chính là người chủ sử Triệu Phúc đã tự vận bỏ mình, muốn ghép tội cả Trương Tứ Duy vẫn không đủ chứng cứ. Tần Lâm vẫn hy vọng tìm được sổ ghi chi tiết mà Hoắc Thiết Sơn rất có thể lưu lại, lúc ấy mới có thể đóng cây đinh cuối cùng lên nắp quan tài Trương Tứ Duy.

Trừ Trương Hỏa Căn đã chết, sau khi hai tên thợ rèn còn lại băng bó vết thương xong bèn được dẫn tới khách sảnh.

Cánh tay Thôi Bảo Trụ trúng một mũi tên, mặt Trần Kim Hòa bị tên nỏ sát thương, sau lưng trúng một mũi tên, bất quá là bị bắn trúng ở khoảng cách xa, vào thịt không sâu, sau khi băng bó cũng không hề lo tới tánh mạng.

Trước hết Tần Lâm dùng lời lẽ ôn tồn trấn an bọn họ một phen, sau đó kể lại tư thế Hoắc Thiết Sơn chết, tay trái đè trên ngực, tay phải chỉ về phía tượng thần tài, hỏi xem bọn họ có liên tưởng tới chuyện gì không.

- Khải bẩm Tần trưởng quan, công trường bọn ta cũng có tượng thần tài, chẳng lẽ là ở đó? 

Trần Kim Hòa chần chờ đáp.

- Không đúng, ta lại cảm thấy không đúng… 

Thôi Bảo Trụ cau mày, như có điều suy nghĩ...

Tần Lâm đang trầm tư, mới vừa rồi trong đầu hắn đã thoáng qua vài ý tưởng, loáng thoáng cảm giác mình nắm bắt được gì đó, nhưng dường như mới vừa chạm tới câu trả lời lại để cho nó vuột mất.
Bình Luận (0)
Comment