Cẩm Y Vệ

Chương 992

Lý Như Tùng thấy vậy giật mình kinh hãi, sớm biết Tần Lâm trẻ tuổi nhưng không ngờ rằng hắn lợi hại như vậy, chỉ nói đôi ba câu lập tức làm giảm uy phong của Cố Hiến Thành.

Tần Lâm nhìn về phía y gật đầu một cái, sau đó hàn huyên đôi câu với Phùng Phác, trước kia hai bên không có giao tình gì, rất nhanh đã đi vào chính đề.

- Xin hỏi Tần Đốc Chủ, rốt cuộc đây là loại kịch độc gì lại mãnh liệt như vậy?

Đôi mày Phùng Phác cau chặt lại.

Tần Lâm hơi nghĩ ngợi, còn chưa kịp trả lời, thình lình Từ Tân Di từ phía sau đi tới, hắng giọng nói to:

- Khiên Cơ dược!

- Vì sao nàng biết?

Tần Lâm kinh ngạc bật thốt lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Từ Tân Di, không ngờ nàng lại biết Khiên Cơ dược.

Phùng Phác cũng rất là giật mình, y xuất thân quan văn chính đồ, thấy Từ Tân Di cũng đi theo Tần Lâm tới đây, cũng không coi trọng mấy. Lại không nghĩ rằng nàng có thể một lời nói ra là Khiên Cơ dược độc chết Liên Chí Thanh, thật sự cũng không thể khinh thường.

Ai ngờ Từ Đại tiểu thư lại toét miệng cười cười, chu miệng nhìn sang Lưu Tam Đao gầy gò thấp lùn đang tránh né phía sau:

- Là lão nói.

Trời ơi… Tần Lâm cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Bọn Phùng Phác và Cố Hiến Thành càng thêm dở khóc dở cười, chỉ có cười khổ lắc đầu mà thôi.

Như đã nói qua, so với Từ Tân Di đeo khăn vàng trên trán, mặc cẩm bào đỏ, lưng đeo thắt lưng bạch ngọc, Lưu Tam Đao vóc người cao gầy, bất hiển sơn bất lộ thủy quả thật không chút nổi bật, chẳng trách nào không ai chú ý tới lão.

Bị Từ Tân Di lớn tiếng vạch trần nguyên nhân cái chết của Liên Chí Thanh, sắc mặt Lưu Tam Đao tỏ ra lúng túng, trong lòng kêu khổ liên hồi.

Tra rõ Liên Chí Thanh chết bởi Khiên Cơ dược là vô cùng bất lợi đối với Từ Văn Trường. Bởi vì loại dược vật kịch độc này kèm theo âm mưu và tử vong, được bí mật giấu trong cung cấm, rất dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến Đông Xưởng, gia tăng hiềm nghi của Từ Văn Trường. Cho nên Lưu Tam Đao chuẩn bị lặng lẽ nói cho Tần Lâm, chờ Đốc Chủ Đại nhân đưa ra quyết định. Với thủ pháp xảo diệu của cao thủ Đông Xưởng, chỉ cần cho bọn họ chút thời gian là có thể động tay động chân trên thi thể.

Lưu Tam Đao vẫn giấu không nói ra, nhưng mới vừa rồi Từ Tân Di tới hỏi nên không thể tiếp tục che giấu. Vị Đại tiểu thư này không chỉ là con gái Ngụy Quốc Công, lại có tình nghĩa phu thê thâm trọng với Tần Lâm, người ngoài nhìn vào rất có khí thế của sư tử Hà Đông. Tần Lâm chịu dẫn nàng tới nơi này cũng đã nói rõ vấn đề.

Nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Lưu Tam Đao nhẫn nhịn không nói, Từ Tân Di lại lên tiếng nói ra, khiến cho lão Lưu suýt chút nữa hộc máu.

Phùng Phác nhận ra được Lưu Tam Đao, lớn tiếng hỏi:

- Thỉnh giáo Lưu Quản Sự, quả thật Liên Chí Thanh chết bởi Khiên Cơ dược ư?

Lưu Tam Đao cười khan ấp úng, đưa ánh mắt thăm dò nhìn về phía Tần Lâm.

- Cứ việc nói thật, có chuyện gì mà không dám nói trước mặt người khác chứ?

Tần Lâm phất tay một cái, tức giận trợn mắt nhìn lão, giấu đầu lòi đuôi như vậy, người khác sẽ thật sự cho rằng chúng ta đã hạ thủ.

Lúc này Lưu Tam Đao mới gật đầu khom người nói:

- Khải bẩm Đốc Chủ, người chết Liên Chí Thanh hai mươi chín tuổi, Quốc Tử Giám Sinh, người Thiểm Tây Phù Phong, thân trung mặt trắng ít râu, mặt có một ít mụn đỏ. Lúc chết cổ và tứ chi co giật, sau khi chết thân thể co quắp như chó, tắt thở rồi vẫn thỉnh thoảng co giật, mặt mày nhăn nhó dữ tợn, như cười như không, như khóc không phải là khóc, đúng là triệu chứng đã trúng Khiên Cơ dược mà chết.

Bất kể Phùng Phác hay bộ khoái Thuận Thiên phủ, hay Cố Hiến Thành và các bạn của y, sau khi biết chắc Liên Chí Thanh chết vì Khiên Cơ dược cũng hít sâu một hơi khí lạnh.

Ngay cả Lý Như Tùng vốn hiên ngang hào hùng cũng cắn chặt răng, nhìn sang lão sư bên cạnh phát hiện ra sắc mặt của Từ Văn Trường trở nên hết sức khó coi.

Nguyên nhân không vì gì khác, danh tiếng Khiên Cơ dược quả thật quá vang dội, xưa nay lúc đế vương ban cái chết cho cận thần và phi tử, đa số sử dụng thuốc này, nổi danh cùng với Hạc Đỉnh Hồng, Khổng Tước Đảm, Chẫm Tửu, đều là loại độc dược trong cung ắt phải có dùng cho giết người diệt khẩu, tranh chấp triều chính.

Người bị Khiên Cơ dược hại nổi tiếng nhất chính là Nam Đường Lý Hậu Chủ viết Nhất giang xuân thủy hướng Đông lưu, mà vị Độc Thủ Dược Vương dùng độc lại là Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa. Nghe nói sau khi Lý Hậu Chủ phục dược đầu co quắp, cuối cùng tay chân co lại mà chết, giống như động tác Khiên Cơ dùng máy dệt dệt vải thời cổ, có thể thấy rằng nạn nhân chết rất thê thảm, cũng vì vậy mà dược vật có tên này.

Loại Khiên Cơ dược này là độc dược thường dùng cho âm mưu trong cung đưa đến tử vong, phủ lên sắc thái thần bí cho cái chết của Liên Chí Thanh. Ngay cả Thuận Thiên Phủ Doãn Phùng Phác vốn giữ lập trường trung gian, hiện tại cũng nhìn Từ Văn Trường có vẻ khác lạ. Sau đó y lại nhìn sang Tần Lâm, lòng nghi ngờ dù không phải là Từ lão đầu tự mình hạ độc, cũng là Tần Đốc Chủ phái vị ưng khuyển Đông Xưởng nào đó ra tay.

- Lão sư vang danh mấy chục năm, há là hạng người hạ độc hại người… Chuyện này… hẳn là, là…

Lý Như Tùng ra sức giải thích cho Từ Văn Trường, nhưng y là danh tướng, không phải là trinh thám, cho dù là có tám cái miệng cũng không thể nào giải thích.

Từ Văn Trường vuốt râu lắc đầu mà cười, giọng điệu hết sức hào phóng:

- Tử Mậu, nói nhiều vô ích, lão phu chịu oan đâu chỉ một lần, năm xưa từng chịu tội danh thông đồng giặc Oa bán nước, a dua Nghiêm đảng. Hiện tại đã già lại thêm tội danh hạ độc hại người, cũng không đáng kể gì.

- Này, lão gia tử gấp gáp nhận tội vào mình như vậy sao?

Tần Lâm cười hì hì nhìn Từ Văn Trường, chợt sắc mặt biến đổi, ánh mắt lạnh lẽo quét qua bọn Phùng Phác, Cố Hiến Thành, gằn giọng nói: 

- Vậy còn phải xem bản đốc có đáp ứng hay không!

Hổ không phát uy bị coi là mèo bệnh, dám coi thường thủ đoạn của Tần Đốc Chủ vốn được người đời xưng là xử án như thần, chẳng lẽ ta chỉ có hư danh?!

Phùng Phác ngẩn người ra, Cố Hiến Thành cười lạnh chờ cơ hội phản kích, tam đại mạ tướng cũng nhao nhao muốn thử.

Nhưng Tần Đốc Chủ không cho bọn họ chút cơ hội nào, hỏi như liên châu pháo:

- Lưu Tam Đao lão hãy nói, thành phần chủ yếu của Khiên Cơ dược là cái gì, có phải chỉ có Đông Xưởng chúng ta mới có đồ chơi này hay không, có thể lấy được từ nơi khác hay không?

Lưu Tam Đao phá án lão luyện, lập tức hiểu ra dụng ý của Tần Lâm, lão bừng tỉnh ngộ, vội đáp thật nhanh:

- Khiên Cơ dược đại danh đỉnh đỉnh, thật ra thì thành phần chủ yếu chính là hạt mã tiền sống, trong dược điếm thường chỉ có hạt mã tiền đã bào chế, nhưng muốn lấy được hạt sống cũng không khó khăn gì.

Tần Lâm mỉm cười gật đầu một cái, rất hài lòng về câu trả lời của Lưu Tam Đao.

Hạt mã tiền còn có tên là phiên mộc miết, chính là một loại kịch độc.

Ở thời hiện đại Tần Lâm đã từng sống, địa vị của nó đã bị thay thế, mọi người tương đối quen tai với những sản phẩm của xyanua, nếu như muốn làm cho người bị hại có triệu chứng giống như bệnh tim phát tác, vậy có thể lựa chọn chất độc ricin từ cây thầu dầu cao cấp hơn.

Bất quá Tần Lâm thân là pháp y, rất rõ ràng một loại dược phẩm khác chiếm cứ địa vị quan trọng trong độc lý học, đó chính là sulfat strychnine chiết xuất từ hạt mã tiền mà ra. Trong toàn bộ thế kỷ mười chín và hơn nửa đầu thế kỷ hai mươi, loại độc dược này thật sự chính là lựa chọn rất tốt của các âm mưu đen tối, không biết bao nhiêu danh lưu, quý phụ, tài phiệt và chính trị gia từng bị nó cướp đi tánh mạng.

Dùng sulfat strychnine đã chiết xuất, chỉ cần vài chục gram đã đủ để giết người. Trải qua Trung y bào chế độc tính của hạt mã tiền đã giảm xuống, nhưng nếu là hạt mã tiền sống chưa qua bào chế, độc tính vô cùng nguy hiểm, thường thường chỉ cần vài gram cũng đủ dẫn đến tử vong.

Mới vừa thấy tử trạng Liên Chí Thanh co quắp co giật, Tần Lâm đã có thểlập tức kết luận chính là trúng độc hạt mã tiền, sở dĩ không vạch trần lập tức là vì hắn hy vọng có được ấn chứng từ cao thủ khác. Dù sao ở đời sau có rất ít người dùng hạt mã tiền hạ độc, tội phạm cư ngụ ở nông thôn tương đối lệ thuộc vào thuốc diệt chuột, ở thành thị là xyanua, protit độc, thallium… nhiều không đếm xuể, cho nên đây cũng là lần đầu Tần Lâm tiếp xúc với vụ án người bị hại bị hạt mã tiền độc chết.

Nếu thành phần chủ yếu của Khiên Cơ dược chính là hạt mã tiền, mà lấy được hạt mã tiền sống cũng không khó khăn, vậy cũng không phải chỉ Đông Xưởng mới có. Không thể chỉ bằng vào điểm này mà cho rằng kẻ hiềm nghi chính là Từ Văn Trường, cùng với Đông Xưởng Tần Đốc Chủ sau lưng Từ Văn Trường.

Phùng Phác có vẻ ngạc nhiên:

- Thì ra Khiên Cơ dược độc chết Lý Hậu Chủ chủ yếu là hạt mã tiền sống, bản quan thật sự cô lậu quả văn...

Cố Hiến Thành hậm hực nói:

- Nhưng trước khi Liên Chí Thanh cầm chén rượu, Từ Văn Trường là người cuối cùng chạm vào, trừ lão ra những người khác không có cơ hội hạ độc!

Quả thật không cách nào phủ nhận điểm này, Từ Văn Trường là người cuối cùng tiếp xúc với chén rượu trước khi Liên Chí Thanh uống, đương nhiên hiềm nghi lão là lớn nhất.

Cũng chính là vì chuyện này, sau khi Đông Xưởng nhận được tin tức mới vội vội vàng vàng thông báo cho Tần Lâm biết. Bởi vì nếu hắn không tìm ra hung thủ, rất có thể Từ Văn Trường sẽ bị xem là hung thủ hạ độc hại người.

Làm sao Tần Lâm có thể để cho Từ Văn Trường vô cớ bị oan khuất như vậy!?

Tuy rằng lão tiên sinh cứng đầu cứng cổ tỏ vẻ khinh thường, thật ra thì thân ở trong cuộc, làm sao có thể không thèm để ý chút nào. Mới vừa rồi lão nói tới năm xưa nhiều lần phải chịu hàm oan, mơ hồ có vẻ căm phẫn bất bình. Hiện tại lão đã sắp sửa rời khỏi kinh sư bôn ba vùng thảo nguyên Tái Ngoại, từ nay cùng người yêu như chim liền cánh không hỏi tới chuyện đời. Thế nhưng đúng vào thời khắc mấu chốt này lại bị hiềm nghi hạ độc giết người, chẳng phải oan uổng một đời thanh danh của Thanh Đằng tiên sinh?

Từ Văn Trường khổ cực vất vả vì dân vì nước, lại bôn ba bày mưu tính kế rất nhiều cho Tần Lâm, mãi tới hôm nay tuổi đã hơn hoa giáp mới có cơ hội chạy ra Tái Ngoại nối lại duyên xưa với Tam Nương Tử. Bất kể là về công hay tư, Tần Lâm cũng sẽ không để cho lão phải tiếc nuối cả đời.

Phải biết rằng lưu lại tiếc nuối ở tuổi này, có lẽ đến chết cũng không thể đền bù...

- Cố tiên sinh, ba vị tiên sinh Giang, Dương, Lý… 

Tần Lâm nhìn về phía bọn họ chắp tay một cái, ngoài cười mà trong không cười nói:

- Các ngươi cứ một mực khẳng định là Từ lão tiên sinh hạ độc hại chết Liên Chí Thanh, buồn cười, thật là buồn cười, quả thật không phải là hành động của bậc trí giả.

Bọn Giang Đông Chi định nổi nóng, Cố Hiến Thành đưa tay cản bọn họ lại, cố làm ra vẻ tiêu sái run tay áo rộng lớn lên:

- Vì sao Tần Đốc Chủ lại nói lời ấy?

Tần Lâm cười lạnh âm trầm, để lộ ra mấy chiếc răng trắng:

- Nếu như bản đốc hoặc là Từ lão tiên sinh có ý gia hại, sáng hôm nay Liên Chí Thanh vọng bàn triều chính, hủy báng đại thần, có thánh huấn Thái Tổ ngọa bi văn cũng đã đủ bắt y vào đại lao Đông Xưởng, các ngươi cảm thấy y còn có cơ hội đi ra không? Hừ hừ...

Đông Xưởng từ bọn đầu mục Tào Thiếu Khâm, Vũ Hóa Điền, Lưu Tam Đao, đến Đương Đầu, sai dịch, thảy đều cười âm lãnh không có hảo ý. Có người còn thè ra đầu lưỡi đỏ chót liếm môi một cái, lúc này đang là nửa đêm, nhìn giống như trăm quỷ dạ hành, nhất thời âm phong trận trận.

Tần Đốc Chủ thật là uy vũ!

Từ Tân Di hâm mộ trợn tròn mắt hạnh, đôi môi đỏ mọng chu ra tròn như chữ O. Trước kia nàng cảm thấy cầm binh đánh giặc đã rất uy phong, không nghĩ tới Tần Lâm làm Đốc Chủ cũng uy phong không kém.

Bọn Cố Hiến Thành nhìn nhau, biết Tần Lâm nói có đạo lý. Buổi sáng Liên Chí Thanh vi phạm thánh huấn trên ngọa bi văn, Đông Xưởng hoàn toàn có lý do bắt y lại. Chỉ cần nhốt vào địa lao Đông Xưởng, Đốc Chủ muốn y canh ba chết, ai dám giữ người đến canh năm?

- Ai mà biết được đám yêu ma quỷ quái các ngươi rốt cuộc có âm mưu quỷ kế gì? 

Lý Thực không phục chu miệng nói

Tần Lâm cười cười:

- Tuy rằng Từ lão tiên sinh là người cuối cùng tiếp xúc với chén rượu trước khi Liên Chí Thanh trúng độc bỏ mình, nhưng người từng tiếp xúc qua chén rượu cũng không chỉ có mình lão! Thật ra thì những người đang ngồi tại trường đều có hiềm nghi, tỷ như Lý Ngự Sử đưa độc dược vào trong chén, sau đó Cố Lang Trung kích cổ hành lệnh, để cho chén rượu vừa đúng trải qua tay Từ lão tiên sinh truyền tới tay Liên Chí Thanh, cũng có thể giết chết y!

- Đúng, Cố Hiến Thành chính là hung thủ! 

Lục mập lớn tiếng kêu la, y lấy lưng bàn tay lau qua mồ hôi trán, mang túi da trâu dựng công cụ từ phủ Tần Lâm chạy tới nơi này. 

Cố Hiến Thành giận đến xanh cả mặt, không nghĩ tới tên mập chết tiệt này không nể mặt mình chút nào, gọi thẳng tên y ngay mặt, còn nói y là hung thủ.

Chúng sai dịch Đông Xưởng thầm vui vẻ trong lòng, giả thuyết của Lục Thiên Hộ mười lần có hết tám lần cách xa chân tướng vụ án mười vạn tám ngàn dặm, bất quá y kêu lên như vậy sỉ nhục Cố Hiến Thành cũng khiến cho mọi người hả dạ.

- Tần, Tần Đốc Chủ, ngươi hãy dạy lại thuộc hạ của mình…

Cố Hiến Thành hậm hực vung tay áo, nghiêm trang trịnh trọng nói:

- Ta Kính Dương Cố Thúc Thời, sĩ đại phu triều đình, xuất thân chính đồ, ngũ phẩm Lang Trung, cả đời đọc sách thánh hiền, làm chuyện chính đạo. Há có thể là hạng người hạ độc hại người, lại bị thuộc hạ Đông Xưởng của ngươi nhục mạ trước mặt mọi người như vậy!

Tần Lâm chưa vội trả lời, mà là quan sát Cố Hiến Thành trên dưới trái phải, sau đó nhìn chằm chằm y hồi lâu, mê hoặc không hiểu gãi gãi đầu:

- Chẳng hay mặt mũi Cố Lang Trung bao lớn? Hay là ngài nghĩ cho danh dự sĩ lâm, vì muốn không chịu nhục, lấy cái chết chứng tỏ mình trong sạch ngay trước mặt của chúng ta có được chăng?
Bình Luận (0)
Comment