Cẩm Y Vệ

Chương 979

Đám cựu đảng Nghiêm Thanh, Cố Hiến Thành đều là môn đồ Lý Học, chú trọng tồn thiên lý diệt nhân dục, hoàn toàn khác xa với đạo lý Tri Hành Hợp Nhất của Tâm Học, hai bên đối lập về học thuật.

Từ Văn Trường lắc đầu một cái:

- Triệu Cẩm chỉ đáp ứng ra sức điều đình ở Đô Sát Viện, cũng không chịu đầu nhập môn hạ Tần Đốc Chủ, vị thế thúc của lão phu vẫn có khí tiết rất cao.

Tần Lâm đưa tay ngăn lại:

- Chỉ cần lão chịu thực sự cầu thị, vậy là được rồi, cũng có thể không đề cập tới chuyện khác.

Tần Lâm thành tâm thật ý tính toán giúp Triệu Cẩm một chuyện, bởi vì cho dù hắn không hiểu gì về Nho học nhưng cũng biết Dương Minh Tâm Học sẽ xác lập địa vị chính thống ở cuối đời Minh, đời sau địa vị của tông sư Tâm Học Vương Dương Minh này cao tới mức sánh ngang với Khổng Mạnh Chu Vương, cùng xưng Tứ Thánh, cho nên chuyện hắn làm chỉ là thuận tiện góp chút nhân tình.

Cảm tình của Tần Lâm với Triệu Cẩm cũng rất tốt, cũng cùng bị Trương Cư Chính chèn ép mà Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền sau đó làm thế nào?! Nhìn lại hành vi của Triệu Cẩm, nếu bọn Ngô Trung Hành còn có chút lương tâm e rằng đã sớm xấu hổ mà chết.

- Từ lão đầu tử, lão lại lập công lớn nữa!

Từ Tân Di bật cười ha hả, nhớ tới dáng vẻ điên khùng của lão này ở Nam Kinh năm xưa, sao có thể ngờ được sẽ có hôm nay.

Từ Văn Trường vái chào thật sâu:

- Tạ ân Từ phu nhân khen ngợi, ước hẹn ba năm giữa lão đầu tử và Trung Thuận phu nhân đã đến, cũng may chuyện này đã xong, đã đến lúc rút người lui bước, nói lời từ biệt với Tần Đốc Chủ, ba vị phu nhân.

Tần Lâm chấp chưởng Đông Xưởng, uy chấn kinh sư, mắt thấy quyền thế bành trướng, lúc này văn nhân tới xin vào phủ ra sức nhiều như đi chợ, duy chỉ có Từ Văn Trường muốn rút người lui bước.

Công thành thân thoái!

- Ha ha, sau khi từ thảo nguyên trở lại, cũng biết sẽ có ngày này.

Tần Lâm cười vỗ vỗ vai Từ Văn Trường, lại nhìn lão nháy nháy mắt, thấp giọng nói:

- Tam Nương Tử đợi lão đã lâu, đã có thể dùng tới công phu Chu Dịch Tham Đồng Khế của lão được rồi.

Từ Văn Trường nhất thời đỏ bừng mặt mũi.

-----------

Trước cửa phủ đệ Thân Thời Hành phía Đông Đài Cơ xưởng hôm nay vô cùng náo nhiệt, không biết bao nhiêu quan viên đưa thiệp cho bọn giữ cửa, sau đó tỏ vẻ mong chờ đứng bên ngoài. Quan văn phần nhiều là bào phục xanh lam ngũ lục phẩm, cũng có mấy tên võ quan nhất nhị phẩm hồng bào, ngực đeo bổ phục phi cầm tẩu đi thú, nhìn từ xa chói lọi vô cùng.

Thân Các Lão lúc trước cúi đầu xếp tai với Trương Cư Chính, Trương Tứ Duy, ở trong triều cơ hồ hoàn toàn không tồn tại, chỉ có được thanh danh lão hảo nhân. Không ngờ rằng cũng có ngày lão leo lên được vị trí nội các Thủ Phụ, Trung Cực Điện Đại Học Sĩ, Thái Tử Thái Phó, dưới một người trên vạn người.

Vật đổi sao dời, hiện tại cũng đã tới phiên nhà Thân Thời Hành xuất hiện tình cảnh người người lui tới tấp nập.

Trong vòng ba năm thay ba Thủ Phụ, phong cách đám giữ cửa mỗi nhà mỗi khác: Trương Cư Chính quyền khuynh trong ngoài triều, Du Thất Diêu Bát cũng toát ra vẻ ngạo mạn tự cao. Trương Tứ Duy ẩn nhẫn âm độc, bọn giữ cửa nhà lão cũng đặc biệt thích trêu cợt người. Ai không đưa tiền vào cửa đầy đủ, ngoài mặt bọn họ vẫn tỏ ra khách sáo, nhưng sẽ làm cho kẻ xui xẻo này chờ tới bảy tám ngày, còn ngấm ngầm tìm cách ngăn cản bên trong.

Hôm nay Thân Thời Hành đã làm Thủ Phụ, tôi tớ bên dưới cũng am tường gia phong, khách nhân tới bái đưa bạc bao nhiêu bất kể, cũng vẫn tươi cười chào đón. Cho dù là không cho một văn tiền cũng tuyệt đối không trở mặt, cho dù là quan địa phương thất phẩm nhỏ như hạt mè ở nơi xa xôi hẻo lánh, bọn họ cũng chào hỏi nhiệt tình thân thiết có thừa.

Có lẽ quan viên lần đầu tới bái Thân Thủ Phụ sẽ bị nhiệt tình này làm cho cảm động, nhưng chỉ cần tới hai lần cũng biết, có thể gặp thì sớm muộn cũng sẽ được mời vào trong phủ, không thể gặp dù là chờ ở chỗ này mười ngày nửa tháng, cũng bất quá chỉ có thể tán gẫu trên trời dưới đất với đám canh cửa mà thôi. Lúc nào người ta cũng tươi cười, mình có thể làm gì được?

Chợt đám người xôn xao một trận, không ít người kiễng chân nhìn về phía Bắc, chẳng lẽ là Thân Thủ Phụ từ nội các về nhà… Nhưng các quan viên tới sớm biết rất rõ ràng, hôm nay Thân Thủ Phụ cũng không vào nội các, mà đang ở nhà nghỉ ngơi.

Người tới không phải là quan viên ngồi đại kiệu tám người khiêng, cũng không có người hầu tiền hô hậu ủng, cầm quan hàm đi trước. Chỉ là một cỗ kiệu hương đằng nho nhỏ, bốn người làm áo xanh nón nhỏ khiêng, hai lão mụ tử đi trước mở đường, một tên nha hoàn tay vịn đòn kiệu.

Thì ra chính là tiểu thiếp của Thân Thời Hành.

Những quan viên từ ngoại địa tới liền thầm nói một tiếng xui xẻo, ngoảnh mặt đi không để ý tới nữa.

Trên mặt đám kinh quan viết rõ ràng ba chữ ‘tên nhà quê’, phàm là kẻ tin tức linh thông một chút cũng biết vị này là tiểu thiếp được Thân Thủ Phụ sủng ái nhất. Cứ cách mấy ngày nàng lại tới nữ y quán Cận Đại một lần, nghe nói bảo dưỡng cực tốt, làn da trắng trẻo như bạch ngọc, cho nên mới được Thân Thời Hành đặc biệt sủng ái như vậy.

Hẳn nàng vừa từ nữ y quán Cận Đại trở về.

Kiệu nhỏ hương đằng nhẹ bỗng như không có người tiến tới, các quan viên rối rít tránh ra hai bên, các quan văn vẫn tự trọng khí tiết, có người khẽ khom lưng, có người chắp tay một cái. Võ quan lại bất đồng, khom người về phía cỗ kiệu kêu to Như phu nhân. Nếu không phải là nhiều người ở đây, thật sự cảm thấy xấu hổ, đổi lại là ở bản doanh, e rằng bọn họ đã quỳ sụp xuống đất chắp tay báo ra lý lịch.

Duy chỉ có một tên quan võ vóc người cường tráng, để ria chữ Bát tuổi hơn ba mươi chưa tới bốn mươi, nhìn sắc phục đã là chính nhị phẩm, hai chân bất đinh bất bát, hai tay vịn đai lưng, nhìn đồng liêu biểu diễn cười lạnh không ngừng, có tư thái nổi trội hơn người.

Rèm cửa sổ cỗ kiệu hương đằng chợt vén lên một góc, có một ánh mắt sắc bén nhìn về phía người này. Y giật mình kinh hãi, giụi giụi mắt định thần nhìn lại, màn kiệu đã buông xuống.

Cảnh tượng này bị mấy tên đồng liêu chú ý tới, có người nói với giọng cợt nhả:

- Tử Mậu huynh nghi dung hùng vĩ, đã lọt vào mắt xanh giai nhân trong kiệu, e rằng tối nay phải hành sự bắt chước cướp Hồng Phất Nữ.

- Tử Mậu huynh cũng mang họ Lý, chẳng lẽ là hậu nhân Lý Vệ Công? Tối nay ngàn vạn lần chớ nên ngủ say, hãy dẫn Hồng Phất Nữ bỏ chạy trong đêm.

Đây mới gọi là nói hươu nói vượn, Thân Thời Hành cũng không phải là Dương Tố, Lý Tử Mậu này cũng không phải Lý Tĩnh. Nếu như thật sự dẫn Hồng Phất Nữ bỏ chạy trong đêm, Thân Thủ Phụ sẽ mọc sừng. Cho dù là lão hảo nhân cũng không thể nuốt trôi cục tức này, chắc chắn Thủ Phụ Đại nhân sẽ lột da y.

- Chư vị lão huynh, không nên nói bậy nói bạ, người trong kiệu kia...

Lý Tử Mậu nhíu mày đôi rậm cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó dừng lại không nói tiếp nữa.

Thân phủ mở cửa ngách ra, các quan viên đưa cổ nhìn theo, hận mình không thể theo cỗ kiệu hương đằng kia cùng vào Thân phủ. Chỉ tiếc cỗ kiệu biến mất ở bên trong, cửa ngách lập tức đóng lại.

Đối với vị Triệu thị Như phu nhân này, thái độ của đám canh cửa lại khác, vừa đóng cửa đã lên tiếng nịnh nọt:

- Di nương đã về rồi sao, lão gia đang chờ ở trong viện di nương.

Kỳ quái thật, Triệu thị cũng không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả kiệu phu khiêng kiệu, nha hoàn và lão mụ tử cũng có vẻ cổ quái, khiêng cỗ kiệu đi ra sau bình phong, sau đó tiến thẳng vào trong.

Đám giữ cửa ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu vì sao.

Đúng là Thân Thời Hành đang đợi ở tiểu viện Triệu thị bài trí thanh nhã, hai nha hoàn thanh tú động lòng người hầu hạ, một bóp chân, một bóp vai. Trên bàn có một chén trà thơm khói bay lượn lờ, chén là Bách Ngập Toái ở Ca Diêu, trà là Long Tỉnh ở Tây Hồ, nước là nước ngọt ở Ngọc Tuyền sơn, thật đúng là biết hưởng thụ.

Thân Thủ Phụ sủng ái Triệu thị là không cần nói. Lão tống tiễn ôn thần Trương Tứ Duy, làm đến Thủ Phụ, Triệu thị cũng có một phần công lao.

Nghe người bên ngoài báo di nương trở về, Thân Thời Hành liền khoát khoát tay cho hai tên nha hoàn dừng lại, sau đó chậm rãi đứng dậy, ung dung nhàn nhã bước ra ngoài.

Hiển nhiên tâm trạng Thủ Phụ Đại nhân hôm nay rất tốt.

Kiệu hương đằng tiến vào viện, Triệu thị lại không vén màn kiệu đi ra, ngược lại nha hoàn đi theo kiệu rịn mồ hôi lạnh ra trên trán, cắn cắn đôi môi:

- Di nương có lời muốn nói cùng lão gia.

Thật là kỳ quái… Thân Thời Hành cười cho tả hữu lui, đi tới kiệu bên thấp giọng nói:

- Nhược Mai, nàng muốn giở trò gì với lão phu vậy?

Lúc này thái độ Thân Thời Hành hết sức dịu dàng mềm mỏng, bất kể lão nhân cơ trí dường nào, lúc có một vị nữ tử thanh xuân mơn mởn mê người như vậy cũng sẽ trở nên chất phác hơn rất nhiều.

- Vô tình chưa chắc chân hào kiệt, quả thật không sai!

Người trong kiệu bật cười ha hả, lại là giọng nam nhân, khiến cho Thân Thời Hành giật mình.

Màn kiệu vén lên, người đi ra không phải là Triệu Nhược Mai, mà là Tần Lâm Tần Đốc Chủ đang cười xấu xa, hắn vái dài sát đất:

- Thân thế thúc, xin thứ cho tiểu điệt vô lễ.

Thân Thời Hành giận không chỗ phát tiết, thổi râu trợn mắt nói:

- Tần Đốc Chủ, cần gì giở thủ đoạn giấu đầu lòi đuôi như vậy?!

Tần Lâm chớp chớp mắt:

- Nghe nói có thể chèo thuyền trong bụng Tể tướng, Thân thế thúc độ lượng bao dung, nhất định sẽ không vì vậy mà trách tội tiểu điệt.

Thân Thời Hành dở khóc dở cười, thầm nói vì sao tên Tần Lâm này nói thế nào cũng là hắn có lý như vậy?! Nếu lão phu còn tiếp tục trách tội rõ ràng không phải là độ lượng bao dung, mà trở thành hẹp hòi nhỏ mọn.

- Nếu Tần Đốc Chủ có chuyện có thể tới cửa bái phỏng, làm như vậy quả thật khác người, hừ hừ!

Thân Thời Hành vung ống tay áo lên, hừ lạnh mấy tiếng, xoay người đi vào bên trong.

Tần Lâm nói có thể chèo thuyền trong bụng Tể tướng cũng không sai, Thân Thời Hành làm đến chức vị này, làm sao có thể tức giận vì một chuyện cỏn con như vậy, mà phải mưu đồ đại cục.

Lúc trước Tần Lâm muốn đối phó tử địch Trương Tứ Duy, lão cũng muốn tống ôn thần này đi để mình làm Thủ Phụ, cho nên hai bên chí đồng đạo hợp, liên thủ thi triển làm ra một phen sự nghiệp.

Nhưng bây giờ cục diện bất đồng, Thân Thời Hành đã làm tới địa vị Thủ Phụ, tính cách của lão nói dễ nghe là lão hảo nhân, nói khó nghe chính là mềm yếu, gió chiều nào ngã theo chiều ấy, không có lập trường minh xác. Cho nên lão chỉ cầu sao cho mình làm chức Thủ Phụ yên ổn, cũng không có chí hướng đùa nghịch trăng sao ở nơi đầu sóng ngọn gió như Trương Cư Chính, không muốn liên thủ với Tần Lâm làm mưa làm gió.

Huống chi thân là người trong cuộc hết sức rõ ràng, nếu Thủ Phụ Đại Học Sĩ và Đốc Chủ Đông Xưởng quá thân nhau, có rất nhiều người sẽ không yên lòng.

Cho nên thời gian gần đây, Thân Thời Hành cố ý giữ khoảng cách với Tần Lâm. Lão cho rằng hai bên giữ vững một chút ăn ý cơ bản nhất là được, ngoài mặt không tiện lui tới thường xuyên.

Ta là đương triều Thủ Phụ, văn thần đỉnh phong, ngươi là chính nhất phẩm Tả Đô Đốc, Tổng Đốc Đông Xưởng, cũng đến võ thần đỉnh phong, còn chơi đùa làm gì nữa, làm quan một cách yên ổn không tốt hơn sao?

Thân Thời Hành nghĩ như vậy, về phần chư vị bằng hữu Giang Lăng đảng Thích Kế Quang, Tằng Tỉnh Ngô, Vương Quốc Quang, dường như Thân Thời Hành vô ý đã quên mất bọn họ. Thỉnh thoảng lão còn tự nói với mình, cũng không phải là mình có lỗi với bằng hữu, mà là những người đó bị Vạn Lịch nghi kỵ, thật sự khó có thể khôi phục quan chức, giúp bọn họ trong phạm vi khả năng của mình đã là làm hết sức.

Đương nhiên lão không dẹp trừ triều chính mới như Trương Tứ Duy, nhưng cũng không có tính toán tiếp tục đẩy mạnh. Chủ trương sống được chăng hay chớ, tạm bợ ngày nào hay ngày ấy, còn làm hòa thượng một ngày còn gõ chuông một ngày, ta không đắc tội ai, cũng đừng ai chọc tới ta, đây chính là suy nghĩ chân thật của Thân Thời Hành.

Thế nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Thân Thời Hành lẩn trốn Tần Lâm, Tần Đốc Chủ âm trầm cười lạnh: chẳng lẽ ta không biết tìm tới cửa…

Hắn đuổi theo hai bước, kéo lấy tay áo Thân Thời Hành, cười nói:

- Thân thế thúc, Thân thế thúc, vì sao tuyệt tình như thế? Không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật, chỉ đơn thuần nể mặt lão Thái Sơn ta, lão cũng phải giúp một tay.

- Ngươi có nhiều lão Thái Sơn quá…

Thân Thời Hành thở dài thốt ra một câu phế phủ, quay đầu lại nhìn Tần Lâm, cười lạnh nói:

- Tần Đốc Chủ nấp trong kiệu nhỏ hương đằng chạy vào, da mặt dày như vậy có thể so với Tư Mã Ý cam lòng mặc xiêm áo nữ tử, lão phu bội phục vô cùng.

- Quá khen quá khen, thẹn không dám nhận.

Tần Lâm cười khan hắc hắc.

- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì.

Rốt cuộc Thân Thời Hành mềm lòng, bởi vì Tần Lâm nhắc tới lão Thái Sơn Trương Cư Chính, năm đó Giang Lăng tướng công từng dìu dắt lão mới có được hôm nay, Thân Thời Hành vẫn còn ghi nhớ mối ân tình này.

Lão hảo nhân chính là như vậy, nói lão xấu chính là không có nguyên tắc, không lập trường, mọi việc sao cũng được. Nói lão tốt là vì rất hay mềm lòng, cả đời không làm được chuyện trở mặt vô tình.

Tần Lâm buồn cười trong bụng, Thân Thời Hành không hỏi thì thôi, hỏi tới sẽ không có cách nào từ chối được nữa. Trước khi tới đây Trương Tử Huyên dặn dò hắn ném ra ba chữ lão Thái Sơn, quả nhiên có hiệu quả. Rốt cục vẫn là chưởng thượng minh châu của Trương Thái Sư hiểu rõ ràng nhất đám đại thần Giang Lăng đảng dưới quyền phụ thân mình.

- Thân thế thúc, thật ra thì chuyện này nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, chỉ cần như vầy như vầy...

Tần Lâm kê vào tai lão nói nhỏ, sau đó cười nói:

- Chuyện này càng làm cho chúng ta được bệ hạ tin cậy hơn, đối với thế thúc hữu ích vô hại…

Mắt Thân Thời Hành sáng lên, lão chỉ sợ Vạn Lịch nghi kỵ, đây cũng là đúng với mong muốn của lão.
Bình Luận (0)
Comment