Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 92


Sáng sớm tại nhà họ Từ ở Nghiệp Kinh.

Ánh mặt trời cuối đông đầu xuân yếu ớt chiếu xuống, chim hót líu lo, từng nhóm người hầu tuân theo mệnh lệnh bắt đầu một ngày làm việc bận rộn.
Từ Nhị lão gia sau khi đánh xong bài quyền thì cầm theo lồng chim, thảnh thơi ngâm nga một tiểu khúc, đung đưa thân người hướng về phía sân trong.

Thị nữ nhất đẳng ở ngoài cửa viện nhìn thấy ông lập tức khom người hành lễ sau đó chạy tới bên cạnh, vừa đi vừa bẩm báo.

Cũng trong lúc đó, cứ cách mười bước, hai mươi bước đến một trăm bước đều có một tốp thị nữ chạy tới.

Nhị lão gia chân còn chưa bước chân vào trong nhà mình mà tin tức đã truyền tới tai rồi.
Thế gia đại tộc từ trước đến nay đều là như vậy, không phải nhắc nhở câu nào thì đám hạ nhân cũng tự biết cần phải làm những gì.
Từ Nhị lão gia sau khi nghe thị nữ bẩm báo xong, sờ sờ bộ râu đã bạc hơn một nửa, bày ra biểu cảm nghi ngờ...!Ông không xướng khúc nữa mà hướng thẳng vào trong nhà, tốc độ của bước chân cũng nhanh hơn một chút .
Đến trước cửa thư phòng, ông nhìn thấy một thiếu niên đang khom người đứng chờ ở cửa.

Người thiếu niên đứng trong phòng khách thong dong nhàn nhã phất nhẹ tay áo, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, ánh mắt nhàn nhạt như nước trà.
“Nhị gia gia.” Chàng thiếu niên lên tiếng thỉnh an trước.
Nhị lão gia tươi cười hớn hở nói, “Tiểu Tứ đó à, mới sáng tinh mơ ta còn chưa kịp tắm gội đã đuổi tới đây.

Hôm nay không có phiên trực hay sao? Lâu ta không gặp cha của ngươi, ông ấy còn bận rộn không?” Ông hơi dừng một chút rồi hỏi tiếp: “Tìm ta có chuyện gì?”
Là phận tôn tử của Từ gia, tứ công tử Từ Trọng Yến không để ý mấy lời chế nhạo của Nhị lão gia, hắn đuổi theo bước chân ông, từ trong tay áo lấy ra một phong thư, giải thích ngắn gọn: “Có lẽ là do dạo gần đây việc thư từ lui tới Từ gia không được thuận lợi, cho nên có người muốn gửi thư cho tộc trưởng nhưng thấy không tiện nên đã gửi tới bộ của ta.

Ta xem qua thì đúng là tín hiệu mật thư cao cấp nhất của nhà họ Từ, biết việc này không đơn giản nên đã mang thư về để nhị gia gia xem qua.”
Trong Từ gia, số người có thể biết loại mật hiệu cao cấp để viết thư này khẳng định là không vượt quá mười đầu ngón tay.
“Vậy sao?” Nội bộ Từ gia cũng có những người trọng tình trọng nghĩa, thường xuyên tới lui, Từ Trọng Yến không đem tin tức giao cho phụ thân của hắn mà ngược lại đem đến chỗ của Nhị lão gia rõ ràng là có ý lấy lòng.

Đôi bên đã rõ lòng nhau, Nhị lão gia cũng không vạch trần, ông đưa tay ra: “Thư đâu? Đưa cho ta xem.”
Nhị lão gia xem thư xong nét mặt bình thản, đẩy cửa thư phòng để hai người cùng bước vào trong, bất luận là kẻ nào cũng không được phép bước vào.
Ngồi xuống lại xem lại thư một lần, Từ Nhị lão gia hỏi hắn: “Ngươi đã xem qua thư chưa?”
“Ta có xem qua rồi ạ.” Từ Trọng Yến thản nhiên đáp, không hề phủ nhận.

Quả thật là bởi vì đã xem qua nên mới thấy được sự tình quan trọng, nhất định là phải nói rõ ngọn ngành với các bậc trưởng bối trong nhà.
Từ Nhị lão gia như có như không nở nụ cười, liếc nhìn hắn nhưng không nói gì, bàn tay xoa xoa lá thư, biểu cảm có hơi phức tạp.

Nét mặt ông vừa giống như vui mừng, lại có phần sợ hãi, lo âu, ông nói: “Tiểu Cẩm quả nhiên là vẫn còn sống.”
Ông đã nói rồi, loại người như Từ Thời Cẩm, thời điểm ở Nghiệp Kinh hô mưa gọi gió, Trường tụ thiện vũ (*) như thế.

Tuy là lần đó bị Thái tử cắn ngược lại một cú nhưng sau khi được Từ Trọng Yến cứu giúp, không hiểu sao nàng lại trở về tìm chết.

Ông chỉ nghĩ đơn giản là nàng không muốn Thẩm Dục phải hy sinh một cách oan uổng hay sao? Nàng sao lại có thể không chừa lại đường lui cho chính mình?
(*) 長袖善舞 (giản thể:长袖善舞) [cháng xiù shàn wǔ] “Trường tụ thiện vũ”
Trường: dài/Tụ: tay áo/Thiện: giỏi / Vũ: vũ đạo, nhảy múa
“Trường tụ thiện vũ”(長袖善舞) là 1 thành ngữ, bắt nguồn từ cuốn “Hàn Phi Tử”, có nghĩa là “người có tay áo dài thì giỏi việc nhảy múa”.

Thời xưa tay áo là một đạo cụ quan trọng trong biểu diễn vũ đạo, mặc áo có tay áo dài thì khi múa sẽ càng đẹp, càng uyển chuyển.

“Trường tụ thiện vũ” vốn có hàm ý “có điều kiện thuận lợi thì làm việc sẽ dễ thành công”, sau này dùng để miêu tả người giỏi xã giao hoặc có tiền tài thế lực, biết dùng thủ đoạn.
Lúc đó Từ gia bốn phía lặng ngắt như tờ, hoàn toàn chán nản tuyệt vọng.

Bọn họ cho rằng đã bước chân lên thuyền của Thái tử thì có không cam tâm đi chăng nữa cũng phải âm thầm chịu đựng tổn thất.

Trước mắt không có lựa chọn nào tốt vậy nên chỉ có thể án binh bất động.
Kết quả Từ Thời Cẩm thật sự đã chừa lại cho chính mình một đường lui, Nhị lão gia thực sự rất vui mừng.
Ông không quan tâm Từ Thời Cẩm đã để lại đường lui cho mình như thế nào, ông chỉ cần biết một điều, hiện tại Từ Thời Cẩm vẫn còn sống, và chuẩn bị cắn trả lại Thái tử, vậy là đủ.
Nhìn phong thư dày đặc những mật hiệu, toàn bộ đều là ngôn ngữ cơ mật của Từ gia.

Mật mã của Từ gia giống như tầng tầng lớp lớp ổ khóa, một vòng rồi lại một vòng khóa chặt, giải mã phức tạp, có thể đọc hiểu được đã là chuyện khó khăn.

Chỉ có danh môn thế gia trăm năm trời lên như nhà họ Từ mới có một bộ mật mã riêng biệt cho gia tộc mình như vậy.

Đã là người của Từ gia dĩ nhiên sẽ biết được, chỉ là khả năng lĩnh hội của mỗi người không giống nhau, từ đó mới phân ra cấp bậc của mật mã Từ gia.
Lại nói có những người không phải là bậc kỳ tài, tuy không đạt được trình độ cao nhưng nhìn vào cũng có thể đoán ra được bảy tám phần.
Trưởng bối Từ gia nhiều năm về trước đã từng nói qua, nếu như Tiểu Cẩm là nam nhi thì trong đám hậu bối đồng lứa có lẽ không cần bồi dưỡng người khác, chỉ cần bồi dưỡng một mình Tiểu Cẩm là được.

Chỉ đáng tiếc là chuyện của cha mẹ Tiểu Cẩm ở nhà họ Từ có chút phức tạp, Tiểu Cẩm với bọn họ lại không thân thiết cho nên chỉ có thể như vậy.
Giống như bây giờ vậy, phong thư này Từ Trọng Yến không thể xem hiểu toàn bộ nhưng Từ Nhị lão gia lại có thể hoàn toàn hiểu được ý nghĩa bên trong nó.
Từ Trọng Yến chỉ có thể nhìn ra được đường muội của mình có vẻ như đang mưu tính việc gì đó.
“Con bé muốn hợp sức với Từ gia, cùng lôi kéo thêm với vài thế lực ngầm ở Nghiệp Kinh để đối phó Thái tử.

Con bé nhất định phải lật đổ được Thái tử điện hạ, chí ít thì cũng phải gán cho Thái tử tội danh “mưu phản”.” Nhị lão gia giải thích cho Từ Trọng Yến, dù gì thì lá thư này cũng là do Từ Trọng Yến mang tới.

“Các thế lực ngầm cũng như các vị đại thần trong triều nhiều năm như vậy, trong sáng ngoài tối đối với Thái tử điện hạ cũng có bất mãn trong lòng.

Nhưng mà đối tượng hợp tác chính của Tiểu Cẩm cũng là nhà chúng ta.

Dẫu cho thế lực của Từ gia có suy yếu nhưng nói gì cũng là bách niên thế gia, dĩ nhiên là phải có những điểm gia tộc khác không thể sánh bằng.

Hơn nữa chuyện hợp tác giữa Từ gia với Thái tử cũng không vui vẻ gì mấy, nhà chúng ta vốn đã muốn cho con bé rút khỏi Nghiệp Kinh, tính toán đường lui cho chính mình.

Theo tình hình hiện tại, đường lui này đã tự động tìm tới đây rồi.”
“Tiểu Cẩm muốn gán cho Thái tử tội danh “mưu phản” ?” Thái độ của Từ Trọng Yến trở nên quái lại: “Lại còn muốn hợp tác với Từ gia? Ta không đồng ý.


Ta cho là rất nhiều người của Từ gia cũng không đồng ý việc này.”
“Thế à?” Nhị lão gia cười tủm tỉm hỏi, “Vậy theo ngươi nghĩ thì như thế nào?”
“Theo ta được biết nhà họ Từ từ trước đến nay chưa bao giờ cùng chung chiến tuyến với Thái tử điện hạ.

Nhưng hiện tại chúng ta đã cùng một phe, nếu như lật lọng thì hoàng tộc và những thế gia còn lại sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây? Chẳng lẽ nhà họ Từ lại muốn giống như nhà họ Lục, tự mình sa đọa để đến nông nỗi này?” Nhà họ Từ và nhà họ Lục sinh ra đã chán ghét lẫn nhau, Từ Trọng Yến cũng không ngoại lệ, “Không biết bao nhiêu thế gia ở Nghiệp Kinh này cười nhạo sau lưng Lục gia.

Từ gia của chúng ta thanh danh cao quý, không thể giống như Lục gia được.

Huống hồ, Thái tử điện hạ sớm đã củng cố địa vị, ngay cả binh quyền cũng là cầm trong nhiều năm.

Ta có thể hiểu được tâm tư oán hận của Tiểu Cẩm đối với Thái tử điện hạ, nhưng ta cho rằng, trở mặt với Thái tử điện hạ không phải là ý kiến sáng suốt.

Nhà họ Từ không thể vì ấm ức, bất mãn và sự phẫn nộ của Tiểu Cẩm mà tự mình nhảy vào hố lửa như vậy được.”
Nhị lão gia gật gật đầu, thái độ của Từ Trọng Yến cũng đại diện cho thái độ của rất nhiều người ở Từ gia.

Đại gia tộc của bọn họ chính là như vậy, bởi vì phát triển lâu dài nên sau khi cải cách đã không còn cảnh lộng quyền như trước đây nữa.

Ông ta rất hoài niệm cái cảnh nhất ngôn cửu đỉnh thời trẻ của mình ở nhà họ Từ trước đây...Chẳng qua là tất cả mọi người đều suy tính vì lợi ích của gia tộc nhà họ Từ nên cũng không thể phân rõ là đúng hay sai.
“Nhưng Tiểu Cẩm cho chúng ta thấy được rất nhiều lỗ hổng có thể khai thác ở chỗ của Thái tử.

Khả năng cao là ở chỗ Thái tử vẫn còn có rất nhiều sơ hở, ý ta là trên tất cả phương diện .” Nhị lão gia đọc lại phong thư lần nữa.
Từ Trọng Yến lấy làm kinh ngạc.

Nhưng nghĩ đến Từ Thời Cẩm đã làm việc cho Thái tử nhiều năm như vậy trong lòng lại thấy thả lỏng.

Hắn cau mày, có cảm giác Nhị gia gia dường như rất có hứng thú hợp tác với Tiểu Cẩm.
“Ta cảm thấy ý tưởng của Tiểu Cẩm có thể thực hiện được.” Nhị lão gia trầm ngâm một lúc: “Nhà họ Từ đối với Thái tử điện hạ vẫn luôn bất mãn, mà Thái tử điện hạ e là cũng không tín nhiệm gia tộc của chúng ta.

Nhà họ Lục lại còn đang tích cực hợp tác sâu sắc với Thái tử điện hạ nhưng nhà họ Từ của chúng ta…… Ha ha, chính là giống như lời mọi người nói, Từ gia của chúng ta trọng sĩ diện, xem trọng thanh danh cả đời, đây chính là điểm nhà chúng ta không buông bỏ được.

Hơn nữa hơn nữa cũng do chuyện của Tiểu Cẩm gây ra ảnh hưởng.

Cho dù nhà chúng ta có tích cực ủng hộ điện hạ, nếu như điện hạ có lựa chọn tốt hơn cũng sẽ không chọn nhà chúng ta.

Bởi vì ngài ấy lo sợ nhà chúng ta vì Tiểu Cẩm mà âm thầm ngáng chân.

Tiểu Tứ à, nhà họ Từ muốn trở mình, muốn nâng cao địa vị không nhất thiết phải có Thái tử mới làm được.”
Tay hắn đặt trên mặt bàn: “Bệ hạ càng vào tuổi xế chiều thì cũng là lúc điện hạ càng ngày càng dương dương tự đắc.

Nhưng điện hạ càng dương dương tự đắc như vậy lỡ đâu có ngày nửa đường chết yểu thì phải làm sao? Liệu rằng sau đó chúng ta còn có cơ hội để quay đầu lại không? Tiểu Cẩm ở bên cạnh đã giúp Thái tử che giấu quá nhiều tai họa ẩn giấu.

Nếu chúng ta không thể lợi dụng lỗ hổng này thì cũng sẽ có người khác lợi dụng.

Nếu thật sự đúng như lời nói trước đây của Tiểu Cẩm thì ý định “mưu phản” đã từng tồn tại.
“…… Tiểu Cẩm thật sự đã giăng rất nhiều cái bẫy sao?” Từ Trọng Yến hỏi, “Lúc trước tại sao nàng lại làm việc cho Thái tử điện hạ? Không phải là vì nàng yêu thích Thái tử hay sao? Tại sao nàng lại có thể giăng thiên la địa võng với chính người nàng yêu như vậy được?”
“Ai mà biết được,” xem ra Từ Trọng Yến đã có chút động lòng.

Từ Nhị lão gia không thể không cười: “Có lẽ Tiểu Cẩm là một chính khách thành công nhất bởi vì ngay từ lúc đi theo Thái tử con bé không hoàn toàn tin tưởng vào điện hạ rồi.

Từ ngày đầu tiên nó đã tự chừa lại một đường lui cho bản thân mình.

Ngoài mặt thì nói là ta rất tin tưởng người này nhưng trên thực tế là ta cũng không tin tưởng người này.

Tiểu Cẩm này thật là, chậc chậc, ta chỉ có thể nói con bé này sinh ra ở Từ gia chúng ta thật sự là quá tốt.”
Từ Thời Cẩm không phải người như vậy.
Từ Trọng Yến nhíu mày, không đồng ý với lời nhận xét của Nhị gia gia đối với Từ Thời Cẩm.
Hắn với Từ Thời Cẩm tuy là đường huynh muội, nhưng cũng không thân thiết.

Tuy rằng không thân nhưng hai người họ trên vũ đài chính trị cũng thường xuyên so chiêu với nhau.
Nhị lão gia nói Từ Thời Cẩm là hình mẫu tiêu chuẩn của một chính khách nhưng Từ Trọng Yến lại cảm thấy Từ Thời Cẩm căn bản không phải là một chính khách đúng nghĩa.

Trong lòng nàng có một loại chấp niệm, đó là nhất định phải bảo vệ những người đối tốt với nàng.

Phàm là người ở bên cạnh nàng, nàng có thể lợi dụng, có thể chèn ép, có thể lừa gạt, nhưng nàng lúc nào nàng cũng phải nắm giữ một điểm chí mạng, không thể để cho người khác có cơ hội sống một cách dễ dàng.
Thoạt nhìn cứ nghĩ nàng sẽ không để tâm tới bất kỳ ai , nhưng đối với người mà nàng để trong lòng nhất định nàng sẽ cực kỳ để tâm.
Nàng trông thì có vẻ rất dễ bắt chuyện, là người không có nguyên tắc, nhưng nếu như người khác có ý đối phó với nàng, nhất định nàng sẽ không buông tha.
Cho nên Từ Thời Cẩm không phải là chính khách lý tưởng.

Tâm tư thuần khiết của bản thân vẫn luôn được nàng cất giấu cẩn thận, không muốn cho ai biết được nhưng thực chất vẫn tồn tại.
Người ta cho rằng nàng thông minh sắc sảo, có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế nhưng khi nàng đã yêu một người thì chính là toàn tâm toàn ý, trong sáng lại đơn thuần.
Nàng cực kỳ phức tạp nhưng cũng rất đơn giản.

Vừa có thể đen tối đến tột cùng nhưng cũng là một bông tuyết trắng tinh khôi.

Sự đen tối và trong sáng thật sự đã kết hợp hài hòa ở Từ Thời Cẩm như vậy.
Thời điểm nàng yêu Thái tử điện hạ tuyệt đối là không nắm bất cứ điểm yếu nào của người trong tay cả.

Nếu như nàng đã sớm có ý định đó thì đã không bị Thái tử bức ép rời khỏi Nghiệp Kinh, lại còn bị bức tử.

Nếu có được cơ hội cùng với Thẩm Dục chạy trốn tới nơi cùng trời cuối đất thì nàng đã sớm quay trở lại Nghiệp Kinh từ lâu rồi.

Nàng không có cơ hội trở mình chính là vì lúc ấy nàng không có được cơ hội kia.
Từ Trọng Yến hạ giọng, “Ta cảm thấy Tiểu Cẩm cũng không phải từ đầu đã mưu tính với Thái tử điện hạ.

Những sơ hở mà nàng chỉ ra cũng chỉ là thói quen trong thủ pháp hành sự của nàng mà thôi.

Tiểu Cẩm làm chính khách có nhiều thời điểm là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, nàng thích khống chế đại cục trong tay nhưng đồng thời cũng hoan nghênh những chuyện ngoài ý muốn.

Tiểu Cẩm trước nay chỉ quan tâm đại cục diện, không quan tâm tiểu tiết.

Cho dù mọi chuyện có vượt ra khỏi tầm kiểm soát nàng cũng không kháng cự.

Nhân sinh vốn dĩ chính là như vậy, nếu như mọi chuyện đều có thể đoán trước được thì không còn gì thú vị cả.

Ta cho rằng Tiểu Cẩm không bày ra một kế hoạch chu toàn, kỹ lưỡng cũng là do tư tưởng này của nàng.

Hơn nữa Thái tử điện hạ là người thế nào chứ? Hắn không phải kẻ ngốc, hắn thích người thông minh nhưng đồng thời cũng không thích có người khống chế hắn.

Bày mưu tính kế vừa tốn sức lại vừa không được người ta yêu thích, Tiểu Cẩm đương nhiên cũng không muốn làm như vậy.”
Từ Nhị lão gia ngoài ý muốn liếc nhìn Từ Trọng Yến, tùy ý gật gật đầu.

Có lẽ đúng như vậy, Tiểu Cẩm lúc trước vốn dĩ không có ý định khiến tất cả mọi hành động của mình trở nên hoàn hảo không để lại chút dấu vết nào.

Lúc ấy có lẽ nàng là xuất phát từ mục đích cùng vui đùa với mọi người, nhưng đúng là thế sự vô thường, những việc làm trước đây vô tình lại tặng cho nàng một phần hậu lễ.

Đúng là bởi vì có những sơ sót đó nên Tiểu Cẩm mới có thể cùng nhà họ Từ hợp tác đẩy Thái tử xuống vực.
“Nếu đã muốn lật đổ Thái tử điện hạ thì nhất định phải làm cho điện hạ mất mạng.” Từ Nhị lão gia hờ hững nói: “Một khi hắn không chết thì kế hoạch của chúng ta chắc chắn thất bại.”
Từ Trọng Yến yên lặng gật đầu.

Đây cũng đúng là điều hắn âm thầm lo lắng.

Chỉ cần bọn họ không thể triệt để làm cho Thái tử phải bỏ mạng, cho dù kết quả có là bị tống giam vào ngục đi chăng nữa thì Từ gia cũng đều sẽ đứng ngồi không yên.

Ai bảo bệ hạ của bọn họ tâm tư khó dò nhưng đối với người nhà lại mắt nhắm mắt mở như vậy? Nào có vị Thái tử nào giống như Thái tử triều này của bọn họ, nắm giữ binh quyền trong tay mà Hoàng đế bệ hạ giống như trước không nhìn thấy gì cơ chứ?
“Mời mọi người đến cùng bàn bạc đi.” Từ Nhị lão gia quyết định, ông đứng dậy nói: “Những người tham dự hội nghị bắt buộc phải ký kết thỏa thuận, không được tiết lộ bất cứ nội dung gì của cuộc thảo luận này ra bên ngoài.

Hơn nữa ta cũng hy vọng người ở bên kia còn ta ở bên này cùng nhau ra sức thuyết phục mọi người đồng ý với kế hoạch này của Tiểu Cẩm.”
Trong ánh mắt của Từ Nhị lão gia như toát ra ngọn lửa: “Nhất định phải chiến đấu một phen! Thẩm gia dã có sự lựa chọn, Lục gia cũng có con đường riêng, vậy thì nhà họ Từ chúng ta cũng nên hạ quyết tâm.”
“Đúng vậy.” Từ Trọng Yến gật đầu chấp thuận, hắn đi tìm Nhị lão gia trước tiên chính là đã có ý muốn hợp tác với ông, chỉ là hắn muốn thử xem ai có thể thuyết phục được mọi người mà thôi.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra tối hôm nay Từ gia sẽ chính thức đưa ra quyết định có hợp tác với Tiểu Cẩm âm thầm thúc đẩy Thái tử diệt vong hay không, khả năng cao là gia tộc sẽ đồng ý.

Dù gì Tiểu Cẩm bị Thái tử ép chết, Nguyệt nha đầu bẽ mặt vì bị từ hôn, Từ gia gần đây là chịu đựng quá nhiều nên người bất mãn thật sự không ít.

Ngay đến cả vị bá phụ vốn ban đầu rất muốn hợp tác với Thái tử cũng đã bắt đầu dao động.
Khi đã quyết tâm để đi đến quyết định cuối cùng, Từ Trọng Yến mới có cảm giác nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Hy vọng Thái tử như kế hoạch mà Tiểu Cẩm đã định ra, sẽ bị kích thích mà động lòng “Mưu phản”.
______________________________
Thời điểm nhà họ Từ ở Nghiệp Kinh thành công bước đầu trong kế hoạch hợp tác thì bên này Lưu Linh và Thẩm Yến cùng với những Cẩm Y Vệ khác cũng đã tới Giang Châu.

Bọn họ chọn đi bằng đường thủy vì sẽ nhanh hơn là đi đường bộ.

Bởi vì Lưu Linh hy vọng có thể tranh thủ thêm thời gian để chuẩn bị một số việc.
Sau khi thuyền cập bờ, người chèo thuyền lập tức thu xếp từ đầu đến cuối.

Hạ nhân ở Quảng Bình Vương phủ cũng đã đến chờ sẵn, cung kính đón công chúa trở về thăm người thân.

Đứng ở đầu thuyền ngắm nhìn phong cảnh cố hương, Lưu Linh không có cảm giác gì cả.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Yến đang nhìn mình, khuôn mặt nàng vốn không biến sắc lúc này lại nhìn chàng nở nụ cười nhu hòa.
Thẩm Yến vươn tay lau đi giọt nước còn đọng trên mi mắt của nàng rồi hỏi: “Nàng đã suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự muốn cùng ta trở về Vương phủ sao?”
“Ta nghĩ kỹ rồi.” Lưu Linh gật đầu, nắm lấy cánh tay chàng, “Không phải chàng đã nói hay sao? Chàng có thể đưa mọi người trở về Nghiệp Kinh, sau khi hồi kinh rồi sẽ đến chỗ bệ hạ để phục mệnh.

Đến lúc đó ta có thể tìm cách vào cung gặp bệ hạ để cầu xin người.

Bệ hạ không phải là người nhẫn tâm, cho dù là nhà ta có người đáng phải chết nhưng cũng có người không đáng phải chết.

Giống như đệ đệ và muội muội của ta, đứa lớn nhất chỉ mới có mười tuổi thì biết cái gì chứ? Bọn chúng có lẽ là vẫn có cơ hội giữ lại được mạng sống.”
Thẩm Yến không đồng ý với nàng, dù sao thì mệnh lệnh mà chàng nhận được chính là tốt nhất thì giết hết toàn bộ.

Hiện tại là đang là thời kỳ giao tranh, lúc này mà “chiêu binh mãi mã” thật sự là hành động rất nhạy cảm.

Mấy năm thiên hạ thái bình này bệ hạ có lẽ là đã quá khoan dung độ lượng nhưng hiện tại thì khác, rõ ràng là bệ hạ đã cảm thấy phiền lòng nên muốn nhân cơ hội này tìm vài cái xác để giữ kín bị mật.
“Chàng yên tâm, ta sẽ không gây rắc rối cho chàng đâu.” Lưu Linh chậm rãi nói, “Chàng cũng biết rồi đó, quan hệ giữa ta với bọn họ không tốt chút nào.

Ta chẳng qua chỉ là muốn thử cầu xin một chút, nếu như không được thì cứ như vậy mà làm.

Ta sẽ không vì chuyện đó mà đau buồn quá độ, khiến cho chàng phải khó xử ở trước mặt bệ hạ.”
Thẩm Yến mỉm cười, không nói gì nữa mà đỡ nàng lên bờ.


Biểu cảm của chàng quá nhạt nhẽo, cứ như là hoàn toàn không nghe thấy những lời cam đoan của Lưu Linh vậy.
Lưu Linh liếc chàng một cái rồi nói, “Chàng phải nói là “không phiềns, có thể vì nàng giải quyết những chuyện phiền phức ta cũng vui vẻ chấp nhận” gì gì đó.

Cứ xem như chàng là người bình thường nghe ta nói xong cũng phải đáp lại một hai câu cho phải phép với chứ?”
“Ta thật sự cảm thấy rất là phiền phức,” Thẩm Yến cười một tiếng, sờ lên khuôn mặt vì gió thổi lạnh của nàng, ánh mắt lướt qua nhìn thấy người của Quảng Bình Vương phủ đang nhanh chóng chạy tới nghênh đón hai người, chàng nói tiếp: “Không thể nói là có vui vẻ hay không, bởi vì tất cả phiền toái của nàng ta đều muốn muốn giải quyết.”
Lưu Linh hừ một tiếng, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Lời của Thẩm Yến dĩ nhiên là lời thật lòng, chàng đương nhiên sẽ ở bên cạnh nàng, cùng nàng đối mặt.

Nhưng chàng không có nói là thích rước thêm phiền phức vào người…… Lưu Linh là thích như thế nhưng còn Thẩm Yến lại là người rất sợ phiền phức.
Chàng ngay đến việc ra khỏi nhà cũng không thích.
Thế mà lại cứ khăng khăng cưới cho bằng được một vị thê tử thích rước thêm phiền phức vào người.
Lưu Linh từ nhỏ đến lớn bởi vì phải chế ngự bóng ma tâm lý, tự chữa bệnh cho bản thân cho nên bất kể là việc khó khăn gì nàng cũng đều để tâm tới.

Nếu như nàng không có tính tình thế này thì lúc trước cũng sẽ không đi trêu chọc Thẩm Yến.

Thẩm đại nhân càng lùi lại thì nàng lại càng được nước lấn tới.
“Người khó theo đuổi như chàng mà ta còn thu phục được thì còn việc gì mà ta không làm được đâu?” Lưu Linh thong thả nói.
Thẩm Yến không muốn lý sự với nàng bởi vì đám người hầu của Quảng Bình Vương phủ đã tới trước mặt họ rồi.
Bọn họ đối mặt với Cẩm Y Vệ sắc mặt có hơi cứng nhắc, không được thoải mái cho lắm, vẫn là đối mặt với công chúa của nhà mình dễ chịu hơn.
Lúc Lưu Linh cùng Thẩm Yến về tới phủ đã thấy người quản sự ra chào.

Hắn cứ hết lần này đến lần khác quan sát phu quân của công chúa công chúa Thẩm Yến Thẩm đại nhân, trong lòng có mơ hồ không rõ: Thẩm đại nhân đây là lấy thân phận phu quân của công chúa hồi vương phủ đâu hay là lấy thân phận của Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ sứ vào Quảng Bình Vương phủ? Đối với hai thân phận khác nhau thế này thì đãi ngộ của Vương phủ cũng hoàn toàn khác biệt.
“Các ngươi trước hết đến Cẩm Y Vệ ty sở ở Giang Châu báo cáo đi.” Thẩm Yến đã có sắp xếp cho những Cẩm Y Vệ cấp dưới, cũng chính là thể hiện thân phận của chính mình: Không nói chuyện công vụ, chàng ở đây là lấy thân phận phu quân của Lưu Linh hồi Vương phủ.
Quản sự tỏ vẻ vui mừng.
Lưu Linh liếc mắt nhìn Thẩm Yến: Đây chính là do bọn họ sắp xếp.

Chờ sau khi bái tế mẫu thân của nàng Cẩm Y Vệ sẽ động thủ.

Trước mắt cứ cho Lưu Linh thời gian vài ngày để hòa hoãn.
“Đại tỷ! Đại tỷ! Tỷ đã về rồi!” Vừa mới đến cửa phủ, kiệu còn chưa hạ xuống, chân còn chưa bước vào cửa Lưu Linh đã bị một thân hình giống hệt quả cầu lửa nhỏ nhào vào trong lòng.
Tiểu nam tử sức lực rất lớn, Lưu Linh bị thằng bé đâm vào người một phát đến nỗi đầu váng, mắt hoa.

Cũng may có Thẩm Yến ở phía sau đỡ Lưu Linh mới tránh được thảm án Lưu Linh còn chưa bước vào nhà đã xảy ra chuyện.
“Lưu Nhuận Bình! Làm gì vậy? Buông ta ra!” Lưu Linh tức giận, vỗ vào tiểu nam tử đang ôm eo mình.

Nàng không cần cúi đầu xuống thì đã biết đứa nhỏ này là ai.
Cái đầu bù xù ngẩng lên, tiểu hài tử hốc mắt hồng hồng, nhất định ôm eo Lưu Linh không chịu buông tay, “Tỷ xuất giá rồi, ta muốn đến phủ của tỷ nhưng cha mẹ đều không cho, nói là tỷ sẽ ghét bỏ đệ.

Tỷ thật sự sẽ ghét bỏ đệ sao?
“Đệ bình tĩnh lại nào.” Lưu Linh lấy lại bình tĩnh, cảm thấy eo mình hơi đau.

Nàng nhìn về phía Thẩm đại nhân cầu xin trợ giúp nhưng Thẩm Yến lại dịch sang một bên, thưởng thức dáng vẻ quẫn bách của nàng.
“Đại ca, nhị tỷ nói là tỷ từ đầu đã không thích đệ.

Ở Giang Châu nhìn thấy đệ đã rất phiền rồi, nên sẽ không muốn gặp đệ ở Nghiệp Kinh.

Đệ muốn đến nhà của cữu cữu, bọn họ cũng không cho đệ đi.

Bọn họ chỉ sợ đệ sẽ đến làm phiền tỷ.

Đệ thật sự làm tỷ thấy phiền sao? Tỷ cảm thấy đệ đi theo tỷ rất phiền phức sao? Có đúng là như vậy không?”
“Lưu Nhuận Bình, đệ bình tĩnh……” Lưu Linh là người trưởng thành nhưng thể lực của nàng thế mà lại còn kém hơn cả một tiểu hài tử đang bị kích động.

Nàng bị quả cầu lửa nhỏ ôm lấy, eo đau, cánh tay cũng đau lại còn hốt hoảng đến đau đầu chết đi được.

Càng đáng ghét hơn chính là Thẩm Yến đang đứng ở đó cười nàng…… Thật là đáng ghét! Có cái gì đáng cười đâu chứ!
“Cha mẹ nói tỷ đối xử rất tốt với đệ là bởi vì tỷ không được thương yêu nên mới bù đắp trên người ta.

Nhưng nếu như tỷ cũng được yêu thương thì sẽ không thích đệ như vậy.

Có phải tỷ có thai rồi đúng không? Có phải tỷ đã có hài tử của mình nên đã quên mất đệ rồi hay không? Đại tỷ, tỷ đừng quên đệ mà.

Đệ muốn cùng đi chơi với tỷ… Năm ngoái đệ bị bệnh nhưng tỷ cũng không về thăm đệ.

Mọi người đều nói nữ nhi sau khi thành thân phải về nhà, nhưng tại sao tỷ lại không về lại mặt? Mỗi ngày đều ngồi trước cửa nhà chờ tỷ trở về, đại ca với nhị tỷ đều chê cười đệ, nói là đệ si tâm vọng tưởng, đệ cũng không tin bọn họ...Nhưng mà tại sao chứ, tại sao tỷ lại không về lại mặt? Tại sao vậy, tại sao vậy?”
“...Đệ bình tĩnh lại nào.” Tại sao một nhóc con chỉ mới mấy tuổi đã biết cái gì là lại mặt rồi? Tại sao một đứa nhỏ lại có thể tràn đầy tinh lực như thể, cứ lải nhải hỏi đi hỏi lại một vấn đề như thế này, nàng phải trả lời thế nào đây?
“Tại sao vậy……”
“Câm miệng!” Cuối cùng Lưu Linh cũng phát hỏa, tính tình nàng vốn đã không tốt, nàng giận dữ bịt miệng tiểu hài tử trong lòng lại, làm thằng bé chỉ có thể nuốt vào những tiếng nức nở.
Tiểu hài tử vẫn ôm lấy eo nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, đôi mắt ửng hồng nhìn nàng vừa ấm ức vừa khó chịu.

Cậu bé có hàng mi vừa dài vừa cong vút giống, cặp mắt đen láy lúc nào cũng chực trào nước hệt như tỷ tỷ của cậu.

Giống như khi Lưu Linh nói lời nhẫn tâm với cậu, cậu lập tức lớn tiếng gào khóc vậy.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nó Lưu Linh quả thật không nỡ lòng trách mắng thằng bé.
“Thẩm Yến, chàng làm phu quân của ta như vậy à? Có người quấy rầy ta như thế mà chàng còn không biết quản sao?” Lưu Linh nổi nóng nhắm ngay vào Thẩm Yến đang thờ ơ đứng nhìn.
“……” Thẩm Yến khẽ cười, bước lên vỗ vỗ vai nàng để trấn an.
Chàng cúi đầu nhìn tiểu hài tử đang ôm Lưu Linh, đây là đệ đệ nhỏ nhất của Lưu Linh, Lưu Nhuận Bình.

Thẩm Yến sớm đã nghe Lưu Linh kể qua, không giống như những đệ đệ hay muội muội khác của nàng, Lưu Nhuận Bình rất thích nàng, từ trước đến nay đều luôn quấn lấy nàng.

Được một tiểu hài tử yêu thích nhiều năm như vậy, mặc dù ngoài miệng chưa bao giờ nghe Lưu Linh thừa nhận nhưng khẳng định trong lòng nàng cũng thích thằng bé.
Trong lúc Thẩm Yến nhìn Lưu Nhuận Bình thì thằng bé cũng quan sát thanh niên này.

Năm ngoài ở Giang Châu cậu đã được gặp qua vị ca ca lợi hại này.

Tỷ tỷ của cậu tính tình vừa xấu vừa kỳ quặc như vậy thế mà ở cạnh vị ca ca này lại để lộ khuôn mặt tươi cười.

Mọi người đều nói ca ca này là người xấu, bởi vì ca ca đến làm cho cha mẹ không được vui.

Nhưng Lưu Nhuận Bình biết rõ quan hệ giữa đại tỷ với những người trong nhà mấy năm nay như thế nào.

Đừng nghĩ cậu chỉ là một đứa trẻ, thực tế thì cậu đã học được cách chọn lọc lời nói của người nhà.


Lời nào nên nghe, lời nào không nên nghe Lưu Nhuận Bình đều có thể tự mình định đoạt.
Thật ra Lưu Nhuận Bình không thích Thẩm Yến lắm.

Cậu nhìn ca ca như thể bản thân là chim sợ cành cong, ca ca vừa xuất hiện đã cướp mất đại tỷ Lưu Nhuận Bình.

Bình thường ở nhà đại tỷ đã rất khó chơi với cậu rồi, từ lúc đại ca này xuất hiện thì đại tỷ lại đi theo huynh ấy.

Sau đó tỷ tỷ lại còn gả cho huynh ấy, ngay cả nhà cũng không về.
Nhưng mà ca ca này lại khiến cho đại tỷ của cậu cười rất tươi.

Đại tỷ của cậu trách móc huynh ấy nhưng huynh ấy cũng không tức giận lại còn mỉm cười, cười thật tươi, rạng rỡ giống như ánh mặt trời vậy, thật là giống với đại tỷ của cậu.
Vậy nên Lưu Nhuận Bình chấp nhận vị ca ca này làm đại tỷ phu của cậu.
Lưu Nhuận Bình chớp chớp đôi mắt đen láy sũng nước, ngoan ngoãn gọi: “Đại tỷ phu.”
“……” Thẩm Yến sửng sốt một chút.
Cách xưng hô này thật là lạ tai.
Chàng chưa từng được người ta gọi như thế bao giờ.
Sau khi thành thân với Lưu Linh, thái độ của người nhà Lưu Linh vẫn luôn lạnh lùng, thờ ơ, không đáng để nhắc làm gì.

Biểu muội có quan hệ tương đối tốt với Lưu Linh là Trương Thêu vì kiêng dè lại có chút sợ Thẩm Yến nên trước giờ cũng hiếm khi xuất hiện trước mặt Thẩm Yến.
Tuy rằng Lưu Linh có một đám đệ đệ và muội muội nhưng quan hệ giữa nàng với bọn họ không thân thiết.

Quan hệ xa cách, phần lớn đều gọi Thẩm Yến là “Thẩm đại nhân”, sau này khi chàng trở thành phu quân của Lưu Linh thì mới gọi nàng là “phò mã”.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Yến được một tiểu hài tử gọi là “đại tỷ phu”, lại còn là giọng điệu của tiểu hài tử lần đầu tiên được gặp mặt trưởng bối.
Thẩm Yến cụp mắt có cảm giác không được tự nhiên, chàng nhạt nhẽo “ừm” một tiếng trả lời lại.
Lưu Linh đang ở cố hết sức kéo Lưu Nhuận Bình từ trên người mình xuống không chú ý tới phu quân của nàng thế mà lại đang ngại ngùng.
Lưu Nhuận Bình chớp chớp mắt, thất vọng cụp mắt xuống? Cậu cho rằng đại tỷ phu không thích cậu, nếu như không phải thì sao huynh ấy lại phản ứng lạnh lùng như vậy? Cậu nhớ lại những lúc dạo chơi trên phố, người qua đường cười với cậu còn nhiệt tình hơn cả đại tỷ phu hay sao ấy? Không xong rồi, đại tỷ xuất giá mà đại tỷ phu lại không thích cậu, lỡ đâu huynh ấy nói với đại tỷ làm đại tỷ không thích cậu thì phải làm sao đây?
Thế giới của một đứa bé sáu bảy tuổi luôn luôn tràn ngập những phiền não không thể lường trước được.
Lưu Nhuận Bình ủ rũ cụp đuôi đi theo đại tỷ vào cửa phủ, bỗng nhiên cậu nghe được một tiếng “phốc” vang lên.

Trẻ con vẫn thường khó có thể tập trung, cậu còn đang nắm tay Lưu Linh mà đã muốn quay đầu lại, sau đó trố mắt nhìn một con chim kêu lên “chiếp chiếp”, từ trên không trung rơi thẳng xuống, rơi vào trong lòng bàn tay đại tỷ phu của cậu.
Lưu Nhuận Bình trừng mắt kinh ngạc: Đại tỷ phu chỉ vươn tay ra mà con chim đã rơi vào tay huynh ấy rồi! Hơn nữa con chim không chết mà còn nhảy nhót tung tăng!
Thẩm Yến duỗi tay ra, vỗ vỗ con chim nhỏ đang nhảy nhót trong lòng bàn tay mình rồi nhìn về phía Lưu Nhuận Bình đang tò mò nhìn mình: “Có thích không?”
“…… Thích ạ!”
“Cầm lấy chơi đi.”
Trong nháy mắt, con chim nhỏ vẫn còn hô hấp, nhảy nhót tung tăng đã rơi vào lòng Lưu Nhuận Bình.

Lưu Nhuận Bình không còn rảnh tay để nắm tay Lưu Linh nữa, thật cẩn thận mà ôm con chim nhỏ đang nằm trong lồng ngực mình.

Cậu một lần nữa ngẩng đầu lên, nhìn đại tỷ phu bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Đại tỷ phu, đa tạ huynh! Huynh thật lợi hại, lợi hại lắm!”
“Ừm.” Thẩm Yến vẫn đơn giản đáp lại như lúc nãy.
Lưu Linh nhìn Thẩm Yến tủm tỉm cười, sau khi thằng bé vui vẻ nhận lễ vật chạy đi Lưu Linh mới đẩy đẩy Thẩm Yến: “Chàng tốt với thằng bé thật đấy.”
“Ta có cảm giác giống như lúc vừa mới gặp được chàng.

Chàng đối với ta lúc nào cũng lạnh lùng nhưng lúc ta đau khổ chàng lại có thể làm ta cười, trêu chọc ta, nói đùa với ta.

Ta nhìn chàng đối với Lưu Nhuận Bình thật là giống với dáng vẻ lúc trước của chàng đối với ta vậy.”
“Thẩm đại nhân à, tại sao ta lại thích chàng đến như vậy chứ?”
Lưu Linh tiến lên phía trước, úp mặt lên vai Thẩm Yến, ở giữa chốn đông người hôn Thẩm Yến một cái.
Thẩm Yến che chắn không để cho người khác nhìn thấy.

Chàng cười cười hỏi lại: “Thích ta nhiều đến mức nào?”
“A, ta muốn theo đuổi người mười bảy mười tám lần nữa.”
“Ta muốn lại được gả cho chàng thêm tám, chín mươi lần nữa.”
Thẩm Yến vươn tay ra kéo nàng từ trên người mình xuống, chàng cười cười không dám gật bừa.
Lưu Linh hừ một tiếng: “Chàng sao vậy, chàng không muốn như vậy sao?”
“Không dám,” Thẩm Yến cười, “Chỉ là tuổi ta đã lớn rồi, không chịu nổi sự dày vò của nàng đâu.”
“……” Chàng lại chế nhạo nàng.
Thật sự trong lòng Lưu Linh muốn đem bản thân gả cho chàng vô số lần.
Tuy Lưu Linh thích Thẩm Yến là thế, nhưng từ trên xuống dưới Quảng Bình Vương phủ chỉ trừ Lưu Nhuận Bình vừa nhận được một con chim nhỏ xem như lễ vật ra mắt thì còn lại không có ai chào đón Thẩm Yến cả.

Từ trên xuống dưới Quảng Bình Vương phủ đối với Lưu Linh chính là không vui mừng, đối với Thẩm Yến toàn bộ đều là địch ý.

Vợ chồng Quảng Bình Vương phủ không vui là vì thân phận của Thẩm Yến nhạy cảm, lại thêm năm ngoài Thẩm Yến còn ép buộc phu thê bọn họ từ bỏ quyền lợi được can thiệp vào chuyện hôn sự của Lưu Linh.

Lưu Nhuận Dương và Lưu Tương cũng đều không thích, bọn chúng nhớ rõ năm ngoái người này đã làm cha tức giận như thế nào, còn làm mẹ của bọn chúng hoảng sợ như vậy.

Mãi cho đến hiện tại tinh thần của Quảng Bình Vương phi vẫn còn hoảng hốt, đêm nào cũng gặp ác mộng, sức khỏe rất kém.
Người như vậy mọi người sao mà thích cho được chứ?
Cả nhà bọn họ thiếu điều chỉ muốn viết mấy chữ “Chúng ta không hoan nghênh người vào nhà” lên mặt.
Nhưng bọn họ đối với Thẩm Yến càng lạnh nhạt thì Lưu Linh liền đối với Thẩm Yến lại càng thêm nhiệt tình.
“Thẩm đại nhân, lát nữa ăn cơm chúng ta ngồi cạnh nhau đi.”
“Thường ma ma, người vào trong bếp làm thêm món rau đi.

Phu quân ta của ta không thích ăn thịt, các người đừng có làm cho chàng buồn nôn.

Còn có mấy món như là trứng, ngò…”
Quảng Bình vương bày ra nét mặt lạnh tanh, nhìn Lưu Linh vui mừng đắc ý chiếu cố cho phu quân của mình.

Dù sao thì sắc mặt ông ta càng kém Lưu Linh lại càng vui mừng, hoàn toàn có ý đối chọi với ông ta.
Quảng Bình vương hít vào một hơi, miễn cưỡng nở nụ cười: “Thẩm đại nhân quả thật là khách quý, khó khăn lắm mới có dịp tới Giang Châu? A Linh, con khách sáo như thế làm gì? Thẩm đại nhân là người nhà, tới nhà chúng ta chính là về nhà của mình, con không cần phải tiếp đón như vậy, ngài ấy không phải là khách.

Bất quá nhà chúng ta thật sự là có khách, nếu như con muốn thể hiện thịnh tình đãi khách của chủ nhà cũng là có cơ hội”
“Ai vậy?” Lưu Linh hỏi.
Lông mày Thẩm Yến giật giật.
Quảng Bình vương mừng hớn hở mời một đôi nam nữ vào nhà.

Thẩm Yến không lộ ra biểu cảm gì nhưng vẻ mặt của Lưu Linh lại trở nên lạnh lẽo.
Lục Minh Sơn, còn có Nhạc Linh.
Tại sao Lục Minh Sơn lại tới Giang Châu? Hắn không nên ở Nghiệp Kinh sao?
Lưu Linh thấy Thẩm Yến đăm chiêu suy nghĩ, thầm cảm thán chuyến đi Giang Châu lần này đúng là giăng kín mây đen.
Mưa to rơi xuống, sương giăng kín lầu.

Bình Luận (0)
Comment