Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 60


"Có thấy lạnh hay không?"
"Không lạnh."
"Có muốn dẫn hạ nhân theo không?"
"Không cần."
Chỉ nói mấy câu ngắn gọn nhưng Thẩm Yến đã trấn định được chút ít tâm tình của Lưu Linh.

Ngữ điệu của chàng trầm tĩnh thản nhiên, không vội vàng cũng không nóng nảy, hiệu quả chữa lành rất tốt.

Vừa rồi chàng đứng bên ngoài cánh cửa kia, dựa theo khả năng của mình nhất định đã nghe được chút ít đoạn đối thoại của Lưu Linh với thái y kia.
Nhưng ở trước mặt của Lưu Linh chàng vẫn không hề nhắc đến bất cứ điều chuyện gì, biểu hiện giống như là chuyện gì cũng không hay biết.
Nhưng Lưu Linh tự nói với chính mình chắc chắn Thẩm Yến là đã biết rồi.
Nàng cùng chàng thức dậy, được chàng đưa ra khỏi gia môn nhưng chàng vẫn không hề đề cập gì đến bệnh tình của nàng.

Lưu Linh thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới thật sự thả lỏng bản thân mình.
Nàng biết, cho dù căn bệnh của nàng có là bệnh nan y đi chăng nữa thì Thẩm mỹ nhân cũng sẽ không có ý định từ bỏ nàng.
Bên ngoài cửa phòng, từ giây phút Thẩm Yến lựa chọn bước vào trong thì Hầu phu nhân đã muốn rời đi.

Bà vốn cho rằng dòng dõi của Thẩm gia theo lý mà nói sẽ không thể nào chấp nhận một cô gái có chứng "loạn thần".

Thẩm đại nhân là người khiết thân tự hảo (1), sau khi biết được bệnh tình của Lưu Linh làm sao còn có thể chọn Lưu Linh được nữa chứ?
Hầu phu nhân không có bản lĩnh giở thủ đoạn, bà ta chỉ là hy vọng Thẩm Yến có thể biết khó mà lui, chủ động từ bỏ Lưu Linh.

Hơn nữa bà cũng từng nghe qua về nhân phẩm và trí tuệ của Thẩm đại nhân, bà ta tin tưởng Thẩm Yến sau khi bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không đi khắp nơi nói năng lung tung.

Nếu như sau này A Linh có muốn kết hôn thì vẫn có thể gả ra ngoài.
Kỳ thật Hầu phu nhân cũng không hy vọng Lưu Linh xuất giá nhanh chóng như thế.

Dù sao thì Lưu Linh cũng vừa mới thoái hôn với Lục Minh Sơn, ngay lập tức lại gả vào Thẩm gia, Hầu phu nhân cảm thấy như vậy không tốt cho thể diện của nhà họ.
Cho nên tuy là bất bình vì Lão Hầu gia đặt hết tâm tư lên người nữ ngoại tôn nhưng về suy nghĩ thì Hầu phu nhân với Lão Hầu gia quả thật là người đứng chung một chiến tuyến.
Nhưng bà lại không nghĩ tới Thẩm Yến thế mà vẫn giữ đúng lời hứa đồng ý cưới Lưu Linh.
Tất cả những người ở Nghiệp Kinh này đa số đều phản đối hôn sự giữa Trường Nhạc Quận chúa và Thẩm đại nhân.

Bọn họ hoặc là xuất phát từ những mục đích khác nhau, hoặc là từ những suy tính đủ đường, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Thẩm Yến muốn thành thân với Lưu Linh cũng là xuất phát từ mục đích chính trị nào đó.
Tất cả mọi người đều không tin rằng Thẩm Yến và Lưu Linh là yêu mến lẫn nhau.

Trong cái vòng Nghiệp Kinh luẩn quẩn này không ai tin tưởng vào loại tình cảm tốt đẹp này.
Lưu Vọng không tin.
Thẩm Dục không tin.
Từ Thời Cẩm cũng không tin.
Chỉ có mỗi Lưu Linh và Thẩm Yến là tin tưởng.
Dưới sự ngầm cho phép của Hầu phu nhân nên Thẩm Yến rất dễ dàng đưa Lưu Linh ra ngoài.

Sau đó bà lại đến bẩm báo tình huống với Lão Hầu gia, Lão Hầu gia nghe xong thì nhất thời nổi cơn tam bành: "Con sao lại có thể để cho người ngoài biết được bệnh tình của A Linh, con có biết đây chính là đâm một dao vào ngực của A Linh hay không?", được chốc lát thì lại tức giận: "Sao con lại để cho Thẩm Yến dễ dàng bắt cóc A Linh đi như vậy? Ai biết được tên tiểu tử đó có ức hiếp A Linh nhà chúng ta hay không?", một lúc sau lão Hầu gia lại cảm thấy thật là may mắn: "A Linh bị Thẩm Yến đưa đi, có lẽ là tiểu tử nhà họ Thẩm kia thật sự có thể an ủi A Linh đang bị tổn thương.", cuối cùng thì ông lại đau lòng, bị chính người thân của mình bán đứng A Linh chắc hẳn là rất đau lòng.
Tâm tình dĩ nhiên là sẽ có một chút không được thoải mái nhưng Lưu Linh vẫn không có cảm giác mất mát quá lớn.
Cùng với Thẩm Yến đi dạo trên phố, xung quanh là người người qua lại tấp nập, đèn đuốc sáng rực như giữa ban ngày, nàng nói hết với Thẩm Yến tâm sự trong lòng: "Thật ra ta không có khó khăn gì cả, nhiều năm về trước ta dã biết bọn họ sẽ đối xử với ta như vậy."
"Cha ta ầm ĩ với ta là bởi vì cha ta chột dạ.

Di nương hiện tại đối xử rất tốt với ta, khóc lóc sướt mướt là vì muốn từ thân phận di mẫu mà biến thành thân phận mẫu thân...Cả đời bà ta có muốn cũng đừng hòng."
"Đệ đệ, muội muội của ta hận ta, sợ ta cũng là vì ta đối với bọn chúng không tốt."
"Còn mấy người cữu cữu của ta, có lẽ trước đây bọn họ thương ta nhưng từ sau khi mẫu thân qua đời bọn họ đối với là ta kính nhi viễn chi (2), đối với ta cũng có chút sợ hãi.”
“Bọn họ nói bệ hạ yêu thương ta, thật ra là vì bọn họ muốn đem ta ra để giúp cho bọn họ đối đầu với phụ thân của ta.”
“Ngay cả ngoại tổ phụ...Chàng xem ông ấy hiện tại thương yêu ta như vậy, thật ra ban đầu ông ấy là vì muốn bù đắp cho ta, chính là yêu thương ta nhiều năm như vậy, đến cuối cùng mới yêu thương ra cái tình cảm này.”
“Thẩm đại nhân, chàng nhìn xem, ta ở bên cạnh người khác, người khác đối với nào với ta đều nhìn thấy rõ ràng.

Chỉ là ta vờ như không hay biết gì cả.” Lưu Linh cười một tiếng, vừa lạnh lẽo lại thê lương: “Ta có cái gì mà không biết đâu chứ? Năm tuổi ta đã có thể giết chết mẫu thân của mình, còn có cái gì mà ta không thể nhìn thấy rõ ràng chứ?”
"Lưu Linh." Thẩm Yến dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng: "Nàng là muốn cùng ta bàn chuyện nàng có giết chết mẫu thân của nàng hay không, đúng không?"
Lưu Linh cứng đờ người, nghiêng đầu sang chỗ khác, mi mắt đỏ ửng lên.
Đầu ngón tay của nam nhân nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ lấp lánh trên đôi mắt của nàng, giọng nói cũng dịu dàng hơn: "Không muốn nói thì đừng nói, nàng có thể dựa vào ta, tin tưởng ta."
Lưu Linh ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo phản chiếu dáng vẻ cao lớn của chàng, nàng ngỡ ngàng hỏi: "Ta dựa vào chàng bằng cách nào đây? Ta phải tin tưởng chàng thế nào?"
"Theo ta."
Chàng đưa nàng đi dạo trong chợ đêm, đưa nàng hòa nhập vào một xã hội thu nhỏ.

Nhìn thấy người ta đang thổi bông chàng đẩy nàng đi lên phía trước một chút nhưng Lưu Linh không muốn nên cự tuyệt, ngay lập tức đã bị chàng kéo vào trong chơi thử.
Nàng con mua cả mặt nạ, chơi trò giải câu đố, còn thưởng cho một tiểu cô nương xướng khúc (3) nữa.
Kỳ thật tiểu cô nương nhà người ta cực kỳ đáng thương, nhưng người cô ấy trộm nhìn không phải là Lưu Linh.

Lưu Linh đang đứng sau lưng Thẩm Yến, nhìn tiểu cô nương cứ chốc lát lại trộm nhìn Thẩm Yến.
"Công tử....Ta xướng một khúc nhạc cho người nghe có được không?" Đúng lúc Lưu Linh nhìn trúng một con rối màu sắc sặc sỡ, Thẩm Yến lấy bạc ra thì tiểu cô nương kia mới mở lời.
Lưu Linh cắn môi, thầm nghĩ mị lực của Thẩm mỹ nhân này thật sự là lớn đến mức vô pháp vô thiên, đi đến đâu cũng cực kỳ bắt mắt, trông không khác gì một con khổng tước lòe loẹt.
Thẩm Yến quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Linh đang dùng ánh mắt ghét bỏ để cảnh cáo mình thì đáp: "Ta không nghe nhạc khúc." Tiểu cô nương thất vọng "A" một tiếng, sau lại nghe Thẩm mỹ nhân nói tiếp: "Cô có thể hỏi nàng ấy."
Ánh mắt của tiểu cô nương kia và chàng cùng dừng lại trên người Lưu Linh.
Sau đó là màn truy hỏi đến cùng của Lưu Linh: ""Nàng" là ai? Còn ta lại là ai? Chàng không thể nói rõ ràng được à?"
Thẩm Yến mỉm cười không nói tiếng nào.
Trên đường đèn đuốc lập lòe tựa như con rồng đang uốn lượn, từng dòng người nhộn nhịp trên đường vừa ồn ào lại náo nhiệt; trên sông có du khách ngồi thuyền thưởng ngoại, có văn nhân ca hát, có thanh lâu khúc, vô số những màn ảo thuật không kịp xem qua, những mánh khóe thật là kỳ quái...

Thẩm Yến đi cùng Lưu Linh suốt cả chặng đường cuối cùng cũng phát hiện được Lưu Linh mỗi lần nhìn thấy những món hàng được làm thủ công tinh xảo, khéo léo thì đôi mắt nàng lại sáng lấp lánh.
Trong lúc nàng đang ôm con rối nhỏ được chàng trong tay, Thẩm Yến cũng cảm nhận được câu hỏi ban nãy của thái y ở phủ Hầu gia rốt cuộc cũng đã bị nàng bỏ lại sau lưng, hiện tại nàng thật sự rất vui vẻ.
Lưu Linh kéo cánh tay của chàng nói: "Thẩm đại nhân à, ta thật sự rất muốn được gả cho chàng đó! Chàng đối với ta thật là tốt..."
Thẩm Yến trêu đùa nàng: "Làm sao nàng biết được sau khi ta cưới nàng sẽ không đối xử tệ với nàng vậy?"
"..." Lưu Linh khẽ gầm gừ chàng.
Trong lúc hai người đang cười nói, trêu đùa với nhau thì Lưu Linh đột nhiên nhìn thấy có hai bóng đen xẹt qua trước mặt nàng.

Ngay lập tức nàng cảm nhận được cơ bắp trên cánh tay nàng đang bám vào của Thẩm Yến căng cứng lên.
"Thẩm đại nhân." Hai vị Cẩm Y Vệ chậm rãi mở lời: "Lúc sáng có người của Hình bộ đến theo chiếu chỉ đưa Vân Dịch ra khỏi ngục, Cẩm Y Vệ vừa mới nhận được tin tức báo có người đến cướp ngục, đã cứu Vân Dịch đi rồi...Hình bộ đến mượn người, Hàn đại nhân truyền lệnh cho Thẩm đại nhân lập tức qua đó."
Vân Dịch?
Không phải lên là tên quan viên mà Thẩm Yến cùng bọn họ một đường áp giải vào kinh sao? Người vào ngục theo chiếu chỉ không phải là do Cẩm Y Vệ phụ trách hay sao? Tại sao lại có liên quan đến Hình bộ?
Lưu Linh nảy sinh ngờ vực trong lòng.
Ánh mắt Thẩm Yến lạnh lùng: "Là ai đã phê chuẩn cho Hình bộ đưa người đi? Trấn phủ một câu cũng chưa nói? Tới lúc xảy ra chuyện lại đi tìm chúng ta à?"
Hai vị Cẩm Y Vệ chớp chớp mắt, bởi vì trách nhiệm của Cẩm Y Vệ quá lớn nên đoạt mất chén cơm của người khác.

Lại nói Hình bộ, hễ nhìn thấy Cẩm Y Vệ là lại chướng mắt, cho rằng Cẩm Y Vệ đoạt mất chuyện vốn dĩ phải do bọn họ làm.
Đối với chuyện thẩm vấn Vân Dịch lần này Hình bộ cũng đã cố hết sức tranh thủ, chủ yếu vẫn là do Thẩm Yến chưa chịu buông ra.
Nhưng mà không ngờ được là Thẩm Yến chỉ mới rời khỏi có nửa ngày thì Vân Dịch đã bị cướp đi mất.
Hai người họ đáp: "Trấn phủ đại nhân nói án của Vân Dịch vẫn là dó Thẩm đại nhân người phụ trách, Hình bộ đến đòi người Trấn phủ đại nhân đương nhiên là không đồng ý.

Kết quả là sau đó Hàn Chỉ huy sứ tới, nói Thẩm đại nhân người...Nói tóm lại là Hàn Chỉ huy sứ lấn lướt, vượt quyền của Trấn phủ đại nhân, trực tiếp để cho Hình bộ đưa người đi."
Vốn dĩ sau khi Thẩm Yến quay trở về kinh sẽ được thăng quan lên làm Trấn phủ.

Trấn phủ ban đầu sớm đã có nơi khác để đi, tâm tư đã không còn muốn ở lại Bắc Trấn phủ Ty nữa.

Ai mà ngờ được Lục gia lại nửa đường ngáng chân, ở trước triều đình ra sức buộc tội Thẩm Yến, hại Thẩm Yến không được thăng chức.
Trấn phủ hiểu rõ đây là bàn cờ giữa Thẩm Yến và Lục gia, hắn không thể nào đắc tội cả hai bên nên đành lựa chọn bám vào bên mạnh hơn.

Hàn Chỉ huy sứ nói là phải giao người cho Hình bộ, trong thời khắc mấu chốt đó hắn tất nhiên là sẽ không làm Hàn đại nhân mất mặt.
Mà Thẩm Yến buổi chiều lại không có mặt ở Bắc Trấn phủ Ty, chàng phải chạy đi làm một việc khác trùng hợp lại đúng vào thời điểm này.
Lưu Linh cảm thán: Trong một đêm mà Hình bộ đã để mất người, Hàn đại nhân lúc này chắc hẳn đã hối hận muốn chết, khó trách lại phải tức tốc đi tìm Thẩm Yến về chủ trì đại cục.
Trong lòng nàng có chút khó chịu xen lẫn không cam tâm: Mỗi lần Thẩm đại nhân đi cùng với nàng chỉ mới được chốc lát là sẽ bị gọi đi...
Lưu Linh dường như đang định che giấu tâm sự của bản thân, định là sẽ nói lời tạm biệt với Thẩm mỹ nhân.

Chỉ là nàng nhìn thấy Thẩm Yến sau khi hỏi rõ ngọn ngành sự tình cũng không nóng nảy mà chỉ cười một tiếng: "Người nếu đã giao cho Hình bộ thì ta việc gì phải đi biện minh cho sự quá phận của người khác chứ?"
"Thẩm đại nhân!" Hai người họ hiểu rõ Thẩm Yến đây là muốn làm bẽ mặt Hàn Mặc.

Chuyện đã thành ra như vậy, Hàn Mặc ở Cẩm Y Vệ nhất định cũng không phải là kẻ ngốc.

Thẩm đại nhân không nể mặt Hàn Mặc cũng không quan trọng, quan trọng là bọn họ làm sao trả lời đây?
Thẩm Yến nói: "Ta sẽ không quay về chủ trì đại cục đâu, không nói không rằng để người khác đưa người đi lại không nói cho ta biết, xảy ra chuyện rồi mới chạy đến tìm ta, thế gian này nào có chuyện gì tốt đẹp như vậy đâu chứ?"
"Nhưng đây là do Hình bộ xin được giúp đỡ...Thẩm đại nhân không đi, hình như không được hay cho lắm."
Thẩm Yến trầm ngâm một lát rồi nói: "Được, ta sẽ đi.

Chuyện nào ra chuyện đó, ta là lấy thân phận Cẩm Y Vệ được điều động đi bắt người, chuyện của Vân Dịch ta sẽ không để ý tới."
Thẩm Yến rốt cuộc cũng phải đi.
Tâm trạng của Lưu Linh phập phập phồng phồng, vừa nghe thấy dường như đã hiểu được kết quả.
Bắt gặp Thẩm Yến đang nhìn về phía mình, nàng thản nhiên đáp: "Chàng đi đi, ta sẽ tự quay về, chàng không cần phải lo lắng."
Vì sợ làm cho Thẩm Yến khó xử nên nàng cúi đầu xuống, không nói nhiều lời liền quay đầu bước đi.

Nàng thật sự rất sợ bản thân nếu còn không rời khỏi sẽ nổi giận với chàng.
Nàng muốn đi cùng với chàng suốt đêm nhưng chàng lại không thể thực hiện được.
Đêm nay vẫn là đêm nàng cảm thấy tồi tệ nhất...
Thẩm đại nhân ngàn tốt vạn tốt, chỉ có điểm này là không được tốt.
Nàng vừa mới xoay người thì cổ tay đã bị Thẩm Yến nắm lại, trong lòng nàng không được thoải mái lại nghe được giọng nói văng vẳng của chàng: "Nàng đi đâu đó? Đã quên chúng ta đi ra ngoài để làm gì hay sao?"
Ai đã quên, rõ ràng chàng mới là người quên kia mà!
Nàng có hơi giận dỗi một chút: "Chàng đi đi, là ta không xứng với chàng."
"Không xứng với ta sao?" Giọng điệu của chàng giống như đang cân nhắc gì đó.
Thẩm Yến không hay nói đùa với nàng, chàng nắm lấy bả vai xoay nàng lại đối diện với mình: "Tiểu A Linh, nàng có muốn bước vào thế giới của ta hay không?"
Nàng chậm rãi ngẩng đầu nhìn thiếu niên dưới bóng ngọn đèn.
Chàng nói: "Nàng khao khát bước vào nhân gian phồn hoa, vậy nàng có từng nghĩ sẽ bước vào thế giới của ta hay không?"
"Thế giới của ta tinh phong huyết vũ, bạch cốt đôi sơn (3).Không có tiếng đàn, chẳng có tiếng hát cũng không náo nhiệt giống như nàng mong đợi...Nàng có muốn xem thử hay không?"
Thế giới của Thẩm Yến...Đó là một thế giới như thế nào?
Lưu Linh biết rõ Thẩm Yến không thích chốn đông người.

Nàng có hứng thú với chuyện bình thường của dân gian, Thẩm Yến chỉ là đi theo nàng nhưng bản thân chàng thật sự là không có hứng thú.
Lưu Linh đi dạo chợ đêm, mua pháo hoa, thả hoa đăng, Thẩm Yến cùng đi với nàng nhưng chàng thật sự không nhiệt tình mấy.
Chàng chỉ là muốn nhìn thấy nàng vui vẻ mà thôi.
Như vậy thế giới của Thẩm Yến là thế giới như thế nào, dáng vẻ của nó ra sao?
Rốt cuộc nàng được phép bước vào thế giới của chàng đúng không?
"Ta muốn xem." Lưu Linh đưa tay mình đặt vào trong lòng bàn tay của Thẩm Yến, nghiêm túc lại chân thành, ánh mắt lấp lánh như tinh tú trên trời.

Nàng đi từng bước một về phía trước, cả người rơi vào trong bóng hình bóng của chàng thầm thì: "Ta muốn đi cùng với chàng xem thử."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của hai vị Cẩm Y Vệ, Thẩm Yến ôm Lưu Linh vào lòng.


Trong lúc hai người bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì Thẩm Yến đã mang theo Lưu Linh nhảy lên bờ tường, thân ảnh quỷ mị mơ hồ, thoáng chốc đã biến mất, giữa màn đêm thật sự là không thể nào phát hiện được.
Hai người trợn mắt há mồm: Từ trước đến nay đã bao giờ nghe thấy Cẩm Y Vệ đi phá án còn đưa người nhà theo xem đâu chứ?
Nhưng Thẩm đại nhân vốn dĩ là không muốn đi qua đó, ngài ấy nhất định là phải độc lập hành sự, những người khác còn có thế làm được gì nữa sao?
Lưu Linh đã bước vào thế giới của Thẩm Yến.
Đêm lạnh sương mù dày đặc, trăng sáng đã lên cao, nàng đứng trên mái hiên nhà, làn váy tung bay nhìn không chớp mắt về phía con hẻm có màu xanh lam kia nơi Thẩm đại nhân đã rút đao ra khỏi vỏ, sát khí cuồn cuộn.

Chỗ những người tham chiến cùng với chàng mùi máu tươi dần dần nồng đậm, lúc Thẩm Yến vung ngang đao khiến cho toàn bộ ánh mắt của Lưu Linh đều đặt trên người chàng.
Chàng đích thực là người hai tay nhuốm đầy máu tươi, đạp lên xương trắng mà tiến về phía trước.

Trong bóng đêm, chàng bước lên từ địa ngục, bên hông là Tú Xuân Đao hòa cùng khí thế bức người của chàng.

Trên khuôn mặt chàng không lộ ra một chút biểu cảm nào, đôi mắt lạnh như băng.

Sau khi một đám người lần lượt ngã xuống, chàng ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Linh đang đứng trên mái nhà.
Có sợ không?
Ánh mắt của chàng đang hỏi nàng.
Thật ra nàng hơi sợ một chút.
Người duy nhất mà Lưu Linh thật sự giết chết chính là mẫu thân của nàng.

Nàng không muốn giết người, nàng sợ bản thân mình rồi sẽ trở thành một thây ma.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Yến như vậy, so với chàng thì một chút sai lầm của nàng cũng không đáng là gì.
Lưu Linh mỉm cười, lắc đầu, từ trên mái nhà nhảy xuống, nhào vào lòng của người một thân đang nhuốm đầy máu tươi.
Dáng vẻ không chùn bước của nàng làm cho Thẩm Yến hơi kinh ngạc.
Nàng bước từng bước một, đi vào trong thế giới của chàng.
Suốt đoạn đường truy sát Vân Dịch, Lưu Linh được chàng đưa theo cùng.
Chàng đưa nàng đến bên đường để nàng tận mắt chứng kiến, chứng kiến chàng nhìn thấy máu me, xương cốt như cơm bữa, còn nhìn thấy những người chết không nhắm mắt hoặc là trong mắt tràn ngập oán hận.
Chàng để nàng nghe tiếng gió lao nhanh hun hút trong đêm đen, một giọt sương đêm xuôi theo mái hiên rơi xuống mặt nước, hơi lạnh trên mái hiên xâm nhập vào thân thể, nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sương mù.
Chàng đưa nàng đi trên cỏ, đi trên bờ tường, đạp lên những mảnh ngói vỡ.

Vết máu trên góc áo của chàng không thể lau sạch được, đối mặt với những kẻ địch khi chất vấn không hé nửa lời chàng hờ hững, âm trầm...Hoàn toàn biến thành một người khác.
Nhưng khi chàng ôm nàng, trong cái ôm lạnh lẽo toàn là hương vị của máu tươi Lưu Linh lại cảm thấy thật sự an toàn.
Có người nhìn thấy Lưu Linh, muốn giết chết Lưu Linh nhưng không bao giờ làm được.
Thẩm Yến che chở cho nàng, bảo vệ nàng suốt cả đoạn đường.
Chàng dám đưa nàng theo cùng tất nhiên cũng dám bảo đảm nàng tuyệt đối an toàn.
"Lưu Linh, nàng còn dám gả cho ta không?" Thẩm Yến hỏi.
"Gả!" Lưu Linh nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Nàng phải nói làm sao để cho chàng hiểu được đây?
Nhìn thấy chàng tài giỏi như vậy, là nàng đã bị chàng thu hút! Ngay cả tư thế rút đao của chàng khiến Lưu Linh nhìn thấy trong lòng như muốn bùng nổ.
Nữ nhi nông cạn.
Cũng là động vật nhìn bằng mắt.
Lưu Linh nhìn thấy thấy Thẩm đại nhân của nàng có dáng vẻ mê người đến thế - nhìn thấy chàng đang cúi đầu rồi ngẩng lên, có vết máu tung tóe nơi khóe mắt, sự lạnh lùng dần rút lui nhường chỗ cho dịu dàng lên ngôi.
Cứ nhìn khoảnh khắc chàng vừa giết người xong đã lập tức hỏi nàng có cảm thấy lạnh hay không, thử hỏi sao mà Lưu Linh lại không yêu cho được.
Nhất định phải yêu, cho dù lạnh đến cắt da cắt thịt, trời sập tuyết lở hay đường sá gập ghềnh nàng cũng muốn yêu.
Nhưng thế giới của Thẩm đại nhân không chỉ có như vậy.
Sau khi phối hợp với những người khác bắt Vân Dịch giao lại cho Hình bộ, mặc kệ người của Hình bộ cùng với Hàn Chỉ huy sứ muốn nói lại thôi, Thẩm Yến lập tức đưa Lưu Linh rời đi.
Thẩm Yến tiếp tục đưa Lưu Linh đi ngắm nhìn thế giới của mình.
Hai người đứng trên vọng gác cao nhất Nghiệp Kinh, vươn lên đến tận mây trời, phía bên dưới là bầu trời lấp lánh tinh tú cùng màn sương bồng bềnh.
Hai người đứng ở nơi này lắng nghe đủ loại âm thanh: có tiếng gió, tiếng lá rơi, có tiếng hoa nở cùng âm thanh tí tách của những giọt sương mai.

Tiếng chuông sớm vừa đổ hòa cùng tiếng cửa hông cọt kẹt mở ra, còn có tiếng bánh xe đẩy nghiền qua tảng đá của người bán hàng rong.
Cô độc, an tĩnh, tịch mịch nhưng lại thật diễm lệ.
Hóa ra đây chính là thế giới của Thẩm Yến.
Mê hoặc người ta đến như vậy.
Hệt như cảm giác mà chàng đem đến cho nàng.
Lưu Linh nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Yến, nàng cảm thấy mình thật sự đã yêu chàng mất rồi.
Nàng nằm trong lồng ngực của chàng, được chàng ôm lấy, mơ mơ màng ngủ suốt một đêm.
Chờ đến hừng đông, họ là những người đầu tiên nhìn thấy ánh mặt trời.
Vầng thái dương khổng lồ, đỏ rực như ánh lửa, bừng sáng như thắp lên ánh sáng cho những tia hy vọng.
"Thẩm Yến à, thế giới của chàng thật là đẹp." Nhìn ngắm mặt trời đỏ rực từng chút một nhô lên cao, tiếng chuông vang lên khắp Nghiệp Kinh còn đang say giấc nồng, Lưu Linh thầm thì.
Thẩm Yến có trái tim mạnh mẽ như vậy, chàng làm bạn với cô đơn, khoác áo choàng đi trong đêm tối.

Nhưng kỳ thật chàng cũng không cô đơn lạnh lẽo, chàng có thể nhìn thấy rất nhiều điều mà người khác không nhìn thấy được, có thể nghe thấy những âm thanh mà người đời đều bỏ qua.

Thế giới tinh thần của chàng phong phú như thế khiến cho Lưu Linh vô cùng ngưỡng mộ chàng.
Chàng chính là người khiến nàng say đắm đến mức không thể tự thoát ra được.
Lưu Linh nhìn mây bay dưới chân mình, ma quỷ trong lòng nàng lại rục rịch trỗi dậy.
Thẩm Yến hỏi nàng: "Có muốn nhảy xuống không?"
Lưu Linh hơi ngập ngừng, vốn dĩ nàng định nói "Không muốn", nhưng nghĩ đến người ôm mình chính là Thẩm Yến, chàng không giống như những người khác thì nàng lại gật đầu, thành thật nói: "Muốn."
Thẩm Yến gật đầu, cúi người gạt đi những sợi tóc lộn xộn trên gương mặt của Lưu Linh.
Lưu Linh được chàng chăm sóc rất thoải mái, chớp chớp mắt, lười biếng đáp: "Tuy là ta muốn nhảy nhưng ta sẽ không nhảy.


Ta có thể khống chế...Á!"
Nàng hét lên một tiếng chói tai bởi vì bất ngờ không kịp đề phòng, thân người nàng trở nên nhẹ bổng là bởi vì Thẩm Yến ném nàng xuống.
Nhưng đồng thời thắt lưng của nàng cũng được Thẩm Yến nhanh chóng ôm trọn.
Chàng ôm lấy nàng, cả hai từ trên cao cùng nhau rơi xuống, y phục của hai người bị gió thổi phập phồng tung bay.
Lưu Linh ôm cổ Thẩm Yến, nhìn ngắm khuôn mặt anh tuấn của chàng, trong lòng nàng như muốn hét lên!
Nhất định phải vì Thẩm đại nhân mà sáng tạo ra một từ mới!
Nếu không thì trên đời này sẽ không có từ ngữ và lời lẽ nào có thể miêu tả được sự rung động mà chàng đã mang đến cho nàng!
Chàng ngay đến cả nhảy lầu cũng có thể thỏa mãn nàng!
Lưu Linh đã hiểu được tất cả may mắn trong cuộc đời này của nàng đều là dùng để gặp được chàng.

Nửa đời trước của nàng đau buồn đến vậy, tất cả đều là vì nửa đời sau có thể gặp được chàng.
Người này...Chính là người này...
Lúc gần rơi xuống mặt đất Thẩm Yến rút đao bên hông ra, đâm thẳng xuống dưới chân tường thành để giảm tốc độ rơi xuống.
Lưu Linh đã quên mất ma quỷ trong lòng vừa rồi đã làm nàng trở nên hưng phấn, vừa đáp xuống mặt đất nàng đã vội vàng nhào vào lòng Thẩm Yến: "Thẩm đại nhân, Thẩm Yến, Thẩm đại ca, ngày mai chàng lập tức đến cưới ta, có được không? Xin chàng! Ta cầu xin chàng đó!"
Cứ nghĩ đến việc không thể cùng một người như chàng ở bên nhau Lưu Linh cảm giác như sống không bằng chết.
Lần này đến lượt nàng đuổi theo Thẩm Yến, không muốn để cho chàng đi mất.

Lưu Linh dùng năng lực quấn quýt si mê của bản thân phát huy đến cực hạn: "Xin chàng cưới ta đi, xin chàng đó!"
"..." Thẩm Yến mỉm cười, xoa đầu Lưu Linh, nhìn bộ dạng như được tiêm máu gà của Lưu Linh có vẻ như nàng đã tốn rất nhiều sức lực.
Thẩm Yến cảm thấy rất phiền toái khi bị nữ nhân bám theo.
Chàng đương nhiên là biết rõ bản thân thu hút bao nhiêu người cho nên mấy năm nay luôn một mực né tránh tiếp xúc gần gũi với các cô nương.
Nhưng đến lượt Lưu Linh quấn quýt không rời, nàng ấy đùa giỡn tới thế này, cả người đều vắt lên trên người chàng không cho chàng rời đi khiến Thẩm Yến chỉ có thể bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Đi xuống đi!"
"Không! Chàng có đánh ta, ta cũng không xuống, trừ phi chàng giết ta!"
"Lưu Linh! Nàng còn làm thế ta sẽ giận đó!"
"Chàng cứ giận đi, tức giận nhưng đừng quên chuyện ngày mai đến cưới ta..."
"Lưu Linh!"
"Thẩm đại nhân, chàng gọi tên ta thật là dễ nghe đó nha, chàng có thể gọi thêm vài tiếng nữa được không?"
"..."
Thẩm Yến cảm thấy thật đau đầu: Chàng không cẩn thận đã kích thích cái tính bám người không buông của tiểu nha đầu này rồi, phải làm sao bây giờ?
.......................
Ban đầu là vì thái độ bài xích của Thẩm phu nhân nên Lưu Linh hứng thú muốn giao hảo với Thẩm phu nhân cũng có hơi giảm bớt.

Mấy ngày nay được dạo chơi cùng Thẩm Yến nên nàng không muốn tấn công phía Thẩm phu nhân.
Nhưng bây giờ nghĩ đến việc nếu có thể thu phục được Thẩm phu nhân thì có thể được gả cho Thẩm mỹ nhân rồi, trong lòng nàng bỗng dâng lên động lực vô hạn.
Bản lĩnh dùng để thu phục Thẩm phu nhân của Lưu Linh càng ngày càng lợi hại.
Thẩm phu nhân bị thế trận như lang như hổ của nàng bày ra làm kinh sợ đến mức không dám bước ra khỏi cửa.

Cứ tưởng như vậy là đã an toàn nhưng ai mà ngờ được Lưu Linh lại dùng thân phận Quận chúa của mình ngày ngày đều đến nhà họ Thẩm làm khách.

Ai nói nữ nhân ở Thẩm gia cũng muốn giao thiệp với nàng đâu chứ? Nếu như có cơ hội này thì Lưu Linh đã có thể nghênh mặt bước ra khỏi cửa nhà họ Thẩm rồi.
Thẩm phu nhân hai mắt trợn trắng, bà ta nghĩ hay là giả bệnh có được không?
Kết quả là Lưu Linh lấy cớ trên đường trở về kinh thành Thẩm đại nhân đã chiếu cố nàng rất nhiều, bây giờ Thẩm phu nhân sinh bệnh theo lý nàng phải thăm hỏi.

Vậy là Lưu Linh đã có lý do quang minh chính đại đến gặp Thẩm phu nhân rồi.
"..." Thẩm phu nhân quả nhiên chưa từng gặp qua cô nương nào mặt dày, kiên cường đến mức cố chấp như vậy.

Bà thật muốn đập đầu xuống đất, hận bản thân tại sao lại phải giả bệnh làm gì cơ chứ.
Suốt một ngày Lưu Linh liên tục ngồi ở bên giường của Thẩm phu nhân, cùng phu nhân nói chuyện phiếm.

Thẩm phu nhân bị nàng tra tấn đến độ mất hết kiên nhẫn, dù sao người ta cũng là Quận chúa, bà ấy không thể nào mở miệng quát một tiếng "Cút" được, có phải không?
Hơn nữa con trai bà vẫn luôn miệng dặn dò...
Cứ nghĩ đến chuyện Thẩm Yến muốn thành hôn với Lưu Linh là Thẩm phu nhân lại buồn phiền, hứng thú để nói chuyện với Lưu Linh cũng không còn.
Lưu Linh mặc kệ không quan tâm, Thẩm Yến khó thu phục như vậy mà nàng đã thu phục được thì Thẩm phu nhân nhất định nàng cũng có cách.

Theo nàng quan sát Thẩm phu nhân chỉ là không thích nàng, không khó đối phó như Thẩm Yển.
"Phu nhân, phu nhân..." Hai người đang một đối một đáp trò chuyện thì thị nữ canh giữ ở bên ngoại đã vội vàng chạy vào.
Thị nữ còn chưa nói hết câu đã thấy Thẩm lão gia ở phía sau không màng tới lễ nghĩa đi thẳng vào trong, nhìn thấy Lưu Linh đang đứng đó, ông thở hổn hển nói với hai người trong phòng: "Có chuyện lớn rồi! Thẩm Dục trở về báo tin, Yến Nhi bị người khác tố cáo đã động tay động chân vào vụ án của Vân Dịch mới để cho Vân Dịch ba lần bốn lượt tẩu thoát.

Trần Chỉ huy sứ đã bãi nhiệm chức vụ của Yến Nhi, muốn nó phải chấp nhận bị tra xét!"
"...Vậy, vậy Yến Nhi đang ở đâu?"
"Nó cùng với Trần Chỉ huy sứ nảy sinh mâu thuẫn, hai bên ra tay đánh nhau.

Sau khi nó bỏ đi Trần Chỉ huy sứ đã ra lệnh cho lập tức ra lệnh cho Cẩm Y Vệ truy nã nó nhưng vẫn chưa tìm được người về."
"Nó bỏ đi đâu cơ chứ?" Thẩm phu nhân không hiểu được ẩn tình bên trong, bà chỉ cảm thấy tính tình con trai mình mạnh mẽ như vậy, sao nó lại có thể không chịu đựng được? Cho đến khi Thẩm lão gia nói không tìm thấy người thì bà mới bắt đầu luống cuống.
Thẩm lão gia buồn bã lắc đầu, trước khi báo cho Thẩm phu nhân biết ông ấy đã phái người đi tìm kiếm Thẩm Yến rất lâu nhưng vẫn không biết được Thẩm Yến đã đi đâu.

Nếu như Thẩm Yến vẫn cứ khăng khăng cố chấp nhất định không chịu quay trở về Cẩm Y Vệ trình diện thì Trần Thế Trung hoàn toàn có thể buộc tội nó lơ là nhiệm vụ, trực tiếp tống nó vào ngục giam chứ không phải như lúc này tạm thời cách chức để điều tra.
Đây mới chính là nguyện nhân mà Thẩm gia muốn tìm ra Thẩm Yến càng sớm càng tốt.
Lưu Linh sau khi nghe Thẩm lão gia nói trong lòng cảm thấy rất khó hiểu: Hành động này quả thật là không giống với tác phong của Thẩm Yến.

Cho dù có bị người khác vu oan giá họa Thẩm Yến nhất định sẽ không phản ứng mất bình tĩnh đến như vậy.

Thái độ xử sự nóng nảy như trẻ con đầu còn chỏm tóc thế này so với tác phong hàng ngày của Thẩm Yến thật sự là rất khác biệt.
Thẩm phu nhân sau khi bàn bạc với Thẩm lão gia thì cả hai đều vội vã nói muốn đi tìm Thẩm Yến, nhưng hai người đều không biết phải tìm con trai mình ở đâu.

Tính tình Thẩm Yến bình thường rất độc lập, từ thời niên thiếu đã tách khỏi cha mẹ nên đối với những mối quan hệ xung quanh của Thẩm Yến cơ bản không nắm bắt được.
Thế là hai vợ chồng họ Thẩm lại quay ra trách móc lẫn nhau ngày thường không chịu quan tâm đến con cái, tới lúc xảy ra chuyện thì lại nháo nhào như ruồi nhặng mất đầu.
Hai người bọn họ cứ thế mà cãi nhau ầm ĩ.
"Câm miệng!" Ánh mắt Lưu Linh tràn ngập phẫn nộ, đập tay thật mạnh xuống bàn, chung trà cùng mâm trái cây trên bàn bị tác động nên va chạm vào nhau.

Hai vợ chồng Thẩm thị cũng hoảng sợ huých vai nhau, khẩu khí cũng trở nên yếu ớt.
"Thẩm Yến xảy ra chuyện không hay mà các người chỉ biết trách móc lẫn nhau, có tác dụng lắm à? Nói nhiều chuyện vô nghĩa như thế chi bằng sớm đi tìm người đi!" Lưu Linh đứng lên, đôi mắt lạnh băng của nàng quét hết một lượt tất cả những người trong phòng: "Câm miệng hết cho ta! Nếu như không có bản lĩnh thì đừng nói nhiều, ngoan ngoãn ở lại đây chờ tin tức, để ta yên tĩnh một chút!"
"..." Thẩm phu nhân lén nhìn cô nương đó xoay người đi khỏi, bà thật sự không hiểu được tính tình Lưu Linh lại có thể lớn đến mức này, có thật đây là tiểu cô nương vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn mà thường ngày bà vẫn gặp đó ư?
Lưu Linh phái Dương Diệp đưa thêm những thị vệ khác đi tìm người, nhân tiện hỏi thăm tình hình từ Thẩm Dục.


Bởi vì Từ Thời Cẩm cho nên Lưu Linh tới tận bây giờ vẫn tránh gặp mắt y.

Nhưng hiện tại vì Thẩm Yến nên nàng quyết định gặp Thẩm Dục một lần để hiểu rõ chân tướng sự việc.
Lúc Thẩm Dục bước vào cửa phủ thì nghe có tiếng nữ nhân đang gọi mình.

Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy Trường Nhạc Quận chúa đang về phía bên này.
Thẩm công tử Thẩm Dục nheo mắt, hiển nhiên là đã hiểu được nguyên nhân Lưu Linh tới tìm hắn.

Điểm này làm hắn cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa có chút buồn cười.
"Thật là hiếm có nha, Quận chúa thân phận cao quý như vậy lại có ngày phải tìm đến ta." Hắn cười tủm tỉm chào hỏi nàng, sau lại huơ huơ ngón tay: "Chẳng qua là ta sẽ không cho người biết bất cứ chuyện gì đâu."
"Ta nghĩ ngươi biết Thẩm Yến hiện giờ ở đâu."
"À." Thẩm Dục bật cười, giọng điệu của hắn cực kỳ bỡn cợt: "Ta không biết."
"Thẩm công tử, chuyện năm đó..."
"Quận chúa, người hà tất phải làm khó ta như vậy?" Thẩm Dục ngáp một cái, lười biếng đáp, liếc nhìn nàng từ trên xuống dưới, phất tay nói: "Không biết thì chính là không biết, cho dù người có hỏi bất cứ chuyện gì đi nữa thì ta cũng là không biết.

Chuyện năm xưa ta đã quên hết rồi, Quận chúa không cần phải canh cánh trong lòng.

Nếu như người thật sự không thể quên được chuyện đó vậy thì lập tức quỳ xuống dập đầu cho ta..."
Hắn còn chưa nói hết câu thì cả người đột ngột cứng đờ ra, đồng tử cũng co rút lại, bởi vì hắn nhìn thấy Lưu Linh khom người, quỳ xuống trước mặt hắn.
Lưu Linh thà quỳ lạy thiên tử chứ nhất định không quỳ lạy phụ thân của mình...
Mà lúc này đây Lưu Linh lại quỳ xuống ngay ngắn trước mặt Thẩm Dục.
Nàng thản nhiên nói: "Ta đối với chuyện của năm đó không có gì phải bận tâm, ta làm việc này là vì ngươi muốn ta làm.

Nếu như ngươi còn chưa buông bỏ được còn muốn ta làm gì nữa thì cứ thẳng thắn nói cho ta biết.

Ta chỉ xin ngươi nói cho ta biết Thẩm Yến hiện giờ đang ở đâu."
Thẩm Dục thu lại thái độ công tử cà lơ phất phơ của mình, hắn dùng ánh mắt kỳ quái để quan sát Lưu Linh như thể đây là lần đầu tiên hắn gặp được Lưu Linh vậy.
Thật ra hắn vốn dĩ sẽ không quen biết nàng.
Nếu như không có Từ Thời Cẩm, có lẽ cả đời này của Thẩm Dục sẽ không có liên quan đến loại người ngạo mạn quá đáng như Lưu Linh.
Không đúng, có lẽ là vẫn sẽ có liên quan.
Thẩm Dục thấp giọng cười, giống như là có mối quan hệ sâu sắc đối với Lưu Linh và Thẩm Yến vậy.
Trường Nhạc Quận chúa, nàng vì Từ Thời Cẩm mà đắc tội với hắn, ném hắn từ trên đỉnh cao xuống dưới bụi rậm, thế mà nàng vì Thẩm Yến lại có thể quỳ gối trước mặt hắn chỉ để biết được một chút tin tức.
Lưu Linh à....Rốt cuộc là nàng là người thú vị đến như vậy à?
Thẩm Dục ngẩng đầu nhìn trời cao, nhẹ nhàng cười một tiếng, mà tiếng cười này một chút cũng không thuộc về hắn.

Hắn chậm rãi nói: "Ta thật sự là không rõ tung tích Thẩm Yến ở đâu...Hình như hắn đang có kế hoạch gì đó, không giống như là nóng nảy làm càn.

Thật ra ta và hắn không thân thiết, phong cách làm việc cũng không giống nhau, ta chỉ sợ ta còn không hiểu hắn bằng người."
Thẩm Dục chắc chắn là không nói dối.
Lưu Linh bình tĩnh nhìn cả nửa ngày, một lúc sau mới gật đầu đứng dậy rời đi: "Đa tạ."
Một ngày đã trôi qua, không có ai tìm được Thẩm Yến, ngay cả Lưu Linh cũng không tìm được.Lòng nàng nóng như lửa đốt, không biết chàng sẽ ra sao, chỉ có thể đứng ở bên ngoài phủ đợi chàng.
Nếu như chàng quay trờ về, nàng có thể là người đầu tiên gặp được chàng.
Suốt một ngày Lưu Linh bôn ba vì chuyện của Thẩm Yến.

Nàng không nắm rõ được nội tình nên ngay cả việc tiến cung cầu xin bệ hạ nàng cũng không dám.

Việc duy nhất nàng có thể làm lúc này chính là tìm cho được chàng mà thôi.
Chỉ là nàng mãi vẫn không tìm ra chàng, vậy thì phải làm sao bây giờ?
Càng bôn ba khắp nơi Lưu Linh lại càng biết được nhiều chuyện.
Trần Thế Trung rõ ràng lại đang nghiêng về phía của nhà họ Lục.
Thẩm Yến ở Bắc Trấn Phủ ty đi lại khó khăn.
Chàng là bị thuộc hạ do chính tay mình đề bạt lên trên phản bội.
Những việc khác của chàng cũng tiến triển không mấy thuận lợi.
Hàn Mặc sau khi bị cách chức thì ăn miếng trả miếng, cắn ngược lại một cái.
Từng việc, từng việc một, có lẽ không chỉ có như vậy.
Ngay cả chức vụ của Thẩm Yến cũng tạm thời bị bãi nhiệm.
Lưu Linh rất đau lòng cho chàng, nàng rất muốn nhanh chóng tìm thấy chàng.

Trong lúc nàng khổ sở, tuyệt vọng là Thẩm Yến đã trấn an nàng, nay chàng rơi vào trong nguy khốn, nàng cũng muốn được ở bên cạnh chàng.
Lưu Linh ở bên ngoài phủ đệ của Thẩm Yến ngồi dựa lưng vào vách tường, người hầu mời nàng đi vào trong lần nào nàng cũng lắc đầu cự tuyệt.

Nàng vẫn cứ ngồi nguyên một chỗ, cứ cố chấp mòn mỏi trông chờ chàng.
Mãi đến nửa đêm lúc Thẩm Yến trở về nhìn thấy người con gái đang ngồi dựa sát vào góc tường.

Nàng cũng đã nhìn thấy chàng, đôi mắt lập tức sáng lên, vội vàng đứng dậy.
Chàng mặc phi ngư phục, trên người nồng nặc mùi rượu, đôi đồng tử đen thẫm lại nhưng không hề mờ đục.
Thẩm Yến không nói câu nào mà bước qua, chàng ngồi xuống dựa người vào vách tường, chính là vị trí mà Lưu Linh vừa mới ngồi lúc nãy.
Chàng cúi đầu xuống, gục mặt vào giữa hai đầu gối, bộ dạng đầy mỏi mệt.
Lưu Linh bất lực đứng trước mặt chàng không biết bây giờ phải làm cái gì.

Nàng không biết phải làm gì mới có thể làm cho Thẩm Yến vui vẻ hơn một chút.
Một lúc lâu sau Thẩm Yến nghe được tiếng gọi của Lưu Linh: "Thẩm đại nhân, chàng ngẩng đầu lên đi.”
Chàng ngẩng đầu, mở mắt nhìn lên.
Lưu Linh đang đứng phía sau, bàn tay chậm rãi hướng về phía bầu trời.

Bàn tay nàng nhỏ nhắn, trắng trẻo lại mềm mại, ngón tay thon thả như búp măng.

Nàng từ từ di chuyển bàn tay, vì sao trong tay nàng dần dần sáng lên từng chút một, kết lại với nhau thành từ dải, rồi thành một con sông tỏa ra khắp bầu trời.
Ánh mắt của Thẩm Yến toàn bộ đều dán lên người nàng, chàng ngồi thẳng lưng, trái tim bất giác lại đập liên hồi.
Thiếu nữ xinh đẹp trong làn gió đêm vươn tay đón gió bắt sao, những ngôi sao kia từ trong lòng tay kỳ diệu của nàng nhảy ra, dần dần tỏa sáng.
Giống hệt như chàng đã từng làm trước đây vậy.
Lưu Linh cười đến độ hơi khẩn trương lại còn ngại ngùng: “Thẩm đại nhân, ta cũng tặng sao trời cho chàng này.”
(1) Khiết thân tự hảo: Tự biết giữ cho bản thân trong sạch, ngại dính líu đến những chuyện rắc rối.
(2) Kính nhi viễn chi: Tôn trọng, yêu quý nhưng không dám đến gần.
(3) Tinh phong huyết vũ, bạch cốt đôi sơn: gió tanh mưa máu, xương trắng chất chồng, ý chỉ cảnh chém giết hỗn loạn.

Bình Luận (0)
Comment