Sau khi nghỉ ngơi, mọi người tiếp tục lên đường, đến một thị trấn nhỏ, đông đúc người, qua cổng mọi người đều xuống ngựa, có người áp giải Vân Dịch về dịch quán trước, một số khác thì tham quan hàng quán ven đường.
Lưu Linh và thị nữ sau khi xuống xe ngựa, mục đích duy nhất của việc đi dạo này của nàng là bám đuôi Thẩm đại nhân và xem ngài ấy đi đâu.
Đường phố rất hẹp lại nhiều người qua lại, do không có chuẩn mực quản lý nào nên những người bán hàng rong vừa xách thúng vừa nấn ná ở ngã tư, thêm vào đó hầu hết họ đều là những thanh niên chân dài, nên nhanh nhẹn linh hoạt hơn người bình thường.
Đủ mọi vấn đề xảy ra khiến việc Lưu Linh muốn đi đến chỗ Thẩm Yến gặp nhiều khó khăn.
Lưu Linh lạnh lùng nhìn Thẩm Yến ở đằng xa: Ta không tin không bắt kịp được hắn!
"Thẩm Yến!" Lưu Linh kêu lên.
Bóng người tới lui, tầm mắt bị cản lại phía sau, lưng của người thanh niên hơi cứng lại, thoáng chốc tính quay đầu lại, nhưng hắn vẫn cố tình đứng im
"Thẩm Yến!" Lưu Linh lại gọi.
Hai người giữa một dòng người nhộn nhịp đông đúc, nhiều người tò mò nhìn cô gái xinh đẹp ở đây rồi thuận theo ánh mắt của cô gái để tìm người tình của nàng.
"..."
Linh Tê Linh Bích đang đi theo công chúa, cảm thấy xấu hổ đến mức đỏ mặt, gục đầu xuống, muốn làm người vô hình.
Thẩm Yến nghiêng người nhìn về Lưu Linh phía sau đám đông, khoảng cách hơi xa, Lưu Linh nhìn không ra vẻ mặt của hắn.
"Thẩm Yến, chàng muốn trở thành kẻ ruồng bỏ gia đình mình sao?" dưới ánh mắt của mọi người.
Lưu Linh lãnh đạm, giọng nói không hề thấp chút nào.
"Ta bỏ rơi gia đình? Chúng đã kết hôn rồi ư?" Khác với Lưu Linh, Thẩm Yến hoàn toàn không cao giọng nói, nhưng đủ để truyền tải đến tai mọi người một cách rõ ràng, có trình tự.
Mọi người nhìn thấy bóng dáng thon dài của người thanh niên đứng khoanh tay sau lưng, ánh mắt nghiêm nghị, cho dù có người muốn chỉ trích hắn cũng không dám lại gần.
"Không kết hôn thì cũng là đính hôn! Chàng rõ ràng không xem ta ra gì!" Giọng nói của Lưu Linh như vớt được từ thanh xuân lạnh lẽo, khiến mọi người không khỏi thốt lên bởi lời nói của nàng.
"Ta thế này, không phải là vì chàng sau lưng ta đi tìm tiểu tam khác sao? Trong thâm tâm của chàng không hề có ta.."
"Thẩm Yến, ta và chàng thật sự là có hiểu lầm.
Ai dám không coi chàng ra gì? Đường đường là một trong mười bốn.."
"Chuyện riêng tư, đừng bàn tán ngoài đường tránh làm trò cười cho thiên hạ!" Vẻ mặt của Thẩm Yến chợt dừng lại dịu dàng ngắt lời, sợ nàng sắp tiết lộ thân phận của mình.
Vì sợ Lưu Linh sẽ nói thêm những điều cấm kị nên hắn phải sải bước về phía nàng.
Lưu Linh đứng yên tại chỗ, thần thái tràn đầy tự tin.
Thẩm Yến đứng trước mặt nàng, thấy nàng đắt ý không thôi, cũng cảm thấy buồn cười, tóc gãy rơi trên má có chút lộn xộn, hắn đưa tay vuốt tóc nàng.
"Phu quân, ngươi đối với ta thật tốt!" Lưu Linh trêu chọc hắn, thấy Thẩm Yến nhướng mày, vội vàng kéo tay hắn, chặn lời "Lần này trên đầu ta không có côn trùng người đừng hòng gạt ta!"
Nói xong nàng lườm hắn một cái.
Thẩm Yến bật cười, nhớ tới lần trước mình trêu chọc nàng.
Bằng biện pháp độc đáo của mình, Lưu linh cuối cùng cũng khiến Thẩm Yến chịu thua, mặc dù hắn vẫn là đi phía trước, không sánh bước cùng nàng, thoạt nhìn giống như hai người xa lạ không liên quan, nhưng khoảng cách cũng chỉ có hai ba bước chân, có thể dễ dàng đuổi theo.
Lưu Linh nhìn chằm chằm Thẩm Yến từ phía sau, trong đầu suy nghĩ hắn sẽ quay lại nó i chuyện hoặc mỉm cười với nàng, nhưng không, Thẩm đại nhân lạnh lùng đến mức có thể xem người phía sau như không khí.
Lưu Linh chán nãn, giả bộ buồn bã nói: "Thẩm đại nhân, khi nào thì ngươi mới giao trái tim cho ta vậy?"
"Một lúc nào đó."
"!" Câu trả lời này thực sự làm cho Lưu Linh kinh ngạc, khiến nàng lắp bắp kinh hãi, "Một, một, một lúc là khi nào?
Thẩm Yến nhìn vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của nàng, tâm tình vui vẻ một chút.
Lưu Linh muốn hỏi rõ hơn, nhưng Thẩm Yến lại giả vờ không để ý đến, cô khịt mũi quay đi: Hắn không để ý tới nàng, nàng cũng không thèm để ý tới hắn.
Sau đó Lưu Linh đưa mắt nhìn sang các quầy hàng khác nhau ở hai bên đường, vừa đi vừa xem với tâm trạng thoải mái mong đợi, có như vậy nàng mới có thể dễ dàng quên được chuyện của Thẩm Yến, lang thang không lâu, Lưu Linh được thị nữ nhắc nhở," Công chúa, hình như Thẩm đại nhân đang gọi người "
Lưu Linh ngẩng đầu nhìn, chỉ trong chốc lát, Thẩm Yến lại cách một quãng đường dài, điều khiến cô tò mò hơn là Thẩm Yến đang ôm một con lợn..
màu hồng trên tay? Thanh niên ngoắc ngoắc tay, cách gọi này giống kiểu một chú cún con.
Lưu Linh không thể hiểu được, động tác gọi ta như một chú cún con, khuôn mặt u ám của nàng đi tới, Thẩm Yến ôm con heo đặt vào tay nàng không giải thích gì thêm.
Lưu Linh đối với Thẩm Yến vẻ mặt nghiêm túc, cố gắng đoán ý tứ của hắn, rất không vui," Ngươi coi ta là heo? "
" Đương nhiên không phải! "Hiếm khi Thẩm Yến ôn hòa nhẹ giọng nói chuyện với nàng," Ta là đem trái tim giao cho ngươi.
"
" Ngươi tự coi mình là heo? "Lưu Linh nhìn trước mắt, rành mạch nói:" Ngươi có bị bệnh không? "
Đương nhiên ý của Thẩm Yến không phải là như vậy
Lưu Linh lại đoán," Tim lợn? Trái tim? Là ý tứ này sao "nghĩ như vậy, miễn cưỡng cũng có chút tình ý.
Thẩm Yến nói:" Đem heo làm thịt.
Người muốn tim, chẳng phải liền có tim hay sao? Đây chính là phong tục ở đây.
"
Lưu Linh hoài nghi nhìn hắn, vẻ mặt rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
Thẩm Yến suy nghĩ một chút, dừng lại," Ngươi, ngươi không giết được heo, ngươi không biết làm sao được ăn thịt heo? "
" Ngươi mới là không biết ăn thịt heo! "Lưu Linh nghiên cứu nghiêm túc mới nhận ra," Ngươi đúng là không ăn thịt heo còn gì! "Cho nên, không có gì gọi là cho nàng trái tim, hắn vẫn là đang trêu chọc cô!
Lưu Linh lạnh lùng nghĩ: Nàng thật sự mang đến rất nhiều niềm vui cho Thẩm Yến!
* * *La Phàm cùng những người khác đưa Nhạc Linh ra ngoài mua đồ ăn, ở trên phố thấy Thẩm Yến và Lưu Linh từ đầu đến cuối ánh nhìn qua lại, La Phàm sắc mặt khó coi: Thẩm đại nhân bị làm sao vậy? Rõ ràng biết công chúa đang chơi đùa hắn, vậy mà..
Hắn nhất định là bị công chúa lừa gạt! Tất cả chuyện này phải để Nhạc cô nương giải quyết mới được! Đây chính là mục đích để hắn mang theo Nhạc Linh!
La Phàm nhìn Nhạc Linh với ánh mắt sáng rực.
Nhạc Linh sững sờ nhìn Lưu Linh, ánh mắt lóe lên, một lúc sau mới nói nhỏ với La Phàm:" La công tử, ta nhất định phải đi bái kiến công chúa, mong ngài..
"
" Đừng lo lắng, ta sẽ nhờ Thẩm đại nhân giúp ngươi.
"Đây là mục đích của La Phàm.
Chỉ là, La Phàm muốn mang Nhạc Linh đến trước mặt Thẩm Yến, muốn Thẩm Yến nghe từ Nhạc Linh một số chuyện, nhưng Thẩm Yến không có hứng thú, trên đường trở về kinh phải tự mình thẩm vấn Vân Dịch, còn có một việc vặt chờ hắn thu xếp.
Bản tính hắn lại không có tò mò nhiều, cũng không có sở thích nghe tới chuyện xưa của người khác.
" Thẩm đại nhân, ngươi không muốn biết những chuyện giữa công chúa và Nhạc cô nương, hay Lục công tử sao? Ngươi không muốn biết công chúa là người như thế nào sao? "Mặc dù Thẩm Yến đã sắp xếp rất nhiều công việc cho, nhưng là vừa lúc rảnh rỗi, La Phàm liền muốn kéo Nhạc Linh đi tìm Thẩm Yến.
Nhạc Linh cũng nhìn Thẩm Yến bằng ánh mắt đáng thương.
Thẩm Yến xoa lông mày, thẳng thừng nói:" La Lục, ngươi rất thích bát quái.
Sau khi trở về kinh, ngươi nên đổi vị trí phù hợp với mình hơn.
Về phần Nhạc cô nương..
ngươi muốn đi gặp công chúa, thực sự không có liên quan gì đến ta.
"
" Khẩn cầu Thẩm đại nhân, "Nhạc Linh nhẹ giọng nói," Công chúa dường như chỉ nghe lời ngài, ngài có lòng..
"nàng ta có vẻ sốt ruột, tiến về phía trước một bước, nhưng đứng không vững, liền".
A.
"Lên một tiếng..
Nàng đang đến gần Thẩm Yến, Thẩm Yến vươn tay nắm lấy cánh tay để không cho nàng ngã.
" Quận chúa.."Nhạc Linh hoảng sợ nhìn Lưu Linh.
Thẩm Yến quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm vô cảm của Lưu Linh, bất giác nhìn tay mình đang kéo Nhạc Linh, Thẩm Yến không phải kẻ ngốc, trong phút chốc liền hiểu ra, liếc mắt nhìn Nhạc Linh: Cô nương này, tâm cơ cũng không ít.
Lưu Linh xoay người rời đi.
Cùng úc này, một tên thuộc hạ tới, báo cho Thẩm Yến, hắn không có thời gian lo lắng Trường Nhạc quận chúa nghĩ như thế nào.
Tối hôm đó, khi mọi việc đều ổn thỏa, như Thẩm Yến đã dự đoán, hai người Linh Tê, Linh Bích đang cầm đèn đợi sẵn bên ngoài và nói rằng Lưu Linh muốn gặp hắn.
Hai người đưa Thẩm Yến đến trước cửa phòng công chúa, liền hạ thấp người lui ra, dắt theo những người khác, Thẩm Yến hơi do dự một chút, nhưng vẫn đẩy cửa vào trong.
Lưu Linh đứng quay lưng trước ngọn lửa đang mở trên bàn, ánh sáng chiếu vào áo choàng thêu cành mận mạnh mẽ, tóc mây tựa như khúc dài xõa hờ hững, lả lơi.
Tựa như chạm nhẹ lên thì mái tóc dài sẽ rơi xuống, nghe thấy tiếng động bên cửa, Lưu Linh liền quay người lại.
Đôi lông mày nàng đột nhiên biến sắc, dưới ánh đèn, nở rộ như một bông hoa, vô cùng kinh diểm.
Nàng giương tay lên, áo choàng rơi xuống đất.
Thẩm Yến đứng bất động như tượng, ánh mắt u ám.
.