Trời mưa rầm rì.
Toàn bộ thiên địa chìm trong một mảnh mông lung, tắm trong màn mưa bụi trắng xóa.
Cảnh vật phai màu, vạn vật u sầu, buồn bã.
Hơi lạnh ẩm ướt ập tới, gió rét từng cơn, thấm ướt y phục người qua đường.
Từ Thời Cẩm nâng cao dù, ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh đèn ngổn ngang khắp phố.
Trong cơn mưa tầm tã, từng dãy, từng dãy đèn hai bên đường vẫn lẳng lặng ở đó phủ lên những vũng nước lớn, rọi xuống mặt đường lầy lội, chiếu lên khuôn mặt nhàn nhạt của giai nhân.
Một tia chớp sáng bừng, rạch ngang nền trời sầm sì, ảm đạm, ánh chớp kia quá mãnh liệt, trong một giây Từ Thời Cẩm cảm giác nó đang nhắm thẳng về phía mình.
Ánh sáng nhanh chóng lóe lên soi rọi thần sắc hoảng hốt, sợ hãi, và sự thất vọng trong mắt nàng.
Trời đất tịch mịch, Từ Thời Cẩm ngẩng đầu, hàng mi dài của nàng ướt đẫm, đáy mắt phản chiếu ánh đèn sáng rực hai bên đường, thất thần nhìn về phía mông lung phía sau lưng Thẩm Dục.
Trong màn mưa xám xịt, những người xung quanh hớt hải, vội vã tìm nơi tránh mưa, y đứng tại nơi ánh đèn sáng lấp lánh, hào nhoáng, xa hoa nhất, vẫy tay gọi nàng.
Điệu bộ vẫn như trước: Tùy ý, biếng nhác, buông tuồng, hờ hững.
Hệt như con người y.
“Cô nương, người có đi hay không?” Đến khi tiếng gọi không kiên nhẫn của vị mỹ nhân kia lần nữa vang lên, Từ Thời Cẩm mới thoát khỏi thất thần.
Trời mưa quá lớn, cho dù có chăng nữa, nước mưa rào rào đổ xuống đập vào người vẫn có chút đau.
Nếu không phải Thẩm công tử là khách quen, mỗi lần ra tay đều vô cùng hào phóng, nàng ta còn lâu mới chủ động ôm đồm việc này.
Vị mỹ nhân kia len lén liếc nhìn Từ Thời Cẩm.
Đối diện với dung mạo cô nương này nàng ta có hơi sửng sỡ.
Vị cô nương kia quả là một mỹ nhân nhưng cũng không tính là tuyệt mỹ, thậm chí không thể nói là dung nhan chói lóa, vừa gặp đã mê luyến.
Thứ duy nhất khiến người ta không thể rời mắt khi nhìn nàng ấy, chính là đôi mắt sáng như sao, rất có hồn.
Cảm giác khi chạm vào ánh mắt ấy như bị thôi miên, trước mắt vẽ ra một cánh đồng tuyết tĩnh lặng trong sương sớm, lại tựa như thấy được đầm lầy tối tăm ngàn trượng.
Đó là một đôi mắt hắc bạch phân minh, sạch sẽ, thuần túy.
Đôi mắt đó như thể nhìn thấu lòng người, khiến bất kỳ người nào đối diện với nàng ấy cũng có thể dễ dàng bị nàng nhìn thấu tất thảy những bí mật chôn giấu trong lòng.
Từ Thời Cẩm từ tốn hỏi: “Y đã nhìn thấy ta từ lâu rồi, đúng không?”
“...” Cái này ta làm sao biết được.
Từ Thời Cẩm xuất thần trong chốc lát, rồi thoáng nở nụ cười, “Thanh lâu à.”
Y mời nàng lên thanh lâu ngồi một lát.
Từ Thời Cẩm cất bước, đi về phía thanh lâu kia.
Đi bộ trên phố lâu như vậy, lang thang bất định, cô suy nghĩ mãi cũng không biết mình nên đi đâu về đâu.
Nếu có ai muốn mời cô ngồi nghỉ chân, cho dù là thanh lâu cô cũng chẳng để ý.
Thậm chí đối phương là Thẩm Dục, Từ Thời Cẩm cũng sẵn lòng.
Nàng thu dù, chậm rãi bước vào trong.
Vị trang điểm lòe loẹt được gọi là tú bà, dẫn đường đưa cô đến phòng Thẩm Dục đang ngồi.
Thanh lâu này rất nổi tiếng ở Nghiệp Kinh, mỗi ngày có hàng trăm loại người ra ra vào vào.
Việc một cô nương có mặt tại thanh lâu cũng chẳng phải điều gì đáng ngạc nhiên.
Thời điểm Từ Thời Cẩm bước vào, nàng nghe thấý rất nhiều kẻ xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình.
Nhưng thế thì sao?
Nàng chẳng mất thứ gì? Hà cớ chi phải để ý thế nhân?
Người dẫn đường đứng trước cửa gõ hai lần, Từ Thời Cẩm đứng bên ngoài cũng có thể nghe thấy mùi phấn son phiêu lãng trong không khí.
Nàng nghe được trong phòng tiếng các cô nương trò chuyện náo nhiệt, tiếng đàn hát, tiếng cười đùa, trong lộn xộn, có hài hòa.
Nhưng nàng lại chẳng nghe thấy âm thanh nào của nam tử.
Từ Thời Cẩm nghiêm mặt, lười bày ra nụ cười xã giao cố hữu luôn nở trên môi.
Rất lâu mới nghe thấy một thanh âm cực kỳ nhạt từ bên trong truyền ra.
“Ừ.”
Nàng thong dong đi vào, bên trong đèn đuốc ấm áp, hương rượu nồng nàn quyện với mùi phấn son.
Gian phòng này được bố trí hết sức tao nhã, lịch sự.
Các khí cụ trang trí trên giá đều là thượng phẩm.
Bốn năm vị nữ tì ôm tỳ bà tấu một khúc nhạc du dương, còn năm bảy vũ công quần áo rực rỡ, eo nhỏ, mông thon mềm mại nhảy múa, các cô khác nhỏ giọng cất tiếng hát du dương.
Nam tử mặt mày cao quý, dung mạo kiên định tựa núi, dịu dàng như sông, ung dung ngồi trên chiếc ghế mỹ nhân sau chiếc bàn gỗ lê dài, chạm khắc tinh xảo.
Phát quan (1) đội lệch, tư thế tùy ý, một tay đặt trên gối, một tay cầm đũa gõ gõ lên bát nước trên bàn, tạo ra âm thanh réo rắt, thanh thúy.
Y rũ mắt, chung quanh có vài ba vị mỹ nhân kề bên, người gọt hoa quả, người bóp vai, người đút rượu, người dâng hoa quả.
Khóe miệng y tao nhã, nụ cười đào hoa, phóng khoáng thường trực trên môi, nét mặt thong dong, biếng nhác, không hề tỏ ra khách khí, ân cần hỏi thăm Từ Thời Cẩm một câu, hoặc mời nàng ngồi xuống.
Từ Thời Cẩm kéo ghế, ngồi xuống đối diện y, nhìn nam nhân sung sướng hưởng thụ sự hầu hạ của đám mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, thực là sinh hoạt mà mọi nam tử trên thế gian đều mong ước.
Từ Thời Cẩm ngẩn người nhìn Thẩm Dục: Hai người họ thật sự đã rất lâu chưa gặp mặt.
Không gặp mặt lấy đâu ra chuyện để hàn huyên.
Cuộc sống giữa hai người như hai đường thẳng song song.
Kể từ ngày hủy bỏ hôn ước Thẩm Dục cũng đột ngột biến mất khỏi đời nàng.
Nghiệp kinh rất lớn, chỉ cần lơ là một giây, đến khi quay đầu đã chẳng thấy cố nhân.
Nhưng vòng xã giao của đám quý tộc, thế gia cũng rất nhỏ, cúi đầu, ngẩng đầu, tình cờ cố ý là có thể gặp nhau.
Năm ấy Từ Thời Cẩm nghĩ: Nàng vào cung làm nữ quan, Thẩm Dục đến Cẩm Y Vệ nhậm chức chỉ huy sứ, bọn họ sao có thể không giáp mặt? Nếu lần nữa gặp nhau, sẽ xấu hổ, ngượng nghịu đến mức nào?
Năm tiếp theo, Từ Thời Cẩm dần đần nhận ra: Thẩm Dục căn bản không muốn gặp nàng.
Y điều phối thời gian tốt như thế, mỗi lần y tiến cung diện thánh đều đúng vào thời điểm nàng không trực ban.
Đến thời gian nàng phụ trách hầu hạ trên điện, Thẩm Dục chưa từng tiến cung.
Sau này Từ Thời Cẩm xuất xung, trở lại Từ Gia, trở lại vòng xã giao xưa, nàng càng không gặp được Thẩm Dục.
Mọi người đều biết, đại công tử Thẩm gia ăn chơi, trác táng, phóng đãng, yêu chốn phồn hoa, cả ngày hoa tiền nguyệt hạ với gian nhân, việc xã giao của y đương nhiên cũng không giống người bình thường.
Có một cô nương trong lúc tâm sự vài câu chuyện thường ngày với nàng không may nhắc đến Thẩm Dục, nàng ta chần chờ một chút cuối cùng lắc đầu thở dài, “Thẩm công tử sống cũng thật tiêu sái.
Hơn nữa Thẩm Gia chẳng ai quản nổi y.
Tính tình y như thế sao có thể đảm đương được chức chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ lâu dài được? Sớm muộn cũng bị kẻ khác đạp xuống.” Cô nương kia mặt mày hớn hở nói tiếp, “Phải như Thẩm Yến - Thẩm đại nhân.
Người như chàng ta mới có dáng vẻ của một Cẩm Y Vệ…”
Ngày xưa, điện hạ muốn cài một quân bài vào Cẩm Y Vệ, nhắc đến Thẩm Dục, không khỏi lo lắng, chàng nhìn Từ Thời Cẩm một chút, nhỏ nhẹ nói: “Thẩm công tử… là một nhân tài, đáng tiếc cô không thể sử dụng y.
Tiểu Cẩm từng đính hôn với y, nàng có biết y là dạng người gì không?”
Từ Thời Cẩm mỉm cười, trên mặt không để lộ chút biểu cảm khác thường nào, “Như điện hạ nghĩ, Thẩm công tử chính là quân cờ trong tay Thẩm gia nhằm cân bằng thế cuộc, Y nắm giữ chức chỉ huy sứ, phần nhiều vì muốn trải đường cho Thẩm đại nhân.
Y không nắm thực quyền trong tay, đối với đại nghiệp của điện hạ cũng chẳng gây ra sức ảnh hưởng gì.
Y chỉ là một tay công tử hoàn khố (*), không đáng nhắc tới.”
(*) "Hoàn khố" - trích từ bốn chữ “hoàn khố tử đệ”, cụm từ này ý chỉ những kẻ con nhà giàu ăn chơi trác táng, phá gia chi tử ngày xưa.
Nhưng nếu Thẩm Dục thật sự chỉ là một gã công tử ăn chơi trác táng, chỉ là một quân cờ bù nhìn trong tay Thẩm Gia, sao có thể ngày ngày không nghe không biết không thấy, đần đần độn độn lăn lộn trong Cẩm Y vệ mà vẫn có thể giữ chắc chức vụ chỉ huy sứ trong tay nhiều năm như vậy? Y có bản lĩnh, nhưng tâm lại không đặt vào chính sự, chẳng yêu vinh hoa, không màng quyền thế.
Thái tử điện hạ muốn dùng ý, nhưng lại không thể lấy ra thứ hấp dẫn y để trao đổi, vì vậy chỉ đành từ bỏ.
Một người như thế, sau nhiều năm, đột nhiên gọi Từ Thời Cẩm lên ngồi một chút.
Lạ hơn là “Ngồi một chút”, nhưng y không hề mở miệng nói lời nào với nàng.
Những cảm xúc phức tạp, rối rắm trong lòng Từ Thời Cẩm thoáng trầm lại, nàng chống tay đỡ trán, tựa vào mép bàn, ngân ngẩn người.
Nàng cũng không có tâm tình nói chuyện với người khác, không có sức đeo lên khuôn mặt hòa ái, thân thiết, quảng giao.
Nàng cảm thấy lạnh, thấy vô cùng mệt mỏi, nàng muốn tìm một người cùng ngồi với nàng, nhưng lại chẳng biết tìm ai.
Sau khi A Linh rời đi, toàn bộ Nghiệp Kinh này, chẳng còn nơi nào nàng có thể buông lòng bản thân, tháo xuống lớp mặt nạ giả dối, thành thật sống là mình.
Trong phòng này ngoại trừ Thẩm Dục, nàng không quen biết ai.
Nhưng vừa hay không khí hiện giờ khiến lòng nàng tự tại, thoải mái.
Nàng cần sự ấm áp, giờ đã có được.
Đêm dần buông xuống, chẳng biết từ lúc nào, Từ Thời Cẩm cảm thấy không gian xung quanh từ từ tĩnh lặng.
Nàng từ trong đống suy nghĩ của chính mình ngẩng đầu, nhìn về phía đối diện.
Các cô nương trong phòng đã lui xuống hơn nửa.
Chỉ còn lại vào người đang lúi húi dọn dẹp đĩa bát, bàn trà và các khí cụ.
Nam nhân trước mặt chăm chú nâng đôi con ngươi sâu thăm thẳm nhìn nàng, không biết đã nhìn bao nhiêu lâu.
Từ Thời Cẩm cong môi: “Chào huynh, Thẩm Dục.”
Y hờ hững rót cho mình một ly rượu, nhìn nàng chằm chằm, trong thoáng chốc mặt hồ phẳng lặng nơi đáy mắt y khẽ gợn sóng, khóe môi nở ra một nụ cười nhẹ.
Thẩm công tử ôn nhã, đa tình, dịu dàng, ấm áp động lòng người.
Y cười một tiếng, ý cười mang theo quý khí cùng sự biếng nhác, tùy ý, vô cùng mê người, nhất là đối với các cô nương trong thiên hạ, có một sự hấp dẫn không thể chối từ.
Lại uống cạn thêm một chén rượu, Thẩm công tử nheo mắt, trên khuôn mặt trắng nõn đã xuất hiện những vệt đỏ hồng.
Từ Thời Cẩm không cảm thấy chán ghét, một tay chống cằm, nhoẻn miệng cười: “Cảm ơn huynh đã mời ta lên.
Cho dù chỉ là… cảm thông, nhưng ta cũng thấy rất vui.”
“Không.
Không phải là cảm thông.
Nàng vốn là vị hôn phu của ta, chúng ta từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, việc của nàng, ta vẫn luôn để ý.
Nhìn nàng rơi xuống tình cảnh hiện tại, ta cực kỳ đau lòng.
Cho dù là hắn cũng không nên đối xử với nàng như thế.” Thẩm Dục ôn hòa đáp, hơi tiến lên phía trước, cách một chiếc bàn rộng, với tay nắm lấy tay Từ Thời Cẩm.
Mắt y như có đốm lửa từ trong tro tàn sáng lên lấp lánh, tựa những cảm xúc đè nén chôn vùi nhiều năm, trong một giây lơ là không nén được bộc phát…
Y đột nhiên vươn người tới.
Khuôn mặt tuấn tú kề sát nàng.
Y thân mật nắm chặt tay cô nương đối diện, thâm tình da diết nhìn Từ Thời Cẩm.
Nàng thoáng ngơ ngác, bị đôi mắt hoa đào đa tình kia mê hoặc.
Phong lưu ngả ngớn, trong không khí ấm áp mùi rượu vấn vương động lòng người, ai còn có thể tỉnh táo, lý trí suy xét nổi đúng sai, thật giả?
Hai người cách nhau rất gần, bốn mắt nhìn nhau, thậm chí có thể nghe được rõ ràng hơi thở của đối phương.
Khuôn mặt luôn trấn định tươi cười của Từ Thời Cẩm hơi cứng lại.
Đúng lúc này Thẩm Dục bật cười, rời bỏ tay nàng, quay lại ghế của mình, thoải mái tựa vào đệm mềm phía sau, tự rót cho mình một ly.
Ánh mắt hờ hững, cười như không cười nhìn nàng: “Cô cho rằng, ta sẽ nói như? Dù có nói vậy cũng là gạt cô thôi.”
Từ Thời Cẩm buông mi, nụ cười trên miệng gần như không duy trì nổi nữa.
Thẩm Dục lắc lắc chén dạ quang trong tay, chất rượu sóng sánh mê ly lay động, “Cảm thông? Cách giải thích đó cũng không tệ.”
Từ Thời Cẩm không phản bác được.
Y chăm chú nhìn nàng, nhẹ nhàng cười thành tiếng, “Từ cô nương từ trước đến nay nhanh mồm nhanh miệng, sắc sảo thông minh sao lại không phản bác lại?”
“Bởi vì… Huynh là Thẩm Dục.” Từ Thời Cẩm thì thào đáp.
Thẩm Dục buông thong mi che giấu đi thần sắc hoảng hốt, bàng hoàng trong đáy mắt.
Chàng là Thẩm Dục.
Đây là một câu trả lời khiến người ta không cách nào cãi lại nổi.
Thẩm Dục nhìn về phía cửa sổ bên ngoài, trời đã tối mịt, không còn nhìn rõ thứ gì.
Chàng nhìn như thế, thật giống lúc trước, tại thời điểm Từ Thời Cẩm bất định, ngơ ngác đứng lặng trên đường cái, chàng đã nhìn theo nàng rất lâu.
Thanh mai của chàng, bị người nhà vứt bỏ, nhưng lại mang trong mình dã tâm bừng bừng muốn khẳng định bản thân.
Nàng thông minh, mạnh mẽ, nàng tâm ngoan thủ lạt, lấy thân phận một nữ tử lại có thể tung hoành ngang dọc nơi trung tâm quyền lực của Đại Ngụy, ngay cả trái tim của Thái Tử cũng bị nàng thao túng trong lòng bàn tay.
Nàng giống như không gì không làm được.
Nhưng cuối cùng vẫn có những thứ nàng thật sự không làm được.
Nàng đứng ở đầu đường, ngẩn người nhìn màn mưa trắng xóa, ánh mắt nặng trĩu ưu tư, bi ai.
Chàng nhất thời mất hết cả hứng thú, cũng chẳng muốn trò chuyện tâm tình với nàng.
Chàng chìm đắm trong men rượu, tựa vào bàn, say sưa trong thế giới của riêng mình.
Chàng biết Từ Thời Cẩm ngồi đối diện đang nhìn mình chăm chú, nhưng chẳng quan trọng.
Từ Thời Cẩm rối bời nhìn chàng, không biết mình nên suy nghĩ thế nào, nên hành động ra sao.
Đầu óc nàng hoàn toàn hỗn độn, đúng lúc này nam tử đối diện thấp giọng lên tiếng, “Tiểu Cẩm, ta và cô không giống nhau.
Đa phần những việc cô làm, ta đều không đồng ý.
Chỉ có chuyện lần này, cô không để quyền lực che mắt, còn nhớ rõ đâu là bằng hữu tốt nhất của mình.
Duy chỉ có chuyện này, ta đồng tình với cô.”
“...!!” Từ Thời Cẩm lập tức run rẩy, toàn thân như rơi vào hầm băng, con ngươi trừng lớn, chăm chú quan sát vị công tử như hoa như ngọc đã ngà ngà say đối diện.
Y? Tại sao y lại biết nàng đang làm gì?? Kế hoạch không bị bại lộ, mọi việc còn chưa chính thức bắt đầu, vậy mà y đã biết hết rồi? Chỉ có y biết, hay nhiều người đã biết? Y dùng thân phận Thẩm Dục biết được hay là thân phận chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ biết được? Y có nói với kẻ khác hay không? Có mật báo với bệ hạ hay chưa? Y có định làm ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng không? Có định làm ảnh hưởng đến địa vị của điện hạ trong lòng thánh thượng hay chăng?
Nếu kế hoạch vì bị bại lộ mà thất bại vậy điện hạ phải làm sao? Y thật phiền phức.
Nghĩ đến việc Thẩm Dục có thể làm ảnh hưởng đến điện hạ, sát tâm của Từ Thời Cẩm lóe lên, không khống chế nổi.
Kia là người nàng yêu, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn chàng chịu khổ?
Trong lúc nhất thời, Từ Thời Cẩm lạnh lùng đứng lên, vòng qua bàn, đi bế bên cạnh Thẩm Dục, cúi người bắt lấy cánh tay chàng ta, như thế muốn lay tỉnh y, hỏi cho rõ ràng.
Nhưng tay nàng vừa chạm đến thân thể người kia, tất cả những giông bão trong lòng lập tức lặng xuống, không tiếp tục lay y nữa.
Người này là … Thẩm Dục.
Nàng có thể không chút xao động ra tay với tất cả mọi người, có thể bình tĩnh tước đoạt mạng sống của kẻ khác, nhưng chỉ duy nhất người này nàng không thể, cũng không muốn đối phó.
Người này chính là ngoại lệ của nàng.
Cho dù Thẩm Dục có xuống tay với nàng đi chăng nữa, nàng cũng không nỡ hại y.
Nàng thiếu y một lần, tuyệt sẽ không thiếu người này lần hai.
Từ Thời Cẩm đứng thất thần hồi lâu, quay người, đi ra ngoài.
Nàng vừa đẩy cửa, đã nghe thấy một tràng âm thanh hỗn loạn bên ngoài, nương theo đó là tiếng hét chói tai, cùng một màn khói dày đặc, đánh ập tới.
Từ Thời Cẩm bị sặc khói, ho khan một tràng dài.
“Cháy rồi! Nhanh cứu hỏa.
Mau chạy đi.” Đối diện mấy gã sai vặt hớt hải bê thùng nước chạy tới, vừa nhìn thấy Từ Thời Cẩm vội vã thở phì phò nhắc nhở.
Từ Thời Cẩm lo lắng nhìn xung quanh, luồng khói đen cuồn cuộn bấc lên, ngọn lửa từ dưới lầu hung hãn nước chửng rèm cửa, rất nhanh đã lan đến tay cầm cầu thang.
Khói càng lúc càng dày, không khí ngột ngạt đến không thở nổi.
Từ Thời Cẩm ho khan, theo dòng người chạy xuống dưới lầu.
Đến chiếu nghỉ cầu thang, nàng đột nhiên nhớ tới Thẩm Dục.
Y uống say không biết trời đất, đám sai vặt, thị nữ thì đang bận rộn cứu hỏa, ai còn nhớ đến việc thông báo cho y?
Nàng trù trừ một lát, trong dòng người nhốn nháo, ta đẩy ngươi, ngươi xô ta, chỉ muốn mau mau chóng chóng chạy thoát thân, Từ Thời Cẩm lại xoay người, chạy ngược lại đám đông.
Nàng không biết đã bị bao nhiêu người va vào, một mực lo lắng chạy tới phòng Thẩm Dục đang ngồi.
Tiếng kêu cứu đinh tai nhức óc, khói đen ngùn ngụt bốc lên, đám người nhốn nháo, sợ hãi, Từ Thời Cẩm che mũi miệng, đẩy từng gian phòng tìm người.
“Thẩm Dục! Thẩm Dục!”
“Thẩm Dục! Thẩm Dục! Huynh ở đâu?”
Xưa nay nàng không quan tâm đến phẩm hạnh của Thẩm Dục, cũng chẳng đánh giá cách làm người của y.
Trước đó y bỏ mặc nàng ngồi giữa một đám mỹ nhân trái ôm phải ấp, nàng cũng chẳng cảm thấy gì.
Nhưng hiện tại, Từ Thời Cẩm lần đầu tiên thầm hận sao Thẩm Dục lại có lối sống phong lưu, trụy lạc như thế? Gian phòng ở đây quá nhiều, cửa gian phòng nào cũng na ná giống nhau, nàng làm sao biết y đang ở đâu? Hơn nữa người này thực sự quá vô liêm sỉ, sinh hoạt cá nhân không chút tiết chế, đi thanh lâu cũng chẳng mang theo gã sai vặt nào...Nếu xảy ra chuyện, ai chịu trách nhiệm được?
Lửa càng lúc càng lớn, trong màn khói đen đặc, cuối cùng Từ Thời Cẩm cũng tìm được căn phòng lúc trước.
Trên thảm bình rượu lăn lông lốc, quý công tử nào đó co quắp một góc ngủ ngon lành.
Từ Thời Cẩm cúi người, đẩy đẩy vai Thẩm Dục: “Cháy rồi.
Mau chạy đi.”
Bất động như núi.
Nàng khó thở, dùng hết sức bình sinh kéo y đứng dậy.
Chàng bị đánh thức, mơ màng mở mắt, Từ Thời Cẩm còn chưa kịp mừng rỡ người nào đó đã tiếp tục nghiêng đầu, tựa vào vai nàng thiếp đi.
“...” Trong khoảnh khắc, Từ Thời Cẩm hoảng hốt cảm thấy hai người họ như trở về những ngày thơ ấu, bên nhau như hình với bóng.
Thẩm Dục lười nhác, lúc nào cũng một bộ dạng cà lơ cà phất, chàng bị trưởng bối Thẩm gia uốn rất rất nhiều, dù thế vẫn tật cũ không đổi, y hệt bãi bùn nhão.
Đứng không ra đứng, ngồi chẳng ra ngồi.
Khi ở cạnh Từ Thời Cẩm, chàng ta thường có thói quen tựa vào vai nàng ngủ thiếp đi, mặc kệ nàng muốn đưa chàng đi đâu thì đi, muốn đặt chàng ở đâu thì đặt.
Chính vì lẽ đó, sau này thường xuyên có cảnh tượng khôi hài như sau: Từ cô nương thân thiết nhã nhặn nói nói, cười cười, nhiệt tình, hòa ái nói chuyện với người khác.
Thiếu niên ngồi đằng sau khoác đầu trên vai nàng ngủ ngon lành.
Sắc mặt Từ cô nương càng ngày càng trầm xuống dần dần trở nên cứng ngắc.
Cũng vì nguyên nhân đó, nàng nhiều lần trêu chọc chàng ta.
Tỷ như: bán chàng ta, vất chàng ta một xó, ngay cả đến trò đùa dai như bắt cóc cũng từng thử qua… Nhưng Từ cô nương vẫn không uốn nắn nổi tật xấu này của Thẩm Dục.
Nàng chỉ có thể thích nghi, làm quen với nói.
Trong nhận thức của Từ Thời, vị hôn phu cũng là trúc mã lớn lên bên nàng, giữa hai người chẳng có thứ gọi là cảm xúc rung động, nhớ nhung, là tình lang kiên định dịu dàng, mà là cậu thiếu niên thường xuyên tựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.
Chuyện ngày xưa đã là của quá khứ, chẳng thể lần nữa quay về.
Bọn họ đều đã trưởng thành, có lập trường, trí hướng riêng, lòng cũng đã đổi thay… Nhưng khi Thẩm Dục như ngày thơ bé tựa vào vai Từ Thời Cẩm mơ mơ màng màng thiếp đi.
Những tảng núi đá trùng trùng điệp điệp trong lòng nàng cứ thế sụp đổ, nước mắt đong đầy nơi đáy mắt.
Nàng đẩy y y ra, mắng nhỏ: “Thẩm Dục, Tiểu Thẩm Thẩm, A Dục… Đừng ngủ nữa.
Đứng dậy nào!!”
Nàng chưa từng đánh thức Thẩm Dục, vẫn giống ngày còn thơ bé, sau khi nhỏ giọng gắt gỏng vài câu nàng lại mềm lòng cho qua, không nỡ đánh thức y.
Từ Thời Cẩm cúi đầu nhìn y hồi lâu, cuối cùng cúi xuống, nhấc cánh tay y khoác lên vai mình, để y hoàn toàn tựa vào người mình.
Nàng cắn răng, cố gắng hết sức đỡ thân thể Thẩm Dục đứng lên, loạng choạng từng bước, dìu y ra ngoài cửa.
Mỗi bước đi, ánh trăng sáng đã bị chính nàng phủ bụi, chôn giấu trong tim từng chút từng chút quay về, hiển hiện rõ ràng những mảnh hồi ức trong trẻo ngày xưa.
Nàng cố hết sức quên đi ánh trăng năm đó, nàng tình nguyện chôn sâu kí ức ấy, nhốt ánh trăng sáng trong lòng mình nơi sâu thẳm, khó thấy nhát, để nàng đủ dũng khí, đủ nhẫn tâm để vứt bỏ tất thảy… để chạy theo tham vọng của chính mình… Nàng tưởng chừng mình đã quên, thì ra nàng chưa từng thật sự quên.
Đóa hoa ngày ấy Từ Thời Cẩm hết mực nâng niu, đóa hoa thuần khiết nhất cả đời nàng,...!chỉ cần quay đầu lại có thể nhìn thấy….
những ký ức thiếu niên, chân thành, tha thiết, sạch sẽ…
“Tiểu Cẩm, đừng đi.” Y nói.
“Ta không đi, một bước cũng không, Tiểu Thẩm Dục! Nhưng nếu huynh không đi theo sau ta, ta sẽ đi thật đấy.” Nàng cứng rắn đáp.
“...!Tiểu Cẩm, ta nhớ ta đang ở trong ngự thư phòng đọc sách mà, sao giờ lại ngồi đây ngắm sao vậy nhỉ?” Y nghi hoặc hỏi.
“...!Huynh ngủ nhiều đến mức lú lẫn rồi sao?” Từ Thời Cẩm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép… Nàng hận y không thể trở thành người nam nhân nàng mong muốn, nàng hận y luôn luôn như vậy.
Nàng sao có thể gả cho y? Sao có thể gả cho dạng người thế này? Vừa nghĩ đến cuộc sống tương lai cùng hắn, nàng lại cảm thấy bi ai.
Nàng muốn quyền lực, muốn đứng trên vạn người, muốn không kẻ nào dám khi dễ mình, nàng tham vọng như thế, muốn nhiều thứ như thế.
Mà tất cả những thứ ấy Thẩm Dục đều không thể cho nàng.
Nàng làm sao có thể gả cho y được?
Trong màn mưa, lửa vẫn cháy ngùn ngụt, tiếng người như gần như xa vọng lại.
Từ Thời Cẩm đỡ y, từng bước, từng bước, cố gắng chạy xuống cầu thang.
Trên trán nàng lấm tấm mồ hôi, hết sức cẩn thận không va chạm vào đám người đang cuống cuồng bỏ chạy, chỉ sợ khiến Thẩm Dục ngã xuống.
Nàng cõng y, giữa thế giới hỗn độn này giờ khắc đó sao mà yên tĩnh, an bình.
Hết thảy những âm thanh xô bồ đều như ở miền xa lắm, chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của chính mình, lúc nặng, lúc nhẹ.
Đoạn đường dưới chân dài vô hạn, nàng mệt mỏi vạn phần, nàng đi mãi, đi mãi, nhưng màn khói mờ mịt quấn thân nàng không nhìn rõ phía trước là nơi nào.
Không biết đến bao giờ nàng mới có thể an toàn, không biết đường ra ở đâu.
Thứ duy nhất nàng chắc chắn chính là đi thẳng về phía trước, không được dừng lại, phải cõng người này, đưa đến nơi an toàn.
Từ Thời Cẩm tính cách mạnh mẽ, quyết đoán, có thể chịu được những việc mà vạn người không thể nhịn.
Nàng có thể cõng Tiểu Thẩm Dục khi còn thơ bé, nhưng lại không thể dìu nổi Thẩm Dục của hiện tại.
Nhưng dù là thế, nàng vẫn cắn răng dìu y đi, thoát khỏi ngọn lửa hung hăng đang tham lam nuốt chửng mọi thứ.
Đi được một lúc lâu, cuối cùng quá mệt mỏi nàng ngồi phịch xuống đất, nam nhân sau lưng cũng vì thế ngã nhào trên nền đất.
Từ Thời Cẩm thở phì phò, quay đầu nhìn lại.
Mưa đã ngừng từ lâu, thế lửa vẫn hung hãn không thuyên giảm.
Nàng xoa mồ hôi trên trán, đầu óc bất động, nghĩ xem nguyên nhân của vụ cháy này là gì.
Ánh mắt sắc bén của nàng liếc nhanh qua đám người, tìm kiếm manh mối, từng kẻ từng kẻ hớt hải chạy tứ phía, ánh mắt nàng tỉnh táo, tinh nhuệ, bất kỳ thông tin nhỏ nào cũng không bỏ qua.
Từ cô nương luôn tin chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân của nó.
Nàng muốn biết tường tận tiền căn hậu quả.
Trong lúc suy tư, nàng nghe thấy một thanh âm trầm thấp truyền đến, cả thân thể nàng nghiêng sang một bên, kém chút ngã sấp xuống.
Nàng vội vàng nhìn lại, thấy Thẩm đại công tử mơ mơ màng màng ngồi dậy, cầm ống tay áo của nàng lau mặt.
Lau sạch vết lem trên má, Thẩm Dục lại trở về một quý công tử mặt hoa da phấn, tuấn tú, phong lưu, y quay sang nhìn bốn phía, thong dỏng hỏi: “Ủa? Sao ta lại ở đây?”
“....” Từ Thời Cẩm kéo lại ống tay áo của mình, Thẩm công tử lau mặt xong, tiếp tục lau tay, không hề có chút ý thức cái ‘khăn’ kia là ống tay áo.
Từ Thẩm Cẩm đen mặt ----- đây chính là nguyên nhân nàng ghét Thẩm Dục.
Vĩnh viễn hờ hững, luôn giữ thái độ dửng dửng, không để cái gì trong lòng.
Thẩm Dục ngước mắt, rốt cuộc cũng chịu nhìn nàng.
Từ Thời Cẩm chờ xem Thẩm Dục đã tỉnh rượu hay chưa.
Ánh mắt đối phương chợt lạnh lẽo, y đưa tay túm cổ tay cô, dùng lực rất mạnh.
Từ Thời Cẩm lảo đảo, ngã vào trong lồng ngực Thẩm Dục.
Nàng không rõ đã xảy ra chuyện gì, đến khi định thần, eo bị đối phương ôm chặt, đâu nàng kề sát trên ngực Thẩm Dục, hai người lăn một vòng trên mặt đất, sau đó cả người bị bế bay lên không trung.
Nàng nheo mắt, nhìn thấy xa xa có kẻ mặt mày lấm lét, lén lén lút lút giơ chiếc nỏ giấu trong tay áo, nhắm thẳng về phía nàng, bắn liên tục mấy mũi tên.
Mắt thấy hai người dễ dàng né được, người kia bắt đầu rối loạn, hết nhìn Thẩm Dục lại nhìn Từ cô nương.
Từ Thời Cẩm nheo mắt, lạnh lùng lên tiếng: “Ngươi là…”
Kẻ kia hoảng hốt, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm cho xong, rút từ bên hông một cây trường đao, lao thẳng về phía Từ Thời Cẩm.
Nàng nhanh chóng lui về sau 2 bước.
Thẩm Dục nhanh như cắt tiến lên, nháy mắt quý khí của vị công tử ăn chơi sa đạo, nhàn nhã vô hại nơi y hoàn toàn biến đổi, cả người Thẩm Dục toát lên vẻ âm trầm, lạnh lẽo, sát khí dày đặc.
“Thẩm Dục, cẩn thận.” Từ Thời Cẩm sợ hãi kêu lên.
Nàng không thể không lo lắng, dù sao nàng so với người khác càng hiểu rõ hơn con người Thẩm Dục.
Y tuy là Cẩm Y Vệ, nhưng cái gì mà phi ngư phục, tú xuân đao, tất cả đều chẳng có quan hệ gì với y.
Y vừa ra ngoài liền tìm đến hoa tửu uống rượu, là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ nhưng chưa từng chấp hành nhiệm vụ, trên người một thanh vũ khí cũng không có.
Không chỉ vậy, đối với võ công của Thẩm Dục, Từ Thời Cẩm cũng chẳng mấy tin tưởng.
Thẩm Công tử lười nhác thế nào, nàng là người hiểu hơn ai hết… Nàng cảm thấy võ công của y cùng lắm cũng chỉ dừng lại ở mấy chiêu thức mèo cào.
Thẩm công tử có thể tham gia vào bộ máy Cẩm Y Vệ, nguyên nhân… có lẽ là đi cửa sau.
Từ Thời Cẩm kinh sợ, nhanh chóng nắm tay một kẻ đang đứng xem, vội vàng ném cho hắn ít bạc, dặn dọ nhanh chóng đi báo quan, mời Kinh Triệu Doãn đến.
Thẩm Dục giao đấu ới người ta, toàn bộ quá trình nàng đều lo lắng như có lửa đốt trong lòng.
Người kẻ kia muốn đối phó rõ ràng là nàng, chiêu thức nanh độc, một lòng muốn vượt qua Thẩm Dục , hạ thủ với Từ Thời Cảm.
Kẻ này thân thủ không tồi, nếu Thẩm Dục ngã xuống nàng hoàn toàn không có khả năng ứng phó.
Thẩm Dục nắm lấy tay nàng, che chở nàng sau lưng y.
Con ngươi y lăng lệ, bén nhọn, chiêu thức nhanh nhẹn, mềm dẻo, uy mãnh như báo săn, trong lúc đánh nhau, áo bào tung bay, thân thể nhẹ nhàng , uyển chuyển tựa bạch hạc.
Ánh mắt y đen nhánh mà u lãnh, trầm mặc lại ẩn nhẫn, không thấy một chút nhiệt độ, chỉ cần sơ sảy lạc vào cái nhìn ấy cũng đủ hoảng sợ, rối loạn.
Ánh đao sắc bén của đối phương quyết liệt bổ xuống, Thẩm Dục thản nhiên né được, tay không tiếp đao.
Tại khoảnh khắc Từ Thời Cẩm ngẩn người bàng hoàng, Thẩm Dục nắm chặt mặt đao, đột nhiên buông lỏng cổ tay nàng, nhanh như chớp đặt lên vai nàng.
Một lực đạo đánh xuống, cây đao chúi thẳng đầu xuống đất, tên thích khách kia bị đánh ngã sõng soài.
Hắn chưa kịp hoàn hồn, một bàn chân đã đè ép xuống, Thẩm Dục dùng lực, tiếng “xoạt xoạt” ghê tai vang lên.
Ngược tên kia bị giẫm mạnh, khuôn mặt hắn vẹo vọ phun ra một ngụm máu tươi, cằm cũng bị trật khớp, nằm ngay đơ hệt một con cá mắc cạn, không động đậy được nữa.
Từ Thời Cảm ngơ ngác quay đầu nhìn Thẩm Dục.
Thì ra y lợi hại như vậy…
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện đoạn ký ức rất nhiều năm trước, sau một khoảng thời gian dài họ mới gặp mặt, ngày đó mưa rơi tầm tã, trắng xóa một vùng trời, Thẩm Dục nhẹ giọng, “Xưa nay nàng vẫn chưa từng biết, nàng muốn cái gì, ta đều có thể giúp nàng.
Nhưng ta không thể vì nàng mà thay đổi bản thân.
Đó không còn là ta nữa, không còn là Thẩm Dục chân chính nữa.”
Nàng vẫn nghĩ, vẫn luôn nghĩ: Vì sao huynh không thể thay đổi? Vì sao huynh không chịu tiến lên? Vì sao thế? Vì sao không thể ở bên ta… mãi mãi… đi cùng ta.
Nhưng đó không phải là Thẩm Dục.
Nàng chưa từng thực sự hiểu chàng.
Thẩm Dục nhìn nàng thất thần ngồi trên mặt đất ngẩn người, một lúc sau, ánh mắt chàng buông lỏng, thản nhiên mỉm cười, quay lại vẻ phong lưu, tùy ý thường ngày.
Chàng lên tiếng nói mát: “Từ cô nương lại chọc phải phiền phức rồi.”
Chàng ôm cánh tay, ống tay áo rộng dài phiêu phiêu trong gió.
Chàng không để ý đến những biểu cảm phong phú đang luân phiên thay đổi trong mắt nàng.
Một lúc sau, người của Kinh Triệu Doãn đến, họ sao có thể không biết thân phận của Thẩm Dục? Chỉ sợ đám người Cẩm Y Vệ động tay động chân, vì thế chắc chắn sẽ vội vàng mang nghi phạm đi.
thẩm Dục lại chẳng chút lo lắng, ngáp một cái, hoàn toàn dửng dưng như không liên quan.
Chàng đi về phía Từ Thời Cẩm, nghiêng đầu, nhàn nhạt nói: “Vừa rồi, vì sao lại cứu ta?”
Ý chàng là việc nàng cố sức cõng chàng dìu chàng thoát khỏi biển lửa.
Ánh mắt nàng vụt sáng lên, mỉm cười ngẩng đầu: “Bởi vì huynh là Thẩm Dục.”
Chàng dương như ngây ra một lúc mới định thần, ý cười thoáng nở trên môi, lan đến đáy mắt: “Từ cô nương thật đúng là giỏi về tâm kế, nếu không phải biết rõ bản tính của cô, ta còn tưởng trong phút chốc cô đột nhiên phải lòng ta đó.”
Từ Thời Cẩm bảo trì nụ cười ưu nhã, đúng mực, coi như nghe không hiểu.
Chàng liếc nàng một cái, nhấc chân muốn đi.
Nhưng bước được vài bước, lại hơi do dự, quay đầu cười nói, “Từ cô nương đêm nay cứu ta một mạng.
Có đi phải có lại, ta nói cho cô nương một tin tức thú vị.
Thái tử điện hạ gần đây tiếp xúc tương đối thân thiết với Từ gia.
Có vẻ Từ gia đã động tâm rồi.”
“Ta sớm đã biết việc này.” Từ Thời Cẩm lạnh nhạt đáp.
Chàng bật cười, giống như cảm thấy chuyện này cực kỳ khôi hài.
Thẩm Dục nghiêng người, hô hấp nóng rực cơ hồ phun lên cần cổ Từ Thời Cẩm, khiến tim nàng thoáng run rẩy: “Nhưng cô không biết việc tuyển Thái Tử Phi sắp tới….
đó là thứ khiến Từ gia động tâm.”
Sắc mặt nàng trắng bệch.
Thái tử muốn chọn Thái Tử phi? Đang có ý tiếp xúc với Từ Gia? Nhưng nàng lại không biết@
Không ai nói cho nàng!
Thẩm Dục nhẹ nhàng “Ừ’ một tiếng, híp mắt như thể đang khó khăn hồi tưởng lại điều gì đó, lại như đang nghiền ngẫm, “Cô nương từ gia các người, một người lại một người đều thích cắm đầu cắm cổ chạy về phía hoàng gia nhỉ? Gia phong Thật sự đặc biệt, chậc chậc.”
Sắc mặt Từ Thời Cẩm ngày càng trắng hơn, thân thể cũng lung lay như sắp ngã.
Một cô nương khác của Từ Gia cũng coi trọng Thái tử? Tin tức này được bưng bít kín đáo, không hề để lộ ra ngoài.
Nàng thân là người của Từ Gia, lại có tình cảm nhiều năm với Thái tử… nhưng hoàn toàn không biết chút gì!
Từ Thời Cẩm nghiêm mặt, chăm chú nhìn Thẩm Dục hồi lâu, nhanh chóng nắm được thủ đoạn của chàng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cứng ngắc, nghiến răng hỏi: “Công tử khiến ta cảm thấy rất kỳ quái… Vì sao huynh lại biết nhiều chuyện như thế?”
“Cô đoán xem?” Chàng cười, hờ hững, không quan tâm, ung dung đẩy tay nàng ra, ngáp dài một cái, tiêu sái rời đi.
Từ Thời Cẩm đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt liên tục biến đổi.
Trong đầu nàng nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Nàng mở to mắt, hoàn toàn không dám tin, mạnh mẽ quay đầu nhìn theo bóng lưng Thẩm Dục.
Thẩm Công tử vẫn thế, tiêu dao vô cùng, mặc kệ thế gian xô bồ, hỗn loạn, y vẫn thản nhiên tận hưởng hồng trần, không hề bị điều gì làm ảnh hưởng.
Y ngâm nga hát, trong gió đêm se lạnh, ung dung biến mất nơi cuối con đường.
Hại người họ quả thực là hai kiểu người hoàn toàn đối lập.
Phát quan: Đây là một loại trang sức tóc nói chung chung đã thay đổi qua thời đại, được kết hợp giữa quan và bộ dao cho đẹp đẽ.