Cẩm Y Vệ

Chương 990

- Lý tướng quân đến. 

Cố Hiến Thành cười cười, mọi người trong thủy tạ ngừng câu chuyện lại.

Tiểu kinh quan cuộc sống kham khổ, trừ Cố Hiến Thành làm Lại bộ Văn Tuyển Thanh Lại ty Lang Trung, có thực quyền lớn lao chọn quan tra quan ra, ba tên mạ tướng Đô Sát Viện Giang Đông Chi này toàn là nhà nghèo, đâu có khả năng tới chốn tiêu tiền như nước nhà Chân đại nương này, e rằng Cố Hiến Thành cũng không dám tiêu xài như vậy.

Người mời bọn họ chính là Liêu Đông Lý Như Tùng.

Lý gia có tiền, không phải là có tiền bình thường.

Đời Minh bởi vì chư bộ Mông Cổ chiếm cứ một địa phương rộng lớn từ Kế Môn trở về phía Bắc, Liêu Đông chỉ dựa vào hành lang Liêu Tây hẹp hòi tương thông Trung Nguyên, vị trí vô cùng xa xôi hẻo lánh, trung tâm triều đình chỉ bổ nhiệm người trấn thủ ở đó, mọi chuyện còn lại mắt nhắm mắt mở.

Lý Thành Lương làm Tổng Binh Liêu Đông, quyền thế lớn hơn Tổng Binh nơi khác rất xa, cơ hồ chính là Hoàng đế đất Liêu Đông, quân giới, trâu ngựa, muối, chợ… lợi ích của tất cả thương nhân Liêu Đông đều rơi vào tay lão. Lão đánh giặc lợi hại, kiêu xa dâm dật cũng lợi hại, nuôi ca kỹ trong nhà tới hơn hai ngàn người, châu báu phải dùng hàng chục sợi dây chuyền xâu lại mới hết. Chi phí lên tới ba bốn chục lượng bạc, ngoài xa mấy chục bước mùi thơm sực mũi, có thể nói cực kỳ xa hoa.

Lý Như Tùng có cha như vậy, từ trước tới nay túi tiền chưa bao giờ vơi. Y tới kinh sư mưu cầu phục chức, tự nhiên chịu tiêu thật nhiều tiền, mời bọn Cố Hiến Thành tới chốn tiêu tiền như nước này.

- Nào, mời lão sư sang bên này.

Lý Như Tùng cười hì hì mời lão tiền bối văn đàn tiến lên.

Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người.

Đây mới gọi là oan gia lộ hẹp, Lý Như Tùng mời lão tiền bối văn đàn tới lại là Từ lão đầu tử Từ Văn Trường mới vừa rồi bọn Cố Hiến Thành thóa mạ không ngừng.

Theo Lý Như Tùng nghĩ, Từ Văn Trường nói sẽ nhờ Tần Lâm giúp đỡ, thâm tâm y không mấy hài lòng. Cùng xuất thân là võ thần, Tần Lâm tuổi còn trẻ đã làm tới Đốc Chủ Đông Xưởng, y là tướng quân đã lập được rất nhiều chiến công lại chỉ có chức hàm nhị phẩm Đô Đốc Thiêm Sự, chức Tổng Binh vào tay cũng đánh mất.

Thân là trưởng tử Liêu Đông Lý gia, trong lòng y vẫn có cố chấp và kiêu ngạo.

So ra Lý Như Tùng bằng lòng nhờ quan văn giúp đỡ hơn. Thích Kế Quang có thể bái làm môn hạ Trương Cư Chính, y cảm thấy mình cũng có thể nhờ Thân Thời Hành giúp đỡ.

Kết quả đương triều Thủ Phụ mời y ăn mấy chén bế môn canh.

Lý Như Tùng lại nghĩ ta đây không phải là bị Cấp Sự Trung đạn hặc sao, đó chính là thanh lưu ngôn quan không hợp với mình, tìm người trong thanh lưu hóa giải chuyện này hẳn là được.

Gần đây người nổi danh đầu sỏ trong thanh lưu đương nhiên là Cố Hiến Thành Cố Đại Giải Nguyên, Lý Như Tùng lập tức đưa một phần lễ trọng. Mà Cố Hiến Thành cũng muốn tìm sự ủng hộ của hàng đại quan, cho nên hớn hở phó ước.

Chỉ không nghĩ tới tên nông nổi Lý Như Tùng này lại mời Từ Văn Trường tới.

Ý tưởng Lý Như Tùng cũng rất đơn giản, cha y là Tú Tài, lão sư là Từ Văn Trường, mặc dù văn hóa bản thân không thấp, nhưng vẫn còn cách sĩ đại phu nghiêm chỉnh một khoảng. Y lo rằng không nói nên lời hai bên lúng túng, mới mời Từ Văn Trường đi theo mình.

Cố Hiến Thành là người Giang Tô Vô Tích, Giang Đông Chi là người Nam Trực Lệ Hấp Huyện, mà lão sư Từ Văn Trường là tiền bối văn đàn, vừa đúng lại là người Thiệu Hưng phủ Sơn Âm huyện, mọi người đều là tài tử Giang Nam, nhất định có rất nhiều tiếng nói chung.

Đáng tiếc Lý Như Tùng ở lâu Liêu Đông, Sơn Tây, lần này vì tránh hiềm nghi, Sư Gia mà phụ thân y Lý Thành Lương phái cho cũng bị đuổi trở về, y ở kinh sư một mình có hơi không biết tình hình, hoàn toàn không hay bọn Cố Hiến Thành và Từ Văn Trường đã trở thành thế nước lửa. Lần này hai bên gặp nhau ở chỗ này, không phải là oan gia ngõ hẹp hay sao?!

Từ Văn Trường thấy là bọn Cố Hiến Thành nhất thời tỉnh rượu ba phần, cười hì hì chắp tay một cái:

- Cố Lang Trung, ba vị đô lão gia Giang, Dương, Lý, ủa, Liên lão đệ cũng ở nơi đây, hạnh ngộ hạnh ngộ.

Tam đại mạ tướng Giang Đông Chi đang muốn phát tác, Liên Chí Thanh cũng mặt đỏ tía tai, Cố Hiến Thành lại tranh trước nói:

- Lão tiên sinh đã lâu không gặp, hôm nay chúng ta vui say một trận, chẳng hay lão tiên sinh có rảnh rỗi tham gia, không say không về chăng?!

Lão phu sợ ngươi sao! Từ Văn Trường cười hì hì đi thẳng vào thủy tạ, tìm chỗ ngồi xuống.

Lý Như Tùng chớp chớp mắt, thầm nhủ trong lòng vì sao có vẻ khác thường như vậy, bèn cười hỏi:

- Lão sư, Cố tiên sinh, các ngươi sống lâu ở kinh sư, hẳn là rất thường hay qua lại với nhau phải không?

- Đúng đúng đúng, chúng ta thường hay đi lại, thân mật vô cùng. 

Từ Văn Trường vuốt râu dê cười ha hả.

Khí xanh chợt lóe trên mặt Cố Hiến Thành rồi biến mất, cũng cười theo nói:

- Không sai, Từ tiền bối thành danh văn đàn lâu như vậy, Cố mỗ lại ở kinh sư, tự nhiên phải lãnh giáo thật nhiều.

- Sau này mong rằng không tiếc chỉ giáo. 

Ba người Giang Đông Chi cũng miễn cưỡng nặn ra khuôn mặt tươi cười, nói lời đầy ẩn ý.

Còn muốn đấu với ta ư? Từ Văn Trường lắc đầu một cái không đáp. Lão sắp phải đi Mạc Bắc đoàn tụ với Tam Nương Tử, thầm nghĩ sau này bên người Tần Lâm là nữ nhi Giang Lăng tướng công ra mưu đồ sách, sợ rằng thủ đoạn còn hơn lão phu, các ngươi chờ thất bại thảm hại hơn đi!

Sắc mặt Lý Như Tùng có vẻ khó coi, quả thật y không biết ân oán giữa hai bên, nhưng y cũng không phải là kẻ ngốc, thấy hai bên không nhường nhau nửa bước, nói toàn những lời đâm thọc đầy ẩn ý với nhau, biết chắc có vẻ không hợp nhau.

Nhưng việc đã đến nước này, trong lúc nhất thời không có cách nào khác, Lý Như Tùng âm thầm kêu khổ nhưng ngoài mặt cũng chỉ có thể giả vờ như không biết gì, ra sức nói chuyện chọc cười, cố gắng cho không khí đừng trở nên khó xử.

Giữa tiệc rượu linh đình, ai có mưu tính của người ấy.

Sở dĩ Từ Văn Trường chịu ở lại quá nửa là vì Liên Chí Thanh. Lúc dự tiệc rượu ở nhà Triệu Cẩm, lão đã biết lai lịch người này qua lời đệ tử Tâm Học. Gia cảnh Liên Chí Thanh bần hàn, trên có một huynh dưới có hai muội, mấy chục mẫu ruộng cằn từng bị hào cường địa phương chiếm đoạt, sau khi y đỗ Tú Tài mới được trả lại. Trong khoảng thời gian này có chừng mười năm vô cùng khổ sở, cho nên rất oán hận gian thần tham quan.

Y học tập vô cùng chăm chỉ, cơ hồ treo cổ lên xà nhà, mũi dùi đâm cổ, rốt cục đi thi giành hạng nhất, được chọn là Giám Sinh vào Quốc Tử Giám học. Vì vậy y càng hưng phấn, thề quyết sau khi thi lấy Tiến Sĩ nhất định phải làm một vị thanh quan như Hải Thụy vậy.

Kết quả thiên ý trêu người, liên tục ba lần khoa cử chớ nói Tiến Sĩ, ngay cả Cử Nhân cũng không thể thi đậu.

Từ Văn Trường biết tình huống này nhất thời động lòng trắc ẩn, bởi vì bản thân lão cũng là tài học đầy bụng mà khoa cử bất lợi, nhiều lần thi rớt. Mà kiêu ngạo và cốt khí của Liên Chí Thanh cũng có mấy phần giống như lão lúc còn trẻ.

Vốn định mấy ngày nữa đi tìm Liên Chí Thanh giải thích, Từ Văn Trường tin rằng bằng vào bản lãnh của mình, nhất định sẽ làm cho người trẻ tuổi này hiểu được đạo lý.

Không ngờ lại thấy y và bọn Cố Hiến Thành chung chạ ở chỗ này, Từ lão tiên sinh hơi giật mình, cảm thấy mình có trách nhiệm chỉ điểm cho y.

Thừa dịp mọi người chén tạc chén thù vui vẻ, Từ Văn Trường nâng chén thấp giọng nói: 

- Liên tiên sinh, mới vừa rồi ở Quốc Tử Giám đắc tội cũng nhiều, Từ mỗ mượn hoa hiến Phật, chén này coi như bồi tội.

Thật ra thì Liên Chí Thanh mắng Từ Văn Trường trước, kẻ đánh y lại là Thường Dận Tự, sau đó Từ lão đầu tử giúp Thường Dận Tự giải vây, cũng là dựa theo thánh huấn Thái Tổ trên ngọa bi văn, cũng không có điên đảo thị phi hại y. Đối với Từ Văn Trường, cử chỉ mượn rượu nói xin lỗi đã là đặc biệt thương mến nhân tài.

Phải biết lão tiên sinh cũng rất cao ngạo, trước mặt Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm, Thủ Phụ Đại Học Sĩ Thân Thời Hành, Hữu Đô Ngự Sử Ngô Đoài ngày xưa, lão cũng chưa từng dùng lễ như vậy.

Nhưng cũng chuyện như vậy trong mắt người khác lại thấy hoàn toàn khác. Từ Văn Trường trải qua khó khăn trắc trở quá nhiều, thê thảm gấp mười lần Liên Chí Thanh, cho nên cảm thấy chuyện hôm nay cũng không đáng kể gì. Chỉ cần mình nói xin lỗi thành tâm thành ý, hẳn cũng có thể hóa giải hiềm khích lúc trước.

Nhưng chuyện người lớn tuổi có thể không quan tâm, trong lòng người trẻ tuổi lại có suy nghĩ khác. Theo Liên Chí Thanh thấy Từ Văn Trường trợ giúp gian nịnh Tần Lâm chính là trợ Trụ làm ngược, làm nhục mình trước mặt mọi người, cừu hận cũng không phải chuyện đùa, hơn nữa cũng không phải là thù riêng, thật ra là công nghĩa.

- Lão tiên sinh nói quá lời, cái gì mà có đắc tội hay không, là vãn sinh tự rước lấy nhục mà thôi. 

Liên Chí Thanh nhàn nhạt nói.

Cố Hiến Thành lập tức bỏ qua Tố Hoàn, nhìn chằm chằm Từ Văn Trường cười lạnh:

- Từ lão tiên sinh có thể nói dụng tâm lương khổ, chỉ tiếc Liên hiền đệ không phải là trẻ con ba tuổi, làm sao có thể để lão lừa gạt như vậy.

Từ Văn Trường chỉ có thể cười khổ, xem ra lúc trước bọn Cố Hiến Thành đã đầu độc Liên Chí Thanh không ít.

Liên Chí Thanh nặng nề dựa vào ghế dựa, u uất thở dài:

- Chỉ hận không thể đánh một đòn như Trương Lương ám sát Tần Thủy Hoàng nơi bãi Bác Lãng, trừ một mối họa lớn cho nước.

Giang Đông Chi lấy làm kinh hãi, chỉ sợ Liên Chí Thanh làm xảy ra chuyện gì liên lụy tới mình, vội vàng lắc đầu một cái, thấp giọng nói:

- Lão tặc tuổi đã hơn hoa giáp, vốn không sống được bao lâu, giết lão thì có ích gì?! Phải làm cho lão thân bại danh liệt, để làm gương cho những kẻ gian nịnh khác, đó mới gọi là sảng khoái lòng người. Đáng tiếc chúng ta thân là mệnh quan triều đình, phải lưu thân hữu dụng khuông phò cương kỷ vì quốc triều. Không biết có vị nhân sĩ nào có thể đứng ra làm được chuyện sảng khoái lòng người này chăng?!

Dương Khả Lập, Lý Thực cùng kêu lên khen phải, ý bọn họ muốn nói mình phải giữ lại tấm thân hữu dụng để đấu với Tần Lâm đến cùng. Về phần Từ Văn Trường, tốt nhất là Liên Chí Thanh xúi giục bọn Quốc Tử Giám Sinh dâng thư lên, hoặc mang quan tài can gián, khiến cho tên Thiệu Hưng Sư Gia bại hoại này phải mang tiếng xấu. Làm như vậy vừa có thể trút giận, cũng là tấm gương cho người đọc sách sau này sẽ không dám ra sức cho Tần Lâm nữa.

Trong mắt Liên Chí Thanh lóe lên tinh quang, thỉnh thoảng khẽ cắn môi, thỉnh thoảng cúi đầu trầm tư, không biết đang suy nghĩ những gì.

Chư vị đang ngồi kẻ nóng nảy nhất dĩ nhiên là chủ nhân Lý Như Tùng, mắt thấy không khí giữa lão sư và khách nhân càng ngày càng căng thẳng, y gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, cúi đầu cắn cắn lỗ tai cô nương bên cạnh, sau đó cười ha hả nói:

- Chư quân, chư quân, nếu đã đến chỗ ăn chơi đệ nhất đẳng kinh sư này, chúng ta cứ tỏ ra thoải mái, không câu nệ tiểu tiết, bắt đầu từ bây giờ chớ nói quốc sự, chỉ nói gió trăng! Tố Hoàn cô nương nổi danh ba tấc kim liên, chúng ta dứt khoát chơi trò kỹ hài hành tửu, có được chăng?

Vào gần cuối triều Minh, trò chơi kỹ hài hành tửu bắt đầu lưu hành. Nếu truy tận ngọn nguồn e rằng phải bắt đầu nói từ lưu bôi truyền tửu, trong Lan Đình hội Vương Hy Chi đã có lưu bôi truyền tửu, đặt ly rượu trên đầu nguồn dòng suối quanh co, để cho nó xuôi dòng trôi xuống, văn nhân hai bên bờ suối đón ly cầm lên uống, có hơi giống như trò Hồi Chuyển Thọ Ty (Kaiten Sushi: sushi đặt trên băng chuyền chạy vòng tròn) ở đời sau.

Tần Lâm từng phá án cung nữ bị hại ở Khúc Lưu quán, Khúc Lưu quán kia chính là chơi trò lưu bôi truyền tửu.

Bất quá địa phương có dòng suối cũng không nhiều, rất nhiều khi không có cách nào chơi trò này. Cho nên bắt đầu từ triều Nguyên, văn nhân mặc khách lại nghĩ ra trò kỹ hài truyền tửu. Lúc chơi trò này cử ra một người làm lục sự, bảo y cởi một chiếc giày từ chân của kỹ nữ đang ngồi trong tiệc, bên trong giày đặt một chung rượu, chuyền tay qua lại giữa các tân khách. Mọi người hoặc ngâm tụng thơ từ, hoặc là đối câu đối, đến phiên người nào người ấy sẽ uống cạn rượu trong chén.

Đời Minh văn nhân nhàm chán rảnh rỗi lấy ba tấc kim liên làm vui, trò chơi kỹ hài truyền tửu này tràn đầy hương diễm, được các tao nhân mặc khách rất thích.

Quả nhiên bọn Cố Hiến Thành nghe tới trò kỹ hài truyền tửu, lập tức gác tranh chấp với Từ Văn Trường sang bên, mọi người đồng thời đề cử Cố Hiến Thành làm lục sự, để y cởi giày của Tố Hoàn.

Tố Hoàn nhăn nhăn nhó nhó ra vẻ không bằng lòng, rốt cục không chống cự được yêu cầu của mọi người, bị Cố Hiến Thành cởi mất một chiếc giày sen, nhất thời thẹn thùng vô kể.

Giày cũng không hôi, ngược lại rất thơm, bởi vì các cô nương mỗi ngày phải mất ít nhất nửa canh giờ rửa chân, bọc chân, bên trong vớ tẩm đầy hương hoa, phấn thơm.

Cố Hiến Thành hành tửu lệnh, dùng chiếc đũa gõ vào chén rượu, Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực hăng hái bừng bừng chuyền giày sen. Từ Văn Trường cũng là người thời niên thiếu vốn tính phong lưu, giày đưa tới cũng cầm chén uống.

Mọi người vốn tưởng rằng Liên Chí Thanh sẽ kiếm cớ từ chối, không ngờ rằng y cũng hứng chí bừng bừng tham gia, chơi vô cùng vui vẻ.

Không biết ngâm tụng bao nhiêu nồng từ diễm khúc, giày sen đã chuyền bao nhiêu vòng trong tay mọi người. Lúc này Từ Văn Trường chuyển sang cho Liên Chí Thanh, y cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Sắc mặt của Liên Chí Thanh thình lình trở nên xanh đen khó coi, làm rơi giày sen và chén rượu xoảng một tiếng, hai tay ôm lấy cổ họng từ từ ngã xuống.

-----------

Lúc Tần Lâm và Từ Tân Di khoái mã ra roi chạy tới nơi xảy ra án mạng, Quốc Tử Giám Sinh Liên Chí Thanh buổi sáng còn nhảy choi choi như gà chọi đã hóa thành một cỗ thi thể vô cùng đáng sợ: tứ chi ôm chặt, thân thể co rút chỉ còn lại khoảng chừng một con chó không xê xích bao nhiêu. Toàn thân cứng đơ, cơ mặt méo mó dữ tợn, biểu lộ vừa giống như khóc vừa giống như cười, hết sức quỷ dị.
Bình Luận (0)
Comment