Cắn Ánh Trăng

Chương 2

Kỷ Khê Bạch lẳng lặng nhìn Thời Nguyệt, thấy gương mặt trắng nõn của cô như loé sáng, đôi con ngươi linh động tựa biết nói.

Rõ ràng đây là một câu nói kỳ cục, vậy mà cậu chẳng cảm thấy mất kiên nhẫn, chỉ cười như không cười nhìn cô.

"Cậu thấy sao?" Chiếc giọng thanh thuý của Thời Nguyệt vang lên.

Trong ấn tượng, trường Trung học số 1 Ninh Thành chưa từng có người đẹp trai như Kỷ Khê Bạch. Nên là, theo suy đoán của cô, cậu chắc chắn là học sinh vừa chuyển đến.

"Chẳng ra sao." Kỷ Khê Bạch lãnh đạm đáp.

Tiếp theo, cậu thò tay vào trong cặp lấy ra một quyển notebook màu đen đưa cho Thời Nguyệt: "Notebook mười mấy đồng, trả tiền xe vẫn còn dư."

Thời Nguyệt nhận lấy nhìn một chút, chợt phát hiện notebook này là loại mới nhất.

Cô ngước mắt lên định tiếp tục nói chuyện với Kỷ Khê Bạch thì phát hiện người đã đi rồi.

"Tôi chỉ nói đại thôi mà, chạy nhanh thế không biết." Thời Nguyệt lẩm bẩm một tiếng, cô vừa doạ người ta sợ chạy mất thì phải.

Cô còn đang tiếc hận, thì một cánh tay từ đâu choàng qua cổ cô.

"Vi Vi, mày muốn thắt chết tao sao?" Thời Nguyệt không cần quay đầu cũng biết đối phương là ai.

Quan Vân Vi cười ha ha, sau đó bẹo đôi má của Thời Nguyệt: "Mày đứng ở cổng trường mãi không vào không phải vì đợi tao à?"

"Mày bị ảo tưởng rồi." Thời Nguyệt thoát khỏi khống chế của Quan Vân Vi, sẵn trừng mắt lườm cô ấy: "Tao đang đứng đây ngắm trai đẹp đấy, ai thèm chờ mày."

"Trai đẹp? Ai? Hướng Húc Dương?" Quan Vân đưa mắt nhìn quanh: "Không đúng, mày nói Hướng Húc Dương không đẹp mà, trường mình còn có anh đẹp trai nào khác ư?"

Thời Nguyệt thần bí cười hề hề: "Có, siêu cấp đẹp trai là đằng khác."

Quan Vân Vi kinh ngạc mở to hai mắt: "Ở đâu cơ? Dắt tao đi ngắm với!"

Vẻ mặt Thời Nguyệt đúng đắn liếc cô: "Học tập cho tốt, đừng nghĩ mấy chuyện bậy bạ này."

Quan Vân Vi: "..."

Sao mày có thể muốn diễn là diễn được ngay thế nhỉ?

***

Ngày đầu tiên đi học luôn mất tổ chức. Vừa trở lại trường sau một kỳ nghỉ đông, tâm trạng mọi người vẫn phấn khích như xưa, luyên thuyên tám với nhau về chuyện ăn Tết.

Thời Nguyệt và Quan Vân Vi ngồi lại chỗ học kỳ một từng ngồi, Ngô Minh Tuấn ở hàng ghế sau bà tám nói: "Nghe nói học kỳ này có học sinh chuyển trường tới, không biết là nam hay nữ đây."

"Không lẽ là người mày nói hả?" Quan Vân Vi hơi không xác định nhìn sang Thời Nguyệt.

Thời Nguyệt nhìn notebook trên bàn, ngay sau đó híp mắt cười: "Có khả năng đó."

"Oa, tao đây sẽ mở to hai mắt nhìn!" Quan Vân Vi vẻ mặt chờ mong.

Ngô Minh Tuấn thấy hai người như đang đánh đố nhau, bèn nóng nảy: "Hai người đang nói gì đấy?"

Quan Vân Vi vẫn duy trì sự thần bí, quyết không tiết lộ một câu.

Đúng lúc này, Hướng Húc Dương từ phía sau đi tới, dáng người và đường cong cơ thể nom rất rõ ràng, đẹp đến vô cùng. Cậu ta để một quyển notebook hồng nhạt lên bàn Thời Nguyệt: "Sẵn mua cho cậu."

Thời Nguyệt cũng chả có kinh ngạc bao nhiêu với quyển notebook này. Cô và Hướng Húc Dương quen biết từ nhỏ và ba mẹ hai bên cũng có mối quan hệ thân thiết. Nhà trẻ, tiểu học, cấp hai, hay cấp ba đều học cùng nhau, quan hệ tốt đến không cần bàn thêm.

"Cám ơn nhé!" Cô nói.

Nét mặt Hướng Húc Dương bình tĩnh đi về chỗ ngồi, như là nãy giờ vốn không có chuyện gì xảy ra.

Quan Vân Vi thở dài một cách hâm mộ: "Thật tốt, tao cũng muốn một anh trúc mã tiện tay mua cho tao một quyển notebook."

Thời Nguyệt càng thở ngắn than dài hơn cả cô ấy: "Nếu người trúc mã này lại thành con nhà người ta trong miệng ba mẹ mày, thì bảo đảm mày vui không nổi."

Thành tích của Hướng Húc Dương tốt hơn cô, nhưng chỉ chút thôi...

Một lát sau, những âm thanh ồn ào trong phòng học chợt yên tĩnh hẳn. Chủ nhiệm lớp Điền Hạo dẫn học sinh chuyển trường, Kỷ Khê Bạch, bước vào phòng học.

"Ở hành lang đã nghe được tiếng các cô các cậu, ăn Tết xong vẫn chưa chơi đủ đúng không. Sắp mười hai tới nơi rồi, tranh thủ lo mà học đi đó!" Điền Hạo vỗ bàn, giọng nói đầy khí thế, bên dưới yên tĩnh như thể nghe được tiếng kim rơi.

Trông thấy hiệu quả, Điền Hạo bắt đầu giới thiệu Kỷ Khê Bạch bên cạnh: "Đây là Kỷ Khê Bạch, vừa mới chuyển tới lớp mình, các bạn nhớ trợ giúp bạn nhé, để bạn mau chóng quen với cuộc sống sinh hoạt trong trường."

Kỷ Khê Bạch tự giới thiệu ngắn gọn: "Chào mọi người, tôi là Kỷ Khê Bạch."

Ngoài tiếng vỗ tay còn có tiếng kinh ngạc của mọi người, vẻ đẹp này ở trường Trung học số 1 không tìm được người thứ hai đâu. Ánh mắt các cô gái rất nhanh đã dính hết lên người Kỷ Khê Bạch.

Điền Hạo nhìn khắp lớp, chuẩn bị sắp xếp giúp Kỷ Khê Bạch một chỗ ngồi: "Ai sẵn sàng ngồi cùng bàn với bạn học mới nào, sẵn giúp đỡ bạn nữa."

Nam sinh cảnh giác với nét đẹp của cậu, nữ sinh thì ngượng ngùng không dám lên tiếng.

Thời Nguyệt sợ người khác giành trước, cô giơ tay lên nói ngay: "Con sẵn sàng ạ!"
Bình Luận (0)
Comment