Gả chồng là một bước ngoặt lớn trong cuộc đời.
Tán (*) viết: Gia đình hòa thuận thì thịnh vượng, tình cảm vợ chồng chung thủy keo sơn, thiên trường địa cửu là người có lương duyên, chỉ khi đó số mệnh mới viên mãn.
(*) Một thể loại văn thời xưa.
Dưới sự săn sóc của thị nữ và hỉ nương, Lưu Linh từng bước từng bước dẫm lên thảm đỏ chói mắt đi vào trong sảnh đường.
Mũ phượng cản tầm mắt, Lưu Linh chỉ có thể cúi đầu nhìn thảm gấm son trải dài thẳng tắp, dưới chân.Con đường tương lai không biết sẽ thế nào, nhưng giờ phút này đây tim nàng ngập tràn hạnh phúc.
Trong tiếng nhạc náo nhiệt, một bàn tay nam nhân vững chãi chìa ra trong tầm mắt Lưu Linh.
Nàng không chút do dự vươn tay nắm lấy bàn tay đó.
Hỉ nương sau lưng khẽ ho nhẹ vài tiếng nhắc nhở.
Lưu Linh nghe thấy tiếng hỉ nương nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Công chúa, người không nên….
vồ vập như thế.”
Dù có thích thế nào chăng nữa, cũng nên bày ra tư thái cẩn trọng, ngượng ngùng của một cô nương lá ngọc cành vàng.
Làm gì có cô nương nhà nào giống Lưu Linh, chẳng chút khách khí, tân lang vừa duỗi tay ra, hỉ nương còn chưa kịp nói câu nào, nàng đã nhanh chóng bắt lấy tay nhi tử nhà người ta.
Lưu Linh không đáp, với nàng, thích một người là một việc quang minh chính đại.
Gặp được người có khả năng mình sẽ thích chàng thì càng không nên do dự.
Đối diện với tình yêu tất cả sợ hãi, ngại ngùng, hoài nghi, những suy nghĩ tự ti, phru định đều sẽ khiến tình cảm đẹp đẽ kia bị hủy diệt, bị tổn thương.
Lưu Linh có thể gả cho Thẩm Yến, đó là sự nỗ lực cố gắng của nàng được hồi đáp, chứ không phải kết quả của hành động há miệng chờ sung, thụ động để hạnh phúc đến tìm mình.
Trước mặt người nam nhân này nàng không cần giả bộ yếu đuối, thẹn thùng.
Nàng cứ vô tư là chính mình, là người con gái chàng chọn, chàng yêu.
Lưu Linh nghe được chất giọng trầm ổn, từ tính quen thuộc vang lên bên tai: “Ta thích thế.”
Vị hỉ nương lắm miệng kia chỉ còn nước ngậm miệng.
Khóe miệng Lưu Linh cong lên.
Thẩm Yến chậm rãi rìu nàng tiến về phía trước.
Tim Lưu Linh run lên thổn thức.
Cảm giác vui vẻ nâng nâng bao bọc lấy nàng,.
Dẫu hân hoan bởi việc hai người sắp trở thành người thân, người nhà, nhưng Lưu Linh cũng không quên quan tâm Thẩm Yến: “Chàng đã ăn lót dạ chút nào chưa?”
“...! Chưa…” Tiếng nhạc náo nhiệt, tiếng khách quan trò chuyện ồn ào, Thẩm Yến nhỏ giọng nói thầm với nàng.
Lưu Linh sớm đã biết trước tình hình, đẩy tay chàng ra, từ trong áo rút ra một khối bánh phù dung, “Cho chàng.” Nàng tỉ mỉ dặn dò, “Chút nữa không nên để bụng rỗng uống rượu, ta không muốn ngay trong đêm thành thân phải chăm sóc một phu quân thổ huyết đâu.”
“...” Thẩm Yến im lặng nhận lấy.
Lưu Linh không nhìn thấy nét mặt chàng nhưng có thể nghe tiếng ý cười mơ hồ truyền đến, “Cô nương của ta thật tốt.
Nhưng mà nàng đặt tâm tư nên hôn sự của hai ta một chút đi.”
Lưu Linh nhoẻn miệng cười.
Nàng đương nhiên để tâm đến hôn lễ này.
Lễ cưới này là bước đầu cho cuộc sống gia đình sau này của hai người, nàng rất thích, cũng cực kỳ trân trọng.
Linh Tê , Linh Bích đi theo hầu phía sau đều cảm thấy không thể tưởng tưởng nổi.
Bởi vì thái độ của Thẩm đại nhân và công chúa quá thong dong,, thoải mái, hai người vô cùng ăn ý thấp giọng, trò chuyện đường đường chính chính đi vào sảnh lớn Thẩm gia nào giống một đôi tân lang tân nương, mà giống một đôi phu phụ đã chung sống nhiều năm hơn.
So với đôi tân lang tân nương nào đó, Linh Tê, Linh Bích cảm thấy bản thân hai nàng còn lo lắng, luống cuống hơn gấp vạn lần!
Từ giờ về sau, chủ tử của các nàng không chỉ có một mình công chúa nữa mà còn thêm một “phò mã”! Các nàng sẽ cùng công chúa đến phủ đệ của Thẩm đại nhân, còn cần làm quen với gia nhân của Thẩm phủ.
Là thi nữ thiếp thân đi theo công chúa nhiều năm, các nàng gánh trên vai trách nhiệm vô cùng nặng nề, còn phải cố gắng nhanh chóng thích nghi, đồng thời chung sống hòa hảo với các người hầu trong phủ.
Nghĩ đến đó thôi cũng đã đủ kích động rồi!
Tại chính đường, ngồi trên ghế là phụ mẫu hai bên.
Song thân của Thẩm Yến mặt mày rạng rỡ, nụ cười nở rộ trên môi, không thể giấu nổi sự vui vẻ.
Thậm chí còn rướn người mong ngóng tân lang, tân nương bước vào.
Bên khác là phu phụ Quảng Bình Vương, thái độ lạnh đạm, hờ hững hơn rất nhiều.
Dung nhan Quảng Bình Vương Phi tiều tụy, hốc hác, tinh thần có chút ngẩn ngơ, thường xuyên thất thần.
Mặc dù đang trong đại hôn của trưởng nữ, nhưng bà thường xuyên mất tập trung, khiến Thẩm phu nhân ngồi gần đó thường xuyên lo lắng liếc mắt nhìn qua.
Quảng Bình Vương thì hoàn toàn tỉnh táo, chỉ là thời điểm nhìn đôi nam thanh nữ tú bước vào chính đường thần sắc ông ta cực kỳ phức tạp.
Vụ hôn nhân này, cho tới bây giờ Quảng Bình Vương vẫn không sao thích nổi.
Thế nhưng ông ta đã mất đi quyền được phản đối cửa hôn sự này.
Ông tự nhận mình mình đối xử với A Linh không tệ, hơn nữa có thể tìm cho con gái một trượng phu tốt hơn.
Nhưng đến hôm nay… Ông ta chỉ có thể cười tự giễu.
“Vương gia? Công chúa và phò mã phải hành lễ với người rồi.” Người hầu bên cạnh nhỏ nhẹ nhắc nhở kéo ông ta khỏi một giây lỡ đễnh.
“A à à.” Quảng Bình Vương đeo lên một nụ cười hòa ái, nhìn về phía nữ nhi.
Nhưng cũng trong thời khắc đó, đáy mắt ông ta mờ đi, sắc mặt đầy hoảng hốt, thiếu nữ giá y đỏ thẫm trước mặt, như thể thê tử của ông năm đó….
Sắc mặt ông ta nhất thời trắng bệch.
Cách hành xử của phu phụ Quảng Bình Vương hoàn toàn rơi vào trong mắt trưởng bối Thẩm gia.
Tuy người nhà họ Thẩm bực bội, khó chịu nhưng sợ làm ảnh hưởng đến không khí tân hôn, cho nên không tiện nói ra miệng.
Thẩm phu nhân khẽ nhếch môi, cũng chẳng thèm nhìn về phía bên thông gia nữa.
Nhất bái thiên địa.
Nhị bái cao đường.
Cuối cùng đôi phu thê nhấc tay vừa tầm lông mày… Phu thê giao bái.
Hai người mặt đối mặt, thực hiện nghi thức cuối cùng trong “Tam bái đường”
(*) “Tam bái đường” bao gồm ba lễ: Nhất bái thiên địa, Nhị bái cao đường, Phu thê giao bái.
Nguồn gốc của nghi lễ này xuất phát từ một truyền thuyết về Nữ Oa nương nương.
Bà đã tạo ra 1 người đàn ông nhưng sau một thời gian anh ta sống quá cô đơn nên cầu xin có người sống chung, thế là Nguyệt Lão hiện ra, tạo một nương tử cho người này, sau đó se duyên cho hai người nên vợ chồng.
Khi thành thân, cặp vợ chồng sẽ lạy tạ trời đất vì đã tạo ra mối nhân duyên cho họ, lạy tạ Nguyệt lão đã tác thành họ với nhau, và cuối cùng là lạy tạ người bạn đời để thể hiện tình cảm và sự tôn trọng.
Tuy nhiên về sau, bái thiên địa cũng là bái cả Nguyệt lão nên người Hoa đã thay đổi lễ thứ hai thành bái thân phụ thân mẫu, hay còn gọi là bái cao đường.
Đến đây, hôn sự đã hoàn thành.
Lưu Linh và Thẩm Yến sánh vai nhau, trai tài gái sắc, một đôi bích nhân như hoa như ngọc.
Không đề cập đến những cái khác, chỉ nhìn bằng mắt thường đã cảm thấy hoàn hảo mỹ mãn.
Tiếng nhạc lên đến cao trào, bên ngoài tiếng pháo nổ ‘lốp bốp’ đinh tai, đến giờ phút này trên mặt toàn bộ khách mời đều lộ ra nụ cười vui vẻ, hân hoan.
Thẩm gia trở thành thông gia với Hoàng gia, khách đến dự hôn lễ hôm nay vì thế đều là kẻ có thân phận chốn Nghiệp Kinh.
Bên phía Hoàng Gia, Hoàng đế bệ hạ không xuất cung nhưng cùng với Quý phi nương nương sai người đến tặng rất nhiều đại lễ.
Ban đầu, trong tiệc cưới, hoàng đế cho người đọc hết danh mục quà tặng người ban xuống, để tất cả mọi người biết bệ hạ coi trọng cô cháu gái này nhường nào.
Ngoài ra người đến dự tiệc cưới hôm nay, là người có thân phận cao nhất hoàng tộc chỉ sau hoàng đế, chính là Thái tử Lưu Vọng.
Thân phận của y là Thái tử là đại diện của Hoàng gia.
Trên phương diện đường ca, y đại biểu cho người thân, người nhà của Lưu Linh.
Dù là thân phận nào, y đều có đầy đủ lý do có mặt tại hôn lễ này.
Thái tử ngồi trên vị trí của mình, sắc mặt khó coi.
Chỉ vì một người Lục Gia, như vô tình cười nói với hắn một câu bâng quơ, “Vừa rồi lúc ra cửa, tiểu nhân hoảng hốt nhìn thấy Thẩm đại công tử và Từ cô nương ngồi cùng một chỗ.
Thật là kỳ lạ, còn tưởng điện hạ…” Bị Lưu Vọng lạnh lùng nhìn một cái, tên họ Lục kia lập tức ngậm miệng không dám nói thêm.
Lưu Vọng như có điều suy nghĩ: Không phải Từ Thời Cẩm nói muốn rời kinh ư? Chẳng lẽ nàng nói muốn rời kinh chỉ là giả, mục đích thật sự là hợp tác với Thẩm Dục?
Đại lão gia Lục Gia dường như cũng nghĩ đến điều này, thấp giọng, “Điện hạ, việc chúng ta hợp tác ngài đã suy nghĩ kỹ chưa? Từ cô nương… Ha ha.”
Thái tử cười nói: “Đây là tiệc cưới của A Linh, hôm nay không nói công vụ, có việc gì ngày khác bàn.”
Tuy nói vậy, nhưng Lưu Vọng không thể không để tâm.
Xa xa Từ Thời Cẩm và Thẩm Dục hai người cùng ngồi trên một bàn.
Đường đệ thành thân, Thẩm Dục chỉ đón tiếp khách khứa một chút lúc bắt đầu, sau đó nhanh chóng tiêu sái tìm bàn của mình ngồi xuống giải trí, vui chơi.
Tư Thời Cẩm ngồi im lặng một hồi, Thẩm đại công tử đã uống hết hai bầu rượu.
Từ Thời Cẩm đoán, hôn sự này, người hưởng thụ nhất, ước chừng là Thẩm công tử.
Đây đúng là phong cách của chàng.
Từ Thời Cẩm thoáng nở nụ cười.
Nàng hờ hững mở miệng: “Chờ hôn sự của A Linh kết thúc, ta dự định rời khỏi Nghiệp Kinh.”
Nàng không nói đích xác “Thẩm công tử”, chỉ thản nhiên nói một câu đó, cánh tay cầm chén rượu của Thẩm Dục dừng lại một thoáng, khuôn mặt tuấn tú khẽ ngước lên.
Ánh mắt của chàng có hơi hoảng hốt rơi trên người cô nương ngồi cùng bàn, nhưng rất nhanh chàng đã đánh ánh mắt đi nơi khác, buông mi, tiếp tục rót rượu.
Chàng khẽ cười, không nói gì.
Từ Thời Cẩm tiếp tục: “Quan hệ giữa ta và Thái tử không ổn.”
Thẩm Dục hơi nghiêng mắt, nhìn nàng, ý cười nhanh chóng thu lại, đáy mắt sâu thăm thẳm như có sương mù nổi lên.
Chàng giễu cợt đáp: “Từ cô nương lời này của cô dễ khiến ta hiểu lầm lắm đấy.
Không phải cô nương thật sự coi trọng ta rồi chứ?”
Nụ cười của chàng đa tình, dịu dàng, nhưng trong mắt lại là sương giá lạnh băng.
Từ Thời Cẩm không có ý gây gổ với chàng, chỉ quay đầu, ôn nhu nhìn chàng, từ tốn nói:“Không chỉ quan hệ giữa ta và thái tử không ổn, sau khi rời kinh ta sẽ không trở về nữa.
Thẩm Dục, ta sắp đi rồi, ta nghĩ muốn nói lời từ biệt với huynh.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Dục nhạt dần.
Chàng cúi đầu, giơ tay nhấc chén rượu lên, nhẹ nhàng lắc lư trong tay.
Mùi rượu thơm thoang thoảng, chất rượu óng ánh tinh khiết.
Nhưng chàng lại chẳng có tâm tình thưởng thức.
“Năm đó ta phụ huynh.
Ta luôn một mực tìm cơ hội báo đáp huynh.
Thế nhưng huynh cái gì cũng có, lại chẳng thèm để thứ gì trong mắt.
Tiền tài, mỹ nữ, quyền thế, huynh tiện tay thì dùng, ngại phiền thì thoải mái vứt bỏ.
Ta không biết phải làm sao trả nợ ân tình cho huynh, chỉ biết lẳng lặng chờ đợi cơ hội.
Nhưng cuối cùng chờ mãi, chờ mãi, lại chờ được huynh lần nữa giúp ta.” Từ Thời Cẩm nhỏ nhẹ nói, không dám nhìn thẳng chàng, đáy mắt nàng thất thần, ngơ ngác, sâu trong đó chỉ có sự hoang mang, đơn độc, yếu đuối, “Nếu như ngày ấy, huynh không nhắc nhở ta 2 câu kia, có lẽ ta sẽ cố sức đi tiếp, để rồi càng ngày càng sai lầm.
Cảm ơn huynh, thế nhưng từ nay về sau ta không có khả năng trả nợ ân tình này cho huynh được nữa, xin lỗi.”
“Ta không thích thiếu nợ ân tình, ta cũng không nợ ân tình người khác.
Vậy mà hết lần này đến lần khác đều nợ huynh, ta có lỗi với huynh.
Hi vọng huynh có thể thông cảm.” Từ Thời Cẩm đem toàn bộ những lời vẫn giấu trong lòng, thẳng thắn nói ra một lần.
Hồi lâu sau nàng vẫn không nghe thấy tiếng đáp lại.
Nàng ngước mắt, nhìn Thẩm Dục quơ quơ chén rượu, cười như không cười chăm chú nhìn mình,
Tư thế ngồi của chàng vẫn tùy ý, phóng khoáng như vậy, cánh tay đặt lên đầu gối, một tay lắc lư chén rượu.
Ánh mắt sáng lấp lánh như lửa, nhưng lại bị men rượu chếnh choáng giấu đi.
Chàng nói: “Cô phụ ta, đã nhiều năm ta không muốn gặp cô nữa.
Cô không nghĩ đến khả năng, lần này đột nhiên vô tình gặp mặt, ta nói mấy lời lập lờ nước đôi kia là muốn lợi dụng cô, để đạt được mục đích khác hay sao? Cô chưa từng nghĩ ta thật ra chỉ đang trả thù cô thôi à? Cô không nghĩ, thời gian thấm thoát trôi qua, ta đã sớm thay đổi ư?”
Từ Thời Cẩm nâng mắt, ánh nhìn nhẹ nhàng rơi trên khuôn mặt hờ hững của chàng trai bên cạnh nàng vươn tay nhẹ nhàng khoác lên cánh tay chàng.
Thân thể chàng nhất thời cứng đờ, nhưng rất nhanh đã thả lỏng, giống như cái biểu cảm cứng ngắc trong chớp mắt kia, hoàn toàn là ảo giác của nàng.
Từ Thời Cẩm nhỏ giọng, “Huynh sẽ không như thế.
Huynh không giống những người khác… Huynh là Thẩm Dục.”
Nàng lại cười, “Nhưng dù huynh có lợi dụng ta, ta cũng không trách huynh.
Huynh là Thẩm Dục, huynh có đối xử với ta thế nào chăng nữa, đó cũng là vì ta xứng đáng.”
“...!Ta chưa từng lợi dụng cô, cũng chưa từng nghĩ sẽ làm vậy.
Nhưng cách nói chuyện này của cô, ngược lại khiến ta cảm thấy có chút hứng thú đấy.” Ánh mắt chàng hơi bối rối, bàn tay rung lên, suýt chút làm rơi cái chén ngọc xuống đất.
Chàng nhàn nhạt nói tiếp: “Từ cô nương, cô… thật sự chẳng thú vị chút nào.”
“Vâng, ta vạn lần cũng không sánh được bằng những hồng nhan tri kỷ ngoài kia của Thẩm công tử.” Nụ cười nàng thoáng cứng ngắc.
Lời này thành công khiến Thẩm đại công tử nở nụ cười.
Chàng buông mắt, vẫn tư thái biếng nhác, tùy ý, ngáp một cái.
“Huynh đúng là 10 năm vẫn thế, không chịu thay đổi.” Từ Thời Cẩm nhìn chàng, “Ngay cả tiệc cưới của Thẩm đại nhân mà huynh cũng buồn ngủ cho được.
Huynh cứ thế, sau này không có người quản huynh, chăm lo cho huynh, thì phải làm sao?”
“Cô còn nói dạy…” Thẩm Dục không quan tâm, theo bản năng đáp trả, nói được nửa câu mới thoáng ngẩn người ngẩng đầu, người con gái kia cũng đang ngơ ngác nhìn chàng.
Từ Thời Cẩm chăm chú nhìn chàng, những năm tháng thuở thiếu thời nhoáng cái đã trôi vào dĩ vãng, đột nhiên lướt qua tâm trí.
Tim nàng như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, đau đến mức toàn thân run rẩy.
Thẩm Dục cười: “Ngẩn ra làm gì vậy? Bị phong thái của ta làm điên đảo rồi à?”
“...”
Chàng cúi người úp mặt trong lòng bàn tay, giọng nói từ tốn nhỏ nhẹ, “Kỳ thực ta có rất nhiều lời muốn nói với cô.”
“...!Vậy huynh nói đi.”
“Cô muốn rời khỏi kinh cũng không sao cả.
Để Từ cô nương thiếu nợ ta cả một đời cũng là trải nghiệm không tệ.”
Từ Thời Cẩm lặng lẽ nhìn chàng.
Chàng cúi quá thấp, bờ vai rất rộng, Từ Thời Cẩm không quan sát được thần sắc của chàng lúc này.
Thẩm Dục bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía nàng, khiến Từ Thời Cẩm giật mình hoảng hốt.
Chàng nói: “Được rồi, nợ ân tình có là gì.
Ta cho cô cơ hội trả.”
“Thẩm công tử, mời nói tiếp.” Thần sắc nàng trịnh trọng nghiêm túc, hệt như đang cùng cộng sự bàn bạc kế hoạch tác chiến.
Thẩm Dục thì vẫn chứng nào tật ấy cà lơ phất phơ, tựa đầu trên cánh tay, mơ mơ màng màng như chuẩn bị ngủ gật đến nơi.
Từ Thời Cẩm phải nhoài người, hơi cúi đầu vươn về phía chàng mới có thể nghe rõ được lời chàng nói, “Những ngày gần đây, ta càng ngày càng không còn nhớ rõ những chuyện của ngày trước.
Cô kể lại những chuyện chưa kia, giúp ta nhớ lại đi.
Chẳng phải trí nhớ của cô vô cùng xuất chúng, đã gặp qua sẽ không bao giờ quên hay sao? Cô kể lại vài chuyện vui vẻ ngày xưa, chọc ta cười ta sẽ không trách cứ cô nữa.
Ân oán giữa chúng ta… một bút xúy xóa, vậy cô sẽ chẳng cần bận lòng nữa.”
“...!Được.” Tâm tình Từ Thời Cẩm càng lúc càng phức tạp.
Ngày xưa?
Kể từ thời điểm nàng dứt bỏ tất cả quyết tâm vào cung.
Cuộc đời nàng bắt đầu chuyển hưởng, Thẩm Dục cũng vậy.
Chàng nói chàng đã quên ít nhiều chuyện trước kia, nàng cũng thế.
Tuổi thơ của Từ cô nương không hạnh phúc, ấm êm như đám trẻ cùng trang lứa, phụ mẫu chết sớm, ăn nhờ ở đậu.
Nguyên nhân cái chết của phụ mẫu nàng đến giờ vẫn chưa minh bạch, trước khi tra rõ chân tướng nàng luôn một mực hoài nghi, một mực đặt ra rất nhiều giả thiết, rồi lại tự mình phủ định tất cả.
Khi đó, nàng đặc biệt thích Thẩm gia.
Người nhà họ Thẩm từng có giao tình với phụ mẫu nàng, hơn nữa ở đây nàng còn tìm được những người bạn đồng trang lứa chơi cùng.
“Huynh còn nhớ không? Hồi còn bé huynh không thích làm bài tập.
Bá phụ bá mẫu vì thế rất hay đánh đòn răn đe huynh.
Sau khi huynh phát hiện ta có thể hoàn thành bài tập rất tốt, liền năn nỉ ta giúp huynh.
Có phải huynh đã từng cảm thấy kỳ lạ, vì sao sau này dù làm xong hết bài tập, phụ thân huynh vẫn đánh huynh, còn đánh ác liệt hơn? Đó là vì ta đã mật báo có bá phụ.” Giọng nói nàng trầm ấm, êm ái, chậm rãi kể, bởi vì nàng cũng đang từ từ hồi tưởng lại thời gian vô ưu vô lo ấy, “Ta vẫn luôn giấu huynh chuyện ấy, còn nghĩ có thể giấu cả đời.”
Thẩm Dục gối đầu lên tay, ngã xuống bàn, từ từ nhắm hai mắt, phát ra âm thanh thở đều đều.
Mày kiếm, mi dày, gương mặt anh tuấn, tiêu sái, vô cùng thuần khiết, vô hại.
Nhưng khi chàng mở mắt ra lại trở thành một công tử thế gia tùy ý, phóng túng.
Khi chàng nhắm mắt, Từ Thời Cẩm thoáng hoảng hốt.
Trước mặt nàng như xuất hiện chàng thiếu niên lang vô tư lự năm ấy.
“Ta còn làm rất nhiều chuyện xấu khác.
Tỷ như, ngày đó ở thư phòng, ta bắt chước bút tích của huynh họa một bức thiếu niên lang, khiến phụ mẫu huynh hoảng sợ, lo lắng khuynh hướng giới tính của huynh.
Huynh cả ngày cà lơ phất phơ, mơ mơ màng màng, căn bản chẳng hề phát hiện ra, có thời điểm bá phụ, bá mẫu đối xử với huynh cực kỳ ôn hòa.
Ánh mắt hai người nhìn huynh vừa quỷ dị, vừa bất lực, lại thường xuyên thở dài từ ái xoa đầu huynh.” Giọng Từ Thời Cẩm mang theo ý cười tinh nghịch.
Vị công tử dung mạo đẹp đẽ nằm nghiêng trên bàn, khóe miệng vui vẻ giương lên.
“Còn có, huynh bị ta lừa mặc váy của ta, còn bị ta hóa trang thành một cô nương.
Huynh còn nhớ không?”
“Nghe ra, giống như ta lúc nào cũng lừa gạt huynh.
Thế nhưng chẳng phải mỗi lần ta nghịch ngợm đều là huynh tiếp tay đồng lõa hay sao? Huynh ngủ gật trên đường cái, không phải nhờ ta cõng về đó à? Huynh bị phụ mẫu trách mắng, phạt quỳ ở từ đường, chính ta là người đã lén lút mang cơm đến cho huynh, hại ta suýt bị ngã gãy chân.”
“Khi đó…”
Từ Thời Cẩm vui vẻ nói.
Trí nhớ của nàng quả nhiên xuất chúng hơn người, rất nhiều việc người khác đều đã quên, nàng chỉ cần chuyên chú nhớ lại một lát có thể kể ra chi tiết như việc mới xảy ra hôm qua.
Thị nữ đứng sau hầu hạ hai người kinh ngạc, ánh mắt kính nể, thầm thán phục trong lòng: Trí nhớ của Tờ cô nương tốt thật.
Nhưng nếu không phải những kỷ niệm con người ta thường xuyên hồi tưởng, mãi vương vấn trong lòng, thì ai có có thể nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ như vậy?
Những điều kia đều là ký ức quý báu mà Từ cô nương hết mực trân trọng, nâng niu.
Nàng cẩn thận giấu kỹ trong lòng, tỉ mỉ bảo vệ, không cho bất kỳ người nào chạm đến.
Nhưng Thẩm Dục nói muốn nghe, vậy thì nàng bằng lòng san sẻ cùng chàng.
“Tiểu Thẩm Dục… Ta,” Nàng nhỏ giọng, “Ta hi vọng huynh cả đời bình an, vui vẻ… không trở thành dạng… như ta…”
Từ Thời Cẩm sững sờ nhìn thanh niên mặt ửng đỏ, đang chếnh choáng say bên cạnh.
Thân thể chàng đột nhiên nghiêng tới, cơ thể chàng to lớn, vạm vỡ, tạo thành một bóng dài tưởng chừng như đang đổ ập về phía nàng.
Mặt chàng tựa vào vai Từ Thời Cẩm, cả người dựa vào nàng.
Hơi thở nóng rực phả lên gò má Từ Thời Cẩm như có như không.
Không hiểu vì lý do gì, khuôn mặt nàng nóng lên.
Chàng nói, “Không giống dạng người như cô? Cô thì sao? Hắn đối xử với cô không tốt ư? Làm cô bị tổn thương à? Hắn bắt nạt cô sao?”
Khóe miệng Từ Thời Cẩm hơi nhếch lên, lưng cứng ngắc không nói lên lời.
Người đang tựa trên vai nàng, nghiêng đầu, như đang tìm một tư thế thoải mái hơn.
Giọng điệu chàng đạm mạc, hờ hững: “Cho nên vì tránh hắn, cô mới muốn rời khỏi kinh? Đây mới là nguyên nhân chính cô muốn rời khỏi nơi này?”
Chỉ 1 câu Thẩm Dục đã khiến sắc mặt Từ Thời Cẩm trắng bệch, không nói được câu nào.
Chàng nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mai bên tai Từ Thời Cẩm, ngón tay dịu dàng lướt qua gò má nàng.
Chàng cười nhẹ, cảm xúc rất nhạt, “Những năm này, ta luôn nhớ đến cô, dẫu chúng ta không trò chuyện cũng chẳng gặp mặt.
Cô sống ở nơi ta biết, cô vui vẻ cũng được, khổ sở cũng tốt, phẫn nộ cũng chẳng sao, thất vọng hay vui vẻ cũng không liên quan, chỉ cần cô luôn ở đó, nơi mà ta có thể dễ dàng nhìn thấy.
Không đến mức ta vừa ngẩng đầu, chốn cũ, nơi xưa nhưng đã không còn thấy bóng hình của cô nữa.”
“Ta muốn tha thứ cho cô cũng được, báo thù cô cũng được, cô sống tốt, hay không tốt cũng chẳng sao, chỉ cần cô luôn ở nơi đó, nơi ta có thể nhìn thấy.
Thời gian thấm thoát trôi qua, cho dù vật đổi sao dời, ta vẫn luôn biết cô ở vẫn ở đây.” Thanh âm chàng hơi trầm xuống, “Thế nhưng giờ cô lại muốn rời kinh… Từ nay về sau dù ta hận cô, hay yêu cô… ta đều chẳng còn cơ hội nữa, phải không? Dù ta có tìm đến những nơi quen thuộc nhưng người xưa đã chẳng còn, đúng không?”
Đời người tưởng chừng rất dài, nhưng thật ra lại rất ngắn ngủi.
Thời gian như bóng câu vụt qua, đã đi qua thì không thể quay lại được nữa.
Một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống.
Hai giọt…
Ba giọt….
Lòng nàng đau đớn, nhức nhối đến ngột thở.
Xưa nay nàng không hề hay biết, chàng nghĩ như thế.
Nàng không biết.
Bởi vì nàng quá tệ hại, cho nên nàng chưa từng dám thử suy nghĩ về lòng chàng.
Tiểu trúc mã của nàng bị chính nàng vứt bỏ.
Nàng không dám cũng không có mặt mũi thử dò xét tình cảm trong tim chàng.
Nước mắt của nàng cứ vậy vô thức rơi xuống, bản thân nàng cũng không rõ mình đau lòng vì cái gì.
Từ Thời Cẩm đề thấp tiếng nức nở, “Huynh đang làm gì thế?”
Bởi vì chàng lặng lẽ đưa tay kéo tay nàng, lực kéo rất mạnh, cũng vô cùng chặt, khiến Từ Thời Cẩm nhất thời không quen.
Giọng nói của chàng mơ hồ.
lại có vẻ ngốc nghếch có lẽ đã thật sự uống say, vì thế phản ứng cũng chậm hơn bình thường một chút: “Cổ tay nàng đỏ lên rồi.”
Từ Thời Cẩm cúi đầu nhìn lại, trên cổ tay bị chàng kéo là một mảng đỏ tím có cả vết móng tay đâm sâu vào da thịt.
Là vì vừa rồi trong lúc tâm trạng không tốt, nàng tự mình siết chặt lúc nào không hay.
Một vệt đỏ tím nhìn cực kỳ đáng sợ.
Thậm Dục nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay nàng.
Hai bàn tay đan nhau, từng đốt ngọt tay trắng ngần ôn nhuận, xen lẫn đốt ngón tay thon dài, mạnh mẽ…
Tóc gáy Từ Thời Cẩm dựng lên, gò má nàng đỏ ửng, cô nương bối rối đứng dậy, lắp ba lắp bắp nói: “Huynh… huynh… huynh làm gì thế hả?”
Thẩm Dục giật mình lo lắng, chàng ngẩng đầu, nét mặt hoang mang, ngơ ngác nhìn nàng.
Cô nương mới vừa rồi còn ôn hòa, nhã nhặn, đột nhiên ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén, vừa giận giữ, vừa xấu hổ, rũ mắt nhìn chàng.
“Ta giúp nàng xoa xoa tay.”
Khẩu khí của người nào đó vẫn hết mực vô tội.
Từ Thời Cẩm nhìn chàng chằm chằm hồi lâu, phát hiện có gì đó không thích hợp.
Đôi con người chàng đen nhánh, ướt sũng, trên mặt mang theo nụ cười có vẻ buông tuồng nhưng không mất đi sự cao quý, ung dung.
Chàng nhìn nàng có mấy phần tủi thân, mấy phần lên án.
Tựa hồ nàng vừa làm ra một việc đại nghịch bất đạo không thể dung thứ.
Chàng lạnh mặt, vùi đầu vào giữa hai tay, không thèm để ý đến nàng nữa.
Từ Thời Cẩm xấu hổ, nàng cảm thấy --- Thẩm Dục có lẽ đã thực sự say rồi.
Nàng so đo với một người say rượu làm chi?
Nàng chậm rãi ngồi trở lại, uống một ngụm nước, cố gắng ổn định cảm xúc.
Nam nhân bên cạnh vẫn nằm úp sấp trên mặt bàn, mặc nàng có gọi như thế nào chăng nữa, vẫn không thèm để ý đến nàng.
Từ Thời Cẩm không biết chàng đang giận dỗi, hay đã ngủ thiếp đi rồi.
Hờn dỗi cơ à….
Từ Thời Cẩm ngẩn người, đã bao lâu chàng chưa chơi trò giận dỗi với mình?
Nàng bật cười.
Đúng chỉ có mình trở nên đáng sợ, phức tạp, âm ngoan, còn Thẩm Dục vẫn mãi là Thẩm Dục ngày trước.
Thật tốt.
Bữa tiệc đã đến hồi kết thúc, các tân khách vui vẻ cáo từ gia chủ, người dần dần thưa thớt.
Gia nhân của Từ Gia đi tới, khách khí hỏi Từ cô nương có muốn đi cùng bọn họ hay không.
Từ Thời Cẩm lắc đầu từ chối, nói nàng còn có việc.
Dù gì Từ Thời Cẩm cũng sắp rời khỏi Nghiệp Kinh, người Từ Gia cũng chẳng muốn nhiều lời can thiệp.
Từ Thời Cẩm chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn Tiểu trúc mã của mình say sưa trong mộng đẹp.
Dáng ngồi của nàng đoan trang, sắc mặt nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn từng đoàn người rời đi.
Nàng không quan tâm hiện giờ mình đang nên biểu lộ thần sắc thế nào, nàng chỉ muốn yên tĩnh ngồi đây cùng Thẩm Dục thêm chút nữa.
Dù ai đó đã ngủ thiếp đi, không nói với nàng nửa câu, lòng nàng cũng cảm thấy an ổn đến lạ lùng.
Dù sao… nàng cũng sớm đã quen.
Nàng đã quen mình lẳng lặng ngồi bên Thẩm Dục, quen dáng điệu ngủ gà ngủ gật dù là ở bất kỳ đâu của chàng.
Ngày trước nàng cũng thường ngồi như vậy, duỗi đầu ngón tay chọc chọc vào má Tiểu Thẩm Dục.
Mặc kệ người kia đã tỉnh ngủ hay còn mơ màng, tiểu cô nương chỉ cần thấy chàng cậu nhóc mở mắt, lập tức có thể mồm mép lưu loát trêu chọc cậu ta.
Khi đó nàng thường xuyên chọc Thẩm Dục tỉnh lại, ép chàng nghe mình nói chuyện.
Nhưng giờ nghĩ đến đoán chừng Thẩm Dục chắc chỉ nghe câu được câu chăng.
Chỉ vì bị nàng ép buộc mới lim dim mở mắt tỏ vẻ tiếp thu mà thôi.
Từ Thời Cẩm cúi đầu, bây giờ nàng đã không còn đủ vô tư ép buộc chàng nghe mình nói chuyện nữa.
Qua đêm nay, sẽ không còn cơ hội nữa.
Nàng hoài niệm, nàng trận quý, nàng không nỡ buông tay.
Thẩm Dục là điều duy nhất trong đời nàng không bao giờ nỡ… nhưng bởi vì lợi ích, vì lòng tham, vì thứ hư vinh xa vời hào nhoáng nàng đã dễ dàng vứt bỏ con người này.
Vứt bỏ điều mình không nỡ tổn thương nhất.
“Từ cô nương.” Thị nữ cúi thấp người, “Công tử nhà ta nên trở về phòng nghỉ ngơi rồi.”
Đúng, nơi này là tiệc cưới của Thẩm gia.
Đã trễ như vậy, dù Từ Thời Cẩm có không muốn đi, nhưng Thẩm Dục cũng phải trở về phòng ngủ/
Nàng cảm thấy buồn cười: Thẩm đại công tử mỗi ngày đều ăn ngủ đúng giờ, vậy mà vẫn còn buồn ngủ đến mức gà gật thế này sao?
“Vậy ta cũng cáo lui đây.” Mặc dù không muốn nhưng nàng vẫn phải đứng dậy.
Đúng vào lúc này, cánh tay bị thanh niên bên cạnh nắm chặt.
Lúc trước chàng ngủ say như chết không chịu nhúc nhích, vậy mà đột nhiên lại hành động như vậy khiến cả hai cô nương đều giật mình kinh ngạc.
Ngoại trừ nắm chặt tay nàng, Thẩm đại công tử từ đầu đến cuối không có hành động nào khác, thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu dậy.
Từ Thời Cẩm nghe chàng hàm hồ nói: “Tiểu Cẩm, ngoan, đừng đi.”
Chắc đang nói mơ thôi.
Nhưng thời này lại như một tràng sét đánh xuống khiến thân thể nàng thoáng run rẩy.
“....”
Ta không đi.
Một bước cũng không đi.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn đủ dũng khí thoải mái nói ra lời này nữa.
Từ Thời Cẩm cố sức giãy ra, lực tay của chàng rất mạnh, nàng không cách nào thoát ra rút tay ra được.
Nàng cúi đầu, nhìn chàng hồi lâu, bỗng nhiên cúi người, kéo chàng, để khuôn mặt chàng đối diện với mình.
Dưới ánh trăng sáng, hai người cách nhau thật gần, nàng có thể thoải mái ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú này thật rõ ràng.
Dù hai mắt đang nhắm nghiền tướng mạo vẫn cực kỳ đẹp đẽ, phóng khoáng.
“Tiểu Cẩm, ngoan nào, đừng đi.” Khi còn bé chàng thường nói với nàng như thế.
Hiện tại, chàng vẫn nói thế, vẫn nói: “Tiểu Cẩm, đừng đi.”
Mấy chữ đơn giản như vậy.
Người thanh niên đang mơ mơ màng màng trong lòng nàng đây, chàng có làn da trắng nõn như ngọc, mặt mày thanh quý, đường nét ôn hòa, tất cả mọi cử chỉ, giọng nói, dáng hình của chàng đều khắc sâu vào tim Từ Thời Cẩm, mỗi khi chạm đến lại thoáng đau.
Chàng thiếu niên nhiều năm trước bầu bạn cùng nàng, thường xuyên bị nàng trêu đùa, chơi xấu.
… chàng thiếu niên sở hữu những đường nét khuôn mặt hài hào, tinh xảo tựa sơn minh thủy tú (*), khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Chàng thiếu niên cùng nàng chơi xích đu dưới giàn hoa tử đằng trong độ tiết xuân se lạnh, chàng thiếu niên cùng cười với nàng, khóc cùng nàng suốt thời thơ ấu,...!Chàng thiếu niên dắt tay nàng chạy dưới bầu trời sao lấp lánh mùa hạ, hớn hờ đắp người tuyết với nàng lúc đông sang.
Người thiếu niên chỉ thuộc về một mình nàng.
đó… Tất thảy những thứ tốt đẹp đã dần biến mất ấy giờ lại lần nữa trở về, trước mắt nàng.
(*) cảnh núi sông tươi đẹp.
Từ Thời Cẩm trầm thấp cất tiếng hỏi: “Tiểu Thẩm Dục, có phải… huynh….
thích ta… đúng không?” Nàng dừng lại một lát, nụ cười bi ai thoáng nở trên môi, “Có phải huynh rất thích, rất rất thích ta?”
Chàng tựa vào vai nàng, say sưa ngủ, như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của nàng.
Chỉ có lòng bàn tay ấm áp, cầm chặt cổ tay nàng không chịu buông.
Bởi vì Thẩm công tử quá tùy hứng, cho nên Từ Thời Cẩm không rời đi được.
Dưới ánh mắt bất đắc dĩ của đám thị nữ, nàng chỉ có thể cùng Thẩm cổng tử trở về viện của chàng.
Đã đến cửa phòng ngủ, bàn tay vẫn nắm chặt cổ tay Tử Thời Cầm không buông.
Tiến vào bên trong, Từ Thời Cẩm thoáng ngẩn người.
Nói thế nào nhỉ? Phòng của Thẩm công tử… quả là rất thích hợp để đi ngủ.
Giữa căn phòng lớn rộng thênh thang, đặt một chiếc giường cực lớn.
Trên giường phủ chăn đệm mềm mại, phía trên còn có cơ man các loại gối ôm, gối kê chân, êm ái chất thành đống.xung quanh mép giường.
Nàng đỡ Thẩm công tử lên giường, cả người Thẩm Dục ngã vào đống chăn đệm ấm áp.
Ngay cả Từ Thời Cẩm ngồi bên cạnh giường một lát cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, vì nơi này thực sự thư thái.
Nàng híp mắt cười: Tiểu trúc mã của nàng từ nhỏ đến lớn tính tình vẫn vậy, là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, nhất định không để bản thân bị oan uổng, thiệt thòi dù chỉ một chút.
So với sự thoải mái, dễ chịu của căn phòng này, phòng của Từ Thời Cẩm còn giống phòng nam nhân hơn.
Đám thị nữ ngại ngùng nhìn nhau, luống cuống xin lỗi Từ cô nương cảm thấy mất hết thể diện thay công tử nhà mình.
Vị này chính là Từ cô nương đó! Là người trong lòng của công tử.
Dùng thái độ này đối đãi với hồng nhan tri kỉ….
Từ cô nương chắc chắn sẽ cảm thấy thiếu gia là một tên nam nhân tùy tiện, không chín chắn.
Nhưng so với tưởng tượng của đám thị nữ, tính tình Từ cô nương lại tốt hơn nhiều, nàng dịu dàng cười, không những không so đo, còn chủ động nói: “Vậy để ta ngồi với Thẩm công tử thêm chút nữa.”
“Nhưng danh dự của cô nương…”
Từ Thời Cẩm hòa nhã cười đáp: “Ta sắp rời kinh rồi quan tâm cái này làm gì.
Hơn nữa ta nghĩ các ngươi chắc cũng sẽ không nói lung tung chuyện này ra ngoài?”
Đám thị nữ đích xác không dám bàn tán lung tung chuyện riêng của công tử.
Trong đêm khuya tĩnh lặng, Từ Thời Cẩm cúi đầu, nhìn dung nhan Thẩm Dục đang ngủ say.
Nàng vươn tay, khẽ khàng chạm nhẹ lên.
Nội tâm nàng bình thản đến chua chát.
Nhưng nào còn cách nào.
Tình yêu chính là thứ vô cùng khó nắm bắt.
Nàng vì trả giá cho sai lầm của tình yêu mà phải rời đi, Thẩm Dục lại đem lòng thương nàng.
Nếu có thể nàng thực muốn ngay lập tức thay lòng đổi dạ, đem toàn bộ tình cảm rung động, luyến lưu đặt lên người tiểu trúc mã của mình.
Nàng nợ chàng.
Thế nhưng nàng không thích Thẩm Dục.
Tình yêu nặng thật nặng mà cũng nhẹ thật nhẹ.
Những gì nàng yêu nàng vĩnh viễn không chiếm được.
Người yêu nàng vĩnh viễn không thể ở bên nàng..
Hiện thực thật khắc nghiệt, khắc nghiệt đến quặn lòng.
Nàng ngẩng đầu, qua khung cửa sổ lớn, nhìn anh trăng sáng treo trẻo bên ngoài.
Trăng hôm nay thật sáng, ánh sáng tinh khiết, trong trẻo tràn ngập khắp muôn nơi, soi rọi cả những ngõ sâu hẻo lánh.
Ánh trăng dịu dàng, tươi mát, công bằng ban phát ánh sáng đến muôn nơi, muôn loài, muôn vật không phân biệt sang hèn, tầng lớp, giai cấp.
Thẩm Yến mơ mơ màng màng ngủ, cảm thấy có gì đó không ổn lắm, chàng nheo mắt tỉnh lại, ánh trăng yêu kiều từ ngòi rèm cửa lờ mờ rọi vào phòng.
Nhưng đây không phải điểm mấu chốt, quan trọng là vị kiều thê của chàng….
Lưu Linh vốn đã nên ngủ say, hiện tại chống cằm híp mắt chăm chú nhìn Thẩm Yến.
Suối tóc nàng đen dài toán loạn rơi trên thân thể mảnh mai., quần áo đơn bạc, diễm lệ động lòng người.
Không biết nàng đã nhìn bao lâu.
Thẩm yến nhắm mắt, chờ một lúc vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của ai đó.
Chàng ho khan một tiếng, chủ động hỏi: “Nàng đang làm gì thế? Không mệt sao?”
“Ta không muốn ngủ.”, Lưu Linh dịu dàng mỉm cười, đáp: “Vừa nghĩ tới việc đã được gả cho chàng, ta hưng phấn đến không ngủ được.
Vì thế lập tức ngồi dậy ngắm chàng.
Sau đó càng ngắm càng cảm thấy dung mạo tướng quân ta quá đẹp trai.
Vì vậy trong lòng càng phấn khích hơn, càng không buồn ngủ.”
“...” Thẩm Yến liếc nhìn nàng, thẳng thắn phun ra 2 chữ: “Thần kinh.”
Lưu Linh không tức giận, nàng vốn cảm thấy dáng dấp Thẩm Yến rất đẹp.
Nàng nhàm chán đến độ bắt đầu đếm số lông mi của chàng… Thì ra đây chứng là tâm trạng khi cưới được người mình yêu, hàng ngày cùng chàng chung chăn chung gối….
Thời gian quý giá nhường đó, Lưu Linh quả thực không muốn lãng phí.
Nàng chỉ muốn thưởng thức dung mạo của chàng.
Đây là nam nhân của nàng! Người bên ngoài đừng hòng nhúng chàm!
Rốt cuộc nàng có tài đức gì lại có thể đoạt được người đàn ông tốt đẹp như Thẩm Yến.
Cả người Lưu Linh như con chuột chìm trong chĩnh gạo, lòng sung sướng, vui vẻ.
Thì ra đây chính là cảm xúc gọi là viên mãn, hạnh phúc.
Thẩm Yến nhìn Lưu Linh hồi lâu, Lưu Linh còn nghĩ phu quân chắc cũng đang vui vẻ thưởng thức dung nhan của nàng.
Nhưng không, Thẩm đại nhân chỉ hờ hững nói 2 chữ: “Đói quá.”
“...” Khóe miệng Lưu Linh giật giật mấy cái.
Nàng nói, “Đã trễ thế này, gia nhân đi nghỉ hết rồi.
Hay là chúng ta tự đi nhóm bếp làm chút thức ăn nhé.”
Dù sao Lưu Linh cũng không ngủ được, so với nằm đây bị nàng nhìn chằm chằm bằng ánh mắt si ngốc, Thẩm Yến thà dứt khoát bật dậy tìm lương thực lấp đầy bụng còn hơn.
Quần áo của Lưu Linh đều do thị nữ sửa soạn, mà bởi vì ngày mai hai người sẽ lập tức dọn qua phủ đệ của Thẩm Yến, cho nên Lưu Linh đoán Linh Tê, Linh Bích chắc không mang y phục bình thường của nàng qua đây.
Nàng lật tới lật lui, cũng chỉ có bộ giá y đang mặc trên người.
Vì thế An Hòa công chúa tiếp tục gác chân, nhàn nhã nằm trên giường thưởng thức cách mỹ nhân thay quần áo.
Thẩm Yến im lặng quay đầu hỏi, “Nàng thì sao?”
Lần này Lưu Linh có lý do vô cùng chính đáng, nàng không phải muốn ngắm trộm thân thể Thẩm Yến mà bởi vì nàng không có quần áo để thay.
Thẩm Yến kéo nàng lên, khoác một tấm áo của mình lên người nàng, tùy ý nói: “Đi thôi.”
Lưu Linh cứ vậy cùng Thẩm đại nhân đi tìm đồ ăn đêm.
Thẩm Yến võ công cao cường, khinh công trác tuyệt, có chủ mưu như vậy đi cùng, Lưu Linh chỉ cảm thấy đám người gác đêm ngủ như lợn chết hoàn toàn không hay biết gì, hai người họ cứ thế nghênh ngang ra khỏi cửa.
Đám thị nữ đã sắp xếp kỹ càng đồ đạc tư trang của quận chúa.
Sau khi đám thị nữ đi ngủ, Linh Tê lại cẩn thận căng mắt đối chiếu lại sổ sách thêm lần nữa.
Đến tận khi các khoản đối ứng hoàn toàn rõ ràng, cẩn thận thì đã rất muộn.
Nàng cả tối chưa ăn gì, cảm thấy hơi đói bụng, liền vác thân xác mỏi mệt lần theo trí nhớ mơ mơ hồ hồ đến phòng bếp của Thẩm gia tìm đồ ăn.
Nàng nhớ kỹ ban đêm, ngự thiện phòng trong cung có đem vài món bánh ngọt đến để công chúa lót dạ.
Phòng bếp hẳn là đi đường này…
Linh Tê rốt cuộc cũng tìm được nhà bếp, cực kỳ phấn khởi nhảy chân sáo bước đến, đột nhiên phát hiện, dưới ánh trăng, trong phòng bếp loáng thoáng hai thân ảnh.
Nàng thoáng sững sờ dừng bước chân.
Linh Tê đứng núp dưới bóng cây, từ hướng nhìn của nàng, cộng với ánh trăng sáng tỏ, có thể thấy rõ: Trong bếp, Thẩm đại nhân đang lúi húi gắp mấy cái bánh nhân thịt nóng hổi khỏi lồng.
Đại nhân vừa xé thành từng miếng nhỏ vừa tỉ mỉ đút cho nữ tử khoác một bộ trường sam rộng thùng thình của nam nhân đang bám sát sau lưng đại nhân.
Trong ánh trăng màu u lam, bọn họ ngồi xổm trong bếp, dáng điệu cực kỳ vui vẻ, an nhàn.
Thê tử đút cho trượng phu, trượng phu thổi nguội bánh cho thê tử.
Linh Tê lặng lẽ quan sát hai người hồi lâu, khóe miệng chậm rãi nở nụ cười.
Rất nhiều người ở sau lưng đoán già đoán non tình cảm của Thẩm đại nhân dành cho công chúa.
Rất nhiều năm sau, Linh Tê vẫn còn nhớ mãi cảnh tượng nửa đêm hôm tân hôn ngày ấy, Lưu Linh và Thẩm Yến ngồi trong phòng bếp tìm thức ăn.
Dù về sau có xảy ra chuyện gì chăng nữa, người ngoài có hoài nghi tình cảm giữa Thẩm đại nhân và công chúa chỉ là một cuộc hôn nhân chính vì lợi ích đôi bên hay gì chăng nữa.
Linh Tê cũng luôn giữ một niềm tin vững chắc: Hai người thật lòng yêu thương nhau.
Cảnh tượng ngọt ngào, đẹp đẽ trước mắt khiến nàng cảm thấy ấm áp đến rơi lệ.