Cặn Bã Hoàn Lương

Chương 122

[Anh nói hoàng hôn buồn vì không có đôi, dưới bầu trời đỏ anh chờ em đến.]

- -------Thể loại: Hiện đại, tổng tài, tra nam, bạch nguyệt quang--------

"Ah!" Cơn đau nhức đột ngột ập lên đầu khiến Trương Viễn Hoài giật mình choàng tỉnh. Hắn đỡ đầu, mở mắt nhìn xung quanh một cách mờ mịt, mãi một lát sau mới nhận ra mình ở một không gian xa lạ chứ không phải không gian trung chuyển của hệ thống.

Trương Viễn Hoài ngờ vực:

"Đại Cát?"

"Đại Lợi?"

"Có ai không? Hai đứa bây đâu rồi?"

Hắn liên tục gọi, nhưng không ai đáp lời. Giờ khắc này đầu óc trống rỗng như không có bất cứ hệ thống nào kết nối, không khỏi khiến hắn trở nên hoảng loạn.

Đắn đo một hồi, Trương Viễn Hoài chậm chạp gọi hai tiếng: "Thượng Tích... "

Cuối cùng hắn cũng thốt ra cái tên này, hóa ra cũng không khó như hắn nghĩ, ngược lại còn có chút quyến luyến trên đầu lưỡi.

Nhưng tiếc là y cũng không đáp lời.

Hắn chán nản gục đầu, phiền muộn lẩm bẩm: "Mấy người đang làm gì vậy hả?"

Cảm giác bị bỏ rơi không ai đoái hoài này thật sự không dễ chịu đâu.

Hắn lại tự nhủ: "Chắc, chắc chỉ là trực tiếp truyền tống đến vị diện tiếp theo thôi."

Trương Viễn Hoài rảnh rỗi lại nghĩ lung tung, hắn nhớ vẻ mặt thương tâm của Thượng Tích vừa rồi, lòng đau khôn xiết.

Hóa ra em chẳng biết gì về anh cả...

Mang tâm lí hối lỗi, vội vã bù đắp, mù quáng chẳng chịu nghĩ suy, dồn dập cho đi khiến cả hai phải mệt mỏi. Cuối cùng, vẫn là em tổn thương anh.

Hắn cười gượng: "Em chỉ toàn mang đến khổ đau cho anh, nhưng mà, em ích kỉ tới nổi đến giờ khắc này cũng không muốn từ bỏ."

'Cạch' Bỗng nhiên cửa phòng bệnh mở ra, một thiếu nữ mặc đồ công sở thanh lịch bước vào. Thấy hắn đã tỉnh cô liền kinh hỉ xoay người, vội vàng chạy đi gọi bác sĩ.

Không lâu sau bác sĩ, y tá và cô gái cùng xuất hiện trong phòng hắn. Một hồi đo khám, bác sĩ kết luận: "Chỉ là mệt mỏi quá độ, truyền xong chai nước biển này liền có thể về ngay trong hôm nay."

Cô gái mới vừa thở phào, Trương Viễn Hoài đã vô lương tâm dội một quả bom xuống: "Mấy người là ai?"

Hắn không biết gì về thế giới này cũng như kí ức nguyên chủ, sau một hồi quan sát thấy cô gái chăm lo cho mình không có gì đáng ngờ liền quả quyết diễn kịch mất trí nhớ. Có bác sĩ, có người quen ở đây mà không giả ngu thì đợi bao giờ?

Quả nhiên cô gái nghe xong có biểu cảm như sét đánh ngang tai, phong thái tinh anh bị hắn đánh bay hết: "Anh đừng đùa tôi."

Bác sĩ đẩy gọng kính, khuôn mặt nghiêm trọng: "Hôm qua chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng quát cho Giang tổng nhưng không phát hiện mối nguy đáng ngờ nào. Có thể nguyên nhân mất trí nhớ xuất phát từ tâm lí. Ừm, trước mắt đừng vội xuất viện, chúng tôi cần phải quan sát thêm."

Trương Viễn Hoài gật gù đáp ứng.

Tiễn bác sĩ xong, Phan Kiều đánh giá hắn một lượt, thăm dò: "Anh thực sự mất trí nhớ à?"

Trương Viễn Hoài miệng cười mắt không cười: "Tôi nói dối làm gì?"

Phan Kiều bộ dạng thanh lịch phun ra hai từ "Chết tiệt" với cảm xúc tròn đầy thể hiện phiền muộn thấu tận trời xanh.

Trương Viễn Hoài: "..." Tôi tưởng tinh anh mấy người không biết chửi thề cơ?

Cô đến nghỉ chân cũng không có thời gian, bỏ lại một câu liền vội vàng sảy bước ra ngoài gọi điện thoại: "Anh nghỉ ngơi đi, lát nữa người chăm sóc anh sẽ tới. Tôi phải báo cáo tình hình với chủ tịch Giang và lo chuyện ở công ty khi anh tạm vắng nữa."

Hắn hờ hững đáp ứng: "Ừ."

Phan Kiều vừa khuất bóng, Trương Viễn Hoài tựa đầu lên thành giường, lẩm bẩm: "Mẹ kiếp, mình chả biết phải làm gì."
Chẳng lẽ bắt hắn thực sự sống một cuộc đời mới ở đây hả?

Đến tận mấy ngày sau, Trương Viễn Hoài vẫn ăn no rửng mỡ trong bệnh viện. Chủ tịch Giang và phu nhân có đến thăm một lần, sau khi chắc chắn hắn không mắc nan y hay dị tật liền gấp rút bay về tổng bộ Giang thị bên nước M. Tình huống lập dị như vậy, Trương Viễn Hoài lười phản ứng.

Những lúc trời tối, hắn ngay cả khuôn mặt Thượng Tích cũng không dám nhớ đến, sự tình trước lúc đến thế giới này đều cố gắng không đá động vào, cố gắng phong ấn nó trong suy nghĩ của mình vì hắn biết bản thân đang rất yếu đuối, nếu cứ nghĩ về nó hắn sẽ sụp đổ mất. Nhưng cho dù nỗ lực đến mấy, khó khăn đi vào giấc ngủ, thời điểm buổi sáng mơ màng thức giấc phát hiện không có y ở bên, nước mắt của hắn cứ rơi cho đến khi tỉnh hẳn.
Nếu mãi thế này, mình sớm muộn gì cũng suy kiệt.

Hôm nay, Trương Viễn Hoài vẫn dùng nước mắt chào đón một ngày mới không khác hôm qua. Đoạn đang thẫn thờ lau nước mắt đọng trên má, đột ngột cửa phòng mở ra, một thiếu niên hấp tấp vọt vào.

Cậu ta nhìn hắn, lúc đầu kích động đến mức không nói được từ nào, mãi một lúc sau dưới cái nhìn xa lạ của hắn, cậu mới run rẩy gọi: "Anh, anh Vũ."

Thiếu niên rất trẻ, dường như chỉ là học sinh cấp ba nhưng vẻ ngoài của cậu nếu gọi là tuyệt sắc giai nhân cũng không có gì phải tranh cãi.

Sau tiếng gọi chứa đầy cảm xúc vỡ òa, cậu ta cứ thế lao vào lòng Trương Viễn Hoài trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của hắn.

Trương Viễn Hoài sau sự cố nhận nhầm chồng, bệnh tâm lý kia vậy mà thần kì biến mất triệt để. Nhưng trời sinh hắn vốn khó gần, cho dù tiếp xúc người khác không có trở ngại thì vẫn không thích thân mật. Hắn đang định thẳng tay đẩy cậu ra nhưng phát hiện trước ngực hơi ẩm ướt, còn có chút ấm ấm.
Cmn cậu ta khóc rồi?

Thiếu niên gắt gao ôm hắn, nức nở: "May quá, anh vẫn còn sống huhu."

Tiểu mỹ nhân khóc đến lê hoa đái vũ nhưng Trương Viễn Hoài không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy cậu ra, vốn tưởng sẽ làm cậu nổi cáu, không ngờ cậu chẳng chút để tâm, ngược lại còn cười hiểu chuyện, lau nước mắt thất thố xong liền tinh tế tự giới thiệu: "Em nghe bác trai nói anh mất trí nhớ, anh đừng lo lắng, mọi chuyện đều đã qua rồi. Chúng ta, làm quen lại từ đầu có được không?" Cậu ta nở nụ cười, bất giác hai hàng nước mắt không kìm được lại rơi thành dòng nói tiếp: "Xin chào anh Giang Vũ, em là Phương Cảnh Tú."

Trương Viễn Hoài hơi cau mày, tuy tình cảm của thiếu niên này không chút giả dối nhưng tại sao cậu ta lại có thái độ kích động và đau lòng như thể biết mọi chuyện hắn gặp phải vậy?
Hắn âm thầm nghi hoặc, ngoài mặt giả nai theo thói quen mỉm cười ôn nhu: "Lần đầu gặp mặt, chào em."

Phương Cảnh Tú nhìn nụ cười quen thuộc lại hiện trên khuôn mặt hắn, trái tim đau như muốn phát bệnh.

Sau đó cả ngày cậu ở lại chăm sóc hắn, nhưng nhìn bộ dạng lóng ngóng chả biết làm gì phong cách đại thiếu gia của cậu, hắn liền thấy phiền. Đến tối muốn đuổi người, ai ngờ Phương Cảnh Tú một mực đòi ở lại, biểu cảm bất an như thể cậu ta sợ đây chỉ là một giấc mơ.

Trương Viễn Hoài thẳng thừng hỏi: "Cậu yêu tôi à?"

Phương Cảnh Tú lúc đầu không phản ứng kịp, ngơ ra mất một lúc sau đó mới đột ngột rũ mắt che giấu cảm xúc thê lương, vậy mà giọng điệu vẫn khó giấu bi thương: "Được vậy thì tốt rồi."

Có nghĩa là yêu người khác rồi chứ gì?

Hắn hơ hơ mấy tiếng, không nói nữa.
Một thằng nhóc lớp 11 mà có bộ dạng tê tâm liệt phế thế này, Trương Viễn Hoài thực sự tò mò những chuyện cậu trải qua... Ah, lớp 11, vậy chẳng phải mười bảy tuổi - độ tuổi có mối tình đầu lí tưởng à? Chẳng lẽ nhóc này cũng thế?

Cậu Phương Cảnh Tú này rất kì lạ nha.

Phán đoán của Trương Viễn Hoài lần này không sai. Đêm đã qua quá nửa, hắn chẳng những không ngủ được miếng nào còn bị tiếng khóc thút thít của Phương Cảnh Tú làm cho hứng thú không thôi. Bấy giờ hắn đăm chiêu nhìn thiếu niên ngủ gục cạnh giường mình, đôi mắt cậu ta nhắm nghiền nhưng mấy "giọt lệ đài trang" cứ ào ào chảy ra miết, thật khiến người ta bất giác thương cảm.
Bình Luận (0)
Comment