Gần đây Lưu Linh có chút không vui nên rời khỏi Giang Châu đi đến Nghiệp Kinh, tiện đường giải sầu một chút.
Nửa đường gặp được Thiên Hộ đại nhân của Cẩm Y Vệ, Thẩm Yến, nàng muốn theo đuổi Thẩm Yến, cưỡi Thẩm Yến.
Có lẽ là vì tư thế khi chàng nói chuyện với người ta quá hấp dẫn.
Dáng dấp chàng đẹp mắt, mạnh mẽ thanh chính, vết sẹo dưới mắt lại tựa mang yêu khí.
Dáng người tốt của chàng thì càng không cần phải nói, vai rộng eo mảnh mông hẹp, phi ngư phục giống như được đặt may riêng.
Ừm, thật sự là khiến cho người ta không dời nổi mắt.
Nhưng khuyết điểm của chàng chính là không cho Lưu Linh sắc mặt tốt.
Lưu Linh đi cảm tạ ơn cứu mạng của chàng, nói: “Thẩm đại nhân, huynh xem huynh đã cứu ta một mạng, ta quá cảm tạ huynh.
Huynh xuất hiện đúng lúc, làm ánh nắng vì vậy mà trở nên rạng rỡ, khiến mây đen vì thế mà tan đi, để…”
Chàng cắt ngang lời ca tụng của Lưu Linh: “Trả lại thẻ bài lại cho ta.”
Đương nhiên là Lưu Linh không trả.
Trả rồi thì nàng còn làm thế nào mà kiếm cớ quyến rũ chàng chứ, dù sao chàng cũng luôn nghiêm mặt.
Nàng tiếp tục khen chàng, chàng xoay người rời đi.
Kêu một tiếng này, chàng nói: “Ta cảm thấy người khát nước, dứt khoát viết lại lời khen ngợi của người đối với ta đi, có thời gian rảnh ta sẽ xem.”
Nhưng Lưu Linh thật sự viết lời ca ngợi rồi thì chàng lại không xem.
Chàng chạy tới nói kế hoạch bàn nhiệm vụ với các huynh đệ của mình.
Mặt trời lớn chiếu gay gắt, chàng đứng ở nơi đó nói chuyện với người ta.
Các Cẩm Y Vệ khác còn đứng ở dưới bóng cây đấy, tư thế đứng của chàng có đẹp hơn nữa thì Lưu Linh cũng đau lòng… dáng dấp đẹp như vậy mà sao không quý trọng chứ?
Bị rám đen mất thì làm sao bây giờ? Phơi nắng bị tổn hại thì làm sao bây giờ?
Có thể là sự nóng nảy của Lưu Linh ở bên này quá rõ ràng, chàng quay đầu nhìn nàng: “Người muốn đi nhà xí?”
Lưu Linh nói: “Ta lo huynh bị cháy nắng.”
Chàng nói: “Người lo cho mình xem có thể bị phơi nóng chóng mặt hay không trước đi đã.”
Buổi chiều hôm đó Lưu Linh bắt đầu không thoải mái, đầu óc choáng váng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đại phu nói là bị cảm nắng.
Buổi tối chàng tới thăm nàng, bưng một bát thuốc bốc lên khí độc đen sì, Lưu Linh quả thật nghi ngờ chàng muốn hạ độc chết nàng.
Chàng từ trong đêm tối đi vào nơi có ánh đèn, mặt mày trở nên rõ ràng từng chút một, loại cảm giác làm cho người ta tim đập rộn lên ấy, chậc chậc.
Lưu Linh nói: “Đều tại huynh, là huynh nguyền rủa làm ta bị bệnh, huynh liệu đó mà làm đi.”
Chàng nói: “Ngày mai ta vẫn đứng dưới ánh mặt trời, người thử nguyền rủa ta hai tiếng xem ta có thể phơi nắng sinh bệnh không?”
Lưu Linh nói: “Mặc kệ, đặc tính của huynh ta đương nhiên là không bắt chước được.”
Chàng nói: “Người nói lời này có thấy chột dạ không?”
Lưu Linh cười, càng nhìn chàng càng không nhịn được cười.
Thế nhưng nàng cười với chàng, cười đến mức rất đẹp đẽ, chàng đối với người qua đường Giáp Ất Bính cười đến mức cợt nhả như vậy cũng không cười với nàng.
Vì để có thể nhìn thấy chàng cười trước, Lưu Linh thường đi tới đi lui, đi qua đi lại bên cạnh chàng.
Chàng nói: “Người thật sự thích đi, vậy thì vẫn nên ngồi xe ngựa gì đó đi, ngày ngày kéo sợi dây, thắt người ở phía sau để đi là được rồi.
Cách xa vạn dặm, chắc chắn là người không thành vấn đề.” (?)
Lưu Linh nói: “Để ta đi như thế thì cũng được, huynh đảm nhiệm làm củ cà rốt treo ở phía trước ta.
Kéo một bước, ta đi một bước, nói không chừng như vậy là có thể đi tới Nghiệp Kinh, còn bớt cho huynh thấy phiền muộn ta ở trên đường tiêu xài nhiều.”
Chàng nói: “Cà rốt? Rất có ý tưởng.
Nhưng ta không cần treo ở trước mặt người, người có tin ta ở phía sau đá người một cái không?”
Lưu Linh nghĩ “Huynh dám” nhưng lại cảm thấy chàng thật sự sẽ đá nàng… nàng đường đường là Quận chúa, vào lúc này mà thân phận lại không có tác dụng gì, thật sự là thương tâm.
Nhưng nàng vẫn tìm cơ hội vẽ lên mấy tấm chân dung mà Thẩm Yến cất giữ, sau đó chàng đã trông thấy nhưng chỉ lườm nàng một cái mà không nói gì.
Lưu Linh xem như không biết chàng đã nhìn thấy.
Có lần nàng lên xe ngựa, đi tương đối chậm, đúng lúc bắt kịp Thẩm Yến từ phía sau lưng nàng đi về phía chuồng ngựa.
Nàng đã đoán sai thời gian và ngoài ý muốn, lúc dự tính hai người sẽ lướt qua vai nhau thì dưới chân nàng mềm nhũn, ngã xuống đất.
Sau đó nàng thật sự ngã xuống.
Lưu Linh ngồi dưới đất, tức giận bất bình nhìn Thẩm Yến, chàng đang dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ lạ nhìn nàng.
Phía sau chàng không biết lúc nào đã có thêm một Cẩm Y Vệ, đang báo cáo với chàng, đúng lúc ngăn cản bước chân của Thẩm Yến, đồng thời chặn đứng kế hoạch của Lưu Linh.
Nàng nói: “Nhìn nhìn nhìn, có gì hay mà nhìn?”
Chàng nói: “Nhìn người gặp chuyện ngoài ý muốn liên tục, có lẽ thứ người cần không phải là đi Nghiệp Kinh mà là đi tìm đại phu giúp người nghỉ ngơi lấy lại sức.”
Lưu Linh bất động, nhìn chàng đi qua đưa tay ra với nàng.
Bàn tay quen cầm kiếm điển hình, ở giữa lòng bàn tay có vết chai dày, hình dáng tay của chàng cũng rất đẹp.
Đương nhiên, nếu như chàng không đẹp thì nàng cũng thấy chướng mắt chàng.
Chàng cười: “Vẫn chưa chịu đứng dậy? Nếu không ta cũng bị người làm té một cái, người thấy thế nào?”
Đây là lần đầu tiên chàng cười với nàng.
Lưu Linh cầm lấy tay chàng, sắc mặt vẫn không dễ nhìn, sau khi đứng lên, nàng nhân lúc chàng không sẵn sàng mà đưa chân đá chàng, chàng phản ứng nhanh, tránh đi rất nhanh.
Chân của nàng mới duỗi ra là chàng đã cách xa nàng một trượng rồi.
Lưu Linh nói: “Không phải huynh nói ta có thể làm huynh ngã một cái sao? Huynh nói chuyện không giữ lời gì hết.”
Chàng nói: “Tiểu cô nương, ta là cha của người sao, sau khi đùa cho người cười còn nhất định phải nói gì nghe nấy?”
Chàng không phải là cha của nàng, nàng muốn ngủ với chàng mà thôi, nhưng sau khi phát hiện ra Thẩm Yến vẫn khó chơi như trước đây thì nguyện vọng này càng thêm mãnh liệt.
Người mới lớn hơn nàng có mười tuổi mà làm gì lại gọi nàng là “Tiểu cô nương”? Gọi đến mức nàng đều sinh ra áp lực tâm lý rồi.
Nàng kháng nghị với chàng: “Vì sao lại gọi ta là tiểu cô nương? Cứ như ta là con nít không bằng.”
Chàng nói: “Vậy thì đại cô nương?”
Nàng nói: “...!Vẫn là tiểu cô nương đi.”
Buổi tối Lưu Linh lại đi tìm chàng nói chuyện thi từ ca phú.
Chàng nói: “Không hiểu.”
Lưu Linh nói: “Cho nên mới nói chuyện.”
Chàng nói: “Ta không có tâm tình.”
Đúng lúc ngày mùa hè có một con côn trùng màu đen to như hạt đậu vo ve từ trên không trung rơi xuống, bay lên cổ áo của Lưu Linh, Lưu Linh vừa nhảy vừa kêu, sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Thẩm Yến đưa tay giúp nàng lấy côn trùng xuống.
Cong ngón tay bắn đi, côn trùng một lần nữa lao vào vòng ôm của thiên nhiên.
Nàng nói: “Cười cái gì? Không có tâm tình nói chuyện với ta mà có tâm tình nhìn ta xấu mặt?”
Chàng nói: “Rất có tâm tình.”
Không phải mùa hè rất nóng sao?
Dọc đường bọn họ vẫn luôn đi trên núi, ngủ dã ngoại, Lưu Linh nhìn thấy một đầm nước hồ là không muốn đi nữa, nàng đề nghị tất cả mọi người tắm rửa xong lại nói.
Tất cả mọi người bận rộn, Lưu Linh vừa đi tới bên cạnh Thẩm Yến, chàng liền đứng dậy: “Biết ngay là người muốn tìm ta.”
Lưu Linh nói: “Nhiều nam như vậy, ta không quá tín nhiệm, muốn để huynh giúp ta trông chừng.
Huynh biết đó, thân phận ta cao quý, lại là mỹ nhân, từ nhỏ đã có rất nhiều người thích ta.
Ta rất không có cảm giác an toàn…”
Chàng ngắt lời: “Đi thôi.”
Lưu Linh vẫn chưa kịp phản ứng.
Chàng nói: “Muốn ta đá người xuống nước sao? Cảm nhận sự mỹ lệ không gì sánh bằng của người?”
Lưu Linh cười đến mức không ngăn được, chàng thật sự đi qua, tư thế muốn đẩy nàng xuống nước.
Lưu Linh nhanh chóng xoay người bỏ chạy, nàng xách theo váy áo, chạy đến mức làm rơi một chiếc giày.
Nàng không dám quay đầu, động tác nhanh chóng.
Lúc nàng thở hổn hển bò lên trên con dốc đứng, đứng ở sau bụi cây thò người ra nhìn thì phát hiện ra Thẩm Yến hoàn toàn không đi qua đây, chàng ngồi dưới cái cây trước hồ.
Ánh nước hồ trong trẻo, bóng cây xanh râm mát và quầng sáng trên gò má chàng lưu động, trái tim của nàng vì đó mà nhảy vọt, càng lúc càng nhanh.
Lưu Linh làm mất ngọc bội bên hông, đi tìm Thẩm Yến chất vấn.
Chàng hững hờ, hoàn toàn không xem là chuyện gì to tát.
Lưu Linh sợ chàng không chú ý tới, nói: “Huynh không tìm về cho ta thì ta sẽ gả cho huynh.”
Chàng dừng lại một chút rồi ngẩng đầu nhìn nàng: “Người đây là ép buộc đạo đức*?”
*道德绑架: Là hành vi sử dụng đạo đức theo một quy tắc ứng xử không rõ ràng để tác động đến hành vi hoặc suy nghĩ của người khác.
Nếu như làm mất ngọc bội, mất đến trong ngực chàng, có thể đối phó được với chàng thì Lưu Linh thật đúng là ép buộc đạo đức.
Ừm miếng ngọc bội đó, Lưu Linh đến nay chưa tìm được, cũng không biết là thật sự mất hay là Thẩm Yến không muốn trả lại cho nàng.
Nàng tự mình đoán theo phương hướng mà mình thích, nghĩ đến dáng vẻ Thẩm Yến vì nàng mà động lòng, nàng bèn vô cùng mừng rỡ.
Cực kỳ vui vẻ rồi, Thẩm Yến ném một cục đá đến bên chân nàng, miễn cưỡng lướt qua góc áo của nàng.
Anh nói: “Mơ thấy món ăn ngon gì mà chảy nước miếng đầy đất vậy? Còn không mau lên xe ngựa? Chờ ta ba lần đến mời?
Lưu Linh lau lau nước bọt không tồn tại ở bên miệng, nói: “Huynh mời một lần đi.”
Chàng một lần đến mời: “Còn không lên xe ngựa thì ta sẽ không đợi người nữa, chúng ta đi thôi.”
Lưu Linh lập tức ngoan ngoãn đuổi theo.
Mùa hè nóng như vậy, đoàn người của Lưu Linh đều đi theo Cẩm Y Vệ, đuổi đến mức phập phồng thấp thỏm, vừa mệt vừa choáng.
Lưu Linh vì đám thị nữ của mình mà mưu cầu phúc lợi: “Để Cẩm Y Vệ nhảy một bài đi, làm mọi người vui vẻ một chút.”
Chàng nói: “Nhảy một bài là có thể thoải mái? Không cần thuận tiện nhảy vào lòng tặng cái ôm chứ?”
Lưu Linh nói: “Được đó được đó.”
Chàng liếc nhìn nàng một cái nhưng không phản đối, ngược lại nói: “Ta cũng cảm thấy rất thú vị.”
Nhưng cuối cùng không thành công bởi vì trời mưa to.
Sau đó thì luôn mưa to, mưa vừa, mưa nhỏ chuyển đổi không gián đoạn.
Lưu Linh rất cao hứng, bởi vì trời mưa mà nàng có thể có một đống thời gian dùng để ngắm Thẩm Yến.
Bay tới bay lui trước mặt chàng, hỏi han ân cần với chàng, kiểu gì chàng cũng sẽ quen.
Chàng nói: “Người thích đến trước mặt ta như thế, không bằng ta dạy cho người đánh quyền nhé.”
Nàng nói: “Có thể đánh ngã huynh không?”
Chàng nói: “Không thể.”
Nàng lập tức không hứng thú lắm: “Vậy thì có ích gì? Không có ích ta không học.”
Chàng nói: “Có ích chính là chờ sau khi người luyện thành rồi, ta động thủ với người sẽ bớt áp lực.”
Hóa ra chàng thật đúng là muốn đánh nàng.
Lưu Linh lại bắt đầu cười, cười đến mức ánh sao trong mắt chớp chớp, nhảy vọt thành ngân hà sáng chói.
Đáng tiếc là Thẩm Yến không biết thưởng thức.
Lại tìm cơ hội nói chuyện với Thẩm Yến, nói đến thời gian sau khi về Nghiệp Kinh, nói đến lúc đó Thẩm Yến sẽ rất bận rộn, nàng có thể sẽ không thường xuyên tìm chàng giống như bây giờ nữa.
Lưu Linh nói: “Đến lúc đó nếu như ta muốn gặp huynh thì làm sao bây giờ?”
Chàng nói: “Nhịn.”
Lúc chàng nói như vậy, Lưu Linh muốn bổ nhào qua hôn chàng biết bao nhiêu.
Nhưng bị người ta lạnh nhạt nhìn, nàng sờ cằm, vẫn xem Thẩm Yến là phong cảnh mà thưởng thức, tương đối không có áp lực.
Khi một đám người náo động lửa trại làm tiệc tối, Thẩm Yến đưa rau diếp quả dại cho người bên cạnh, Lưu Linh một mực chớp mắt ngồi xổm bên cạnh nhìn chàng.
Lưu Linh nói: “Dù sao ta cũng là Quận chúa, huynh chăm sóc người khác sao không chiếu cố ta một chút chứ? Ta ngồi xổm tê cả chân rồi.”
Thẩm Yến lấy qua một con thỏ gác trên lửa, sau khi nướng chín thì xé xuống một miếng cho nàng.
Chàng nói: “Này.”
Lưu Linh nói: “Để một người không ăn thịt nướng thịt giúp ta, ta có tài đức gì chứ, ngại ngùng quá.”
Chàng nói: “Vậy thì thôi.”
Nàng nói: “Đừng thôi chứ, cho ta rồi thì xem như là của ta.”
Lưu Linh vẫn tiếp tục víu lấy Thẩm Yến, hy vọng khai thác thêm được chút gì đó, cũng tạo cảm giác tồn tại trước mặt chàng.
Bất kể như thế nào, tất cả mọi người tự động gom bọn họ chung với nhau, chỉ có Thẩm Yến không nghĩ như vậy.
Nàng nghe lén thấy chàng nói với người khác: “Sao ta lại thích nàng ta? Da mặt dày như vậy…”
Lưu Linh đứng ngoài ba bậc thang sau lưng chàng, nghĩ thầm huynh xem như ta là kẻ điếc à, phỉ báng ta ngay trước mặt ta.
Nàng kích động, nổi giận đùng đùng muốn quay người rời đi, kết quả đã tạo thành sự việc thê thảm ngoài kế hoạch, trong tay nàng vốn ôm một sọt hoa hòe tràn đầy, chuẩn bị đưa cho thị nữ nấu nướng.
Kết quả tay nàng rung lên một cái, tất cả hoa hòe đều vung ra ngoài, bay lả tả như mây như tuyết, hất đầy đầu đầy mặt Thẩm Yến.
Chàng bị hoa trắng như tuyết vùi đầy người, không ngừng hắt hơi, hình tượng cao ngạo lạnh lùng bị ném sạch.
Lưu Linh lùi về sau, cẩn thận lại căng thẳng: “Ta không phải cố ý…”
Chàng đen mặt: “Người cách xa ta một chút!”
Chim oanh líu lo, cây cỏ rậm rạp, dưới bầu trời xanh, tất cả những người nhìn thấy một màn này đều cùng cười theo.
Ngày mùa hè trôi chậm chạp, cảnh tượng đương lúc xinh đẹp.