Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 85


Lông mi Thẩm Dục khẽ run lên.
Từ khoảng cách gần như thế, y có thể thấy Từ cô nương chủ động ôm lấy mình, mái tóc nàng hỗn loạn, trán ướt mồ hôi, khuôn mặt có hơi lấm lem nhưng không thể che hết đi nước da trắng nõn của nàng.

Hai gò má nàng hây hây đỏ, hàng mi mềm mại rủ xuống che đi đôi mắt thoáng tránh né rồi lại nhìn thẳng vào y, trong trẻo mà đắm say, vừa trực tiếp vừa to gan.

Môi lưỡi nàng chủ động truy đuổi y, ngọn lửa bùng lên thay thế sự lạnh lùng.
Từ Thời Cẩm chưa bao giờ hôm y.
Hai người là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, vốn đã có thể nên duyên vợ chồng.

Trong tưởng tượng bản đầu của Thẩm Dục, y có thể hôn Tiểu Cẩm.

Nhưng hiện thực, trước nay y vẫn luôn duy gì khoảng cách với Từ Thời Cẩm, bọn họ giống bạn bè, nhưng giao tình còn chẳng thể bằng được bạn bè.

Nói là người yêu, Từ Thời Cẩm lại theo đuổi người khác.
Đôi mắt hàm chứa tình ý của nàng, chưa bao giờ là giành cho y.
Nhưng hiện tại, nàng chủ động hôn y.
Dù không phải tình yêu, nhưng cũng là thích rồi phải không?
Nhất định là nhiều hơn thích một chút nhỉ?
Thẩm Dục kinh ngạc nhìn nàng, nếu trong tim có một giọt nước mặt – vậy là đủ.

Y chỉ cần Tiểu Cẩm quay đầu lại nhìn mình một lần, dù chỉ một nháy mặt thôi cũng được.

Y chỉ muốn nàng ghi nhớ mình.

Không phải ơn huệ, không phải áy náy, mà là cách một người con gái ghi nhớ một một chàng trai.
Y không muốn chỉ là thanh mai trúc mã với nàng, y yêu nàng.

Nhưng tình yêu này lại không có kết quả.
Nụ hôn kéo dài, Từ Thời Cẩm cảm thấy đã đủ, toan nghiêng ra sau, cho rằng Thẩm Tiểu Dục đã hài lòng.

Nhưng nàng chỉ vừa mới nhúc nhích, thắt lưng đã bị một một cánh tay nóng rực ghì siết lấy.

ánh mắt nàng tối sầm lại, sau đó tay người kia đỡ gáy nàng, hai đôi môi lại quyện vào nhau một lần nữa.
Nàng tròn mắt ngạc nhiên, đối diện với đôi con ngươi sâu thẳm như biển cả của Thẩm Dục.
Trong nháy mắt, hô hấp trở nên nóng rực, nụ hôn của y quyến luyến mà man mác buồn.
Cháy bỏng, nóng rát, khi huyết toàn thân như chảy ngược lên.

Cả người y nóng như lửa, ôm chặt lấy nàng, day dứt không thôi.

Thân thể của y, hô hấp của y làm đầu óc Từ Thời Cẩm như muốn nổ tung, hoàn toàn chết sững, chỉ còn nỗi kích động đang khuấy đảo trong tim.

Cách một lớp y phục, gò ngực mềm mại của thiếu nữ áp vào lòng y, đối với y mà nói, cô tựa như hoa anh túc, ngũ quan thất khiếu, ba hồn sáu phách, y toàn tâm toàn ý dâng hiến cho nàng.

Giữa trời đất bao la, thứ duy nhất là cảm nhận được là hơi thở của y.
Vốn Từ Thời Cẩm định trốn tránh, nhưng cảm nhận được mùi máu tươi nhàn nhạt trong miệng y, nàng lập tức từ bỏ, mặc cho Thẩm Dục hôn.

Tâm trí không còn nghĩ được gì khác ngoài cảm giác quấn quýt nơi chót lưỡi đầu môi, thuận theo sự khống chế của ts.

Nếu đối phương là Thẩm Dục, vậy cũng đâu có sao.
Nụ hôn của Thẩm Dục rất sâu.

Cọ xát, cướp đoạt, tàn bạo, nụ hôn như thiên hoang địa lào, như không còn ngày mai nữa.
Đến khi Thẩm Dục buông nàng ra, Từ Thời Cẩm đã không còn chút khí lực, toàn thân mềm nhũn ngã xuống, rồi được y đỡ lấy.

Hai má nàng nóng hổi, xấu hổ đến mức không dám nhìn Thẩm Dục mà phải tránh mắt đi nơi khác.

Từ Thời Cẩm thực sự rất thẹn thùng, nàng chưa từng nghĩ sẽ làm chuyện này với Thẩm Dục.
Địa vị của Thẩm Dục trong lòng nàng quá đặc biệt, đặc biệt đến mức chính nàng chưa từng nghĩ giữa mình và y sẽ phát sinh chuyện gì.
Nhưng chỉ một thoáng thất thần, Từ Thời Cẩm xòe bàn tay ra, ngạc nhiên reo lên, “Thẩm Tiểu Dục, nhìn này, tuyết rơi rồi!”
Thẩm Dục cùng nàng nhìn vào màn trời đêm, nhưng y chẳng mấy để ý, ánh mắt đuổi theo bông tuyết trượt xuống khuôn mặt Từ Thời Cẩm.

Cô nương đang ngồi trong lòng hắn, dung nhan mỹ lệ, hai mặt sáng như sao, dịu dàng đến lạ.

Trong không gian chỉ có hai sắc trắng đen đối lập, nàng xòe tay ra, vui vẻ đón lấy những bông hoa tuyết.
Từ Thời Cẩm ngẩng đầu ngắm tuyết rơi, những bông xốp trắng muốt đọng lại trên mi mắt và mặt nàng.
Thẩm Dục cúi đầu nhìn cô nương trước ngực.
Nàng ngơ ngác hôi lầu, trong mắt chỉ kịp lóe lên điều gì rồi ngay lập tức thu lại, dường như có điều trầm ngâm.

Thẩm Dục không bỏ sót bất kỳ cảm xúc nào của nàng, y thầm nghĩ: Tiểu Cẩm lại đang có ý đồ gì đó.
Từ Thời Cẩm quay đầu lại nói với Thẩm Dục, “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm, gặp được là may lắm đấy.

Thẩm Tiểu Dục, chúng ta nhất định có thể chạy thoát, nhất định sẽ bình an vô sự.”
Thẩm Dục gật đầu, “Đúng, nàng nhất định sẽ bình an vô sự.

Nàng thông minh như thế, có đầu óc hơn ta nhiều, chỉ cần cho nàng một cơ hội, chỉ cần nàng rời khỏi đó, với khả năng của nàng nhất định sẽ có cách đảo ngược cục diện, điều này ta chưa từng nghi ngờ.”
“Thẩm Tiểu Dục, huynh...” Từ Thời Cẩm thấy lời y nói không đúng lắm, lông mày hơi nhướng lắm.
Con ngựa bên dưới bỗng hí một tiếng dài, hai chân trước chồm lên.

Từ Thời Cẩm theo bản năng nằm rạp xuống, chân quặp chặt lấy bụng ngựa để mình không bị hất xuống.

Nàng chỉ thoáng cảm nhận được có tia sáng xẹt qua, Thẩm Dục rút một thứ từ trên tóc nàng xuống.

Mấy cây trâm trên đầu vốn đã được y tận dụng làm vũ khí, còn duy nhất một cây đang cố chống lấy mái tóc dài.

Y vừa rút ra, bà ngàn sợi tơ mượt bung xõa, suối tóc mềm mại bay trong gió, chắn mất tầm nhìn của nàng.
Nàng vươn tay ra muốn với lấy Thẩm Dục, nhưng đã không kíp.
Thân thể nóng hổi dán sau lưng nàng đã tách rời.

“Thẩm Tiểu Dục!” Con ngựa hí dài phi nước đại, lúc Từ Thời Cẩm quay đầu lại thì thấy Thẩm Dục chật vật ngã xuống, lăn mấy vòng trên đất.

Y đứng dậy, trong đêm tối vô tận, vạt áo trắng như tỏa ra những tia sáng nhu hòa, ánh mắt dịu dàng như nước, dịu dàng nhìn theo nàng ngày một cách xa y.
Thẩm Dục cười nhạt, gió mang theo giọng nói y truyền tới bên tai Từ cô nương ở đằng xa, “Tiểu Cẩm, đừng để cố gắng của ta thành uổng phí.”
Từ Thời Cẩm ngoái đầu lại, chăm chăm nhìn theo thân ảnh y mờ dần.

Nàng quá thông minh, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra tất cả.

Toàn bộ quân Nghiệp Kinh nhận lệnh truy sát, dù có ra được khỏi thành, chẳng lẽ có thể trốn mãi được sao? Từ Thời Cẩm biết, Thẩm Dục cũng biết.

Cũng bởi vì biết nên ngày từ ban đầu Từ Thời Cẩm đã không ôm hy vọng gì, chỉ quyết chí cùng y bỏ mạng.

Hai người dốc sức trốn chạy, dốc sức mở ra một con đường, kiên trì đến đâu hay đến đó...
Từ Thời Cẩm luôn đinh ninh là như vậy.
Nhưng thực tế chứng minh, Thẩm Dục không nghĩ thế.
Y thực sự chỉ cần nàng sống.

Vậy nên mới cam tầm tình nguyện dùng chính mình làm mồi nhử để đánh lạc hướng truy binh.
Ghé qua thanh lâu, mượn xe ngựa, đối đáp với binh lính thủ thành...!trước đó Từ Thời Cẩm không hiểu được mục đích của y, nàng cho rằng những việc đó hoàn toàn không cần thiết.

Nhưng nàng vẫn thuận theo Thẩm Dục, cho rằng kế hoạch cướp ngục của y chỉ vừa mới nảy ra tức thời, không chu toàn cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Thẩm Dục xưa nay không phải người cẩu thả, mục đích của y không chỉ là cứu nàng, y muốn nàng sống sót.

Chỉ có vậy mới giải thích được một loạt các hành động trước đó của y.
Tưởng Thành Duật siết chặt dây cương, đã mấy lần định quay ngựa lại, muốn đồng sinh cộng tử cùng Thẩm Dục.

Nhưng con ngựa quá điên cuồng, nàng không thể khống chế nổi.

Trái tim cứ lúc nóng lúc lạnh, chỉ biết liên tục ngoái lại tìm kiếm bóng hình y.

Qua một lát, đầu óc nàng bắt đầu tỉnh táo lại.

Từ Thời Cẩm nắm dây cương, nắm càng lúc càng chặt.
Ở nơi cuối tầm mắt, Thẩm Dục nâng tay áo lên vẫy vẫy nàng.

Phóng khoáng tự tại, chẳng chút sầu lo.

Nàng không thể thấy được nét mặt y, nhưng có thể tưởng tượng ra nét cười lười biếng quen thuộc.

Y bình thản tạm biệt nàng, “Tiểu Cẩm, gặp lại sau nhé.”
Toàn thân Từ Thời Cẩm cứng đờ, cánh môi đã sắp bị chính mình nghiền nát.

Lý trí và tình cảm giằng xé, nỗi lo sợ bao trùm lấy nàng, bất lực không biết phải làm sao.
Dưới trận tuyết đầu mùa, nàng cảm nhận được cái lạnh tê tái đến tận xương tận tủy.
Nước mắt kìm nén cả đêm cuối cùng cũng rơi xuống, không sao ngừng lại được, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống, làm nhòe đi tầm mắt nàng.
Nàng muốn mình phải thật tỉnh táo, tỉnh táo mới có thể nghĩ ra cách được.

Nhưng nàng không cách nào buộc mình bình tĩnh được, nhớ đến nụ cười của Thẩm Dục, nàng đã không còn khống chế được cảm xúc mãnh liệt đó nữa, nằm trên lưng ngựa òa khóc lớn.
Thẩm Dục của nàng, Thẩm Tiểu Dục của nàng, nàng...
Trong bi thương vô tận, lý trí không thắng nổi nữa, Từ Thời Cẩm ôm chặt bụng ngựa, nước mặt nóng hổi men theo bên tóc mai, ướt nhòa cả khuôn mặt.

Nàng khóc đến tê tâm liệt phế, hai vai run rẩy, như hận bản thân sao không thể cứ vậy mà chết.
Đêm rất lạnh, tuyết bay bay, trời cao đường xa.

Nhân sinh là mênh mông, đồng hoang cứ kéo dài như không có điểm dừng.

May mắn nàng nói rốt cuộc đang ở đâu? Sao nàng không thấy?
Sau khi giúp Từ Thời Cẩm đi xa, Thẩm Dục vận khinh công, mặc cho khí huyết toàn thân như sôi trào, lao nhanh về phía xe ngựa mà cả hai vừa dùng.

Trước khi truy binh Nghiệp Kinh đuổi tới, y phải về kịp.

Nhất định phải kịp, nếu không, truy binh sẽ rất mau tìm thấy xe ngựa, phát hiện bên trong không có người lập tức sẽ biết mình bị lừa rồi đổi hướng khác đuổi bắt, vậy thì cả Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm đều hết đường thoát thân.
Nếu Thẩm Dục xuất hiện, chắn trước đường chạy của xe ngựa, binh lính sẽ nghĩ là y muốn kéo dài thời gian, Từ Thời Cẩm nhất định đang ở trên xe.

Càng tranh thủ được nhiều thời gian, cơ hội Từ Thời Cẩm chạy thoát càng lớn.

Thẩm Dục dù có liều cái mạng này cũng nhất định phải để Từ Thời Cẩm còn sống mà rời khỏi đây.
Tiểu Cẩm lợi hại như thế, chỉ cần có thể thoát, nàng nhất định sẽ có cách rửa sạch tội danh.

Dù y chết, nàng cũng sẽ báo thù cho y.
Nàng đâu có thích y, sau khi báo thù xong, thì tìm một người khác thực sự thương yêu nàng, kết hôn sinh con.

Thẩm Dục chưa từng can thiệp vào chuyện tình cảm của ttx, trước kia không, sao khi y chết lại càng không thể.
Nhưng nếu Tiểu Cẩm chết rồi, y biết lấy gì mà sống tiếp đây?
Cách kinh thành không xa, nhân mã của Ngũ quân Đô đốc phủ, bộ Binh và Cấm Vệ quân đã tìm thấy Thẩm Dục đang yểm trợ đường xe ngựa chạy.

Thẩm Dục nhìn qua một lượt, thấy tứ công tử Từ gia - Từ Trọng Yến, kẻ vừa thả y ra khỏi thành, đứng lẫn trong hàng sau quân Đô đốc phủ, đang lạnh lùng quan sát tình hình.
Thẩm Dục còn chưa kịp phấn khởi.
Thủ lĩnh Cấm Vệ quân đang ngồi trên ngựa, nhìn xuống dàng vẻ chật vật của y, lạnh giọng quát hỏi, “Thẩm Dục, ngươi giấu Từ Thời Cẩm ở đâu?”
Thẩm Dục không quan tâm, cười thờ ơ, “Nếu các người thả cho ta một con đường sống, ta sẽ nói cho các người biết.”
“Nằm mơ đi! Kẻ cướp ngục còn dám cò kè mặc cả à? Thân là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, ngươi lại còn cố tình phạm tội! Ngươi có thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ hay không?!”
Thẩm Dục thoáng sửng sốt, “Ngươi nói đúng.”
“Vậy sao còn không mau nhận tội...” Cả đám thở phào, cuối cùng cũng có thể đánh thức tinh thần trách nhiệm công việc của Thẩm Dục.
Nào ngờ, Thẩm Dục lấy một miếng lệnh bài từ trong ngực ra, giơ lên trước mắt mọi người.

Khí thể của y thay đổi hoàn toàn, giọng to vang trầm ổn, “Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Thẩm Dục ở đây! Sao nào, các ngươi muốn bắt Chỉ huy sứ à? Muốn đối nghịch với Cẩm Y vệ phải không?”
“...” Đám đông tức đến mức sắp thổ huyết.

“Lệnh bài Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ không phải thứ để người dùng vào lúc này! Bình thường không dùng, cướp ngục rồi mới nhớ ra mình còn thân phận này à? Ngươi là tội phạm cướp nhà lao! Ngươi cho rằng mình còn giữ được chức quan à? Chúng ta đuổi theo người tới tận đây là để áp giải người về hỏi tội.”
“Dù chức vụ của ta không giữ đó, thì đó cũng là chuyện sau đêm nay.

Hiện tại ta vẫn là Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, các người không dám làm bừa đâu.

Nếu không...”
“Giết hắn.” Một giọng nói lạnh lùng vong tới từ sau hàng người.
Mọi người đồng loạt quay lại, rồi nhường ra một con đường.

Nam tử mới đến hất áo choàng, cưỡi ngựa đi qua đám đông, dùng khí thế quân lâm thiên hạ nhìn Thẩm Dục.

Hắn chính là người ra lệnh giết vừa rồi.
Thẩm Dục không cười đùa nữa, lặng lẽ nhìn hắn, khóe miệng thoáng cong lên, “Thẩm Dục ta có tài đức gì mà phải cất công điện hạ đến đón về.”
Thái tử không muốn tốn thời gian nữa, hỏi thẳng, “Khai vị trí của Từ cô nương ra, cô có thể tha cho ngươi một mạng.

Nếu ngươi không nói thì người của cô cũng sẽ giết được nàng ta thôi, đó chỉ là vấn đề thời gian.

Cô cho rằng, đối với bất kỳ kẻ nào, đây là câu hỏi không cần cân nhắc.”
Giọng Thẩm Dục nhẹ tênh, “Một ngày ta còn sống, các người đừng hòng đụng đến một sợi tóc của nàng!”
Y thét lên một tiếng, cơ thể vọt lên trước, nhanh như chớp giật, chủ động tấn công về phía địch.

Thân ảnh y quỷ dị, thoáng trước còn ở phía xa, mới chớp mắt đã lại gần mấy trượng.

Y giẫm lên lưng ngựa mượn lực, nhảy lên cao, hai mắt lạnh buốt, lao thẳng về phía Thái tử.
Dưới ánh mắt như muốn giết người đó, toàn thân Thái tử như đông cứng lại, nhất thời quên cả tránh né.
Giữa đêm đen tuyết trắng, đôi con người của Thẩm Yến tĩnh lặng đến mức làm người ta run sợ.
“Điện hạ cẩn thận!” Có một tướng sĩ phi thân ra hộ vệ.

Một tên khác võ công cao cường cũng lao đến cản Thẩm Dục lại.

Ngón tay thon dài của Thẩm Dục kẹp lấy họng đối phương, thấy hai mắt hắn trừng lớn mọi người xung quanh mới nhớ ra phải tấn công, xoạch một tiếng, đầu tên kia đã kìa ra khỏi cổ.

Qua một lúc sau, khi Thẩm Dục đã bị đám đông vây lấy đánh lui vài trường, máu tươi mới bắt đầu chảy ra.
Thủ đoạn tàn độc đến mức này, ngay cả Lưu Vọng cũng bần thần, thoáng một tia thoái chí.
Nhưng Lưu Vọng lập tức hoàn hồn, hắn nhìn chằm chằm Thẩm Dục hồi lâu rồi tự hỏi, “Thẩm Dục, thì ra bao lâu này cô đã xem thường ngươi.

Nhà họ Thẩm không uổng công nuôi một tên thiếu gia nhàn tàn...!Nhưng người cho rằng nếu mình không nói thì nàng ta có thể thoát sao? Chẳng qua ngươi chỉ đang kéo dài thời gian thôi.

Đáng tiếc, đất trong thiên hạ này đều là vương thổ.

Cô muốn ai chết, thì người đó nhất định phải chết.

Nàng ta không thoát được đâu...!đáng tiếc là người không còn mạng mà thấy!”
Vừa dứt lời, Thái tử phất tay, đám quân sĩ vốn đang buồn chân buồn tay không còn do dự nữa, thẳng đao giết người.

Nhiệm vụ của bọn họ là tróc nã Thẩm Dục và Từ Thời Cẩm, Thẩm Dục lại đem thân phận ra hù dọa khiến cả đám ném chuột sợ vỡ bình.

Nhưng Thái tử đã lên tiếng, dù quyền thế của Cẩm Y vệ có lớn cũng không thể vượt qua người kế vị được.
Tình thế của Thẩm Dục càng lúc càng nguy nan.

Vốn đã sức cùng lực kiệt, y sao có thể thoát thân được nữa?
Phía Thái tử cũng không vội phái người đuổi theo Từ Thời Cẩm.

Hắn không gấp, bởi dù có thoát khỏi thiên lao, chỉ cần Từ Thời Cẩm vẫn còn ở trong cảnh nội Ngụy quốc, thì nàng ta đừng nghĩ đến việc trở mình.

Hiện tại, hắn phải thưởng thức quá trình chơi đùa với Thẩm Dục đã.

Nắm y trong lòng bàn tay, vờn qua vờn lại, chứng kiến y bất lực giãy dụa như một thằng hề, kết quả vốn đã được định sẵn rồi...
Thẩm Dục chiếm một thanh đao, bị đám đông vây chặt, đón từng đợt tấn công dồn dập từ tứ phía.

Một tay y siết chặt chuôi đao, tay kia đã tràn máu, nhưng thần sắc từ đầu tới cuối vẫn bình tĩnh vô cùng.

Cơ thể và võ công của y đều thuộc dạng thượng thừa, động tác nhanh gọn mà hung ác, thủ đoạn giết người ngày càng điêu luyện.

Ánh mắt y vẫn không mảy may thay đổi, lãnh lẽo như nước hồ dưới băng.

Mặc cho vết thương ngày càng chồng chất, mặc cho sắc mặt trắng nhợt, dòng nước kia vẫn không hề gợn một chút lăn tăn.
Y chưa từng ngã xuống, chỉ có thanh đao trên tay càng nhuộm nhiều máu và ánh mắt lóe lên tia sáng chết chóc.
Sắc mặt Thái tử ngày càng khó coi, hệt như bị người ta cho một cái bạt tai: Nhiều năm như thế! Nhiều năm như thế! Hắn vẫn luôn muốn lôi kéo Cẩm Y vệ, nhưng lại cho rằng Thẩm Dục chỉ là một thanh đao rỉ.

Hắn vẫn luôn cho rằng cái chức Chỉ huy sử của Thẩm Dục chỉ là mẽ ngoài.

Hắn chưa từng để người này vào mắt.
Nhưng đêm nay Thái tử mới bàng hoàng nhận ra, Thẩm Dục luôn che giấu thực lực! Y quả thực có năng lực gánh vác chức Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ, không phải tên công tử bột vô dụng trong mắt nhiều người! Chỉ cần nhìn vẻ giết người ngoan lệ của y cũng có thể đoán ra...!Trong Cẩm Y vệ, rốt cuộc cất chứa bao nhiêu bí mật?
Thậm chí hắn còn cảm thấy sợ hãi, mình không để ý đến Thẩm Dục, có phải đã bỏ qua rất nhiều thứ khác nữa hay không?
Nghĩ đến đây, cơn giận Từ Thời Cẩm trong lòng hắn càng sục sôi.

Nếu không phải nàng quả quyết Thẩm Dục vô dụng, nếu không phải nàng luôn gạt Thẩm Dục sang một bên, sao Thái tử có thể xem nhẹ y bao năm như thế...! Rốt cuộc là Từ Thời Cẩm cố ý, hay là vô tình? Nhiều năm như thế, có phải nàng vẫn luôn bảo vệ Thẩm Dục, bảo vệ bí mật của Thẩm Dục, không cho Thái tử biết?
Đã từng rất thân thiết với Thẩm Dục, dựa vào đây mà Từ Thời Cẩm cho rằng y vô dụng, không đáng để tâm? Rõ ràng là nàng ta đang bảo vệ Thẩm Dục, không để cho Thái tử lợi dụng y!
Tiểu Cẩm, Tiểu Cẩm...!Rốt cuộc nàng yêu hắn, hay là yêu Thẩm Dục?!
Tuyết bay trong không trung rồi đọng lại trên trán hắn, Thái tử chẳng có hứng quan tâm, bàn tay chốc thì buông lỏng chốc lại siết chặt.

Hắn mơ hồ nhớ tới cô nương hay cười kia, cô nương mà hắn thích...!Nhưng ai mới là người trong trái tim nàng?
Những áy náy với Từ Thời Cẩm lúc này biến thành cơn giận.


Nàng lại dám gạt hắn nhiều năm như thế!
Lưu Vọng hét lớn, “Thẩm Dục phải chết!”
“Dừng tay!” Sau lưng Thái tứ là tiếng vó ngựa trùng điệp.

Hắn quay đầu lại thì thấy một đội khoác áo màu xanh đen, Cẩm Y vệ đã đuổi tới nơi.Tiếng chém giết bên kia vẫn không hề ngừng lại, chúng Cẩm Y vệ cưỡi ngựa đến trước mặt Thái tử, cùng nhau xuống ngựa, theo thủ lĩnh hành lễ với Thái tử.
Thái tử nhìn lướt qua quân Cẩm Y vệ một lượt, không thấy Thẩm Yến.

Hắn bất giác nhíu mày, thầm suy đoán xem Thẩm Yến đang ở đâu.
“Cản bọn họ lại!” Trần Thế Trung ra lệnh cho Cẩm Y vệ, chỉ trong nháy mắt, thủ hạ theo sau đã lao vào cuộc chiến.

Tình thế hiện tại trở thành trận hỗn chiến giữa Cẩm Y vệ với bộ Binh và Ngũ quân Đô đốc phủ.
“Cẩm Y vệ các ngươi có ý gì?” Thái tử tức giận đến mức bật cười, ánh mắt sắc bén nhìn Trần Thế Trung, cũng ngầm suy tính quan hệ trước sau.
Không đợi hắn nghĩ xong, Chỉ huy sứ Cẩm Y vệ Trần Thế Trung đã chắp tay, trầm giọng nói, “Điện hạ minh giám, Thẩm Dục là người của Cẩm Y vệ chúng thần.

Tuy y phạm vào đại tội, cũng nên để Cẩm Y vệ chúng thần thẩm vấn.

Dù điện hạ là Thái tử, cũng không thể tự mình đuổi giết trưởng quan có phẩm hàm trong Cẩm Y vệ được.

Mời điện hạ dừng tay, giao lại Thẩm Dục cho chúng thần.”
Cẩm Y vệ...!dám ngang nhiên đối đầu với hắn!
Lòng Lưu Vọng chìm xuống, cường lạnh, “Trần đại nhân, ngươi chớ quên, Thẩm Dục giúp trọng phạm vượt ngục.

Mà kẻ trọng phạm đó cũng chính là hung thủ sát hại đệ đệ ruột của cô.

Chết không đáng tiếc! Thẩm Dục đã phạm tội chết, thân là Thái tử, chẳng lẽ vẫn chưa đủ tư cách để ra lệnh hay sao?”
Trần Thế Trung chắp tay về phía hoàng thành, kiên trì nói, “Cẩm Y vệ chỉ nhận lệnh từ bệ hạ, việc bổ nhiệm và cách chức ở Cẩm Y vệ cũng không thông qua bô Lại mà là do quyết định của bệ hạ.

Cẩm Y vệ có phạm tội cũng phải do chính hoàng đế bệ hạ thẩm vấn định đoạt.

Mong điện hạ suy xét lại.”
Ông ta chỉ thiếu nước nói thẳng “Ngày nào ngươi chưa ngồi lên vị trí đó thì đừng hòng đụng đến thủ hạ của ta”!
Ánh mắt Lưu Vọng như kết băng, nhìn Trần Thế Trung như muốn giết người.

Bên ngoài tỏ vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng hắn đã nhanh chóng xoay chuyển, đêm nay xảy ra chuyện, Cẩm Y vệ lại hành động chậm chạp, hắn còn cho là Thẩm Yến cố kỵ thân phận, bây giờ ngẫm lại, chỉ sợ Cẩm Y vệ đã có kế hoạch khác.

Trần Thế Trung không phải người cứng nhắc như vậy?
Ngoài miệng hắn nói, “Trần đại nhân, ngươi luôn miệng bao che Thẩm Dục, hay là chuyện y cướp ngục liên quan gì đến Cẩm Y vệ các ngươi? Y thân là Chỉ huy sứ, chắc là, nhận lệnh từ ngươi nhỉ?” Càng nói, suy nghĩ của hắn càng rành mạch, tội danh cũng càng chống chất, “Hoặc là nói, chuyện Thất đệ bị mưu sát, Thẩm Dục có tham gia, mà Cẩm Y vệ các người cũng góp phần? To gan thật, trong mặt các ngươi còn có phụ hoàng và cô không?”
Áp lực kinh người làm Trần Thế Trung run lên, như đang đối diện với thiên tử.
Ông thầm than trong lòng, việc nhiều năm qua bệ hạ từ từ chuyển giao chính vụ vào tay Thái tử không phải không có tác dụng gì.

Đối diện với khí thế của Thái tử, nói thật là lòng ông cũng hơi chùn rồi.

Nhưng...!nhớ lại thần sắc đạm mạc của bệ hà, cả những câu Thẩm Yến đã nói trên điện đêm nay, Trần Thế Trung nghiêm mặt, nhất định phải tìm được cách ngăn lại.
Thái tử lạnh lùng nhìn ông, nhả từng chữ rõ ràng, “Cô có quyền tiền trảm hậu tấu!”
“Mong điện hạ nghĩ lại.” Trần Thế Trung vội tiến lên trước một bước.
Thái tử không mặc kệ ông ta, hắn vươn tay về sau, lấy bộ cung tên ra.

Lên dây, kéo cung, trường tiễn nhắm thẳng về chàng thanh niên đang rạp xuống trong đám người.

Ánh mắt hắn sắc lạnh không chút ý cười.
Tiền trảm hậu tấu.
Người khác không có quyền này, cũng không dám làm như thế.

Nhưng Lưu Vọng là thái tử, hắn có quyền, cũng có gan.
Sau khi Trần Thế Trung dẫn Cẩm Y vệ tới, cục diện càng thêm hỗn loạn.

Nhân mã phe Thái tử cũng gò bó, nghe thêm câu “Người của Cẩm Y vệ phải do đích thân bệ hạ xử phạt” lại càng hãi, không dám thẳng tay.

Bọn họ không dám, nhưng Thái tử dám.
Cung tên của Lưu Vọng nhắm thẳng Thẩm Dục, Trần Thế Trung dù sốt ruột cũng không dám cản.
Đúng vậy, Lưu Vọng giết người trước, chờ đến khi gặp bệ hạ thì khóc lóc kể lể.

Người chết là hết, Lưu Vọng lại là Thái tử, cùng lắm thì bị bệ hạ trách mắng mấy câu vô thưởng vô phạt, cũng chẳng tổn hại gì.
Có người trái ý, sát tâm của hắn với Thẩm Dục vốn chỉ có bảy phần, nay cũng dâng lên thành chín.
Tên đã lên dây, mọi người nhao nhao dạt ra, mũi cung chĩa thẳng về phía Thẩm Dục, Hắn muốn liên tiếp găm từng mũi tên, hắn luôn muốn giết Thẩm Dục.
Động tác sắc bén, tốc độ nhanh gọn, nhưng đáng tiếc, nguyên khí đã đại thương.

Thẩm Dục quỳ một gối xuống đất, ý thức dần tan rã, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Y thở dốc liên tục, mặt không biểu cảm quan sát địa thế, rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn mũi tên từ xa đang hướng về phía mình, không hề lo lắng.

Y mệt lắm rồi, cả người toàn máu là máu, vết thương chi chát toàn thân từ nhỏ đến to, vốn chỉ còn là nỏ mạnh hết đà.

Tất cả đường lui đều đã bị chặn, y hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát.
Y thời dài, lau vết máu trên khóe miệng đi, mở mắt rồi lại nhắm mặt, nặng nề nhưng hàng ngàn bông tuyết trắng xóa bay lượn phiêu du rồi đáp xuống đất liền, bên môi cong lên một nụ cười mơ hồ.
Cuộc đời của y...
“Dừng tay!” Trong bầu không khí im lặng đến nặng nề, một giọng nữ trong trẻo vang lên, rẽ màn sương dày, âm vang như tiếng châu rơi khay ngọc.
Thân thể Thẩm Dục chấn động, không dám tin nhìn về phía đó.

Cô nương xinh đẹp giục ngựa mà đến, mái tóc dài như thác phiêu đãng trong gió đêm.

Gương mặt nàng thanh tú dịu dàng, đầu mày đuôi mắt đều lộ vẻ quyết tuyệt.

Tay nàng cầm cương ngựa, tư thế hiên ngang, vạt áo tung bay.

Đứng giữa một đám nam nhân, hệt như giọt sương sớm đọng lại chưa vội rơi.
Mọi người vô thức giương cung về phía cô gái mới tới nhưng lập tức bị Lưu Vọng ngăn lại, “Không ai được phép nhúc nhích.” Tay cầm cung của Thái tử như run lên.
“Thẩm Tiểu Dục!” Ánh mắt của nàng không hướng về phía Thái tử, mà là chàng trai đang bị vây giữa đám người.

Thấy Thẩm Dục vẫn còn sống, nàng thở dài một hơi, vừa mừng vừa lo.
Ánh lửa chớp lóe, hắt lên mặt nàng.
Thẩm Dục ngẩn người nhìn nàng, ánh mắt phức tạp vô cùng.

Y thấy nàng giục ngựa tiến vào vòng vây, thấy nàng lảo đảo bước tới, thấy nàng quỳ trên mặt đất, thấy nàng ôm chặt lấy mình.

Y nghe giọng nàng gọi bên tai, “Huynh không sao, tốt quá rồi.”
“...!Nàng tới đây làm gì?” Thẩm Dục không hiểu.
Từ Thời Cẩm bình tĩnh nhìn y, “Thẩm Tiểu Dục, ta sẽ không để huynh phải chết.”
Nàng đứng lên, chắn trước mặt Thẩm Dục, nhìn về phía Thái tử.

Thải tử trầm mặc nhìn nàng.

Cung tên trong tay hắn lại một lần nữa giương lên.
Từ Thời Cẩm nói, “Ngài nhất định muốn ta phải chết sao?”
“...” Lưu Vọng không nói, nhưng khi nghe giọng nàng, cánh tay vững vàng ổn định lại thoáng run lên.
Từ Thời Cẩm nhìn hắn, “Có phải chỉ cần ta chết thì ngài mới thả Thẩm Dục, mới buông tha cho mọi người đêm nay không? Có phải chỉ cần ta thành toàn cho dã tâm của ngài, ta mới là “Tiểu Cẩm” trong lòng ngài không?”
Giọng Lưu Vọng rất nhạt, “Là ngươi phụ cô trước.”
Phụ?
Nàng phụ hắn?
Từ Thời Cẩm lặng lẽ cười, nàng ngẩng đầu nhìn tuyết rơi đầy trời, khẽ lẩm bẩm, “Kỳ thật, dù ta có chạy tới chân trời góc biển ngài cũng sẽ không bỏ qua cho ta đâu nhỉ? Ngài không hận ta, nhưng vì hùng tâm bá nghiệp, ngài nhất định phải giết ta.

Tất cả những người ngài không tín nhiệm nữa, đều phải chết! Bao nhiêu năm vậy rồi mà đến giờ ta mới hiểu rõ ngài.

Bày mưu với hổ là lỗi của ta, không trách người khác được.”
“...! Ngươi đi rồi sao lại trở về?” Giọng Lưu Vọng khô khốc, “Biết đâu nếu ngươi không trở lại, cô sẽ mãi mãi không tìm thấy ngươi.

Ngươi mai danh ẩn tích, ít ra còn có cơ hội sống sót.

Người lạnh lùng ích kỷ như ngươi, cô không ngờ ngươi lại quay về.”
Từ Thời Cẩm cúi đầu đối diện với Thẩm Dục.

Nàng nói, “Ta muốn chấm dứt ân oán với ngài, cũng không muốn y vì ta mà chết.”
“Tiểu Cẩm...”Thẩm Dục gọi khẽ.
Từ Thời Cẩm ngồi xuống nhìn thẳng y.

Một lúc sau, nàng dịu giọng, “Huynh hiểu chưa, huynh là người quan trọng nhất với ta.

Thẩm Tiểu Dục, huynh đừng trách ta.

Có lẽ ta không yêu huynh, nhưng tình cảm của ta với huynh, sao có thể gói gọn trong hai chữ tình yêu được? Dù ta chết, huynh cũng không thể chết.

Ta có thể từ bỏ bất cứ ai, ta không quan tâm, chỉ riêng huynh, ta sẽ không đối đầu với huynh, cũng không để huynh bị người khác lợi dụng.”
“Chết vì ta? Đó là đang trói buộc với ta.”
Nước mắt nàng tràn mi, nhưng bên môi là nụ cười dịu dàng vô cùng.

Nàng vươn tay ra lau đi vệt máu trên mặt y, vừa cẩn thận vừa ôn nhu.
Từ Thời Cẩm nói, “Ta chưng từng có suy nghĩ phí hoàn bản thân, ta cũng muốn sống.

Nhưng không phải cuộc sống mà huynh phải trả giá bằng sinh mạng mình.

Huynh không giống những người khác.”
“Ta ích kỷ vậy đó, huynh giúp ta hoàn thành lần ích kỷ này được không?” Hai tay nàng áp lên mặt y, hỏi.
Tưởng Thành Duật chỉ lặng lặng nhìn nàng, không nói gì, cũng không thể hiện mảy may cảm xúc.

Sự im lặng của y làm nàng đau lòng.
Từ Thời Cẩm ngẩng đầu, cùng y ngắm nhìn khoảng không bao la tuyết trắng.

Trận tuyết ngày một lớn, dần dần lấp kín mặt đất, khoác một mảnh vải bạc trên trời đất vạn vật.

Nàng ngồi cạnh y giữa nơi hỗn chiến, ngồi cạnh y ngắm cảnh tuyết giăng trắng xóa.
Chốn nhân gian này, tất cả những tình cảm sâu sắc mà kín đáo, cuối cùng vẫn không thể nói thành lời.

Thiên ngôn vạn ngữ, đâu mới là lời hay, đâu mới là lời thật?
Huynh nói trời đất nói thiên hạ, còn ta chỉ muốn cùng huynh ngắm nhìn trận tuyết lớn này thôi.
Thẩm Dục nghiêng đầu, nhìn bông tuyết vương trên khuôn mặt nàng.
Nàng cũng nhìn y, khẽ thì thầm, “Thẩm Dục, để ta đứng bên cạnh huynh một lát, phải cắt đứt hết những ưu sầu của quá khứ và sợ hãi trong tương lai, mới có thể bước tiếp về phía huynh.”
Nàng nghiêng người qua, hôn lên khóe môi lạnh như băng của y.
Thẩm Dục không nhúc nhích.
Tuyết vẫn rơi nặng nề, xung quanh yên tĩnh.
Ngay cả Thái tử cũng thả cung tiễn trong tay ra, lẳng lặng nhìn hai người họ.

Có người muốn lao lên trước, nhưng bị hắn đưa tay cản lại, thấp giọng nói, “Nàng ta trúng độc rồi, không cần động thủ.” Hắn gục xuống, khí lực toàn thân như bị rút cạn.
Từ Thời Cẩm trượt xuống trong ngực Thẩm Dục, trên môi y là vết máu tràn ra từ miệng nàng.

Y vội vươn tay, đón lấy cơ thể yếu ớt của Từ Thời Cẩm.
Nước mắt y rơi xuống, từng giọt, từng giọt thấm ướt mặt nàng.
Y không rên lấy một tiếng.
Từ Thời Cẩm dịu giọng nói, “Tại ta ích kỷ, xin lỗi huynh.” Bữa tiệc sinh tử này, để một mình nàng đi là đủ rồi.

Không cần bạn đồng hành, không cần đưa tiễn, cũng không cần ai đi thay nàng cả.
Nàng vươn tay ra, muốn lau những giọt nước mắt trên mặt y.

Tình yêu là một bữa tiệc xa hoa hào nhoáng, nàng chờ mong lâu như thế, đến khi mất đi mới có được.

Có được rồi, lại mất đi.
[Trong lòng ta có huynh, không phải bạn bè, không phải người yêu.

Trước đây, ta rất nhớ huynh.]
Nàng được y ôm siết trong lòng, thoáng chốc như trở lại buổi chiều hôm ấy, tai nghe thấy tiếng hát văng vẳng xa xa, réo rắt mà bi thương, lặp đi lặp lại cả trăm ngàn lần —
“Sớm xuân lại cùng chàng hái hoa, tay nâng quạt lại cùng chàng dạo bước trên lối mòn, ta sẽ thêm hương và ngắm chàng múa bút, chàng sẽ cùng ta bước qua dòng thời gian ám rêu xanh...!Nghĩ trên đời sinh ly tử biệt, vui buồn âu cũng là số phận, đời mỗi người tất có lối đi riêng...”
Hai mắt nàng từ từ nhắm lại.
Thẩm Dục ôm nàng, thấp giọng nói, “Tiểu Cầm, nàng đừng chết.”
Thời gian trôi như trải một kiếp luân hồi, một lần nữa bọn họ lại đứng trước đôi ngả nhân sinh.

Dưới cơn mưa tầm tã, nàng bỏ lại y, chạy càng lúc càng xa, chưa một lần quay đầu lại.

Y đứng dưới dòng nước xối xả, yên lặng nhìn theo bóng lưng nàng.
Từ Thời Cẩm đáp, “Ta không chết, ta không hề rời đi, dù là một bước.”
Nụ cười của y rất sâu xa, ánh mắt y rất lười biếng.

Y ngồi sau bàn dài, lúc nàng mở cửa đi vào thì ngẩng đầu lên cười với nàng.

Chàng thiếu niên của nàng có vẻ ngoài sáng sủa ưa nhìn, khí chất thanh quý, ngũ quan gọn gàng như sơn minh thủy tú.

Y bị nàng đẩy vào dòng thời gian tàn khốc, rồi lại bị cơn hồng thủy này cuốn văng đi.
Thời gian dài dằng dặc, cớ gì tìm lại được rồi lại đánh mất?
Thế giới chỉ còn một màu đen vô tận, nàng nhắm mắt, nước mắt người kia thấm lên gương mặt nàng, lạnh buốt thấu xương.

Giọng nàng như xa như gần, Thẩm Tiểu Dục, huynh đừng buồn.

Ta không đi đâu cả, sẽ mãi mãi ở lại đây.”
Đáng tiếc, đáng tiếc...

Bình Luận (0)
Comment